Lãnh Cung
Chương 8
Một cái bàn, một con mèo, còn thêm hai con người.
Công Tôn Tiểu Bạch vừa bắt đầu thì đã nhìn mê đắm Trịnh Vô Dạng, không, là con cá bị cắn đứt ngang lưng trên miệng hắn, ta thì an tâm thưởng thức bánh hỉ của yến tiệc đại hôn hôm qua của Vô Dạng, ý đồ một lần nữa đốt lên nhiệt tình của ta đối với đồ ngọt.
Đẩy chén đũa ra, cơm no rượu say.
Ta xoa xoa hai tay, thấy Trịnh Vô Dạng móc ra một thứ hình bầu dục trong ngực ra, dùng nó để mở bức tường đối diện. Sau đó, ta lập tức đoạt lấy mật khí (đồ dùng bí mật) trong tay hắn, trên dưới trái phải tỉ mỉ nghiên cứu một lượt, phát hiện trên mật khí này sắp đầy vô số rất nhiều mấy cài nút đủ loại màu sắc, khiến người ta liên tưởng đến con sâu lông ghê tởm đến cực điểm.
“ Trên mặt cái này vì sao có nhiều màu sắc như vậy?" Ta vứt trả cho hắn.
“ Đợi lát nữa ngươi sẽ biết liền." Hắn ném cho ta một cái chớp chớp mắt khiêu mi thần bí.
“ Vậy…… mang nó theo hả?" Ta nhìn nhìn Tiểu Bạch bị chúng ta vứt qua một bên.
Hắn ném một cái mặt quỷ cho con mèo Công Tôn đang bất mãn khi chỉ còn sót lại xương cá mà kêu meo meo nãy giờ: “Ta không mang thứ gia hỏa chỉ biết kêu."
Thế là, ta và Vô Dạng sóng vai thám hiểm mà đi.
Ta và hắn tay nắm tay đi vào mật đạo, chuyển qua một ngõ quẹo, nhìn thấy một bức tường màu đỏ, Vô Dạng vặn một nút nhỏ trong cái mật khí vừa nãy, bức tường tự động mở ra.
Đông quay tây chuyển qua hai ngõ quẹo, nhìn thấy một bức tường màu cam, Vô Dạng vặn một cái nút khác trong cái mật khí vừa nãy, bức tường lại tự động mở ra.
Đông quay tây chuyển trái quẹo qua thêm ba ngã rẽ, lại nhìn thấy một bức tường màu vàng, Vô Dạng lại vặn một cái nút trong mật khí vừa nãy, bức tường lại một lần nữa tự động mở ra.
Đông quay tây chuyển trái quẹo phải rẽ đi qua bốn ngã rẽ, lại____ lại nhìn thấy một bức tường màu lục, Vô Dạng lại____ lại vặn một cái nút trong cái mật khí vừa này, bức tường lại____ lại một lần nữa tự động mở ra.
Ta đột nhiên cảm thấy một trận hoa mắt, thở hổn hển hỏi: “Chúng ta có phải là phải____ phải đi qua bảy bức tường bảy màu mới được không a?"
“ Không chỉ vậy, trên mật khí này có bao nhiêu màu, chúng ta sẽ phải đi qua bấy nhiêu bức tường." Ta nghe thấy trong thanh âm của hắn mang theo ý cười vui mừng trên tai họa của người khác.
“ Vậy trên mặt còn có bao nhiêu cái nữa? Ta mắt trắng dã nhìn hắn.
“ Ân…….. ân……. đại loại là còn có ba mươi cái thôi!"
Ta lập tức mềm oặt người đi, sắc lẻm trừng hắn: “Vậy bình thường ngươi làm sao đi đến lãnh cung được hả?"
“ Không có biện pháp a, vì được thấy ngươi, có cực khổ hơn nữa ta cũng làm." Trong miệng hắn nói ra lời ngọt ngào chết người không đền mạng.
……………………………………..
Thế là, chính vì lời nói chả bao hàm được bao nhiêu kim lượng của hắn, cũng vì bồi thường cho cực khổ của hắn, ta giống như đứa ngốc mà cùng hắn đông chuyển tây xoay trái quay phải quẹo thất chuyển bát xoay thập quay cửu quẹo, đi qua…….. từng cánh cửa màu lam, màu xanh, màu tím, màu hồng, màu vàng lòng đỏ trứng gà, màu xanh đậm.
Mới bắt đầu, là dựa vai hắn cùng đi, còn nói còn cười, sau đó được dìu đi, tiếp theo được đỡ đi, cuối cùng dưới sự yêu cầu mấy lần mấy lượt của hắn, tùy theo nhắm mắt lại, để cho hắn ôm đi.
Không biết qua bao nhiêu lâu, chỉ nghe thấy Trịnh Vô Dạng nhẹ nhàng nói bên tai: “Phong, đến mật thất rồi."
Ta mở mắt ra, trừng to xoay chuyển, phát hiện đây là một gian phòng phi thường hào hoa. Một chiếc long sàng, một chiếc long ỷ, một chiếc long trác (bàn), còn có một số đồ chơi cổ, ngà voi và đồ ngọc có giá trị to lớn, ở đây chỗ nào cũng ngan ngát hương thơm, khiến ta chịu không nổi mà____ Ách xì! Ai, chứng bệnh mũi quá mẫn cảm lại phát tác rồi.
“ Suỵt….." Lúc này, Trịnh Vô Dạng đã lặng lẽ đi đến bên tường, dán lỗ tai vào tỉ mỉ lắng nghe, hắn mò mò trên vách tường một lúc, sau đó, chỉ thị cho ta đi đến trước, ta thuận theo tay hắn mà nhìn, trên bức tường đó thì ra cũng có một cánh cửa kéo tự động, nhưng cũng chỉ rộng bằng một ngón tay cái.
Xuyên qua một cái lỗ hình vuông, ta thấp thoáng có thể thấy được thì ra trong màn sa trướng triền miên trong chiếc giường lồng ngà voi của ta và Trịnh Vô Dạng cùng ngủ trước đây có hai bóng người trắng trắng.
Lúc này, ta nghe thấy thanh âm của một người trong đó: “Tiểu Liễu Nhi của ta, khi ngươi và ta đang làm loại chuyện này, mà ngươi còn không chịu để tâm, lẽ nào là đang nhớ tới người đó hay sao? Tuy rằng ở đây đã từng là giường ngủ của hắn, ngươi cũng biết người đó sớm đã đem ngươi bỏ lại chạy trốn, không phải sao!"
Trịnh____ Vô____ Dạng! ! Ta nghiến răng nghiến lợi quay đầu lại liếc xéo hắn, được a, miệng thì nói vậy, thế mà sau lưng lại thế kia, cư nhiên dám lén lút vụng trộm sau lưng ta, ta phải tuyệt giao với ngươi! ! !
Nhưng hắn lại vẫn không hề thay đổi sắc mặt nhìn ta, chỉ là dùng tay ra hiệu nói cho ta biết ngươi đó là Hàn Vĩnh Thuận, lại biểu ý ta tiếp tục nghe thêm.
Được! Ta tạm thời nhẫn nhịn! Chờ ta trở về lãnh cung rồi thì làm sao xử lý ngươi!
“…..Hơn nữa ngươi cũng không phải là không biết trong trái tim hắn chỉ có một mình nữ nhân tên Hàm Phong Tuyết đó thôi, tuy rằng nữ nhân đó phụ hắn, nhưng hắn vẫn không nỡ nhẫn tâm giết nàng, ân, Liễu Nhi?"
Cái người được gọi là Liễu Nhi đó vẫn luôn chán ghét không nói gì cả.
Tiếp theo, Hàn Vĩnh Thuận lại mở miệng: “Làm sao rồi, đau lòng hắn sao? Lúc đó ngươi còn chủ động đến yêu cầu ta được đi thích sát hắn mà! Ngươi không biết lúc đó ta có bao nhiêu vui mừng đâu, ân, Liễu Nhi? !"
Đột nhiên, ta nghe thấy một tiếng rên rỉ nam tính đầy yếu nhược: “Ngươi là…..chủ tử của ta, ta hưởng lộc của người, thì phải trung thành với người."
“ Được rồi được rồi, hôm nay ta cuối cùng cũng biết trong tim Tiểu Liễu Nhi của ta đang nghĩ cái gì rồi!" Hàn Vĩnh Thuận hung ác nói: “Hưởng lộc của người, thì phải trung thành với người, được, hôm nay ta chính là muốn ngươi phải kêu ra tiếng!"
“ A!" Ta nghe thấy một tiếng kêu cố đè nén.
“ Kêu cho ta! !"
“ A….. a…… a! ! !" Thanh âm càng lớn, nói không rõ là kích thích, hay là thống khổ.
Sau đó chỉ còn sót lại âm thanh chiếc giường lay lắt lắt lư, thỉnh thoảng còn có tiếng kêu, còn có tiếng thở dốc…… không đúng, không chỉ là từ bên tai truyền đến, mà còn từ sau lưng……
Ta nhất thời cảm thấy lông mao toàn thân dựng đứng, cẩn thận vô cùng quay đầu lại, chính là liền đụng phải hai mắt nóng cháy của Trịnh Vô Dạng, từ độ sáng loáng và độ nhiệt huyết của nó có thể thấy, đã là thú tính đại phát, không thể ngăn cản rồi.
Ngay tại khoảnh khắc ta bị hắn một phát ôm lấy, ngay lúc hắn còn sót lại được một chút lý tính, ta chỉ chỉ bờ tường mỏng của mật thất, hắn ngầm hiểu, vội vàng đi nhanh mang ta về hướng mật đạo…….
Công Tôn Tiểu Bạch vừa bắt đầu thì đã nhìn mê đắm Trịnh Vô Dạng, không, là con cá bị cắn đứt ngang lưng trên miệng hắn, ta thì an tâm thưởng thức bánh hỉ của yến tiệc đại hôn hôm qua của Vô Dạng, ý đồ một lần nữa đốt lên nhiệt tình của ta đối với đồ ngọt.
Đẩy chén đũa ra, cơm no rượu say.
Ta xoa xoa hai tay, thấy Trịnh Vô Dạng móc ra một thứ hình bầu dục trong ngực ra, dùng nó để mở bức tường đối diện. Sau đó, ta lập tức đoạt lấy mật khí (đồ dùng bí mật) trong tay hắn, trên dưới trái phải tỉ mỉ nghiên cứu một lượt, phát hiện trên mật khí này sắp đầy vô số rất nhiều mấy cài nút đủ loại màu sắc, khiến người ta liên tưởng đến con sâu lông ghê tởm đến cực điểm.
“ Trên mặt cái này vì sao có nhiều màu sắc như vậy?" Ta vứt trả cho hắn.
“ Đợi lát nữa ngươi sẽ biết liền." Hắn ném cho ta một cái chớp chớp mắt khiêu mi thần bí.
“ Vậy…… mang nó theo hả?" Ta nhìn nhìn Tiểu Bạch bị chúng ta vứt qua một bên.
Hắn ném một cái mặt quỷ cho con mèo Công Tôn đang bất mãn khi chỉ còn sót lại xương cá mà kêu meo meo nãy giờ: “Ta không mang thứ gia hỏa chỉ biết kêu."
Thế là, ta và Vô Dạng sóng vai thám hiểm mà đi.
Ta và hắn tay nắm tay đi vào mật đạo, chuyển qua một ngõ quẹo, nhìn thấy một bức tường màu đỏ, Vô Dạng vặn một nút nhỏ trong cái mật khí vừa nãy, bức tường tự động mở ra.
Đông quay tây chuyển qua hai ngõ quẹo, nhìn thấy một bức tường màu cam, Vô Dạng vặn một cái nút khác trong cái mật khí vừa nãy, bức tường lại tự động mở ra.
Đông quay tây chuyển trái quẹo qua thêm ba ngã rẽ, lại nhìn thấy một bức tường màu vàng, Vô Dạng lại vặn một cái nút trong mật khí vừa nãy, bức tường lại một lần nữa tự động mở ra.
Đông quay tây chuyển trái quẹo phải rẽ đi qua bốn ngã rẽ, lại____ lại nhìn thấy một bức tường màu lục, Vô Dạng lại____ lại vặn một cái nút trong cái mật khí vừa này, bức tường lại____ lại một lần nữa tự động mở ra.
Ta đột nhiên cảm thấy một trận hoa mắt, thở hổn hển hỏi: “Chúng ta có phải là phải____ phải đi qua bảy bức tường bảy màu mới được không a?"
“ Không chỉ vậy, trên mật khí này có bao nhiêu màu, chúng ta sẽ phải đi qua bấy nhiêu bức tường." Ta nghe thấy trong thanh âm của hắn mang theo ý cười vui mừng trên tai họa của người khác.
“ Vậy trên mặt còn có bao nhiêu cái nữa? Ta mắt trắng dã nhìn hắn.
“ Ân…….. ân……. đại loại là còn có ba mươi cái thôi!"
Ta lập tức mềm oặt người đi, sắc lẻm trừng hắn: “Vậy bình thường ngươi làm sao đi đến lãnh cung được hả?"
“ Không có biện pháp a, vì được thấy ngươi, có cực khổ hơn nữa ta cũng làm." Trong miệng hắn nói ra lời ngọt ngào chết người không đền mạng.
……………………………………..
Thế là, chính vì lời nói chả bao hàm được bao nhiêu kim lượng của hắn, cũng vì bồi thường cho cực khổ của hắn, ta giống như đứa ngốc mà cùng hắn đông chuyển tây xoay trái quay phải quẹo thất chuyển bát xoay thập quay cửu quẹo, đi qua…….. từng cánh cửa màu lam, màu xanh, màu tím, màu hồng, màu vàng lòng đỏ trứng gà, màu xanh đậm.
Mới bắt đầu, là dựa vai hắn cùng đi, còn nói còn cười, sau đó được dìu đi, tiếp theo được đỡ đi, cuối cùng dưới sự yêu cầu mấy lần mấy lượt của hắn, tùy theo nhắm mắt lại, để cho hắn ôm đi.
Không biết qua bao nhiêu lâu, chỉ nghe thấy Trịnh Vô Dạng nhẹ nhàng nói bên tai: “Phong, đến mật thất rồi."
Ta mở mắt ra, trừng to xoay chuyển, phát hiện đây là một gian phòng phi thường hào hoa. Một chiếc long sàng, một chiếc long ỷ, một chiếc long trác (bàn), còn có một số đồ chơi cổ, ngà voi và đồ ngọc có giá trị to lớn, ở đây chỗ nào cũng ngan ngát hương thơm, khiến ta chịu không nổi mà____ Ách xì! Ai, chứng bệnh mũi quá mẫn cảm lại phát tác rồi.
“ Suỵt….." Lúc này, Trịnh Vô Dạng đã lặng lẽ đi đến bên tường, dán lỗ tai vào tỉ mỉ lắng nghe, hắn mò mò trên vách tường một lúc, sau đó, chỉ thị cho ta đi đến trước, ta thuận theo tay hắn mà nhìn, trên bức tường đó thì ra cũng có một cánh cửa kéo tự động, nhưng cũng chỉ rộng bằng một ngón tay cái.
Xuyên qua một cái lỗ hình vuông, ta thấp thoáng có thể thấy được thì ra trong màn sa trướng triền miên trong chiếc giường lồng ngà voi của ta và Trịnh Vô Dạng cùng ngủ trước đây có hai bóng người trắng trắng.
Lúc này, ta nghe thấy thanh âm của một người trong đó: “Tiểu Liễu Nhi của ta, khi ngươi và ta đang làm loại chuyện này, mà ngươi còn không chịu để tâm, lẽ nào là đang nhớ tới người đó hay sao? Tuy rằng ở đây đã từng là giường ngủ của hắn, ngươi cũng biết người đó sớm đã đem ngươi bỏ lại chạy trốn, không phải sao!"
Trịnh____ Vô____ Dạng! ! Ta nghiến răng nghiến lợi quay đầu lại liếc xéo hắn, được a, miệng thì nói vậy, thế mà sau lưng lại thế kia, cư nhiên dám lén lút vụng trộm sau lưng ta, ta phải tuyệt giao với ngươi! ! !
Nhưng hắn lại vẫn không hề thay đổi sắc mặt nhìn ta, chỉ là dùng tay ra hiệu nói cho ta biết ngươi đó là Hàn Vĩnh Thuận, lại biểu ý ta tiếp tục nghe thêm.
Được! Ta tạm thời nhẫn nhịn! Chờ ta trở về lãnh cung rồi thì làm sao xử lý ngươi!
“…..Hơn nữa ngươi cũng không phải là không biết trong trái tim hắn chỉ có một mình nữ nhân tên Hàm Phong Tuyết đó thôi, tuy rằng nữ nhân đó phụ hắn, nhưng hắn vẫn không nỡ nhẫn tâm giết nàng, ân, Liễu Nhi?"
Cái người được gọi là Liễu Nhi đó vẫn luôn chán ghét không nói gì cả.
Tiếp theo, Hàn Vĩnh Thuận lại mở miệng: “Làm sao rồi, đau lòng hắn sao? Lúc đó ngươi còn chủ động đến yêu cầu ta được đi thích sát hắn mà! Ngươi không biết lúc đó ta có bao nhiêu vui mừng đâu, ân, Liễu Nhi? !"
Đột nhiên, ta nghe thấy một tiếng rên rỉ nam tính đầy yếu nhược: “Ngươi là…..chủ tử của ta, ta hưởng lộc của người, thì phải trung thành với người."
“ Được rồi được rồi, hôm nay ta cuối cùng cũng biết trong tim Tiểu Liễu Nhi của ta đang nghĩ cái gì rồi!" Hàn Vĩnh Thuận hung ác nói: “Hưởng lộc của người, thì phải trung thành với người, được, hôm nay ta chính là muốn ngươi phải kêu ra tiếng!"
“ A!" Ta nghe thấy một tiếng kêu cố đè nén.
“ Kêu cho ta! !"
“ A….. a…… a! ! !" Thanh âm càng lớn, nói không rõ là kích thích, hay là thống khổ.
Sau đó chỉ còn sót lại âm thanh chiếc giường lay lắt lắt lư, thỉnh thoảng còn có tiếng kêu, còn có tiếng thở dốc…… không đúng, không chỉ là từ bên tai truyền đến, mà còn từ sau lưng……
Ta nhất thời cảm thấy lông mao toàn thân dựng đứng, cẩn thận vô cùng quay đầu lại, chính là liền đụng phải hai mắt nóng cháy của Trịnh Vô Dạng, từ độ sáng loáng và độ nhiệt huyết của nó có thể thấy, đã là thú tính đại phát, không thể ngăn cản rồi.
Ngay tại khoảnh khắc ta bị hắn một phát ôm lấy, ngay lúc hắn còn sót lại được một chút lý tính, ta chỉ chỉ bờ tường mỏng của mật thất, hắn ngầm hiểu, vội vàng đi nhanh mang ta về hướng mật đạo…….
Tác giả :
Wawa