Lãnh Cung Thái Tử Phi
Chương 22: Lâm vào võng tình
“A, vậy đối với nàng cảm giác của ngươi thế nào? Nghe nói mẫu thân của nàng ở Huyền quốc là đệ nhất mỹ nhân đấy, quả thực nàng cũng không kém đâu". Phượng Vũ Thiên khẽ cười. “Một người quái dị thì có, trong mắt ta cái gì của nàng cũng không tốt , thật khiến người khác chán ghét." “Oanh!" Đầu óc Long Y Hoàng cũng kịp thời phản ứng. Nàng, nàng đã sống đến 17 năm nay, lần đầu tiên… Lần đầu tiên nghe được có người nói nàng là người quái dị… Coi như có chán ghét nàng đi nữa, cũng không nên phủ nhận sư xinh đẹp của nàng đi … Đây chính là đang chơi hết tiền vốn của nàng mà, đòn sát thủ rất sắc bén nga~~! Dĩ nhiên bị hắn bỡn cợt vậy không đáng một đồng mà! Long y hoàng cho tới bây giờ, chưa từng nghĩ sẽ hành hung ai, đâu tiên là đi một cước đạp đổ bức tường này đã, sau đó đi đến mỗi người một quyền…"Biết trái tim ngươi đã có chủ đi! Cũng rất ngoan cố, cũng không sao! Nhưng là nàng cũng không đến mức tệ như ngươi nói! Ta đã thấy nàng , rất xinh đẹp." Phượng vũ thiên không chút khách khí phản bác ngay Phượng trữ lan. “Hừ, mấy năm không gặp, mắt của ngươi trái lại đã rơi chậm không ít." “Tính, không nói cho ngươi cái…này, nói cho ngươi cái…này không cần thiết ! Trong mắt ngươi lúc này, chỉ là Nhan phi của ngươi mới là đạp nhất." “Biết vậy thì đừng nói thừa nữa." “Ai, kỳ thật nha, ta lần này trở về còn có một nguyên nhân nữa, không biết ngươi đã nghe nói đến chưa?" “Ân, đã nghe nói." “Hắn cũng đã trở về,sau khi biến mất gần 15 năm,hôm nay lại lần nữa trở về" “Ta biết." “Hắn rất lớn đảm, dĩ nhiên cũng đã biết được không ít bí mật, tên của hắn cũng được vang danh khắp thiên hạ, hơn nữa trên giang hồ danh tiếng cũng không tệ, ca, nguy hiểm nha." “Vũ thiên, ngươi cuối cùng muốn nói cái gì?" “Bây giờ tính ra hắn cũng đã về tới rồi, đến khi hắn trở về , cái ghế thái tử của ngươi cũng khó giữ ." “Không sao cả, ta vốn dĩ cũng không thích vị trí này, nếu không phải Nhan phi sợ quan hệ với lưỡng quốc trở nên ác liệt, cố ý muốn ta cưới nàng, ta hiện tại cũng không biết đã lưu lạc chốn nào." “Ha hả, ngươi rất nghe lời của nàng ma." “Ta yêu nàng, tự nhiên trở nên rất xem trọng lời nàng nói, chỉ là… bây giờ để nàng chịu ủy khuất như vậy, ta rất băn khoăn, ta không còn cách nào khác, còn có thể làm gì lúc này… Nghĩ tới nàng ta lại càng chán ghét Long Y Hoàng, ta đã sai lầm khi cưới cô ta về, hien tại ngay cả đồ của nàng cũng có thể bị tước đoạt." “Bính!" Trong phòng truyền đến thanh âm vật bị đánh. Long y hoàng bay đi, đối với cuộc nói chuyện vừa rồi quả thực không hứng thú. Nàng sợ, nàng sợ nếu cứ tiếp tục sẽ không nhin được nữa mà chạy giận dữ chạy vào, phá đi hình tượng một đời thục nữ của nàng, chẳng những thế mà lại còn có điểm vô lễ với cửu hoàng tử nữa, như vậy thật không đáng. Coi như là Phượng vũ thiên bản thân đã tới trước , nhưng là Phượng Trữ Lan cũng kiên trì vì hắn mà tổ chức yến tiệc, buổi tối trước buổi yến tiệc, cả phủ thái tử đều chăng đèn kết hoa, chiêng trống ầm ĩ, ca múa mừng cảnh thái bình, vô cùng náo nhiệt, nếu không phải là biết tiệc này tổ chức mừng Phượng Vũ Thiên trở về , Long Y Hoàng còn tưởng rằng Phượng Trữ Lan muốn nạp thiếp. Trời cũng tối muộn, tất cả đều chuẩn bị sẵn sàng, chỉ thiếu ngọn gió đông. Nhân vật chính hôm nay đều là những người quan trọng, không cần biết dân chúng thổ huyết thất mùa thế nào cũng nhất định là tổ chức. Long y hoàng cho là nàng đến đã muôn lắm rồi, kết quả là vừa đến nơi, Phượng trữ lan, Phượng vũ thiên, thậm chí là Nhan phi liền tóc cũng không thấy một cây… Nàng thiếu chút nữa khí khẩn công tâm mà chết! Nàng tức giận ngồi ở vị trí hạ,tiện tay với ra hỏi một nô tì cạnh đó: “ Thái tử đâu?" “Hồi thái tử phi, thái tử hiện tại cùng Cửu hoàng tử đều đang ở thư phòng ạ." " Vậy còn Nhan phi? Cũng ở cùng chỗ với bọn họ ?" “Nhan phi nói là có quà muốn tặng cho thái tử, cho nên đã đi chuẩn bị , nô tỳ cũng không biết nàng ở nơi nào." Rống! Tình cảm của nàng hiện nay đang bị khinh thường ! Như vậy tiếp theo, hạ tiếp theo, hạ hạ tiếp theo, cho đến lúc yến tiệc kết thục có khi bọn họ mới xuất hiện!Như vậy so với bây giờ cũng giống nhau, một cái người lẻ loi hiu quạnh, muốn bao nhiêu thê thảm có bấy nhiêu thê thảm! Vì tiếng ồn nên cả yến tiệc cũng náo nhiệt không ít, Phượng trữ lan còn cố ý đi mời cả nững vũ cơ ca cơ giỏi về, hiện nay đang ở bàn bạch ngọc đối diện nhanh nhẹn múa. Ở các nàng nổi bật lên kỹ thuật nhảy chuyên nghiệp cùng âm nhạc sôi động càng khiến xung quanh trở nên vô cùng sinh động. Long y hoàng một tay chống cằm, mí mắt đang thượng hạ đánh nhau, hiện vô cùng nhàm chán, nhìn vũ cơ biểu diễn mà nàng thở dài liên tục, thời gian qua rất lâu sau đó , hai nhân vật chính của yến tiệc cuối cùng cũng xuất hiện, bất quá,ách… Tình hình lúc này phải chăng có điểm gì đó kỳ quái ? Phượng Vũ Thiên tay đang lôi kéo lão ca hắn, sống chết kéo hắn đến ngồi ở vị trí chủ thượng, mà Phượng trữ lan cứ để mặc hắn kéo vẻ mặt thối thối , rất giống không cẩn thận giẫm lên tới rồi cẩu X . Phượng vũ thiên sau khi kéo hắn ngồi xuống, sau đó vẻ mặt sáng lạn nhìn Long Y Hoàng cười cười, Long Y Hoàng cũng miễn cưỡng hơi nhích miệng cười cười, lộ ra vẻ mặt lười biếng của nàng đáp lại hắn, nụ cười Phượng Vũ Thiên theo đó lập tức cứng ngắc. “Không được, " hình như trên ghế có nam châm vạy, Phượng Trữ Lan vừa ngồi xuống đã lập tức đứng lên, vẻ mặt trở nên vô cùng nghiêm túc: “Ta không yên lòng, ta muốn đi tìm nàng, nếu nàng gặp chuyện không may thì phải làm sao?Nhất định phải tìm được nàng!"Trước mặt Long Y Hoàng, trong miệng Phượng trữ lan chữ “Nàng" vĩnh viễn chỉ có một, đó chính là Nhan phi. “Đừng nóng vội ma! Ca, tuyệt đối không có việc gì ! Khi nàng xuất hiện ngươi nhất định sẽ rất vui đấy, ta đảm bảo nàng của ngươi sẽ không gặp bất cứ chuyện gì đâu!" Phượng vũ thiên hứa chắc như đinh đóng cột, đứng lên, cười hì hì đè Phượng Trữ Lan xuống, suy nghĩ một chút, cảm giác được không đủ, lại bổ sung nói: “Nếu có xảy ra chuyện gì ta sẽ chịu hoàn toàn trách nhiệm mà!" “Thật sự là… Dĩ nhiên có điểm gì đó kì lại, tự nhiên lại như vậy … mất tích…" Phượng trữ lan khẽ nheo mắt lại, ngồi vững vàng tại vị trí mà Phượng Vũ Thiên sắp xếp lẩm nhẩm suy nghĩ, ngẩng đầu, vừa lúc đối mặt với Long Y Hoàng, vẻ mặt lập tức từ lo lắng chuyển thành khinh thường, hừ nhẹ một tiếng, quay qua ánh mắt nhanh chóng chuyển hướng tới các vữ cơ, tuyêt không quay đầu lại. Sau đó, Phượng vũ thiên lộ ra một hàm răng trắng sáng, ánh mắt long lanh tự mặt trăng, nghiêng mình nhìn Long Y Hoàng nói: “ Ngươi…"
“Tránh né điều này cũng không có ý nghĩa gì, tỷ như ‘ ngươi nhìn ta không thấy kỳ quá sao?’ đừng nghĩ linh tinh." Long y hoàng híp hai mắt, u dày đặc nói. “Ta…" “Tiểu đệ đệ ngoan ngoãn đáp lại, " Long y hoàng lại một lần nữa cắt lời Phượng vũ thiên, vươn tay đi sờ sờ đầu của hắn, cười nói: “Thế giới lớn vậy,tuyệt đối có ngươi không nghĩ tới chuyện tình, cho nên không cần kinh ngạc như vậy." “Không…" “Nhìn lại, đến cuối cùng là vũ cơ cái kiểu gì, có thể làm cho ánh mắt thái tử điện hạ mê muội như vậy." Long y hoàng quay đầu đi, nhìn mặt vũ cơ đang nhanh nhẹn múa, lại một lần mữa không lưu tình mà cắt đứt lời nói của Phượng vũ thiên. Phượng vũ thiên tức cười, lại há hốc mồm, nói không ra lời, mân mím môi, cũng chuyển ánh mắt nhìn về phía võ đài. Nhất thời không khí không dấu nổi quỷ dị. Được một chút, đoàn vũ cơ chậm rãi lui ra, tiếp theo lại một đoàn nữa lên sân khấu. Đột nhiên, Phượng trữ lan đứng lên, mắt xếch bị mở rất lớn,ánh mắt lộ tia kinh ngạc. Long y hoàng dùng dư quang khóe mắt đảo qua hành động quái dị của hắn, lại nhìn lên đoàn vũ cơ mới bắt đầu kia… Ách, cái…kia, cái…kia đứng ở …nhất trung gian, vóc người cao gầy mà sấu trường, có điểm xấu hổ, rồi lại ôn nhu dị thường, mang theo vô biên vô hạn ôn hòa… Người kia!Mặt mũi người kia,nhất định là Nhan phi!. Nàng đứng ở trong đám người, hơi hơi cúi đầu, có điểm không biết làm sao, so với những vũ cơ lão luyên khác, càng lộ ra vẻ trìu mến. Sau khi các vũ cơ khác đã chuẩn bị tư thế xong, bắt đầu người múa kẻ hát, ở giữa Nhan phi vẫn chỉ cúi đầu, vẻn vẹn mặc chéo áo, không nhúc nhích, nhìn kĩ còn phát hiện ra thân hình nàng đang run. Long y hoàng ổn định lại tinh thần, khôn ý mới vừa rồi trong nháy mắt trở nên không có gì, lưng đột nhiên thẳng tắp. Tình huống vừa rồi hình như không được tự nhiên cho lắm, Long Y Hoàng còn đang nghĩ Phượng trữ lan lúc này sẽ làm gì, chỉ thấy bàn tay to của hắn vung lên, vội vàng mà uy nghiêm, thanh âm khiến tất cả mọi người đều khiếp sợ: “ Dừng lại hết cho ta! Toàn bộ dừng hết lại!" Toàn bộ những vũ cơ đều như tượng đá, dừng lại, sau đó từ từ lui sang hai bên, cúi đầu cung kính, Phượng Trữ Lan mang theo cơn tức tiến lên, đến trước mặt Nhan phi, túm lấy cổ tay nàng, sau đó không để mọi người kịp phản ứng kéo Nhan phi lui xuống đài, hướng phía hậu hoa viên mà tới. “Ai, lâm vào võng tình, mà lại có thể kiềm chế ah… Biểu hiện ra hết cả bên ngoài…!" Phượng Vũ Thiên cảm thán một tiếng,cầm lấy chén rượu, từ từ uống một ngụm rượu ánh mắt tà mị nhìn qua Long Y Hoàng. “Trước kia như thế nào không có phát hiện, Nhan phi cùng Phượng trữ lan ,thân cao dĩ nhiên không sai biệt lắm?" Long y hoàng tựa hồ là đang lẩm bẩm một mình, suy nghĩ một chút, mi nhăn lại: “ Nhan phi , dĩ nhiên so với Phượng Trữ Lan cũng thấp hơn một chút." Ngẫm lại mới vừa rồi hai người đứng ở trên đài, trên cơ bản đều là nhìn thẳng mặt đối phương. Tràng điện , thật sự là quỷ dị nói không ra lời.
“Tránh né điều này cũng không có ý nghĩa gì, tỷ như ‘ ngươi nhìn ta không thấy kỳ quá sao?’ đừng nghĩ linh tinh." Long y hoàng híp hai mắt, u dày đặc nói. “Ta…" “Tiểu đệ đệ ngoan ngoãn đáp lại, " Long y hoàng lại một lần nữa cắt lời Phượng vũ thiên, vươn tay đi sờ sờ đầu của hắn, cười nói: “Thế giới lớn vậy,tuyệt đối có ngươi không nghĩ tới chuyện tình, cho nên không cần kinh ngạc như vậy." “Không…" “Nhìn lại, đến cuối cùng là vũ cơ cái kiểu gì, có thể làm cho ánh mắt thái tử điện hạ mê muội như vậy." Long y hoàng quay đầu đi, nhìn mặt vũ cơ đang nhanh nhẹn múa, lại một lần mữa không lưu tình mà cắt đứt lời nói của Phượng vũ thiên. Phượng vũ thiên tức cười, lại há hốc mồm, nói không ra lời, mân mím môi, cũng chuyển ánh mắt nhìn về phía võ đài. Nhất thời không khí không dấu nổi quỷ dị. Được một chút, đoàn vũ cơ chậm rãi lui ra, tiếp theo lại một đoàn nữa lên sân khấu. Đột nhiên, Phượng trữ lan đứng lên, mắt xếch bị mở rất lớn,ánh mắt lộ tia kinh ngạc. Long y hoàng dùng dư quang khóe mắt đảo qua hành động quái dị của hắn, lại nhìn lên đoàn vũ cơ mới bắt đầu kia… Ách, cái…kia, cái…kia đứng ở …nhất trung gian, vóc người cao gầy mà sấu trường, có điểm xấu hổ, rồi lại ôn nhu dị thường, mang theo vô biên vô hạn ôn hòa… Người kia!Mặt mũi người kia,nhất định là Nhan phi!. Nàng đứng ở trong đám người, hơi hơi cúi đầu, có điểm không biết làm sao, so với những vũ cơ lão luyên khác, càng lộ ra vẻ trìu mến. Sau khi các vũ cơ khác đã chuẩn bị tư thế xong, bắt đầu người múa kẻ hát, ở giữa Nhan phi vẫn chỉ cúi đầu, vẻn vẹn mặc chéo áo, không nhúc nhích, nhìn kĩ còn phát hiện ra thân hình nàng đang run. Long y hoàng ổn định lại tinh thần, khôn ý mới vừa rồi trong nháy mắt trở nên không có gì, lưng đột nhiên thẳng tắp. Tình huống vừa rồi hình như không được tự nhiên cho lắm, Long Y Hoàng còn đang nghĩ Phượng trữ lan lúc này sẽ làm gì, chỉ thấy bàn tay to của hắn vung lên, vội vàng mà uy nghiêm, thanh âm khiến tất cả mọi người đều khiếp sợ: “ Dừng lại hết cho ta! Toàn bộ dừng hết lại!" Toàn bộ những vũ cơ đều như tượng đá, dừng lại, sau đó từ từ lui sang hai bên, cúi đầu cung kính, Phượng Trữ Lan mang theo cơn tức tiến lên, đến trước mặt Nhan phi, túm lấy cổ tay nàng, sau đó không để mọi người kịp phản ứng kéo Nhan phi lui xuống đài, hướng phía hậu hoa viên mà tới. “Ai, lâm vào võng tình, mà lại có thể kiềm chế ah… Biểu hiện ra hết cả bên ngoài…!" Phượng Vũ Thiên cảm thán một tiếng,cầm lấy chén rượu, từ từ uống một ngụm rượu ánh mắt tà mị nhìn qua Long Y Hoàng. “Trước kia như thế nào không có phát hiện, Nhan phi cùng Phượng trữ lan ,thân cao dĩ nhiên không sai biệt lắm?" Long y hoàng tựa hồ là đang lẩm bẩm một mình, suy nghĩ một chút, mi nhăn lại: “ Nhan phi , dĩ nhiên so với Phượng Trữ Lan cũng thấp hơn một chút." Ngẫm lại mới vừa rồi hai người đứng ở trên đài, trên cơ bản đều là nhìn thẳng mặt đối phương. Tràng điện , thật sự là quỷ dị nói không ra lời.
Tác giả :
Mị Tử Diên