Lãnh Hoàng Phế Hậu
Chương 165
Tiêu Nhiên? A. . . . . .
Thì ra lúc ngươi thống khổ nhất, người ngươi nghĩ đến lại là hắn. . . . . . Cho dù người ngươi ôm là ta, trong lòng ngươi vẫn nghĩ tới hắn. . . . . .
Tại sao?
Là vì trong tiềm thức vẫn muốn thấy hắn, hay là bởi vì sự quan tâm của hắn đã thành thói quen đối với ngươi, đã quen lồng ngực của hắn? Chẳng lẽ ngươi cho rằng không bao giờ ta vì những thứ tình yêu của ngươi mà tức giận, đúng không? Hạ Lan Phiêu, ta không thể không thừa nhận lại một lần nữa ngươi thành công chọc giận ta. Hắn cứ bình tĩnh như vậy nhìn cô gái trong lòng mình đang từ từ mất đi sinh mạng, mọi tức giận dần dần tiêu tan, thay vào đó là một cảm giác mất mát không nói rõ. Hắn nhớ tới Tử Vi trước khi chết rất thê thảm, mà tất cả thê thảm đó, cuối cùng lại xảy ra ở cô gái đang trong ngực mình.
Tất cả cuối cùng kết thúc. . . . . .
Kim quốc bị Đại Chu thu vào túi , Hạ Lan Thụy nhận được trừng phạt thích đáng, Thái hậu bị lệnh cả đời không hồi hồi cung, nắm giữ tung tích của Thủy Lưu ly. . . . . .
Tất cả mọi việc, đều thuận lợi như vậy. Lấy được những thứ này, ta cũng không mất đi người nào, thay vào đó chỉ có mỗi một cô gái .
Ta tặng cô gái này cho người khác, buộc nàng phải ruồng bỏ gia tộc của mình, dùng lý do cho nàng thuốc giải độc để lừa nàng tìm Thủy Lưu ly cho ta. . . . . .
Ta nghĩ, nàng chắc chắn rất hận ta . Nhưng cho dù là nhận thương tích khắp người cũng thế, cho dù là mắt thấy người thân của mình chết đi cũng thế, nàng luôn đứng tịch mịch như vậy, ở trước mặt ta không bao giờ chảy xuống một giọt nước mắt. Nàng kiên cường khiến ta dường như quên mất nàng cũng chỉ là một thiếu nữ thôi.
Bất kể nói thế nào, một cô gái mà có thể đổi lấy nhiều đồ như vậy, thật sự đáng giá. Nếu ta đã có tất cả vật cần tìm, vậy thì sự tồn tại của nàng có phải cũng không còn quan trọng nữa.
Nàng đã biết quá nhiều bí mật của ta, kỳ thật thì nên sớm ly khai cái thế giới này rồi, ngay cả ta cũng không biết tại sao mình lại dễ dàng tha thứ nàng lâu như vậy. Nếu không biết nên xuống tay như thế nào, như vậy, kết cục như vậy đã tốt nhất.
Mà lòng của ta, tại sao phải đau đây? Tựa như nối khố khi nhìn thấy mẫu thân muốn giết ta vậy. . . . . .
Nàng chết rồi, cũng sẽ không có người vì lành lạnh tịch mịch hoàng cung mang đến tức giận, rốt cuộc cũng không đến xem nụ cười lúm má đồng tiền làm cho người ta vui thích của nàng nữa. Nàng sẽ không cố nén sợ hãi cùng ta cãi vả, sẽ không thỉnh thoảng có ý đồ trêu cợt ta, thậm chí sẽ không thân cận với nam tử khác sau lưng ta, a. . . . . .
Bắt đầu từ khi nào ta đã thói quen có nàng ở bên cạnh hàng ngày? Mặc dù biết rõ phần này không khỏi lệ thuộc vào mang tới sẽ là kiềm chế cùng nhược điểm, nhưng ta còn là không kiềm hãm được bị nàng hấp dẫn. Nàng giống như là một luồng ánh sáng, chiếu sáng một người luôn sống trong bóng tối như ta, để cho ta không kiềm hãm được đi truy tầm tia ấm áp này, muốn đem nó nắm giữ.
Không... đừng để cho ta thấy ánh sáng. . . . . .
Bóng tối đã thành thói quen với ta, nếu để ta cảm thấy sự tồn tại của ánh sáng, sẽ không tự chủ được mà truy tìm, không tự chủ được mà trầm luân, không tự chủ được mà muốn chiếm lấy. . . . . .
Vừa bắt đầu là đau đớn, sau đó là bất tỉnh, rồi đến sau lại là da thịt từng chút từng chút hư thối, chết đi trong cơn đau nhức. Nàng thích cái đẹp như vậy, sợ đau như vậy, nhất định là không muốn thế. Đã vậy, không băng để ta tự tay kết thúc tất cả tại đây thôi. . . . . .
Tiêu Mặc nghĩ tới, tay không tự chủ mà vòng lên cổ Hạ Lan Phiêu, chỉ cần hơi dùng sức một chút, chiếc cổ mịn màng của Hạ Lan Phiêu có thể bị hắn vặn gãy, mà nàng cũng được giải thoát. Cũng không biết tại sao, tay của hắn khẽ run, hẳn không dùng được chút hơi sức nào. Hắn vô lực nhắm hai mắt lại, bởi vì hắn biết rõ rốt cuộc mình, trầm luân. . . . . .
"Ai."
Một tiếng thở dài nhỏ tới không thể nghe thấy phát ra từ môi Tiêu Mặc, không rõ là lạnh lùng hay là ôn nhu hôn lên đôi môi tái nhợt của Hạ Lan Phiêu.
Tiêu Mặc cứ bình tĩnh như vậy mà hôn nàng, đôi mắt đen nhánh như in sâu dung mạo nàng vào trong trí nhớ. Hắn chỉ cảm thấy, một cảm giác mất mát vừa sợ hãi lại vừa mờ mịt khiến hắn rơi vào sự vắng lạng sâu không thấy đáy, không ai cứu rỗi. Hắn chỉ biết, hắn đã mất đi một món đồ chơi quý báu nhất, bắt đầu thì thật bình tĩnh, nhưng sau đó, lại càng ngày càng đau. .. . . .
Có lẽ, đã từng khởi sự này, gọi là đau lòng thôi. . . . . .
Thật may là ngươi sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa, Hạ Lan Phiêu. Nếu không, ta thật sự không biết nên làm sao để có thể đối mặt với người ảnh hưởng ta, làm ta dao động như vậy.
Khi ngươi còn sống không thuộc về ta, nhưng lúc ngươi chết là ta bồi bạn ngươi. Vô luận trốn như thế nào, ngươi đều đã là thuộc về ta rồi, Hạ Lan Phiêu.
Ta sẽ nhìn ngươi dần mất đi sinh khí trong lòng ta, nhìn nhịp ngươi ngừng đập trong lòng ta, mà tất cả khoảnh khắc này đều chỉ thuộc về một mình ta. Ta, là chủ nhân duy nhất của ngươi, duy nhất. . . . . .
"Công tử?"
Lý Trường lo lắng nhìn bề ngoài không nhìn ra một tia khác thường của Tiêu Mặc, có một sự sợ hãi khác lạ tràn ngập toàn thân. Hắn phục vụ Tiêu Mặc nhiều năm như vậy, vẫn là lần đầu tiên thấy Tiêu Mặc như vậy. . . . . . Không khí trầm lặng. Sự tịnh mịch trong đôi mắt nhìn về vô định của hắn, giống như hóa đá.
Dù là bi ai, dù là đau lòng, còn phải đè nén mình như vậy ư, hoàng đế của ta? Hay là, ngươi mới vừa rồi là muốn ra tay kết thúc nỗi khổ sở của nàng? Nhưng như vậy không phải sẽ làm ngươi càng khó chịu hơn sao?
Lý Trường nhớ lại thời thơ ấu, Tiêu Mặc từng nuôi một con chó nhỏ. Lúc đó, bề ngoài mặc dù Hoàng đế nhìn như nhàn nhạt, nhưng hắn vẫn có thể nhìn ra Tiêu Mặc rất ưa thích sủng vật này của mình. Mà khi tiểu Cẩu bị bệnh, ở trong lòng Tiêu Mặc khổ sở thở dốc, trên mặt Tiêu Mặc không vẻ gì đã tự tay đoạt đi sinh mạng của con chó nhỏ. Lý Trường cả kinh, theo bản năng vọt tới trước, mà Tiêu Mặc chỉ nhàn nhạt mà cười, dùng giọng nói non nớt nói: "Lần này, nàng cũng sẽ không đau đớn."
"Điện hạ. . . . . . Người hà tất phải khổ như vậy? Chẳng lẽ không khổ sở sao?"
"Phải. Nhưng, đã không thể sống rồi, ta càng không muốn nhìn nàng đau đớn. . . . . ."
Tiêu Mặc cười nhàn nhạt nói, nhưng trong mắt lại tràn ngập thê lương.
Thì ra lúc ngươi thống khổ nhất, người ngươi nghĩ đến lại là hắn. . . . . . Cho dù người ngươi ôm là ta, trong lòng ngươi vẫn nghĩ tới hắn. . . . . .
Tại sao?
Là vì trong tiềm thức vẫn muốn thấy hắn, hay là bởi vì sự quan tâm của hắn đã thành thói quen đối với ngươi, đã quen lồng ngực của hắn? Chẳng lẽ ngươi cho rằng không bao giờ ta vì những thứ tình yêu của ngươi mà tức giận, đúng không? Hạ Lan Phiêu, ta không thể không thừa nhận lại một lần nữa ngươi thành công chọc giận ta. Hắn cứ bình tĩnh như vậy nhìn cô gái trong lòng mình đang từ từ mất đi sinh mạng, mọi tức giận dần dần tiêu tan, thay vào đó là một cảm giác mất mát không nói rõ. Hắn nhớ tới Tử Vi trước khi chết rất thê thảm, mà tất cả thê thảm đó, cuối cùng lại xảy ra ở cô gái đang trong ngực mình.
Tất cả cuối cùng kết thúc. . . . . .
Kim quốc bị Đại Chu thu vào túi , Hạ Lan Thụy nhận được trừng phạt thích đáng, Thái hậu bị lệnh cả đời không hồi hồi cung, nắm giữ tung tích của Thủy Lưu ly. . . . . .
Tất cả mọi việc, đều thuận lợi như vậy. Lấy được những thứ này, ta cũng không mất đi người nào, thay vào đó chỉ có mỗi một cô gái .
Ta tặng cô gái này cho người khác, buộc nàng phải ruồng bỏ gia tộc của mình, dùng lý do cho nàng thuốc giải độc để lừa nàng tìm Thủy Lưu ly cho ta. . . . . .
Ta nghĩ, nàng chắc chắn rất hận ta . Nhưng cho dù là nhận thương tích khắp người cũng thế, cho dù là mắt thấy người thân của mình chết đi cũng thế, nàng luôn đứng tịch mịch như vậy, ở trước mặt ta không bao giờ chảy xuống một giọt nước mắt. Nàng kiên cường khiến ta dường như quên mất nàng cũng chỉ là một thiếu nữ thôi.
Bất kể nói thế nào, một cô gái mà có thể đổi lấy nhiều đồ như vậy, thật sự đáng giá. Nếu ta đã có tất cả vật cần tìm, vậy thì sự tồn tại của nàng có phải cũng không còn quan trọng nữa.
Nàng đã biết quá nhiều bí mật của ta, kỳ thật thì nên sớm ly khai cái thế giới này rồi, ngay cả ta cũng không biết tại sao mình lại dễ dàng tha thứ nàng lâu như vậy. Nếu không biết nên xuống tay như thế nào, như vậy, kết cục như vậy đã tốt nhất.
Mà lòng của ta, tại sao phải đau đây? Tựa như nối khố khi nhìn thấy mẫu thân muốn giết ta vậy. . . . . .
Nàng chết rồi, cũng sẽ không có người vì lành lạnh tịch mịch hoàng cung mang đến tức giận, rốt cuộc cũng không đến xem nụ cười lúm má đồng tiền làm cho người ta vui thích của nàng nữa. Nàng sẽ không cố nén sợ hãi cùng ta cãi vả, sẽ không thỉnh thoảng có ý đồ trêu cợt ta, thậm chí sẽ không thân cận với nam tử khác sau lưng ta, a. . . . . .
Bắt đầu từ khi nào ta đã thói quen có nàng ở bên cạnh hàng ngày? Mặc dù biết rõ phần này không khỏi lệ thuộc vào mang tới sẽ là kiềm chế cùng nhược điểm, nhưng ta còn là không kiềm hãm được bị nàng hấp dẫn. Nàng giống như là một luồng ánh sáng, chiếu sáng một người luôn sống trong bóng tối như ta, để cho ta không kiềm hãm được đi truy tầm tia ấm áp này, muốn đem nó nắm giữ.
Không... đừng để cho ta thấy ánh sáng. . . . . .
Bóng tối đã thành thói quen với ta, nếu để ta cảm thấy sự tồn tại của ánh sáng, sẽ không tự chủ được mà truy tìm, không tự chủ được mà trầm luân, không tự chủ được mà muốn chiếm lấy. . . . . .
Vừa bắt đầu là đau đớn, sau đó là bất tỉnh, rồi đến sau lại là da thịt từng chút từng chút hư thối, chết đi trong cơn đau nhức. Nàng thích cái đẹp như vậy, sợ đau như vậy, nhất định là không muốn thế. Đã vậy, không băng để ta tự tay kết thúc tất cả tại đây thôi. . . . . .
Tiêu Mặc nghĩ tới, tay không tự chủ mà vòng lên cổ Hạ Lan Phiêu, chỉ cần hơi dùng sức một chút, chiếc cổ mịn màng của Hạ Lan Phiêu có thể bị hắn vặn gãy, mà nàng cũng được giải thoát. Cũng không biết tại sao, tay của hắn khẽ run, hẳn không dùng được chút hơi sức nào. Hắn vô lực nhắm hai mắt lại, bởi vì hắn biết rõ rốt cuộc mình, trầm luân. . . . . .
"Ai."
Một tiếng thở dài nhỏ tới không thể nghe thấy phát ra từ môi Tiêu Mặc, không rõ là lạnh lùng hay là ôn nhu hôn lên đôi môi tái nhợt của Hạ Lan Phiêu.
Tiêu Mặc cứ bình tĩnh như vậy mà hôn nàng, đôi mắt đen nhánh như in sâu dung mạo nàng vào trong trí nhớ. Hắn chỉ cảm thấy, một cảm giác mất mát vừa sợ hãi lại vừa mờ mịt khiến hắn rơi vào sự vắng lạng sâu không thấy đáy, không ai cứu rỗi. Hắn chỉ biết, hắn đã mất đi một món đồ chơi quý báu nhất, bắt đầu thì thật bình tĩnh, nhưng sau đó, lại càng ngày càng đau. .. . . .
Có lẽ, đã từng khởi sự này, gọi là đau lòng thôi. . . . . .
Thật may là ngươi sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa, Hạ Lan Phiêu. Nếu không, ta thật sự không biết nên làm sao để có thể đối mặt với người ảnh hưởng ta, làm ta dao động như vậy.
Khi ngươi còn sống không thuộc về ta, nhưng lúc ngươi chết là ta bồi bạn ngươi. Vô luận trốn như thế nào, ngươi đều đã là thuộc về ta rồi, Hạ Lan Phiêu.
Ta sẽ nhìn ngươi dần mất đi sinh khí trong lòng ta, nhìn nhịp ngươi ngừng đập trong lòng ta, mà tất cả khoảnh khắc này đều chỉ thuộc về một mình ta. Ta, là chủ nhân duy nhất của ngươi, duy nhất. . . . . .
"Công tử?"
Lý Trường lo lắng nhìn bề ngoài không nhìn ra một tia khác thường của Tiêu Mặc, có một sự sợ hãi khác lạ tràn ngập toàn thân. Hắn phục vụ Tiêu Mặc nhiều năm như vậy, vẫn là lần đầu tiên thấy Tiêu Mặc như vậy. . . . . . Không khí trầm lặng. Sự tịnh mịch trong đôi mắt nhìn về vô định của hắn, giống như hóa đá.
Dù là bi ai, dù là đau lòng, còn phải đè nén mình như vậy ư, hoàng đế của ta? Hay là, ngươi mới vừa rồi là muốn ra tay kết thúc nỗi khổ sở của nàng? Nhưng như vậy không phải sẽ làm ngươi càng khó chịu hơn sao?
Lý Trường nhớ lại thời thơ ấu, Tiêu Mặc từng nuôi một con chó nhỏ. Lúc đó, bề ngoài mặc dù Hoàng đế nhìn như nhàn nhạt, nhưng hắn vẫn có thể nhìn ra Tiêu Mặc rất ưa thích sủng vật này của mình. Mà khi tiểu Cẩu bị bệnh, ở trong lòng Tiêu Mặc khổ sở thở dốc, trên mặt Tiêu Mặc không vẻ gì đã tự tay đoạt đi sinh mạng của con chó nhỏ. Lý Trường cả kinh, theo bản năng vọt tới trước, mà Tiêu Mặc chỉ nhàn nhạt mà cười, dùng giọng nói non nớt nói: "Lần này, nàng cũng sẽ không đau đớn."
"Điện hạ. . . . . . Người hà tất phải khổ như vậy? Chẳng lẽ không khổ sở sao?"
"Phải. Nhưng, đã không thể sống rồi, ta càng không muốn nhìn nàng đau đớn. . . . . ."
Tiêu Mặc cười nhàn nhạt nói, nhưng trong mắt lại tràn ngập thê lương.
Tác giả :
Hồ Tiểu Muội