Lãnh Cung Thái Tử Phi
Chương 80: Hồng Môn yến
Long y hoàng ăn ngày càng ít,dù nàng đang mang thai..trừ bụng ra thì người nàng gầy đi trông thấy,Phượng Trữ Lan biết không ép nàng được,liền sai ngự y làm chút điểm tâm, như vậy sẽ khiến nàng ăn nhiều hơn, hơn nữa có thể dùng lúc nào cũng được, rất tiện lợi. Nguyên bổn Phượng Ly Uyên và Vân Phượng Loan chỉ phải ở trong hoàng cung ba ngày có thể hồi phủ,nhưng không biết hoàng hậu nghĩ gì lại để bọn họ ở một thời gian ngắn,hoàng đế cũng vui vẻ đáp ứng yêu cầu đó. Hoàng hậu làm như vậy, đơn giản là muốn nhắc nhở Long y hoàng. Vân phượng loan chỉ cần Phượng ly uyên bận,nàng lại chạy qua tìm Long y hoàng chơi, nói chuyện phiếm rất vui vẻ, nhưng lúc Phượng ly uyên rãnh, nàng lại lập tức đến cạnh hắn, cả ngày bên cạnh hắn chưa từng có cảm giác phiền chán. Vân phượng loan – thần sắc càng ngày càng tốt, hai gò má không cần trang điểm cũng hồng, cảm giác làm người ta rất thoải mái, xem ra buổi tối của hai người cũng không tệ. Có một lần Long y hoàng nói tới đề tài này, kết quả mặt nàng đỏ hơn, lắp bắp nói, Phượng ly uyên rất ôn nhu, luôn quan tâm tới cảm nhận của nàng,yêu chiều nàng nhưng rất có chừng mực, nên thực rất tốt.. Long y hoàng mỉm cười gật đầu, không biết, nàng giống như một cây chủy thủ sắc bén, thoáng cái đã khiến lòng dạ nàng tan nát,máu đỏ khắp nơi,thê thảm không nỡ nhìn. Phượng trữ lan khuyên nàng, sau này không cần tiếp Vân phượng loan , mới nghe được tin tức Phượng Ly Uyên, nàng lại cảm thấy khó khăn.Long Y Hoàng cự tuyệt hắn cũng chính là lời đề nghị tốt nhất cho hắn. Nàng nói, chỉ như người ngoài cũng tốt,nàng chỉ muốn hắn biết hắn tốt như vậy là đủ rồi. Phượng trữ lan không nói được gì,chỉ để mặc nàng tự hành hạ mình,cũng dùng phương pháp tàn nhẫn nhất để nhắc nhở bản thân. Ngược lại, Hoàng hậu lại không có động tĩnh gì, chỉ là âm thầm theo dõi hành động của Long Y Hoàng,tựa hồ là chờ nàng tỉnh ngộ,nhanh chóng chấm dứt với Phượng Ly Uyên,như vậy mới là phương pháp giải quyết tốt nhất,Long Y Hoàng hiểu ý đồ của Hoàng hậu,nhưng dù thế nào,nàng cũng phải nhịn,Phượng Ly Uyên là vì nàng mà vào cung,nàng làm sao có thể vì tình cảm cá nhân của mình mà làm ảnh hưởng hắn. Hoàng đế bắt đầu giao cho Phượng ly uyên xử lý vài chuyện, vì thế hắn không có nhiều thời gian bên cạnh Vân Phượng Loan, nàng ta lại bắt đầu tới tẩm cung Long Y Hoàng , Phượng Trữ Lan tỉnh táo nhìn nàng ta, đôi mắt lạnh băng khiến người đối diện nhìn không ra,cũng không có bất cứ tình cảm gì cứ như vậy mà nhìn Vân Phượng Loan. Đôi khi,Vân phượng loan tới đúng lúc gặp phải Phượng mộ tử, Phượng mộ tử không thích Phượng ly uyên, tự nhiên cũng không thích Vân phượng loan, sau đó hai người bắt đầu cãi nhau bất phân thắng bại không ai nhường ai. Nhìn Vân phượng loan bên ngoài bình tĩnh ,lời nói như ôn hòa nhưng trong đó ẩn chứa không ít đao phong chủy thủ, khiến người ta thương tích đầy mình,Phượng mộ tử dần bại trận tức giận giương mắt lườm nàng ta, chính là Vân phượng loan lại giả dạng không quan tâm,tiếp tục mỉm cười xỏ xiên,lời nói khiến người đối diện tổn thương. Long y hoàng nhìn hai nàng, chỉ có thể đứng ở giữa, nói: “Công chúa, kỳ thật Duệ vương phi cũng chỉ là nhanh mồm nhanh miệng, không cần để bụng, còn Vương phi , nói ít đi một chút những lời này thực rất mất cảm tình." “Hoàng tẩu,tẩu đang bênh ả ta!"Phượng mộ tử không phục nói, Long Y Hoàng lườm nàng,nàng lập tức im. “Thái tử phi, ta chỉ là ăn ngay nói thật thôi,không dám nghĩ nhiều,chỉ là công chúa suy nghĩ nhiều quá,đã nói lỡ miệng a~"Vân phượng loan cười nói. “Vương phi nơi này không phải phủ Duệ vương."Khóe miệng Long Y Hoàng lạnh nhạt gợi lên độ cung tuyệt mỹ,khóe mắt hơi cong lên giống như ánh trăng lóng lánh sắp tàn,mắt nàng sáng như trăng sao ,đẹp thiêu hồn đoạt phách người đối diện. Trong lời nói Long Y Hoàng mang đầy ẩn ý rõ ràng là đang che chở cho Phượng mộ tử,Vân phượng loan không ngu ngốc,chỉ là cười gượng,không nói thêm gì nữa. Phượng trữ lan vẫn ở bên cạnh ba người,chỉ uống trà,nhàn nhã ngắm cảnh,quan sát cuộc tranh cãi của Vân phượng loan và Phượng mộ tử còn có Long Y Hoàng đang hòa giải kia nữa,hắn cũng lười xen vào. Phượng mộ tử vẫn còn nhỏ,nói gì cũng không suy nghĩ,chính là Vân phượng loan tích cực như vật còn giằng co với nàng ấy, câu nói tưởng chừng như không có gì đó , lại cố ý gây bất hòa âm thầm chọc giận Phượng mộ tử, Long Y Hoàng thở dài. Phượng mộ tử chỉ là tinh nghịch một chút, điêu ngoa một chút nhưng tận đáy lòng lại vô cùng thuần khiết , thẳng thắn, đây chính là biểu hiện của thẳng thắn. Cung nữ từ cửa đi tới bên người Long y hoàng, đưa cho nàng một phong thư, cung kính nói: “Thái tử phi nương nương, ngài có thư." “Thư?Tại sao lại có người viết thư cho ta?"Long Y Hoàng nghi hoặc hỏi lại, lật phong thư trong tay xem, không có ký tên,lúc nàng chuẩn bị mở ra lại bị Phượng Trữ Lan giật mất. “Cái…này…nô tì…không biết, nghe nói là bằng hữu của ngài,nô tỳ không dám chậm trễ."Cung nữ nói xong,Long Y Hoàng trầm tư một lúc, phất tay bảo nàng ta lui. Không khí phòng khách lại trầm xuống, mọi người đều tập trung vào phong thư đó,Vân phượng loan hiếu kỳ nói: “Thái tử phi, có chuyện gì vậy?" “Ta cũng không biết,chỉ mong không phải chuyện xấu." Long Y Hoàng thấy mặt Phượng Trữ Lan vừa đọc thư vừa biến sắc, trong lòng cảm thấy chút kích động. Nếu trực giác nàng chính xác, chắc lại có chuyện thú vị sắp tới. “Dù sao, đây cũng là thư của hoàng tẩu một người ngoài cần gì quan tâm nhiều như vậy?" Phượng mộ tử tức giận nói với Vân phượng loan. “Sao vậy?Công chúa điện hạ, người nhà quan tâm lẫn nhau không được sao?Cũng giống như ngài, không quan tâm tới ai, như vậy mới là tốt sao?" Vân phượng loan vừa cười vừa nói, lại trúng chỗ hiểm của Phượng mộ tử. Phượng trữ lan nắm chặt thư trong tay, cố ý muốn bóp nát nó,nhưng phong thư lại khó mà bị hủy dễ dàng như vậy,Long Y Hoàng phát hiện có gì không đúng, hắn bình tĩnh nói: “ Cũng không phải chuyện gì to tát,chỉ là một chuyện nhàm chán,những thiên kim tiểu thư này muốn tranh thủ lấy chút hảo cảm của nàng,muốn cũng nàng đi dạp, đều là người không có giáo dục,đừng lo lắng nhiều, nàng chỉ cần yên tâm nghỉ ngơi là tốt rồi." “Phượng trữ lan, nếu chuyện đơn giản như vậy, ta cũng không để ý nhưng tại sao ngươi không cho ta xem thư?" Long y hoàng theo dõi từng hành động của hắn, lòng hiếu kỳ ngày càng mãnh liệt. Phượng trữ lan dấu thư càng chặt:" Nàng đừng xen vào,chuyện này cứ để ta xử lý." Long y hoàng nhanh chóng đoạt lấy thư, ngón tay ngày càng gần cổ tay Phượng trữ lan, nhanh chóng đâm hắn một nhát, hắn ban đầu muốn dừng lại động tác của nàng, Long y hoàng nhờ vậy mà dễ dàng đoạt được thư thiếu chút nữa là bị hắn hủy đi, tràn đầy hi vọng đọc thư. Phượng trữ lan duy trì động tác vừa rồi, có vẻ đang cố nhẫn nhịn hắn có chút ngờ vực: “Nàng đã làm gì!" “Chỉ là chút thuốc tê mà thôi, yên tâm đi, không tới nửa giờ nó sẽ tự hết, đây chỉ là một lượng nhỏ thôi." Long y hoàng nhìn phong thư, không quên xoay xoay cổ tay, năm ngón tay vẫn nắm chặt tiên trường, cùng năm giới chỉ màu bạc, mũi nhọn tựa hồ vẫn còn hàn quang lạnh thấu xương, Phượng trữ lan hình như đã hiểu. “Ha Hả..thật thú vị, dáng vẻ này của ngươi thật nhàm chán..bất quá ngươi yên tâm..ta không đi là được, ta cũng không cần phải vì một trò chơi mà đánh đổi sinh mệnh hài tử."Nàng vừa nói, vừa vò nát bức thư,sau đó nắm chặt tay. Lá thư này, không có chữ ký nhưng cuối thư vẫn ẩn hiện tên người gửi rất lễ phép,họ kép Mộ dung tên Hách Nguyệt. Đây là thư Mộ Dung Hách Nguyệt gửi cho nàng, toàn là những lời chân thật thành khẩn,nói là ba ngày sau muốn gặp nàng nói chuyện, nếu như không đến đúng hẹn, hắn sẽ dùng cách khác ép nàng xuất hiện. Nội dung chỉ có như vậy, Long y hoàng chỉ cười nhẹ một tiếng rồi bỏ qua. “Đâu có không chính xác đâu! Ta sẽ tăng số người bảo vệ nàng."Thuốc tê dần mất tác dụng, chỉ trong chốc lát Phượng Trữ Lan đã cử động được cổ tay. “Yên tâm yên tâm, ta sẽ không đi ." Long y hoàng vừa nói, vừa uống trà. Cuộc đối thoại của hai người khiến Vân phượng loan và Phượng mộ tử không hiểu gì.Nàng nhàm chán chờ, cuối cùng Mộ Dung Hách Nguyệt cũng tự tìm đến. Hơn nữa,cuộc sống của nàng là không muốn bị khiêu khích ,mà bức thư kia đã nói rõ địa điểm, có sẵn người thiết đãi, sau đó đưa nàng tới chỗ Mộ Dung Hách Nguyệt đã chuẩn bị một bữa tiệc đợi nàng, cứ như vậy,Phượng Trữ Lan muốn tìm được cũng tốn không ít công sức. Mà Mộ Dung Hách Nguyệt…Long Y Hoàng để ý câu nói của hắn: “ Nếu thái tử phi không chịu đến, như vậy tại hạ cũng chỉ có thể dùng cách của riêng mình ép ngài xuất hiện." Nếu nàng không tới, hắn sẽ làm gì?Mộ Dung Hách Nguyệt là người máu lạng tuyệt tình như vậy,chuyện gì mà hắn không thể? Chỉ hy vọng hắn nhằm vào nàng là tốt rồi,đừng động vào những người bên cạnh nàng. “Hoàng tẩu, nội dung thư cuối cùng là gì vậy?"Phượng mộ tử không khỏi hiếu kỳ,nhỏ giọng hỏi, mắt Phượng trữ lan lập tức dán ra. “Không có gì, giống như hoàng huynh muội đã nói, những thiên kim tiểu thư nhàm chán này muốn ra ngoài đi dạo cùng ta, ta cũng không muốn đi."Long Y Hoàng có hơi lảng tránh, ngay lập tức nàng chuyển đề tài: “Chúng ta nói chuyện khác đi, nghe nói mấy ngyà nay, Duệ vương phi nhận được không ít đồ kỳ quái?" “Cũng không có gì, đều là đồ du ngoạn có được,không có quan hệ phong nhã, thái tử phi nhìn nhất định không vừa mắt."Vân phượng loan khiêm tốn nói “Nếu như nói, cái này là thật?"Long Y Hoàng chỉ chỉ cái vòng vàng trên cổ tay Vân phượng loan, cốt uyển như ngọc lượn vài vòng, một nửa hình tròn màu bạc được chạm khắc vô cùng tinh xảo. Nếu như nàng nhớ không lầm, ngọc bội ở sườn Phượng ly uyên cũng giống như vậy, cũng là một nửa hình tròn, hình như là một đôi. Nàng vẫn nhớ ý nghĩa nửa vòng tròn này, mẫu thân từng nói qua. “Ha hả, chỉ là một cái đồ vặt vãnh, nhất thời cao hứng mà làm, chính là trong cung tay nghề lại tốt như vậy, lại có thể làm được thế này."Vân phượng loan nắm cổ tay, cười nói: “Chiếc vòng này có ý nghĩa riêng, không thể tùy tiện tặng, nếu thái tử phi thích, ta có thể làm một cái khác cho ngài và thái tử." “Không cần làm phiền ngươi , ta chỉ cảm thấy nó rất tinh xảo." Long Y Hoàng nói. “Không sao, hiện tại vương gia đang có rất nhiều việc, ta cũng không bận gì, đây chỉ là chuyện nhỏ, thái tử phi không cần khiêm tốn." Vân phượng loan không để ý vẻ mặt cô đơn của Long Y Hoàng, Vân phượng loan có chút kích động nói, Long y hoàng vẫn là đăm chiêu quay đầu nhìn Phượng Trữ Lan, hắn làm bộ mắt điếc tai ngơ, từ từ mở năm ngón tay sau đó nắm lại, lại mở ra…tựa hồ là đang kiểm tra , thuốc tê đã hết tác dụng chưa. Vân phượng loan vẫn nói, nhưng là Long y hoàng một chữ cũng nghe không vào, nàng vẫn im lặng, không lâu sau, đột nhiên có cung nữ chạy vào nói Duệ vương đang đợi ngoài tẩm cung, chờ Duệ vương phi trở về. Vân phượng loan cười sáng lạn, nàng đứng lên nói xin lỗi sau đó là tạm biệt rồi chạy vội ra ngoài, trong nháy mắt đã không thấy hình dáng. “Hừ..chỉ là một Duệ vương phi,cũng dám ngang nhiên trước mặt Bổn cung, đúng là không xem Bổn công chúa ra gì!" Phượng mộ tử căm phẫn phe phấy quạt, oán giận nói. Long y hoàng nhăn trán suy nghĩ, ngực phập phồng, Phượng trữ lan nhìn nàng, lập tức nói với PHượng mộ tử: “Mộ tử, muội về trước đi, hoàng tẩu cần nghỉ ngơi rồi." “Nha..vậy hôm nào ta sẽ lại quay lại." Phượng mộ tử thu ánh mắt, thấy Long Y Hoàng cũng mệt, từ từ đứng dậy nói: “Hoàng tẩu, vậy muội cáo lui trước." “Ta tiễn ngươi ra ngoài, xin lỗi, Mộ tử hôm nay là ta làm liên lụy muội, ngày mai muội quay lại ta nhất định chơi với muội thật tốt." Long y hoàng cười, sau đó đứng lên. Tiểu phúc của nàng ngày càng lớn hơn rõ ràng, cũng ngày càng nghịch hơn. “Ân"Phượng một tử gật đầu, sau đó ra ngoài, Long Y hoàng cũng đi theo. Đi tới ngoài cửa, cách đó không xa vẫn còn có người chưa đi xa, Long Y Hoàng thoáng dừng lại, hơi giật mình nhìn bọn họ..Là Phượng Ly Uyên và Vân Phượng Loan. Phượng ly uyên tựa hồ là đang nhẹ giọng trách cứ Vân phượng loan vài câu, nhưng là Vân phượng loan không có phản kháng, ôm chầm lấy hắn, hai người không biết đã nói những gì. “Hoàng tẩu…người sao vậy?" Thấy nàng dừng lại, Phượng mộ tử xoay người hỏi. “A… Không có gì, thật có lỗi, Mộ tử, ta thấy rất mệt."Đột nhiên thấy Phượng Ly Uyên nhìn về phía mình, nàng cuống quít tránh đi, nhìn Phượng mộ tử, xin lỗi nói: “Đi tới đây thôi, ta nghĩ mình cần nghỉ ngơi." “Hoàng tẩu, kỳ thật người đã rất mệt, vậy mà còn tiễn muội ra tận đây, hãy chăm sóc mình thật tốt, đừng quên còn có hài tử." Phượng mộ tử nhìn Long Y Hoàng khổ sở, nắm tay nàng ân cần nói. “Ân, ta biết."Long Y Hoàng mỉm cười gật đầu. “Ta đi trước,hoàng tẩu nếu thấy nhàm chán, cứ đến tìm ta, không sao! Ta nhất định sẽ dành thời gian cho tẩu…hoàng tẩu, tẩu không cần phải giả bộ ánh mắt khỏe mạnh..nhìn tẩu thật khiến người ta đau lòng." Phượng mộ tử do dự nói. Ánh mắt? Nàng bây giờ còn có thể có ánh mắt gì? Long y hoàng mỉm cười, nói: “Ân, qua một thời gian ngắn nữa thôi, mộ tử không cần lo lắng." “Ta đi đây, hoàng tẩu, hãy nghỉ ngơi cho tốt đi" Phượng Mộ Tử gật đầu chào nàng sau đó rời đi. Long Y Hoàng đưa mắt nhìn nàng rời đi, sau đó mới quay qua chỗ Phượng Ly Uyên sớm đã không thấy bóng dáng nữa. Phượng Ly Uyên…tất cả những việc ta làm..chỉ hy vọng ngươi bình yên, ngươi hôm nay chính là hy vọng lớn nhất của nàng. Long y hoàng chậm rãi nghiêng người, ngẩng đầu, thấy Phượng trữ lan đang đợi sẵn nàng ở cửa. “Thật sự cảm thấy rất mất mặt…Giống như tiểu nha đầu Mộ tử vậy, cũng có thể giáo huấn ta, ta thật rất thất vọng, Phượng Trữ Lan."Nàng đi qua người Phượng Trữ Lan, cười ngốc nghếch, câu nói này thực không đơn giản nha. Phượng Trữ Lan không nói gì. Nàng trở về phòng mình. Ba ngày sau…. Phượng trữ lan tăng số người bảo vệ càng nhiều, chính hắn cũng ra sức bảo vệ Long Y Hoàng, nhất định không lộ ra sơ hở. Long Y Hoàng vừa mới ra ngoài gặp Vân Phượng Loan, hơn nữa nàng ta có vẻ khá thích nơi này, ngày nào cũng qua,sau đó chính Phượng Ly Uyên phải tới đưa về. Phượng Trữ Lan nói với nàng: “Nàng khó chịu thì có thể bộc lộ ra đi, nàng có thể khóc trước mặt ta." “Ta đã không còn nước mắt rồi." Long Y Hoàng trả lời hắn. Trong lư hương tử kim, hương dược đã được đốt hết, mùi thơm bay ra, ánh mắt nàng lướt qua Phượng Trữ Lan, thân thủ ngày càng hòa vào bóng chiều tàn hoàng hôn. “Yên tâm đi, ta nói không đi là không đi." Long Y Hoàng nhìn bộ dạng khẩn trương cùng ngẩn ngơ của hắn cười, sau đó đi đến giường đọc sách.Hai người này có cùng một thói quen, là rất thích đọc sách dù chỉ để giết thời gian thì cũng không có ý nghĩa nào khác. Mà bây giờ, trong thời gian hai người ở chung,tất cả mọi thứ có vẻ như đã thay đổi rất nhiều, tất cả sách vở trong tẩm cung nàng đều bị xem xong hết rồi, hơn nữa cũng không có cảm giác, chính là đã không biết Phượng Trữ Lan đã đi đâu,lúc trở về thì lập tức gọi thị vệ bàn chuyện, hai người ở chung một chỗ quả thực không được tự nhiên lắm. Chỉ chốc lát, Phượng trữ lan đột nhiên đứng lên,như người say rượu thân thể chao đảo, lảo đảo vài bước, ngón tay vô lực chỉ vào Long Y Hoàng nhưng không tài nào mở miệng được, sau đó người hắn mềm nhũn, rồi ngã xuống,…Long Y Hoàng kịp thời lại gần, đỡ hắn vào giường. “Phượng Trữ Lan ngốc nghếch, ngươi cho rằng ta nói không đi thì sẽ không đi sao?"Long Y Hoàng cười nhạt, kéo chăn đắp lên người Phượng Trữ Lan: “Yên tâm ngủ đi, khi ngươi tỉnh lại, có lẽ mọi chuyện đã được giải quyết xong." Nàng đi ra ngoài, mở cửa, mê hương đã tràn ngập khắp phòng, không bao lâu, tất cả lính canh bên ngoài đều ngất xỉu, khiến nàng có thể dễ dàng ra ngoài. Mộ Dung Hách Nguyệt là một cây gai độc, hiện tại nếu một mình tới gặp hắn, hoặc là có thể tạm thời đè hắn xuống, không cần ảnh hưởng tới những người xung quanh, nhưng nếu như không đi, hoặc dẫn người theo, để hắn biết được, không biết chuyện gì sẽ xảy ra. Nàng đi tới chuồng ngựa, đánh thức người chăn ngựa, bảo hắn chuẩn bị xe, âm thầm đưa nàng xuất cung.Người chăn ngựa tất nhiên nhìn thấy Long Y Hoàng, hắn cũng không thể nào làm trái được lệnh nàng, lập tức nghe lệnh nàng. Trăng đã lên cao, thật là thời gian thích hợp.Long Y Hoàng thực rất mong chờ bữa tiệc của hắn, không biết sẽ có cái gì mới mẻ. Trong thư nói địa điểm là một bến tàu, Long Y Hoàng xuống ngựa, nói phu xe đợi, sau đó bỏ neo con thuỳen trước mặt,không nhanh không chậm ra ám hiệu, sau đó một người chèo thuyền đứng lên, mời nàng lên thuyền, một mảnh tối đen tràn khắp con sông, con thuyền bắt đầu rẽ nước tiến lên phía trước. Thời gian trôi qua thật chậm, Long y hoàng vẫn ngồi ở mũi thuyền, mắt chăm chú nhìn phong cảnh trước mắt, rõ ràng, ngọn đèn xa kia thật khiến nàng chú ý, trước mắt là phong cảnh phồn hoa, cùng những vằn nước chập chờn…một tòa nhà cao lớn dần hiện ra trước mắt nàng…bốn phía là nước bao quanh, hai bên có rất nhiều đèn lồng vàng, ấm áp mà hoa mỹ, ở trên mái nhà cao cao đồ sộ kia có một cây cột chống rất lớn, bốn phía bao bọc bởi ánh đèn, sa rèm khẽ động, thật như tiên cảnh..quả là mộng ảo… Trước cửa thành là một cái bến tàu, con thuyền dừng lại tại đây, Long Y Hoàng vừa đứng lên bờ, chung quanh lập tức được những ngọn đuốc chiếu sáng! Vô số hắc y nhân đứng ở hai bên đường, ai cũng cầm trong tay một cây đuốc, nghiêm trang đứng đợi nàng. Long y hoàng đi tới, ngẩng đầu, tựa hồ thấy trên tòa nhà cao kia có người đang chắp tay ra sau, chăm chú nhìn xuống dưới, còn có vô số thanh âm xung quanh, thanh âm diêm dúa lẳng lơ dị thường, là chuyên chúc của Mộ Dung Hách Nguyệt, hắn vừa cười vừa nói: “Thái tử phi điện hạ, hoan nghênh ngài quang lâm." Editor: Tinh Dạ Tử Yên.
Tác giả :
Mị Tử Diên