Lang Vẫn (Mõm Sói)
Chương 29: Lại gặp lang vương
Lâu Ánh Thần không phải thiên tài, nhưng y là cao thủ, cho nên y mới biết cẩn trọng, lãnh tĩnh, vĩnh viễn bảo trì lý trí, chiếu theo kế hoạch từng bước từng bước hoàn thành nhiệm vụ, Bên cạnh y hiếm khi phát sinh chuyện đột biến không thể ứng phó. Nhưng là từ sau khi biến thành lang, thế giới của y hoàn toàn biến hóa, dường như lấy sự lỗ mãng trước kia toàn bộ bổ sung vào sự đột biến, từ khi bắt đầu được đánh thức tới nay, cuộc sống của y tràn đầy biến hóa.
Hơn nữa luôn không thoát khỏi chuyện bị thụ thương
Mắt thấy con cự xà đó nhào tới, Lâu Ánh Thần trong vô thức nổi lên ý niệm chạy trốn, nhưng sự vận hành của thân thể còn xa mới đuổi kịp phản ứng của tư duy, một chút ngưng trệ này, đã nghe được vị tanh tưởi xung thiên, và cả màu máu tử vong trước mắt.
Hoàn toàn là bản năng cầu sinh, y tại chỗ lăn đi, nhưng là lăn xuống dưới miệng xà, dù sao lộ tuyến công kích cự xà có nhiều dạng, một kế không thành, y có thể tiếp tục, mà lúc này, Lâu Ánh Thần sớm đã không có khí lực phản kháng tiếp. Cho nên y cầu thắng trong hiểm nguy, lăn người vào khe hở dưới đầu của cự xà, sau đó nhanh chóng đứng dây, nhân lúc cự xà quay đầu có sơ hở, thoát hiểm tránh được khu vực nguy hiểm đầu tiên.
Mắt trừng trừng nhìn một màn không đủ mấy giây đã tự cứu được mình của Lâu Ánh Thần, đám lang ở cạnh nhìn rõ ràng trong lòng đều một trận hỗn tạp, đặc biệt là Lôi Lạc, màu sắc trong mắt nó đậm hơn mấy phần. Gia hỏa này…… không chỉ thông minh
Nhưng là, cự xà không vì một kích thất bại mà từ bỏ, ngược lại giống như bị chọc tức, ngẩng đầu lên thật cao, con mắt đỏ đậm lạnh lùng nhìn Lâu Ánh Thần, giãy đuôi một cái, quét sạch đám lang trộm tấn công sau lưng, trong tiếng vang của sinh vật va vào thân cây và rơi xuống đất, nó khè khè lè ra cái lưỡi ám sắc.
Cuối cùng nhìn rõ toàn thân cự xà, đám lang đều kinh hoảng, khi nó co thân thể lại từng bộ phận nhìn cứ như là một gò đất nhỏ, thân thể đủ để chứa một cây đại thụ nhiều tuổi thô to, phối hợp lên mảng da toàn thân màu lục sẫm ánh kim đó, khiến người ta run rẩy.
“Đây là quái vật gì a……." Lâu Ánh Thần có chút gợn người nhổ ra một ngụm nước miếng, “Các ngươi sao lại gây chuyện với thứ này" Lôi Lạc không hảo khí trừng mắt nhìn y một cái: “Ai chọc tới nó chứ…… chúng ta không có làm!" Liếc nhìn một mảng đỏ sẫm sau lưng Lâu Ánh Thần, Lôi Lạc không tự nhiên quay đầu nhìn cự xà bị bao vây chính giữa, “Bị thương thì tránh một bên, bớt ở đây để hứng gió lạnh đi." Bị nó nói như vậy, Lâu Ánh Thần mới chậm trễ cảm giác được nổi đau đớn nóng rát sau lưng, nhưng y không có thời gian để tâm đến vết thương, y cắn răng nói: “Tiểu quỷ tránh ra đi."
“Ai là tiểu quỷ a!"
“Ta có nói là ngươi sao tự mình thừa nhận lo chuyện bao đồng?"
“Ngươi"
Mắt thấy hai con lang có xu hướng càng cãi càng lợi hại, Phong Khởi đang cảnh giác con cự xà ở một bên gầm lên một tiếng: “Hai kẻ các ngươi đang làm cái gì đó! Đừng phân tâm!"
Hai con lang quả nhiên nhất tề quay sang con cự xà, không tiếp tục nhiều chuyện nữa.
Đau……
Lâu Ánh Thần an tĩnh lại liền phải thầm co rút khóe môi, trên lưng hình như bị rạch rất sâu…… nhưng mà…… cũng may nội tạng không có vấn đề……
Chỉ là, đau đớn da thịt giống như là hàng vạn con trùng đang cắn xé, y tìm Lôi Lạc tranh cãi là để phân tán lực chú ý của bản thân, vừa rồi sau khi đối phương nhắc nhở, thật sự là đau đến trước mắt tối đi. Loại tư vị này, chỉ có tự mình thể nghiệm mới biết được Nhưng mà hiện tại y không có lựa chọn chiến đấu sau đó thắng lợi, là con đường duy nhất của y.
Nếu không Chết…..
Nỗ lực tập trung lực chú ý nhìn thẳng mắt cự xà, hai viên ám đỏ đó, giống như bảo thạch tàng giữ quỷ pháp, rõ ràng là màu sắc ấm áp, nhưng lại tản phát ra nhiệt độ lạnh như băng. Đáng sợ…. đối thủ lần này, tuyệt đối không phải dễ dàng là có thể trôi qua. Lâu Ánh Thần đột nhiên nghĩ tới, tựa hồ con xà trong truyện cổ, đôi mắt đều có năng lực nguyền rủa, lại không biết bản thân…… có phải có số mạng có thể phá vỡ lời nguyền không……
Cự xà nhận định Lâu Ánh Thần là mục tiêu công kích của nó, cũng không đợi lâu, hút khí lần nữa xông tới, đám lang nhanh chóng tản ra, Lâu Ánh Thần bị đường công kích nhắm thẳng bức phải tránh tới chỗ vốn đang diễn ra trận chiến của Lạc Điêu và đám xà, trong thoáng chốc bị đủ loại xà lao tới quấn quanh, trước mắt lại là hàm răng độc của cự xà
Lần này…… tránh không thoát rồi…….
Ngay lúc Lâu Ánh Thần cho rằng bản thân không còn cách cứu, thì cảm thấy trên không có một đạo hắc ảnh bay qua, phần đầu của cự xà bị hắc ảnh đột ngột đè sang một bên. Trong lúc chấn kinh này, Lâu Ánh Thần vội vàng giãy mấy tiểu xà đang quấn quanh chân ra, nhảy tới chỗ an toàn, rồi mới quay lại quan sát, rồi đột nhiên căng cứng tại chỗ.
Xuyên qua thân thể cự xà đang không ngừng lăn lộn, từ xa xa y nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc.
“Lang……. Vương"
Trong lòng giống như bị đổ một thùng nước sôi, sự nóng cháy trong thoáng chốc dường như muốn đào cả gan ruột ra ngoài.
Nhưng mà thân thể lại rất lạnh
Vô pháp quên đi đêm đó khi gần như đã biến thành di thể lạnh băng, xương cốt rắc rắc kêu vang….. rất đau…. đau…..
Liếc nhìn đám xà đã bị Lạc Điêu thanh lý không còn bao nhiêu đó, còn có cự xà đang cùng Lang Vương đánh đến khó phân biệt, Lâu Ánh Thần vội vàng quay đầu, đột ngột xông vào chỗ sâu trong rừng, trong thoáng chốc đám lang đang hoan hô kia bị vứt lại sau lưng……
Phải nhanh chạy trốn…….
Nhất định phải chạy trốn
Nếu không……
Cự xà bị thương trốn chạy, Lang Vương không đuổi theo, không phải vì làm theo cái gọi là không đuổi theo kẻ cùng đường mạt lộ, chỉ là vì nó phát hiện, cỗ khí tức mà nó truy tìm đó đang xa dần.
Nó nhìn thấy được …… quả nhiên chạy trốn rồi.
Nhưng là
Lang Vương quay nhìn đám lang hưng phấn xung quanh, hơi hơi nhíu mày. Bầu không khí nhiệt liệt đó tựa hồ bị ngăn cắt đi, nó không nghe được cũng không muốn nghe, thứ nó muốn chỉ có một.
Lần này, nó sẽ không thả y đi nữa……
Đã sắp tối rồi………
Lâu Ánh Thần không có trực tiếp trở về huyệt động, mà ở bên ngoài tìm kiếm con Mãnh Cáp đã ly khai trước khi xông vào đám lang, có lẽ…… y chỉ là đang tự cho mình một lý do để không quay về thôi. Trong lòng có một loại dự cảm, trở về….. sẽ phải đối diện với rất nhiều thứ mà tạm thời y không muốn đối diện.
Màn đêm dần buông, bắt được một con thỏ hoang, khi đang nhai lại cảm thấy buồn nôn, Lâu Ánh Thần ẩn ẩn lại nhìn thấy được cảnh tượng y bị cắn đứt cổ lần đó, sau đó, chán nản bỏ con mồi ra, lạc lõng rời đi.
Không muốn ăn gì đột nhiên cảm thấy, thức ăn sống thật buồn nôn.
Y trốn trong một lùm cỏ tự liếm láp vết thương, có chút vị tanh của máu kích thích dạ dày, Lâu Ánh Thần cảm thấy đầu rất đau, y đột nhiên chán ghét cuộc sống như thế này có lẽ chết, có lẽ rời đi, có lẽ……. tóm lại không muốn cứ tiếp tục thế này. Muốn phải phá hoại tất cả!
Vết thương sau lưng tự y không có cách chạm tới, y cũng cảm thấy chả cần thiết, liếc mắt một cái rồi không để ý nữa.
Hôm nay……. dứt khoát ngủ ở đây đi……
Đáng tiếc, đến khi màn đêm buông xuống trong vô thức, vẫn muốn quay về, đó là nhà của y……
Hạt mưa li ti lại bắt đầu phiêu bay.
Cúi đầu, Lâu Ánh Thần nhìn đám bùn đất bị thấm ướt dưới chân, còn có những phiến lá nát vụn mang theo vết răng cưa không biết là bị động vật nào cắn qua, trong lòng tê dại. Không biết…… Lạc và San hai tên gia hỏa đó đang làm cái gì…….. còn có……. còn có ai?
Đột nhiên cảm thấy đáng buồn, thế nhưng ngay cả người có thể hoài niệm cũng…… ít đến đáng thương.
Lâu Ánh Thần xuất thần nên không chú ý đến trở ngại trước mặt, binh một tiếng, đụng phải cái gì, y nghi hoặc lùi lại mấy bước, ngẩng đầu, một thanh âm thanh lãnh đột ngột xuyên vào lỗ tai.
“Đợi ngươi lâu như vậy……… còn cho rằng ngươi không trở lại nữa…….."
Con ngươi của y bất chợt co rút, sự mê man trên gương mặt trong thoáng chốc lui sạch, mà thay vào đó là sự cảnh giác, và cả…… sợ hãi.
Tại sao Nó lại ở đây?!!
“Lang…….. Vương"
Mưa, càng đổ càng lớn
Y đang run rẩy, nhỏ nhặt……
Lang Vương không biết bản thân lúc này rốt cuộc là có tâm tình như thế nào, niềm vui mất rồi lại đạt được? Hay là……
Nó không muốn suy nghĩ kĩ, nó chỉ là cảm giác, con lang lông màu xám này, thần sắc khi đối diện với nó, thật sự rất đáng yêu, khoảng cách của chúng rất gần, gần đến mức nó có thể nhìn rõ được mỗi hạt mưa đọng trên sợi lông dựng đứng của y, những hạt châu đầy đầu, kết thành một tầng sương nước màu trắng nhạt, khiến cho gương mặt của y, trở nên không mấy rõ ràng. Mà nhìn thấy đôi mắt đó đã từng là tử điện (điện tím) nó tán thưởng nhất, hiện nay chỉ còn sót lại một con, một con khác…… là bản thân nó tự tay phá hủy.
Nó đã từng muốn hủy diệt, không chỉ là con mắt của y mà thôi……
Liếc thấy móng vuốt thấm máu đang dẫm trong bùn đất, mục quang của Lang Vương chợt lóe lên một cái, nó thong dong đi tới trước, gần như dán sát vào cổ Lâu Ánh Thần, hàm răng lộ ra khi mở miệng ma sát với mớ lông: “Ngươi luôn luôn…… táo bạo như thế…."
Lâu Ánh Thần hơi chút hoang mang, mơ hồ nhớ lại hình như đã từng vậy, đáng tiếc y không phải là ngươi lưu luyến chuyện cũ, huống hồ ký ức quá khứ cũng không phải luôn tốt đẹp. Thân thể giật nảy lên một cái, y bất động thanh sắc lui về sau mấy bước, kéo rộng khoảng cách giữa cả hai.
“Ngươi muốn thế nào?"
Y mở miệng, thanh âm nghe thấy lại bình tĩnh đến không ngờ.
Lang Vương lộ ra thần sắc khen ngợi đặc biệt, sau đó nghiêm trang nói: “Ta muốn ngươi, theo ta quay về."
Quay về?
Lâu Ánh Thần muốn cười, tại sao con lang này có thể nói ra lời như vậy trong trường hợp này, tại sao nó cho rằng bản thân y sẽ đi theo một gia hỏa từng giết y? Áp chế hàn ý không ngừng thấm ra từ tận trong xương tủy, y hỏi: “Dựa vào cái gì……"
Dựa vào cái gì ta phải nghe theo mệnh lệnh của ngươi, dựa vào cái gì ngươi yêu cầu ta làm chuyện như vậy?
“Dựa vào cái gì?"
Lang Vương tựa hồ có chút ngoài ý muốn, sau đó, lại một lần nữa lộ ra thần tình lãnh đạm mà lại cao thâm khó dò:
“Ngươi là bạn lữ (bạn đời) mà ta đã nhận định, theo lý phải luôn theo cạnh ta."
Hơn nữa luôn không thoát khỏi chuyện bị thụ thương
Mắt thấy con cự xà đó nhào tới, Lâu Ánh Thần trong vô thức nổi lên ý niệm chạy trốn, nhưng sự vận hành của thân thể còn xa mới đuổi kịp phản ứng của tư duy, một chút ngưng trệ này, đã nghe được vị tanh tưởi xung thiên, và cả màu máu tử vong trước mắt.
Hoàn toàn là bản năng cầu sinh, y tại chỗ lăn đi, nhưng là lăn xuống dưới miệng xà, dù sao lộ tuyến công kích cự xà có nhiều dạng, một kế không thành, y có thể tiếp tục, mà lúc này, Lâu Ánh Thần sớm đã không có khí lực phản kháng tiếp. Cho nên y cầu thắng trong hiểm nguy, lăn người vào khe hở dưới đầu của cự xà, sau đó nhanh chóng đứng dây, nhân lúc cự xà quay đầu có sơ hở, thoát hiểm tránh được khu vực nguy hiểm đầu tiên.
Mắt trừng trừng nhìn một màn không đủ mấy giây đã tự cứu được mình của Lâu Ánh Thần, đám lang ở cạnh nhìn rõ ràng trong lòng đều một trận hỗn tạp, đặc biệt là Lôi Lạc, màu sắc trong mắt nó đậm hơn mấy phần. Gia hỏa này…… không chỉ thông minh
Nhưng là, cự xà không vì một kích thất bại mà từ bỏ, ngược lại giống như bị chọc tức, ngẩng đầu lên thật cao, con mắt đỏ đậm lạnh lùng nhìn Lâu Ánh Thần, giãy đuôi một cái, quét sạch đám lang trộm tấn công sau lưng, trong tiếng vang của sinh vật va vào thân cây và rơi xuống đất, nó khè khè lè ra cái lưỡi ám sắc.
Cuối cùng nhìn rõ toàn thân cự xà, đám lang đều kinh hoảng, khi nó co thân thể lại từng bộ phận nhìn cứ như là một gò đất nhỏ, thân thể đủ để chứa một cây đại thụ nhiều tuổi thô to, phối hợp lên mảng da toàn thân màu lục sẫm ánh kim đó, khiến người ta run rẩy.
“Đây là quái vật gì a……." Lâu Ánh Thần có chút gợn người nhổ ra một ngụm nước miếng, “Các ngươi sao lại gây chuyện với thứ này" Lôi Lạc không hảo khí trừng mắt nhìn y một cái: “Ai chọc tới nó chứ…… chúng ta không có làm!" Liếc nhìn một mảng đỏ sẫm sau lưng Lâu Ánh Thần, Lôi Lạc không tự nhiên quay đầu nhìn cự xà bị bao vây chính giữa, “Bị thương thì tránh một bên, bớt ở đây để hứng gió lạnh đi." Bị nó nói như vậy, Lâu Ánh Thần mới chậm trễ cảm giác được nổi đau đớn nóng rát sau lưng, nhưng y không có thời gian để tâm đến vết thương, y cắn răng nói: “Tiểu quỷ tránh ra đi."
“Ai là tiểu quỷ a!"
“Ta có nói là ngươi sao tự mình thừa nhận lo chuyện bao đồng?"
“Ngươi"
Mắt thấy hai con lang có xu hướng càng cãi càng lợi hại, Phong Khởi đang cảnh giác con cự xà ở một bên gầm lên một tiếng: “Hai kẻ các ngươi đang làm cái gì đó! Đừng phân tâm!"
Hai con lang quả nhiên nhất tề quay sang con cự xà, không tiếp tục nhiều chuyện nữa.
Đau……
Lâu Ánh Thần an tĩnh lại liền phải thầm co rút khóe môi, trên lưng hình như bị rạch rất sâu…… nhưng mà…… cũng may nội tạng không có vấn đề……
Chỉ là, đau đớn da thịt giống như là hàng vạn con trùng đang cắn xé, y tìm Lôi Lạc tranh cãi là để phân tán lực chú ý của bản thân, vừa rồi sau khi đối phương nhắc nhở, thật sự là đau đến trước mắt tối đi. Loại tư vị này, chỉ có tự mình thể nghiệm mới biết được Nhưng mà hiện tại y không có lựa chọn chiến đấu sau đó thắng lợi, là con đường duy nhất của y.
Nếu không Chết…..
Nỗ lực tập trung lực chú ý nhìn thẳng mắt cự xà, hai viên ám đỏ đó, giống như bảo thạch tàng giữ quỷ pháp, rõ ràng là màu sắc ấm áp, nhưng lại tản phát ra nhiệt độ lạnh như băng. Đáng sợ…. đối thủ lần này, tuyệt đối không phải dễ dàng là có thể trôi qua. Lâu Ánh Thần đột nhiên nghĩ tới, tựa hồ con xà trong truyện cổ, đôi mắt đều có năng lực nguyền rủa, lại không biết bản thân…… có phải có số mạng có thể phá vỡ lời nguyền không……
Cự xà nhận định Lâu Ánh Thần là mục tiêu công kích của nó, cũng không đợi lâu, hút khí lần nữa xông tới, đám lang nhanh chóng tản ra, Lâu Ánh Thần bị đường công kích nhắm thẳng bức phải tránh tới chỗ vốn đang diễn ra trận chiến của Lạc Điêu và đám xà, trong thoáng chốc bị đủ loại xà lao tới quấn quanh, trước mắt lại là hàm răng độc của cự xà
Lần này…… tránh không thoát rồi…….
Ngay lúc Lâu Ánh Thần cho rằng bản thân không còn cách cứu, thì cảm thấy trên không có một đạo hắc ảnh bay qua, phần đầu của cự xà bị hắc ảnh đột ngột đè sang một bên. Trong lúc chấn kinh này, Lâu Ánh Thần vội vàng giãy mấy tiểu xà đang quấn quanh chân ra, nhảy tới chỗ an toàn, rồi mới quay lại quan sát, rồi đột nhiên căng cứng tại chỗ.
Xuyên qua thân thể cự xà đang không ngừng lăn lộn, từ xa xa y nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc.
“Lang……. Vương"
Trong lòng giống như bị đổ một thùng nước sôi, sự nóng cháy trong thoáng chốc dường như muốn đào cả gan ruột ra ngoài.
Nhưng mà thân thể lại rất lạnh
Vô pháp quên đi đêm đó khi gần như đã biến thành di thể lạnh băng, xương cốt rắc rắc kêu vang….. rất đau…. đau…..
Liếc nhìn đám xà đã bị Lạc Điêu thanh lý không còn bao nhiêu đó, còn có cự xà đang cùng Lang Vương đánh đến khó phân biệt, Lâu Ánh Thần vội vàng quay đầu, đột ngột xông vào chỗ sâu trong rừng, trong thoáng chốc đám lang đang hoan hô kia bị vứt lại sau lưng……
Phải nhanh chạy trốn…….
Nhất định phải chạy trốn
Nếu không……
Cự xà bị thương trốn chạy, Lang Vương không đuổi theo, không phải vì làm theo cái gọi là không đuổi theo kẻ cùng đường mạt lộ, chỉ là vì nó phát hiện, cỗ khí tức mà nó truy tìm đó đang xa dần.
Nó nhìn thấy được …… quả nhiên chạy trốn rồi.
Nhưng là
Lang Vương quay nhìn đám lang hưng phấn xung quanh, hơi hơi nhíu mày. Bầu không khí nhiệt liệt đó tựa hồ bị ngăn cắt đi, nó không nghe được cũng không muốn nghe, thứ nó muốn chỉ có một.
Lần này, nó sẽ không thả y đi nữa……
Đã sắp tối rồi………
Lâu Ánh Thần không có trực tiếp trở về huyệt động, mà ở bên ngoài tìm kiếm con Mãnh Cáp đã ly khai trước khi xông vào đám lang, có lẽ…… y chỉ là đang tự cho mình một lý do để không quay về thôi. Trong lòng có một loại dự cảm, trở về….. sẽ phải đối diện với rất nhiều thứ mà tạm thời y không muốn đối diện.
Màn đêm dần buông, bắt được một con thỏ hoang, khi đang nhai lại cảm thấy buồn nôn, Lâu Ánh Thần ẩn ẩn lại nhìn thấy được cảnh tượng y bị cắn đứt cổ lần đó, sau đó, chán nản bỏ con mồi ra, lạc lõng rời đi.
Không muốn ăn gì đột nhiên cảm thấy, thức ăn sống thật buồn nôn.
Y trốn trong một lùm cỏ tự liếm láp vết thương, có chút vị tanh của máu kích thích dạ dày, Lâu Ánh Thần cảm thấy đầu rất đau, y đột nhiên chán ghét cuộc sống như thế này có lẽ chết, có lẽ rời đi, có lẽ……. tóm lại không muốn cứ tiếp tục thế này. Muốn phải phá hoại tất cả!
Vết thương sau lưng tự y không có cách chạm tới, y cũng cảm thấy chả cần thiết, liếc mắt một cái rồi không để ý nữa.
Hôm nay……. dứt khoát ngủ ở đây đi……
Đáng tiếc, đến khi màn đêm buông xuống trong vô thức, vẫn muốn quay về, đó là nhà của y……
Hạt mưa li ti lại bắt đầu phiêu bay.
Cúi đầu, Lâu Ánh Thần nhìn đám bùn đất bị thấm ướt dưới chân, còn có những phiến lá nát vụn mang theo vết răng cưa không biết là bị động vật nào cắn qua, trong lòng tê dại. Không biết…… Lạc và San hai tên gia hỏa đó đang làm cái gì…….. còn có……. còn có ai?
Đột nhiên cảm thấy đáng buồn, thế nhưng ngay cả người có thể hoài niệm cũng…… ít đến đáng thương.
Lâu Ánh Thần xuất thần nên không chú ý đến trở ngại trước mặt, binh một tiếng, đụng phải cái gì, y nghi hoặc lùi lại mấy bước, ngẩng đầu, một thanh âm thanh lãnh đột ngột xuyên vào lỗ tai.
“Đợi ngươi lâu như vậy……… còn cho rằng ngươi không trở lại nữa…….."
Con ngươi của y bất chợt co rút, sự mê man trên gương mặt trong thoáng chốc lui sạch, mà thay vào đó là sự cảnh giác, và cả…… sợ hãi.
Tại sao Nó lại ở đây?!!
“Lang…….. Vương"
Mưa, càng đổ càng lớn
Y đang run rẩy, nhỏ nhặt……
Lang Vương không biết bản thân lúc này rốt cuộc là có tâm tình như thế nào, niềm vui mất rồi lại đạt được? Hay là……
Nó không muốn suy nghĩ kĩ, nó chỉ là cảm giác, con lang lông màu xám này, thần sắc khi đối diện với nó, thật sự rất đáng yêu, khoảng cách của chúng rất gần, gần đến mức nó có thể nhìn rõ được mỗi hạt mưa đọng trên sợi lông dựng đứng của y, những hạt châu đầy đầu, kết thành một tầng sương nước màu trắng nhạt, khiến cho gương mặt của y, trở nên không mấy rõ ràng. Mà nhìn thấy đôi mắt đó đã từng là tử điện (điện tím) nó tán thưởng nhất, hiện nay chỉ còn sót lại một con, một con khác…… là bản thân nó tự tay phá hủy.
Nó đã từng muốn hủy diệt, không chỉ là con mắt của y mà thôi……
Liếc thấy móng vuốt thấm máu đang dẫm trong bùn đất, mục quang của Lang Vương chợt lóe lên một cái, nó thong dong đi tới trước, gần như dán sát vào cổ Lâu Ánh Thần, hàm răng lộ ra khi mở miệng ma sát với mớ lông: “Ngươi luôn luôn…… táo bạo như thế…."
Lâu Ánh Thần hơi chút hoang mang, mơ hồ nhớ lại hình như đã từng vậy, đáng tiếc y không phải là ngươi lưu luyến chuyện cũ, huống hồ ký ức quá khứ cũng không phải luôn tốt đẹp. Thân thể giật nảy lên một cái, y bất động thanh sắc lui về sau mấy bước, kéo rộng khoảng cách giữa cả hai.
“Ngươi muốn thế nào?"
Y mở miệng, thanh âm nghe thấy lại bình tĩnh đến không ngờ.
Lang Vương lộ ra thần sắc khen ngợi đặc biệt, sau đó nghiêm trang nói: “Ta muốn ngươi, theo ta quay về."
Quay về?
Lâu Ánh Thần muốn cười, tại sao con lang này có thể nói ra lời như vậy trong trường hợp này, tại sao nó cho rằng bản thân y sẽ đi theo một gia hỏa từng giết y? Áp chế hàn ý không ngừng thấm ra từ tận trong xương tủy, y hỏi: “Dựa vào cái gì……"
Dựa vào cái gì ta phải nghe theo mệnh lệnh của ngươi, dựa vào cái gì ngươi yêu cầu ta làm chuyện như vậy?
“Dựa vào cái gì?"
Lang Vương tựa hồ có chút ngoài ý muốn, sau đó, lại một lần nữa lộ ra thần tình lãnh đạm mà lại cao thâm khó dò:
“Ngươi là bạn lữ (bạn đời) mà ta đã nhận định, theo lý phải luôn theo cạnh ta."
Tác giả :
Đông Phương Kì