Lãnh Địa Huyết Tộc
Chương 312 312 Kỳ Lân Ngọc Ấn
Thấy được tương lai tạo phản của cuồng ma nữ Lôi Uyển Nhi kia, Trần Lâm lập tức liệt nàng vào danh sách đen cần trọng điểm nghiên cứu hằng đêm, rồi không chút khách khí đá xéo Lôi Uyển Nhi muốn đuổi nàng ta đi...
Tuy nhiên Lôi Uyển Nhi lại gác liên sĩ qua một bên vẫn mặt dày đứng đó xem mình có phần hay không.
Hiển nhiên mặt dày sống ngàn năm, Trần Lâm đang muốn chia bảo bối, Lôi Uyển Nhi không ngu đến độ giận dỗi bỏ đi, mặc kệ ai nói gì vẫn đứng đó nhìn trời...
Thấy thế, Trần Lâm không nhịn được bĩu môi khinh bỉ rồi vung tay lên lấy 13 trang bị cam còn lại đặc lên bàn.
Lôi Uyển Nhi đã lấy thanh rìu chiến tạm gọi là Rìu Sát Thần của Beclin vương triều từ trước.
Hiện tại Trần Lâm chỉ còn lại 13 trang bị cam tính luôn cả những trang bị có phần vô dụng dùng để trưng bày, trước kia đi Trần Lâm muốn trang bị cho những tiểu đệ chưa có vũ khí của mình.
Liếc nhìn Hàn Thiên Lam, Phó Mỵ Nương, Trương Tố Nga, Long Ngữ Yên, Yêu Cơ, Kỳ Kỳ, Huyết Thiên và cả Lâm Mỹ Anh.
Trần Lâm có chút hổ thẹn cười nói.
- Tạm thời ta chỉ có bao nhiêu trang bị cam đây mà thôi...
- Các nàng thích thứ gì thì cứ lấy...!nếu chưa tìm được thứ mình ưng ý thì sao này ta sẽ từ từ tìm cho cách nàng...
- Dù sao thiên hạ mênh mông nhưng bảo vật đều là của Huyết tộc ta mà...!ha...!ha...
Nghe thấy Trần Lâm nói phét không biết ngượng, đám người Hàn Thiên Lam đều không nhịn được bĩu môi, nhưng trong lòng vẫn thầm cả kích vị huyết tổ đại nhân này, cẩn thận lựa chọn vũ khí mà mình thích.
Mặc dù là quan văn nhưng huyết tổ đại nhân đã cho các nàng hiển nhiên cũng không ngại lấy, đây có thể xem như truyền thống tốt đẹp của Huyết tộc...
Chỉ có Kỳ Kỳ, Huyết Thiên và Yêu Cơ chỉ khẽ nhìn một cái rồi không mấy để ý.
Với Kỳ Kỳ mặc dù bản thân nàng hoàn toàn có thể biến hóa thành nhân hình.
Nhưng khác với đám người Tiểu Hắc, sức mạnh của Kỳ Kỳ chỉ có thể phát huy tối đa ở dạng thú, thế nên nàng cũng không cần đến vũ khí làm gì.
Huyết Thiên cũng tương tự, về cơ bản Huyết Thiên có thể xem như một “trang bị cam hình người", chỉ cần tận dụng đúng sức mạnh mà cánh tay biến dị mang đến, nàng đã không thua gì một trang bị cam nên không cần đến vũ khí làm gì...
Còn Yêu Cơ thì không khác mấy Huyết Linh, nàng là mộc linh của đóa hoa hồng sắc nên chỉ cần phun sương tạo khói là được rồi, không cần phải đánh đấm làm gì, vũ khí gì đó với nàng hoàn toàn là không cần thiết.
Tuy nhiên khi liếc nhìn Yêu Cơ, Trần Lâm lại không nhịn được nhíu mày trầm ngâm.
Mặc dù chiến lực của Kỳ Kỳ vô cùng mạnh có thể nói là thành phần gánh team của thành phố Thanh Thủy này.
Nhưng thứ khiến Trần Lâm bất chấp tất cả thu lấy thành phố này không phải Kỳ Kỳ mà chính là Yêu Cơ, hay nói đúng hơn là năng lực phun sương cực kỳ bá đạo của nàng...
Thế nên sương mù của Yêu Cơ mới chính là thứ đáng giá nhất ở thành phố này và bản thân nàng cũng là người quan trọng nhất.
Hiện tại Trần Lâm phải bỏ đi, quả thật có chút không an tâm.
Nghĩ đến đây Trần Lâm khẽ vung tay lấy mà một mặt gương có phần nứt vỡ đưa cho Yếu Cơ.
Mặt gương kia hiển nhiên không phải vật tầm thường, nó không gì khác chính là Gương Phản Chấn, một trang bị tím độc nhất sở hữu phòng thú khá mạnh, có khả năng phản lại mọi đòn công kích...
Trần Lâm đã thắng được nó và cả Găng Tay Cự Nhân hiện đang do Thu Thảo giữ từ chổ con thây ma ngu lúc trước.
Hiện tại chuyển lại cho Yêu Cơ giữ xem như vật phòng thân.
Ngoài ra Gương Phản Chấn là một trong ba bộ gồm mặt gương, khung gương và tâm gương.
Mặt gương hiện tại Trần Lâm đang sở hữu, còn khung gương thì đang trong nhà cô bạn nhậu Bạch Sa...
Có được hai trên ba bộ, Gương Phản Chấn này hiển nhiên là vô cùng có giá trị...
Tiếp nhận lấy mặt gương có phần vỡ nát, Yêu Cơ lập tức nhận ra giá trị của nó không nhịn được muốn nói gì đó.
Tuy nhiên, Trần Lâm đã lắc đầu cười nói.
- Nói thích hợp với hàng hơn là ta...
- Huống hồ nó cũng không được lành lặn, nàng không chê thì cứ giữ lấy...
Nghe thấy Trần Lâm đã nói, thế Yêu Cơ dĩ nhiên là không chê ôm lấy mặt gương nứt vỡ kia như ôm bảo vật gật gật đầu.
Bên kia đám người Hàn Thiên Lam cũng đã chọn được vũ khí của mình.
Tuy nhiên, Long Ngữ Yên sau một lúc lựa chọn lại lắc đầu nói.
- Ta nghĩ mình không thích hợp dùng đến vũ khí...
- Nếu được ngài tìm cho ta một bộ quyền sáo là được rồi...
Nghe thấy thế Trần Lâm liếc nhìn nữ nhân sáo tay Long Ngữ Yên trông vô cùng kỳ dị kia khẽ gật gật đầu.
Huyết giáp của Long Ngữ Yên là bốn cánh tay sao lưng, tuy nó giúp tăng cao rất nhiều chiến lực cho nàng nhưng đồng nghĩa với đó cũng khiến Long Ngữ Yên khá khó chọn vũ khí, thứ thích hợp với nàng chắc chỉ có quyền sáo.
Tuy nhiên, quyền sáo lại thuộc về chiến giáp rất khó để tìm kiếm, giải pháp khả dĩ nhất chính là giống như Găng Tay Cự Nhân của Thu Thảo, lui một bức tìm cho Long Ngữ Yên một bộ quyền sáo phẩm chất tím...
May thay đội ngũ quan văn lại không như thế, rất nhanh đã chọn được vũ khi cho mình, dù sao các nàng chỉ cầm chơi nhìn thích mắt là được...
Chỉ là Hàn Thiên Lam, Hàn đại tổng tài người lớn nên thích chơi đồ lớn.
Trước ánh mắt kinh ngạc của toàn trường...
Hàn Thiên Lam không ngờ lại chọn một chiếc khiên lớn, có thể xem như trang bị cam thuần phòng ngự duy nhất tính đến thời điểm hiện tại của Huyết tộc...
Chiếc khiên có hình bầu dục thuần một màu cổ đồng, mặt sau có tay cầm mặt trước khắc hình đầu của một con mãnh thú bộ dạng nhe nanh múa vuốt, nhưng không rõ là con gì chắc là con cổ thú gì đó của Việt Long quốc...
Trần Lâm không phải là thú gia nên không rõ lắm.
Chỉ là nhìn thấy Hàn Thiên Lam ôm lấy chiếc khiên lớn chen đi gần nửa thân người của mình, Trần Lâm không nhịn được lắc đầu cười khổ.
Rõ ràng Hàn Thiên Lam là một người chơi hệ thực dụng.
Mặc dù bản thân là quan văn khó lòng tham gia chiến đấu, nhưng Hàn đại tổ tài không chọn chơi mà vẫn tỷ mỉ lựa chọn vũ khí thích hợp với tình hình của mình nhất.
Năng lực mạnh nhất của Hàn Thiên Lam là Phong Tiễn.
Tuy nhiên Phong Tiễn lại cần có thời gian vận sức hơi bị lâu, thế nêu yêu cầu cấp thiết nhất của Hàn Thiên Lam là phòng thủ chứ không phải lao lên đánh nhau và chiếc khiên kia lại vừa hay thích hợp với nàng...
Tuy nhiên, đồng đội thân cận của Hàn Thiên Lam không ngờ lại hoàn toàn trái ngược với nàng.
Sau một lúc chọn tới chọn lui...
Phó Mỵ Nương không ngờ không thèm chọn món vũ khí nào mà lại nhắm đến những trang bị cam từ ngọc thạch vô cùng bắt mắt để một bên...
Rõ ràng khác với Hàn Thiên Lam, Phó Mỵ Nương là người chơi hệ đẹp mắt đúng nghĩa, có thực dụng hay không không quan trọng, quan trọng là phải đẹp và những trang bị bằng ngọc thạch kia rõ ràng là rất đẹp...
Tay cầm thước ngọc, cổ đeo chuỗi ngọc, eo lại đeo ngọc bội, Phó Mỵ Nương rõ ràng toát lên vẽ giàu sang còn sáng chói cười híp mắt nhìn Trần Lâm nũng nịu nói.
- Đại nhân...!cho ta hết nhé...
Nghe thấy thế Trần Lâm chỉ bật cười gật đầu nói.
- Nàng thích thì cứ lấy hết...
- Dù sao chúng cũng chỉ để trưng bày...
Quả thật trừ thước ngọc còn có chút sát thương thì nhưng thứ còn lại ngoài đeo lên người cho đẹp ra thì không hề có tác dụng gì khác.
Trần Lâm cũng không tiếc chút hàng trưng bày này với người của mình, Phó Mỵ Nương một lúc ôm hết ba trang bị cam kiểu này cũng chả sao.
Dĩ nhiên đây cũng không phải lần đầu, thông qua nhiều lần chia đồ Trần Lâm rút ra được một kinh nghiêm xương máu là kiểu gì thì cũng sẽ có người không thích đi theo lẽ thường mà thích chơi những thứ độc lạ, Thu Thảo đang ôm lấy chiếc mỏ neo to lớn của mình chí là ví dụ điển hình...
Tuy nhiên, Phó Mỵ Nương lại nổi lòng tham mò đến bốn cái ngọc ấn để ngay bên cạnh, rõ ràng nàng rất thích những thứ trông có vẻ quý giá này.
Thấy thế Trần Lâm chỉ nhếch mép cười nhanh tay vỗ nhẹ lên ma trảo của Phó Mỵ Nương cười nói.
- Bốn cái ngọc ấn này ta có việc cần dùng đến...
- Sau này về Huyết tộc ta sẽ cho nàng những thứ tương tự.
Nói xong Trần Lâm không chút khách khí thu lại bốn cái ngọc ấn kia trước ánh mắt hậm hực của Phó Mỵ Nương...
- Không phải nói cho ta hết sao...!hừ...!người lừa ta...
Bị mất miến mồi trước mặt, Phó Mỵ Nương không nhịn được chu mỏ nói.
Nghe thấy thế Trần Lâm chỉ mỉm cười vỗ nhẹ lên cập mông to tròn của nàng dỗ dành nói.
- Khi về Huyết tộc ta sẽ cho nàng...
- Dù sao Huyết tộc cũng không thiếu những thứ tương tự...
- Ngài hứa rồi đấy nhé...
Nhận được lời hứa hen của Trần Lâm, Phó Mỵ Nương mới gật đầu hài lòng.
Thấy thế Trần Lâm chỉ cười cười gật đầu xác nhận.
Quả thật Huyết tộc không thiếu những trang bị cam mang tính trưng bày kia, chỉ là chúng đều là của huyết tổ đại nhân, xem ra Phó Mỵ Nương cũng là người đồng đạo mê thích những thứ xa xỉ phẩm...
Tuy nhiên, Trần Lâm thu lấy bốn cái ngọc ấn kia lại không phải cho mình, mà là cho đám người Hồng Ánh, Huỳnh Dao...
Không biết là vô tình hay cố ý mà bốn cái ngọc ấn bằng thạch anh đỏ kia đều được điêu khắc hình kỳ lân.
Tuy không biết những ngọc ấn kia đại diên cho vua chúa hay quan lại gì thời xưa, nhưng kỳ lân vô tình lại là biểu tượng của quân đôi Huyết tộc khi những vị thống soái của Huyết tộc như Hồng Ánh hay Huỳnh Dao đều dùng kỳ lân làm thú cưỡi.
Mặc dù đám kỳ lân kia chỉ là hàng fake ngoài vẽ ngoài ra thì không được tích sự gì, nhưng với một người thích làm màu như Trần Lâm.
Ngay khi thấy bốn cái ngọc ấn kia, Trần Lâm lập tức quyết định đem chúng làm ngọc ấn thống soái của Huyết tộc, từ đó chia đại quân Huyết tộc thành bốn sư đoàn...
Nghĩ đến đây Trần Lâm thoáng trầm ngâm rồi lấy ra một cái ngọc ấn kỳ lân đưa cho Lôi Uyển Nhi.
Thấy Trần Lâm tự nhiên đưa cho mình một cái ấn cổ ngoài việc để đè giấy ra thì không dùng được việc gì khác, Lôi Uyển Nhi không nhịn được nhướng mày khó hiểu nhìn Trần Lâm như nhìn một thằng ngu.
Cảm nhận được ánh mắt của Lôi Uyển Nhi, Trần Lâm khó chịu hừ lạnh nhưng vẫn đưa ngọc ấn trước mặt nàng rồi lạnh giọng nói.
- Nhân danh huyết tổ, từ nay ngọc ấn này sẽ là tín vật đại diện cho binh quyền của Huyết tộc...
- Lôi Uyển Nhi tuy nàng là người mới, nhưng trách nhiệm thống lĩnh quân đội Huyết tộc bảo hộ thành phố Thành Thủy này nàng là người thích hợp mất...
- Khi ta đi nơi đây sẽ giao lại cho nàng bảo hộ, những chiến sĩ Huyết tộc ở đây sẽ là của nàng...
Nghe thấy Trần Lâm nói thế, toàn trường đều không nhịn được ngạc nhiên liếc nhìn ngọc ấn trong tay Trần Lâm.
Tuy ngọc ấn không khác gì binh phù kia chỉ là thứ Trần Lâm mới vừa nghĩ ra, nhưng nó lại nhân danh huyết tổ, mọi thành viên Huyết tộc đều phải nghe theo vị huyết tổ này...
Người nắm giữ ngọc ấn kia chính là người nắm giữ gần nghìn chiến sĩ Huyết tộc đang thủ hộ tại thành phố Thanh Thủy này, thậm chí một số thành viên cao cấp của Huyết tộc như Kỳ Kỳ cũng phải nghe theo.
Đây là quyền lực không hề nhỏ, ấy vậy mà nó lại thuộc về một người hoàn toàn chỉ vừa mới gia nhập Huyết tộc như Lôi Uyển Nhi.
Tuy nhiên, đối với chuyện liên quan đến vận mệnh của Huyết tộc cùng sinh mạng của tộc nhân, Trần Lâm không bao giờ đưa ra quyết định mà không cẩn thận tính toán.
Tại thành phố Thanh Thủy này có thể nói, Kỳ Kỳ và Yêu Cơ là hai người mạnh nhất, nhưng một hung thú và một góc cây thì hoàn toàn không có khả năng lãnh đạo được gì.
Hai người thích hợp nhất trong chuyện lãnh đạo những chiến sĩ Huyết tộc tại thành phố Thanh Thủy này chỉ có Lôi Uyển Nhi và Long Ngữ Yên...
Chỉ là dù Long Ngữ Yên cũng xuất thân từ quân gia, nhưng nàng chỉ là con vợ bé địa vị hiển nhiên là không cao, ngoài một thân vũ nghệ ra thì chả học được gì từ Long gia, khi vào quân đôi cũng chỉ làm một lính quèn.
Nhìn chung Long Ngữ Yên cũng sẽ lãnh binh, kỳ long ngọc ấn này cũng sẽ có phần của nàng, nhưng có là chuyện của tương lai, ít nhất phải để mẹ vợ thân yêu “dợt" Long Ngữ Yên vài đường thì mới chín muồi được.
Ngược lại Lôi Uyển Nhi lại khác, tuy không phải là trực hệ của Lôi Chấn nhưng lão cha của nàng lại có địa vị không nhỏ, thậm chí nếu không phải Lôi Chấn ngang trời xuất thế trở thành kẻ thắng trong cái mạt thế này thì Lôi gia của hiện tại chưa chắc do lão toàn quyền quyết định...
Ngoài ra bản thân Lôi Uyển Nhi cũng đã từng tham gia quân đội, thực hành lẫn lý thuật đều thông thạo.
Thế nên lạc đã gầy vẫn lớn hơn ngựa, Lôi Uyển Nhi rõ ràng thích hợp lãnh đạo nhóm chiến sĩ Huyết tộc đang đóng quân tại thành phố Thanh Thủy này hơn.
Trần Lâm hiển nhiên không vì Lôi Uyển Nhi là người mới và có phần “bằng mặt không bằng lòng" với mình mà khỏa lấp tài năng của nàng.
Với Trần Lâm, mèo trắng hay mèo đen không quan trọng, bắt được chuột mới là mèo tốt.
Bằng mặt hay không không quan trọng, chỉ cần thay ta giết người là được...