Lang Vương Sủng Thiếp
Chương 133: Chàng yêu ta sao?
Đến Tiêu Dao cung đã năm ngày, năm ngày, mỗi tối nàng đều múa thần thoại công chúa một lần cho Lăng Tiêu xem, mà mỗi một lần nàng lại cảm nhận được cảm giác đau lòng.
Năm ngày, chẳng lẽ hắn chưa phát hiện nàng biến mất sao? Vì sao còn chưa tìm nàng? Hay là hắn đã hoàn toàn không để ý mình rồi? Tình yêu có thể thay đổi thật nhanh.
Bên ngoài Tiêu Dao cung.
Tây Môn Lãnh Liệt và Phượng Minh mang theo vài thị vệ đứng đó chờ Lăng Tiêu ra ngoài, năm ngày, cuối cùng hắn không nhịn được nữa đến tìm nàng.
Rất nhanh cửa chính được mở ra, Lăng Tiêu một thân y phục đỏ thẫm đi ra, ánh mắt yêu nghiệt thách thức nói:
“Không biết lần này vương đại giá quang lâm có gì chỉ giáo?"
“Ta đến đòi người."Tây Môn Lãnh Liệt lạnh lùng nói.
“Người? Người nào?"Lăng Tiêu cố ý giả bộ hồ đồ.
“Lăng Tiêu, người quang minh chính đại như chúng ta không nói ẩn ý, ta đã cho ngươi thời gian năm ngày, năm ngày là đủ để xem thần thoại công chúa rất nhiều lần rồi, bây giờ, trả nàng lại cho ta."Tây Môn Lãnh Liệt nói rõ, không muốn lãng phí thời gian với hắn.
“Ha ha."Lăng Tiêu cười vài tiếng,
“Được, người quang minh chính đại không nói ẩn ý, ta có thể trả nàng lại cho ngươi, có điều, nếu như chính nàng không chịu đi, vậy đừng trách ta."Ở chung vài ngày, hắn đã biết hình như nàng không muốn trở lại hoàng cung.
“Những việc này không cần ngươi quan tâm, ngươi chỉ cần giao nàng ra đây là được rồi."Tây Môn Lãnh Liệt không tin, nàng lại nhẫn tâm không muốn về cùng mình.
Lúc này Lăng Tiêu mới nhìn về người bên cạnh nháy mắt, để nàng ta đi mời Nguyễn Nhược Khê.
“Tiểu thư, cung chủ cho mời."Hạ nhân rất nhanh đã đi vào phòng chắp tay nói.
“Có chuyện gì không?"Nguyễn Nhược Khê thuận miệng hỏi.
“Vương đến đây."Hạ nhân trả lời.
Cái gì? Tây Môn Lãnh Liệt đến đây, thân thể Nguyễn Nhược Khê thoáng cứng đờ ra, hắn rốt cuộc đã đến, trong lòng bỗng vui mừng, rồi lại rơi xuống đáy cốc, hắn đã đến đây, nhưng mình, muốn trở về với hắn không?
Sống ở đây, tuy không thoải mái, nhưng cũng không thống khổ, không cần nghe tin của hắn mỗi ngày vừa mới đi ra khỏi cung của ai đó?
“Tiểu thư, xin nhanh lên, cung chủ còn đang chờ."Hạ nhân thúc giục.
“Đi thôi."Nguyễn Nhược Khê đi ra ngoài cửa, dù như thế nào? Bọn họ phải đối mặt.
Cửa chính từ từ mở ra, nàng đi tới, vừa vặn đối mắt với Tây Môn Lãnh Liệt.
Sắc mặt hắn không tốt, là vì mình sao?
Sắc mặt của nàng rất kém, là vì mình sao?
“Thần tham kiến nương nương."Phượng Minh ở một bên vội vàng hành lễ, hắn làm như vậy, là nhắc nhở mọi người, kể cả chính nàng, nàng có thân phận gì, nàng là vương phi.
“Phượng Minh, ngươi không cần cố ý nhắc nhở ta."Nguyễn Nhược Khê có chút tức giận, nàng sao lại không rõ ý của hắn.
“Nương nương, người hiểu là được rồi rồi."Phượng Minh mang theo nụ cười trên mặt, tuyệt không để ý sự tức giận trên mặt nàng.
“Nhược Khê, chúng ta đi."Tây Môn Lãnh Liệt trực tiếp nắm tay nàng.
Nguyễn Nhược Khê nhìn hắn, nàng thật sự không muốn trở về, nhưng không có cách nào cự tuyệt, vì nàng không muốn rút tay từ trong tay hắn về, cứ như vậy chậm chạp đi theo hắn.
“Chờ một chút."Lăng Tiêu sau lưng bỗng gọi nàng lại, sau đó đi qua nhìn vào nàng hỏi:
“Nàng thật sự phải về hoàng cung sao? Nếu như nàng không muốn, sẽ không có ai dám mang nàng đi?"Nói xong, còn cố ý khiêu khích nhìn thoáng qua Tây Môn Lãnh Liệt.
Nguyễn Nhược Khê nhìn hắn, hắn nói như đã hiểu rất rõ, nếu như mình nói một chữ không, hắn nhất định sẽ giữ mình lại, nàng không muốn trở về, nhưng, nàng cũng không muốn giữa bọn họ xảy ra mâu thuẫn vì mình, một là vương, một là kẻ giang hồ, nàng không muốn làm hồng nhan gây tai hoạ, hoặc là nói nàng chẳng có tư cách này, chỉ có cười nhạt một tiếng nói:
“Ta là phi tử của hắn, tất nhiên ta phải trở về."
Tây Môn Lãnh Liệt nhìn nàng, nghe được nàng nói như vậy, trong lòng không có một tia vui sướng, vì là phi tử của mình, cho nên mới trở về, mà không phải vì yêu mình nên muốn trở về.
“Nàng khẳng định phải trở về?"Lăng Tiêu chưa từ bỏ ý định lại hỏi một lần nữa. Không đợi Nguyễn Nhược Khê trả lời, Tây Môn Lãnh Liệt đã dùng giọng điệu lạnh băng nói.
“Lăng Tiêu, ngươi đủ rồi đấy, tránh ra."Nói xong, ôm lấy Nguyễn Nhược Khê nhanh chóng bay xuống chân núi, không để cho nàng có cơ hội đổi ý.
“Cáo từ."Phượng Minh vừa chắp tay, cũng mang theo thị vệ đi xuống hướng chân núi.
Nguyễn Nhược Khê tựa trong ngực hắn, nhìn vẻ mặt hắn u ám tái nhợt, là vì hắn quan tâm đến mình sao?
Một đường chạy băng băng xuống chân núi, Tây Môn Lãnh Liệt mới để nàng trong ngực xuống, ôm nàng thật chặt, hung hăng hôn môi nàng, bá đạo mang theo tức giận, nàng rõ ràng không muốn về cùng mình, hắn phải trừng phạt nàng.
Nguyễn Nhược Khê chịu đựng sự điên cuồng của hắn, cũng điên cuồng đáp lại hắn, nàng yêu hắn, thật sự rất yêu hắn.
Thật lâu, mưa to gió lớn như nụ hôn dần dần lắng xuống, toàn thân nàng vô lực, thở nhẹ rồi dựa vào ngực hắn.
“Nhược Khê, ta nên làm thế nào để giữ nàng đây?"Tây Môn Lãnh Liệt ôm nàng, nàng cũng biết nỗi đau trong lòng hắn.
Nguyễn Nhược Khê thiếu chút nữa thì rơi nước mắt, là nàng nên giữ hắn thế nào, ngẩng đầu nhìn hắn, lần đầu tiên nghiêm túc như thế hỏi:
“Lãnh Liệt, chàng yêu ta sao?"
“Nhược Khê, nàng lại hoài nghi tình yêu của ta với nàng."Trong mắt Tây Môn Lãnh Liệt mang theo cảm xúc bị thương, nàng lại nghi ngờ tình yêu của mình.
“Ta không nên nghi ngờ sao? Chàng không cần phải thể hiện dáng vẻ bi thương như thế, người bị tổn thương là ta? Chàng biết không?"Nguyễn Nhược Khê thống khổ hỏi lại hắn, tình yêu của hắn là gì? Chỉ là chia đều thôi sao?
“Nhược Khê, ta yêu nàng, nhưng, nàng nên biết, ta là vương, ta có rất nhiều việc bất đắc dĩ, rất nhiều việc thân bất do kỷ."Tây Môn Lãnh Liệt nhìn nàng, nguyên nhân thật sự lại không có cách nào nói ra khỏi miệng.
“Bất đắc dĩ? Thân bất do kỷ?"Nguyễn Nhược Khê thoáng đẩy hắn ra, tuyệt vọng mang theo cười lạnh nói:
“Chàng lại tìm cớ? Nếu như là quan hệ hai nước, chàng lấy công chúa, hoặc là những nữ nhân khác thì ta có thể tin, là chàng thân bất do kỷ, nhưng Tiểu Ngọc là gì? Nàng một là không có chỗ dựa, hai là không có thân phận, có thể nói là không hề quan trọng, vậy chàng nói đi, chàng thân bất do kỷ thế nào?"Nàng thật xót xa, nếu như hắn nói thẳng là hắn yêu mến Tiểu Ngọc, vẫn còn tốt hơn là hắn kiếm cớ để mình chấp nhận như thế.
Tây Môn Lãnh Liệt bị nàng hỏi đến á khẩu không trả lời được, một câu cũng không nói nên lời, trong lòng nói, Nhược Khê, Tiểu Ngọc với người khác không quan trọng, nhưng nàng ta lại có thể làm nàng thương tâm, cho nên ta phải thích nàng ta để làm nàng tổn thương, nàng có biết không?
“Sao, không còn lời nào để nói à?"Nguyễn Nhược Khê không chịu để nước mắt rơi xuống, vì sao rõ ràng là hắn không đúng, nhưng mình lại đau lòng như thế.
“Nhược Khê, có đôi khi muốn một nữ nhân không nhất định là vì yêu."Tây Môn Lãnh Liệt chỉ có thể nói như thế
“Không phải yêu, vậy ngươi nói cho ta biết là vì sao? Nhu cầu sao? Chẳng lẽ ta không thể thỏa mãn chàng sao? Cho dù ta không thể, chàng không phải còn có nhiều nữ nhân như vậy sao? Vì sao nhất định là Tiểu Ngọc?"Cuối cùng Nguyễn Nhược Khê nói gần như gầm lên.
Tại sao là Tiểu Ngọc? Đó là vì nàng, nàng biết không? Tây Môn Lãnh Liệt thống khổ nhìn nàng, nhưng những lời này hắn không thể nói ra được.
“Nếu không thể yêu ta, vậy thả ta đi đi."Cuối cùng nàng vẫn nói ra những lời này, vì nàng đã không ôm hi vọng nữa.
“Không, nghĩ nàng cũng đừng nghĩ, ta sẽ không thả nàng đi."Tây Môn Lãnh Liệt giận dữ hét, hắn chỉ có thể dùng tức giận để giấu đi bản thân.
“Chàng rất ích kỷ, không thể cho ta tình yêu, lại muốn cầm tù ta, vì sao?"Nguyễn Nhược Khê nén nước mặt lại trong mắt.
“Đừng hỏi ta vì sao? Ta chỉ nói cho nàng biết, cả đời này nàng đừng mơ tưởng rời khỏi ta."Tây Môn Lãnh Liệt bỗng ôm nàng vào ngực, bá đạo tuyên bố nói, tất cả đau khổ đều để lại trong lòng.
“Cả đời sao?"Nguyễn Nhược Khê cười lạnh, một năm còn chưa đến, sao có thể nói cả đời, cả đời có xa lắm không.
“Nhược Khê, ta yêu nàng, đừng rời khỏi ta."Trong mắt Tây Môn Lãnh Liệt đều là sợ hãi, hắn rất sợ nàng sẽ đi thật.
Yêu? Nguyễn Nhược Khê thẫn thờ dựa vào hắn, chỉ là yêu sao?
Sau lưng cách đó không xa bỗng truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ.
Lúc này Tây Môn Lãnh Liệt mới buông nàng ra, hắn biết là bọn Phượng Minh đã đến.
“Vương, nương nương, xe ngựa đã chuẩn bị xong."Phượng Minh đi đến nói.
“Ừ, đi thôi, hồi cung."Tây Môn Lãnh Liệt gật đầu, ôm lấy Nguyễn Nhược Khê rồi lên xe ngựa.
Xe ngựa nhanh chóng đi đến hướng kinh thành.
“Hí."Ngựa bỗng kêu lên, xe ngựa thoáng ngừng lại, thân thể Nguyễn Nhược Khê ngã về phía trước theo quán tính….
“Nhược Khê."Tây Môn Lãnh Liệt bảo vệ nàng sít sao, hô lớn:
“Chuyện gì xảy ra?"
Không ai trả lời hắn, lại nghe thấy ngoài xe ngựa truyền đến tiếng binh khí.
“Bảo vệ vương."Phượng Minh hô lớn ở bên ngoài.
Thích khách, lại là thích khách? Nguyễn Nhược Khê và hắn cùng nhìn nhau.
“Nhược Khê, nàng ngồi trong xe ngựa, không được xuống."Tây Môn Lãnh Liệt dặn dò xong, xoay người lập tức ra khỏi xe.
Năm ngày, chẳng lẽ hắn chưa phát hiện nàng biến mất sao? Vì sao còn chưa tìm nàng? Hay là hắn đã hoàn toàn không để ý mình rồi? Tình yêu có thể thay đổi thật nhanh.
Bên ngoài Tiêu Dao cung.
Tây Môn Lãnh Liệt và Phượng Minh mang theo vài thị vệ đứng đó chờ Lăng Tiêu ra ngoài, năm ngày, cuối cùng hắn không nhịn được nữa đến tìm nàng.
Rất nhanh cửa chính được mở ra, Lăng Tiêu một thân y phục đỏ thẫm đi ra, ánh mắt yêu nghiệt thách thức nói:
“Không biết lần này vương đại giá quang lâm có gì chỉ giáo?"
“Ta đến đòi người."Tây Môn Lãnh Liệt lạnh lùng nói.
“Người? Người nào?"Lăng Tiêu cố ý giả bộ hồ đồ.
“Lăng Tiêu, người quang minh chính đại như chúng ta không nói ẩn ý, ta đã cho ngươi thời gian năm ngày, năm ngày là đủ để xem thần thoại công chúa rất nhiều lần rồi, bây giờ, trả nàng lại cho ta."Tây Môn Lãnh Liệt nói rõ, không muốn lãng phí thời gian với hắn.
“Ha ha."Lăng Tiêu cười vài tiếng,
“Được, người quang minh chính đại không nói ẩn ý, ta có thể trả nàng lại cho ngươi, có điều, nếu như chính nàng không chịu đi, vậy đừng trách ta."Ở chung vài ngày, hắn đã biết hình như nàng không muốn trở lại hoàng cung.
“Những việc này không cần ngươi quan tâm, ngươi chỉ cần giao nàng ra đây là được rồi."Tây Môn Lãnh Liệt không tin, nàng lại nhẫn tâm không muốn về cùng mình.
Lúc này Lăng Tiêu mới nhìn về người bên cạnh nháy mắt, để nàng ta đi mời Nguyễn Nhược Khê.
“Tiểu thư, cung chủ cho mời."Hạ nhân rất nhanh đã đi vào phòng chắp tay nói.
“Có chuyện gì không?"Nguyễn Nhược Khê thuận miệng hỏi.
“Vương đến đây."Hạ nhân trả lời.
Cái gì? Tây Môn Lãnh Liệt đến đây, thân thể Nguyễn Nhược Khê thoáng cứng đờ ra, hắn rốt cuộc đã đến, trong lòng bỗng vui mừng, rồi lại rơi xuống đáy cốc, hắn đã đến đây, nhưng mình, muốn trở về với hắn không?
Sống ở đây, tuy không thoải mái, nhưng cũng không thống khổ, không cần nghe tin của hắn mỗi ngày vừa mới đi ra khỏi cung của ai đó?
“Tiểu thư, xin nhanh lên, cung chủ còn đang chờ."Hạ nhân thúc giục.
“Đi thôi."Nguyễn Nhược Khê đi ra ngoài cửa, dù như thế nào? Bọn họ phải đối mặt.
Cửa chính từ từ mở ra, nàng đi tới, vừa vặn đối mắt với Tây Môn Lãnh Liệt.
Sắc mặt hắn không tốt, là vì mình sao?
Sắc mặt của nàng rất kém, là vì mình sao?
“Thần tham kiến nương nương."Phượng Minh ở một bên vội vàng hành lễ, hắn làm như vậy, là nhắc nhở mọi người, kể cả chính nàng, nàng có thân phận gì, nàng là vương phi.
“Phượng Minh, ngươi không cần cố ý nhắc nhở ta."Nguyễn Nhược Khê có chút tức giận, nàng sao lại không rõ ý của hắn.
“Nương nương, người hiểu là được rồi rồi."Phượng Minh mang theo nụ cười trên mặt, tuyệt không để ý sự tức giận trên mặt nàng.
“Nhược Khê, chúng ta đi."Tây Môn Lãnh Liệt trực tiếp nắm tay nàng.
Nguyễn Nhược Khê nhìn hắn, nàng thật sự không muốn trở về, nhưng không có cách nào cự tuyệt, vì nàng không muốn rút tay từ trong tay hắn về, cứ như vậy chậm chạp đi theo hắn.
“Chờ một chút."Lăng Tiêu sau lưng bỗng gọi nàng lại, sau đó đi qua nhìn vào nàng hỏi:
“Nàng thật sự phải về hoàng cung sao? Nếu như nàng không muốn, sẽ không có ai dám mang nàng đi?"Nói xong, còn cố ý khiêu khích nhìn thoáng qua Tây Môn Lãnh Liệt.
Nguyễn Nhược Khê nhìn hắn, hắn nói như đã hiểu rất rõ, nếu như mình nói một chữ không, hắn nhất định sẽ giữ mình lại, nàng không muốn trở về, nhưng, nàng cũng không muốn giữa bọn họ xảy ra mâu thuẫn vì mình, một là vương, một là kẻ giang hồ, nàng không muốn làm hồng nhan gây tai hoạ, hoặc là nói nàng chẳng có tư cách này, chỉ có cười nhạt một tiếng nói:
“Ta là phi tử của hắn, tất nhiên ta phải trở về."
Tây Môn Lãnh Liệt nhìn nàng, nghe được nàng nói như vậy, trong lòng không có một tia vui sướng, vì là phi tử của mình, cho nên mới trở về, mà không phải vì yêu mình nên muốn trở về.
“Nàng khẳng định phải trở về?"Lăng Tiêu chưa từ bỏ ý định lại hỏi một lần nữa. Không đợi Nguyễn Nhược Khê trả lời, Tây Môn Lãnh Liệt đã dùng giọng điệu lạnh băng nói.
“Lăng Tiêu, ngươi đủ rồi đấy, tránh ra."Nói xong, ôm lấy Nguyễn Nhược Khê nhanh chóng bay xuống chân núi, không để cho nàng có cơ hội đổi ý.
“Cáo từ."Phượng Minh vừa chắp tay, cũng mang theo thị vệ đi xuống hướng chân núi.
Nguyễn Nhược Khê tựa trong ngực hắn, nhìn vẻ mặt hắn u ám tái nhợt, là vì hắn quan tâm đến mình sao?
Một đường chạy băng băng xuống chân núi, Tây Môn Lãnh Liệt mới để nàng trong ngực xuống, ôm nàng thật chặt, hung hăng hôn môi nàng, bá đạo mang theo tức giận, nàng rõ ràng không muốn về cùng mình, hắn phải trừng phạt nàng.
Nguyễn Nhược Khê chịu đựng sự điên cuồng của hắn, cũng điên cuồng đáp lại hắn, nàng yêu hắn, thật sự rất yêu hắn.
Thật lâu, mưa to gió lớn như nụ hôn dần dần lắng xuống, toàn thân nàng vô lực, thở nhẹ rồi dựa vào ngực hắn.
“Nhược Khê, ta nên làm thế nào để giữ nàng đây?"Tây Môn Lãnh Liệt ôm nàng, nàng cũng biết nỗi đau trong lòng hắn.
Nguyễn Nhược Khê thiếu chút nữa thì rơi nước mắt, là nàng nên giữ hắn thế nào, ngẩng đầu nhìn hắn, lần đầu tiên nghiêm túc như thế hỏi:
“Lãnh Liệt, chàng yêu ta sao?"
“Nhược Khê, nàng lại hoài nghi tình yêu của ta với nàng."Trong mắt Tây Môn Lãnh Liệt mang theo cảm xúc bị thương, nàng lại nghi ngờ tình yêu của mình.
“Ta không nên nghi ngờ sao? Chàng không cần phải thể hiện dáng vẻ bi thương như thế, người bị tổn thương là ta? Chàng biết không?"Nguyễn Nhược Khê thống khổ hỏi lại hắn, tình yêu của hắn là gì? Chỉ là chia đều thôi sao?
“Nhược Khê, ta yêu nàng, nhưng, nàng nên biết, ta là vương, ta có rất nhiều việc bất đắc dĩ, rất nhiều việc thân bất do kỷ."Tây Môn Lãnh Liệt nhìn nàng, nguyên nhân thật sự lại không có cách nào nói ra khỏi miệng.
“Bất đắc dĩ? Thân bất do kỷ?"Nguyễn Nhược Khê thoáng đẩy hắn ra, tuyệt vọng mang theo cười lạnh nói:
“Chàng lại tìm cớ? Nếu như là quan hệ hai nước, chàng lấy công chúa, hoặc là những nữ nhân khác thì ta có thể tin, là chàng thân bất do kỷ, nhưng Tiểu Ngọc là gì? Nàng một là không có chỗ dựa, hai là không có thân phận, có thể nói là không hề quan trọng, vậy chàng nói đi, chàng thân bất do kỷ thế nào?"Nàng thật xót xa, nếu như hắn nói thẳng là hắn yêu mến Tiểu Ngọc, vẫn còn tốt hơn là hắn kiếm cớ để mình chấp nhận như thế.
Tây Môn Lãnh Liệt bị nàng hỏi đến á khẩu không trả lời được, một câu cũng không nói nên lời, trong lòng nói, Nhược Khê, Tiểu Ngọc với người khác không quan trọng, nhưng nàng ta lại có thể làm nàng thương tâm, cho nên ta phải thích nàng ta để làm nàng tổn thương, nàng có biết không?
“Sao, không còn lời nào để nói à?"Nguyễn Nhược Khê không chịu để nước mắt rơi xuống, vì sao rõ ràng là hắn không đúng, nhưng mình lại đau lòng như thế.
“Nhược Khê, có đôi khi muốn một nữ nhân không nhất định là vì yêu."Tây Môn Lãnh Liệt chỉ có thể nói như thế
“Không phải yêu, vậy ngươi nói cho ta biết là vì sao? Nhu cầu sao? Chẳng lẽ ta không thể thỏa mãn chàng sao? Cho dù ta không thể, chàng không phải còn có nhiều nữ nhân như vậy sao? Vì sao nhất định là Tiểu Ngọc?"Cuối cùng Nguyễn Nhược Khê nói gần như gầm lên.
Tại sao là Tiểu Ngọc? Đó là vì nàng, nàng biết không? Tây Môn Lãnh Liệt thống khổ nhìn nàng, nhưng những lời này hắn không thể nói ra được.
“Nếu không thể yêu ta, vậy thả ta đi đi."Cuối cùng nàng vẫn nói ra những lời này, vì nàng đã không ôm hi vọng nữa.
“Không, nghĩ nàng cũng đừng nghĩ, ta sẽ không thả nàng đi."Tây Môn Lãnh Liệt giận dữ hét, hắn chỉ có thể dùng tức giận để giấu đi bản thân.
“Chàng rất ích kỷ, không thể cho ta tình yêu, lại muốn cầm tù ta, vì sao?"Nguyễn Nhược Khê nén nước mặt lại trong mắt.
“Đừng hỏi ta vì sao? Ta chỉ nói cho nàng biết, cả đời này nàng đừng mơ tưởng rời khỏi ta."Tây Môn Lãnh Liệt bỗng ôm nàng vào ngực, bá đạo tuyên bố nói, tất cả đau khổ đều để lại trong lòng.
“Cả đời sao?"Nguyễn Nhược Khê cười lạnh, một năm còn chưa đến, sao có thể nói cả đời, cả đời có xa lắm không.
“Nhược Khê, ta yêu nàng, đừng rời khỏi ta."Trong mắt Tây Môn Lãnh Liệt đều là sợ hãi, hắn rất sợ nàng sẽ đi thật.
Yêu? Nguyễn Nhược Khê thẫn thờ dựa vào hắn, chỉ là yêu sao?
Sau lưng cách đó không xa bỗng truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ.
Lúc này Tây Môn Lãnh Liệt mới buông nàng ra, hắn biết là bọn Phượng Minh đã đến.
“Vương, nương nương, xe ngựa đã chuẩn bị xong."Phượng Minh đi đến nói.
“Ừ, đi thôi, hồi cung."Tây Môn Lãnh Liệt gật đầu, ôm lấy Nguyễn Nhược Khê rồi lên xe ngựa.
Xe ngựa nhanh chóng đi đến hướng kinh thành.
“Hí."Ngựa bỗng kêu lên, xe ngựa thoáng ngừng lại, thân thể Nguyễn Nhược Khê ngã về phía trước theo quán tính….
“Nhược Khê."Tây Môn Lãnh Liệt bảo vệ nàng sít sao, hô lớn:
“Chuyện gì xảy ra?"
Không ai trả lời hắn, lại nghe thấy ngoài xe ngựa truyền đến tiếng binh khí.
“Bảo vệ vương."Phượng Minh hô lớn ở bên ngoài.
Thích khách, lại là thích khách? Nguyễn Nhược Khê và hắn cùng nhìn nhau.
“Nhược Khê, nàng ngồi trong xe ngựa, không được xuống."Tây Môn Lãnh Liệt dặn dò xong, xoay người lập tức ra khỏi xe.
Tác giả :
Ngạn Thiến