Lang Vương Tổng Giám Đốc: Vợ Yêu Được Cưng Mà Hoảng
Chương 184: Cha là Sói
"Tất nhiên anh là con trai, có gì phải nghi ngờ chứ! Anh có tiểu kê kê, đây là dấu hiệu tốt nhất hiểu không? Sau đó lại nói, người nào quy định con trai không được soi gương? Em chính là đang ghen tị, biết không! "Lão Đại đẹp trai lãnh khốc mười phần đùa giỡn nói với em gái.
"Xấu hổ xấu hổ xấu hổ xấu hổ, bên dưới của anh có cục thịt nhỏ, làm sao có thể nói đẹp! Em nói cho anh biết, em không có ghen tị với anh, anh cũng đã soi lâu như vậy, trên mặt cũng không có nở ra hoa! "Tiểu gạo nếp lè lưỡi, ném cho anh mình một cái liếc mắt, bướng bỉnh nói.
"Được rồi, Anh không soi nữa. Em thử soi ra hoa xem nào, anh sẽ phục em!" Lão Đại bập bẹ nói.
"Ok, anh chờ đó" Tiểu gạo nếp tự tin nói.
Bạch Tuyết cười rồi ngồi cùng bọn nhỏ trên giường nhỏ, những thứ này tất cả đều là Lãnh Dạ chuẩn bị, anh đảm nhiệm chuẩn bị luôn vật sở hữu.
Lúc này, Bạch Tuyết tin Lãnh Dạ yêu bọn nhỏ, còn có cô, nếu như không yêu, như thế nào lại cẩn thận chuẩn bị đầy đủ những vật dụng để cho trẻ con sử dụng.
Lãnh Dạ ở một bên nằm gục xuống, mặc dù hiện tại không thể ôm bọn nhỏ, thế nhưng có thể như thế ở cùng bọn họ cũng rất hạnh phúc.
Tiểu gạo nếp đứng ở trước gương, trừng mắt hai mắt mở thật to.
"Gương thần gương thần nói cho ta biết như thế nào mới có thể soi ra hoa đây?" Tiểu gạo nếp bập bẹ hỏi.
"Cái gì gương thần?" Lão đại hỏi.
"Em là bắt chước học theo trong ti vi đó !" Tiểu gạo nếp ngọt ngào nói.
"Choáng váng!"
"Gương thần gương thần mau soi ra đây một đóa hoa thôi, làm ơn, làm ơn!"
"..."
"Ngươi không trả lời chính là đồng ý nga, đã đồng ý, như vậy sẽ đưa cho ta một đóa hoa đi, không cần quá nhiều, liền một đóa, ok." Tiểu gạo nếp ngây thơ nhìn cái gương nói.
Nằm bò trên mặt đất Lãnh Dạ ngẩng đầu, nhìn về phía đứa con gái ngây thơ, đứng dậy, vẫy vẫy toàn thân lông trắng, chân trước bước lên.
Chỉ thấy một đóa hoa mẫu đơn từ trong gương vươn đến.
"Em thắng —— thực sự là gương thần, Mẹ, Mẹ xem, thật có hoa ra kìa." Tiểu gạo nếp hưng phấn kêu to lên.
"Có lầm hay không? Thật có thể soi ra hoa sao." Lão đại giật mình nói.
Chỉ có Lão nhị không có quá nhiều biểu tình, vẫn là lạnh lùng nhìn đóa hoa mẫu đơn kia, vừa rồi Cha cử động đã bị bé thu hết vào đáy mắt, bé biết là Cha sau lưng giúp đỡ tiểu gạo nếp.
Bạch Tuyết giương cái miệng nhỏ nhắn ra, cái miệng nhỏ nhắn biến thành hình chữ 0.
Cô hiện tại biết thế giới của mình tất cả đều không bình thường !
"Ba người các con qua đây." Bạch Tuyết từ trong túi áo lấy ra lễ vật mà Lãnh Dạ đưa cho cô, trong hộp là ba chiếc vòng tay nhỏ bé .
"Mẹ."
"Mẹ."
"Mẹ."
"Mẹ rốt cuộc cũng biết tại sao Cha các con muốn đưa cho Mẹ phần lễ vật này, nguyên lai Cha các con đã sớm biết có các con! Mẹ thật là ngu, cái gì cũng nhìn không thấu, Cha các con đã sớm biết trong bụng Mẹ có ba người các con, mới có thể sớm chuẩn bị những chiếc vòng tay này..."
Xoạch, nước mắt rơi xuống, cô thực sự thật là ngu mà, Lãnh Dạ chuẩn bị ba chiếc vòng tay này thời gian đã là một tháng trước khi sự việc xảy ra , nói rõ anh đã sớm biết trong bụng của cô đang mang chính là tam bào thai, tất cả mọi thứ đều là ba phần, bao gồm đồ chơi cũng là ba phần, ba chiếc giường nhỏ, ba cái tủ bát, ba con ngựa gỗ, ba... Tất cả mọi thứ anh đều chuẩn bị ba phần, anh cái gì cũng biết, vì sao không nói ra?
Bạch Tuyết khó chịu nước mắt chảy ròng ròng , anh đã như thế quan tâm đứa bé trong bụng của cô, vì sao hiện tại lại không thấy anh? Anh đã nói anh rất cường đại, anh đã nói anh rất lợi hại, ai có thể hại anh đây?
Anh rốt cuộc đã đi nơi nào?
Bạch Tuyết lấy ra chiếc vòng tay thứ nhất , phía trên là một niệm tự.
"Lão đại, con qua đây, cái này là Cha con để lại cho con, sau này con gọi là Lãnh Niệm Tiếc, nhũ danh gọi là Niệm Niệm." Trong mắt Bạch Tuyết hàm chứa nước mắt mang vòng tay vào cho Lão đại . Cô không biết Lãnh Dạ tại sao muốn khắc mấy chữ này trên vòng tay.
"Niệm?"
Chẳng lẽ sau này chỉ có thể tưởng niệm anh sao!
Nước mắt lại từ từ rơi xuống.
"Mẹ, Cha là đi nơi nào?" Niệm Niệm khổ sở hỏi.
"Mẹ cũng không biết!"
Bạch Tuyết hít một chút mũi, lại lấy ra chiếc vòng tay thứ hai.
"Lão nhị, cái này là cha con để lại cho con, sau này con gọi là Lãnh Ức Thiên, nhũ danh là Ức Ức."
"Mẹ, tại sao lại muốn thêm một chữ 'Ức'? Con thích gọi Lãnh Thiên hơn." Lão nhị lãnh khốc nói.
"Mẹ hi vọng con có cuộc sống vui vẻ, Lãnh Thiên? Thật không dễ dàng làm cho người ta muốn thân thiết với con! Nên Mẹ không thích."
"Được rồi, sau này Mẹ cứ gọi con là Ức Ức đi." Lão nhị bất đắc dĩ cười cười.
Bạch Tuyết lại cầm lên chiếc vòng tay thứ ba.
"Lão tam, cái này là cha con đưa cho con, sau này con gọi là Lãnh Thiên Tầm, nhũ danh gọi là Thiên Tầm."
"Mẹ, vì sao tự nhiên nhũ danh của con cùng các anh phát âm không giống nhau? Các anh một người tên là Niệm Niệm, một người tên là Ức Ức, nghe thật là hay, vì sao tên của con lại gọi Thiên Tầm?"
"Mẹ, con thích Mẹ gọi con là Hồi Ức, trước không nên gọi con là Ức Ức, khi nào Cha trở lại bên cạnh chúng ta đến lúc ấy mọi người hãy gọi con là Ức Ức ."
Bạch Tuyết không nói.
"Mẹ là muốn đi tìm Cha sao?" Niệm Niệm khổ sở hỏi.
Bạch Tuyết gật gật đầu, mặc kệ thế nào, cô cũng muốn biết Lãnh Dạ vì sao rời khỏi cô? Mặc dù cô thật là bị Lãnh Dạ vứt bỏ, cô cũng muốn làm cho rõ lý do là vì sao!
"Mẹ, đột nhiên Thiên Tầm lên tiếng, ngàn dặm tìm kiếm Cha. Rất có ý nghĩa nga." Thiên Tầm ha hả cười.
"Tốt lắm, Mẹ hiện tại liền đi thu dọn hành lý, chúng ta chuẩn bị xuất phát." Bạch Tuyết nghe thấy bọn nhỏ ủng hộ cô, đã không thể chờ đợi được muốn đi tìm Lãnh Dạ.
"Thật tốt quá, con đi chuẩn bị quần áo." Thiên Tầm mở tủ quần áo, bắt đầu lấy quần áo bên trong tủ.
Niệm Niệm cũng đi thu thập hành lý , chỉ có Ức Ức đứng ở tại chỗ không có động đậy.
Bé biết Cha ở nơi nào, Cha cũng vốn không có rời đi, chỉ là Mẹ và Anh cả còn có em gái là không biết!
Ức Ức nhìn nhìn Lãnh Dạ.
Lãnh Dạ lạnh lùng nhìn bọn họ thu dọn đồ đạc.
"Ức Ức, ngươi thế nào lại không đi chuẩn bị hành lý?" Thiên Tầm tò mò hỏi.
"Gọi ta anh hai! Không lễ phép!" Lãnh Ức Thiên lạnh lùng nói.
"Thiết, gọi ngươi Ức Ức nghe thật tốt!"
"Anh nói lại lần nữa, gọi anh là anh hai."
"Ngươi đừng vội ? Ta kêu còn không được sao, Anh hai..." Thiên Tầm chậm rãi gọi .
Bạch Tuyết đi vào một gian phòng khác, ở bên trong cô phát hiện một chiếc ghế dành cho ba người ngồi, còn có xe dành cho trẻ con, viền mắt nóng lên, vừa muốn khóc.
Lãnh Dạ nghĩ thực chu đáo.
Lãnh Dạ theo Bạch Tuyết đi tới, Bạch Tuyết muốn dẫn đứa nhỏ đi tìm anh, anh có hay không nói cho cô biết anh chính là Lãnh Dạ?
Có hay không nói cho Bạch Tuyết biết Yêu tuyết chính là Lãnh Dạ?
Lãnh Dạ do dự!
Rối rắm!
"Yêu tuyết, mày có biết hay không Lãnh Dạ đi nơi nào?" Bạch Tuyết ngồi xổm người xuống, lấy tay xoa Yêu tuyết.
Lãnh Dạ đau lòng nhìn ánh mắt hồng hồng của cô.
"Anh trước đây đều là mang theo mày ra cửa, lần này, lại một mình rời đi! Có phải hay không mày cũng rất khổ sở?" Bạch Tuyết khổ sở ôm lấy cổ Yêu tuyết.
"Mặc kệ anh đi nơi nào? Ta nhất định phải tìm được anh, trừ phi là anh chính miệng nói với Ta không nên đi theo anh, nếu không Ta sẽ vẫn đi theo anh!" Bạch Tuyết kiên định nói.
Bạch Tuyết đứng dậy, đem chiếc xe trẻ con đẩy ra ngoài.
"Các con, chuẩn bị xong chưa?" Bạch Tuyết hướng về phía bọn trẻ hô to.
"Được rồi, Mẹ, chúng con lập tức sẽ tới."
Bọn nhỏ ra sau, nhìn thấy Bạch Tuyết trong tay đẩy xe trẻ con ra ,cả ba đứa nhìn nhau.
"Mẹ, chúng con tự mình đi, không cần cái này, Mẹ không cần vất vả đẩy chúng con đâu."
"Khó mà làm được, các con cũng không thể như vậy mà đi ra ngoài, bị người ta nhìn thấy trẻ con nhỏ như vậy mà có thể bước đi, còn có thể nói, các con sẽ bị những nhà khoa học bắt đi, sau đó làm khoa học nghiên cứu !" Bạch Tuyết giải thích.
"Mẹ ý của Mẹ là chúng con sau khi ra khỏi nhà, cũng không thể nói chuyện sao?"
"Đương nhiên, có người khác các con không thể nói chuyện, khi không có người khác các con liền có thể nói chuyện." Bạch Tuyết dặn dò.
"Mẹ, Mẹ đẩy ba người chúng con, chúng con nhìn thế nhưng rất nặng nga."
"Không có chuyện gì, các con dù có nặng hơn cũng là trẻ nhỏ, tối đa ba mươi cân. Các con không nên xem thường Mẹ nga." Bạch Tuyết vỗ ngực một cái nói.
"Vậy vất vả cho Mẹ."
Bạch Tuyết trước đem lão đại ôm vào xe, sau đó chính là Lão nhị, cuối cùng là lão tam.
"Các con, Mẹ muốn cải trang một chút, Mẹ không muốn bị người quen nhìn thấy!"
Bạch Tuyết biết mình tuổi còn nhỏ như vậy, thì có ba đứa con, người khác sẽ chỉ chỉ trỏ trỏ, nói xấu!
Cô đội một cái nón to và rộng, sau đó là cặp mắt kính to che gần hết khuôn mặt.
"Mẹ, đem Yêu tuyết theo chúng ta cùng đi được không?" Ức Ức nhìn nhìn Yêu tuyết, xót xa trong lòng nói.
"Thế nhưng, nó là sói, cảnh sát sẽ bắt nó!"
"Mẹ, Mẹ có thể hay không đừng để ý việc Yêu tuyết là sói?" Ức Ức lo lắng hỏi.
"Mẹ... Không biết... Nó và chúng ta dù sao cũng không giống nhau!" Bạch Tuyết xin lỗi nói, cô vẫn là lo lắng cho mình mang theo một con sói ra cửa, sẽ có phiền phức!
"Mẹ không thể giữ lại Yêu tuyết, nó là Cha... nó là Cha... nuôi !" Ức Ức vẫn tìm cơ hội thăm dò Mẹ, hi vọng Mẹ có thể tiếp nhận Cha thực sự là Lang Vương . Thế nhưng bé vẫn là lo lắng cho mình lỗ mãng dọa đến Mẹ, cho nên nói đến bên miệng nhưng lại nuốt xuống!
"Kia, đành phải đem Yêu tuyết đặt vào chỗ bên dưới chiếc xe, sau đó buông rèm xuống, như vậy sẽ không bị người khác phát hiện!" Bạch Tuyết bất đắc dĩ nói.
Ức Ức thoáng cái từ trong xe trẻ con nhảy ra , đi tới trước mặt Lãnh Dạ.
Bạch Tuyết líu lưỡi!
Đây là trẻ con vừa sinh ra sao?
Cũng thật lợi hại đi!
Xe trẻ con cao như vậy, con trai cư nhiên thoáng cái liền nhảy ra ngoài, hơn nữa cước bộ rất ổn, thân thể bình ổn chạm đất, giống như là vận động viên chuyên nghiệp.
"Mẹ, mọi người xuống lầu trước đi, con và Yêu tuyết một lát sẽ xuống." Ức Ức dáng người bụ bẫm đứng ở trước mặt Lãnh Dạ, dáng người đứng mới chỉ có tới chân Lãnh Dạ.
"Được rồi, chúng ta đi xuống trước chờ con ở dưới, con phải nhanh lên nga." Bạch Tuyết đẩy xe trẻ con đi xuống.
Nhìn Mẹ đi ra , Ức Ức đóng kỹ cửa, trở lại đứng trước mặt Lãnh Dạ.
"Con không cần phí lời, Cha sẽ không ngồi vào chỗ đó!" Lãnh Dạ lạnh lùng nói, anh thân là Lang Vương vĩ đại, tại sao có thể như một con chó Nhật bị người nhét vào phía dưới chiếc xe kia được!
"Cha, chẳng lẽ Cha yên tâm để Mẹ mang theo mấy người chúng con ra ngoài, hiện giờ ở bên ngoài rất nguy hiểm, con nghĩ Cha cũng nên biết, Ma vương thủ hạ ở khắp nơi cho người đi tìm mấy người chúng con, còn có Ma quỷ nói không chừng tùy thời cũng sẽ tìm tới chúng con!" Ức Ức đáng thương nói, cặp mắt to đen nhánh chiếu sáng chớp chớp nhìn Lãnh Dạ, nói cứ như là bọn họ vừa đi ra bên ngoài sẽ bị người ta chém giết !
"Xấu hổ xấu hổ xấu hổ xấu hổ, bên dưới của anh có cục thịt nhỏ, làm sao có thể nói đẹp! Em nói cho anh biết, em không có ghen tị với anh, anh cũng đã soi lâu như vậy, trên mặt cũng không có nở ra hoa! "Tiểu gạo nếp lè lưỡi, ném cho anh mình một cái liếc mắt, bướng bỉnh nói.
"Được rồi, Anh không soi nữa. Em thử soi ra hoa xem nào, anh sẽ phục em!" Lão Đại bập bẹ nói.
"Ok, anh chờ đó" Tiểu gạo nếp tự tin nói.
Bạch Tuyết cười rồi ngồi cùng bọn nhỏ trên giường nhỏ, những thứ này tất cả đều là Lãnh Dạ chuẩn bị, anh đảm nhiệm chuẩn bị luôn vật sở hữu.
Lúc này, Bạch Tuyết tin Lãnh Dạ yêu bọn nhỏ, còn có cô, nếu như không yêu, như thế nào lại cẩn thận chuẩn bị đầy đủ những vật dụng để cho trẻ con sử dụng.
Lãnh Dạ ở một bên nằm gục xuống, mặc dù hiện tại không thể ôm bọn nhỏ, thế nhưng có thể như thế ở cùng bọn họ cũng rất hạnh phúc.
Tiểu gạo nếp đứng ở trước gương, trừng mắt hai mắt mở thật to.
"Gương thần gương thần nói cho ta biết như thế nào mới có thể soi ra hoa đây?" Tiểu gạo nếp bập bẹ hỏi.
"Cái gì gương thần?" Lão đại hỏi.
"Em là bắt chước học theo trong ti vi đó !" Tiểu gạo nếp ngọt ngào nói.
"Choáng váng!"
"Gương thần gương thần mau soi ra đây một đóa hoa thôi, làm ơn, làm ơn!"
"..."
"Ngươi không trả lời chính là đồng ý nga, đã đồng ý, như vậy sẽ đưa cho ta một đóa hoa đi, không cần quá nhiều, liền một đóa, ok." Tiểu gạo nếp ngây thơ nhìn cái gương nói.
Nằm bò trên mặt đất Lãnh Dạ ngẩng đầu, nhìn về phía đứa con gái ngây thơ, đứng dậy, vẫy vẫy toàn thân lông trắng, chân trước bước lên.
Chỉ thấy một đóa hoa mẫu đơn từ trong gương vươn đến.
"Em thắng —— thực sự là gương thần, Mẹ, Mẹ xem, thật có hoa ra kìa." Tiểu gạo nếp hưng phấn kêu to lên.
"Có lầm hay không? Thật có thể soi ra hoa sao." Lão đại giật mình nói.
Chỉ có Lão nhị không có quá nhiều biểu tình, vẫn là lạnh lùng nhìn đóa hoa mẫu đơn kia, vừa rồi Cha cử động đã bị bé thu hết vào đáy mắt, bé biết là Cha sau lưng giúp đỡ tiểu gạo nếp.
Bạch Tuyết giương cái miệng nhỏ nhắn ra, cái miệng nhỏ nhắn biến thành hình chữ 0.
Cô hiện tại biết thế giới của mình tất cả đều không bình thường !
"Ba người các con qua đây." Bạch Tuyết từ trong túi áo lấy ra lễ vật mà Lãnh Dạ đưa cho cô, trong hộp là ba chiếc vòng tay nhỏ bé .
"Mẹ."
"Mẹ."
"Mẹ."
"Mẹ rốt cuộc cũng biết tại sao Cha các con muốn đưa cho Mẹ phần lễ vật này, nguyên lai Cha các con đã sớm biết có các con! Mẹ thật là ngu, cái gì cũng nhìn không thấu, Cha các con đã sớm biết trong bụng Mẹ có ba người các con, mới có thể sớm chuẩn bị những chiếc vòng tay này..."
Xoạch, nước mắt rơi xuống, cô thực sự thật là ngu mà, Lãnh Dạ chuẩn bị ba chiếc vòng tay này thời gian đã là một tháng trước khi sự việc xảy ra , nói rõ anh đã sớm biết trong bụng của cô đang mang chính là tam bào thai, tất cả mọi thứ đều là ba phần, bao gồm đồ chơi cũng là ba phần, ba chiếc giường nhỏ, ba cái tủ bát, ba con ngựa gỗ, ba... Tất cả mọi thứ anh đều chuẩn bị ba phần, anh cái gì cũng biết, vì sao không nói ra?
Bạch Tuyết khó chịu nước mắt chảy ròng ròng , anh đã như thế quan tâm đứa bé trong bụng của cô, vì sao hiện tại lại không thấy anh? Anh đã nói anh rất cường đại, anh đã nói anh rất lợi hại, ai có thể hại anh đây?
Anh rốt cuộc đã đi nơi nào?
Bạch Tuyết lấy ra chiếc vòng tay thứ nhất , phía trên là một niệm tự.
"Lão đại, con qua đây, cái này là Cha con để lại cho con, sau này con gọi là Lãnh Niệm Tiếc, nhũ danh gọi là Niệm Niệm." Trong mắt Bạch Tuyết hàm chứa nước mắt mang vòng tay vào cho Lão đại . Cô không biết Lãnh Dạ tại sao muốn khắc mấy chữ này trên vòng tay.
"Niệm?"
Chẳng lẽ sau này chỉ có thể tưởng niệm anh sao!
Nước mắt lại từ từ rơi xuống.
"Mẹ, Cha là đi nơi nào?" Niệm Niệm khổ sở hỏi.
"Mẹ cũng không biết!"
Bạch Tuyết hít một chút mũi, lại lấy ra chiếc vòng tay thứ hai.
"Lão nhị, cái này là cha con để lại cho con, sau này con gọi là Lãnh Ức Thiên, nhũ danh là Ức Ức."
"Mẹ, tại sao lại muốn thêm một chữ 'Ức'? Con thích gọi Lãnh Thiên hơn." Lão nhị lãnh khốc nói.
"Mẹ hi vọng con có cuộc sống vui vẻ, Lãnh Thiên? Thật không dễ dàng làm cho người ta muốn thân thiết với con! Nên Mẹ không thích."
"Được rồi, sau này Mẹ cứ gọi con là Ức Ức đi." Lão nhị bất đắc dĩ cười cười.
Bạch Tuyết lại cầm lên chiếc vòng tay thứ ba.
"Lão tam, cái này là cha con đưa cho con, sau này con gọi là Lãnh Thiên Tầm, nhũ danh gọi là Thiên Tầm."
"Mẹ, vì sao tự nhiên nhũ danh của con cùng các anh phát âm không giống nhau? Các anh một người tên là Niệm Niệm, một người tên là Ức Ức, nghe thật là hay, vì sao tên của con lại gọi Thiên Tầm?"
"Mẹ, con thích Mẹ gọi con là Hồi Ức, trước không nên gọi con là Ức Ức, khi nào Cha trở lại bên cạnh chúng ta đến lúc ấy mọi người hãy gọi con là Ức Ức ."
Bạch Tuyết không nói.
"Mẹ là muốn đi tìm Cha sao?" Niệm Niệm khổ sở hỏi.
Bạch Tuyết gật gật đầu, mặc kệ thế nào, cô cũng muốn biết Lãnh Dạ vì sao rời khỏi cô? Mặc dù cô thật là bị Lãnh Dạ vứt bỏ, cô cũng muốn làm cho rõ lý do là vì sao!
"Mẹ, đột nhiên Thiên Tầm lên tiếng, ngàn dặm tìm kiếm Cha. Rất có ý nghĩa nga." Thiên Tầm ha hả cười.
"Tốt lắm, Mẹ hiện tại liền đi thu dọn hành lý, chúng ta chuẩn bị xuất phát." Bạch Tuyết nghe thấy bọn nhỏ ủng hộ cô, đã không thể chờ đợi được muốn đi tìm Lãnh Dạ.
"Thật tốt quá, con đi chuẩn bị quần áo." Thiên Tầm mở tủ quần áo, bắt đầu lấy quần áo bên trong tủ.
Niệm Niệm cũng đi thu thập hành lý , chỉ có Ức Ức đứng ở tại chỗ không có động đậy.
Bé biết Cha ở nơi nào, Cha cũng vốn không có rời đi, chỉ là Mẹ và Anh cả còn có em gái là không biết!
Ức Ức nhìn nhìn Lãnh Dạ.
Lãnh Dạ lạnh lùng nhìn bọn họ thu dọn đồ đạc.
"Ức Ức, ngươi thế nào lại không đi chuẩn bị hành lý?" Thiên Tầm tò mò hỏi.
"Gọi ta anh hai! Không lễ phép!" Lãnh Ức Thiên lạnh lùng nói.
"Thiết, gọi ngươi Ức Ức nghe thật tốt!"
"Anh nói lại lần nữa, gọi anh là anh hai."
"Ngươi đừng vội ? Ta kêu còn không được sao, Anh hai..." Thiên Tầm chậm rãi gọi .
Bạch Tuyết đi vào một gian phòng khác, ở bên trong cô phát hiện một chiếc ghế dành cho ba người ngồi, còn có xe dành cho trẻ con, viền mắt nóng lên, vừa muốn khóc.
Lãnh Dạ nghĩ thực chu đáo.
Lãnh Dạ theo Bạch Tuyết đi tới, Bạch Tuyết muốn dẫn đứa nhỏ đi tìm anh, anh có hay không nói cho cô biết anh chính là Lãnh Dạ?
Có hay không nói cho Bạch Tuyết biết Yêu tuyết chính là Lãnh Dạ?
Lãnh Dạ do dự!
Rối rắm!
"Yêu tuyết, mày có biết hay không Lãnh Dạ đi nơi nào?" Bạch Tuyết ngồi xổm người xuống, lấy tay xoa Yêu tuyết.
Lãnh Dạ đau lòng nhìn ánh mắt hồng hồng của cô.
"Anh trước đây đều là mang theo mày ra cửa, lần này, lại một mình rời đi! Có phải hay không mày cũng rất khổ sở?" Bạch Tuyết khổ sở ôm lấy cổ Yêu tuyết.
"Mặc kệ anh đi nơi nào? Ta nhất định phải tìm được anh, trừ phi là anh chính miệng nói với Ta không nên đi theo anh, nếu không Ta sẽ vẫn đi theo anh!" Bạch Tuyết kiên định nói.
Bạch Tuyết đứng dậy, đem chiếc xe trẻ con đẩy ra ngoài.
"Các con, chuẩn bị xong chưa?" Bạch Tuyết hướng về phía bọn trẻ hô to.
"Được rồi, Mẹ, chúng con lập tức sẽ tới."
Bọn nhỏ ra sau, nhìn thấy Bạch Tuyết trong tay đẩy xe trẻ con ra ,cả ba đứa nhìn nhau.
"Mẹ, chúng con tự mình đi, không cần cái này, Mẹ không cần vất vả đẩy chúng con đâu."
"Khó mà làm được, các con cũng không thể như vậy mà đi ra ngoài, bị người ta nhìn thấy trẻ con nhỏ như vậy mà có thể bước đi, còn có thể nói, các con sẽ bị những nhà khoa học bắt đi, sau đó làm khoa học nghiên cứu !" Bạch Tuyết giải thích.
"Mẹ ý của Mẹ là chúng con sau khi ra khỏi nhà, cũng không thể nói chuyện sao?"
"Đương nhiên, có người khác các con không thể nói chuyện, khi không có người khác các con liền có thể nói chuyện." Bạch Tuyết dặn dò.
"Mẹ, Mẹ đẩy ba người chúng con, chúng con nhìn thế nhưng rất nặng nga."
"Không có chuyện gì, các con dù có nặng hơn cũng là trẻ nhỏ, tối đa ba mươi cân. Các con không nên xem thường Mẹ nga." Bạch Tuyết vỗ ngực một cái nói.
"Vậy vất vả cho Mẹ."
Bạch Tuyết trước đem lão đại ôm vào xe, sau đó chính là Lão nhị, cuối cùng là lão tam.
"Các con, Mẹ muốn cải trang một chút, Mẹ không muốn bị người quen nhìn thấy!"
Bạch Tuyết biết mình tuổi còn nhỏ như vậy, thì có ba đứa con, người khác sẽ chỉ chỉ trỏ trỏ, nói xấu!
Cô đội một cái nón to và rộng, sau đó là cặp mắt kính to che gần hết khuôn mặt.
"Mẹ, đem Yêu tuyết theo chúng ta cùng đi được không?" Ức Ức nhìn nhìn Yêu tuyết, xót xa trong lòng nói.
"Thế nhưng, nó là sói, cảnh sát sẽ bắt nó!"
"Mẹ, Mẹ có thể hay không đừng để ý việc Yêu tuyết là sói?" Ức Ức lo lắng hỏi.
"Mẹ... Không biết... Nó và chúng ta dù sao cũng không giống nhau!" Bạch Tuyết xin lỗi nói, cô vẫn là lo lắng cho mình mang theo một con sói ra cửa, sẽ có phiền phức!
"Mẹ không thể giữ lại Yêu tuyết, nó là Cha... nó là Cha... nuôi !" Ức Ức vẫn tìm cơ hội thăm dò Mẹ, hi vọng Mẹ có thể tiếp nhận Cha thực sự là Lang Vương . Thế nhưng bé vẫn là lo lắng cho mình lỗ mãng dọa đến Mẹ, cho nên nói đến bên miệng nhưng lại nuốt xuống!
"Kia, đành phải đem Yêu tuyết đặt vào chỗ bên dưới chiếc xe, sau đó buông rèm xuống, như vậy sẽ không bị người khác phát hiện!" Bạch Tuyết bất đắc dĩ nói.
Ức Ức thoáng cái từ trong xe trẻ con nhảy ra , đi tới trước mặt Lãnh Dạ.
Bạch Tuyết líu lưỡi!
Đây là trẻ con vừa sinh ra sao?
Cũng thật lợi hại đi!
Xe trẻ con cao như vậy, con trai cư nhiên thoáng cái liền nhảy ra ngoài, hơn nữa cước bộ rất ổn, thân thể bình ổn chạm đất, giống như là vận động viên chuyên nghiệp.
"Mẹ, mọi người xuống lầu trước đi, con và Yêu tuyết một lát sẽ xuống." Ức Ức dáng người bụ bẫm đứng ở trước mặt Lãnh Dạ, dáng người đứng mới chỉ có tới chân Lãnh Dạ.
"Được rồi, chúng ta đi xuống trước chờ con ở dưới, con phải nhanh lên nga." Bạch Tuyết đẩy xe trẻ con đi xuống.
Nhìn Mẹ đi ra , Ức Ức đóng kỹ cửa, trở lại đứng trước mặt Lãnh Dạ.
"Con không cần phí lời, Cha sẽ không ngồi vào chỗ đó!" Lãnh Dạ lạnh lùng nói, anh thân là Lang Vương vĩ đại, tại sao có thể như một con chó Nhật bị người nhét vào phía dưới chiếc xe kia được!
"Cha, chẳng lẽ Cha yên tâm để Mẹ mang theo mấy người chúng con ra ngoài, hiện giờ ở bên ngoài rất nguy hiểm, con nghĩ Cha cũng nên biết, Ma vương thủ hạ ở khắp nơi cho người đi tìm mấy người chúng con, còn có Ma quỷ nói không chừng tùy thời cũng sẽ tìm tới chúng con!" Ức Ức đáng thương nói, cặp mắt to đen nhánh chiếu sáng chớp chớp nhìn Lãnh Dạ, nói cứ như là bọn họ vừa đi ra bên ngoài sẽ bị người ta chém giết !
Tác giả :
Hi Vũ Yên