Lang Vẫn (Mõm Sói)
Chương 106: Khác biệt của mẹ và ba
“Ba con?…… Một con hai con ba con……. ba con…… ách…… một con hai con ba con…….."
Quay đầu nhìn sang cái tên Mộc Bàn cứ lẩm bẩm không ngừng, Lâu Ánh Thần nghi hoặc hỏi: “Ngươi đang làm cái gì a?" Tuy không có hứng thứ hỏi chuyện riêng của người khác, nhưng sau lưng mình cứ có một tên giống như máy niệm kinh ngồi niệm không ngừng thì cũng thật sự rất phiền. Lang Vương nghe hỏi mới nhìn sang bên này một cái, nhún vai cười nói: “Tiểu tử đó gần đây cứ tưng tửng không bình thường thôi, ai biết nó lại đang làm cái gì." “……" Chớp chớp mắt không tính nghiên cứu sâu thêm, Lâu Ánh Thần than dài, tiếp tục dịch tới trước.
Chú ý đến cuộc đối thoại trước mặt, Lưu Sa liếc mắt trắng sang Mộc Bàn còn không sở giác, cuối cùng không nhìn nổi nữa, dùng vai chạm qua binh một cái.
“Làm gì a" Mộc Bàn bị phá rối bất mãn nhíu mày, ánh mắt nghi ngờ và mang theo oán thán nhìn tên phá rối, Lưu Sa bất đắc dĩ hỏi: “Ngươi lại đang lảm nhảm cái gì"
“A? Nga, ta đang muốn tính xem mình đã ăn tổng cộng bao nhiêu con dơi rồi……" “" Lưu Sa cảm thấy phần sau của câu trả lời mới sẽ khiến mình càng thêm không thốt nên lời, trầm mặc hết ba bốn giấy mới tiếp tục hỏi: “Vậy tại sao cứ lập đi lập lại một hai ba, ta nhớ ngươi ăn cũng không ít đâu." Hoặc nên nói đoàn thể giết rất nhiều con, nhưng không ngờ Mộc Bàn lại rất thành thật biện giải: “Đúng a, ta chính là đang đếm, nhưng mà vượt qua số ba, thì thật khó tính toán……"
“……"
Nghiêm túc hỏi nó vấn đề này thì ta cũng là một tên ngu…… Lưu Sa vẻ mặt hận không thể rèn sắt khi còn nóng, nhìn đến mức Mộc Bàn nghi hoặc lắc lắc, vì thanh âm của nó không nhỏ, cho nên lang một vòng xung quanh đều có thể nghe thấy rõ ràng, số thấp giọng cười chiếm không ít, đương sự thì lại không để ý, vẫn như cũ mở miệng cười một cách vô tâm vô phế. Lưu Sa bất mãn đảo nhìn tứ phía một lần, cho đến khi không có ai dám lên tiếng, mới hung ác trừng trừng Mộc Bàn, dùng âm lượng chỉ có hai người có thể nghe được thấp giọng nói: “Ngươi TMD đừng có làm ta mất mặt, yên lặng đi!"
“?" Mộc Bàn không biết bản thân rốt cuộc lại làm gì đắc tội Lưu Sa, mang theo vẻ mặt hoang mang, lại rất thành thật gật đầu. Trong lòng đất, thật ra đã qua năm ngày rồi.
Tổng kết lại nói, hai ngày trước đám lang đã rất thê thảm, luôn là chạy trốn, bị truy sát, nhân tâm hoảng loạn. Mà ba ngày sau……. có lẽ thật sự là đói khát dẫn phát tiềm năng của cơ thể, hồi đầu thì không muốn gặp dơi trùng bò cạp, hiện tại lại hận không thể chỗ nào cũng có, đám lang không ngừng săn mồi, nhưng thức ăn vẫn thiếu hụt, cũng không biết có phải là biến hóa của từ trường không, từ khi bắt đầu ăn nuốt sinh vật trong hang động, những thứ tấn công chúng ngược lại ít dần đi, mà hiện tại chúng đã lại có một ngày không gặp bất cứ sinh vật nào.
“Bụng đói quá……. sao không có dơi bay qua bay lại chứ……"
“Ách, hiện tại đến một đàn xà ta ước tính sẽ trực tiếp xé ăn luôn."
“Muốn ăn thịt quá, đừng nói là dơi, nếu như là cái thứ bữa trước ở trong cát……."
“Được rồi đi, cái thứ đó có độc đó được không, ngươi muốn ngoẻo trong đây phải không "
“Bớt nói hai câu đi, nói càng thêm đói"
“Ai……"
Thanh âm hỗn tạp thảo luận truyền tới trong tai, Lâu Ánh Thần nhịn không được nhẹ nhàng cười giễu, Lang Vương tự nhiên là biết y đang nghĩ cái gì, thương yêu chạm chạm vào đỉnh đầu y, bước chân ổn trọng mở đầu dẫn đường. “Ngươi cũng đói rồi đi……. tối qua chỉ ăn có hai con dơi mà thôi." Lâu Ánh Thần dựa lại gần, đi song song. Lang Vương nhẹ nhàng than dài: “Cũng may, thật ra, ta có chút lo lắng đường phía trước, nơi này……. ta không có cảm giác về thời gian, hơn nữa"
“Thuyền đến cầu tự nhiên đi thẳng, đừng nghĩ nhiều nữa." Lâu Ánh Thần an ủi, đột nhiên lại nghĩ tới cái gì, gọi ra sau: “Phù Xuyên?"
“Ô ô " Phù Xuyên đang ở không xa vội vàng chạy tới, cũng không khách khí mang con gấu con trong miệng vứt lên lưng Xích Nha, hỏi: “Chuyện gì?"
“…… Gấu con gần đây thế nào?"
“Nga, tiểu gia hỏa…… có chút đờ đẫn rồi, nhưng chắc chưa đói chết, a a, đúng rồi ta dạy nó biết nhận người rồi….."
“Nhận người?"
“Ân." Phù Xuyên nói rồi tựa như hiến báu vật đem gấu con kéo tới, híp mắt quan sát mặt đất, xác định không có trùng bò cạp gì đó mới thả xuống, tiếp theo dùng lưỡi liếm lên đầu gấu con, tiểu gia hỏa lảo đảo một chút bị đầu lưỡi đẩy đi, trọng tâm không ổn định liền ngã vật ra.
“Ách…… đừng phô trương, tiểu gia hỏa kêu một tiếng, trước mặt là ai?"
Gấu con nghi hoặc quay đầu nhìn Phù Xuyên, chớp chớp con mắt nhỏ bé, rất lâu khi Phù Xuyên gần như phải đổ mồ hôi lạnh mới quay đầu đi: “Ba…… a…… ba….." Tiếng phát ra tuy có chút không rõ ràng nhưng rất đúng chuẩn, đó tuyệt đối là thanh âm của lang, Lâu Ánh Thần kinh dị nhíu mày, khoảng thời gian trước tiểu đông tây còn nói là ngôn ngữ của gấu, mới mấy ngày thế nhưng đã học được ngôn ngữ của họ rồi, xem ra trừ vì tiểu hài tử học ngôn ngữ rất nhanh ra, thì Phù Xuyên xác thực là rất dụng công rồi rất rảnh rang để lên lớp. Lang Vương sớm đã đứng ở một bên, lúc này tiến tới thò đầu ra, đặt đầu gác lên vai Lâu Ánh Thần, tuy không nói chuyện, nhưng cái đuôi thì vẫy liên tục.
“Không chỉ có như thế nga hắc hắc hắc……" Cười đến có vài phần gian tà, Phù Xuyên tiếp tục đẩy đầu gấu con, “Đó là ai, ngươi kêu hắn là gì?" Lần này chỉ vào Lang Vương, Lang Vương bị điểm danh liếm liếm môi, tựa hồ là muốn biểu hiện một chút uy nghiêm, đầu lập tức lấy ra khỏi vai Lâu Ánh Thần: “Tại sao còn có ta?" Nói thì nói như thế, nhưng mắt lại nhìn chăm chăm gấu con.
Gấu con cũng nhìn Lang Vương, không nói gì, chỉ nhún mũi.
“Nó….. đây là phản ứng gì?" Lang Vương không vui.
Phù Xuyên cảm thấy tâm trạng từng trận từng trận bị áp bức, vội vàng giải thích: “Đại khái là….. lại quên rồi, ách…… ta tiếp tục đi giáo dục tiểu gia hỏa……"
“…… Dựa vào cái gì đến chỗ của ta thì không chịu kêu nữa……" Tuy nói đối với hài tử không có mấy hảo cảm, nhưng nhìn thấy một tiểu đông tây như thế gọi ái nhân của mình là ‘ba ba’, tới chỗ của mình thì lại chun mũi ra, vẫn là có chút không vui. Nhưng Lang Vương phủ nhận nội tâm của mình, lúng túng nửa ngày, hối thúc Phù Xuyên: “Ngươi lại thử xem"
…… Lão đại…… cái này…… không phải là vấn đề này a…… Phù Xuyên cảm thấy bản thân lần này hiến báu vật hoàn toàn chính là…… không có gì lại tự tìm phiền toái, nhưng vương mệnh không thể trái, đi đến cạnh gấu con, kéo lớp da sau đầu nó nhấc nhấc mấy cái lại bỏ xuống
Tiểu đông tây này thích đùa như thế: “Tiểu gia hỏa, gọi một tiếng, một tiếng là được"
Đám lang đang lên đường đều dừng lại, đầu lĩnh đã ngừng chân thì chúng không tất yếu phải liều mạng xông tới trước như thế, đều không gần không xa tản ra bốn phía ngồi nhìn.
Gấu con ngẩng đầu, nửa ngày mới mở miệng: “ Ngao ô."
“……" “……" “……"
Đại ca ta không phải bảo ngươi nói cái này…….
“Không phải bảo ngươi hú…… là xưng hô….. xưng hô a tiểu tổ tông……" Phù Xuyên khóc không ra nước mắt.
Gấu con hiểu như không hiểu nhìn phía trước, rất lâu sau, cuối cùng cũng xem như giữ chút mặt mũi mà chuyển mắt nhìn Lang Vương, mở miệng: “Không…… hừ hừ…… mễ a……" (Mễ: gạo, cách phát âm tương tự như chữ ‘mẹ’, nên nó phát âm nhầm.)
“A? Không đúng không đúng, gọi rõ ràng a…… ngoan, thử lại lần nữa"
“……Mẹ…… a mẹ"
“……" “……" “……"
Lần này rõ ràng rồi nhưng cũng khiến cho một vòng lang hóa đá, cuối cùng sau một tiếng ‘phốc’ bật cười của Lâu Ánh Thần, Phù Xuyên hồi thần, trước mắt đã xuất hiện một gương mặt dữ tợn cười của con lang nào đấy đang không vui đến cực điểm: “Đây chính là thứ gọi là thành quả giáo dục?" “Ách….." Lão đại đây hoàn toàn là hiểu lầm a…… ta phát thệ là ta không có dạy nó kêu cái từ này a a a a a a……..
“Dựa vào cái gì mà ta là ‘mẹ’! Dựa vào cái gì con gấu con đó…….. = = #"
“……"
Lâu Ánh Thần buồn cười đi đến trước mặt gấu con còn không hiểu gì, thè lưỡi ra liếm mấy cái trên đầu nó, công sức nhiều ngày như thế, tiểu đông tây tựa hồ lớn lên chút rồi, trước đây cánh tay còn không lớn bao nhiêu, hiện tại đã tròn thêm một vòng. “A ba…… ba……" Thanh âm nhỏ vụn từ trong miệng gấu con truyền ra, tiểu đông tây híp mắt lại càng giống như đồ chơi, thật ra ánh sáng trong hang động không đủ, mắt của lang cũng không thể nhìn rất rõ ràng nguồn sáng quá ít, cho nên khi Lâu Ánh Thần nhìn qua, tiểu đông tây trừ một cặp mắt tròn tỏa sáng ra, đám lông màu đen xám đó gần như ẩn mất tiêu rất giống với Lang Vương.
“Ngươi đừng chạy loạn ở chỗ này….. không dễ tìm được đâu……"
“A, đúng rồi Có cần đặt tên cho nó không?" Lưu Sa nửa đường chạy tới đột nhiên hỏi, Phù Xuyên cũng làm như mới tỉnh khỏi mộng (có thể thay đổi chủ đề tự nhiên cao hứng): “Đúng a, cũng không thể luôn gọi là tiểu gia hỏa, tiểu đông tây nữa ai đặt nào ai đặt nào?" Lâu Ánh Thần nhớ lại một chút tin tức trong đầu có liên quan đến tên, trống không, thế là rất thong dong chuyển mặt sang Lang Vương: “Ngươi đặt đi."
“Tại sao là ta….." Chân mày Lang Vương dính lại với nhau. Nhưng Lâu Ánh Thần vì xung quanh quá tối nên không nhìn thấy: “Ngươi cũng là ba của nó a huống hồ ta không biết chọn tên."
“……" Lang Vương rất thành thật suy nghĩ, hết nửa ngày, “Lưu Sa, ngươi có chủ ý gì hay không?"
Chuyện này đặc biệt dễ nghĩ tới ta……. Lưu Sa kéo kéo miệng, khiêm nhường cười nói: “Ta cũng vô năng với chuyện đặc lên, nhưng mà…….. bình thường nói đến tên đều là người nhà đặc mà cho nên" Tiếp theo không cần nói nữa, chính là nói Vương ngươi tự mình xem thử rồi liệu đi…… Lang Vương đảo mắt trắng dã, không nói nên lời quay người: “Ta trên đường suy nghĩ một chút." “Ân, cũng được." Không để Phù Xuyên tiếp tục chiếu cố, Lâu Ánh Thần ngậm gấu con lên, lắc lư tiếp tục đi tới, Lang Vương bị rớt lại sau mấy bước, bất đắc dĩ nhìn cái bóng đèn nhỏ đó, rối rắm co giật khóe miệng.
Đội ngũ bắt đầu có tạp âm nho nhỏ, đám lang phân thành từng đội nhỏ thấp giọng nói chuyện, tiếng ong ong vang vọng trong hang động, tựa hồ là có một sự nhẹ nhõm kỳ lạ kéo đến, Lâu Ánh Thần theo bản năng phát giác được một chút kỳ quái, nhưng khi dừng bước lại tỉ mỉ lắng nghe, không thu hoạch được gì, đa nghi sao? Y cảm thấy là bản thân nghĩ quá nhiều, lắc quả cầu đen đang ngậm trong miệng mấy cái, tiếp tục di tới.
“Có gió ngươi cảm thấy được không?"
Không biết qua bao lâu, Mộc Bàn đột nhiên la lên, những con lang khác vẻ mặt hoang mang, người thứ hai cảm giác được là Lâu Ánh Thần, không chỉ là gió, y còn có thể nhìn thấy một chút tia sáng từ chỗ xa, không giống với ánh sáng trong hang động, loại chói mắt đó tốc độ dưới chân bất giác tăng nhanh, không kịp cao hứng thì y đã trực tiếp xông qua. Lang Vương tự nhiên theo sát sau lưng, chạy điên cuồng mấy trăm mét, quả nhiên xa xa phía trước nhìn thấy cửa động, đám lang một hàng nhất thời hoan hô mừng rỡ.
Cuối cùng có thể đi ra rồi
Cuối cùng có thể có thức ăn bình thường rồi
Cuối cùng không cần ngủ cũng phải ở trạng thái nửa tỉnh rồi!
Xích Nha vẫn luôn trầm mặc lòng đầy tâm sự nhìn phía trước, nó cũng rất cao hứng có thể tìm được đường ra, chỉ là, nó càng lo lắng là một chuyện khác nữa kia thân thể…… đang căng cứng, giống như từ từ biến thành tảng đá, từ móng vuốt, chóp đuôi bắt đầu truyền tới cảm giác rất lạnh rất trầm trọng, nó không biết đây có phải làm ảo giác không, cũng không kịp nghĩ rốt cuộc là cái gì, thân thể đã nương theo sự cuộn trào của đám lang mà xông tới trước, tốc độ nhưng lại càng ngày càng chậm, cuối cùng, nhiệt độ băng lạnh dâng đầy thân thể nó, mắt mở trân trân nhìn ánh sáng xa không thể với tới trước mặt, nó bịch một tiếng ngã xuống đất, nghiêng đầu nhìn theo bóng lưng của đám lang phía trước, tư duy chậm rãi chìm vào hắc ám.
Quay đầu nhìn sang cái tên Mộc Bàn cứ lẩm bẩm không ngừng, Lâu Ánh Thần nghi hoặc hỏi: “Ngươi đang làm cái gì a?" Tuy không có hứng thứ hỏi chuyện riêng của người khác, nhưng sau lưng mình cứ có một tên giống như máy niệm kinh ngồi niệm không ngừng thì cũng thật sự rất phiền. Lang Vương nghe hỏi mới nhìn sang bên này một cái, nhún vai cười nói: “Tiểu tử đó gần đây cứ tưng tửng không bình thường thôi, ai biết nó lại đang làm cái gì." “……" Chớp chớp mắt không tính nghiên cứu sâu thêm, Lâu Ánh Thần than dài, tiếp tục dịch tới trước.
Chú ý đến cuộc đối thoại trước mặt, Lưu Sa liếc mắt trắng sang Mộc Bàn còn không sở giác, cuối cùng không nhìn nổi nữa, dùng vai chạm qua binh một cái.
“Làm gì a" Mộc Bàn bị phá rối bất mãn nhíu mày, ánh mắt nghi ngờ và mang theo oán thán nhìn tên phá rối, Lưu Sa bất đắc dĩ hỏi: “Ngươi lại đang lảm nhảm cái gì"
“A? Nga, ta đang muốn tính xem mình đã ăn tổng cộng bao nhiêu con dơi rồi……" “" Lưu Sa cảm thấy phần sau của câu trả lời mới sẽ khiến mình càng thêm không thốt nên lời, trầm mặc hết ba bốn giấy mới tiếp tục hỏi: “Vậy tại sao cứ lập đi lập lại một hai ba, ta nhớ ngươi ăn cũng không ít đâu." Hoặc nên nói đoàn thể giết rất nhiều con, nhưng không ngờ Mộc Bàn lại rất thành thật biện giải: “Đúng a, ta chính là đang đếm, nhưng mà vượt qua số ba, thì thật khó tính toán……"
“……"
Nghiêm túc hỏi nó vấn đề này thì ta cũng là một tên ngu…… Lưu Sa vẻ mặt hận không thể rèn sắt khi còn nóng, nhìn đến mức Mộc Bàn nghi hoặc lắc lắc, vì thanh âm của nó không nhỏ, cho nên lang một vòng xung quanh đều có thể nghe thấy rõ ràng, số thấp giọng cười chiếm không ít, đương sự thì lại không để ý, vẫn như cũ mở miệng cười một cách vô tâm vô phế. Lưu Sa bất mãn đảo nhìn tứ phía một lần, cho đến khi không có ai dám lên tiếng, mới hung ác trừng trừng Mộc Bàn, dùng âm lượng chỉ có hai người có thể nghe được thấp giọng nói: “Ngươi TMD đừng có làm ta mất mặt, yên lặng đi!"
“?" Mộc Bàn không biết bản thân rốt cuộc lại làm gì đắc tội Lưu Sa, mang theo vẻ mặt hoang mang, lại rất thành thật gật đầu. Trong lòng đất, thật ra đã qua năm ngày rồi.
Tổng kết lại nói, hai ngày trước đám lang đã rất thê thảm, luôn là chạy trốn, bị truy sát, nhân tâm hoảng loạn. Mà ba ngày sau……. có lẽ thật sự là đói khát dẫn phát tiềm năng của cơ thể, hồi đầu thì không muốn gặp dơi trùng bò cạp, hiện tại lại hận không thể chỗ nào cũng có, đám lang không ngừng săn mồi, nhưng thức ăn vẫn thiếu hụt, cũng không biết có phải là biến hóa của từ trường không, từ khi bắt đầu ăn nuốt sinh vật trong hang động, những thứ tấn công chúng ngược lại ít dần đi, mà hiện tại chúng đã lại có một ngày không gặp bất cứ sinh vật nào.
“Bụng đói quá……. sao không có dơi bay qua bay lại chứ……"
“Ách, hiện tại đến một đàn xà ta ước tính sẽ trực tiếp xé ăn luôn."
“Muốn ăn thịt quá, đừng nói là dơi, nếu như là cái thứ bữa trước ở trong cát……."
“Được rồi đi, cái thứ đó có độc đó được không, ngươi muốn ngoẻo trong đây phải không "
“Bớt nói hai câu đi, nói càng thêm đói"
“Ai……"
Thanh âm hỗn tạp thảo luận truyền tới trong tai, Lâu Ánh Thần nhịn không được nhẹ nhàng cười giễu, Lang Vương tự nhiên là biết y đang nghĩ cái gì, thương yêu chạm chạm vào đỉnh đầu y, bước chân ổn trọng mở đầu dẫn đường. “Ngươi cũng đói rồi đi……. tối qua chỉ ăn có hai con dơi mà thôi." Lâu Ánh Thần dựa lại gần, đi song song. Lang Vương nhẹ nhàng than dài: “Cũng may, thật ra, ta có chút lo lắng đường phía trước, nơi này……. ta không có cảm giác về thời gian, hơn nữa"
“Thuyền đến cầu tự nhiên đi thẳng, đừng nghĩ nhiều nữa." Lâu Ánh Thần an ủi, đột nhiên lại nghĩ tới cái gì, gọi ra sau: “Phù Xuyên?"
“Ô ô " Phù Xuyên đang ở không xa vội vàng chạy tới, cũng không khách khí mang con gấu con trong miệng vứt lên lưng Xích Nha, hỏi: “Chuyện gì?"
“…… Gấu con gần đây thế nào?"
“Nga, tiểu gia hỏa…… có chút đờ đẫn rồi, nhưng chắc chưa đói chết, a a, đúng rồi ta dạy nó biết nhận người rồi….."
“Nhận người?"
“Ân." Phù Xuyên nói rồi tựa như hiến báu vật đem gấu con kéo tới, híp mắt quan sát mặt đất, xác định không có trùng bò cạp gì đó mới thả xuống, tiếp theo dùng lưỡi liếm lên đầu gấu con, tiểu gia hỏa lảo đảo một chút bị đầu lưỡi đẩy đi, trọng tâm không ổn định liền ngã vật ra.
“Ách…… đừng phô trương, tiểu gia hỏa kêu một tiếng, trước mặt là ai?"
Gấu con nghi hoặc quay đầu nhìn Phù Xuyên, chớp chớp con mắt nhỏ bé, rất lâu khi Phù Xuyên gần như phải đổ mồ hôi lạnh mới quay đầu đi: “Ba…… a…… ba….." Tiếng phát ra tuy có chút không rõ ràng nhưng rất đúng chuẩn, đó tuyệt đối là thanh âm của lang, Lâu Ánh Thần kinh dị nhíu mày, khoảng thời gian trước tiểu đông tây còn nói là ngôn ngữ của gấu, mới mấy ngày thế nhưng đã học được ngôn ngữ của họ rồi, xem ra trừ vì tiểu hài tử học ngôn ngữ rất nhanh ra, thì Phù Xuyên xác thực là rất dụng công rồi rất rảnh rang để lên lớp. Lang Vương sớm đã đứng ở một bên, lúc này tiến tới thò đầu ra, đặt đầu gác lên vai Lâu Ánh Thần, tuy không nói chuyện, nhưng cái đuôi thì vẫy liên tục.
“Không chỉ có như thế nga hắc hắc hắc……" Cười đến có vài phần gian tà, Phù Xuyên tiếp tục đẩy đầu gấu con, “Đó là ai, ngươi kêu hắn là gì?" Lần này chỉ vào Lang Vương, Lang Vương bị điểm danh liếm liếm môi, tựa hồ là muốn biểu hiện một chút uy nghiêm, đầu lập tức lấy ra khỏi vai Lâu Ánh Thần: “Tại sao còn có ta?" Nói thì nói như thế, nhưng mắt lại nhìn chăm chăm gấu con.
Gấu con cũng nhìn Lang Vương, không nói gì, chỉ nhún mũi.
“Nó….. đây là phản ứng gì?" Lang Vương không vui.
Phù Xuyên cảm thấy tâm trạng từng trận từng trận bị áp bức, vội vàng giải thích: “Đại khái là….. lại quên rồi, ách…… ta tiếp tục đi giáo dục tiểu gia hỏa……"
“…… Dựa vào cái gì đến chỗ của ta thì không chịu kêu nữa……" Tuy nói đối với hài tử không có mấy hảo cảm, nhưng nhìn thấy một tiểu đông tây như thế gọi ái nhân của mình là ‘ba ba’, tới chỗ của mình thì lại chun mũi ra, vẫn là có chút không vui. Nhưng Lang Vương phủ nhận nội tâm của mình, lúng túng nửa ngày, hối thúc Phù Xuyên: “Ngươi lại thử xem"
…… Lão đại…… cái này…… không phải là vấn đề này a…… Phù Xuyên cảm thấy bản thân lần này hiến báu vật hoàn toàn chính là…… không có gì lại tự tìm phiền toái, nhưng vương mệnh không thể trái, đi đến cạnh gấu con, kéo lớp da sau đầu nó nhấc nhấc mấy cái lại bỏ xuống
Tiểu đông tây này thích đùa như thế: “Tiểu gia hỏa, gọi một tiếng, một tiếng là được"
Đám lang đang lên đường đều dừng lại, đầu lĩnh đã ngừng chân thì chúng không tất yếu phải liều mạng xông tới trước như thế, đều không gần không xa tản ra bốn phía ngồi nhìn.
Gấu con ngẩng đầu, nửa ngày mới mở miệng: “ Ngao ô."
“……" “……" “……"
Đại ca ta không phải bảo ngươi nói cái này…….
“Không phải bảo ngươi hú…… là xưng hô….. xưng hô a tiểu tổ tông……" Phù Xuyên khóc không ra nước mắt.
Gấu con hiểu như không hiểu nhìn phía trước, rất lâu sau, cuối cùng cũng xem như giữ chút mặt mũi mà chuyển mắt nhìn Lang Vương, mở miệng: “Không…… hừ hừ…… mễ a……" (Mễ: gạo, cách phát âm tương tự như chữ ‘mẹ’, nên nó phát âm nhầm.)
“A? Không đúng không đúng, gọi rõ ràng a…… ngoan, thử lại lần nữa"
“……Mẹ…… a mẹ"
“……" “……" “……"
Lần này rõ ràng rồi nhưng cũng khiến cho một vòng lang hóa đá, cuối cùng sau một tiếng ‘phốc’ bật cười của Lâu Ánh Thần, Phù Xuyên hồi thần, trước mắt đã xuất hiện một gương mặt dữ tợn cười của con lang nào đấy đang không vui đến cực điểm: “Đây chính là thứ gọi là thành quả giáo dục?" “Ách….." Lão đại đây hoàn toàn là hiểu lầm a…… ta phát thệ là ta không có dạy nó kêu cái từ này a a a a a a……..
“Dựa vào cái gì mà ta là ‘mẹ’! Dựa vào cái gì con gấu con đó…….. = = #"
“……"
Lâu Ánh Thần buồn cười đi đến trước mặt gấu con còn không hiểu gì, thè lưỡi ra liếm mấy cái trên đầu nó, công sức nhiều ngày như thế, tiểu đông tây tựa hồ lớn lên chút rồi, trước đây cánh tay còn không lớn bao nhiêu, hiện tại đã tròn thêm một vòng. “A ba…… ba……" Thanh âm nhỏ vụn từ trong miệng gấu con truyền ra, tiểu đông tây híp mắt lại càng giống như đồ chơi, thật ra ánh sáng trong hang động không đủ, mắt của lang cũng không thể nhìn rất rõ ràng nguồn sáng quá ít, cho nên khi Lâu Ánh Thần nhìn qua, tiểu đông tây trừ một cặp mắt tròn tỏa sáng ra, đám lông màu đen xám đó gần như ẩn mất tiêu rất giống với Lang Vương.
“Ngươi đừng chạy loạn ở chỗ này….. không dễ tìm được đâu……"
“A, đúng rồi Có cần đặt tên cho nó không?" Lưu Sa nửa đường chạy tới đột nhiên hỏi, Phù Xuyên cũng làm như mới tỉnh khỏi mộng (có thể thay đổi chủ đề tự nhiên cao hứng): “Đúng a, cũng không thể luôn gọi là tiểu gia hỏa, tiểu đông tây nữa ai đặt nào ai đặt nào?" Lâu Ánh Thần nhớ lại một chút tin tức trong đầu có liên quan đến tên, trống không, thế là rất thong dong chuyển mặt sang Lang Vương: “Ngươi đặt đi."
“Tại sao là ta….." Chân mày Lang Vương dính lại với nhau. Nhưng Lâu Ánh Thần vì xung quanh quá tối nên không nhìn thấy: “Ngươi cũng là ba của nó a huống hồ ta không biết chọn tên."
“……" Lang Vương rất thành thật suy nghĩ, hết nửa ngày, “Lưu Sa, ngươi có chủ ý gì hay không?"
Chuyện này đặc biệt dễ nghĩ tới ta……. Lưu Sa kéo kéo miệng, khiêm nhường cười nói: “Ta cũng vô năng với chuyện đặc lên, nhưng mà…….. bình thường nói đến tên đều là người nhà đặc mà cho nên" Tiếp theo không cần nói nữa, chính là nói Vương ngươi tự mình xem thử rồi liệu đi…… Lang Vương đảo mắt trắng dã, không nói nên lời quay người: “Ta trên đường suy nghĩ một chút." “Ân, cũng được." Không để Phù Xuyên tiếp tục chiếu cố, Lâu Ánh Thần ngậm gấu con lên, lắc lư tiếp tục đi tới, Lang Vương bị rớt lại sau mấy bước, bất đắc dĩ nhìn cái bóng đèn nhỏ đó, rối rắm co giật khóe miệng.
Đội ngũ bắt đầu có tạp âm nho nhỏ, đám lang phân thành từng đội nhỏ thấp giọng nói chuyện, tiếng ong ong vang vọng trong hang động, tựa hồ là có một sự nhẹ nhõm kỳ lạ kéo đến, Lâu Ánh Thần theo bản năng phát giác được một chút kỳ quái, nhưng khi dừng bước lại tỉ mỉ lắng nghe, không thu hoạch được gì, đa nghi sao? Y cảm thấy là bản thân nghĩ quá nhiều, lắc quả cầu đen đang ngậm trong miệng mấy cái, tiếp tục di tới.
“Có gió ngươi cảm thấy được không?"
Không biết qua bao lâu, Mộc Bàn đột nhiên la lên, những con lang khác vẻ mặt hoang mang, người thứ hai cảm giác được là Lâu Ánh Thần, không chỉ là gió, y còn có thể nhìn thấy một chút tia sáng từ chỗ xa, không giống với ánh sáng trong hang động, loại chói mắt đó tốc độ dưới chân bất giác tăng nhanh, không kịp cao hứng thì y đã trực tiếp xông qua. Lang Vương tự nhiên theo sát sau lưng, chạy điên cuồng mấy trăm mét, quả nhiên xa xa phía trước nhìn thấy cửa động, đám lang một hàng nhất thời hoan hô mừng rỡ.
Cuối cùng có thể đi ra rồi
Cuối cùng có thể có thức ăn bình thường rồi
Cuối cùng không cần ngủ cũng phải ở trạng thái nửa tỉnh rồi!
Xích Nha vẫn luôn trầm mặc lòng đầy tâm sự nhìn phía trước, nó cũng rất cao hứng có thể tìm được đường ra, chỉ là, nó càng lo lắng là một chuyện khác nữa kia thân thể…… đang căng cứng, giống như từ từ biến thành tảng đá, từ móng vuốt, chóp đuôi bắt đầu truyền tới cảm giác rất lạnh rất trầm trọng, nó không biết đây có phải làm ảo giác không, cũng không kịp nghĩ rốt cuộc là cái gì, thân thể đã nương theo sự cuộn trào của đám lang mà xông tới trước, tốc độ nhưng lại càng ngày càng chậm, cuối cùng, nhiệt độ băng lạnh dâng đầy thân thể nó, mắt mở trân trân nhìn ánh sáng xa không thể với tới trước mặt, nó bịch một tiếng ngã xuống đất, nghiêng đầu nhìn theo bóng lưng của đám lang phía trước, tư duy chậm rãi chìm vào hắc ám.
Tác giả :
Đông Phương Kì