Lang Vẫn (Mõm Sói)
Chương 27: Đại chiến đến gần
Khi Lâu Ánh Thần lao đi như một cơn gió trước mặt Phù Xuyên, Phù Xuyên lăng lăng ngây ra tại chỗ quên cả đuổi theo.
Tốc độ của y…….
Phù Xuyên vẫn còn nhớ rõ tình cảnh lần đầu tiên gặp gia hỏa này, y cả người đầy vết thương, toàn thân bùn đất, chính giữa những vết thương đẫm máu là cụm máu đông đen nghịt, đôi mắt nửa nhắm nửa mở, lộ ra bóng âm tử vong.
Y không lâu nữa sẽ chết…….
Tất cả những con lang nhìn thấy thương thế của y đều nghĩ như vậy. Nhưng y còn sống, không những sống, hơn nữa còn có phong thái anh dũng hơn hẳn những con lang khác.
Không thể nhìn thấu…… không thể nhìn thấu thứ chứa đựng trong con mắt độc nhất còn lại đó là cái gì
Thở dài, Phù Xuyên lắc lắc đầu đuổi theo, trong lòng lại nghĩ: “Thật sự không biết một con lang như thế, ai mới có thể xứng với y…… ai sẽ khiến y xem trọng
Khi Lâu Ánh Thần vội vàng đuổi tới thì lại không thấy được loạn chiến như trong dự liệu, y nghi hoặc nhìn từng cụm lang hai ba con tụm lại bên nhau, bắt đầu có chút hoài nghi có phải là bản thân bị đùa giỡn không. Nhưng sự xuất hiện của Phong Khởi chứng minh lời của Phù Xuyên không phải là giả.
Thong dong đi qua, liếc mắt nhìn Lôi Lạc đang trốn sau lưng Phong Khởi một cái, Lâu Ánh Thần kỳ dị hỏi: “Sống mũi của ngươi sao vậy?"
Sau đó nhìn thấy biểu tình ẩn nhẫn của Phong Khởi không biết là đang tức giận hay là buồn cười, Lôi Lạc đen mặt nói: “Ngươi quản ta" Lia lia mỏ, đầu cũng ngoắc sang một bên.
…….. Tiểu hài tử giận dỗi
Lâu Ánh Thần tự đánh giá vết thương đó, nhỏ bé, dấu vết một hàm răng, lại liên hệ với một chút tình báo trước đó, buột miệng hỏi: “Sao lại bị xà cắn lên sống mũi vậy?"
Một câu nói khiến cho Lôi Lạc vốn đang tức khí liền dựng lông lên: “Ta nói rồi không cần ngươi lo a!" Gầm xong, quay đầu, chạy đi.
“Phụt Đừng quản hắn." Phong Khởi nhịn không được cười ra tiếng, “Gia hỏa đó, thần kinh nếu như mỏng được một nửa như da mặt, thì sẽ không chịu loại thiệt thòi đó."
“…….."
Lâu Ánh Thần không nói gì, nghĩ một lát mới phiền muộn hỏi: “Không phải nói các ngươi bị xà"
Phong Khởi lắc lắc đuôi, hơi cười nhẹ: “Chuyện này phải thương lượng khá lâu, nhưng mà ta lại không biết, trận chiến của ngươi hôm đó, thế nhưng lại chiêu được nhiều…… kẻ sùng bái như thế."
Lâu Ánh Thần “di" một tiếng, sau đó mới quay nhìn xung quanh, lại thấy hơn phân nửa số lang đang nhìn y chăm chăm, trong mắt hiển nhiên đã tỏ rõ sắc thái tôn kính và bội phục, đương nhiên không phục cũng có, nhưng chen lẫn trong số đông, có thể không cần để ý. Lâu Ánh Thần trước giờ luôn quen làm việc ở chỗ tối, cho dù có tiếp tay ám sát cũng rất ít khi chủ động dụ địch ra, lần này lại khác hẳn như thế, y cảm thấy không quen co rút khóe miệng, nhẹ giọng nói: “Chúng ta đổi một chỗ khác nói chuyện đi."
Vẫn thu hết biểu tình của y vào mắt, Phong Khởi bất giác lại âm thầm cười một trận, nhưng không cự tuyệt, quay người dẫn đường đi vào rừng.
“A? Ý của ngươi là……."
Lâu Ánh Thần kinh ngạc dừng bước lại, Phong Khởi chậm rãi tản bộ ở phía trước lại đi thêm vài bước mới ngừng, quay đầu, mỉm cười dịu hòa “Ta muốn mời ngươi đến giúp chúng ta nâng cao lực chiến đầu."
“Tại sao?" Lâu Ánh Thần đột nhiên nghĩ tới đặc huấn, bảo y làm? Lẽ nào muốn y gầm khẩu hiệu bảo một đám lang đầy núi này chạy vòng vòng? Nghĩ nghĩ cái cảnh tượng đó liền cảm thấy….. đơ mặt(囧). Nhưng thấy Phong Khởi tiến tới trước mặt: “Ngươi không biết, Nguyệt Tô đó đối với ngươi có loại tình ý nào sao? Nếu như các ngươi thật sự kết thành phu thê, vậy chúng ta không phải là cùng một đàn rồi sao?"
Nguyệt Tô?
Nghe vậy, Lâu Ánh Thần thật sự ngốc lăng một lúc, y hoàn toàn đã quên béng con lang đó. Nhưng là…. lắc lắc đầu, Lâu Ánh Thần nghiêm chỉnh nói: “Ta đối với Nguyệt Tô không có hứng thú, cũng sẽ không cùng ai bên nhau."
“……. Vậy sao?" Biểu tình của Phong Khởi lại không thể hiện ra bao nhiêu thất vọng, huống hồ nó cũng chỉ là hỏi hỏi chút thôi, nếu người ta không có tâm ý đó, nó cũng không có ý đồ muốn cưỡng cầu, chuyển giọng sang chủ đề vừa nãy: “Dạo này ở đây không biết tại sao, mỗi lần cách vài ngày thì sẽ có xà đến tập kích, ta muốn tìm ngươi đến giúp đỡ."
“Ngươi xác định ta sẽ giúp ngươi?" Lâu Ánh Thần âm hàn lộ ra hàm răng, quả nhiên Phong Khởi vẫn vô thức run rẩy lỗ tai một chút, sau đó lại nhìn y cười nói: “Nếu Phù Xuyên không mời được ngươi, ta cũng đành dẹp bỏ suy nghĩ này, nhưng mà, ngươi đến rồi" Nói chưa xong, cặp mắt ngọc lục bảo đã mang theo ý cười, trong thoáng chốc được phủ lên một tầng kiêu ngạo tự tin. Lâu Ánh Thần xác thực nhìn ngẩn ra, y không ngờ con lang này cũng có thể…… có biểu tình nhu hòa tuấn dật như vậy, âm thầm suy tư thêm một chút, chỉ nói: “Ta sẽ không huấn luyện, nhưng nếu là đuổi rắn, thì có lẽ có thể giúp một ít."
“Vậy thì tạ ơn trước."
Bên này thuận lợi đàm phán, mà trong khu rừng lại đang náo nhiệt một trận.
Đám lang tụ lại bên nhau, cố gắng nghiên cứu, Phong Khởi đề ra kiến nghị này tự nhiên là có trưng cầu qua ý kiến của chúng lang, thấy họ rời đi, đám lang không có một khắc an tĩnh.
“Ngươi nói xem y có thể đồng ý hay không?"
Không cần nói rõ, tất cả đều biết “y" ở đây là chỉ ai, nhưng tựa hồ như tất cả lang đều không quen kêu lên cái tên có ba chữ đó, chỉ đành hàm hồ gọi một tiếng y.
“Chắc là sẽ mà, lần trước y không phải đã đến giúp đỡ sao? Ta cảm thấy sẽ đồng ý."
“Y lần đó là trả lại ân tình của Phong Khởi, lần này tính là gì?"
“Thì là giúp đỡ?"
“Nhưng y giống như không thích lo chuyện bao đồng……."
“Đây sao lại là chuyện bao đồng?"
“….."
Lôi Lạc trốn sau lùm cây buồn bực dùng móng vuốt cúp đầu xuống, đang lầm bầm bất mãn, nhưng nghe được tiếng nghị luận của lang ở xa, nhất thời giống như bị điện giật mà nhảy lên.
Từ sâu trong rừng, Lâu Ánh Thần chạy theo Phong Khởi đột ngột lao ra ngoài tới chỗ đám lang, ngóng nhìn một mảnh đất xanh tĩnh lặng như trước cơn bão, hỏi: “Sao vậy?" Y nghe ra được tiếng kêu cấp thiết, nhưng không hiểu là có hàm nghĩa gì.
Phong Khởi thu lại tất cả nhu hòa, trong thoáng chốc đổi thành biểu tình can cường kiên quyết, lãnh tĩnh mở miệng phun ra mấy chữ: “
“Đám xà tới rồi."
Khi Phù Xuyên nói bị đám xà bao vây, Lâu Ánh Thần liền nghĩ tới phương pháp đuổi xà, bất đắc dĩ trong não xác thực không có tư liệu như vậy, lúc này đại địch trước mắt, trong đầu đột nhiên lóe lên linh quang, nghĩ tới hai chữ “thiên địch", thế là vội vàng hỏi Phong Khởi: “Quanh đây, có động vật gì biết ăn xà?" Đầu tiên y nghĩ tới là chim ưng, nhưng không dám chắc lắm, dù sao trước đây mấy loại sinh vật y nhìn thấy đều rất xa lạ. Mà Phong Khởi cũng rất thông minh, chớp sáng lóe lên trong mắt: “Lạc Điêu!" Khẩu khí lại chuyển, “Nhưng là, chúng dã tính hung tàn, hơn nữa không dễ dàng ra khỏi ổ…….."
“Đây không phải là vấn đề gì, vấn đè là Lạc Điêu ở chỗ nào." Lâu Ánh Thần thấp giọng nói, Phong Khởi nhìn ra mảnh rừng khá xa: “Lạc Điêu ở trong chỗ rừng rậm kia, hang ổ của chúng xây trên đỉnh của những cây cực kỳ cao to. Ngươi có cách gì?"
Trên cây?
Lâu Ánh Thầm thầm mừng, nghĩ đến cũng may bản thân không có vấn đề gì khi ở trên cây, lập tức xoay người, lao về phương hướng có mười mấy cây thông trọc khác lạ, chỉ gầm lên: “Chống đỡ tới khi ta quay lại!"
Phong Khởi không yên tâm y một mình mạo hiểm, còn chưa kịp nói gì, đã thấy trong đội ngũ nhào ra một đạo bạch ảnh đi theo, đó là Nguyệt Tô. Nghĩ đến nỗi khổ luyến đơn phương tương tư đó, nó bất đắc dĩ cười khổ một chút, quay đầu nói với Phù Xuyên: “Phù Xuyên, đi giúp"
Phù Xuyên gật đầu, không chút phản bác chạy đuổi theo.
Tốc độ của y…….
Phù Xuyên vẫn còn nhớ rõ tình cảnh lần đầu tiên gặp gia hỏa này, y cả người đầy vết thương, toàn thân bùn đất, chính giữa những vết thương đẫm máu là cụm máu đông đen nghịt, đôi mắt nửa nhắm nửa mở, lộ ra bóng âm tử vong.
Y không lâu nữa sẽ chết…….
Tất cả những con lang nhìn thấy thương thế của y đều nghĩ như vậy. Nhưng y còn sống, không những sống, hơn nữa còn có phong thái anh dũng hơn hẳn những con lang khác.
Không thể nhìn thấu…… không thể nhìn thấu thứ chứa đựng trong con mắt độc nhất còn lại đó là cái gì
Thở dài, Phù Xuyên lắc lắc đầu đuổi theo, trong lòng lại nghĩ: “Thật sự không biết một con lang như thế, ai mới có thể xứng với y…… ai sẽ khiến y xem trọng
Khi Lâu Ánh Thần vội vàng đuổi tới thì lại không thấy được loạn chiến như trong dự liệu, y nghi hoặc nhìn từng cụm lang hai ba con tụm lại bên nhau, bắt đầu có chút hoài nghi có phải là bản thân bị đùa giỡn không. Nhưng sự xuất hiện của Phong Khởi chứng minh lời của Phù Xuyên không phải là giả.
Thong dong đi qua, liếc mắt nhìn Lôi Lạc đang trốn sau lưng Phong Khởi một cái, Lâu Ánh Thần kỳ dị hỏi: “Sống mũi của ngươi sao vậy?"
Sau đó nhìn thấy biểu tình ẩn nhẫn của Phong Khởi không biết là đang tức giận hay là buồn cười, Lôi Lạc đen mặt nói: “Ngươi quản ta" Lia lia mỏ, đầu cũng ngoắc sang một bên.
…….. Tiểu hài tử giận dỗi
Lâu Ánh Thần tự đánh giá vết thương đó, nhỏ bé, dấu vết một hàm răng, lại liên hệ với một chút tình báo trước đó, buột miệng hỏi: “Sao lại bị xà cắn lên sống mũi vậy?"
Một câu nói khiến cho Lôi Lạc vốn đang tức khí liền dựng lông lên: “Ta nói rồi không cần ngươi lo a!" Gầm xong, quay đầu, chạy đi.
“Phụt Đừng quản hắn." Phong Khởi nhịn không được cười ra tiếng, “Gia hỏa đó, thần kinh nếu như mỏng được một nửa như da mặt, thì sẽ không chịu loại thiệt thòi đó."
“…….."
Lâu Ánh Thần không nói gì, nghĩ một lát mới phiền muộn hỏi: “Không phải nói các ngươi bị xà"
Phong Khởi lắc lắc đuôi, hơi cười nhẹ: “Chuyện này phải thương lượng khá lâu, nhưng mà ta lại không biết, trận chiến của ngươi hôm đó, thế nhưng lại chiêu được nhiều…… kẻ sùng bái như thế."
Lâu Ánh Thần “di" một tiếng, sau đó mới quay nhìn xung quanh, lại thấy hơn phân nửa số lang đang nhìn y chăm chăm, trong mắt hiển nhiên đã tỏ rõ sắc thái tôn kính và bội phục, đương nhiên không phục cũng có, nhưng chen lẫn trong số đông, có thể không cần để ý. Lâu Ánh Thần trước giờ luôn quen làm việc ở chỗ tối, cho dù có tiếp tay ám sát cũng rất ít khi chủ động dụ địch ra, lần này lại khác hẳn như thế, y cảm thấy không quen co rút khóe miệng, nhẹ giọng nói: “Chúng ta đổi một chỗ khác nói chuyện đi."
Vẫn thu hết biểu tình của y vào mắt, Phong Khởi bất giác lại âm thầm cười một trận, nhưng không cự tuyệt, quay người dẫn đường đi vào rừng.
“A? Ý của ngươi là……."
Lâu Ánh Thần kinh ngạc dừng bước lại, Phong Khởi chậm rãi tản bộ ở phía trước lại đi thêm vài bước mới ngừng, quay đầu, mỉm cười dịu hòa “Ta muốn mời ngươi đến giúp chúng ta nâng cao lực chiến đầu."
“Tại sao?" Lâu Ánh Thần đột nhiên nghĩ tới đặc huấn, bảo y làm? Lẽ nào muốn y gầm khẩu hiệu bảo một đám lang đầy núi này chạy vòng vòng? Nghĩ nghĩ cái cảnh tượng đó liền cảm thấy….. đơ mặt(囧). Nhưng thấy Phong Khởi tiến tới trước mặt: “Ngươi không biết, Nguyệt Tô đó đối với ngươi có loại tình ý nào sao? Nếu như các ngươi thật sự kết thành phu thê, vậy chúng ta không phải là cùng một đàn rồi sao?"
Nguyệt Tô?
Nghe vậy, Lâu Ánh Thần thật sự ngốc lăng một lúc, y hoàn toàn đã quên béng con lang đó. Nhưng là…. lắc lắc đầu, Lâu Ánh Thần nghiêm chỉnh nói: “Ta đối với Nguyệt Tô không có hứng thú, cũng sẽ không cùng ai bên nhau."
“……. Vậy sao?" Biểu tình của Phong Khởi lại không thể hiện ra bao nhiêu thất vọng, huống hồ nó cũng chỉ là hỏi hỏi chút thôi, nếu người ta không có tâm ý đó, nó cũng không có ý đồ muốn cưỡng cầu, chuyển giọng sang chủ đề vừa nãy: “Dạo này ở đây không biết tại sao, mỗi lần cách vài ngày thì sẽ có xà đến tập kích, ta muốn tìm ngươi đến giúp đỡ."
“Ngươi xác định ta sẽ giúp ngươi?" Lâu Ánh Thần âm hàn lộ ra hàm răng, quả nhiên Phong Khởi vẫn vô thức run rẩy lỗ tai một chút, sau đó lại nhìn y cười nói: “Nếu Phù Xuyên không mời được ngươi, ta cũng đành dẹp bỏ suy nghĩ này, nhưng mà, ngươi đến rồi" Nói chưa xong, cặp mắt ngọc lục bảo đã mang theo ý cười, trong thoáng chốc được phủ lên một tầng kiêu ngạo tự tin. Lâu Ánh Thần xác thực nhìn ngẩn ra, y không ngờ con lang này cũng có thể…… có biểu tình nhu hòa tuấn dật như vậy, âm thầm suy tư thêm một chút, chỉ nói: “Ta sẽ không huấn luyện, nhưng nếu là đuổi rắn, thì có lẽ có thể giúp một ít."
“Vậy thì tạ ơn trước."
Bên này thuận lợi đàm phán, mà trong khu rừng lại đang náo nhiệt một trận.
Đám lang tụ lại bên nhau, cố gắng nghiên cứu, Phong Khởi đề ra kiến nghị này tự nhiên là có trưng cầu qua ý kiến của chúng lang, thấy họ rời đi, đám lang không có một khắc an tĩnh.
“Ngươi nói xem y có thể đồng ý hay không?"
Không cần nói rõ, tất cả đều biết “y" ở đây là chỉ ai, nhưng tựa hồ như tất cả lang đều không quen kêu lên cái tên có ba chữ đó, chỉ đành hàm hồ gọi một tiếng y.
“Chắc là sẽ mà, lần trước y không phải đã đến giúp đỡ sao? Ta cảm thấy sẽ đồng ý."
“Y lần đó là trả lại ân tình của Phong Khởi, lần này tính là gì?"
“Thì là giúp đỡ?"
“Nhưng y giống như không thích lo chuyện bao đồng……."
“Đây sao lại là chuyện bao đồng?"
“….."
Lôi Lạc trốn sau lùm cây buồn bực dùng móng vuốt cúp đầu xuống, đang lầm bầm bất mãn, nhưng nghe được tiếng nghị luận của lang ở xa, nhất thời giống như bị điện giật mà nhảy lên.
Từ sâu trong rừng, Lâu Ánh Thần chạy theo Phong Khởi đột ngột lao ra ngoài tới chỗ đám lang, ngóng nhìn một mảnh đất xanh tĩnh lặng như trước cơn bão, hỏi: “Sao vậy?" Y nghe ra được tiếng kêu cấp thiết, nhưng không hiểu là có hàm nghĩa gì.
Phong Khởi thu lại tất cả nhu hòa, trong thoáng chốc đổi thành biểu tình can cường kiên quyết, lãnh tĩnh mở miệng phun ra mấy chữ: “
“Đám xà tới rồi."
Khi Phù Xuyên nói bị đám xà bao vây, Lâu Ánh Thần liền nghĩ tới phương pháp đuổi xà, bất đắc dĩ trong não xác thực không có tư liệu như vậy, lúc này đại địch trước mắt, trong đầu đột nhiên lóe lên linh quang, nghĩ tới hai chữ “thiên địch", thế là vội vàng hỏi Phong Khởi: “Quanh đây, có động vật gì biết ăn xà?" Đầu tiên y nghĩ tới là chim ưng, nhưng không dám chắc lắm, dù sao trước đây mấy loại sinh vật y nhìn thấy đều rất xa lạ. Mà Phong Khởi cũng rất thông minh, chớp sáng lóe lên trong mắt: “Lạc Điêu!" Khẩu khí lại chuyển, “Nhưng là, chúng dã tính hung tàn, hơn nữa không dễ dàng ra khỏi ổ…….."
“Đây không phải là vấn đề gì, vấn đè là Lạc Điêu ở chỗ nào." Lâu Ánh Thần thấp giọng nói, Phong Khởi nhìn ra mảnh rừng khá xa: “Lạc Điêu ở trong chỗ rừng rậm kia, hang ổ của chúng xây trên đỉnh của những cây cực kỳ cao to. Ngươi có cách gì?"
Trên cây?
Lâu Ánh Thầm thầm mừng, nghĩ đến cũng may bản thân không có vấn đề gì khi ở trên cây, lập tức xoay người, lao về phương hướng có mười mấy cây thông trọc khác lạ, chỉ gầm lên: “Chống đỡ tới khi ta quay lại!"
Phong Khởi không yên tâm y một mình mạo hiểm, còn chưa kịp nói gì, đã thấy trong đội ngũ nhào ra một đạo bạch ảnh đi theo, đó là Nguyệt Tô. Nghĩ đến nỗi khổ luyến đơn phương tương tư đó, nó bất đắc dĩ cười khổ một chút, quay đầu nói với Phù Xuyên: “Phù Xuyên, đi giúp"
Phù Xuyên gật đầu, không chút phản bác chạy đuổi theo.
Tác giả :
Đông Phương Kì