Lãnh Cung Hoàng Hậu
Quyển 2 - Chương 8-1: Thợ săn, con mồi! – Phần 1

Lãnh Cung Hoàng Hậu

Quyển 2 - Chương 8-1: Thợ săn, con mồi! – Phần 1

Trên mặt Dược Nhi phiếm tia ảo não."Nếu không thì chẳng làm thế này! Chính là sau lúc mang nàng đến đây, trên đường xảy ra biến cố nên để lạc nàng! Thật vất vả mới vượt qua những khó khăn để tiến cung, nhưng nàng lại mất tích! Bây giờ mấu chốt là đại tỷ giúp ta tìm xem nàng đang ở nơi nào! Ta sợ nàng lại giống hồi đó trong Tuyết thành, tự mình biến mất mà không 1 lời nói, làm cho chúng ta không ai biết là nàng đi đâu! Trong khoảng thời gian đó, 2 người chúng ta cơ hổ đã lật dở toàn bộ Tuyết thành đến 2 lần mới tìm được nàng! Hừ!" Dược Nhi lắc đầu nói.

Đúng rồi! Mới vừa rồi cứ không hiểu tại sao Thuỵ Triệt lại nhìn nàng đầy kỳ quái như vậy! Nguyên lai đúng là bởi vì 2 mắt của nàng với ta rất giống nhau! A! Không chỉ có mỗi đôi mắt mà từ đầu đến chân không có chỗ nào là không giống!

“Không ngờ rằng tỷ lại ở trong hoàng cung của Đường Vấn Thiên! Quả nhiên là kỳ quái! Còn nữa! Đại tỷ! tỷ không phát hiện sao! Nam nhân kia vốn chính là Đường Vấn Thiên giả trang! Mới đi ra ngoài một chút mà đã trở về nhanh như vậy! Hắn cho rằng mấy người chúng ta là đồ đần sao? Lại còn không muốn cho ta và tỷ phát hiện ra!" Nàng lạnh nhạt nói.

“Muội nói nam nhân đeo mặt nạ? Muội cảm giác được hắn chính là Đường Vấn Thiên giả trang?" Không phải đâu! Nhưng ta rất tin vào năng lực quan sát của Dược Nhi. Nếu nàng đã nói như vậy thì chắc chắn là đúng! Cả người ta bắt đầu phát lạnh.

“Tỷ không phải là đồ đần đó chứ!" Nàng buồn cười nhìn  ta."Lúc ở bên ngoài, ta nhìn thấy giữa tỷ và hắn có cảm giác giống như người yêu! Bộ dáng chết đi sống lại đó trông thật buồn cười! Thật sự là 1 điểm tỷ cũng không phát hiện ra đó chứ! Cũng khó trách! Tỷ không nhận ra nhưng ta làm được! Ta đã giao thủ với hắn, đương nhiên biết chiêu thức của 2 người đó hoàn toàn là cùng 1 loại! Tỷ không nhận ra cũng là chuyện bình thường! Người đương cục thì u mê!" Nàng thản nhiên cười.

Ta thấy thấy thân ảnh của Đường Vấn Thiên càng lúc càng gần, nói với nàng, “Chậm một chút! Chờ cho hắn đuổi lại gần thì giao ta cho hắn! Ta giữ chân hắn! Ngươi nhân cơ hội thoát thân! Đi về phía có đám cháy, căn phòng đối diện với Bát Giác đình chính là chỗ ở của ta! Ta biết Nhận Hỷ nếu thấy trong cung có đám cháy thì cũng sẽ đi xem náo nhiệt! Nếu không thì có thể khi vào cung, nàng sẽ đi đến ngự phòng. 1 trong 2 nơi này, ta tin là có thể tìm được nàng! Nếu không nhanh chóng, ta sợ đến lúc đó nàng sẽ gây ra hoạ!" Tỷ như bắt cóc 1 mĩ nam nào đó! Mà mĩ nam trong cung, tính đi chính lại thì chỉ có 2 người là Lâu Nhạc Khanh và Đường Vấn Hiên! Đường Vấn Thiên thì nàng sẽ không động thủ, nhưng nếu ra tay với Đường Vấn Hiên thì không xong rồi!

Dược Nhi hiển nhiên cũng lấy làm kinh hãi, cùng ta nhìn nhau, gật nhẹ đầu. Điều quan trọng bây giờ là phải tìm ra Nhận Hỷ!

Nàng bước chân rất nhanh nhẹn, cứ như thế mà thả chậm tốc độ lại. Mà tốc độ của hắn cũng rất nhanh, trong nháy mắt đã vọt đến trước mặt 2 người bọn ta!

“Buông ra nàng!" Hắn lãnh đạm nói. Trong thanh âm mang theo vẻ băng lạnh. Người này, quả nhiên là giả danh Tuyên Tuyết Tán như Dược Nhi đã nói sao? Trong lòng đang tự nghi hoặc, Dược Nhi liền cười lạnh nói, “Ngươi muốn? Cho ngươi!"

Thân thể bị nàng đẩy về phía hắn, ta cố ý bất động 2 chân, ngã thẳng vào trong lòng hắn! Thuận tiện hét lên một tiếng, thể hiện ra vẻ sợ hãi! Vừa mới bị người xấu bắt cóc, ta là hẳn là nên sợ hãi, không phải sao?

Hắn ngẩn người, đang định đẩy ta sang một bên, nhưng ta lại run rẩy ôm lấy thắt lưng của hắn! “Nàng trốn không thoát đâu! Trên đường có dấu chân!" Ta dúi đầu trong lòng hắn, nhỏ giọng nói. Ta phải tranh thủ thời gian nhiều hơn 1 ít, nếu không, Dược Nhi mà bị hắn bắt được thì không tốt rồi!

Hắn rõ ràng sợ run người, kiên định đẩy ta ra, đang định đuổi theo nàng, nhưng ta lại ngã thẳng xuống mặt đất đầy tuyết! Hắn cả kinh, đang định ra tay kéo lại nhưng ta đã ngã sấp lên nền tuyết! Trong tuyết đọng lại hình dáng của 1 con người!

Hắn ngẩn ra, lúc này mới bỏ ý định đuổi theo, đỡ ta dậy, vỗ vỗ vào mặt ta, nói, “Thế nào! Ngươi tỉnh tỉnh!"

Ta nôn 1 tiếng, phun ra một ngụm máu tươi. Vốn hôm nay không định hộc máu, chỉ là vì Dược Nhi nên có thế nào cũng phải nôn ra vài ngụm máu!

Hắn ngẩn ra, “Làm sao ta đi bắt người bây giờ?" Dứt lời, liền ngồi xuống ôm lấy ta. Đi về phía Dược Nô cung!

Đúng vậy, cứ như thế này! Ta híp mắt đánh giá hắn. Hắn quả nhiên là Tuyên sao? Như thế nào có thể? Ta bây giờ hồi tưởng lại, hắn và Tuyên chưa từng cùng nhau xuất hiện lần nào! Tại sao trên mặt Tuyên lại có mặt nạ! Chuyện gì xảy ra? Nếu nói rất xinh đẹp sợ bị địch nhân xem thường thì Tuyên Tuyết Băng và Tuyên Tuyết Hạo cũng rất xinh đẹp!

Ta muốn nhiều chứng cứ hơn mới có thể xác định rằng nam nhân này rốt cuộc có phải là Tuyên hay không!

Nếu nhiên thật sự là như thế! Nếu nhiên thật sự là như thế! Vậy thì ta nên làm gì bây giờ? Ta chỉ cảm thấy trong đầu “ầm" 1 tiếng thật lớn! Bởi vì phải cứu Dược Nhi nên không thể nói ra việc này, thế thì không thể không 1 mình đối mặt với hắn!

Làm sao bây giờ? Trong lúc bị kẹt ở đáy giếng, ta hoài nghi hắn là Tuyên, nhưng lúc ở đại phật tự, hắn liền nhảy ra nói cho ta biết rằng nam nhân bị ta giở trò kia chính là Tuyên mà ta yêu!

Hắn nhanh như vậy đã tuyên cáo, trên mặt, trên cổ, không có một điểm nào có vẻ là đã từng bị ong cắn! Lúc ấy, Vấn Hiên lại đi ra và nói là Tuyên đã rời đi rồi! Vấn Hiên! Được rồi! Ngày đó ta ở trên đỉnh thành lâu, thấy trong xe ngựa của bọn hắn, có một bàn tay vén rèm ra và giơ ngón cái với ta, nên ta liền tự nhận rằng chủ nhân của bàn tay đó chính là Đường Vấn Thiên! Nếu người kia không phải là Đường Vấn Thiên mà người ở trên thành lâu mới chính là Đương Vấn Thiên thì như vậy, ta đã diễn trò 1 màn thật to cho hắn thưởng thức!

Tại lúc ta tưởng rằng hắn sẽ không nói với ta 3 chữ đó, nhưng ngoài ý muốn hắn đã nói ra! Có thật không, là ngoài ý muốn sao? Ta nhíu mày.

“Ta cứ nghĩ là ngươi hộc máu đến bất tỉnh rồi!" Giọng nói lạnh lùng của hắn vang lên. Ta cả kinh,  mở mắt ra, thấy đôi mắt lạnh như băng của hắn.

Hắn thật sự là Tuyên Tuyết Tán sao? Nhưng, nếu hắn là Tuyên Tuyết Tán, hắn  lại sống trong hoàng cung lâu như vậy, thế thì Tuyên Tuyết Tán trấn thủ biên cương là ai? Ta đột nhiên cảm thấy mơ hồ! Nếu hắn thật sự giả trang Tuyên Tuyết Tàn thì tất hẳn là có âm mưu! Là người nào? Vấn Hiên vốn rất trọng tình! A! Ta nhớ ra rồi. Vấn Hiên đã từng nói qua, “có phải là Tuyên thì có thể hay không?" Sau đó, hắn liền đem ta ra cá cược với Đường Vấn Thiên!

Lại còn từng nói, ta gả cho hắn thì sẽ không hối hận, Đường Vấn Thiên rất tốt với ta! Nguyên lai là có ý này sao? Quả nhiên là huynh đệ tình thâm!

Ta cảm giác trái tim của mình đã rối loạn! Một chút manh mối cũng không có! Phải làm sao đây! Nếu hắn không phải là Tuyên Tuyết Tán thì Tuyên bị xử trảm trong Tuyên thành là ai? Nam nhân đánh bại cự xà dưới ánh trăng, làm cho ta động tâm là ai? Đầu hảo đau. Hẳn là vì đã uống nhiều rượu? Mới có 3 chén thôi mà!

Bát Giác đình lúc này, trải qua sự cố gắng của các cung nữ, lửa đã bị dập tắt hoàn toàn! Chỉ còn lại 1 chút thôi. A! Cuối cùng cũng bị đốt rồi!

“Khí trời lạnh như vậy mà sao lại cháy rồi?" Ta cười thầm nói.

Hắn lạnh lùng liếc mắt nhìn ta 1 cáu, không nói một câu, nửa ngày sau mới nói, “Ta tưởng là do ngươi phóng hoả!"

Ta hả à một tiếng, kêu lên, “Hôm nay ta một mực ở trong Xuất Vân điện! Sao có thể đi phóng hỏa? Hoàng thượng quả nhiên là nói đùa! Vừa lúc đình bị đốt thì xuất hiện 1 người!"

Lồng ngực hắn rõ ràng phập phồng. Rõ ràng là bị ta nói tới mức tức giận rồi!" Ngươi không thích ta lui đến Bát Giác đình thì cứ nói 1 tiếng là được! Tại sao muốn đốt nó! Diệp Dược Nô! Ngươi hôm nay cố ý vận hồng y thì ta liền đã biết rằng tất hẳn hôm nay ngươi sẽ hành động. Mọi nơi trong hoàng cung đều được canh phòng cẩn thận, mục đích của ngươi tất nhiên phải là Bát Giác đình! Ngươi quả nhiên là muốn hạ bệ uy danh của ta, phải không?" Thanh âm của hắn rất thô, cảm giác như hắn đang thở hổn hển, là vì 1 chưởng vừa rồi của Dược Nhi làm cho hắn bị thương sao?

Hắn không nghĩ rằng Dược Nhi vẫn còn là Dược Nhi khi trước, căn bản là không đánh lại hắn đấy chứ! Quả nhiên là ngây thơ đến cực điểm! Ta cười thầm trong lòng. Tư chất của Dược Nhi và Nhận Hỷ cực cao. Công phu bây giờ chưa bất chừng đã tiến hoá vượt bậc! Không phải là hắn trong lúc không phòng bị trúng 1 chưởng của nàng, rồi lại đuổi theo nàng lâu như vậy sao. Bây giờ còn ôm ta chạy vội trong tuyết,có thở hỗn hển cũng là chuyện bình thường!

Bàn tay nhiễm nước phương tiên đặt tại trước ngực hắn. Là nơi này sao? Vị trí này, nếu ta không đoán sai, thì vết thương kia của hắn là ở tại nơi này, phải không?

Đường Vấn Thiên, cho ta nhìn ngực ngươi 1 chút thì ta đây liền biết được ngươi có phải là Tuyên Tuyết Tán hay không rồi! Hả! Chỉ là, nam nhân làm cho ta thất tình thương tâm lại chính là tên nam nhân này,  ta thật sự rất muốn trực tiếp chém hắn một đao!

Vì thương tổn ta mà đến loại sự tình này cũng có thể làm được! Tên nam nhân này! Tên nam nhân này!

A! Nguyên lai, cho tới bây giờ, ta chính là con mồi, vui đùa thực hiện nhiều quỷ kế nhưng con mồi chung quy vẫn là con mồi. Lúc nào lấy mạng con mồi thì chỉ cần nhìn vào tâm tình của thợ săn là biết rồi!

Phải không? Phải không? Ta cảm thấy trong lòng lạnh như băng. Nếu thật sự là như thế, nói cách khác thì việc ta bỏ đi trong hôn lễ, việc đánh cuộc trong Xuất Vân điện, việc đoạn tình với hắn trong Xuất Vân điện đều là do 1 tay hắn an bài! An bài nhằm để làm cho ta thương tâm!

Lần này, nếu không phải lần này ta tự tay huỷ dung thì ta tin rằng hắn sẽ không giả trang Tuyên Tuyết Tán 1 lần nữa! Giả mạo Tuyên Tuyết Tán vì cái gì? A! Dĩ nhiên là để làm cho ta chết tâm với Tuyên Tuyết Tán!

Tên nam nhân này, rốt cuộc là đang suy nghĩ như thế nào? Tại sao lại phải hao tổn nhiều tâm trí như vậy? Tại sao lại nghĩ ra nhiều mưu kế như vậy! Hắn rốt cuộc muốn làm gì ta! A! Một nữ tử nho nhỏ như ta mà cũng có thể được hắn hao hết tâm tư để trêu cợt,  quả nhiên là vinh hạnh đến cực điểm!

Ta cũng không nên luỵ tình mà đau buồn rồi! Ít nhất mà nói thì nam nhân ta thích hay nam nhân ta ghét, cho tới bây giờ cũng chỉ có mỗi mình 1 người trước mặt!

Không! Ta còn không thể xác định! Còn không thể xác định hắn có phải là Tuyên hay không!

Thế này là thế nào đây! Nếu hết thảy giống  như ta suy nghĩ thì Tuyên Tuyết Tán bên ngoài kia là ai? Người mà làm cho Đường Vũ Hiên dùng hết tâm cơ để bảo vệ là ai?

Đường Vũ Hiên không phải là đồ đần. Nếu nhiên hắn biết Tuyên Tuyết Tán chính là Đường Vấn Hiên thì không biết sẽ có vẻ mặt như thế nào đây?

Hả! Tuyên Tuyết Tán rất ít khi quay về Tuyên thành. Được rồi!

Vốn đang tưởng rằng vẫn còn đang trấn thủ biên cương, nhưng không ngờ tất cả đều là kế hoạch của Đường Vấn Thiên! Thế thì có thể giải thích cho việc tại sao Đường Vấn Thiên muốn xử trảm Tuyên Tuyết Tán rồi! Bởi vì hắn đã làm hoàng đế, không thuận tiện để tiếp tục giả mạo Tuyên Tuyết Tán, cho nên hắn mới diễn trò như vậy!

Bản thân ta muốn nhìn xem hắn có phải giống như những gì ta đã nghĩ không! Nếu đúng là như thế thì ta nên đáp lễ hắn như thế nào đây? Quả nhiên là hao tâm tổn trí đây!

Thấy hắn ôm ta trở về, đám người trong Dược Nô cung đồng loạt quỳ rạp xuống đất, miệng hô vạn tuế. Hắn không lên tiếng, chỉ ôm ta đi thẳng vào phòng!

Ngày hôm qua buổi tối hắn vừa nổi giận đùng đùng lao ra khỏi đây, bây giờ lại ôm ta trở về! Sao mà hắn lại không biết xấu hổ? Ta thầm nghĩ trong lòng. Hài lòng chứng kiến khoé môi của hắn rủ xuống vài phần! Ha ha! Hắn quả nhiên không phải như hắn biểu hiện ra ngoài – không chút động lòng!

Rất muốn cười nhưng lại nhủ chính mình phải nhịn xuống! Hả! Ta nên vạch trần ngươi ngươi như thế nào cho đáng đây? Đường Vấn Thiên! Lúc này trong lòng ta không thấy ảo não, không thấy bị tổn thương, nếu có thì cũng chỉ có đấu chí hừng hực!

Bị địch nhân của mình hại cho bi thảm như vậy, thất bại như vậy là đã rất thương tâm rồi! Ta không nên yếu đuối như thế! Xé hồng sa che mặt ra, ta nói với hắn, “Hoàng thượng có phải là thấy vết thương trên mặt ta rất xấu hay không?"

Hắn sửng sốt, buông ta xuống, nhìn thoáng qua, khóe môi khẽ động đậy một chút, “Rất xấu!" Hắn tất nhiên là không muốn nhìn đến vết thương của ta vì vết thương này cũng đã đả thương tới sự tự tôn của hắn, phải không?

“Hôm qua Hoàng thượng đâu có nói như vậy! Hôm qua, Dược Nô nhớ kỹ là Hoàng thượng có nói khuôn mặt này rất xinh đẹp! Thế nào? Nhanh như vậy mà đã thành xấu rồi sao? Thế thì phải làm sao vậy?" Ta cầm lấy tay hắn, đưa lên, ấn vào chỗ vết thương trên mặt! Máu, cứ như vậy mà rơi xuống từ đầu ngón tay của hắn!

Hắn kinh ngạc. Rút tay về theo bản năng như lại bị ta giữ chặt không tha. Mắt ta nhìn thẳng vào đôi mắt của hắn."Như thế nào? Đường quốc chủ cũng sợ sao? Sợ gương mặt của Diệp Dược Nô như vậy? Chỉ là, Đường quốc chủ có biết: nơi đau đớn nhất của Diệp Dược Nô lúc này không phải trên mặt mà là trong tâm?" Ta cầm tay hắn, dời qua trước ngực mình.

Nơi đó có 1 vết thương rất cũ, mơ hồ nhói đau.

Đôi mắt sáng quắc của hắn nhìn chằm chằm vào ta, không biết đang suy nghĩ cái gì. Chỉ là ngây ngẩn nhìn ta, không lên tiếng. Tay của ta chậm rãi xoa xoa ngực hắn, ôn nhu tựa đầu vào trước ngực hắn. Đôi môi đỏ mọng nhiễm ý cười mị hoặc. Nói nhỏ, “Hôm nay, lời ta nói trong Xuất Vân điện đều là thật! Như thế nào? Có phải ta dã làm ngươi sợ hãi không?"

Hắn ngẩn người, hiển nhiên không biết nên phản ứng như thế nào! Tay của ta vỗ về gương mặt hắn rồi chậm rãi dời xuống. Hài lòng chứng kiến trái cổ của hắn lên xuống liên tục.

“Diệp Dược Nô! Ngươi đã quên ngày hôm qua ngươi đối xử với ta như thế nào? Sao mới chỉ có 1 ngày mà đã trái ngược lại rồi?" Hắn nói bang82 giọng khàn khàn."Chơi đùa với lửa là muốn tự thiêu!"

Ta mị hoặc cười, đẩy hắn ra. Mở cửa sổ, nhìn đám tro bụi bên ngoài. Buồn cười nói, “Bây giờ mở cửa sổ ra là đã nhìn thấy tro bụi rồi! Hả! Hoa mai nở, thật tương xứng với phong cảnh khó coi này!" Mặc dù phong cảnh này là do chính tay ta tạo thành! Nhưng bây giờ, xem ra, đã có chút hối hận!

Bên môi hắn nổi lên ý cười, chậm rãi tiêu sái đến bên người ta, cùng đứng sánh vai với ta."Ta tưởng rằng ngươi sẽ ở bên cạnh Tuyên!" Trong thanh âm của hắn có chút gấp gáp!

Hắn đang khẩn trương cái gì? Ta không lên tiếng, quay đầu chỉnh đèn cho sáng hơn, hắn vô thanh vô tức đi theo bên người ta.

Ta cầm con dao lên, cắt đứt đây đèn. Hắn không lên tiếng, yên lặng quan sát từng động tác của ta.

Ta chớp mi. Lúc này, có thể là Dược Nhi đã tìm thấy Nhận Hỷ rồi! Nếu lý trí 1 chút thì nên trực tiếp đuổi cổ hắn ra! Nhưng bây giờ, ta đã rất muốn biết chuyện chân tướng sự thật đến phát điên rồi!

“Phải thêm chút dầu đây!" Ta cười nói. Xoay người, cầm cái bình nhỏ đựng dầu lại.

“Việc này để cho cung nữ làm là được!" Hắn yên lặng nhìn động tác của ta.

Ta cười nói, “Làm như vậy cũng là 1 niềm vui thú!" Ta cười, cẩn thận mở chai dầu ra, chậm rãi đổ vào  .

Hắn như là đang mê muội quan sát động tác của ta. Chưa bao giờ ta và hắn yên lặng ở bên cạnh nhau như vậy. Hình như, loại sự tình này đã là trăm ngàn năm chưa xảy ra rồi! Không cảm thấy tự nhiên 1 chút nào!

Ta hài lòng chứng kiến khoé môi của hắn hơi nhếch lên. Thu cái chai lại, không biết như thế nào mà lại trượt chân, cả chai dầu cứ thế mà đổ hết lên trước ngực hắn! Hắn đang định nhảy lên, ta cả kinh kêu một tiếng, lửa từ ngọn đèn cứ như vậy mà bén qua thân thể hắn!

“À! Làm sao bây giờ? Cháy rồi?" mắt ta đỏ ngầu, bức ép chình mình không nên cười.

Thấy quần áo trước của Đường Vấn Thiên bị đốt 1 mảng lớn. Hắn hừ lạnh một tiếng, nhảy ra ngoài cửa sổ, cả người nằm sấp vào trong nền tuyết! Ngọn lửa liền bị dập tắt như thế!

Ta khinh thân, đi theo hắn vào Mai lâm.

“Hoàng thượng! Ngươi có làm sao không? Ngươi có khỏe không!" Ta lo lắng nói.

Hắn bên trong đám tuyết, chậm rãi xoay người lại. Xanh mặt nói, “Như vậy, ngươi hài lòng rồi? Diệp Dược Nô?"

Ta không lên tiếng, nhìn chằm chằm vào trước ngực hắn. Lộ ra lồng ngực bị lửa bén cháy đen! Nhẹ nhàng chạm tay lên phía ngực bị trúng tên của hắn, hắn ngẩn người. Nhanh chóng ngẩng đầu nhưng vẫn nằm bên trong đống tuyết! Tóm lấy tay của ta!

Hình chữ thập! Là vết thương giống hệt với vết thương trên ngực của ta! Chỉ là không nghĩ tới, người đó và hắn là cùng 1 người!

Trái tim của hắn làm từ cái gì? Ký hiệu mà ta không thể nhận lầm đó lại đang nằm trên người hắn! Năm ngón tay chụm lại, ta muốn moi tim hắn ra để xem một chút, rốt cuộc là tim hắn được làm từ cái gì! Có giống trái tim của người bình thường không! Tại sao hắn có thể làm nên loại sự tình này, giả trang hai nhân vật! Tại sao hắn lại làm như vậy!

Tay của ta run rẩy. Hít sâu 1 hơi, muốn để cho chính mình bình tĩnh một ít. Nhưng không thành công!

“Ngươi biết rồi?" Hắn trần thuật.

“Đường Vấn Thiên! Lòng của ngươi được làm từ cái gì?" Ta lạnh lùng nói. Chậm rãi cúi người, ngay lúc đôi môi đỏ mọng chạm vào vết thương của hắn, nước mắt của ta liền rơi xuống! Hắn cảm nhận thấy nước mắt của ta, cả người run rẩy.

Ta cắn vào vết thương của hắn 1 cái. Vết thương này vốn chỉ của riêng ta và Tuyên! Hắn dựa vào cái gì mang theo vết thương này. Hắn! Dựa vào cái gì!

Hắn đau đớn, muốn đẩy ta ra, nhưng không hiểu sao hắn lại không làm! Cho đến khi nghe thấy mùi máu tươi trong khoang miệng, ta mới biết rằng ta đã cắn phá chỗ vết thương của hắn!

“Ngươi hận đến mức chỉ muốn ăn thịt ta!" Trong đôi mắt hắn loé lên vẻ đau đớn khôn cùng."Ngươi thật sự thương hắn như vậy?"

Ta cười lạnh, nhổ miếng thịt trong miệng ra, cười nói, “Đây là thịt cả đế vương đây! Không biết bán đi thì được cao nhiêu tiền?"

Khoé môi hắn co rút, cắn răng nói, “Ta hỏi ngươi, ngươi thật sự thương hắn như vậy?"

Hắn nằm trên mặt đất đầy tuyết, tóc đen xoả đầy trên nền đất trắng tuyết, hỏi ta với vẻ đầy tuyệt vọng, ta cười nói, “Đúng vậy! Người ta yêu, cho tới bây giờ, cũng chỉ có hắn mà thôi! Mà ngươi lại lượn lờ trước mắt ta lâu năm như vậy, nếu yêu ngươi thì ta sẽ không biết sao?"

“Cho dù ta là hắn thì ngươi cũng không yêu ta sao?" Hắn nói bằng giọng khàn khàn.

Ta cúi người nhìn hắn, nhẹ nhàng vỗ về gương mặt hắn, nửa ngày mới nói, “Nhưng  bây giờ, hắn đã làm cho ta đã quên hắn rồi! Sao ngươi lại có thể là hắn? Đường Vấn Thiên, dù có thế nào thì ngươi vẫn chính là Đường Vấn Thiên! Mà ta, vẫn là Diệp Dược Nô! Trên đời này, ai cũng có thể yêu nhau, nhưng chỉ có 2 chúng ta là không thể!" Dứt lời, liền tự đứng dậy.

Nhẹ nhàng nhảy vào trong phòng mình, thấy hắn vẫn còn nằm trên nền tuyết, yên lặng nhìn ta. Ta cười lạnh, kiên quyết đóng cửa sổ.

Tựa vào bên giường, chân của ta cơ hồ ngay cả 1 chút khí lực cũng không có! Nam nhân này sao lại như vậy! A! Thế giới này rốt cuộc là bị làm sao vậy? Tại sao Tuyên Tuyết Tán lại chính là Đường vấn Thiên?

Từ ngay từ đầu, hắn là thật tình với ta sao? Như vậy, bộ dáng của hắn nằm trong tuyết là làm cho ai xem? Ta sao?

Tại sao, ta có thể cảm giác rằng hắn rất thương tâm? Hắn đang thương tâm cái gì? Thương tâm bởi vì ta không giống như hắn tưởng tượng?

A! Nếu đúng như hắn tưởng tượng thì ta đã không phải là ta!

Mùi máu tươi trong miệng nhắc nhở ta, ta thật sự đã cắn đứt 1 miếng thịt của hắn!

Hắn không còn nằm trong đống tuyết đó chứ! Hắn rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì? Nghĩ đến hành động ác độc của hắn trong những năm gần đây, lúc đầu thì ném 1 cái đầu heo vừa giết vào trong cốc, Tiểu Hạ vừa khóc là liền ra tay lừa gạt nàng, vẻ giận dữ của hắn sau cái chết của Tuyên Tuyết Nhi, một màn rồi lại một màn, cứ rõ ràng như vậy!

Edit + Beta: Du Phong Lãnh Huyết
Tác giả : Kim Đa Đa
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 1 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại