Lang Vẫn (Mõm Sói)
Chương 52: Sủng vật
“Bắt lấy nó, con lang này, ta muốn"
Một câu nói, khiến Lâu Ánh Thần liền rơi vào hiểm cảnh. Rất rõ ràng, đám hắc y nhân bao vây lần này không phải cùng một đẳng cấp với đám vừa rồi, căn bản không phải y tùy tùy tiện tiện là có thể ứng phó. Tứ chi mở rộng, chặt chẽ dẫm lên đất, Lâu Ánh Thần cảnh giác trừng mắt nhìn đám người bao vây thành vòng, qua dư quang khóe mắt y thu được nhãn thần đầy hứng thú của Hãn Hình Cung Cung Chủ, y đột nhiên có một loại dự cảm không tốt. Hình như có thứ gì đó sắp mất đi……
Hơn nữa đối với y mà nói là thứ rất quan trọng.
Trong lúc lăng lăng, một đám người đã bổ tới, đối phó với thú bọn họ không có khả năng dùng tay không để bắt, nhưng không biết là ai mang tới cái lưới cá, từ trên không trung ụp xuống.
Đáng chết…… Cảnh ngộ sau đó chỉ có là bị bắt, Lâu Ánh Thần trong lòng phẫn nộ nguyền rủa, dùng sức lực lớn nhất để xông ra đụng vào một người trong số đó, đối phương hiển nhiên không ngờ tới một chiêu này, nhưng cũng không hoảng loạn, hướng sang một bên tránh người qua, đáng tiếc hắn phán đoán lầm tốc độ của Lâu Ánh Thần, khi đại não đưa ra phán đoán, trước mắt đen đi, thân thể binh một tiếng bị đụng bay ra. Những người khác bị chuyện đột ngột phát sinh này dọa đứng, nhân cơ hội không dễ đạt được này, Lâu Ánh Thần phi thân nhảy khỏi vòng vây.
“Nga Thì ra không phải là chó mà là lang a……" Thiết Phiến Lãng Y dùng cây quạt che đi nụ cười quái dị phát ra từ miệng, Địch Việt Lăng ngồi xổm trên mặt đất co giật khóe miệng, nhếch mắt lên nói: “Đây chính là vị “sơn thần" mà trong thôn sùng bái nga, nào có thể đơn giản như vậy, cứ thế là bắt được sao?"
Sơn thần?
Rất rõ ràng, lời này dẫn tới không chỉ là hứng thú của một người. Hãn Hình Cung Cung Chủ Thiên Mạch Doanh nhìn sang thủ hạ bên tay trái của mình một cái, “Ngươi đi." Hai chữ nhẹ phiêu phiêu, thủ hạ Quỷ Diện vù một cái hóa thành một hắc ảnh nhảy sang. “Ngươi thứ cặn bã….." Lãng Y hạ thấp âm thanh nói với Địch Việt Lăng “Cố ý dẫn lên hứng thú của Cung Chủ có phải không, quá trình trở về của chúng ta mang theo một con lang thì vô cùng bất tiện." Địch Việt Lăng hắc hắc cười, phản bác nói: “Ngươi thứ tai họa, ta đây cũng coi là tìm chút lạc thú cho chủ tử, trong cung của chúng ta chả có thứ gì chơi vui cả." Hai người này tuy là hạ thấp âm thanh, nhưng không có hy vọng giấu được người nào đó, dù sao công lực thâm hậu nhất ở đây chính là Cung Chủ, thấy Cung Chủ không có vứt qua nhãn thần sát nhân, cũng không chút cố kỵ mà bắt đầu tán dóc nhiều chuyện.
Hãn Hình Cung Thiên Mạch Doanh, là nhân vật mà không ai không biết, hắn không thuộc ma giáo, vừa chính vừa tà, nhưng cũng là một kẻ mạnh đến biến thái. Hiện nay, hắn không chút nào che giấu hứng thú của hắn đối với con lang kỳ quái này.
Luôn cảm thấy nó rất thú vị…….
Mà Thiên Mạch Doanh thuộc loại người chỉ cần bản thân thích thì sẽ bá chiếm, cho nên hắn quyết định, con lang đó, thuộc về hắn. Nhìn thấy Quỷ Diện cũng đã tham dự vào hành động bắt lang đang vật lộn cùng con lang đó, thật có chút thê thảm, trong mắt hắn hứng thú càng tăng, một con lang, vậy mà lại khiến cho Tả Hộ Pháp của hắn phải khổ sở như vậy……. không tồi……
Rất không tồi……
=================
Đau đầu……
Tại giây phút ý thức hồi phục, Lâu Ánh Thần cưỡng bách mong muốn mở mắt của tiềm thức mà nhắm chặt mắt lại, y giả trang như vẫn còn hôn mê, lỗ tai cũng bắt đầu tập trung lắng nghe âm thanh bên cạnh.
Bên cạnh có hơi thở của con người, kéo dài mà còn hơi nhẹ, chắc là một cao thủ, trong không khí có một cỗ hương vị thảo mộc thanh đạm, chắc là bên trong một căn phòng, hơn nữa xúc cảm dịu mềm dưới thân nói rõ bản thân đang nằm trên một chỗ như giường ngủ. Lại có lỗ tai nghe được tiếng gió thổi vào màn sáo, loại này chắc là loại hạt lưu ly va vào nhau phát ra âm thanh thanh thoát, nhưng có một khoảng cách cũng không tính là ngắn với y, cũng chính là nói bản thân đang ở sâu trong phòng, giờ muốn trực tiếp xông ra sẽ rất nguy hiểm.
Ngoài ra…… hiện tại thời gian vẫn là buổi tối, không khí buổi tối và không khí buổi sáng không giống nhau, đối với thú mà nói phân biệt chuyện này không khó khăn, Lâu Ánh Thần đại khái tính được thời gian mình hôn mê, bắt đầu âm thầm tính toán bước tiếp theo nên làm như thế nào mới có thể chạy thoát. Rất rõ ràng, hiện tại bại lộ bản thân là rất không không ngoan, nên đợi bên cạnh không có người rồi mới áp dụng hành động, tương đối sẽ có thêm hiệu quả một chút. Tính toán như vậy, y tiếp tục không chút động đậy nằm đó, không thèm quan tâm đến bên cạnh thân thể mình có một bàn tay đang nhẹ nhàng vuốt ve. Cho dù như thế, nỗi đau đớn nương theo ý thức dâng lên vẫn khiến y phải cắn răng liên tục.
Hy vọng động tác nhỏ này không bị phát hiện, y nghĩ vậy.
Đương nhiên, lo lắng này hoàn toàn dư thừa.
Thiên Mạch Doanh ngồi bên cạnh y không chút chú ý đến y đã tỉnh lại, vẫn đang hưng trí dạt dào tự tay chải lại mớ lông vừa được tẩy rửa sạch sẽ của y, điều khiến hắn kinh ngạc chính là, dưới lớp lông dài hơn hẳn những con lang cùng loại này, chính là một đống vết sẹo chằng ngang chéo dọc giao nhau, đậm có nhạt có, tuy đều đã hồi phục, nhưng nhìn thấy vẫn như cũ rất khủng bố.
“Quả nhiên không tồi….."
Thiên Mạch Doanh đột nhiên nói ra một câu khiến y hơi run rẩy, phản ứng đầu tiên là bản thân bị lộ rồi, nhưng lập tức lại đánh tan ý niệm đó, dù sao hiện tại bản thân là một con lang, con người dù có cái nhìn phòng bị cẩn trọng, lang chung quy cũng là dã thú, không thể cùng người đặt lên một cấp bậc được. Nhẫn nại chờ đợi hơn nửa phút, Thiên Mạch Doanh mới làm động tác tiếp theo, đưa tay đặt lên trên mắt trái của y, ngón tay vẽ qua vết thẹo đó, lại trở lại xoa vuốt. Động tác này khiến Lâu Ánh Thần vô ý thức run rẩy một chút, y không thích bị đụng chạm vào chỗ đó, nhưng vẫn nhịn xuống không cắn vào cái tay kia.
“Rất đáng tiếc"
Thiên Mạch Doanh trong lòng than nhẹ, nếu con lang này là nhân loại, nhất định là một mãnh tướng, đáng tiếc, chung quy cũng chỉ là một con súc sinh. Ý niệm này chỉ là thoáng qua, hắn cũng không muốn đi sâu vào, kéo đầu con lang cho nó nằm lại bằng phẳng, sau đó phất tay áo rời đi.
Nghe được tiếng cửa đóng cách một tiếng, Lâu Ánh Thần ngừng lại chừng ba bốn phút mới cẩn trọng mở mắt ra, trong não xẹt qua kinh nghiệm lúc bị bắt, những ký ức này bức bách khiến y không thể không vạn phần cảnh giác, nhưng là vừa ngẩng đầu lên, thanh âm leng keng khiến y một trận phẫn nộ, trên cái cổ của y, bị đeo một cái thiết liên bằng bạc thuần chất, một đầu khác của thiết liên, cố định tại góc giường.
“……. Mẹ nó!"
Hung hăng giựt mấy cái mới phát hiện các móc nối của thiết liên không chút di động, Lâu Ánh Thần tức đến muốn ăn người, đáng tiếc bị bức tới hình thức này, cũng chỉ đành thành thành thật thật mà nằm trên giường, suy nghĩ ngày mai bản thân phải làm cái gì.
“Nó đã tỉnh rồi?"
“Vâng."
“Lui xuống đi."
“Tuân mệnh."
Ánh nến lay động, trong một gian phòng khác, Thiên Mạch Doanh nghe được báo cáo của ám vệ, khóe môi bất giác nhiễm lên một mạt cười, hắn phát hiện bản thân đã xem thường con dã thú đó rồi, đúng như Quỷ Diện nói, con lang này, không giống như lang bình thường. Ha ha, nào chỉ là không giống…… cất bước đi một vòng trong phòng, hắn đẩy cửa sổ ra, ở đây, hắn có thể nhìn rõ ràng được căn phòng con lang đang ở, sắc đêm đang đậm, nhưng vẫn có một chút ám lưu len vào không khí.
“Ngày tháng sau này, chắc sẽ rất thú vị."
Nghĩ vậy, Thiên Mạch Doanh đột nhiên cười lên, tự mình lắc đầu, đi đến trước bàn sách, thổi tắt ngọn nến trên đế cắm.
Một câu nói, khiến Lâu Ánh Thần liền rơi vào hiểm cảnh. Rất rõ ràng, đám hắc y nhân bao vây lần này không phải cùng một đẳng cấp với đám vừa rồi, căn bản không phải y tùy tùy tiện tiện là có thể ứng phó. Tứ chi mở rộng, chặt chẽ dẫm lên đất, Lâu Ánh Thần cảnh giác trừng mắt nhìn đám người bao vây thành vòng, qua dư quang khóe mắt y thu được nhãn thần đầy hứng thú của Hãn Hình Cung Cung Chủ, y đột nhiên có một loại dự cảm không tốt. Hình như có thứ gì đó sắp mất đi……
Hơn nữa đối với y mà nói là thứ rất quan trọng.
Trong lúc lăng lăng, một đám người đã bổ tới, đối phó với thú bọn họ không có khả năng dùng tay không để bắt, nhưng không biết là ai mang tới cái lưới cá, từ trên không trung ụp xuống.
Đáng chết…… Cảnh ngộ sau đó chỉ có là bị bắt, Lâu Ánh Thần trong lòng phẫn nộ nguyền rủa, dùng sức lực lớn nhất để xông ra đụng vào một người trong số đó, đối phương hiển nhiên không ngờ tới một chiêu này, nhưng cũng không hoảng loạn, hướng sang một bên tránh người qua, đáng tiếc hắn phán đoán lầm tốc độ của Lâu Ánh Thần, khi đại não đưa ra phán đoán, trước mắt đen đi, thân thể binh một tiếng bị đụng bay ra. Những người khác bị chuyện đột ngột phát sinh này dọa đứng, nhân cơ hội không dễ đạt được này, Lâu Ánh Thần phi thân nhảy khỏi vòng vây.
“Nga Thì ra không phải là chó mà là lang a……" Thiết Phiến Lãng Y dùng cây quạt che đi nụ cười quái dị phát ra từ miệng, Địch Việt Lăng ngồi xổm trên mặt đất co giật khóe miệng, nhếch mắt lên nói: “Đây chính là vị “sơn thần" mà trong thôn sùng bái nga, nào có thể đơn giản như vậy, cứ thế là bắt được sao?"
Sơn thần?
Rất rõ ràng, lời này dẫn tới không chỉ là hứng thú của một người. Hãn Hình Cung Cung Chủ Thiên Mạch Doanh nhìn sang thủ hạ bên tay trái của mình một cái, “Ngươi đi." Hai chữ nhẹ phiêu phiêu, thủ hạ Quỷ Diện vù một cái hóa thành một hắc ảnh nhảy sang. “Ngươi thứ cặn bã….." Lãng Y hạ thấp âm thanh nói với Địch Việt Lăng “Cố ý dẫn lên hứng thú của Cung Chủ có phải không, quá trình trở về của chúng ta mang theo một con lang thì vô cùng bất tiện." Địch Việt Lăng hắc hắc cười, phản bác nói: “Ngươi thứ tai họa, ta đây cũng coi là tìm chút lạc thú cho chủ tử, trong cung của chúng ta chả có thứ gì chơi vui cả." Hai người này tuy là hạ thấp âm thanh, nhưng không có hy vọng giấu được người nào đó, dù sao công lực thâm hậu nhất ở đây chính là Cung Chủ, thấy Cung Chủ không có vứt qua nhãn thần sát nhân, cũng không chút cố kỵ mà bắt đầu tán dóc nhiều chuyện.
Hãn Hình Cung Thiên Mạch Doanh, là nhân vật mà không ai không biết, hắn không thuộc ma giáo, vừa chính vừa tà, nhưng cũng là một kẻ mạnh đến biến thái. Hiện nay, hắn không chút nào che giấu hứng thú của hắn đối với con lang kỳ quái này.
Luôn cảm thấy nó rất thú vị…….
Mà Thiên Mạch Doanh thuộc loại người chỉ cần bản thân thích thì sẽ bá chiếm, cho nên hắn quyết định, con lang đó, thuộc về hắn. Nhìn thấy Quỷ Diện cũng đã tham dự vào hành động bắt lang đang vật lộn cùng con lang đó, thật có chút thê thảm, trong mắt hắn hứng thú càng tăng, một con lang, vậy mà lại khiến cho Tả Hộ Pháp của hắn phải khổ sở như vậy……. không tồi……
Rất không tồi……
=================
Đau đầu……
Tại giây phút ý thức hồi phục, Lâu Ánh Thần cưỡng bách mong muốn mở mắt của tiềm thức mà nhắm chặt mắt lại, y giả trang như vẫn còn hôn mê, lỗ tai cũng bắt đầu tập trung lắng nghe âm thanh bên cạnh.
Bên cạnh có hơi thở của con người, kéo dài mà còn hơi nhẹ, chắc là một cao thủ, trong không khí có một cỗ hương vị thảo mộc thanh đạm, chắc là bên trong một căn phòng, hơn nữa xúc cảm dịu mềm dưới thân nói rõ bản thân đang nằm trên một chỗ như giường ngủ. Lại có lỗ tai nghe được tiếng gió thổi vào màn sáo, loại này chắc là loại hạt lưu ly va vào nhau phát ra âm thanh thanh thoát, nhưng có một khoảng cách cũng không tính là ngắn với y, cũng chính là nói bản thân đang ở sâu trong phòng, giờ muốn trực tiếp xông ra sẽ rất nguy hiểm.
Ngoài ra…… hiện tại thời gian vẫn là buổi tối, không khí buổi tối và không khí buổi sáng không giống nhau, đối với thú mà nói phân biệt chuyện này không khó khăn, Lâu Ánh Thần đại khái tính được thời gian mình hôn mê, bắt đầu âm thầm tính toán bước tiếp theo nên làm như thế nào mới có thể chạy thoát. Rất rõ ràng, hiện tại bại lộ bản thân là rất không không ngoan, nên đợi bên cạnh không có người rồi mới áp dụng hành động, tương đối sẽ có thêm hiệu quả một chút. Tính toán như vậy, y tiếp tục không chút động đậy nằm đó, không thèm quan tâm đến bên cạnh thân thể mình có một bàn tay đang nhẹ nhàng vuốt ve. Cho dù như thế, nỗi đau đớn nương theo ý thức dâng lên vẫn khiến y phải cắn răng liên tục.
Hy vọng động tác nhỏ này không bị phát hiện, y nghĩ vậy.
Đương nhiên, lo lắng này hoàn toàn dư thừa.
Thiên Mạch Doanh ngồi bên cạnh y không chút chú ý đến y đã tỉnh lại, vẫn đang hưng trí dạt dào tự tay chải lại mớ lông vừa được tẩy rửa sạch sẽ của y, điều khiến hắn kinh ngạc chính là, dưới lớp lông dài hơn hẳn những con lang cùng loại này, chính là một đống vết sẹo chằng ngang chéo dọc giao nhau, đậm có nhạt có, tuy đều đã hồi phục, nhưng nhìn thấy vẫn như cũ rất khủng bố.
“Quả nhiên không tồi….."
Thiên Mạch Doanh đột nhiên nói ra một câu khiến y hơi run rẩy, phản ứng đầu tiên là bản thân bị lộ rồi, nhưng lập tức lại đánh tan ý niệm đó, dù sao hiện tại bản thân là một con lang, con người dù có cái nhìn phòng bị cẩn trọng, lang chung quy cũng là dã thú, không thể cùng người đặt lên một cấp bậc được. Nhẫn nại chờ đợi hơn nửa phút, Thiên Mạch Doanh mới làm động tác tiếp theo, đưa tay đặt lên trên mắt trái của y, ngón tay vẽ qua vết thẹo đó, lại trở lại xoa vuốt. Động tác này khiến Lâu Ánh Thần vô ý thức run rẩy một chút, y không thích bị đụng chạm vào chỗ đó, nhưng vẫn nhịn xuống không cắn vào cái tay kia.
“Rất đáng tiếc"
Thiên Mạch Doanh trong lòng than nhẹ, nếu con lang này là nhân loại, nhất định là một mãnh tướng, đáng tiếc, chung quy cũng chỉ là một con súc sinh. Ý niệm này chỉ là thoáng qua, hắn cũng không muốn đi sâu vào, kéo đầu con lang cho nó nằm lại bằng phẳng, sau đó phất tay áo rời đi.
Nghe được tiếng cửa đóng cách một tiếng, Lâu Ánh Thần ngừng lại chừng ba bốn phút mới cẩn trọng mở mắt ra, trong não xẹt qua kinh nghiệm lúc bị bắt, những ký ức này bức bách khiến y không thể không vạn phần cảnh giác, nhưng là vừa ngẩng đầu lên, thanh âm leng keng khiến y một trận phẫn nộ, trên cái cổ của y, bị đeo một cái thiết liên bằng bạc thuần chất, một đầu khác của thiết liên, cố định tại góc giường.
“……. Mẹ nó!"
Hung hăng giựt mấy cái mới phát hiện các móc nối của thiết liên không chút di động, Lâu Ánh Thần tức đến muốn ăn người, đáng tiếc bị bức tới hình thức này, cũng chỉ đành thành thành thật thật mà nằm trên giường, suy nghĩ ngày mai bản thân phải làm cái gì.
“Nó đã tỉnh rồi?"
“Vâng."
“Lui xuống đi."
“Tuân mệnh."
Ánh nến lay động, trong một gian phòng khác, Thiên Mạch Doanh nghe được báo cáo của ám vệ, khóe môi bất giác nhiễm lên một mạt cười, hắn phát hiện bản thân đã xem thường con dã thú đó rồi, đúng như Quỷ Diện nói, con lang này, không giống như lang bình thường. Ha ha, nào chỉ là không giống…… cất bước đi một vòng trong phòng, hắn đẩy cửa sổ ra, ở đây, hắn có thể nhìn rõ ràng được căn phòng con lang đang ở, sắc đêm đang đậm, nhưng vẫn có một chút ám lưu len vào không khí.
“Ngày tháng sau này, chắc sẽ rất thú vị."
Nghĩ vậy, Thiên Mạch Doanh đột nhiên cười lên, tự mình lắc đầu, đi đến trước bàn sách, thổi tắt ngọn nến trên đế cắm.
Tác giả :
Đông Phương Kì