Lãng Tử Tại Đô Thị
Chương 153: Kết cục khi theo đuổi thần tượng
Người nọ hơi sửng sốt, vẻ mặt có chút mất tự nhiên:
– Ai cầm điện thoại của anh.
– Vậy cái gì trong túi quần của ngươi.
Đại Ngưu cười lạnh, vung vẩy điện thoại trong tay:
– Tôi vừa gọi vào số của tôi. Rất không may là trên người anh có tiếng chuông.
Người nọ do dự một lúc lâu, liếc nhìn Thúy Hoa ở phía sau một cái. Lục lọi túi quần một lúc, mới lấy ra một chiếc điện thoại:
– Vừa nãy là chuông điện thoại của tôi kêu. Tôi nghĩ anh đã nhầm.
Đại Ngưu hơi sững sờ. Không tin gọi lại vào số di động. Không ngờ lại không gọi được. Đoán chừng người nọ lục lọi trong túi lâu như vậy, đã thừa cơ tắt luôn điện thoại. Không khỏi tức giận đến đỏ bừng mặt:
– Ngươi vừa tắt di động của ta phải không. Mau cho ta xem túi quần.
Cậu ta vươn tay đang định lục túi quần của người kia, thì y đã giơ tay đỡ:
– Anh làm gì vậy. Anh có quyền gì mà sờ mó túi của tôi?
– Ta cứ muốn xem đấy, ngươi làm gì được.
Đại Ngưu trừng to mắt:
– Nhặt được của rơi phải trả cho người bị mất. anh lớn như vậy rồi mà không biết đạo lý đó sao?
Người nọ cười lạnh:
– Tôi không nhặt được cái gì. Anh đừng đổ oan cho tôi.
Dùng sức đẩy Đại Ngưu:
– Tránh ra, đừng chặn đường tôi xuống núi. Bằng không tôi sẽ báo cảnh sát.
– Báo cảnh sát thì báo đi, ai sợ ai.
Đại Ngưu nắm lấy tay của người kia. Điện thoại của cậu ta khá đắt tiền, cho nên cậu ta đương nhiên không dễ dàng bỏ qua.
Người nọ dùng sức vung tay, không ngờ tránh thoát được Đại Ngưu:
– Ông anh lịch sự một chút.
A Thủy thấy y muốn chạy, liền đứng lên. Dù sao Đại Ngưu cũng là bạn thân của cậu ta. Lúc này mà không ra mặt thì thật không có nghĩa khí. Đột nhiên hoa mắt, Lâm Dật Phi đã đứng trước mặt người nọ.
Người nọ mới chạy vài bước đã thiếu chút nữa đâm đầu vào Lâm Dật Phi. Y cuống quít lùi về phía sau, sắc mặt thay đổi:
– Các người muốn làm gì, định cướp à?
Lâm Dật Phi cười cười, vươn tay nó:
– Tôi tên là Lâm Dật Phi, không biết anh họ gì?
Sắc mặt người nọ trở nên hòa hoãn, bỏ di động lại vào túi quần, đang định vươn tay muốn chào. Nghĩ lại, lớn tiếng kêu lên:
– Tôi không quen biết gì anh.
Lâm Dật Phi giơ tay vỗ vai của y:
– Xin lỗi đã làm phiền, anh đi đi.
Người nọ thấy tay của Lâm Dật Phi chụp tới, không tự chủ được giơ tay muốn đỡ. Không ngờ Lâm Dật Phi đã rút tay trở về, mỉm cười lùi sang một bên. Người nọ hừ một tiếng, liền đi nhanh xuống chân núi. Đại Ngưu và Thúy Hoa sốt ruột, Đại Ngưu kêu lớn:
– Dật Phi, chính hắn đã lấy điện thoại của tôi. Không thể nhầm được.
Chỉ có điều, tên kia đã biến mất trong màn đêm.
Lâm Dật Phi mỉm cười lắc đầu, giơ tay ra. Không ngờ trong tay có hai chiếc điện thoại:
– Cái nào là của ông?
Đại Ngưu liếc một cái liền nhận ra điện thoại của mình, cao hứng nhận lấy:
– Hóa ra tôi trách nhầm người kia. Đúng là nên xin lỗi. À, ông cầm điện thoại của tôi lúc nào vậy?
A Thủy có chút kinh ngạc, nhưng hiển nhiên là thông minh hơn Đại Ngưu nhiều lắm.
– Ông đúng là ngố. Hai chiếc điện thoại là Tiểu Phi vừa mới lấy được trên người của người kia.
Tuy cậu ta không nhìn rõ Lâm Dật Phi làm sao làm được. Nhưng A Thủy lại biết nếu Lâm Dật Phi cầm di động của Đại Ngưu, sẽ không tới bây giờ mới nói.
– Điện thoại này.
Đại Ngưu nhìn chiếc di động khác trên tay của Lâm Dật Phi, kêu lên:
– Không phải là của người đó chứ? Mau tắt máy để y biết thế nào là khổ.
Nói được nửa chừng, người khi nãy hối hả chạy lại. Đột nhiên thấy điện thoại trên tay Lâm Dật Phi, y nói:
– Đó là điện thoại của tôi, anh trộm, lấy điện thoại của tôi.
– Làm sao để chứng minh nó là của anh.
A Thủy cười lạnh. Đại Ngưu xông đến đút tay vào túi quần, vẻ mặt đắc ý nhìn người đó. Lâm Dật Phi lắc đầu, mở dù ra đi cùng với Bách Lý Băng xuống núi trước. Chuyện còn lại cứ để cho Đại Ngưu và A Thủy tự biết giải quyết!
Không lâu sau, Đại Ngưu và A Thủy mới háo hức đuổi theo. Đại Ngưu vỗ mạnh vào vai Lâm Dật Phi:
– Tiểu Phi, cậu được lắm, kỳ này giúp chúng tôi hả hê rồi.
Dọc đường, Đại Ngưu cứ huyên thuyên mãi chuyện người đó cầu xin thế nào, suýt nữa còn dập đầu nhận sai, vì thế y mới trả điện thoại lại. Suốt quá trình kể chuyện không ai chen vào lời của Đại Ngưu, giống như y đã đại chiến qua ba trăm hồi mới đạt được thắng lợi quan trọng nhất. Mãi đến lúc xuống chân núi, đặt chân lên vùng bằng phẳng, mọi người mới thở hồng hộc, họ gọi taxi trở về. Tắm rửa rồi đánh một giấc thật say chắc hẳn đều là hy vọng của mọi người.
– Để buổi ca nhạc từ thiện thấy quỷ luôn đi, cho Tô Tình muốn gặp ai thì gặp.
A Thủy làu bàu, nhìn qua Tô Yên Nhiên kế bên, trong lòng lấy làm áy náy. Tuy Thúy Hoa và A Thủy không đến nỗi nào, giống như là vớt lên từ mương nước vậy, nhưng khi thấy Tô Yên Nhiên toàn thân ướt sũng, Thúy Hoa phê bình A Thủy không thôi. Mỗi khi A Thủy phản pháo mưa quá lớn, Thúy Hoa đều đưa Lâm Dật Phi ra làm gương, tại sao Bách Lý Băng lại không bị ướt gì?
Dù việc Tô Yên Nhiên cực lực giải thích không can gì đến A Thủy, nhưng Thúy Hoa cũng giống Đại Ngưu không ngừng càu nhàu. Đúng là đều giống tính nhau, thích nói dông dài. Đáng lẽ A Thủy có chút cảm kích vì Thúy Hoa giật dây, lúc này đây cậu lại thấy hận không thể khóa miệng cô ta lại rồi tính sau. Đang nghĩ lung tung, đột nhiên Tô Yên Nhiên nắm tay cậu. A Thủy giật mình không hiểu chuyện gì xảy ra, chợt có tiếng thắng xe gấp chói tai tuyền đến. Một chiếc xe lớn dừng lại chỉ cách trước mặt A Thủy một bước.
Ngặt nỗi xe thắng quá gấp, nước đọng trên mặt đường đều bị văng tung tóe.
A Thủy cuối cùng định thần lại, kéo Tô Yên Nhiên lùi về sau hai bước, còn bộ dạng thì giống như sắp tắm thêm một trận nữa!
Lâm Dật Phi đã có mặt kịp thời, đến cạnh A Thủy mở dù ra. Dù trong tay giống như con quay không ngừng xoay tròn, đẩy hết màn mưa ra khỏi họ. Ngay sau đó, tài xế ló đầu ra:
– Thằng này đi đường không biết nhìn à?
– Trời mưa mà còn lái nhanh như thế, ông có đạo đức không vậy?
Đại Ngưu lập tức đập lại. Khi nãy A Thủy giúp y hả giận, lần này tuyệt đối không để bạn bè chịu thiệt.
– Thôi bỏ đi.
Tô Yên Nhiên kéo A Thủy lùi lại một bước.
– Không sao hết mà.
A Thủy đáng lẽ rất bực, nghe rồi chỉ lắc đầu:
– Đại Ngưu, bỏ đi, tôi không sao. Tiểu Phi, cám ơn.
Đại Ngưu vẫn còn muốn chửi, Lâm Dật Phi đã kéo y sang một bên. Tài xế khạc đàm nhổ xuống đất, chửi một câu rồi định lái xe đi, đột nhiên thắng lại. Ai thấy thế cũng bực, thầm nghĩ mọi người nhường một bước thì thôi đi, ông chửi cho đã rồi còn muốn tiếp tục nữa sao?
Tài xế không xuống xe. Cửa sau xe mở “cạch" một tiếng. Một cô gái nhảy xuống, không rõ bao nhiêu tuổi, chỉ thấy mái tóc nhuộm năm màu hệt như con vẹt!
Mọi người đơ ra. Những tưởng cô ta muốn bắt lỗi, ai cũng chuẩn bị tư thế đánh giặc. Không ngờ cô ta lao tới ôm lấy Tô Yên Nhiên, vui mừng gọi:
– Yên Nhiên!
Mọi người lại đơ ra tiếp, sau mới phát hiện cô ta vẫn còn là thiếu nữ. Tuy mặt trát phấn không ít, mắt lại vẽ như mèo, song ngũ quan nhìn khá có nét, toàn thân hàng hiệu, ăn mặc rất thoáng.
Tô Yên Nhiên thấy cô ta cũng vui mừng:
– Tô Tình, sao lại là em.
Đại Ngưu tưởng gặp phải cô gái đanh đá, muốn Tô Yên Nhiên cãi nhau. Y đang đến gần, nghe thấy hai chữ Tô Tình thì dừng lại. Tô Tình? Đại minh tinh Tô Tình của buổi ca nhạc lần này?
Không chỉ Đại Ngưu, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào Tô Tình. Cái gọi là mọi người khổ sở tìm kiếm trăm ngàn lần, đột nhiên đại minh tinh Tô Tình đợi mãi không thấy lại tình cờ xuất hiện. Không ngờ Tô Yên Nhiên và Tô Tình lại quen nhau!
– Đáng lẽ ngày mai em định gặp chị.
Tô Tình nhảy tung tăng, nào có chỗ giống đại minh tinh, giống như cô nhóc con vậy. Thúy Hoa tuy quen với Tô Yên Nhiên nhưng không biết cô và Tô Tình quen nhau. Thúy Hoa thấy vậy vừa ngạc nhiên vừa vui, định đến gần muốn xin chữ kí, ai ngờ mới được hai bước, chợt có người ngăn cô lại, đưa tay đẩy cô ra:
– Tránh xa chút.
Thúy Hoa bị bất ngờ, bèn lùi lại vài bước. Đại Ngưu thấy vậy mất vui, tên này không nể mặt bạn gái tức là không nể mặt mình. Anh ta cao gầy, tuổi chừng hai mươi lăm, hai mươi sáu, toàn thân mặc đồ đen, trời mưa còn đeo kiếng đen hù người, thật không biết đôi mắt có bị tật gì hay không.
– Anh làm gì đó?
Đại Ngưu đến gần đẩy anh ta ra. Nào ngờ không nói một lời, anh ta liền khóa cổ tay Đại Ngưu.
Đại Ngưu thực sự nổi sùng, cố sức vùng ra:
– Mày…
Chưa kịp nói hết, tên đó đã buông tay, Đại Ngưu không kịp đề phòng nên mất đi chỗ tựa. Cả người y lao tới trước, giang hai tay ra định ôm tên đó rồi tính sau. Không ngờ tên đó lạnh mặt, tung chân đá vào ngực Đại Ngưu. Y hừ một tiếng, hậm hực lui về sau vài bước, mông ngã phịch trên đường đọng nước, miệng còn bị chảy máu.
Lâm Dật Phi vốn cùng Bách Lý Băng đi ra ngoài, đột nhiên nghe “tõm" một tiếng, Thúy Hoa hét lên. Hắn quay đầu lại nhìn, Đại Ngưu đã ngã ra đất, tên trẻ tuổi kia thì đang cười lạnh, thấp giọng nói:
– Không biết lượng sức!
Tô Tình vốn muốn tán dóc vui vẻ với Tô Yên Nhiên, thấy chuyện xảy ra liền quay qua nói:
– Đông Hoa, sao anh lại gây sự với người khác rồi.
– Họ không tự lượng sức.
Người tên Đông Hoa ra vẻ vô tội:
– Anh với cậu ta không hề động tay, chỉ là đụng chạm tay chân thôi. Chính cậu ta không bằng ai, sao trách anh được chứ?
– Ai cầm điện thoại của anh.
– Vậy cái gì trong túi quần của ngươi.
Đại Ngưu cười lạnh, vung vẩy điện thoại trong tay:
– Tôi vừa gọi vào số của tôi. Rất không may là trên người anh có tiếng chuông.
Người nọ do dự một lúc lâu, liếc nhìn Thúy Hoa ở phía sau một cái. Lục lọi túi quần một lúc, mới lấy ra một chiếc điện thoại:
– Vừa nãy là chuông điện thoại của tôi kêu. Tôi nghĩ anh đã nhầm.
Đại Ngưu hơi sững sờ. Không tin gọi lại vào số di động. Không ngờ lại không gọi được. Đoán chừng người nọ lục lọi trong túi lâu như vậy, đã thừa cơ tắt luôn điện thoại. Không khỏi tức giận đến đỏ bừng mặt:
– Ngươi vừa tắt di động của ta phải không. Mau cho ta xem túi quần.
Cậu ta vươn tay đang định lục túi quần của người kia, thì y đã giơ tay đỡ:
– Anh làm gì vậy. Anh có quyền gì mà sờ mó túi của tôi?
– Ta cứ muốn xem đấy, ngươi làm gì được.
Đại Ngưu trừng to mắt:
– Nhặt được của rơi phải trả cho người bị mất. anh lớn như vậy rồi mà không biết đạo lý đó sao?
Người nọ cười lạnh:
– Tôi không nhặt được cái gì. Anh đừng đổ oan cho tôi.
Dùng sức đẩy Đại Ngưu:
– Tránh ra, đừng chặn đường tôi xuống núi. Bằng không tôi sẽ báo cảnh sát.
– Báo cảnh sát thì báo đi, ai sợ ai.
Đại Ngưu nắm lấy tay của người kia. Điện thoại của cậu ta khá đắt tiền, cho nên cậu ta đương nhiên không dễ dàng bỏ qua.
Người nọ dùng sức vung tay, không ngờ tránh thoát được Đại Ngưu:
– Ông anh lịch sự một chút.
A Thủy thấy y muốn chạy, liền đứng lên. Dù sao Đại Ngưu cũng là bạn thân của cậu ta. Lúc này mà không ra mặt thì thật không có nghĩa khí. Đột nhiên hoa mắt, Lâm Dật Phi đã đứng trước mặt người nọ.
Người nọ mới chạy vài bước đã thiếu chút nữa đâm đầu vào Lâm Dật Phi. Y cuống quít lùi về phía sau, sắc mặt thay đổi:
– Các người muốn làm gì, định cướp à?
Lâm Dật Phi cười cười, vươn tay nó:
– Tôi tên là Lâm Dật Phi, không biết anh họ gì?
Sắc mặt người nọ trở nên hòa hoãn, bỏ di động lại vào túi quần, đang định vươn tay muốn chào. Nghĩ lại, lớn tiếng kêu lên:
– Tôi không quen biết gì anh.
Lâm Dật Phi giơ tay vỗ vai của y:
– Xin lỗi đã làm phiền, anh đi đi.
Người nọ thấy tay của Lâm Dật Phi chụp tới, không tự chủ được giơ tay muốn đỡ. Không ngờ Lâm Dật Phi đã rút tay trở về, mỉm cười lùi sang một bên. Người nọ hừ một tiếng, liền đi nhanh xuống chân núi. Đại Ngưu và Thúy Hoa sốt ruột, Đại Ngưu kêu lớn:
– Dật Phi, chính hắn đã lấy điện thoại của tôi. Không thể nhầm được.
Chỉ có điều, tên kia đã biến mất trong màn đêm.
Lâm Dật Phi mỉm cười lắc đầu, giơ tay ra. Không ngờ trong tay có hai chiếc điện thoại:
– Cái nào là của ông?
Đại Ngưu liếc một cái liền nhận ra điện thoại của mình, cao hứng nhận lấy:
– Hóa ra tôi trách nhầm người kia. Đúng là nên xin lỗi. À, ông cầm điện thoại của tôi lúc nào vậy?
A Thủy có chút kinh ngạc, nhưng hiển nhiên là thông minh hơn Đại Ngưu nhiều lắm.
– Ông đúng là ngố. Hai chiếc điện thoại là Tiểu Phi vừa mới lấy được trên người của người kia.
Tuy cậu ta không nhìn rõ Lâm Dật Phi làm sao làm được. Nhưng A Thủy lại biết nếu Lâm Dật Phi cầm di động của Đại Ngưu, sẽ không tới bây giờ mới nói.
– Điện thoại này.
Đại Ngưu nhìn chiếc di động khác trên tay của Lâm Dật Phi, kêu lên:
– Không phải là của người đó chứ? Mau tắt máy để y biết thế nào là khổ.
Nói được nửa chừng, người khi nãy hối hả chạy lại. Đột nhiên thấy điện thoại trên tay Lâm Dật Phi, y nói:
– Đó là điện thoại của tôi, anh trộm, lấy điện thoại của tôi.
– Làm sao để chứng minh nó là của anh.
A Thủy cười lạnh. Đại Ngưu xông đến đút tay vào túi quần, vẻ mặt đắc ý nhìn người đó. Lâm Dật Phi lắc đầu, mở dù ra đi cùng với Bách Lý Băng xuống núi trước. Chuyện còn lại cứ để cho Đại Ngưu và A Thủy tự biết giải quyết!
Không lâu sau, Đại Ngưu và A Thủy mới háo hức đuổi theo. Đại Ngưu vỗ mạnh vào vai Lâm Dật Phi:
– Tiểu Phi, cậu được lắm, kỳ này giúp chúng tôi hả hê rồi.
Dọc đường, Đại Ngưu cứ huyên thuyên mãi chuyện người đó cầu xin thế nào, suýt nữa còn dập đầu nhận sai, vì thế y mới trả điện thoại lại. Suốt quá trình kể chuyện không ai chen vào lời của Đại Ngưu, giống như y đã đại chiến qua ba trăm hồi mới đạt được thắng lợi quan trọng nhất. Mãi đến lúc xuống chân núi, đặt chân lên vùng bằng phẳng, mọi người mới thở hồng hộc, họ gọi taxi trở về. Tắm rửa rồi đánh một giấc thật say chắc hẳn đều là hy vọng của mọi người.
– Để buổi ca nhạc từ thiện thấy quỷ luôn đi, cho Tô Tình muốn gặp ai thì gặp.
A Thủy làu bàu, nhìn qua Tô Yên Nhiên kế bên, trong lòng lấy làm áy náy. Tuy Thúy Hoa và A Thủy không đến nỗi nào, giống như là vớt lên từ mương nước vậy, nhưng khi thấy Tô Yên Nhiên toàn thân ướt sũng, Thúy Hoa phê bình A Thủy không thôi. Mỗi khi A Thủy phản pháo mưa quá lớn, Thúy Hoa đều đưa Lâm Dật Phi ra làm gương, tại sao Bách Lý Băng lại không bị ướt gì?
Dù việc Tô Yên Nhiên cực lực giải thích không can gì đến A Thủy, nhưng Thúy Hoa cũng giống Đại Ngưu không ngừng càu nhàu. Đúng là đều giống tính nhau, thích nói dông dài. Đáng lẽ A Thủy có chút cảm kích vì Thúy Hoa giật dây, lúc này đây cậu lại thấy hận không thể khóa miệng cô ta lại rồi tính sau. Đang nghĩ lung tung, đột nhiên Tô Yên Nhiên nắm tay cậu. A Thủy giật mình không hiểu chuyện gì xảy ra, chợt có tiếng thắng xe gấp chói tai tuyền đến. Một chiếc xe lớn dừng lại chỉ cách trước mặt A Thủy một bước.
Ngặt nỗi xe thắng quá gấp, nước đọng trên mặt đường đều bị văng tung tóe.
A Thủy cuối cùng định thần lại, kéo Tô Yên Nhiên lùi về sau hai bước, còn bộ dạng thì giống như sắp tắm thêm một trận nữa!
Lâm Dật Phi đã có mặt kịp thời, đến cạnh A Thủy mở dù ra. Dù trong tay giống như con quay không ngừng xoay tròn, đẩy hết màn mưa ra khỏi họ. Ngay sau đó, tài xế ló đầu ra:
– Thằng này đi đường không biết nhìn à?
– Trời mưa mà còn lái nhanh như thế, ông có đạo đức không vậy?
Đại Ngưu lập tức đập lại. Khi nãy A Thủy giúp y hả giận, lần này tuyệt đối không để bạn bè chịu thiệt.
– Thôi bỏ đi.
Tô Yên Nhiên kéo A Thủy lùi lại một bước.
– Không sao hết mà.
A Thủy đáng lẽ rất bực, nghe rồi chỉ lắc đầu:
– Đại Ngưu, bỏ đi, tôi không sao. Tiểu Phi, cám ơn.
Đại Ngưu vẫn còn muốn chửi, Lâm Dật Phi đã kéo y sang một bên. Tài xế khạc đàm nhổ xuống đất, chửi một câu rồi định lái xe đi, đột nhiên thắng lại. Ai thấy thế cũng bực, thầm nghĩ mọi người nhường một bước thì thôi đi, ông chửi cho đã rồi còn muốn tiếp tục nữa sao?
Tài xế không xuống xe. Cửa sau xe mở “cạch" một tiếng. Một cô gái nhảy xuống, không rõ bao nhiêu tuổi, chỉ thấy mái tóc nhuộm năm màu hệt như con vẹt!
Mọi người đơ ra. Những tưởng cô ta muốn bắt lỗi, ai cũng chuẩn bị tư thế đánh giặc. Không ngờ cô ta lao tới ôm lấy Tô Yên Nhiên, vui mừng gọi:
– Yên Nhiên!
Mọi người lại đơ ra tiếp, sau mới phát hiện cô ta vẫn còn là thiếu nữ. Tuy mặt trát phấn không ít, mắt lại vẽ như mèo, song ngũ quan nhìn khá có nét, toàn thân hàng hiệu, ăn mặc rất thoáng.
Tô Yên Nhiên thấy cô ta cũng vui mừng:
– Tô Tình, sao lại là em.
Đại Ngưu tưởng gặp phải cô gái đanh đá, muốn Tô Yên Nhiên cãi nhau. Y đang đến gần, nghe thấy hai chữ Tô Tình thì dừng lại. Tô Tình? Đại minh tinh Tô Tình của buổi ca nhạc lần này?
Không chỉ Đại Ngưu, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào Tô Tình. Cái gọi là mọi người khổ sở tìm kiếm trăm ngàn lần, đột nhiên đại minh tinh Tô Tình đợi mãi không thấy lại tình cờ xuất hiện. Không ngờ Tô Yên Nhiên và Tô Tình lại quen nhau!
– Đáng lẽ ngày mai em định gặp chị.
Tô Tình nhảy tung tăng, nào có chỗ giống đại minh tinh, giống như cô nhóc con vậy. Thúy Hoa tuy quen với Tô Yên Nhiên nhưng không biết cô và Tô Tình quen nhau. Thúy Hoa thấy vậy vừa ngạc nhiên vừa vui, định đến gần muốn xin chữ kí, ai ngờ mới được hai bước, chợt có người ngăn cô lại, đưa tay đẩy cô ra:
– Tránh xa chút.
Thúy Hoa bị bất ngờ, bèn lùi lại vài bước. Đại Ngưu thấy vậy mất vui, tên này không nể mặt bạn gái tức là không nể mặt mình. Anh ta cao gầy, tuổi chừng hai mươi lăm, hai mươi sáu, toàn thân mặc đồ đen, trời mưa còn đeo kiếng đen hù người, thật không biết đôi mắt có bị tật gì hay không.
– Anh làm gì đó?
Đại Ngưu đến gần đẩy anh ta ra. Nào ngờ không nói một lời, anh ta liền khóa cổ tay Đại Ngưu.
Đại Ngưu thực sự nổi sùng, cố sức vùng ra:
– Mày…
Chưa kịp nói hết, tên đó đã buông tay, Đại Ngưu không kịp đề phòng nên mất đi chỗ tựa. Cả người y lao tới trước, giang hai tay ra định ôm tên đó rồi tính sau. Không ngờ tên đó lạnh mặt, tung chân đá vào ngực Đại Ngưu. Y hừ một tiếng, hậm hực lui về sau vài bước, mông ngã phịch trên đường đọng nước, miệng còn bị chảy máu.
Lâm Dật Phi vốn cùng Bách Lý Băng đi ra ngoài, đột nhiên nghe “tõm" một tiếng, Thúy Hoa hét lên. Hắn quay đầu lại nhìn, Đại Ngưu đã ngã ra đất, tên trẻ tuổi kia thì đang cười lạnh, thấp giọng nói:
– Không biết lượng sức!
Tô Tình vốn muốn tán dóc vui vẻ với Tô Yên Nhiên, thấy chuyện xảy ra liền quay qua nói:
– Đông Hoa, sao anh lại gây sự với người khác rồi.
– Họ không tự lượng sức.
Người tên Đông Hoa ra vẻ vô tội:
– Anh với cậu ta không hề động tay, chỉ là đụng chạm tay chân thôi. Chính cậu ta không bằng ai, sao trách anh được chứ?
Tác giả :
Tiểu Mạc