Lãng Tử Tại Đô Thị
Chương 87-1: Lưỡi lê (1)
Lâm Dật Phi vốn không để ý đến, nghe thấy Chương Long Châu nghẹn ngào kêu lên cũng sững sờ. Trên thế giới này chuyện giật tiền cướp gái không ít, nhưng cướp thi thể đúng là lần đầu tiên nghe nói đến.
– Xin lỗi, bên kia có chút chuyện, tôi phải qua đó xem một chút.
Chương Long Châu buông điện thoại xuống, rất nhanh lấy ra hai trăm tệ từ trong ví tiền vứt xuống mặt bàn:
– Có chuyện gì sau này nói tiếp.
– Cần tôi giúp gì không?
Lâm Dật Phi không ngờ cũng đứng lên.
Chương Long Châu khẽ giật mình:
– Cầu còn không được, tôi chỉ sợ nhờ cậu không giúp nên mới không mở miệng. Thi thể của ba tên mà cậu giết vốn để trong nhà xác, không biết tại sao, không ngờ có người xông vào và cướp đi rồi!
Sắc mặt Lâm Dật Phi khẽ thay đổi:
– Bọn họ có ý đồ gì?
– Quỷ mới biết được.
Chương Long Châu cười khổ nói:
– Bọn họ chắc là lũ điên, kẻ điên nghĩ gì người thường khó mà hiểu được.
Hai người đi ra khỏi quán lẩu, bên ngoài đèn đuốc sáng trưng, người đến người đi, chính là thời gian thành phố Giang Nguyên vào đêm phồn hoa náo nhiệt. Chương Long Châu bước mấy bước đến trước một chiếc xe máy, lên xe nổ máy rồi vứt cho Lâm Dật Phi một cái mũ bảo hiểm, mình cũng đội mũ lên và lao như bay về hướng bắc.
Trên đường đi xe máy của Chương Long Châu quả thực lao đi còn uy phong hơn cả mấy chiếc BMW, vượt qua bao nhiêu đèn đỏ vậy mà cũng không bị cảnh sát giao thông phát hiện. Lâm Dật Phi sau khi xuống xe có chút cười khổ, nói:
– Lần sau nếu còn ngồi xe của anh, thì phải mua bảo hiểm mới được. Anh lẽ nào không sợ bị cảnh sát giao thông phạt tiền à?
Chương Long Châu nở nụ cười:
– Đây là chỗ tốt của đặc quyền. Chiếc xe này của tôi cậu chớ có chỉ nhìn vẻ nát nát bên ngoài, biển số của nó có quyền được miễn đấy. Về chuyện mua bảo hiểm, tôi nghĩ loại thân thủ như cậu không cần đâu, có tiền thừa chi bằng mời tôi ăn một bữa.
Trong lúc hai người nói với nhau mấy câu thì đã đi đến trước một bệnh viện. Bệnh viện không lớn, mấy chiếc xe cảnh sát đã dừng ở đó, đèn xe lập lòe, người người đến đi vội vàng, vẻ mặt đều có chút nặng nề.
– Trong bệnh viện này có nhà xác chuyên dụng của Cục ông an thành phố.
Chương Long Châu giải thích nói:
– Ba thi thể đó đặt ở đây, có cảnh sát đặc biệt trông coi. Tuy nhiên trước nay chưa từng có chuyện này xảy ra, việc phái cảnh sát trông coi chỉ là cho có lệ mà thôi. Ai ngờ…
Nói đến đây, anh ta kìm không nổi mà thở dài một hơi.
Một cảnh sát đi tới, giơ tay ngăn Chương Long Châu lại:
– Đang làm gì vậy, ở đây người rảnh rỗi không được vào.
Chương Long Châu lấy ra một tờ giấy chứng nhận, quơ quơ trước mặt người kia:
– Đội trưởng Long, anh Long Nghị đến chưa?
Anh cảnh sát kia nhìn qua tờ giấy, sắc mặt lập tức trở nên cung kính, kính lễ nói:
– Đội trưởng Long không có ở đây, nhưng trưởng phòng Giản của phòng hình sự đang ở bên trong.
Nói xong, anh ta để cho Chương Long Châu đi vào. Nhìn thấy khuôn mặt của Lâm Dật Phi hơi trẻ, định hỏi nhưng rất nhanh lại nghĩ, người phía trước lai lịch không nhỏ, bản thân mình chỉ là kẻ làm công ăn lương, tội gì phải hăng hái như vậy. Đã như vậy, chi bằng cứ để anh ta vào cho xong đi, dù sao nếu có chuyện gì, thì đã có Chương Long Châu chống nóc rồi.
Hai người đến cửa gian nhà xác, nhìn thấy một cánh cửa đã bị đánh sập. Chương Long Châu không để ý tới, nhưng Lâm Dật Phi lại dừng ở đó nhìn nhìn mấy cái, rồi mới đi vào theo. Bên ngoài có chút mát mẻ, vào bên trong phòng thì trở nên rất lạnh. Xem ra vì phòng thi thể bị thối rữa nên nhiệt độ đã để đến mức thấp nhất, khắp nơi thoạt nhìn đều là mang màu xanh nhạt, khiến người ta khi nhìn thấy, chỉ cảm thấy cả người mát lạnh.
Từng tầng ô vuông kim loại phía bên kia tường của căn phòng, tản ra từng sợi khí nhỏ, hẳn là vị trí để xác. Chính giữa căn phòng có một cái bàn, bên trên có đặt hai thi thể, trừ hai cái chân thò ra ngoài ra, tất cả đều được phủ bằng tấm vải trắng. Bên cạnh có mấy người đứng đó, vây quanh một pháp y thân mặc áo khoác trắng, nghe y giảng giải gì đó. Nghe ngoài cửa có tiếng bước chân, tất cả đều lần lượt quay đầu lại nhìn. Một người trong đó hai mắt hốc hác, khuôn mặt hao gầy, dường như là người dẫn đầu, mấy người còn lại tuổi cũng còn trẻ, sắc mặt có chút xanh xao, dưới ánh đèn điện trông chẳng khác người chết là mấy.
Người nọ nhìn thấy Chương Long Châu dẫn theo Lâm Dật Phi đi vào, hơi sững sờ rồi bước nhanh lên trước, thấp giọng nói:
– Hai cảnh vệ đã chết, khi chúng tôi nhận được báo án thì lập tức đến ngay. Thi thể đã biến mất, thật không biết bọn họ cướp thi thể là vì mục đích gì.
Chương Long Châu cau mày, quay đầu lại giới thiệu với Lâm Dật Phi một chút:
– Vị này là Trưởng phòng Giản của phòng hình sự. Còn đây là Lâm Dật Phi, đội trưởng Long có biết.
Nói xong mấy câu, liền đi đến trước bàn đặt hai thi thể, quay đầu hỏi vị pháp y đứng bên canh:
– Chết như thế nào vậy?
Pháp y ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Trưởng phòng Giản, có chút kinh ngạc, rõ ràng không biết Chương Long Châu. Trưởng phòng Giản đi đến bên cạnh Chương Long Châu, giới thiệu với các đồng nghiệm xung quanh:
– Vị này là đồng chí Chương bên Cục An Ninh Quốc gia, lần này đến giúp đỡ chũng ta giải quyết một số vụ án.
Chương Long Châu cười khổ một tiếng:
– Trường phòng Giản, anh khách khí rồi.
– Một người bị hung thủ đâm thủng ngực ở vị trí tim, chết vì mất quá nhiều máu. Người còn lại thì bị vật nhọn đâm vào đầu, do áp lực quá lớn, nên não bắn tứ phía.
Vị pháp y khoảng trên dưới 30 tuổi, đeo một chiếc kính mắt màu đen to bản, nhìn thấy Trường phòng Giản rất khách khí với Chương Long Châu nên không dám chậm trễ, tuy nhiên khi nói đến đây thì rùng mình một cái:
– Thủ pháp giết người có thể nói là cực kỳ tàn nhẫn, tuy nhiên hiện trường không tìm thấy hung khí.
Anh ta vào nghề cũng đã được mấy năm, nhưng nhìn thấy thảm trạng của người chết vẫn thiếu chút nữa thì nôn ra.
Chương Long châu im lặng không nói, nhìn tấm vải trắng phủ trên thi thể không muốn đến mở ra. Không phải ảnh hưởng ta sợ, chỉ là nhìn thấy não trắng bóng dính đầy máu đỏ có chút ghê ghê, quay đầu nhìn Lâm Dật Phi một cái, vốn muốn nói “Tôi vốn cho rằng cậu đã đủ tàn nhẫn, tuy nhiên so với bọn chúng mà nói, thủ pháp giết người của cậu xem như còn khá ưu nhã". Tuy nhiên nghĩ đến việc Trưởng phòng Giản không biết ba tên trước là do Lâm Dật Phi giết, cuối cùng lại nuốt lời vào bụng.
– Kỳ quái nhất là hung khí mà hung thủ sử dụng.
Pháp y đẩy đẩy gọng kính:
– Có thể khiến cho nạn nhân trong thời gian ngắn mất máu mà chết, hung khí bình thường không thể đạt được hiệu quả như vậy.
Chương Long Châu thần sắc khẽ biến, phân biệt rõ một chút vết tích trên tấm vải trắng, gio tay lật tấm vải trắng trên một thi thể ra, sắc mặt người đó trắng bợt, không còn một chút máu nào. Một lỗ sâu trên ngực, xung quanh máu thịt lẫn lộn.
Quan sát cẩn thận một hồi lâu, Chương Long châu thở dài một tiếng, ánh mắt nhìn về phía Trưởng phòng Giản:
– Đây hẳn là vết thương do loại lưỡi lê ba cạnh tạo thành.
Người bên ngoài không biết là cái gì, Trưởng phòng Giản lại rùng mình một cái:
– Lưỡi lê?
– Không sai.
Chương Long Châu tuy có chút không tình nguyện, nhưng vẫn lật mở tấm vải trắng trên thi thể ra, chỉ nhfin hai cái rồi lại phủ lại. Một nữ cảnh viên nhịn không được nhìn sang, đột nhiên bịt miệng lao ra ngoài, tiếp đó là một loạt tiếng nôn ọe bên ngoài cửa truyền vào. Mấy cảnh sát còn lại sắc mặt vốn trắng bệch, lúc này cũng trở nên xanh mét. Bọn họ vào nghề chưa lâu, tuy ở trường và trong các vụ án đã nhìn thấy qua người chết, nhưng cảnh tượng như vậy vẫn vượt qua giới hạn thấp nhất trong lòng bọn họ.
Nhưng mà mấy người nhìn ánh mắt của Lâm Dật Phi đều rất kỳ quái, trong lòng thầm nói, đây là ai? Nhìn tuổi thì hình như là học sinh, không ngờ một chút vẻ sợ hãi ghê ghê cũng không có, vừa nghi ngờ lại có chút khâm phục, đều cho rằng Lâm Dật Phi cũng học tập ở Cục An ninh Quốc gia. Nói như vậy người ta là một nhân tài, so với kẻ mới ra đời như mình thì mạnh hơn rất nhiều.
– Lưỡi lê ba cạnh 56, từng là loại dao găm quân đội đánh xáp lá cà với địch mạnh nhất của quân đội chúng ta.
Chương Long Châu giải thích nói:
– Các trận chiến thời xưa, rất nhiều lính trinh sát cũng dùng qua nó.
Vị pháp y kia có chút hổ thẹn, cảm thấy người trước mặt này còn giống một pháp y hơn mình, tuy nhiên y cũng không thể trách được y, bởi vì những niên đại đó cách y cũng khá xa, trong trường học lại chưa từng dạy qua các kiến thức này, sau khi vào nghề loại vụ án đặc biệt như thế nào cũng là lần đầu tiên gặp phải.
Trường phòng Giản gật đầu, rõ ràng là cũng biết một chút, nhìn thấy mấy đồng nghiệm xung quanh vẫn mang bộ dạng mơ hồ, chỉ đành giải thích nói:
– Lưỡi lê ba cạnh 56, trên thân có ba gờ, thân của nó đã qua xử lý độ bóng nên có màu xám trắng, sẽ không phản quang, tính bí mật cao, có ba rãnh máu, trên thực tế tác dụng chủ yếu ban đầu là dùng để lấy máu nhanh, cả lưỡi lê đã được qua xử ký nhiệt, độ cứng cao, có thể đâm xuyên qua áo giáp chống đâm bình thường.
Mọi người có chút giật mình, hai cảnh viên này đều mặc áo giáp chống đâm, dụng cụ cắt gọt bình thường khó có thể làm bị thương, lần này bị người ta đâm chết, có thể nghĩ ra độ ghê gớm của loại lưỡi lê ba cạnh kia.
– Xin lỗi, bên kia có chút chuyện, tôi phải qua đó xem một chút.
Chương Long Châu buông điện thoại xuống, rất nhanh lấy ra hai trăm tệ từ trong ví tiền vứt xuống mặt bàn:
– Có chuyện gì sau này nói tiếp.
– Cần tôi giúp gì không?
Lâm Dật Phi không ngờ cũng đứng lên.
Chương Long Châu khẽ giật mình:
– Cầu còn không được, tôi chỉ sợ nhờ cậu không giúp nên mới không mở miệng. Thi thể của ba tên mà cậu giết vốn để trong nhà xác, không biết tại sao, không ngờ có người xông vào và cướp đi rồi!
Sắc mặt Lâm Dật Phi khẽ thay đổi:
– Bọn họ có ý đồ gì?
– Quỷ mới biết được.
Chương Long Châu cười khổ nói:
– Bọn họ chắc là lũ điên, kẻ điên nghĩ gì người thường khó mà hiểu được.
Hai người đi ra khỏi quán lẩu, bên ngoài đèn đuốc sáng trưng, người đến người đi, chính là thời gian thành phố Giang Nguyên vào đêm phồn hoa náo nhiệt. Chương Long Châu bước mấy bước đến trước một chiếc xe máy, lên xe nổ máy rồi vứt cho Lâm Dật Phi một cái mũ bảo hiểm, mình cũng đội mũ lên và lao như bay về hướng bắc.
Trên đường đi xe máy của Chương Long Châu quả thực lao đi còn uy phong hơn cả mấy chiếc BMW, vượt qua bao nhiêu đèn đỏ vậy mà cũng không bị cảnh sát giao thông phát hiện. Lâm Dật Phi sau khi xuống xe có chút cười khổ, nói:
– Lần sau nếu còn ngồi xe của anh, thì phải mua bảo hiểm mới được. Anh lẽ nào không sợ bị cảnh sát giao thông phạt tiền à?
Chương Long Châu nở nụ cười:
– Đây là chỗ tốt của đặc quyền. Chiếc xe này của tôi cậu chớ có chỉ nhìn vẻ nát nát bên ngoài, biển số của nó có quyền được miễn đấy. Về chuyện mua bảo hiểm, tôi nghĩ loại thân thủ như cậu không cần đâu, có tiền thừa chi bằng mời tôi ăn một bữa.
Trong lúc hai người nói với nhau mấy câu thì đã đi đến trước một bệnh viện. Bệnh viện không lớn, mấy chiếc xe cảnh sát đã dừng ở đó, đèn xe lập lòe, người người đến đi vội vàng, vẻ mặt đều có chút nặng nề.
– Trong bệnh viện này có nhà xác chuyên dụng của Cục ông an thành phố.
Chương Long Châu giải thích nói:
– Ba thi thể đó đặt ở đây, có cảnh sát đặc biệt trông coi. Tuy nhiên trước nay chưa từng có chuyện này xảy ra, việc phái cảnh sát trông coi chỉ là cho có lệ mà thôi. Ai ngờ…
Nói đến đây, anh ta kìm không nổi mà thở dài một hơi.
Một cảnh sát đi tới, giơ tay ngăn Chương Long Châu lại:
– Đang làm gì vậy, ở đây người rảnh rỗi không được vào.
Chương Long Châu lấy ra một tờ giấy chứng nhận, quơ quơ trước mặt người kia:
– Đội trưởng Long, anh Long Nghị đến chưa?
Anh cảnh sát kia nhìn qua tờ giấy, sắc mặt lập tức trở nên cung kính, kính lễ nói:
– Đội trưởng Long không có ở đây, nhưng trưởng phòng Giản của phòng hình sự đang ở bên trong.
Nói xong, anh ta để cho Chương Long Châu đi vào. Nhìn thấy khuôn mặt của Lâm Dật Phi hơi trẻ, định hỏi nhưng rất nhanh lại nghĩ, người phía trước lai lịch không nhỏ, bản thân mình chỉ là kẻ làm công ăn lương, tội gì phải hăng hái như vậy. Đã như vậy, chi bằng cứ để anh ta vào cho xong đi, dù sao nếu có chuyện gì, thì đã có Chương Long Châu chống nóc rồi.
Hai người đến cửa gian nhà xác, nhìn thấy một cánh cửa đã bị đánh sập. Chương Long Châu không để ý tới, nhưng Lâm Dật Phi lại dừng ở đó nhìn nhìn mấy cái, rồi mới đi vào theo. Bên ngoài có chút mát mẻ, vào bên trong phòng thì trở nên rất lạnh. Xem ra vì phòng thi thể bị thối rữa nên nhiệt độ đã để đến mức thấp nhất, khắp nơi thoạt nhìn đều là mang màu xanh nhạt, khiến người ta khi nhìn thấy, chỉ cảm thấy cả người mát lạnh.
Từng tầng ô vuông kim loại phía bên kia tường của căn phòng, tản ra từng sợi khí nhỏ, hẳn là vị trí để xác. Chính giữa căn phòng có một cái bàn, bên trên có đặt hai thi thể, trừ hai cái chân thò ra ngoài ra, tất cả đều được phủ bằng tấm vải trắng. Bên cạnh có mấy người đứng đó, vây quanh một pháp y thân mặc áo khoác trắng, nghe y giảng giải gì đó. Nghe ngoài cửa có tiếng bước chân, tất cả đều lần lượt quay đầu lại nhìn. Một người trong đó hai mắt hốc hác, khuôn mặt hao gầy, dường như là người dẫn đầu, mấy người còn lại tuổi cũng còn trẻ, sắc mặt có chút xanh xao, dưới ánh đèn điện trông chẳng khác người chết là mấy.
Người nọ nhìn thấy Chương Long Châu dẫn theo Lâm Dật Phi đi vào, hơi sững sờ rồi bước nhanh lên trước, thấp giọng nói:
– Hai cảnh vệ đã chết, khi chúng tôi nhận được báo án thì lập tức đến ngay. Thi thể đã biến mất, thật không biết bọn họ cướp thi thể là vì mục đích gì.
Chương Long Châu cau mày, quay đầu lại giới thiệu với Lâm Dật Phi một chút:
– Vị này là Trưởng phòng Giản của phòng hình sự. Còn đây là Lâm Dật Phi, đội trưởng Long có biết.
Nói xong mấy câu, liền đi đến trước bàn đặt hai thi thể, quay đầu hỏi vị pháp y đứng bên canh:
– Chết như thế nào vậy?
Pháp y ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Trưởng phòng Giản, có chút kinh ngạc, rõ ràng không biết Chương Long Châu. Trưởng phòng Giản đi đến bên cạnh Chương Long Châu, giới thiệu với các đồng nghiệm xung quanh:
– Vị này là đồng chí Chương bên Cục An Ninh Quốc gia, lần này đến giúp đỡ chũng ta giải quyết một số vụ án.
Chương Long Châu cười khổ một tiếng:
– Trường phòng Giản, anh khách khí rồi.
– Một người bị hung thủ đâm thủng ngực ở vị trí tim, chết vì mất quá nhiều máu. Người còn lại thì bị vật nhọn đâm vào đầu, do áp lực quá lớn, nên não bắn tứ phía.
Vị pháp y khoảng trên dưới 30 tuổi, đeo một chiếc kính mắt màu đen to bản, nhìn thấy Trường phòng Giản rất khách khí với Chương Long Châu nên không dám chậm trễ, tuy nhiên khi nói đến đây thì rùng mình một cái:
– Thủ pháp giết người có thể nói là cực kỳ tàn nhẫn, tuy nhiên hiện trường không tìm thấy hung khí.
Anh ta vào nghề cũng đã được mấy năm, nhưng nhìn thấy thảm trạng của người chết vẫn thiếu chút nữa thì nôn ra.
Chương Long châu im lặng không nói, nhìn tấm vải trắng phủ trên thi thể không muốn đến mở ra. Không phải ảnh hưởng ta sợ, chỉ là nhìn thấy não trắng bóng dính đầy máu đỏ có chút ghê ghê, quay đầu nhìn Lâm Dật Phi một cái, vốn muốn nói “Tôi vốn cho rằng cậu đã đủ tàn nhẫn, tuy nhiên so với bọn chúng mà nói, thủ pháp giết người của cậu xem như còn khá ưu nhã". Tuy nhiên nghĩ đến việc Trưởng phòng Giản không biết ba tên trước là do Lâm Dật Phi giết, cuối cùng lại nuốt lời vào bụng.
– Kỳ quái nhất là hung khí mà hung thủ sử dụng.
Pháp y đẩy đẩy gọng kính:
– Có thể khiến cho nạn nhân trong thời gian ngắn mất máu mà chết, hung khí bình thường không thể đạt được hiệu quả như vậy.
Chương Long Châu thần sắc khẽ biến, phân biệt rõ một chút vết tích trên tấm vải trắng, gio tay lật tấm vải trắng trên một thi thể ra, sắc mặt người đó trắng bợt, không còn một chút máu nào. Một lỗ sâu trên ngực, xung quanh máu thịt lẫn lộn.
Quan sát cẩn thận một hồi lâu, Chương Long châu thở dài một tiếng, ánh mắt nhìn về phía Trưởng phòng Giản:
– Đây hẳn là vết thương do loại lưỡi lê ba cạnh tạo thành.
Người bên ngoài không biết là cái gì, Trưởng phòng Giản lại rùng mình một cái:
– Lưỡi lê?
– Không sai.
Chương Long Châu tuy có chút không tình nguyện, nhưng vẫn lật mở tấm vải trắng trên thi thể ra, chỉ nhfin hai cái rồi lại phủ lại. Một nữ cảnh viên nhịn không được nhìn sang, đột nhiên bịt miệng lao ra ngoài, tiếp đó là một loạt tiếng nôn ọe bên ngoài cửa truyền vào. Mấy cảnh sát còn lại sắc mặt vốn trắng bệch, lúc này cũng trở nên xanh mét. Bọn họ vào nghề chưa lâu, tuy ở trường và trong các vụ án đã nhìn thấy qua người chết, nhưng cảnh tượng như vậy vẫn vượt qua giới hạn thấp nhất trong lòng bọn họ.
Nhưng mà mấy người nhìn ánh mắt của Lâm Dật Phi đều rất kỳ quái, trong lòng thầm nói, đây là ai? Nhìn tuổi thì hình như là học sinh, không ngờ một chút vẻ sợ hãi ghê ghê cũng không có, vừa nghi ngờ lại có chút khâm phục, đều cho rằng Lâm Dật Phi cũng học tập ở Cục An ninh Quốc gia. Nói như vậy người ta là một nhân tài, so với kẻ mới ra đời như mình thì mạnh hơn rất nhiều.
– Lưỡi lê ba cạnh 56, từng là loại dao găm quân đội đánh xáp lá cà với địch mạnh nhất của quân đội chúng ta.
Chương Long Châu giải thích nói:
– Các trận chiến thời xưa, rất nhiều lính trinh sát cũng dùng qua nó.
Vị pháp y kia có chút hổ thẹn, cảm thấy người trước mặt này còn giống một pháp y hơn mình, tuy nhiên y cũng không thể trách được y, bởi vì những niên đại đó cách y cũng khá xa, trong trường học lại chưa từng dạy qua các kiến thức này, sau khi vào nghề loại vụ án đặc biệt như thế nào cũng là lần đầu tiên gặp phải.
Trường phòng Giản gật đầu, rõ ràng là cũng biết một chút, nhìn thấy mấy đồng nghiệm xung quanh vẫn mang bộ dạng mơ hồ, chỉ đành giải thích nói:
– Lưỡi lê ba cạnh 56, trên thân có ba gờ, thân của nó đã qua xử lý độ bóng nên có màu xám trắng, sẽ không phản quang, tính bí mật cao, có ba rãnh máu, trên thực tế tác dụng chủ yếu ban đầu là dùng để lấy máu nhanh, cả lưỡi lê đã được qua xử ký nhiệt, độ cứng cao, có thể đâm xuyên qua áo giáp chống đâm bình thường.
Mọi người có chút giật mình, hai cảnh viên này đều mặc áo giáp chống đâm, dụng cụ cắt gọt bình thường khó có thể làm bị thương, lần này bị người ta đâm chết, có thể nghĩ ra độ ghê gớm của loại lưỡi lê ba cạnh kia.
Tác giả :
Tiểu Mạc