Lãnh Đế Cuồng Thê
Chương 38: Ai ôi, như thế nào còn chưa thân hả?
Lãnh Thiếu Diệp kinh ngạc nhìn bàn tay đặt trước mặt hắn, tay cầm nhẫn có chút run rẩy, trái tim không chịu khống chế ‘bang bang’ đập cuồng loạn, vui sướng không nói rõ được tràn lan trong lòng.
Đôi mắt có chút chát chát.
Lãnh Thiếu Diệp hít sâu một hơi, nhẹ nhàng cầm tay trái, từ từ đeo nhẫn vào ngón áp út của nàng.
Tất cả giống như cảnh quay chậm, bảo thạch khảm trên nhẫn tản ra tia sáng chói mắt chặt chẽ bao bọc trên ngón tay áp út của Nạp Lan Yên. Hốc mắt Lãnh Thiếu Diệp ửng đỏ, nhắm mắt lại cúi đầu in một nụ hôn ở mu bàn tay của nàng.
Giống như vừa rồi, Nạp Lan Yên hôn tay của hắn, nghiêm túc thành kính.
Biển lửa vô tận, nóng bỏng khôn cùng.
Lãnh Thiếu Diệp ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tươi cười và hốc mắt đỏ hồng của Nạp Lan Yên, hắn đã cố gắng kìm nén cảm xúc, giọng nói vẫn không ngừng run rẩy như cũ, cánh tay mạnh mẽ ôm thật chặt nàng vào trong ngực: “Hồ Ly, ta yêu nàng."
Cảm ơn thế giới này có nàng.
Cảm ơn thế giới này làm cho ta hiểu rõ tình cảm của mình.
Cảm ơn giờ phút này có thể gắt gao ôm nàng vào trong ngực, nói cho nàng biết, ta yêu nàng.
Nạp Lan Yên ôm eo Lãnh Thiếu Diệp, mặt chôn trước ngực hắn, bên tai quanh quẩn tiếng tim đập mạnh mẽ của hắn, cong mắt cười.
Làm sao nàng có thể không cảm tạ, còn có hắn ở thế giới này?
“Tam gia, ta yêu chàng."
Thời gian như ngừng lại, ngọt ngào triền miên.
“Ai ôi, như thế nào còn chưa thân hả?"
“Phì điểu ngu ngốc, tiếng nói của ngươi quá lớn rồi."
“Rống…." Tiếng nói của Hỏa Ly lão đại ngươi cũng quá lớn đó.
“Con trâu ngu xuẩn, ngươi lớn tiếng như vậy là muốn tìm chết sao?"
“Con trâu nhà ngươi kêu theo cái rắm!"
Đại phì điểu + tiểu Hỏa Ly = thánh thú + siêu thần thú = tổ hợp thú mạnh mẽ.
Lần này, đại hắc ngưu không thể tránh thoát, ‘ầm ầm ba ba’ bị hai con thú đánh cho nước mắt lưng tròng nằm rạp trên đất, ngẩng đầu bốn mươi lăm độ đau buồn nhìn trời, tại sao người bị thương luôn là nó?
“Ha…."
Sau lưng ba con thú bỗng nhiên truyền đến một tiếng cười khẽ không rõ ý tứ, chỉ thấy ba con thú đồng loạt run rẩy, cứng ngắc quay đầu lại….
Chỉ thấy khuôn mặt tuấn tú của Lãnh Thiếu Diệp vốn đang dịu dàng bỗng trở nên xanh mét, đáy mắt tràn đầy sát khí đều nhanh chóng bốc lên vượt qua cả biển lửa nham thạch rồi.
Mà Nạp Lan Yên vừa phát ra tiếng cười, lại khoanh hai tay trước ngực, tự tiếu phi tiếu (cười như không cười) nhìn ba con thú lớn nhỏ vốn không ngốc lại đột nhiên đần độn trước mặt. Ánh mắt nguy hiểm lại xảo trá.
Tiểu Bảo nhẹ nhàng thò đầu ra, lặng lẽ cho ba con thú một ánh mắt đồng tình. Vừa rồi, trong bầu không khí kia, ngay cả nó đều nhẹ nhàng hít thở để không quấy rầy đến chủ nhân, cố tình ngay lúc Lãnh Thiếu Diệp muốn hôn nhẹ lại bị ba con thú này phá hỏng.
Tuy rằng nó cảm thấy ba con thú này làm thật đẹp mắt! Ngăn trở nguy cơ bị chiếm tiện nghi của chủ nhân nhà mình, nhưng nó vẫn cảm thấy ba con này đúng là tự tìm chết.
Hỏa Ly dùng móng vuốt vỗ vào đầu Liêu ca, phì điểu ngươi còn không mau nghĩ cách chạy nhanh đi, hiện tại ta cũng không chọc nổi nam nhân này!
Liêu ca đại nhân bị móng vuốt đánh tỉnh, con ngươi đảo hai vòng, vỗ cánh, vô cùng chân chó (*) nói với hai người những điều tốt đẹp: “Chúc hai vị hạnh phúc mãi mãi, nắm tay nhau đời đời kiếp kiếp, cùng bước đến đỉnh phong, cùng tạo ra phong vân."
(*) chân chó: ý chỉ sự nịnh nọt.
Mặc dù biểu tình của Liêu ca thoạt nhìn buồn cười lại chân chó, nhưng mỗi chữ mỗi câu lại nói vô cùng nghiêm túc.
Liêu ca không hiểu tình cảm của nhân loại, lại càng không hiểu cái gì gọi là tình yêu.
Nhưng mới vừa rồi một khắc kia làm nó có cảm giác muốn rơi lệ, chính là cảm thấy hai người này vốn nên đứng cùng một chỗ, nên nắm tay nhau, nên sóng vai nhau, nên là hai người như vậy!
Khó có lúc Hỏa Ly không cho phì điểu một tát, nó cũng miễn miễn cưỡng cưỡng đồng ý một chút hai nhân loại trước mắt.
Ít nhất, so với những nhân loại khác, nhìn thuận mắt hơn.
Lời chúc phúc này của Liêu ca vững vàng đi vào nội tâm Nạp Lan Yên và Lãnh Thiếu Diệp. Đáy mắt tràn đầy lửa giận của Tam gia cũng rút đi hơn nửa, nhưng vẫn nghiến răng nghiến lợi nói: “Ba vị không tránh xa một chút, là đợi gia bắt hết tất cả các ngươi sao?"
Hỏa Ly vô cùng cao lãnh (cao ngạo + lạnh lùng) liếc mắt nhìn Tam gia một cái, sau đó ánh mắt dừng trên người Nạp Lan Yên, hừ lạnh nói: “Ta đến để báo cho các ngươi biết một câu, vừa có vài nhân loại tiến vào nơi này, nếu không phải đồng bạn, tốt nhất các ngươi nên cảnh giác một chút."
Nói xong lại nhe răng về phía Nạp Lan Yên bỏ thêm một câu: “Ta chỉ không muốn thiếu nhân tình của ngươi thôi."
Hỏa Ly có thể lập tức trở nên linh hoạt, đều là do Nạp Lan Yên đã đỡ một đạo lôi kiếp cho Tiểu Bảo, làm cho lực lôi kiếp phân tán, trong đó có một số ít bị nó hấp thụ vào đan điền, lập tức chữa trị năm thành tổn thương trong cơ thể nó.
Nói là nhân tình, cũng không đủ.
Hỏa Ly mới không thừa nhận chuyện mình nhìn nữ nhân này vô cùng thuận mắt đâu!
Ngón tay Nạp Lan Yên khẽ cong, bắn một viên đạn vào đầu Hỏa Ly: “Kiêu ngạo."
Hỏa Ly lập tức dựng thẳng đuôi: “Ngươi nói ta kiêu ngạo? Ngươi dám nói ta kiêu ngạo? Không đúng, ngươi dám bắn đầu ta? Thế nhưng ngươi lại dám bắn đầu ta…. Này này, ta còn chưa nói xong, ngươi muốn mang nữ nhân này đi nơi nào? Các ngươi đứng lại cho ta!"
Tam gia đột phá Tiên Thiên, có thể ngự không phi hành (bay trong không trung). Tam gia cõng vợ mình trên lưng, bay về phía đảo nhỏ, không để ý gì đến Hỏa Ly đang tức giận, chỉ chừa lại cho ba con Huyền Linh thú một bóng lưng tiêu sái anh tuấn, còn thuận tay tặng một ngón giữa!
Nữ nhân của hắn, hắn không mang đi, chẳng lẽ còn đợi con Hỏa Ly này tiếp tục điên cuồng nói?
Nạp Lan Yên nằm trên lưng Lãnh Thiếu Diệp đã cười đến đau bụng, quay đầu nhìn ba con thú ngu ngốc nở một nụ cười rực rỡ như ánh mặt trời: “Tiểu Hỏa Ly, đại Liêu ca, đại hắc ngưu, có duyên gặp lại."
Hỏa Ly vỗ một tát lên cái ót của Liêu ca, kiên định nói: “Duỗi thẳng cánh, đuổi theo cho ta."
Tròng mắt đại phì điểu đều sắp trừng ra ngoài: “Không phải chứ? Hỏa Ly đại nhân, không phải người nên tìm một chỗ chữa trị vết thương trước hay sao?"
Hỏa Ly đại nhân không chút để ý, bình bình tĩnh tĩnh nói: “Tiểu Liêu ca, ngươi có ý kiến với lời ta nói à?"
Liêu ca lập tức hoảng sợ, tranh thủ thời gian sải cánh đuổi theo hướng hai người ở nơi xa, nhưng mà trong đầu vẫn cảm thấy vui vẻ, thật vất vả mới nhìn thấy một tiểu mỹ nhân, như thế nào có thể để cho nàng rời đi đây?
A không! Chỉ cần nghĩ đến Liêu ca đại nhân đã tan nát cõi lòng rồi.
Đại hắc ngưu đáng thương hề hề chạy như điên trên tảng đá, nó không phải là đi ra cứu con phì điểu kia sao? Bỗng nhiên bị hợp lại đánh cũng đủ xui xẻo đi. Hôm nay, tất cả bọn còn đều bay trên trời, riêng nó phải trèo núi vượt biển chạy như điên, nó dễ dàng sao?
Nạp Lan Yên ôm cổ Lãnh Thiếu Diệp, hỏi: “Tam gia, đám huynh đệ kia của chàng đã giải quyết xong chưa?"
“Toàn bộ đánh một lần." Lãnh Thiếu Diệp nhướng mày: “Một đám đánh rắm lớn không có chút bản lĩnh còn dám đùa giỡn tâm cơ với gia, không đánh cho bọn họ hoàn toàn chịu phục, sớm muộn gì Liệt Diễm quốc cũng bị mấy đứa trẻ này làm rối tung lên!"
“Làm tốt lắm." Khóe miệng Nạp Lan Yên nâng lên một độ cong lạnh lùng: “Bên ngoài không biết có bao nhiêu thế lực mơ ước Liệt Diễm, nhưng đứa nhỏ kia lại nội đấu không yên, vẫn là nên dạy dỗ thật tốt."
Lãnh Thiếu Diệp nhẹ nhàng cười, quay sang hôn môi của nàng: “Nàng nha, trước chữa thương đi, hoặc là dựa lên vai ta ngủ một lát thôi cũng được, đảo nhỏ Bách Lý Phượng Vũ đang ở phải đi một lúc nữa mới đến được."
“Vậy trước hết ta đây ngủ một lát." Nạp Lan Yên vô cùng phối hợp ngáp một cái, mí mắt cũng bắt đầu đánh nhau: “Đúng rồi, Tam gia, nói cho chàng biết một tin tức tốt, lúc giúp Tiểu Bảo ngăn cản lôi kiếp, cũng có một chút lực lượng chạy vào đan điền, lúc này đang lưu chuyển chữa thương cho ta đấy."
“Cho nên nói…."
Nạp Lan Yên không để thời gian cho Lãnh Thiếu Diệp trả lời, tự cảm thán nói: “Ngày nào con người cũng phải chịu đựng khảo nghiệm như vậy. Trước tiên phải chịu đựng những khát vọng trong lòng, vất vả lao động xương cốt, chịu đựng cơn đói của thân thể, sự suy giảm của cơ thể."
Ùng ục….
“Tam gia, chàng nghe, thân thể ta đang chịu đựng khảo nghiệm…."
Đôi mắt có chút chát chát.
Lãnh Thiếu Diệp hít sâu một hơi, nhẹ nhàng cầm tay trái, từ từ đeo nhẫn vào ngón áp út của nàng.
Tất cả giống như cảnh quay chậm, bảo thạch khảm trên nhẫn tản ra tia sáng chói mắt chặt chẽ bao bọc trên ngón tay áp út của Nạp Lan Yên. Hốc mắt Lãnh Thiếu Diệp ửng đỏ, nhắm mắt lại cúi đầu in một nụ hôn ở mu bàn tay của nàng.
Giống như vừa rồi, Nạp Lan Yên hôn tay của hắn, nghiêm túc thành kính.
Biển lửa vô tận, nóng bỏng khôn cùng.
Lãnh Thiếu Diệp ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tươi cười và hốc mắt đỏ hồng của Nạp Lan Yên, hắn đã cố gắng kìm nén cảm xúc, giọng nói vẫn không ngừng run rẩy như cũ, cánh tay mạnh mẽ ôm thật chặt nàng vào trong ngực: “Hồ Ly, ta yêu nàng."
Cảm ơn thế giới này có nàng.
Cảm ơn thế giới này làm cho ta hiểu rõ tình cảm của mình.
Cảm ơn giờ phút này có thể gắt gao ôm nàng vào trong ngực, nói cho nàng biết, ta yêu nàng.
Nạp Lan Yên ôm eo Lãnh Thiếu Diệp, mặt chôn trước ngực hắn, bên tai quanh quẩn tiếng tim đập mạnh mẽ của hắn, cong mắt cười.
Làm sao nàng có thể không cảm tạ, còn có hắn ở thế giới này?
“Tam gia, ta yêu chàng."
Thời gian như ngừng lại, ngọt ngào triền miên.
“Ai ôi, như thế nào còn chưa thân hả?"
“Phì điểu ngu ngốc, tiếng nói của ngươi quá lớn rồi."
“Rống…." Tiếng nói của Hỏa Ly lão đại ngươi cũng quá lớn đó.
“Con trâu ngu xuẩn, ngươi lớn tiếng như vậy là muốn tìm chết sao?"
“Con trâu nhà ngươi kêu theo cái rắm!"
Đại phì điểu + tiểu Hỏa Ly = thánh thú + siêu thần thú = tổ hợp thú mạnh mẽ.
Lần này, đại hắc ngưu không thể tránh thoát, ‘ầm ầm ba ba’ bị hai con thú đánh cho nước mắt lưng tròng nằm rạp trên đất, ngẩng đầu bốn mươi lăm độ đau buồn nhìn trời, tại sao người bị thương luôn là nó?
“Ha…."
Sau lưng ba con thú bỗng nhiên truyền đến một tiếng cười khẽ không rõ ý tứ, chỉ thấy ba con thú đồng loạt run rẩy, cứng ngắc quay đầu lại….
Chỉ thấy khuôn mặt tuấn tú của Lãnh Thiếu Diệp vốn đang dịu dàng bỗng trở nên xanh mét, đáy mắt tràn đầy sát khí đều nhanh chóng bốc lên vượt qua cả biển lửa nham thạch rồi.
Mà Nạp Lan Yên vừa phát ra tiếng cười, lại khoanh hai tay trước ngực, tự tiếu phi tiếu (cười như không cười) nhìn ba con thú lớn nhỏ vốn không ngốc lại đột nhiên đần độn trước mặt. Ánh mắt nguy hiểm lại xảo trá.
Tiểu Bảo nhẹ nhàng thò đầu ra, lặng lẽ cho ba con thú một ánh mắt đồng tình. Vừa rồi, trong bầu không khí kia, ngay cả nó đều nhẹ nhàng hít thở để không quấy rầy đến chủ nhân, cố tình ngay lúc Lãnh Thiếu Diệp muốn hôn nhẹ lại bị ba con thú này phá hỏng.
Tuy rằng nó cảm thấy ba con thú này làm thật đẹp mắt! Ngăn trở nguy cơ bị chiếm tiện nghi của chủ nhân nhà mình, nhưng nó vẫn cảm thấy ba con này đúng là tự tìm chết.
Hỏa Ly dùng móng vuốt vỗ vào đầu Liêu ca, phì điểu ngươi còn không mau nghĩ cách chạy nhanh đi, hiện tại ta cũng không chọc nổi nam nhân này!
Liêu ca đại nhân bị móng vuốt đánh tỉnh, con ngươi đảo hai vòng, vỗ cánh, vô cùng chân chó (*) nói với hai người những điều tốt đẹp: “Chúc hai vị hạnh phúc mãi mãi, nắm tay nhau đời đời kiếp kiếp, cùng bước đến đỉnh phong, cùng tạo ra phong vân."
(*) chân chó: ý chỉ sự nịnh nọt.
Mặc dù biểu tình của Liêu ca thoạt nhìn buồn cười lại chân chó, nhưng mỗi chữ mỗi câu lại nói vô cùng nghiêm túc.
Liêu ca không hiểu tình cảm của nhân loại, lại càng không hiểu cái gì gọi là tình yêu.
Nhưng mới vừa rồi một khắc kia làm nó có cảm giác muốn rơi lệ, chính là cảm thấy hai người này vốn nên đứng cùng một chỗ, nên nắm tay nhau, nên sóng vai nhau, nên là hai người như vậy!
Khó có lúc Hỏa Ly không cho phì điểu một tát, nó cũng miễn miễn cưỡng cưỡng đồng ý một chút hai nhân loại trước mắt.
Ít nhất, so với những nhân loại khác, nhìn thuận mắt hơn.
Lời chúc phúc này của Liêu ca vững vàng đi vào nội tâm Nạp Lan Yên và Lãnh Thiếu Diệp. Đáy mắt tràn đầy lửa giận của Tam gia cũng rút đi hơn nửa, nhưng vẫn nghiến răng nghiến lợi nói: “Ba vị không tránh xa một chút, là đợi gia bắt hết tất cả các ngươi sao?"
Hỏa Ly vô cùng cao lãnh (cao ngạo + lạnh lùng) liếc mắt nhìn Tam gia một cái, sau đó ánh mắt dừng trên người Nạp Lan Yên, hừ lạnh nói: “Ta đến để báo cho các ngươi biết một câu, vừa có vài nhân loại tiến vào nơi này, nếu không phải đồng bạn, tốt nhất các ngươi nên cảnh giác một chút."
Nói xong lại nhe răng về phía Nạp Lan Yên bỏ thêm một câu: “Ta chỉ không muốn thiếu nhân tình của ngươi thôi."
Hỏa Ly có thể lập tức trở nên linh hoạt, đều là do Nạp Lan Yên đã đỡ một đạo lôi kiếp cho Tiểu Bảo, làm cho lực lôi kiếp phân tán, trong đó có một số ít bị nó hấp thụ vào đan điền, lập tức chữa trị năm thành tổn thương trong cơ thể nó.
Nói là nhân tình, cũng không đủ.
Hỏa Ly mới không thừa nhận chuyện mình nhìn nữ nhân này vô cùng thuận mắt đâu!
Ngón tay Nạp Lan Yên khẽ cong, bắn một viên đạn vào đầu Hỏa Ly: “Kiêu ngạo."
Hỏa Ly lập tức dựng thẳng đuôi: “Ngươi nói ta kiêu ngạo? Ngươi dám nói ta kiêu ngạo? Không đúng, ngươi dám bắn đầu ta? Thế nhưng ngươi lại dám bắn đầu ta…. Này này, ta còn chưa nói xong, ngươi muốn mang nữ nhân này đi nơi nào? Các ngươi đứng lại cho ta!"
Tam gia đột phá Tiên Thiên, có thể ngự không phi hành (bay trong không trung). Tam gia cõng vợ mình trên lưng, bay về phía đảo nhỏ, không để ý gì đến Hỏa Ly đang tức giận, chỉ chừa lại cho ba con Huyền Linh thú một bóng lưng tiêu sái anh tuấn, còn thuận tay tặng một ngón giữa!
Nữ nhân của hắn, hắn không mang đi, chẳng lẽ còn đợi con Hỏa Ly này tiếp tục điên cuồng nói?
Nạp Lan Yên nằm trên lưng Lãnh Thiếu Diệp đã cười đến đau bụng, quay đầu nhìn ba con thú ngu ngốc nở một nụ cười rực rỡ như ánh mặt trời: “Tiểu Hỏa Ly, đại Liêu ca, đại hắc ngưu, có duyên gặp lại."
Hỏa Ly vỗ một tát lên cái ót của Liêu ca, kiên định nói: “Duỗi thẳng cánh, đuổi theo cho ta."
Tròng mắt đại phì điểu đều sắp trừng ra ngoài: “Không phải chứ? Hỏa Ly đại nhân, không phải người nên tìm một chỗ chữa trị vết thương trước hay sao?"
Hỏa Ly đại nhân không chút để ý, bình bình tĩnh tĩnh nói: “Tiểu Liêu ca, ngươi có ý kiến với lời ta nói à?"
Liêu ca lập tức hoảng sợ, tranh thủ thời gian sải cánh đuổi theo hướng hai người ở nơi xa, nhưng mà trong đầu vẫn cảm thấy vui vẻ, thật vất vả mới nhìn thấy một tiểu mỹ nhân, như thế nào có thể để cho nàng rời đi đây?
A không! Chỉ cần nghĩ đến Liêu ca đại nhân đã tan nát cõi lòng rồi.
Đại hắc ngưu đáng thương hề hề chạy như điên trên tảng đá, nó không phải là đi ra cứu con phì điểu kia sao? Bỗng nhiên bị hợp lại đánh cũng đủ xui xẻo đi. Hôm nay, tất cả bọn còn đều bay trên trời, riêng nó phải trèo núi vượt biển chạy như điên, nó dễ dàng sao?
Nạp Lan Yên ôm cổ Lãnh Thiếu Diệp, hỏi: “Tam gia, đám huynh đệ kia của chàng đã giải quyết xong chưa?"
“Toàn bộ đánh một lần." Lãnh Thiếu Diệp nhướng mày: “Một đám đánh rắm lớn không có chút bản lĩnh còn dám đùa giỡn tâm cơ với gia, không đánh cho bọn họ hoàn toàn chịu phục, sớm muộn gì Liệt Diễm quốc cũng bị mấy đứa trẻ này làm rối tung lên!"
“Làm tốt lắm." Khóe miệng Nạp Lan Yên nâng lên một độ cong lạnh lùng: “Bên ngoài không biết có bao nhiêu thế lực mơ ước Liệt Diễm, nhưng đứa nhỏ kia lại nội đấu không yên, vẫn là nên dạy dỗ thật tốt."
Lãnh Thiếu Diệp nhẹ nhàng cười, quay sang hôn môi của nàng: “Nàng nha, trước chữa thương đi, hoặc là dựa lên vai ta ngủ một lát thôi cũng được, đảo nhỏ Bách Lý Phượng Vũ đang ở phải đi một lúc nữa mới đến được."
“Vậy trước hết ta đây ngủ một lát." Nạp Lan Yên vô cùng phối hợp ngáp một cái, mí mắt cũng bắt đầu đánh nhau: “Đúng rồi, Tam gia, nói cho chàng biết một tin tức tốt, lúc giúp Tiểu Bảo ngăn cản lôi kiếp, cũng có một chút lực lượng chạy vào đan điền, lúc này đang lưu chuyển chữa thương cho ta đấy."
“Cho nên nói…."
Nạp Lan Yên không để thời gian cho Lãnh Thiếu Diệp trả lời, tự cảm thán nói: “Ngày nào con người cũng phải chịu đựng khảo nghiệm như vậy. Trước tiên phải chịu đựng những khát vọng trong lòng, vất vả lao động xương cốt, chịu đựng cơn đói của thân thể, sự suy giảm của cơ thể."
Ùng ục….
“Tam gia, chàng nghe, thân thể ta đang chịu đựng khảo nghiệm…."
Tác giả :
Mặc Tà Trần