Lãng Tử Tại Đô Thị
Chương 52: Tiếc nuối
Lúc Lâm Dật Phi và Lưu Minh Lý rời đi đã là buổi trưa. Tốp ba tốp năm dân công chính đang trở về ăn cơm trưa. Bởi vì mẹ bị bệnh, nên Bì Nhị mới xin nghỉ vài ngày. Không giống như các dân công khác, một ngày bọn họ cũng không nghỉ được, cho dù có bệnh trong người.
Có lẽ một ngày kiếm hơn mười nghìn nguyên, đối với người khác mà nói, cùng lắm là một bữa ăn cơm hoặc một bao thuốc lá mà thôi. Nhưng đối với bọn họ mà nói, chính là tiền chi trả nhu cầu hàng ngày, tiền sinh hoạt, tiền học phí cho con cái, thậm chí là tiền cứu mạng
Những người dân công này đều mang theo vẻ lam lũ, trên quần áo dính đầy vết bẩn. Thức ăn của bọn họ cũng đơn giản, có cơm, có rau là đủ, tốt hơn thì thêm vài miếng thịt béo.
Cái loa trên công trường được bật hết mức, đang vang lên một ca khúc được mọi người yêu mến. Giọng ca sĩ khàn khàn cùng tang thương truyền tới, những dân công đang ăn cơm nhịn không được hát theo một hai câu.
– Một bữa cơm này chỉ cần năm nguyên. Lưu Minh Lý chợt nói.
Nhìn từng đám dân công đi qua, tùy ý ngồi xuống, vùi đầu vào ăn cơm, Lâm Dật Phi có chút cảm khái: – Hình như anh rất quen thuộc với nơi này thì phải.
– Ừ. Lưu Minh Lý dừng lại, nhìn đám dân công: – Chỉ có điều, lúc trước, ngay cả bữa ăn như vậy tôi cũng không có.
– Vậy à? Lông mày Lâm Dật Phi giương lên, không ngờ một người như Lưu Minh Lý lại có chuyện xưa như vậy. Cũng không rõ vì sao đột nhiên anh ta nhắc tới những điều này.
– Năm đó ba tôi qua đời, tôi mới chỉ mười hai tuổi. Lưu Minh Lý thản nhiên nói, giống như đang kể lại chuyện của người khác.
Lâm Dật Phi im lặng lắng nghe. Hắn biết Lưu Minh Lý sẽ không vô duyên vô cớ kể lại chuyên khi còn bé để mong sự đồng tình của người khác. Hắn là người biết khi nào nên đặt câu hỏi, khi nào nên lắng nghe.
– Lúc đó mẹ của tôi bị bệnh rất nặng, vì mẹ, tôi có thể đi ra ngoài ăn trộm, bán lấy tiền mua thuốc. Lưu Minh Lý thản nhiên nói:
– Giống như Bì Nhị vì chữa bệnh cho mẹ mà không ngại việc cướp đường vậy. Người này biết không ít chuyện, ngay cả chuyện của Bì Nhị cũng biết.
Lâm Dật Phi im lặng. Một thiếu niên hơn mươi tuổi vì sinh tồn, vì để cho người mẹ sống sót mà bất chấp tất cả. Có bao nhiêu người có thể hiểu được?
– Nhưng bệnh của mẹ tôi càng ngày càng nặng. Tôi ăn trộm đều từ hàng xóm, nhưng bọn họ cũng không giàu hơn nhà tôi bao nhiêu. Huống chi bọn họ còn thường xuyên trợ giúp mẹ con tôi. Cho dù tôi có ăn trộm, bọn họ cũng coi như chưa từng nhìn thấy. Thanh âm của Lưu Minh Lý vẫn bình bình bình đạm đạm. Có lẽ trải qua vài chục năm như vậy, rất nhiều chuyện nghĩ lại, lại ngạc nhiên phát hiện mình sao có thể vượt qua được. Nhưng khổ sở lúc đó đã trở thành ký ức của hiện tại.
Có lẽ, khi nhớ lại ký ức, người đó sẽ như một con sói bị thương, tránh một nơi không có người biết, liếm láp vết thương của mình.
– Về sau tôi đi đào than đá. Vì để cho người chủ chấp nhận, tôi đã khai man rằng tôi mười tám tuổi. Lưu Minh Lý chậm rãi nói: – Nhưng người chủ không tin, bảo tôi chứng minh cho ông ta xem.
– Chứng minh như thế nòa? Lâm Dật Phi nhịn không được hỏi.
– Vác theo cái giỏ đựng hơn 40kg than đó đi dọc theo đường hầm dài chừng 500m. Sau đó lại vác tới chỗ tập kết cách đó gần 2km. Lần đầu mất chừng nửa tiếng, được ba mao tiền (10 mao là một nguyên). Nơi đó giao thông không tiện, xe tải không vào được, chỉ có thể dùng người hoặc là trâu ngựa vận chuyển.
Lưu Minh Lý vẫn nhìn về đám dân công kia.
Lâm Dật Phi nắm chặt hai tay, chỉ lặng lẽ không nói.
– Năm đó tôi mới có mười bốn tuổi. Lưu Minh Lý chậm rãi nói: – Nhưng để có thể lưu lại, tôi cố hết sức mình, vác than đá đi được bảy lần! Chỉ là đêm hôm đó, đôi vai của tôi sưng tấy và chảy máu, chỉ có thể nằm sấp, đau đớn không thể ngủ được.
– Về sau? Lâm Dật Phi thở dài hỏi.
– Về sau tôi tiếp tục làm ở đó.
Lưu Minh Lý vẫn bình tĩnh nói: – Thực ra đám người Bì Nhị không khác gì tôi, làm việc mệt nhọc cả ngày, trừ ăn cơm ra, kiếm không được bao nhiêu.
Liếc nhìn Lưu Minh Lý, Lâm Dật Phi đột nhiên nói: – Tuy nhiên tôi thấy thể trạng của anh cũng không tồi lắm.
– Hiện tại là không tồi. Lưu Minh Lý cười khổ: – Nhưng lúc đó tôi chỉ có một cái bánh bao, nước là uống từ cái vòi. Bởi vì tôi muốn tiết kiệm tiền mua thuốc cho mẹ.
– Bác ấy thế nào rồi. Trong lòng Lâm Dật Phi có chút không yên. Làm cật lực nửa tiếng đồng hồ chỉ được ba mao tiền. Cho dù không ăn không uống làm cả ngày cũng chỉ được vài chục nguyên. Huống chi lúc đó anh ta mới chỉ có mười mấy tuổi, có thể chịu đựng được bao lâu?
– Mẹ của tôi vẫn khỏe mạnh, đây là điều khiến tôi rất vui mừng. Lưu Minh Lý chậm rãi nói.
Lâm Dật Phi thở dài một hơi, nhưng có chút không hiểu: – Làm như vậy một ngày cũng không kiếm được vào bao nhiêu. Sao anh có thể trị được bệnh cho bác?
– Đương nhiên là không thể. Nếu không phải về sau tôi gặp được ông chủ, không chỉ nói trị bệnh cho mẹ, cho dù là cái mạng của tôi cũng đã ném ở mỏ than rồi. Lưu Minh Lý nghe bài hát từ cái loa, ánh mắt có chút mê ly. Bài hát đó tên là Đứa trẻ rời khỏi nhà
Đứa trẻ rời khỏi nhà
Lang thang bên ngoài
Áo quần rách rưới
Trong bụng đói meo
Vất vả mới tìm được công việc
Vất vả cần cù làm việc
Trái tim đầy nước mắt
Khuôn mặt đầy mồ hôi
Đứa trẻ rời khỏi nhà
Đêm đến lại khó ngủ
Nhớ tới cha mẹ phương xa
Rơi lệ đầy mặt
Mùa xuân, trăm hoa đua nở
Lá thu rụng đầy
Mùa đông tuyết rơi
Xin đừng cảm lạnh
Trăng tròn, trăng tròn
Trăng tròn là qua một năm
Không phải trong lòng đứa nhỏ không có nhớ mong
Cuộc sống tha hương thật là khổ!
Giọng ca khàn khàn mang theo tang thương, các dân công đừng ngừng ăn, lẳng lặng nghe bài hát phát ra từ cái loa, ánh mắt cũng mờ mịt như Lưu Minh Lý. Trong số bọn họ, có người đã năm mươi, có người mới trưởng thành, nhưng hiện tại bọn họ đều nhớ về gia đình. Có lẽ hy vọng tới lễ mừng năm mới có thể gặp được người thân là động lực để bọn họ tiếp tục!
– Tôi rất thích nghe bài hát này, lúc ở một mình thường xuyên nghe. Lưu Minh Lý cười khổ sáp: – Những người chưa từng làm công bên ngoài, chưa nếm qua sự đau khổ đó. Một sự đau khổ rất khó nói thành lời. Tôi nghĩ chắc cậu không thích nghe những bài hát như vậy. Sinh viên các cậu đều thích mấy bài hát tình yêu mùi mẫn.
Lâm Dật Phi lắc đầu: – Anh tưởng rằng lúc còn nhỏ, cuộc sống của tôi rất thoải mái sao? Các huynh đệ trước kia của tôi, ai cũng đã từng chịu qua rất nhiều đắng cay. Chỉ có điều, mục đích của các anh không giống với mục đích của chúng tôi mà thôi. Ca sĩ nàyHát rất hay.
Lưu Minh Lý có chút kinh ngạc nhìn Lâm Dật Phi, muốn nói cái gì đó, nhưng vẫn nhịn được.
– Vì sao Bách Lí Hùng lại tìm anh? Lâm Dật Phi đột nhiên nghĩ tới mấu chốt của câu chuyện.
– Bởi vì bác ấy quen với cha của tôi. Trong giọng nói bình thản của Lưu Minh Lý mang theo một sự cảm động, là sự tôn kính phát ra từ đáy lòng.
– Bác Hùng và cha tôi đã từng là chiến hữu. Năm đó lúc còn ở tiền tuyến, hai người đã từng sóng vai chiến đấu. Chỉ có điều cha của tôi vĩnh viễn nằm đó. Còn bác Hùng thì tuy bị thương ở chân, nhưng dù sao bác ấy còn sống. Bác ấy chẳng những còn sống, mà còn đi tìm con cái của những chiến hữu từng hy sinh. Nếu có người khó khăn thì không ngại giúp đỡ.
Lâm Dật Phi chợt nhớ tới câu nói của Bách Lí Hùng, đời này tuyệt đối sẽ không để những đứa trẻ như Băng Nhi chịu khổ!
Tuy Bách Lí Hùng không để cho con người khác chịu khổ, nhưng lại xem nhẹ con gái của mình. Có lẽ không phải là ông ta xem nhẹ, chỉ là vì không rảnh bận tâm. Nhưng vô luận như thế nào, tiếc nuối đã hình thành!
– Về sau bác ấy cảm thấy năng lực của mình chỉ có hạn. Dù tiền không phải vạn năng, nhưng những người nhờ ông ấy trợ giúp đều không ngoại lệ thiếu tiền. Cho nên bác Hùng càng tập trung vào việc kiếm tiền, kiếm càng nhiều càng tốt. Lưu Minh Lý rốt cuộc kích động: – Cậu có biết không? Lần đó chính là vì bác ấy đi tìm tôi, nên mới làm trễ nãi việc trở về nhà.
Lâm Dật Phi khẽ giật mình, sau nửa ngày không nói.
Người nam nhân vốn kiên cường rốt cuộc nghẹn ngào, nắm chặt hai tay, khàn khàn nói: – Cũng chính vì như thế, bác Hùng mới không kịp trở về gặp mặt vợ lần cuối. Đây là tiếc nuối của bác, cũng là tiếc nuối vĩnh viễn không thể bù đắp của những người như chúng tôi!
Hai hàng nước mắt vô thanh vô tức chảy xuống khuôn mặt bi thương, long lanh mà trong suốt!
Có lẽ một ngày kiếm hơn mười nghìn nguyên, đối với người khác mà nói, cùng lắm là một bữa ăn cơm hoặc một bao thuốc lá mà thôi. Nhưng đối với bọn họ mà nói, chính là tiền chi trả nhu cầu hàng ngày, tiền sinh hoạt, tiền học phí cho con cái, thậm chí là tiền cứu mạng
Những người dân công này đều mang theo vẻ lam lũ, trên quần áo dính đầy vết bẩn. Thức ăn của bọn họ cũng đơn giản, có cơm, có rau là đủ, tốt hơn thì thêm vài miếng thịt béo.
Cái loa trên công trường được bật hết mức, đang vang lên một ca khúc được mọi người yêu mến. Giọng ca sĩ khàn khàn cùng tang thương truyền tới, những dân công đang ăn cơm nhịn không được hát theo một hai câu.
– Một bữa cơm này chỉ cần năm nguyên. Lưu Minh Lý chợt nói.
Nhìn từng đám dân công đi qua, tùy ý ngồi xuống, vùi đầu vào ăn cơm, Lâm Dật Phi có chút cảm khái: – Hình như anh rất quen thuộc với nơi này thì phải.
– Ừ. Lưu Minh Lý dừng lại, nhìn đám dân công: – Chỉ có điều, lúc trước, ngay cả bữa ăn như vậy tôi cũng không có.
– Vậy à? Lông mày Lâm Dật Phi giương lên, không ngờ một người như Lưu Minh Lý lại có chuyện xưa như vậy. Cũng không rõ vì sao đột nhiên anh ta nhắc tới những điều này.
– Năm đó ba tôi qua đời, tôi mới chỉ mười hai tuổi. Lưu Minh Lý thản nhiên nói, giống như đang kể lại chuyện của người khác.
Lâm Dật Phi im lặng lắng nghe. Hắn biết Lưu Minh Lý sẽ không vô duyên vô cớ kể lại chuyên khi còn bé để mong sự đồng tình của người khác. Hắn là người biết khi nào nên đặt câu hỏi, khi nào nên lắng nghe.
– Lúc đó mẹ của tôi bị bệnh rất nặng, vì mẹ, tôi có thể đi ra ngoài ăn trộm, bán lấy tiền mua thuốc. Lưu Minh Lý thản nhiên nói:
– Giống như Bì Nhị vì chữa bệnh cho mẹ mà không ngại việc cướp đường vậy. Người này biết không ít chuyện, ngay cả chuyện của Bì Nhị cũng biết.
Lâm Dật Phi im lặng. Một thiếu niên hơn mươi tuổi vì sinh tồn, vì để cho người mẹ sống sót mà bất chấp tất cả. Có bao nhiêu người có thể hiểu được?
– Nhưng bệnh của mẹ tôi càng ngày càng nặng. Tôi ăn trộm đều từ hàng xóm, nhưng bọn họ cũng không giàu hơn nhà tôi bao nhiêu. Huống chi bọn họ còn thường xuyên trợ giúp mẹ con tôi. Cho dù tôi có ăn trộm, bọn họ cũng coi như chưa từng nhìn thấy. Thanh âm của Lưu Minh Lý vẫn bình bình bình đạm đạm. Có lẽ trải qua vài chục năm như vậy, rất nhiều chuyện nghĩ lại, lại ngạc nhiên phát hiện mình sao có thể vượt qua được. Nhưng khổ sở lúc đó đã trở thành ký ức của hiện tại.
Có lẽ, khi nhớ lại ký ức, người đó sẽ như một con sói bị thương, tránh một nơi không có người biết, liếm láp vết thương của mình.
– Về sau tôi đi đào than đá. Vì để cho người chủ chấp nhận, tôi đã khai man rằng tôi mười tám tuổi. Lưu Minh Lý chậm rãi nói: – Nhưng người chủ không tin, bảo tôi chứng minh cho ông ta xem.
– Chứng minh như thế nòa? Lâm Dật Phi nhịn không được hỏi.
– Vác theo cái giỏ đựng hơn 40kg than đó đi dọc theo đường hầm dài chừng 500m. Sau đó lại vác tới chỗ tập kết cách đó gần 2km. Lần đầu mất chừng nửa tiếng, được ba mao tiền (10 mao là một nguyên). Nơi đó giao thông không tiện, xe tải không vào được, chỉ có thể dùng người hoặc là trâu ngựa vận chuyển.
Lưu Minh Lý vẫn nhìn về đám dân công kia.
Lâm Dật Phi nắm chặt hai tay, chỉ lặng lẽ không nói.
– Năm đó tôi mới có mười bốn tuổi. Lưu Minh Lý chậm rãi nói: – Nhưng để có thể lưu lại, tôi cố hết sức mình, vác than đá đi được bảy lần! Chỉ là đêm hôm đó, đôi vai của tôi sưng tấy và chảy máu, chỉ có thể nằm sấp, đau đớn không thể ngủ được.
– Về sau? Lâm Dật Phi thở dài hỏi.
– Về sau tôi tiếp tục làm ở đó.
Lưu Minh Lý vẫn bình tĩnh nói: – Thực ra đám người Bì Nhị không khác gì tôi, làm việc mệt nhọc cả ngày, trừ ăn cơm ra, kiếm không được bao nhiêu.
Liếc nhìn Lưu Minh Lý, Lâm Dật Phi đột nhiên nói: – Tuy nhiên tôi thấy thể trạng của anh cũng không tồi lắm.
– Hiện tại là không tồi. Lưu Minh Lý cười khổ: – Nhưng lúc đó tôi chỉ có một cái bánh bao, nước là uống từ cái vòi. Bởi vì tôi muốn tiết kiệm tiền mua thuốc cho mẹ.
– Bác ấy thế nào rồi. Trong lòng Lâm Dật Phi có chút không yên. Làm cật lực nửa tiếng đồng hồ chỉ được ba mao tiền. Cho dù không ăn không uống làm cả ngày cũng chỉ được vài chục nguyên. Huống chi lúc đó anh ta mới chỉ có mười mấy tuổi, có thể chịu đựng được bao lâu?
– Mẹ của tôi vẫn khỏe mạnh, đây là điều khiến tôi rất vui mừng. Lưu Minh Lý chậm rãi nói.
Lâm Dật Phi thở dài một hơi, nhưng có chút không hiểu: – Làm như vậy một ngày cũng không kiếm được vào bao nhiêu. Sao anh có thể trị được bệnh cho bác?
– Đương nhiên là không thể. Nếu không phải về sau tôi gặp được ông chủ, không chỉ nói trị bệnh cho mẹ, cho dù là cái mạng của tôi cũng đã ném ở mỏ than rồi. Lưu Minh Lý nghe bài hát từ cái loa, ánh mắt có chút mê ly. Bài hát đó tên là Đứa trẻ rời khỏi nhà
Đứa trẻ rời khỏi nhà
Lang thang bên ngoài
Áo quần rách rưới
Trong bụng đói meo
Vất vả mới tìm được công việc
Vất vả cần cù làm việc
Trái tim đầy nước mắt
Khuôn mặt đầy mồ hôi
Đứa trẻ rời khỏi nhà
Đêm đến lại khó ngủ
Nhớ tới cha mẹ phương xa
Rơi lệ đầy mặt
Mùa xuân, trăm hoa đua nở
Lá thu rụng đầy
Mùa đông tuyết rơi
Xin đừng cảm lạnh
Trăng tròn, trăng tròn
Trăng tròn là qua một năm
Không phải trong lòng đứa nhỏ không có nhớ mong
Cuộc sống tha hương thật là khổ!
Giọng ca khàn khàn mang theo tang thương, các dân công đừng ngừng ăn, lẳng lặng nghe bài hát phát ra từ cái loa, ánh mắt cũng mờ mịt như Lưu Minh Lý. Trong số bọn họ, có người đã năm mươi, có người mới trưởng thành, nhưng hiện tại bọn họ đều nhớ về gia đình. Có lẽ hy vọng tới lễ mừng năm mới có thể gặp được người thân là động lực để bọn họ tiếp tục!
– Tôi rất thích nghe bài hát này, lúc ở một mình thường xuyên nghe. Lưu Minh Lý cười khổ sáp: – Những người chưa từng làm công bên ngoài, chưa nếm qua sự đau khổ đó. Một sự đau khổ rất khó nói thành lời. Tôi nghĩ chắc cậu không thích nghe những bài hát như vậy. Sinh viên các cậu đều thích mấy bài hát tình yêu mùi mẫn.
Lâm Dật Phi lắc đầu: – Anh tưởng rằng lúc còn nhỏ, cuộc sống của tôi rất thoải mái sao? Các huynh đệ trước kia của tôi, ai cũng đã từng chịu qua rất nhiều đắng cay. Chỉ có điều, mục đích của các anh không giống với mục đích của chúng tôi mà thôi. Ca sĩ nàyHát rất hay.
Lưu Minh Lý có chút kinh ngạc nhìn Lâm Dật Phi, muốn nói cái gì đó, nhưng vẫn nhịn được.
– Vì sao Bách Lí Hùng lại tìm anh? Lâm Dật Phi đột nhiên nghĩ tới mấu chốt của câu chuyện.
– Bởi vì bác ấy quen với cha của tôi. Trong giọng nói bình thản của Lưu Minh Lý mang theo một sự cảm động, là sự tôn kính phát ra từ đáy lòng.
– Bác Hùng và cha tôi đã từng là chiến hữu. Năm đó lúc còn ở tiền tuyến, hai người đã từng sóng vai chiến đấu. Chỉ có điều cha của tôi vĩnh viễn nằm đó. Còn bác Hùng thì tuy bị thương ở chân, nhưng dù sao bác ấy còn sống. Bác ấy chẳng những còn sống, mà còn đi tìm con cái của những chiến hữu từng hy sinh. Nếu có người khó khăn thì không ngại giúp đỡ.
Lâm Dật Phi chợt nhớ tới câu nói của Bách Lí Hùng, đời này tuyệt đối sẽ không để những đứa trẻ như Băng Nhi chịu khổ!
Tuy Bách Lí Hùng không để cho con người khác chịu khổ, nhưng lại xem nhẹ con gái của mình. Có lẽ không phải là ông ta xem nhẹ, chỉ là vì không rảnh bận tâm. Nhưng vô luận như thế nào, tiếc nuối đã hình thành!
– Về sau bác ấy cảm thấy năng lực của mình chỉ có hạn. Dù tiền không phải vạn năng, nhưng những người nhờ ông ấy trợ giúp đều không ngoại lệ thiếu tiền. Cho nên bác Hùng càng tập trung vào việc kiếm tiền, kiếm càng nhiều càng tốt. Lưu Minh Lý rốt cuộc kích động: – Cậu có biết không? Lần đó chính là vì bác ấy đi tìm tôi, nên mới làm trễ nãi việc trở về nhà.
Lâm Dật Phi khẽ giật mình, sau nửa ngày không nói.
Người nam nhân vốn kiên cường rốt cuộc nghẹn ngào, nắm chặt hai tay, khàn khàn nói: – Cũng chính vì như thế, bác Hùng mới không kịp trở về gặp mặt vợ lần cuối. Đây là tiếc nuối của bác, cũng là tiếc nuối vĩnh viễn không thể bù đắp của những người như chúng tôi!
Hai hàng nước mắt vô thanh vô tức chảy xuống khuôn mặt bi thương, long lanh mà trong suốt!
Tác giả :
Tiểu Mạc