Lãng Tử Tại Đô Thị
Chương 89: Căn nguyên
Gã đụng phải hai lần, nhìn thấy Lâm Dật Phi ngửa mặt lên trời, miệng phun máu tươi, hắn cười lạnh cuốn bụi mà đi. Nhưng gã không ngờ Lâm Dật Phi lại sống sót, hơn nữa dường như sống rất thoải mái.
Hắn thậm chí ngay cả bài vở và bài tập đều không chậm trễ. Điều này khiến cho Uông Tử Hào cảm thấy rất không hiểu, có chút hoài nghi chiếc xe mình lái kia có phải làm bằng bột mì hay không.
Đương nhiên sau khi dùng xong chiếc xe kia, gã liền bỏ đi. Phụ nữ và xe đối với rất nhiều người mà nói, vẫn là mong muốn không thể thành. Nhưng đối với Uông Tử Hào mà nói, chẳng qua chỉ là giống như bộ quần áo, mặc vài ngày là có thể vứt bỏ đổi cái mới. Sau khi gã vứt bỏ chiếc xe kia, liền tùy tiện bịa lý do, nói chiếc xe vài ngày trước đã bị kẻ trộm đánh cắp rồi, không biết tung tích, rất nhanh cha gã lại mua cho gã một chiếc. Phụ nữ gã rất thích mới mẻ, nhưng xe gã lại chỉ thích dùng một kiểu. Hết thảy tất cả chẳng qua chỉ là đơn giản như đổi lại biển số xe vậy.
Nhưng khiến cho gã cảm thấy khó chịu chính là, Lâm Dật Phi này không ngờ cua được Bách Lý Băng. Điều này không khỏi khiến gã phát ra cảm thán. Vì sao hoa tươi luôn cắm trên bãi cứt trâu. Tên tiểu tử này thật sự không xứng với thiên kim đại tiểu thư của tập đoàn Bách Lý. Đó là Thiên Sơn Tuyết Liên, bản thân muốn đi hái, nhưng vẫn hái không được, tính đến nay mới thôi. Đó là người phụ nữ duy nhất khiến gã cảm giác có trắc trở. Gã đã dùng tất cả chiến thuật tới trước mặt người phụ nữ này, toàn bộ đều biến thành vô dụng. Gã cuối cùng mới phát hiện, nếu như đối với một người phụ nữ miễn dịch với tiền vàng…, gã thật đúng là không có cách nào với người phụ nữ đó.
Lần trước không đâm chết được Lâm Dật Phi, thế nhưng lại khiến cho cảnh sát tới cửa. Điều này khiến cho gã nhiều ít có chút kiềm chế. Đương nhiên cảnh sát chẳng qua chỉ là làm theo phép. Gã không cho rằng bọn họ có thể tra ra cái gì, tùy tiện biên chụp lời nói dối ứng phó, sau đó liền không có phiền phức nữa. Nhưng gã biết rằng, hiện tại gã không thể động tới Lâm Dật Phi, gã cũng không ngu. Nhưng thời điểm gã nhìn thấy lão đại Đinh, gã liền lanh lợi, gã liền giá họa cái chết của bọn người Tam Dương lên người Lâm Dật Phi, hơn nữa rất dương dương tự đắc.
Uông Nhân Viễn nhìn con trai của mình, sau một hồi lâu cuối cùng thở dài:
– Lúc trước con tại sao phải đâm Lâm Dật Phi?
Uông Tử Hào giật mình kinh hãi:
– Cha, cha nói cái gì?
Nhìn ánh mắt lạnh như băng của cha, gã biết cha phần nhiều đã biết chuyện này:
– Đó chẳng qua là một tai nạn xe ngoài ý muốn, bây giờ không sao rồi.
– Ngoài ý muốn ư?
Uông Nhân Viễn bỗng nhiên đứng dậy, giáng cho cậu con trai một cái bạt tai thật mạnh, nói:
– Con có biết thiếu chút nữa con chọc cho ta cái sọt to bao nhiêu không.
Uông Tử Hào bỗng chốc ngẩn người, bưng cái má nóng bừng, nói:
– Cha, hắn cũng chỉ là một học sinh, có thể có chuyện lớn thế nào chứ!
Uông Nhân Viễn ra tay xong, liền cảm thấy có chút nặng, thở dài một tiếng, ngồi xuống, nói:
– Con cho là những lí do thoái thác con bịa ra kia có thể lừa được cảnh sát sao, bọn họ không truy cứu còn không phải nể mặt của ta. Bây giờ chỉ định là tại nạn giao thông, gây chuyện rồi lái xe bỏ chạy. Bằng không chỉ từ cái biển số xe mà Lâm Dật Phi nói kia, con sẽ chịu không nổi đâu! Con cũng quá lớn gan. Đâm chết một người không có gì, nhưng con tại sao lại dùng xe của mình để đâm chứ!
– Hắn làm sao có thể nhớ rõ số xe của con?
Uông Tử Hào giật mình hỏi.
– Con đụng từ phía sau mà. Con không tin hắn lúc đó còn có thể thấy rõ biển số xe của xe con.
– Cho dù Lâm Dật Phi không biết, chẳng lẽ người qua đường không nhìn thấy sao.
Uông Nhân Viễn bực bội vung tay xuống, cũng không có truy cứu tiếp
– Loại chuyện này chỉ có thể xảy ra một lần. Lần sau nếu xảy ra lần nữa, con hãy tự mình chùi đít đi!
Uông Tử Hào buông bàn tay xuống, cười ngoẻn nói:
– Cha, con biết mà, vẫn là cha thương nhất.
Uông Nhân Viễn liếc ra ngoài cửa sổ, nói:
– Ban đầu khi cảnh sát tìm tới tận cửa, ta liền hoài nghi con lái xe đụng người là cố ý rồi. Bởi vì chứng cứ cảnh sát đưa ra lúc ấy đã chứng minh, đây không phải là một tai nạn xe ngoài ý muốn đơn giản! Hôm nay ta thấy con đẩy cái chết của bọn Tam Dương lên đầu Lâm Dật Phi, liền biết chắc con và hắn có đụng trạm gì đó.
Uông Tử Hào ánh mắt chớp động, chậm le le mà nói:
– Cha, hắn biết chuyện của chúng ta.
– Cái gì?
Uông Nhân Viễn giật mình kinh hãi, đột nhiên đứng lên:
– Hắn biết được bao nhiêu?
Đột nhiên cảm thấy được sự thất thố của mình, chậm rãi nói:
– Hắn làm sao mà biết được? Hắn đã nói cho người khác chưa?
– Con cũng không rõ. Uông Tử Hào lắc đầu.
– Tuy rằng hắn không có chứng cớ gì, tuy nhiên giữ hắn lại dù sao cũng là cái tai họa. Lúc trước con đã phát hiện điều này, mới muốn lái xe đụng chết hắn, tạo một tại nạn giao thông ngoài ý muốn giả dối. Thật không ngờ cái mạng kia lớn, lại vẫn còn sống. Con gần đây vẫn luôn theo dõi hắn, nhưng không phát hiện hắn có hành động gì đặc biệt. Nhưng con vẫn không yên tâm, lúc này mới muốn mượn tay của lão đại Đinh để loại trừ hắn.
Uông Nhân Viễn ngồi ở trên ghế, như có điều suy nghĩ, nói:
– Nhưng con chẳng lẽ không biết đây cũng không phải là biện pháp tốt. Đám người giết người không chớp mắt như vậy, đều là kẻ liều mạng. Nếu không phải có van cầu bọn họ, ta thế nào cũng sẽ không giữ bọn họ ở chỗ này của ta. Ta chỉ là muốn đợi cho hàng về đến tay, lập tức sẽ đưa bọn họ đi. Nhưng nếu như bọn họ giết Lâm Dật Phi, vạn nhất không cẩn thận, dẫn cảnh sát tới nơi này của chúng ta, vậy thì phiền toái.
– Vậy cha vì sao còn nói cho bọn họ biết tung tích của đám người Tam Dương, chẳng lẽ cha không sợ bọn họ làm hỏng chuyện?
Uông Tử Hào hỏi, lòng lại nghĩ. Cha đây là chỉ cho phép cách làm vua quan thì được phép phóng hỏa. Việc con làm chính là sai, việc cha làm đều là đúng.
Uông Nhân Viễn thở dài, nói:
– Đám người này coi trọng nghĩa khí, kiếm tiền chỉ là việc thứ yếu. Không giống chúng ta, tiền là quan trọng. Bọn họ nói với ta rồi, nếu không tìm thấy mấy huynh đệ, tuyệt đối sẽ không cho ta đống hàng kia. Ta đây cũng là vạn bất đắc dĩ, không ngờ đám người này đầu óc đúng là có bấn đề. Thật sự chạy đến nhà xác cướp mấy cái thi thể vô dụng về. Nói thật, rốt cuộc là ai giết bọn Tam Dương, ta cũng chẳng biết gì. Hào, ta nghĩ những điều con nói hơn phân nửa là bịa đặt phải không?
Uông Tử Hào chỉ có gật đầu
– Nhưng một lần may mắn, không thể thể hiện cả đời may mắn.
Uông Nhân xa thở dài một tiếng, nói:
– Chuyện này phải giải quyết càng sớm càng tốt. Mấy tên ôn thần này cũng phải nhanh chóng tiễn đi. Người bên kia đang giục rồi.
– Bọn họ thật sự rất coi trọng đám kia hàng ư?
Uông Tử Hào kỳ quái hỏi:
– Cha, người mua rốt cuộc là ai, ra giá cao như vậy. Đám hàng kia mặc dù là đồ cổ, tuy nhiên đám hàng kia dường như không có chỗ nào đặc biệt.
Uông Nhân Viễn gật gật đầu, lại lắc đầu, chậm rãi nói:
– Rất nhiều thứ ở trong mắt một số người … không đáng gia, nhưng ở trong mắt một số người khác lại có thể là bảo vật vô giá. Con đã nói một cái hũ sứ ở triều Tống, trong mắt người bình dân có thể còn không bằng nồi nấu súp, nhưng trong mắt rất nhiều nha sưu tầm, lại có giá trị khó có thể nói nên lời. Đương nhiên, ta đối với mấy cái này cũng không coi là hiểu, tuy nhiên chúng ta chỉ cần biết một chút là được rồi.
Uông Nhân Viễn khóe miệng trồi lên một nét giả dối đặc thù của thương nhân:
– Đưa thứ đó đến tay người cần nhất.
Hắn thậm chí ngay cả bài vở và bài tập đều không chậm trễ. Điều này khiến cho Uông Tử Hào cảm thấy rất không hiểu, có chút hoài nghi chiếc xe mình lái kia có phải làm bằng bột mì hay không.
Đương nhiên sau khi dùng xong chiếc xe kia, gã liền bỏ đi. Phụ nữ và xe đối với rất nhiều người mà nói, vẫn là mong muốn không thể thành. Nhưng đối với Uông Tử Hào mà nói, chẳng qua chỉ là giống như bộ quần áo, mặc vài ngày là có thể vứt bỏ đổi cái mới. Sau khi gã vứt bỏ chiếc xe kia, liền tùy tiện bịa lý do, nói chiếc xe vài ngày trước đã bị kẻ trộm đánh cắp rồi, không biết tung tích, rất nhanh cha gã lại mua cho gã một chiếc. Phụ nữ gã rất thích mới mẻ, nhưng xe gã lại chỉ thích dùng một kiểu. Hết thảy tất cả chẳng qua chỉ là đơn giản như đổi lại biển số xe vậy.
Nhưng khiến cho gã cảm thấy khó chịu chính là, Lâm Dật Phi này không ngờ cua được Bách Lý Băng. Điều này không khỏi khiến gã phát ra cảm thán. Vì sao hoa tươi luôn cắm trên bãi cứt trâu. Tên tiểu tử này thật sự không xứng với thiên kim đại tiểu thư của tập đoàn Bách Lý. Đó là Thiên Sơn Tuyết Liên, bản thân muốn đi hái, nhưng vẫn hái không được, tính đến nay mới thôi. Đó là người phụ nữ duy nhất khiến gã cảm giác có trắc trở. Gã đã dùng tất cả chiến thuật tới trước mặt người phụ nữ này, toàn bộ đều biến thành vô dụng. Gã cuối cùng mới phát hiện, nếu như đối với một người phụ nữ miễn dịch với tiền vàng…, gã thật đúng là không có cách nào với người phụ nữ đó.
Lần trước không đâm chết được Lâm Dật Phi, thế nhưng lại khiến cho cảnh sát tới cửa. Điều này khiến cho gã nhiều ít có chút kiềm chế. Đương nhiên cảnh sát chẳng qua chỉ là làm theo phép. Gã không cho rằng bọn họ có thể tra ra cái gì, tùy tiện biên chụp lời nói dối ứng phó, sau đó liền không có phiền phức nữa. Nhưng gã biết rằng, hiện tại gã không thể động tới Lâm Dật Phi, gã cũng không ngu. Nhưng thời điểm gã nhìn thấy lão đại Đinh, gã liền lanh lợi, gã liền giá họa cái chết của bọn người Tam Dương lên người Lâm Dật Phi, hơn nữa rất dương dương tự đắc.
Uông Nhân Viễn nhìn con trai của mình, sau một hồi lâu cuối cùng thở dài:
– Lúc trước con tại sao phải đâm Lâm Dật Phi?
Uông Tử Hào giật mình kinh hãi:
– Cha, cha nói cái gì?
Nhìn ánh mắt lạnh như băng của cha, gã biết cha phần nhiều đã biết chuyện này:
– Đó chẳng qua là một tai nạn xe ngoài ý muốn, bây giờ không sao rồi.
– Ngoài ý muốn ư?
Uông Nhân Viễn bỗng nhiên đứng dậy, giáng cho cậu con trai một cái bạt tai thật mạnh, nói:
– Con có biết thiếu chút nữa con chọc cho ta cái sọt to bao nhiêu không.
Uông Tử Hào bỗng chốc ngẩn người, bưng cái má nóng bừng, nói:
– Cha, hắn cũng chỉ là một học sinh, có thể có chuyện lớn thế nào chứ!
Uông Nhân Viễn ra tay xong, liền cảm thấy có chút nặng, thở dài một tiếng, ngồi xuống, nói:
– Con cho là những lí do thoái thác con bịa ra kia có thể lừa được cảnh sát sao, bọn họ không truy cứu còn không phải nể mặt của ta. Bây giờ chỉ định là tại nạn giao thông, gây chuyện rồi lái xe bỏ chạy. Bằng không chỉ từ cái biển số xe mà Lâm Dật Phi nói kia, con sẽ chịu không nổi đâu! Con cũng quá lớn gan. Đâm chết một người không có gì, nhưng con tại sao lại dùng xe của mình để đâm chứ!
– Hắn làm sao có thể nhớ rõ số xe của con?
Uông Tử Hào giật mình hỏi.
– Con đụng từ phía sau mà. Con không tin hắn lúc đó còn có thể thấy rõ biển số xe của xe con.
– Cho dù Lâm Dật Phi không biết, chẳng lẽ người qua đường không nhìn thấy sao.
Uông Nhân Viễn bực bội vung tay xuống, cũng không có truy cứu tiếp
– Loại chuyện này chỉ có thể xảy ra một lần. Lần sau nếu xảy ra lần nữa, con hãy tự mình chùi đít đi!
Uông Tử Hào buông bàn tay xuống, cười ngoẻn nói:
– Cha, con biết mà, vẫn là cha thương nhất.
Uông Nhân Viễn liếc ra ngoài cửa sổ, nói:
– Ban đầu khi cảnh sát tìm tới tận cửa, ta liền hoài nghi con lái xe đụng người là cố ý rồi. Bởi vì chứng cứ cảnh sát đưa ra lúc ấy đã chứng minh, đây không phải là một tai nạn xe ngoài ý muốn đơn giản! Hôm nay ta thấy con đẩy cái chết của bọn Tam Dương lên đầu Lâm Dật Phi, liền biết chắc con và hắn có đụng trạm gì đó.
Uông Tử Hào ánh mắt chớp động, chậm le le mà nói:
– Cha, hắn biết chuyện của chúng ta.
– Cái gì?
Uông Nhân Viễn giật mình kinh hãi, đột nhiên đứng lên:
– Hắn biết được bao nhiêu?
Đột nhiên cảm thấy được sự thất thố của mình, chậm rãi nói:
– Hắn làm sao mà biết được? Hắn đã nói cho người khác chưa?
– Con cũng không rõ. Uông Tử Hào lắc đầu.
– Tuy rằng hắn không có chứng cớ gì, tuy nhiên giữ hắn lại dù sao cũng là cái tai họa. Lúc trước con đã phát hiện điều này, mới muốn lái xe đụng chết hắn, tạo một tại nạn giao thông ngoài ý muốn giả dối. Thật không ngờ cái mạng kia lớn, lại vẫn còn sống. Con gần đây vẫn luôn theo dõi hắn, nhưng không phát hiện hắn có hành động gì đặc biệt. Nhưng con vẫn không yên tâm, lúc này mới muốn mượn tay của lão đại Đinh để loại trừ hắn.
Uông Nhân Viễn ngồi ở trên ghế, như có điều suy nghĩ, nói:
– Nhưng con chẳng lẽ không biết đây cũng không phải là biện pháp tốt. Đám người giết người không chớp mắt như vậy, đều là kẻ liều mạng. Nếu không phải có van cầu bọn họ, ta thế nào cũng sẽ không giữ bọn họ ở chỗ này của ta. Ta chỉ là muốn đợi cho hàng về đến tay, lập tức sẽ đưa bọn họ đi. Nhưng nếu như bọn họ giết Lâm Dật Phi, vạn nhất không cẩn thận, dẫn cảnh sát tới nơi này của chúng ta, vậy thì phiền toái.
– Vậy cha vì sao còn nói cho bọn họ biết tung tích của đám người Tam Dương, chẳng lẽ cha không sợ bọn họ làm hỏng chuyện?
Uông Tử Hào hỏi, lòng lại nghĩ. Cha đây là chỉ cho phép cách làm vua quan thì được phép phóng hỏa. Việc con làm chính là sai, việc cha làm đều là đúng.
Uông Nhân Viễn thở dài, nói:
– Đám người này coi trọng nghĩa khí, kiếm tiền chỉ là việc thứ yếu. Không giống chúng ta, tiền là quan trọng. Bọn họ nói với ta rồi, nếu không tìm thấy mấy huynh đệ, tuyệt đối sẽ không cho ta đống hàng kia. Ta đây cũng là vạn bất đắc dĩ, không ngờ đám người này đầu óc đúng là có bấn đề. Thật sự chạy đến nhà xác cướp mấy cái thi thể vô dụng về. Nói thật, rốt cuộc là ai giết bọn Tam Dương, ta cũng chẳng biết gì. Hào, ta nghĩ những điều con nói hơn phân nửa là bịa đặt phải không?
Uông Tử Hào chỉ có gật đầu
– Nhưng một lần may mắn, không thể thể hiện cả đời may mắn.
Uông Nhân xa thở dài một tiếng, nói:
– Chuyện này phải giải quyết càng sớm càng tốt. Mấy tên ôn thần này cũng phải nhanh chóng tiễn đi. Người bên kia đang giục rồi.
– Bọn họ thật sự rất coi trọng đám kia hàng ư?
Uông Tử Hào kỳ quái hỏi:
– Cha, người mua rốt cuộc là ai, ra giá cao như vậy. Đám hàng kia mặc dù là đồ cổ, tuy nhiên đám hàng kia dường như không có chỗ nào đặc biệt.
Uông Nhân Viễn gật gật đầu, lại lắc đầu, chậm rãi nói:
– Rất nhiều thứ ở trong mắt một số người … không đáng gia, nhưng ở trong mắt một số người khác lại có thể là bảo vật vô giá. Con đã nói một cái hũ sứ ở triều Tống, trong mắt người bình dân có thể còn không bằng nồi nấu súp, nhưng trong mắt rất nhiều nha sưu tầm, lại có giá trị khó có thể nói nên lời. Đương nhiên, ta đối với mấy cái này cũng không coi là hiểu, tuy nhiên chúng ta chỉ cần biết một chút là được rồi.
Uông Nhân Viễn khóe miệng trồi lên một nét giả dối đặc thù của thương nhân:
– Đưa thứ đó đến tay người cần nhất.
Tác giả :
Tiểu Mạc