Lang Vương Sủng Thiếp
Chương 119: Nhược Khê trúng độc
Ngồi ở trên xe ngựa, Nguyễn Nhược Khê gắt gao tựa vào trước ngực hắn, xa nhau mấy ngày giống như mấy năm vậy.
“Nhược Khê, nàng vẫn khoẻ chứ?"Tây Môn Lãnh Liệt kỳ thật rất muốn hỏi, mấy ngày nàng ở chung với Lăng Tiêu đã xảy ra việc gì không? Vì sao hắn cảm thấy Lăng Tiêu không hề giống như trước đây?
“Không khỏe."Nguyễn Nhược Khê lắc đầu.
“Làm sao vậy?"Giọng nói của Tây Môn Lãnh Liệt có chút khẩn trương, chẳng lẽ thực sự đã xảy ra chuyện gì rồi sao?
“Ta nhớ chàng, vì sao bây giờ chàng mới đến tìm ta?"Nguyễn Nhược Khê nén giận, giọng nói rõ ràng mang theo làm nũng.
“Khi ta thăm dò được tin tức của nàng thì đã qua buổi tối hôm qua…. ….. Cho nên, bây giờ ta mới có thể đến."Tây Môn Lãnh Liệt tạo ra một câu nói dối thiện ý, cũng âm thầm thở dài.
“Việc này có thể xem là trời cao nhân từ, để chúng ta có thêm thời gian một tháng ở chung với nhau."Giọng nói của Nguyễn Nhược Khê bất đắc dĩ mang theo trêu ghẹo.
“Mệt lắm sao? Ngủ một chút đi."Tây Môn Lãnh Liệt không tiếp nhận lời của nàng, chỉ đặt nàng nhẹ nhàng ở trên đùi của mình, nếu nàng biết tất cả đều là hắn an bài thì sẽ thế nào?
“Được, chàng cũng ngủ một chút đi."Nguyễn Nhược Khê nói xong, nhắm mắt lại, có hắn ở bên người nàng cảm giác thật an toàn, thật yên tâm.
Đợi lúc nàng tỉnh lại lại, đã nằm ở trên giường của mình.
“Nương nương, người tỉnh rồi, thấy người không có việc gì thật tốt quá, nô tì rất lo lắng cho ngươi."Tiểu Ngọc đứng ở một bên, đôi mắt đỏ ngoe nói.
“Ngốc nha đầu, khóc cái gì mà khóc? Ta không phải tốt lắm sao?"Nguyễn Nhược Khê cười nói.
“Nương nương, người có đói hay không? Nô tì mang cho người một chút gì để ăn nha."Tiểu Ngọc lau lau nước mắt hỏi.
“Không đói."Nguyễn Nhược Khê lắc lắc đầu, lại hỏi:
“Ngày hôm đó các ngươi có việc gì hay không?"Nàng còn nhớ rõ trước khi hôn mê thấy có không ít hắc y nhân.
“Không có, nương nương không thấy, bọn họ cũng liền đi mất, sau đó Vương liền mang theo chúng ta trở lại."Tiểu Ngọc trả lời.
“Ừ."Nguyễn Nhược Khê đáp nhẹ, không có gì là tốt rồi. Mục đích của Lăng Tiêu chính là nàng, tự nhiên sẽ không làm khó bọn họ.
Một ngày lại một ngày trôi qua, đảo mắt một cái lại sắp đến đêm trăng tròn.
Trước cửa Ngự thư phòng.
Như phi tự tay mang chén thuốc bổ đi đến.
“Nô tài tham kiến Như phi nương nương."Tiểu Lí Tử lập tức hành lễ.
“Công công, Vương có ở bên trong hay không?"Như phi hỏi.
“Bẩm nương nương, Vương đang ở bên trong, nô tài đi thông báo cho ngươi."Tiểu Lí Tử trả lời, sau đó mới đi vào bẩm báo:
“Vương, Như phi nương nương đến đây."
“Nàng?"Tây Môn Lãnh Liệt im lặng một chút, từ việc xảy ra lần trước đến giờ hắn cùng Nhu phi chưa từng gặp nhau, ánh mắt khẩn trương tà mị phân phó:
“Cho nàng tiến vảo."
“Dạ, Vương."Tiểu Lí Tử lập tức lui đi ra ngoài, đối với Như phi hành lễ nói:
“Nương nương, mời vào."
Như phi thanh tao, nhã nhặn mềm mại từng bước từng bước đi vào, khẽ cúi người hành lễ nói:
“Thần thiếp bái kiến Vương."
“Đứng lên đi Như phi."Tây Môn Lãnh Liệt phân phó.
“Cám ơn Vương."Như phi đứng dậy, sau đó bưng chén thuốc bổ trong tay nói:
“Vương, người ngày đêm lao lực, thần thiếp cố ý hầm chén thuốc bổ này cho người, người nếm thử một chút đi."
“Như phi thật có tâm."Tây Môn Lãnh Liệt tiếp nhận chén thuốc bổ từ trong tay nàng, tuy hắn đối với nàng vô tình, nhưng không hề vô ý, dùng cái thìa nhẹ nhàng múc một muỗng, vừa muốn để vào trong miệng, ánh mắt liền hiện lên một tia âm ngoan, dừng lại.
“Làm sao vậy Vương? Không hợp khẩu vị của người hay sao?"Như phi ôn nhu hỏi hắn, ánh mắt hiện lên một tia kinh hoảng, nhưng chỉ chợt lóe qua.
“Không có, rất nóng, nàng biết là ta không thích ăn những thứ thế này."Tây Môn Lãnh Liệt nhàn nhạt mà nói, không có chút biểu lộ nào, bởi vì trong lòng hắn đã có chủ ý.
“Dạ, vậy thần thiếp giúp người thổi nguội."Như phi lấy chén thuốc bổ, nhẹ nhàng thổi một hồi, mới nói tiếp:
“Vương, có thể uống rồi."
Vừa dứt lời, cánh cửa liền được mở ra, Nguyễn Nhược Khê từ ngoài đi vào, thấy Như phi ở trong này, ngây ngốc một chút lập tức nói:"Các người cứ nói chuyện tự nhiên, ta lui xuống trước."
“Chờ một chút Khuynh Thành, nàng tìm ta có việc gì sao?"Tây Môn Lãnh Liệt kéo nàng trở lại, đi tới nắm lấy tay nàng, xem ra đây thật sự là ý trời.
Nguyễn Nhược Khê không được tự nhiên nhìn vào Như phi đứng một bên, nhanh chóng rút tay trở về, mỉm cười nói:
“Không có việc gì, thần thiếp chỉ muốn đến gặp Vương, một khi tỷ tỷ đã ở trong này, ta chờ lần sau lại đến."
“Khuynh Thành, nàng ở lại đi, Như phi vừa rồi nói muốn cáo lui."Tây Môn Lãnh Liệt nói rất tự nhiên, lời lẽ, ý tứ cũng rất rõ ràng.
Lời đều đã được nói ra rõ ràng như thế, Như phi có thể không đi sao? Mỉm cười nói: “Muội muội, ngươi cứ ở lại trong này bồi vương, tỷ tỷ còn có việc lập tức phải cáo lui, chén thuốc bổ này phiền toái muội muội thế tỷ tỷ giúp Vương ăn, vất vả cho ngươi."
Nói xong, liền cầm chén thuốc bổ trong tay đặt vào trong tay của nàng, xoay người rời đi.
“Tỷ tỷ………"Nguyễn Nhược Khê mở miệng muốn gọi nàng lại, thân ảnh của nàng cũng đã biến mất tại cửa.
Trường hợp xấu hổ như thế, làm nàng có chút sinh khí, đem chén thuốc bổ đặt lên trên bàn, tức giận mà hô:
“Ăn đi."
“Giận sao?"Ánh mắt Tây Môn Lãnh Liệt mang theo ý cười, mới cầm lấy chén thuốc bổ nói:
“Đến đây, ta đút cho nàng."
“Không cần, đây là người ta cố ý làm cho chàng, ta cũng không dám ăn."Nguyễn Nhược Khê ám chỉ, trào phúng nói, mang theo mùi dấm chua nồng đậm.
“Ăn dấm chua, vậy được rồi, ta tự mình ăn vậy."Tây Môn Lãnh Liệt làm bộ muốn đem thuốc bổ đưa vào trong miệng của mình.
“Không cần, ta ăn."Nguyễn Nhược Khê đi tới một chút đoạt lấy, nàng sẽ không để cho hắn ăn bất kỳ cái gì của nữ nhân khác làm, tuy làm như vậy rất ghen tị, nhưng nàng cũng không muốn hào phóng.
Ánh mắt Tây Môn Lãnh Liệt hiện lên một tia phức tạp, nhìn thấy nàng ăn hai muỗng, một phen đoạt lại nói:
“Đủ rồi, nàng cũng không muốn ăn, về sau ta chỉ ăn những thứ do nàng làm thôi."
“Như thế này mới được chứ."Nguyễn Nhược Khê vừa lòng cười cười, lấy tay ôm lấy cổ của hắn nói:
“Người của chàng về sau cũng là của ta."
“Được."Ánh mắt Tây Môn Lãnh Liệt đều chứa đầy sủng ái ý cười.
“Đi, theo ta đi ăn cơm chiều."Nguyễn Nhược Khê buông hắn ra, kéo kéo tay hắn, vừa muốn đi ra ngoài, liền cảm thấy dạ dày truyền đến một trận đau đớn.
“Ai………"Nàng lập tức ngồi trên mặt đất, lấy tay ôm chặt bụng, vẻ mặt đầy thống khổ.
“Nhược Khê, nàng làm sao vậy?"Tây Môn LÃnh Liệt chấn động, lập tức ôm lấy nàng, liền hô:
“Người đâu, truyền thái y, truyền quốc sư."
“Dạ, Vương."Thái giám đứng ngoài cửa đáp.
“Đau, đau quá."Sắc mặt Nguyễn Nhược Khê trắng bệch, gắt gao nắm lấy cánh tay của hắn.
“Nhược Khê, chờ một chút, thái y lập tức đến liền."Ánh mắt Tây Môn Lãnh Liệt đều là yêu thương cùng không đành lòng.
“Vương, thái y đến, quốc sư đến."Tiểu Lí Tử thở phì phì hồi bẩm.
“Miễn, mau đến xem xem, sao lại thế này?"Tây Môn Lãnh Liệt vung tay lên, để bọn họ không cần hành lễ.
Phượng Minh cùng thái y cùng nhau đi qua, nhìn thấy mặt của Nguyễn Nhược Khê giờ phút này đã biến thành màu tím xanh, cũng đã hôn mê.
“Thập bộ tễ mệnh (Mười bước bị mất mạng)."Phượng Minh cả kinh nói, tuy giật mình, bối rối nhưng lập tức từ trong lòng lấy ra một viên thuốc nhét vào trong miệng của nàng.
“Thái y, ngươi xem xem trong chén thuốc bổ kia có phải là có độc không?"Tây Môn Lãnh Liệt phân phó.
“Dạ, Vương."Thái y không dám chậm chạp, lập tức đi qua, dùng ngân châm thử nghiệm một chút, sau đó lấy ra liền thấy ngân châm đã biến đen, lập tức hồi bẩm:
“Vương, độc chính là được hạ trong chén thuốc bổ này."
“Người đến, mau đem Như phi áp giải vào trong thiên lao cho ta."Tây Môn Lãnh Liệt lập tức liền truyền lệnh xuống.
“Dạ, Vương."Thị vệ đứng ngoài cửa lập tức lĩnh mệnh mà đi.
“Thái y, ngươi lui xuống trước đi."Tây Môn Lãnh Liệt lại phân phó.
“Dạ, Vương."Thái y lui đi xuống, biết có quốc sư ở trong này, không cần dùng đến hắn.
Chờ cho tất cả mọi người đều lui đi ra ngoài hết, Phượng Minh mới nhìn hắn hỏi:
“Độc, là Như phi hạ hay sao?"
“Đúng."Tây Môn Lãnh Liệt gật đầu.
“Người biết trong chén thuốc bổ này có độc dược, cũng là cố ý để cho Nhược Khê ăn đúng hay không?"Phượng Minh tuy chỉ là nghi vấn, nhưng ngữ khí đã biến thành khẳng định, bởi vì hắn tuyệt đối có thể ngưởi được hương vị của độc dược thập bộ tễ mệnh , tuy là mùi vị rất nhẹ, cũng có thể phân biệt được.
“Phượng Minh, ngươi thông minh như vậy, không phải đã sớm đoán được hay sao?"Tây Môn Lãnh Liệt không có phủ nhận.
Đúng vậy, từ lúc Như phi vừa mang đến cho hắn, hắn đã biết rằng trong chén thuốc bổ này bổ có độc, cho nên hắn mới chỉ cho nàng ăn hai muỗng.
“Ai, Vương, sao người lại làm chuyện khổ như vậy chứ? Dụng tâm như vậy chỉ muốn làm cho nàng trốn qua lần trăng tròn này thôi sao."Phượng Minh bất đắc dĩ thở dài một hơi, chẳng lẽ tình yêu thực sự sẽ làm cho con người ta không để ý hết thảy hay sao?
“Phượng Minh, ngươi sẽ không hiểu được loại cảm giác này, có lẽ chờ đến khi ngươi yêu một người, ngươi sẽ hiểu được tâm tư của ta vào giờ phút này."Tây Môn Lãnh Liệt cười ảm đạm.
“Có lẽ vậy, chẳng qua Vương, một khi ngươi đã cố ý làm như vậy thì độc này ta chỉ có thể kéo dài tới đêm trăng tròn mới giải."Phượng Minh nói.
“Được."Tây Môn Lãnh Liệt gật đầu, đây vốn là mục đích chính của hắn.
“Nhược Khê, nàng vẫn khoẻ chứ?"Tây Môn Lãnh Liệt kỳ thật rất muốn hỏi, mấy ngày nàng ở chung với Lăng Tiêu đã xảy ra việc gì không? Vì sao hắn cảm thấy Lăng Tiêu không hề giống như trước đây?
“Không khỏe."Nguyễn Nhược Khê lắc đầu.
“Làm sao vậy?"Giọng nói của Tây Môn Lãnh Liệt có chút khẩn trương, chẳng lẽ thực sự đã xảy ra chuyện gì rồi sao?
“Ta nhớ chàng, vì sao bây giờ chàng mới đến tìm ta?"Nguyễn Nhược Khê nén giận, giọng nói rõ ràng mang theo làm nũng.
“Khi ta thăm dò được tin tức của nàng thì đã qua buổi tối hôm qua…. ….. Cho nên, bây giờ ta mới có thể đến."Tây Môn Lãnh Liệt tạo ra một câu nói dối thiện ý, cũng âm thầm thở dài.
“Việc này có thể xem là trời cao nhân từ, để chúng ta có thêm thời gian một tháng ở chung với nhau."Giọng nói của Nguyễn Nhược Khê bất đắc dĩ mang theo trêu ghẹo.
“Mệt lắm sao? Ngủ một chút đi."Tây Môn Lãnh Liệt không tiếp nhận lời của nàng, chỉ đặt nàng nhẹ nhàng ở trên đùi của mình, nếu nàng biết tất cả đều là hắn an bài thì sẽ thế nào?
“Được, chàng cũng ngủ một chút đi."Nguyễn Nhược Khê nói xong, nhắm mắt lại, có hắn ở bên người nàng cảm giác thật an toàn, thật yên tâm.
Đợi lúc nàng tỉnh lại lại, đã nằm ở trên giường của mình.
“Nương nương, người tỉnh rồi, thấy người không có việc gì thật tốt quá, nô tì rất lo lắng cho ngươi."Tiểu Ngọc đứng ở một bên, đôi mắt đỏ ngoe nói.
“Ngốc nha đầu, khóc cái gì mà khóc? Ta không phải tốt lắm sao?"Nguyễn Nhược Khê cười nói.
“Nương nương, người có đói hay không? Nô tì mang cho người một chút gì để ăn nha."Tiểu Ngọc lau lau nước mắt hỏi.
“Không đói."Nguyễn Nhược Khê lắc lắc đầu, lại hỏi:
“Ngày hôm đó các ngươi có việc gì hay không?"Nàng còn nhớ rõ trước khi hôn mê thấy có không ít hắc y nhân.
“Không có, nương nương không thấy, bọn họ cũng liền đi mất, sau đó Vương liền mang theo chúng ta trở lại."Tiểu Ngọc trả lời.
“Ừ."Nguyễn Nhược Khê đáp nhẹ, không có gì là tốt rồi. Mục đích của Lăng Tiêu chính là nàng, tự nhiên sẽ không làm khó bọn họ.
Một ngày lại một ngày trôi qua, đảo mắt một cái lại sắp đến đêm trăng tròn.
Trước cửa Ngự thư phòng.
Như phi tự tay mang chén thuốc bổ đi đến.
“Nô tài tham kiến Như phi nương nương."Tiểu Lí Tử lập tức hành lễ.
“Công công, Vương có ở bên trong hay không?"Như phi hỏi.
“Bẩm nương nương, Vương đang ở bên trong, nô tài đi thông báo cho ngươi."Tiểu Lí Tử trả lời, sau đó mới đi vào bẩm báo:
“Vương, Như phi nương nương đến đây."
“Nàng?"Tây Môn Lãnh Liệt im lặng một chút, từ việc xảy ra lần trước đến giờ hắn cùng Nhu phi chưa từng gặp nhau, ánh mắt khẩn trương tà mị phân phó:
“Cho nàng tiến vảo."
“Dạ, Vương."Tiểu Lí Tử lập tức lui đi ra ngoài, đối với Như phi hành lễ nói:
“Nương nương, mời vào."
Như phi thanh tao, nhã nhặn mềm mại từng bước từng bước đi vào, khẽ cúi người hành lễ nói:
“Thần thiếp bái kiến Vương."
“Đứng lên đi Như phi."Tây Môn Lãnh Liệt phân phó.
“Cám ơn Vương."Như phi đứng dậy, sau đó bưng chén thuốc bổ trong tay nói:
“Vương, người ngày đêm lao lực, thần thiếp cố ý hầm chén thuốc bổ này cho người, người nếm thử một chút đi."
“Như phi thật có tâm."Tây Môn Lãnh Liệt tiếp nhận chén thuốc bổ từ trong tay nàng, tuy hắn đối với nàng vô tình, nhưng không hề vô ý, dùng cái thìa nhẹ nhàng múc một muỗng, vừa muốn để vào trong miệng, ánh mắt liền hiện lên một tia âm ngoan, dừng lại.
“Làm sao vậy Vương? Không hợp khẩu vị của người hay sao?"Như phi ôn nhu hỏi hắn, ánh mắt hiện lên một tia kinh hoảng, nhưng chỉ chợt lóe qua.
“Không có, rất nóng, nàng biết là ta không thích ăn những thứ thế này."Tây Môn Lãnh Liệt nhàn nhạt mà nói, không có chút biểu lộ nào, bởi vì trong lòng hắn đã có chủ ý.
“Dạ, vậy thần thiếp giúp người thổi nguội."Như phi lấy chén thuốc bổ, nhẹ nhàng thổi một hồi, mới nói tiếp:
“Vương, có thể uống rồi."
Vừa dứt lời, cánh cửa liền được mở ra, Nguyễn Nhược Khê từ ngoài đi vào, thấy Như phi ở trong này, ngây ngốc một chút lập tức nói:"Các người cứ nói chuyện tự nhiên, ta lui xuống trước."
“Chờ một chút Khuynh Thành, nàng tìm ta có việc gì sao?"Tây Môn Lãnh Liệt kéo nàng trở lại, đi tới nắm lấy tay nàng, xem ra đây thật sự là ý trời.
Nguyễn Nhược Khê không được tự nhiên nhìn vào Như phi đứng một bên, nhanh chóng rút tay trở về, mỉm cười nói:
“Không có việc gì, thần thiếp chỉ muốn đến gặp Vương, một khi tỷ tỷ đã ở trong này, ta chờ lần sau lại đến."
“Khuynh Thành, nàng ở lại đi, Như phi vừa rồi nói muốn cáo lui."Tây Môn Lãnh Liệt nói rất tự nhiên, lời lẽ, ý tứ cũng rất rõ ràng.
Lời đều đã được nói ra rõ ràng như thế, Như phi có thể không đi sao? Mỉm cười nói: “Muội muội, ngươi cứ ở lại trong này bồi vương, tỷ tỷ còn có việc lập tức phải cáo lui, chén thuốc bổ này phiền toái muội muội thế tỷ tỷ giúp Vương ăn, vất vả cho ngươi."
Nói xong, liền cầm chén thuốc bổ trong tay đặt vào trong tay của nàng, xoay người rời đi.
“Tỷ tỷ………"Nguyễn Nhược Khê mở miệng muốn gọi nàng lại, thân ảnh của nàng cũng đã biến mất tại cửa.
Trường hợp xấu hổ như thế, làm nàng có chút sinh khí, đem chén thuốc bổ đặt lên trên bàn, tức giận mà hô:
“Ăn đi."
“Giận sao?"Ánh mắt Tây Môn Lãnh Liệt mang theo ý cười, mới cầm lấy chén thuốc bổ nói:
“Đến đây, ta đút cho nàng."
“Không cần, đây là người ta cố ý làm cho chàng, ta cũng không dám ăn."Nguyễn Nhược Khê ám chỉ, trào phúng nói, mang theo mùi dấm chua nồng đậm.
“Ăn dấm chua, vậy được rồi, ta tự mình ăn vậy."Tây Môn Lãnh Liệt làm bộ muốn đem thuốc bổ đưa vào trong miệng của mình.
“Không cần, ta ăn."Nguyễn Nhược Khê đi tới một chút đoạt lấy, nàng sẽ không để cho hắn ăn bất kỳ cái gì của nữ nhân khác làm, tuy làm như vậy rất ghen tị, nhưng nàng cũng không muốn hào phóng.
Ánh mắt Tây Môn Lãnh Liệt hiện lên một tia phức tạp, nhìn thấy nàng ăn hai muỗng, một phen đoạt lại nói:
“Đủ rồi, nàng cũng không muốn ăn, về sau ta chỉ ăn những thứ do nàng làm thôi."
“Như thế này mới được chứ."Nguyễn Nhược Khê vừa lòng cười cười, lấy tay ôm lấy cổ của hắn nói:
“Người của chàng về sau cũng là của ta."
“Được."Ánh mắt Tây Môn Lãnh Liệt đều chứa đầy sủng ái ý cười.
“Đi, theo ta đi ăn cơm chiều."Nguyễn Nhược Khê buông hắn ra, kéo kéo tay hắn, vừa muốn đi ra ngoài, liền cảm thấy dạ dày truyền đến một trận đau đớn.
“Ai………"Nàng lập tức ngồi trên mặt đất, lấy tay ôm chặt bụng, vẻ mặt đầy thống khổ.
“Nhược Khê, nàng làm sao vậy?"Tây Môn LÃnh Liệt chấn động, lập tức ôm lấy nàng, liền hô:
“Người đâu, truyền thái y, truyền quốc sư."
“Dạ, Vương."Thái giám đứng ngoài cửa đáp.
“Đau, đau quá."Sắc mặt Nguyễn Nhược Khê trắng bệch, gắt gao nắm lấy cánh tay của hắn.
“Nhược Khê, chờ một chút, thái y lập tức đến liền."Ánh mắt Tây Môn Lãnh Liệt đều là yêu thương cùng không đành lòng.
“Vương, thái y đến, quốc sư đến."Tiểu Lí Tử thở phì phì hồi bẩm.
“Miễn, mau đến xem xem, sao lại thế này?"Tây Môn Lãnh Liệt vung tay lên, để bọn họ không cần hành lễ.
Phượng Minh cùng thái y cùng nhau đi qua, nhìn thấy mặt của Nguyễn Nhược Khê giờ phút này đã biến thành màu tím xanh, cũng đã hôn mê.
“Thập bộ tễ mệnh (Mười bước bị mất mạng)."Phượng Minh cả kinh nói, tuy giật mình, bối rối nhưng lập tức từ trong lòng lấy ra một viên thuốc nhét vào trong miệng của nàng.
“Thái y, ngươi xem xem trong chén thuốc bổ kia có phải là có độc không?"Tây Môn Lãnh Liệt phân phó.
“Dạ, Vương."Thái y không dám chậm chạp, lập tức đi qua, dùng ngân châm thử nghiệm một chút, sau đó lấy ra liền thấy ngân châm đã biến đen, lập tức hồi bẩm:
“Vương, độc chính là được hạ trong chén thuốc bổ này."
“Người đến, mau đem Như phi áp giải vào trong thiên lao cho ta."Tây Môn Lãnh Liệt lập tức liền truyền lệnh xuống.
“Dạ, Vương."Thị vệ đứng ngoài cửa lập tức lĩnh mệnh mà đi.
“Thái y, ngươi lui xuống trước đi."Tây Môn Lãnh Liệt lại phân phó.
“Dạ, Vương."Thái y lui đi xuống, biết có quốc sư ở trong này, không cần dùng đến hắn.
Chờ cho tất cả mọi người đều lui đi ra ngoài hết, Phượng Minh mới nhìn hắn hỏi:
“Độc, là Như phi hạ hay sao?"
“Đúng."Tây Môn Lãnh Liệt gật đầu.
“Người biết trong chén thuốc bổ này có độc dược, cũng là cố ý để cho Nhược Khê ăn đúng hay không?"Phượng Minh tuy chỉ là nghi vấn, nhưng ngữ khí đã biến thành khẳng định, bởi vì hắn tuyệt đối có thể ngưởi được hương vị của độc dược thập bộ tễ mệnh , tuy là mùi vị rất nhẹ, cũng có thể phân biệt được.
“Phượng Minh, ngươi thông minh như vậy, không phải đã sớm đoán được hay sao?"Tây Môn Lãnh Liệt không có phủ nhận.
Đúng vậy, từ lúc Như phi vừa mang đến cho hắn, hắn đã biết rằng trong chén thuốc bổ này bổ có độc, cho nên hắn mới chỉ cho nàng ăn hai muỗng.
“Ai, Vương, sao người lại làm chuyện khổ như vậy chứ? Dụng tâm như vậy chỉ muốn làm cho nàng trốn qua lần trăng tròn này thôi sao."Phượng Minh bất đắc dĩ thở dài một hơi, chẳng lẽ tình yêu thực sự sẽ làm cho con người ta không để ý hết thảy hay sao?
“Phượng Minh, ngươi sẽ không hiểu được loại cảm giác này, có lẽ chờ đến khi ngươi yêu một người, ngươi sẽ hiểu được tâm tư của ta vào giờ phút này."Tây Môn Lãnh Liệt cười ảm đạm.
“Có lẽ vậy, chẳng qua Vương, một khi ngươi đã cố ý làm như vậy thì độc này ta chỉ có thể kéo dài tới đêm trăng tròn mới giải."Phượng Minh nói.
“Được."Tây Môn Lãnh Liệt gật đầu, đây vốn là mục đích chính của hắn.
Tác giả :
Ngạn Thiến