Lang Vương Sủng Thiếp
Chương 43: Giải trừ lời nguyền
Tây Môn Lãnh Liệt tựa vào trên ghế ở ngự thư phòng nhắm mắt dưỡng thần, đột nhiên nghe được tiếng mở cửa, ánh mắt cũng chưa mở lên hỏi:
“Phượng Minh, ngươi đã trở lại."
" Lãnh Liệt, làm sao ngươi biết là ta?" Sau đó Phượng Minh ngồi lên một bên ghế.
Lúc này hắn mới mở to mắt nói:
“Trừ ngươi ra, còn ai dám không thông báo trước mà đi thẳng vào ngự thư phòng."
" Phải không? Ta lại nghe nói, hôm nay có người dám xông vào rồi mà." Khoé miệng Phượng Minh mang theo ý cười, tuy rằng hắn không ở hoàng cung, nhưng hoàng cung xảy ra chuyện gì đâu thể qua khỏi mắt hắn được.
" Nàng ta muốn chết." Tây Môn Lãnh Liệt lạnh lùng đáp.
" Đúng vậy, nhưng theo ta được biết, hiện tại nàng đang sống rất là tốt, thuận tiện đem bọn đại thần điên cuồng kia trừng trì một chút." Phượng Minh cố ý nói.
" Tin tức của ngươi thật là nhanh." Tây Môn Lãnh Liệt liếc hắn một cái.
" Ai bảo hoàng cung này là nơi không bí mật nào có thể giữ được." Phượng Minh chỉ mỉm cười.
“Chẳng qua, ta đối với nàng có chút tò mò mà thôi, cư nhiên dám trừng trị đại thần, đây cũng không phải là việc phi tử bình thường dám làm, những phi tử bình thường khẳng định đều là nén giận."
" Chớ quên, nàng chính là người của Vũ gia." Nghe đến đây, ánh mắt Tây Môn Lãnh Liệt liền bắn ra tia hung ác.
" Lãnh Liệt, nàng là người họ Vũ, nhưng chưa chắc mỗi người họ Vũ đều nham hiểm, độc ác giống như Vũ Huyền Di, huống chi nàng không phải là Vũ Huyền Di, cho nên nàng vô tội." Phượng Minh khuyên nhủ hắn.
" Vô tội?" Tây Môn Lãnh Liệt hừ lạnh một tiếng.
“Chỉ cần cùng là họ Vũ, nàng sẽ không vô tội."
Phượng Minh trong lòng thầm than, biết nhất thời rất khó thay đổi suy nghĩ của hắn, chẳng qua không thể trách hắn, dù sao hắn cũng bị thương tổn sâu nhất, không muốn nói về chuyện này nữa, nên nói sang chuyện khác.
“Lãnh Liệt, đối với việc giải trừ lời nguyền, ta đã có chút manh mối, ta đã tìm được một vị cao nhân ẩn cư đã lâu, nhưng hắn đang bế quan tu luyện, phải chờ đến nửa năm sau mới có thể xuất quan. Ta nghĩ đến lúc đó, chúng ta cùng đi gặp hắn, có lẽ hắn sẽ có biện pháp."
" Được." Tây Môn Lãnh Liệt gật gật đầu, hắn đương nhiên sẽ không buông tha bất kì cơ hội nào có thể phá giải lời nguyền.
" Lãnh Liệt, kỳ thật ngươi không cần cùng các đại thần giằng co, ngươi vẫn có thể đi sủng hạnh các nàng, chỉ cần không làm cho các nàng mang thai, không phải ngươi từng nghĩ vậy sao, huống chi hiện tại thế lực của tả hữu Thừa tướng còn rất lớn, ngươi tốt nhất không cần xung đột trước mặt bọn họ, trước tiên nên làm cho bọn họ an tâm. Hiện tại, việc quan trọng hơn chính là giải trừ lời nguyền trước, sau đó hãy thu thập bọn họ." Phượng Minh thật sự vì nghĩ cho hắn mà nói.
" Hai cái lão già nầy cư nhiên dám dật dây tất cả đại thần kháng nghị ta, hôm nay ta cũng muốn nhân cơ hội này thử một chút, xem thế lực của bọn họ lớn bao nhiêu, thật không nghĩ đến tất cả các đại thần đều quỳ xuống hết, trong lòng ta không thể khống chế được sự tức giận này, mới để bọn họ quỳ." Tây Môn Lãnh Liệt nói, cũng chỉ có trước mặt Phượng Minh, hắn mới có thể không hề kiêng kị nói ra ý nghĩ trong lòng mình.
" Ta biết, chẳng qua, việc ngươi cố ý làm cũng rất là hoang đường, sủng hạnh một nữ nhân trong vòng nửa tháng, còn hình bóng không rời, bọn họ đương nhiên phải gấp rồi Bọn họ chẳng phải đang chờ nữ nhân của mình lên làm Vương hậu sao." Phượng Minh cười nói.
" Vậy bọn họ cứ chờ, đợi nằm mơ đi." Tây Môn Lãnh Liệt lạnh lùng đáp.
“Phượng Minh, ngươi đã trở lại."
" Lãnh Liệt, làm sao ngươi biết là ta?" Sau đó Phượng Minh ngồi lên một bên ghế.
Lúc này hắn mới mở to mắt nói:
“Trừ ngươi ra, còn ai dám không thông báo trước mà đi thẳng vào ngự thư phòng."
" Phải không? Ta lại nghe nói, hôm nay có người dám xông vào rồi mà." Khoé miệng Phượng Minh mang theo ý cười, tuy rằng hắn không ở hoàng cung, nhưng hoàng cung xảy ra chuyện gì đâu thể qua khỏi mắt hắn được.
" Nàng ta muốn chết." Tây Môn Lãnh Liệt lạnh lùng đáp.
" Đúng vậy, nhưng theo ta được biết, hiện tại nàng đang sống rất là tốt, thuận tiện đem bọn đại thần điên cuồng kia trừng trì một chút." Phượng Minh cố ý nói.
" Tin tức của ngươi thật là nhanh." Tây Môn Lãnh Liệt liếc hắn một cái.
" Ai bảo hoàng cung này là nơi không bí mật nào có thể giữ được." Phượng Minh chỉ mỉm cười.
“Chẳng qua, ta đối với nàng có chút tò mò mà thôi, cư nhiên dám trừng trị đại thần, đây cũng không phải là việc phi tử bình thường dám làm, những phi tử bình thường khẳng định đều là nén giận."
" Chớ quên, nàng chính là người của Vũ gia." Nghe đến đây, ánh mắt Tây Môn Lãnh Liệt liền bắn ra tia hung ác.
" Lãnh Liệt, nàng là người họ Vũ, nhưng chưa chắc mỗi người họ Vũ đều nham hiểm, độc ác giống như Vũ Huyền Di, huống chi nàng không phải là Vũ Huyền Di, cho nên nàng vô tội." Phượng Minh khuyên nhủ hắn.
" Vô tội?" Tây Môn Lãnh Liệt hừ lạnh một tiếng.
“Chỉ cần cùng là họ Vũ, nàng sẽ không vô tội."
Phượng Minh trong lòng thầm than, biết nhất thời rất khó thay đổi suy nghĩ của hắn, chẳng qua không thể trách hắn, dù sao hắn cũng bị thương tổn sâu nhất, không muốn nói về chuyện này nữa, nên nói sang chuyện khác.
“Lãnh Liệt, đối với việc giải trừ lời nguyền, ta đã có chút manh mối, ta đã tìm được một vị cao nhân ẩn cư đã lâu, nhưng hắn đang bế quan tu luyện, phải chờ đến nửa năm sau mới có thể xuất quan. Ta nghĩ đến lúc đó, chúng ta cùng đi gặp hắn, có lẽ hắn sẽ có biện pháp."
" Được." Tây Môn Lãnh Liệt gật gật đầu, hắn đương nhiên sẽ không buông tha bất kì cơ hội nào có thể phá giải lời nguyền.
" Lãnh Liệt, kỳ thật ngươi không cần cùng các đại thần giằng co, ngươi vẫn có thể đi sủng hạnh các nàng, chỉ cần không làm cho các nàng mang thai, không phải ngươi từng nghĩ vậy sao, huống chi hiện tại thế lực của tả hữu Thừa tướng còn rất lớn, ngươi tốt nhất không cần xung đột trước mặt bọn họ, trước tiên nên làm cho bọn họ an tâm. Hiện tại, việc quan trọng hơn chính là giải trừ lời nguyền trước, sau đó hãy thu thập bọn họ." Phượng Minh thật sự vì nghĩ cho hắn mà nói.
" Hai cái lão già nầy cư nhiên dám dật dây tất cả đại thần kháng nghị ta, hôm nay ta cũng muốn nhân cơ hội này thử một chút, xem thế lực của bọn họ lớn bao nhiêu, thật không nghĩ đến tất cả các đại thần đều quỳ xuống hết, trong lòng ta không thể khống chế được sự tức giận này, mới để bọn họ quỳ." Tây Môn Lãnh Liệt nói, cũng chỉ có trước mặt Phượng Minh, hắn mới có thể không hề kiêng kị nói ra ý nghĩ trong lòng mình.
" Ta biết, chẳng qua, việc ngươi cố ý làm cũng rất là hoang đường, sủng hạnh một nữ nhân trong vòng nửa tháng, còn hình bóng không rời, bọn họ đương nhiên phải gấp rồi Bọn họ chẳng phải đang chờ nữ nhân của mình lên làm Vương hậu sao." Phượng Minh cười nói.
" Vậy bọn họ cứ chờ, đợi nằm mơ đi." Tây Môn Lãnh Liệt lạnh lùng đáp.
Tác giả :
Ngạn Thiến