Lãng Tử Tại Đô Thị
Chương 75-3: Hỗn chiến (3)
Ngô Vũ Thân không dám tránh, đứng im chịu đựng một quyền, đau đớn đến mức cong người như tôm, ho khan kịch liệt, một lúc lâu sau mới đứng thẳng dậy trong khuôn mặt đỏ bừng:
– Tôi chỉ là một người đưa cơm, tiện thể tích tũy một chút kinh nghiệm xã hội, mấy đại ca không đến mức ngay cả tôi cũng không buông tha chứ?
Quân sư hết sức hài lòng với biểu hiện của cậu ta, khóe miệng nhếch nụ cười lạnh:
– Không phải mày muốn tích chút kinh nghiệm sao, nên tao tặng mày chút kinh nghiệm. Lần sau nhớ lấy, loại kinh nghiệm này tốt nhất là chớ có nên tích, cẩn thận cái mạng nhỏ của mày sẽ tặng cho nơi này đấy.
Tên da đen cũng liên tục cười lạnh ở phía sau:
– Mày có mang thiết bị ghi âm cũng chẳng sao, bọn tao nếu đã làm, thì còn sợ đám phóng viên sao? Tốt nhất là kinh động luôn cả Đài phát thanh tỉnh đi, đến đây làm một bài tin tức, tao không tin đám cớm kia khi hoạt động sẽ không có cố kỵ.
– Mày làm gì vậy!
Phía bên kia đột nhiên truyền đến tiếng con gái thét chói tai, Ngô Vũ Thân rùng mình, quay đầu lại nhìn, thấy tên mặt dữ tợn kia một tay vác súng, còn một tay thì tóm lấy Hứa Nghiên, ôm lấy ngực, dùng sức nắn bóp.
Hứa Nghiên cả mặt đỏ bừng, liều mạng giãy dụa, nhưng sức lực rõ ràng không đủ. Tên mặt dữ cười phá lên, tóm lấy bộ ngực của Hứa Nghiên.
Để cho gã rút tay ra, Hứa Nghiên không chút do dự giơ bàn tay lên, bốp một phát thật mạnh lên mặt tên tặc, sau khi một âm thanh giòn giã vang lên, cả căn phòng lại lặng ngắt!
Mấy gã đàn ông vốn nhìn chằm chằm lên người Hứa Nghiên cuống quít quay đầu đi, thật cẩn thận di chuyển bước chân, tranh thủ đứng cách xa cô ta một chút.
– Đồ điếm thối, mày dám đánh bố mày hả!
Tên mặt dữ gầm lên một tiếng giữ tợn, đánh một quyền vào bụng Hứa Nghiên.
Hứa Nghiên hự lên một tiếng, cũng giống như Ngô Vũ Thân, đau đến mức khom người xuống, mật xanh gần như cũng phun hết ra. Cô ta khác Ngô Vũ Thân, Ngô Vũ Thân có thể nói là giả bộ, nhưng cô lại là đau thực sự!
Tên mặt dữ tránh không kịp, bị Hứa Nghiên ói hết vào quần, ghê tởm đến mức cũng muốn ói luôn. Nhiều hơn nữa đó là sự tức giận, không đợi Hứa Nghiên đứng dậy, khẩu AK47 trong tay đã dí sát vào đầu cô:
– Con điếm thối, liếm sạch cho bố, nếu không mày có tin là tao bắn nát sọ mày không hả?
Ngô Vũ Thân liếc mắt nhìn Lâm Dật Phi một cái, thấy hắn không chút nhúc nhích nên bản thân cũng không dám ra tay. Ánh mắt của tên soát người tuy đã bị phía bên kia thu hút, nhưng ánh mắt âm lãnh của gã quân sư thì vẫn luôn dán trên người cậu ta, khẩu súng lục trong tay có ý như vô ý nhắm vào cậu ta.
Cậu ta cảm giác trong miệng như đắng ngắt, Lâm Dật Phi cách mấy tên tặc này hơi xa một chút, vẫn luôn dè chừng, có lẽ cũng suy xét đến việc trong tay bọn chúng đều có súng, không đợi cho mình lao tới e là đã bị bắn tan tành rồi. Còn Đặng Quốc Bảo ở góc kia thì ánh mắt đầy lửa giận, một tay đã lần sờ sang bên hông.
Hứa Nghiên đứng lên, chẳng những không có khuất phục, ngược lại còn ói thêm cho gã một bãi nữa, phun hết lên người gã:
– Mày có gan thì giết tao đi, ra tay với đàn bà là anh hùng lắm đấy?
Ánh mắt cô tràn đầy sự phẫn nộ, không ngờ chẳng coi khẩu Submachine Gun trước mặt ra gì, tên mặt dữ khẽ giật mình rồi giận tím mặt:
– Con mụ thối, tìm chết chứ gì, bố sẽ thành toàn cho mày!
Gân xanh trên tay nổi lên, chuẩn bị bóp cò!
– Đầu báo, đừng loạn lên nữa.
Tên râu cuối cùng lên tiếng, lạnh lùng nhìn cảnh tượng này:
– Chính sự quan trọng hơn, mày còn càn quấy, tao sẽ bắn vỡ sọ mày trước. Có tiền rồi, mày còn sợ thiếu đàn bà sao. Mất mạng rồi, thì gì cũng không có đâu con ạ.
Đầu báo ngẩn ra, tây cầm khẩu AK47 buông lỏng xuống, lạnh lùng nhìn Hứa Nghiên:
– Mày mạng lớn đấy, tuy nhiên hãy nhớ lấy, tao sẽ không bỏ qua cho mày đâu.
Buông súng xuống một cách không cam tâm, tay còn lại đột nhiên vỗ một cái thật mạnh vào mông Hứa Nghiên, cười lạnh:
– Cô nàng này cũng ghê gớm đấy, lão thích như vậy.
Hứa Nghiên giơ tay đẩy mạnh, nhưng tay lại vướng vào dây của chiếc túi, khóa của chiếc túi lại không kéo, “Cạch" một tiếng, một vật đã rớt ra ngoài.
Sắc mặt đại biến, cô liền cúi người để lấy, nhưng đầu báo đã nhanh hơn một bước, chiếc cameras đã nằm gọn trong tay gã, chỉ ấn nút hai cái, sắc mặt đột nhiên thay đổi:
– Râu, ả này hình như là phóng viên.
Râu chậm rãi đi tới, nhận lấy chiếc cameras và nhìn một cái, lắc đầu, một bàn tay dính đét trên mặt Hứa Nghiên, lạnh lùng quát:
– Mày có biết hai loại người mà tao hận nhất là ai không?
Hứa Nghiên không đề phòng, suýt nữa thì ngã khuỵa xuống đất. Cô chỉ cảm thấy trên mặt nóng như xát ớt, trước mắt nổi sao, khóe miệng mặn mặn, giơ tay chùi không ngờ đã bị chảy máu, cô lạnh lùng nhìn tên râu quai nón, không nói một tiếng nào!
– Lão không hận gái điếm, nhưng hận nhất là lũ cớm và đám phóng viên!
Tên râu hung tợn chằm chằm nhìn Hứa Nghiên, giật lấy chiếc túi da của cô, đổ ngược ra đất, đồ vật bên trong đều loảng xoảng rơi xuống nền nhà.
Ánh mắt tên râu ngưng lại, từ trong đống đồ nữ dụng nhặt lên một vật dạng cái bút, ấn một cái, những lời nói vừa rồi nói trong ngân hàng được phát ra một cách rõ ràng. Tên râu cười lạnh một tiếng, giơ cao chiếc bút ghi âm trong tay lên:
– Mày cũng to gan nhỉ, không chỉ dám chụp ảnh lão, mà còn dám ghi âm của lão nữa. Có phải chuẩn bị lấy đưa tới Đài phát thanh để phát, nhận thưởng không hả?
Hứa Nghiên sắc mặt tái nhợt, cô cắn môi:
– Đúng vậy, chúng mày đứa nào cũng đáng bị đưa ra toàn án phán xét và giải đến pháp trường, đây chính là bằng chứng.
– Bằng chứng?
Tên râu quai nón lạnh lùng cười, ném máy ảnh và chiếc bút xuống đất, dùng chân giẫm lên, dưới chân phát ra tiếng “rắc, rắc" khiến người ta thấy ghê răng:
– Lão xưa nay ghét nhất là giết đàn bà, nhưng vì mày, lão sẽ phá lệ. Đầu báo, dẫn nó ra cửa, còn một phút nữa, nếu phía bọn cớm vẫn không có động tĩnh gì, thì tùy mày xử lý nó.
Đầu báo trong lòng mừng rỡ, tóm lấy cánh tay của Hứa Nghiên lôi ra ngoài cửa:
– Điếm thối, mày dám châm lửa giận của tao, xem mày còn được sống tốt hay không? Lát tao sẽ xé toạc quần áo của mày trước mặt bọn chúng, cho đám cớm kia nhìn cho đã mắt. Tao đoán là bọn chúng sớm đã quên việc cứu bọn mày rồi, và cũng rất khoái cách làm của tao đấy!
Hứa Nghiên vừa sợ vừa giận, nhưng thân bất do kỷ mà bước đi ra ngoài. Ánh mắt của đám đàn ông trong ngân hàng nhìn cô có chút đáng tiếc, biết cô cách cái chết không còn xa, nhưng không một ai dám ra mặt.
Trong lúc xô xô đẩy đẩy, Hứa Nghiên đã đi đến bên cạnh Ngô Vũ Thân, chân đột nhiên lảo đảo, ngã úp xuống đất. Nhưng hai tay vừa mới chống đất, thì đầu báo đã một đạp giẫm lên mông cô:
– Đứng lên, đừng có giả vờ…
Gã còn chưa dứt lời thì Hứa Nghiên đã quay người lại, trên tay cầm một miếng kính vỡ vạch về phía mặt của đầu báo, cả ngân hàng im phăng phắc. Vào khắc này, ánh mắt của mọi người không khỏi tự chủ đều rơi hết lên người cô, còn tên quân sư luôn nhìn chằm chằm Ngô Vũ Thân cũng không nhịn được mà hét lên:
– Đầu báo cẩn thận.
Tên da đen không chút do dự giơ súng trong tay lên, vừa định bắn thì một cú đấm như trời giáng đã dính đét lên mặt y. Tên da đen cảm thấy mặt mũi tối sầm, y quên cả việc ngắm bắn Hứa Nghiên, mà có ý định bóp cò, trước tiên muốn bắn nát đầu kẻ đã tập kích mình.
Người xuất quyền chính là Ngô Vũ Thân! Nếu nói cậu ta vẫn đang luôn đợi cơ hội, thì điều trước mắt tuy không thể nói là một cơ hội tuyệt hảo, nhưng cũng là một cơ hội không thể bỏ qua!
Cậu ta không thể khẳng định Lâm Dật Phi liệu có ra mặt hay không, nhưng biết nếu mình không ra tay, Hứa Nghiên chết chắc.
“Pằng" một tiếng súng vang lên, cả ngân hàng bao trùm bởi tiếng kêu sợ hãi, nhưng đều chỉ biết ôm đầu, co ro thành một đống.
Chỉ có điều phát súng này bắn hơi gấp gáp, không bắn trúng Ngô Vũ Thân. Quyền thứ hai của Ngô Vũ Thân lại tiếp tục không chút do dự nện lên má phải của y. Quyền này lực đạo thực sự quá mạnh, tên da đen tuy không bay lên, nhưng cằm đã bị lệch, khóe miệng mặn mặn, dính dính, mấy chiếc răng đều đã hơi lung lay, trước mặt một mảnh tối đen, hoàn toàn không phân biệt được phương hướng!
Den đen vừa kinh động vừa sợ, liên tục lùi lại mấy bước, tay giơ súng bắn “Pằng, Pằng" liên tiếp hai phát, nhưng đều bắn vào không trung, người thì đã ra bên ngoài ngân hàng. Chỉ nghe “pằng" một tiếng, da đen té ngã trên mặt đất, máu tươi ồ ồ chảy, hai chân giật giật mấy cái, rồi không còn động tĩnh gì nữa.
Đội trưởng Long vẫn luôn chờ đợi động tĩnh ở bên ngoài, biết được Ngô Vũ Thân đã ra tay, nên làm sao có thể bỏ qua được cơ hội này chứ. Anh ta phất tay, tay súng bắn tỉa một phát bắn chết da đen, đồng thời còn có mấy đặc công nhấc súng lên, lao nhanh về phía cửa chính ngân hàng.
Từ lúc da đen bị bắn, đến lúc ra bên ngoài và bị bắn chết chỉ hết mấy giây, nhưng Ngô Vũ Thân lại cảm thấy như đã qua một thế kỷ, chỉ nghe phía sau vang lên một tiếng nổ lớn, biết đó là động tĩnh phát ra từ khẩu Desert Eagle. Cả người cậu ta run lên, không phát hiện mình có bất kỳ dị dạng gì, trong lòng có chút kỳ quái, phía sau đều là tội phạm, như thế nào lại bỏ qua cơ hội này!
Ngay khoảnh khắc sau cú đánh thứ hai, Ngô Vũ Thân không do dự nữa, cậu liền lăn một vòng, né sang một bên. Cũng may cậu kinh nghiệm phong phú, “Pằng, pằng" lại thêm hai phát súng nữa, quân sư bắn vào vị trí mà cậu ta vừa đứng, hiện lên một chuỗi đốm lửa!
– Tôi chỉ là một người đưa cơm, tiện thể tích tũy một chút kinh nghiệm xã hội, mấy đại ca không đến mức ngay cả tôi cũng không buông tha chứ?
Quân sư hết sức hài lòng với biểu hiện của cậu ta, khóe miệng nhếch nụ cười lạnh:
– Không phải mày muốn tích chút kinh nghiệm sao, nên tao tặng mày chút kinh nghiệm. Lần sau nhớ lấy, loại kinh nghiệm này tốt nhất là chớ có nên tích, cẩn thận cái mạng nhỏ của mày sẽ tặng cho nơi này đấy.
Tên da đen cũng liên tục cười lạnh ở phía sau:
– Mày có mang thiết bị ghi âm cũng chẳng sao, bọn tao nếu đã làm, thì còn sợ đám phóng viên sao? Tốt nhất là kinh động luôn cả Đài phát thanh tỉnh đi, đến đây làm một bài tin tức, tao không tin đám cớm kia khi hoạt động sẽ không có cố kỵ.
– Mày làm gì vậy!
Phía bên kia đột nhiên truyền đến tiếng con gái thét chói tai, Ngô Vũ Thân rùng mình, quay đầu lại nhìn, thấy tên mặt dữ tợn kia một tay vác súng, còn một tay thì tóm lấy Hứa Nghiên, ôm lấy ngực, dùng sức nắn bóp.
Hứa Nghiên cả mặt đỏ bừng, liều mạng giãy dụa, nhưng sức lực rõ ràng không đủ. Tên mặt dữ cười phá lên, tóm lấy bộ ngực của Hứa Nghiên.
Để cho gã rút tay ra, Hứa Nghiên không chút do dự giơ bàn tay lên, bốp một phát thật mạnh lên mặt tên tặc, sau khi một âm thanh giòn giã vang lên, cả căn phòng lại lặng ngắt!
Mấy gã đàn ông vốn nhìn chằm chằm lên người Hứa Nghiên cuống quít quay đầu đi, thật cẩn thận di chuyển bước chân, tranh thủ đứng cách xa cô ta một chút.
– Đồ điếm thối, mày dám đánh bố mày hả!
Tên mặt dữ gầm lên một tiếng giữ tợn, đánh một quyền vào bụng Hứa Nghiên.
Hứa Nghiên hự lên một tiếng, cũng giống như Ngô Vũ Thân, đau đến mức khom người xuống, mật xanh gần như cũng phun hết ra. Cô ta khác Ngô Vũ Thân, Ngô Vũ Thân có thể nói là giả bộ, nhưng cô lại là đau thực sự!
Tên mặt dữ tránh không kịp, bị Hứa Nghiên ói hết vào quần, ghê tởm đến mức cũng muốn ói luôn. Nhiều hơn nữa đó là sự tức giận, không đợi Hứa Nghiên đứng dậy, khẩu AK47 trong tay đã dí sát vào đầu cô:
– Con điếm thối, liếm sạch cho bố, nếu không mày có tin là tao bắn nát sọ mày không hả?
Ngô Vũ Thân liếc mắt nhìn Lâm Dật Phi một cái, thấy hắn không chút nhúc nhích nên bản thân cũng không dám ra tay. Ánh mắt của tên soát người tuy đã bị phía bên kia thu hút, nhưng ánh mắt âm lãnh của gã quân sư thì vẫn luôn dán trên người cậu ta, khẩu súng lục trong tay có ý như vô ý nhắm vào cậu ta.
Cậu ta cảm giác trong miệng như đắng ngắt, Lâm Dật Phi cách mấy tên tặc này hơi xa một chút, vẫn luôn dè chừng, có lẽ cũng suy xét đến việc trong tay bọn chúng đều có súng, không đợi cho mình lao tới e là đã bị bắn tan tành rồi. Còn Đặng Quốc Bảo ở góc kia thì ánh mắt đầy lửa giận, một tay đã lần sờ sang bên hông.
Hứa Nghiên đứng lên, chẳng những không có khuất phục, ngược lại còn ói thêm cho gã một bãi nữa, phun hết lên người gã:
– Mày có gan thì giết tao đi, ra tay với đàn bà là anh hùng lắm đấy?
Ánh mắt cô tràn đầy sự phẫn nộ, không ngờ chẳng coi khẩu Submachine Gun trước mặt ra gì, tên mặt dữ khẽ giật mình rồi giận tím mặt:
– Con mụ thối, tìm chết chứ gì, bố sẽ thành toàn cho mày!
Gân xanh trên tay nổi lên, chuẩn bị bóp cò!
– Đầu báo, đừng loạn lên nữa.
Tên râu cuối cùng lên tiếng, lạnh lùng nhìn cảnh tượng này:
– Chính sự quan trọng hơn, mày còn càn quấy, tao sẽ bắn vỡ sọ mày trước. Có tiền rồi, mày còn sợ thiếu đàn bà sao. Mất mạng rồi, thì gì cũng không có đâu con ạ.
Đầu báo ngẩn ra, tây cầm khẩu AK47 buông lỏng xuống, lạnh lùng nhìn Hứa Nghiên:
– Mày mạng lớn đấy, tuy nhiên hãy nhớ lấy, tao sẽ không bỏ qua cho mày đâu.
Buông súng xuống một cách không cam tâm, tay còn lại đột nhiên vỗ một cái thật mạnh vào mông Hứa Nghiên, cười lạnh:
– Cô nàng này cũng ghê gớm đấy, lão thích như vậy.
Hứa Nghiên giơ tay đẩy mạnh, nhưng tay lại vướng vào dây của chiếc túi, khóa của chiếc túi lại không kéo, “Cạch" một tiếng, một vật đã rớt ra ngoài.
Sắc mặt đại biến, cô liền cúi người để lấy, nhưng đầu báo đã nhanh hơn một bước, chiếc cameras đã nằm gọn trong tay gã, chỉ ấn nút hai cái, sắc mặt đột nhiên thay đổi:
– Râu, ả này hình như là phóng viên.
Râu chậm rãi đi tới, nhận lấy chiếc cameras và nhìn một cái, lắc đầu, một bàn tay dính đét trên mặt Hứa Nghiên, lạnh lùng quát:
– Mày có biết hai loại người mà tao hận nhất là ai không?
Hứa Nghiên không đề phòng, suýt nữa thì ngã khuỵa xuống đất. Cô chỉ cảm thấy trên mặt nóng như xát ớt, trước mắt nổi sao, khóe miệng mặn mặn, giơ tay chùi không ngờ đã bị chảy máu, cô lạnh lùng nhìn tên râu quai nón, không nói một tiếng nào!
– Lão không hận gái điếm, nhưng hận nhất là lũ cớm và đám phóng viên!
Tên râu hung tợn chằm chằm nhìn Hứa Nghiên, giật lấy chiếc túi da của cô, đổ ngược ra đất, đồ vật bên trong đều loảng xoảng rơi xuống nền nhà.
Ánh mắt tên râu ngưng lại, từ trong đống đồ nữ dụng nhặt lên một vật dạng cái bút, ấn một cái, những lời nói vừa rồi nói trong ngân hàng được phát ra một cách rõ ràng. Tên râu cười lạnh một tiếng, giơ cao chiếc bút ghi âm trong tay lên:
– Mày cũng to gan nhỉ, không chỉ dám chụp ảnh lão, mà còn dám ghi âm của lão nữa. Có phải chuẩn bị lấy đưa tới Đài phát thanh để phát, nhận thưởng không hả?
Hứa Nghiên sắc mặt tái nhợt, cô cắn môi:
– Đúng vậy, chúng mày đứa nào cũng đáng bị đưa ra toàn án phán xét và giải đến pháp trường, đây chính là bằng chứng.
– Bằng chứng?
Tên râu quai nón lạnh lùng cười, ném máy ảnh và chiếc bút xuống đất, dùng chân giẫm lên, dưới chân phát ra tiếng “rắc, rắc" khiến người ta thấy ghê răng:
– Lão xưa nay ghét nhất là giết đàn bà, nhưng vì mày, lão sẽ phá lệ. Đầu báo, dẫn nó ra cửa, còn một phút nữa, nếu phía bọn cớm vẫn không có động tĩnh gì, thì tùy mày xử lý nó.
Đầu báo trong lòng mừng rỡ, tóm lấy cánh tay của Hứa Nghiên lôi ra ngoài cửa:
– Điếm thối, mày dám châm lửa giận của tao, xem mày còn được sống tốt hay không? Lát tao sẽ xé toạc quần áo của mày trước mặt bọn chúng, cho đám cớm kia nhìn cho đã mắt. Tao đoán là bọn chúng sớm đã quên việc cứu bọn mày rồi, và cũng rất khoái cách làm của tao đấy!
Hứa Nghiên vừa sợ vừa giận, nhưng thân bất do kỷ mà bước đi ra ngoài. Ánh mắt của đám đàn ông trong ngân hàng nhìn cô có chút đáng tiếc, biết cô cách cái chết không còn xa, nhưng không một ai dám ra mặt.
Trong lúc xô xô đẩy đẩy, Hứa Nghiên đã đi đến bên cạnh Ngô Vũ Thân, chân đột nhiên lảo đảo, ngã úp xuống đất. Nhưng hai tay vừa mới chống đất, thì đầu báo đã một đạp giẫm lên mông cô:
– Đứng lên, đừng có giả vờ…
Gã còn chưa dứt lời thì Hứa Nghiên đã quay người lại, trên tay cầm một miếng kính vỡ vạch về phía mặt của đầu báo, cả ngân hàng im phăng phắc. Vào khắc này, ánh mắt của mọi người không khỏi tự chủ đều rơi hết lên người cô, còn tên quân sư luôn nhìn chằm chằm Ngô Vũ Thân cũng không nhịn được mà hét lên:
– Đầu báo cẩn thận.
Tên da đen không chút do dự giơ súng trong tay lên, vừa định bắn thì một cú đấm như trời giáng đã dính đét lên mặt y. Tên da đen cảm thấy mặt mũi tối sầm, y quên cả việc ngắm bắn Hứa Nghiên, mà có ý định bóp cò, trước tiên muốn bắn nát đầu kẻ đã tập kích mình.
Người xuất quyền chính là Ngô Vũ Thân! Nếu nói cậu ta vẫn đang luôn đợi cơ hội, thì điều trước mắt tuy không thể nói là một cơ hội tuyệt hảo, nhưng cũng là một cơ hội không thể bỏ qua!
Cậu ta không thể khẳng định Lâm Dật Phi liệu có ra mặt hay không, nhưng biết nếu mình không ra tay, Hứa Nghiên chết chắc.
“Pằng" một tiếng súng vang lên, cả ngân hàng bao trùm bởi tiếng kêu sợ hãi, nhưng đều chỉ biết ôm đầu, co ro thành một đống.
Chỉ có điều phát súng này bắn hơi gấp gáp, không bắn trúng Ngô Vũ Thân. Quyền thứ hai của Ngô Vũ Thân lại tiếp tục không chút do dự nện lên má phải của y. Quyền này lực đạo thực sự quá mạnh, tên da đen tuy không bay lên, nhưng cằm đã bị lệch, khóe miệng mặn mặn, dính dính, mấy chiếc răng đều đã hơi lung lay, trước mặt một mảnh tối đen, hoàn toàn không phân biệt được phương hướng!
Den đen vừa kinh động vừa sợ, liên tục lùi lại mấy bước, tay giơ súng bắn “Pằng, Pằng" liên tiếp hai phát, nhưng đều bắn vào không trung, người thì đã ra bên ngoài ngân hàng. Chỉ nghe “pằng" một tiếng, da đen té ngã trên mặt đất, máu tươi ồ ồ chảy, hai chân giật giật mấy cái, rồi không còn động tĩnh gì nữa.
Đội trưởng Long vẫn luôn chờ đợi động tĩnh ở bên ngoài, biết được Ngô Vũ Thân đã ra tay, nên làm sao có thể bỏ qua được cơ hội này chứ. Anh ta phất tay, tay súng bắn tỉa một phát bắn chết da đen, đồng thời còn có mấy đặc công nhấc súng lên, lao nhanh về phía cửa chính ngân hàng.
Từ lúc da đen bị bắn, đến lúc ra bên ngoài và bị bắn chết chỉ hết mấy giây, nhưng Ngô Vũ Thân lại cảm thấy như đã qua một thế kỷ, chỉ nghe phía sau vang lên một tiếng nổ lớn, biết đó là động tĩnh phát ra từ khẩu Desert Eagle. Cả người cậu ta run lên, không phát hiện mình có bất kỳ dị dạng gì, trong lòng có chút kỳ quái, phía sau đều là tội phạm, như thế nào lại bỏ qua cơ hội này!
Ngay khoảnh khắc sau cú đánh thứ hai, Ngô Vũ Thân không do dự nữa, cậu liền lăn một vòng, né sang một bên. Cũng may cậu kinh nghiệm phong phú, “Pằng, pằng" lại thêm hai phát súng nữa, quân sư bắn vào vị trí mà cậu ta vừa đứng, hiện lên một chuỗi đốm lửa!
Tác giả :
Tiểu Mạc