Lãnh Đế Bá Sủng Dị Năng Phi
Chương 2: Có người cần thần y
U Minh cốc, chính là chỗ ở của đệ nhất thần y quái y lão nhân.
Quái y lão nhân tên gọi là Bạch Nham, thành danh từ lâu, một thân y thuật xuất quỷ nhập thần, hoạt tử nhân, thịt bạch cốt, mọi người đều gọi là đệ nhất thần y,nhưng tính tình cổ quái, cứu người toàn bộ đều dựa vào tâm tình cùng nhãn duyên, cho nên liền được cái danh quái y này, đã qua mấy chục năm thanh danh ngày càng vang xa, ngược lại tên của hắn dần dần bị mọi người quên mất. Mặc dù tính tình cổ quái, nhưng hâm mộ tiếng tăm người đến tìm y cũng không ít, vì phòng ngừa nơi ẩn cư thanh tĩnh của mình bị những ngoại nhân quấy nhiễu, Bạch Nham cũng tốn không ít tâm tư, ở cửa cốc bày không ít trận pháp, vô luận lấy loại phương thức gì chỉ cần tiến vào trong cốc đều cần đến y. Những thứ trận pháp này vô cùng bí ẩn, thoạt nhìn cùng với các loại trận pháp khác không có sự khác biệt nhưng chỉ cần đi vào trận pháp đi sai một bước ngươi sẽ quay lại con đường cũ trước vị trí tiến vào bên trong trận pháp.
Có người nghĩ tới một loại trực tiếp nhất chính là phá hủy trận pháp, có thể, nhưng làm như vậy vô cùng nguy hiểm.
Vì sao?
Ngươi cho rằng trong trận pháp nhiều cơ quan như vậy dùng để bài trí à, ngươi cho rằng dễ dàng nhìn ra như vậy sao?Đây thật sự có thể muốn mạng của ngươi đó.
Cho nên người bình thường tình nguyện không có kết quả mà chết, cũng không muốn lỗ mãn hủy trận, dù sao sinh mạng mới là thứ đáng quý nhất.
Chỉ là hôm nay, lại có ngoại lệ.
"Tiểu thư, có người phá hủy trận pháp tiến vào trong cốc."Lục Y nhận được tin tức, vội vã chạy tới hướng cái cây kia Mộ Vân Yên đang gảy đàn bên dưới bẩm báo.
"Thế thành công sao?"Nghe vậy, Mộ Vân Yên có chút kinh ngạc, ngón tay hơi chậm lại, tiếng đàn du dương đình chỉ.
"Ta đi xem một chút."Mộ Vân Yên đứng dậy ném một câu nói, cả người liền biến mất ngay tại chỗ, lưu lại Lục Y lo lắng bất đắc dĩ.
Nơi cốc khẩu
"Chủ tử, ngài như thế nào?"Thiếu niên khuôn mặt tinh xảo như em bé tràn đầy lo lắng, nhìn về phía bóng dáng lung lay sắp đổ phía trước, trong giọng nói có chút không đồng ý,“Ngài như vậy không yêu quý thân thể của mình, này muốn cho trưởng công chúa biết, còn không chừng..."
"Truy Vân!"Một bên Truy Phong mở miệng ngắt lời hắn,“Chủ tử làm việc tự có chừng mực."
"Là, Truy Vân vượt qua."Qua trong giây lát Truy Vân cũng hiểu Truy Phong nhắc nhở, chủ tử làm việc, hắn chỉ là một thuộc hạ không có tư cách nghị luận, vội vàng thỉnh tội.
"Lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa."Nam tử thanh âm mát lạnh, không có chút phập phồng.
Rồi sau đó ánh mắt đột nhiên ngưng tụ, nhìn về cây đại thụ rậm rạp cách đó không xa, thần sắc lạnh như băng lạnh nhạt.
"Như thế nào bị phát hiện sớm như vậy."
Cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng như băng sương, Mộ Vân Yên trong mắt kinh ngạc chợt lóe lên, bất quá nàng vừa tới là bị phát hiện, ngược lại người này là một nhân vật lợi hại.
Bị phát hiện liền bị phát hiện,Mộ Vân Yên thoải mái từ trên cây nhảy xuống, đứng cách những người đó không xa, bắt đầu đánh giá.
Phía trước nam tử tướng mạo bình thường, sắc mặt tái nhợt, thân hình đứng không vững, xung quanh thân thể thủy chung có một cỗ hàn khí tràn ngập.Mà bên cạnh hắn, hai người Truy Vân và Truy Phong bị Mộ Vân Yên bỏ quên.
Nguyên nhân rất rõ ràng, nam nhân phía trước có cảm giác khí tràng quá mạnh mẽ,người phía sau hoàn toàn không có cảm giác tồn tại.
"Ngươi tới cần tìm thần y?"Quan sát xong,Mộ Vân Yên mới nhìn về phía người nam nhân kia khẽ nhíu mày.
"Ân."Nam nhân nhàn nhạt đáp một tiếng, không biến sắc thu hồi ánh mắt quan sát của mình.
Nữ tử một thân quần áo màu tím nhạt, ba nghìn tóc xanh tùy ý bị một cây trâm ngọc thắt ở sau gáy, ngẫu nhiên có vài ngọn gió thổi qua, vài cọng tóc theo gió lay động.Mày liễu thon dài, một đôi mắt phượng sáng như ngôi sao, giống như thu thủy như lại thêm mấy phần thần bí, làm cho người càng hướng tới, muốn tìm tòi đến tột cùng.Trên mặt nữ tử có một chiếc khăn che mặt màu trắng che hết phân nửa dung mạo, nhưng toàn thân trong trẻo lạnh lùng tuyệt trần, phiêu dật như khí chất tiên nhân, đã là trần gian tuyệt sắc
Chỉ là...
Trong mắt nam tử có một tia mê hoặc, cô nương này làm cho hắn có một cảm giác rất kì quái, nhưng đến cùng là gì thì lại không thể nói rõ. Tư cùng hơn thế, nam tử trong đầu đau sót, cả người liền té xỉu. Bên cạnh Truy Vân Truy Phong thay nhau đỡ mỗi người một bên, sắc mặt lo lắng.
"Van cầu thần y, còn không hảo hảo yêu thương thân thể?"
Trước khi hôn mê nam nhân nhân nghe được câu nói sau cùng. Sau đó một cỗ mùi hương nhàn nhạt càng ngày càng rõ ràng hơn.
"Cô nương, ngươi muốn làm gì..."Đang nhìn tột nhiên có người đến bên người bọn họ, Truy Vân Truy Phong lập tức đề phòng.Chỉ cần Mộ Vân Yên có dị động bọn họn lập tức ra tay.
"Xem vết thương."Mộ Vân Yên mặc kệ bọn họ, ngồi xổm xuống đem thương thế nam nhân dò xét một phen, sắc mặt có chút ngưng trọng,“Thật sự là kì quái." Rõ ràng trúng hàn độc lợi hại như vậy, theo lý thuyết đã sớm bị độc phát bỏ mình, hắn vậy mà có thể sống bình yên cho đến nay, này thật sự kì quái. Bất quá, như vậy cũng tốt có thể làm cho nàng hảo hảo nguyên cứu một chút không phải sao?
"Mang theo hắn, đi theo ta."Sau cùng, Mộ vân Yên đứng người lên hướng Truy Vân Truy Phong hai người nói một tiếng rồi đi về phía trước.
Sau lưng Truy Vân Truy Phong bốn mắt nhìn nhau, có chút nghi hoặc lại chậm chạp không chịu chuyển động.
"Cô nương là người trong U Minh cốc?"
Cô nương này mới vừa tới bên người bọn họ, bọn họ thế nhưng không phát giác, bởi vậy cô nương này thực lực rất cao. Tại cái địa phương xa lạ, đối mặt với một người có chút nguy hiểm, bọn họ cẩn thận vẫn hơn.
"Ân."Gặp hai người không nhút nhích,Mộ Vân yên cũng lập tức dừng lại, quay đầu ôm hai tay nhìn hai người bọn họ, dù bận vẫn ung dung xem hai người bọn họ:“Nếu như còn muốn cứu mạng của hắn, liền theo ta vào trong cốc tìm lão quái nhân xem cho hắn một chút còn nếu như muốn hắn sớm chết một chút mời trở về theo đường cũ."Nói xong, Mộ Vân Yên không tiếp tục nhìn bọn họ nữa, hướng vào trong cốc mà đi.
"Cô nương nói chuyện cũng quá không xuôi tai."Truy Vân có chút phẩn nộ, nhịn không được mở miệng,“Nàng này rõ ràng là nguyền rủa chủ tử!"
"Tốt lắm Truy Vân."Truy Phong vỗ vỗ vai hắn, ý bảo hắn bình tĩnh trở lại,“Chúng ta vốn đến U Minh cốc tìm thần y, huống chi hiện tại chúng ta cũng không có cách khác, nghe khẩu khí của vị cô nương này chắc biết quái y, chúng ta liền đi theo vị cô nương này thôi."
"Hảo."
Truy Vân gật đầu, Truy Phong nói không sai, bọn họ trước mắt chỉ còn con đường này.
Gặp Truy Vân đồng ý,Truy Phong liền lập tức cõng nam nhân cùng Truy Vân đuổi kịp Mộ Vân Yên hướng vào trong cốc mà đi. Thấy Truy Vân Truy Phong đuổi theo, Mộ Vân Yên liền thả chậm bước chân chờ bọn họ đuổi kịp rồi đi vào trong cốc. Truy Vân Truy Phong luôn duy trì một khoảng cách không xa không gần sau lưng Mộ Vân Yên.
Mộ Vân Yên mặc kệ bọn họ như thế nào chỉ chú tâm đi trên đường, trong lòng thì lại oán hận,đều là cái lão nhân phá quy củ, con đường dài như vậy mà phải tự đi, dùng khinh công không phải nhanh hơn sao, nhưng nếu là dùng thì đã có thể tới nơi trong một canh giờ.
Quái lão nhân nói đây là khảo nghiệm, được rồi, là khảo nghiệm tâm tính, chỉ là vì cái gì mỗi lần đều do nàng dẫn mấy người này vào cốc?
Đây rõ ràng là xem nàng dễ khi dễ không phải sao?Xem ra chờ lão quái nhân về phải giúp nàng thử mấy vị thuốc, Mộ Vân yên thầm suy nghĩ.
"Hắc xì..."
Lão nhân nào đó trong hiệu thuốc đang bận việc chà xát mũi,“Tiểu nha đầu chắc lại đang nhắc tới ta."
Cười cười, nhưng lại gấp rút làm xong công việc.
Quái y lão nhân tên gọi là Bạch Nham, thành danh từ lâu, một thân y thuật xuất quỷ nhập thần, hoạt tử nhân, thịt bạch cốt, mọi người đều gọi là đệ nhất thần y,nhưng tính tình cổ quái, cứu người toàn bộ đều dựa vào tâm tình cùng nhãn duyên, cho nên liền được cái danh quái y này, đã qua mấy chục năm thanh danh ngày càng vang xa, ngược lại tên của hắn dần dần bị mọi người quên mất. Mặc dù tính tình cổ quái, nhưng hâm mộ tiếng tăm người đến tìm y cũng không ít, vì phòng ngừa nơi ẩn cư thanh tĩnh của mình bị những ngoại nhân quấy nhiễu, Bạch Nham cũng tốn không ít tâm tư, ở cửa cốc bày không ít trận pháp, vô luận lấy loại phương thức gì chỉ cần tiến vào trong cốc đều cần đến y. Những thứ trận pháp này vô cùng bí ẩn, thoạt nhìn cùng với các loại trận pháp khác không có sự khác biệt nhưng chỉ cần đi vào trận pháp đi sai một bước ngươi sẽ quay lại con đường cũ trước vị trí tiến vào bên trong trận pháp.
Có người nghĩ tới một loại trực tiếp nhất chính là phá hủy trận pháp, có thể, nhưng làm như vậy vô cùng nguy hiểm.
Vì sao?
Ngươi cho rằng trong trận pháp nhiều cơ quan như vậy dùng để bài trí à, ngươi cho rằng dễ dàng nhìn ra như vậy sao?Đây thật sự có thể muốn mạng của ngươi đó.
Cho nên người bình thường tình nguyện không có kết quả mà chết, cũng không muốn lỗ mãn hủy trận, dù sao sinh mạng mới là thứ đáng quý nhất.
Chỉ là hôm nay, lại có ngoại lệ.
"Tiểu thư, có người phá hủy trận pháp tiến vào trong cốc."Lục Y nhận được tin tức, vội vã chạy tới hướng cái cây kia Mộ Vân Yên đang gảy đàn bên dưới bẩm báo.
"Thế thành công sao?"Nghe vậy, Mộ Vân Yên có chút kinh ngạc, ngón tay hơi chậm lại, tiếng đàn du dương đình chỉ.
"Ta đi xem một chút."Mộ Vân Yên đứng dậy ném một câu nói, cả người liền biến mất ngay tại chỗ, lưu lại Lục Y lo lắng bất đắc dĩ.
Nơi cốc khẩu
"Chủ tử, ngài như thế nào?"Thiếu niên khuôn mặt tinh xảo như em bé tràn đầy lo lắng, nhìn về phía bóng dáng lung lay sắp đổ phía trước, trong giọng nói có chút không đồng ý,“Ngài như vậy không yêu quý thân thể của mình, này muốn cho trưởng công chúa biết, còn không chừng..."
"Truy Vân!"Một bên Truy Phong mở miệng ngắt lời hắn,“Chủ tử làm việc tự có chừng mực."
"Là, Truy Vân vượt qua."Qua trong giây lát Truy Vân cũng hiểu Truy Phong nhắc nhở, chủ tử làm việc, hắn chỉ là một thuộc hạ không có tư cách nghị luận, vội vàng thỉnh tội.
"Lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa."Nam tử thanh âm mát lạnh, không có chút phập phồng.
Rồi sau đó ánh mắt đột nhiên ngưng tụ, nhìn về cây đại thụ rậm rạp cách đó không xa, thần sắc lạnh như băng lạnh nhạt.
"Như thế nào bị phát hiện sớm như vậy."
Cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng như băng sương, Mộ Vân Yên trong mắt kinh ngạc chợt lóe lên, bất quá nàng vừa tới là bị phát hiện, ngược lại người này là một nhân vật lợi hại.
Bị phát hiện liền bị phát hiện,Mộ Vân Yên thoải mái từ trên cây nhảy xuống, đứng cách những người đó không xa, bắt đầu đánh giá.
Phía trước nam tử tướng mạo bình thường, sắc mặt tái nhợt, thân hình đứng không vững, xung quanh thân thể thủy chung có một cỗ hàn khí tràn ngập.Mà bên cạnh hắn, hai người Truy Vân và Truy Phong bị Mộ Vân Yên bỏ quên.
Nguyên nhân rất rõ ràng, nam nhân phía trước có cảm giác khí tràng quá mạnh mẽ,người phía sau hoàn toàn không có cảm giác tồn tại.
"Ngươi tới cần tìm thần y?"Quan sát xong,Mộ Vân Yên mới nhìn về phía người nam nhân kia khẽ nhíu mày.
"Ân."Nam nhân nhàn nhạt đáp một tiếng, không biến sắc thu hồi ánh mắt quan sát của mình.
Nữ tử một thân quần áo màu tím nhạt, ba nghìn tóc xanh tùy ý bị một cây trâm ngọc thắt ở sau gáy, ngẫu nhiên có vài ngọn gió thổi qua, vài cọng tóc theo gió lay động.Mày liễu thon dài, một đôi mắt phượng sáng như ngôi sao, giống như thu thủy như lại thêm mấy phần thần bí, làm cho người càng hướng tới, muốn tìm tòi đến tột cùng.Trên mặt nữ tử có một chiếc khăn che mặt màu trắng che hết phân nửa dung mạo, nhưng toàn thân trong trẻo lạnh lùng tuyệt trần, phiêu dật như khí chất tiên nhân, đã là trần gian tuyệt sắc
Chỉ là...
Trong mắt nam tử có một tia mê hoặc, cô nương này làm cho hắn có một cảm giác rất kì quái, nhưng đến cùng là gì thì lại không thể nói rõ. Tư cùng hơn thế, nam tử trong đầu đau sót, cả người liền té xỉu. Bên cạnh Truy Vân Truy Phong thay nhau đỡ mỗi người một bên, sắc mặt lo lắng.
"Van cầu thần y, còn không hảo hảo yêu thương thân thể?"
Trước khi hôn mê nam nhân nhân nghe được câu nói sau cùng. Sau đó một cỗ mùi hương nhàn nhạt càng ngày càng rõ ràng hơn.
"Cô nương, ngươi muốn làm gì..."Đang nhìn tột nhiên có người đến bên người bọn họ, Truy Vân Truy Phong lập tức đề phòng.Chỉ cần Mộ Vân Yên có dị động bọn họn lập tức ra tay.
"Xem vết thương."Mộ Vân Yên mặc kệ bọn họ, ngồi xổm xuống đem thương thế nam nhân dò xét một phen, sắc mặt có chút ngưng trọng,“Thật sự là kì quái." Rõ ràng trúng hàn độc lợi hại như vậy, theo lý thuyết đã sớm bị độc phát bỏ mình, hắn vậy mà có thể sống bình yên cho đến nay, này thật sự kì quái. Bất quá, như vậy cũng tốt có thể làm cho nàng hảo hảo nguyên cứu một chút không phải sao?
"Mang theo hắn, đi theo ta."Sau cùng, Mộ vân Yên đứng người lên hướng Truy Vân Truy Phong hai người nói một tiếng rồi đi về phía trước.
Sau lưng Truy Vân Truy Phong bốn mắt nhìn nhau, có chút nghi hoặc lại chậm chạp không chịu chuyển động.
"Cô nương là người trong U Minh cốc?"
Cô nương này mới vừa tới bên người bọn họ, bọn họ thế nhưng không phát giác, bởi vậy cô nương này thực lực rất cao. Tại cái địa phương xa lạ, đối mặt với một người có chút nguy hiểm, bọn họ cẩn thận vẫn hơn.
"Ân."Gặp hai người không nhút nhích,Mộ Vân yên cũng lập tức dừng lại, quay đầu ôm hai tay nhìn hai người bọn họ, dù bận vẫn ung dung xem hai người bọn họ:“Nếu như còn muốn cứu mạng của hắn, liền theo ta vào trong cốc tìm lão quái nhân xem cho hắn một chút còn nếu như muốn hắn sớm chết một chút mời trở về theo đường cũ."Nói xong, Mộ Vân Yên không tiếp tục nhìn bọn họ nữa, hướng vào trong cốc mà đi.
"Cô nương nói chuyện cũng quá không xuôi tai."Truy Vân có chút phẩn nộ, nhịn không được mở miệng,“Nàng này rõ ràng là nguyền rủa chủ tử!"
"Tốt lắm Truy Vân."Truy Phong vỗ vỗ vai hắn, ý bảo hắn bình tĩnh trở lại,“Chúng ta vốn đến U Minh cốc tìm thần y, huống chi hiện tại chúng ta cũng không có cách khác, nghe khẩu khí của vị cô nương này chắc biết quái y, chúng ta liền đi theo vị cô nương này thôi."
"Hảo."
Truy Vân gật đầu, Truy Phong nói không sai, bọn họ trước mắt chỉ còn con đường này.
Gặp Truy Vân đồng ý,Truy Phong liền lập tức cõng nam nhân cùng Truy Vân đuổi kịp Mộ Vân Yên hướng vào trong cốc mà đi. Thấy Truy Vân Truy Phong đuổi theo, Mộ Vân Yên liền thả chậm bước chân chờ bọn họ đuổi kịp rồi đi vào trong cốc. Truy Vân Truy Phong luôn duy trì một khoảng cách không xa không gần sau lưng Mộ Vân Yên.
Mộ Vân Yên mặc kệ bọn họ như thế nào chỉ chú tâm đi trên đường, trong lòng thì lại oán hận,đều là cái lão nhân phá quy củ, con đường dài như vậy mà phải tự đi, dùng khinh công không phải nhanh hơn sao, nhưng nếu là dùng thì đã có thể tới nơi trong một canh giờ.
Quái lão nhân nói đây là khảo nghiệm, được rồi, là khảo nghiệm tâm tính, chỉ là vì cái gì mỗi lần đều do nàng dẫn mấy người này vào cốc?
Đây rõ ràng là xem nàng dễ khi dễ không phải sao?Xem ra chờ lão quái nhân về phải giúp nàng thử mấy vị thuốc, Mộ Vân yên thầm suy nghĩ.
"Hắc xì..."
Lão nhân nào đó trong hiệu thuốc đang bận việc chà xát mũi,“Tiểu nha đầu chắc lại đang nhắc tới ta."
Cười cười, nhưng lại gấp rút làm xong công việc.
Tác giả :
Đông Phá Tuyết