Lãng Tử Tại Đô Thị
Chương 132: Phiền toái
A Thủy cũng mỉm cười:
– Quân tử chi giao, nhạt như nước. Đại Ngưu, lấy nước sôi mời khách. Số cà phê còn lại tôi đã uống hết tối hôm qua rồi.
Người nọ cũng mỉm cười, liên tục khoát tay:
– Không cần, không cần, tôi tới đây là đưa thiếp mời mà thôi.
– Lại thiếp mời?
Lâm Dật Phi ngẩn người:
– Cậu có quen với Cổ Chính Hùng không?
– Cổ Chính Hùng? Y tới đây rồi à?
Người nọ hơi sửng sốt:
– Tôi tên là Dương Tu Vũ, là phó hội trưởng của đại hội võ lâm Chiết Thanh. Cổ Chính Hùng thì tôi có gặp qua vài lần. Tuy nhiên y là người của hội quán Ảnh Phong, không có quan hệ gì với chúng tôi. Vừa nãy y tìm anh làm gì?
– Mục đích hình như giống cậu, đưa thiếp mời gì đó tới. Bảo tôi ba giờ chiều ngày mai tới hội quán Ảnh Phong gặp mặt Watanabe nào đó.
Lâm Dật Phi cười khổ nói:
– Còn cậu, chuẩn bị cho tôi gặp mặt ai?
Dương Tu Vũ nhíu mày:
– Ba giờ chiều ngày mai? Thật là không khéo, chúng tôi cùng muốn tìm các hạ luận bàn một chút.
– Vì sao?
Lâm Dật Phi không kìm nổi hỏi:
– Tôi chưa từng nghe nói qua hội quán Ảnh Phong gì đó, cũng không biết đại hội võ lâm là cái gì. Vì sao các vị nhất định phải tìm tôi luận bàn?
Dương Tu Vũ vốn đang mỉm cười, nghe thấy vậy liền nhíu mày:
– Các hạ nói như vậy không phải là quá kiêu ngạo sao?
Lâm Dật Phi ho khan một tiếng, ý thức được lời vừa nãy của mình xác thật là có chút không ổn. Những người này vốn học võ, có lòng kiêu ngạo rất cao. Mình lại nói không biết bọn họ, khó trách bọn họ lại căm tức như vậy.
– Ý của tôi không phải là như vậy.
Lâm Dật Phi kiên nhẫn giải thích. Hắn không muốn vô duyên vô cớ đánh nhau với người khác. Cho dù thắng thì có sao. Đối với đại hội võ lâm gì đó, hắn không ôm nhiều hy vọng lắm. Như vị phó hội trưởng trước mặt này, mặc dù có chút thực lực, nhưng chỉ hơn người thường một chút. Nếu quả thật có cao thủ tới khiêu chiến, hắn rất sẵn lòng luận bàn. Còn cùng những người này, hắn cảm thấy có chút vô vị.
– Ý của tôi là, tôi không có liên quan gì tới đại hội võ lâm gì đó. Có thể nói là nước giếng không phạm nước sông. Cho nên trận luận bàn này thực sự không cần lắm.
Hắn tự cho rằng mình đã nói rất khéo, không ngờ Dương Tu Vũ lại nhảy dựng lên:
– Không cần lắm? Anh đã đáp ứng đọ sức với hội quán Ảnh Phong, vì sao lại không đồng ý tới tới đại hội võ lâm. Chẳng lẽ anh khinh thường đại hội võ lâm? Nếu là như vậy, Dương mỗ tự nhận bất tài cũng muốn thỉnh giáo ngay tại chỗ này.
Lâm Dật Phi chỉ có thể lắc đầu nói:
– Cậu hiểu lầm ý tôi rồi. Tôi thực sự không có ý khinh thường bất kỳ ai.
– Vậy thì tốt.
Dương Tu Vũ lộ vẻ vui mừng:
– Tôi sẽ không khiến anh khó xử. Nếu hội quán Ảnh Phong đã hẹn anh ba giờ chiều ngày mai, thì chúng ta có thể chuyển sang ba giờ chiều ngày kia. Đương nhiên, nếu ngày kia anh có thể đi được.
Lâm Dật Phi nhìn cậu ta một lúc lâu:
– Có thể nói cho tôi biết nguyên nhân vì sao phải so tài không?
– Chính miệng anh nói, chẳng lẽ đảo mắt anh đã quên?
Dương Tu Vũ lộ vẻ khinh thường, giống như đã nhận định Lâm Dật Phi là một kẻ ngụy quân tử:
– Nếu các hạ thực sự muốn xem lại những lời mình nói, thì có thể tìm một tờ báo Đô Thị Mới xem giấy trắng mực đen.
Tiễn bước Dương Tu Vũ, ba người Lâm Dật Phi mắt to mắt nhỏ nhìn nhau, không biết hôm nay Lâm Dật Phi đụng phải vận may hay là vận rủi, mà liên tiếp có người tìm tới cửa.
– Vấn đề ở đây là tờ báo Đô Thị Mới kia.
Đại Ngưu lên tiếng trước.
– Nói cũng như không.
A Thủy không quên nói xỉa Đại Ngưu một câu. Giống như nếu Đại Ngưu nói cái gì là trắng, thì cậu ta nhất định sẽ nói đó là đen.
– Ai rảnh thì đi mua một tờ Đô Thị Mới về đi.
Lúc cậu ta nói câu này, ánh mắt đương nhiên nhìn về phía Đại Ngưu. Người rảnh rỗi nhất trong cái phòng trọ này chính là cậu ta. Ngoại trừ chạy theo đuôi lấy lòng bạn gái ra, cả ngày không biết làm gì!
– Dật Phi trở về rồi à.
A Thủy còn chưa dứt lời, thì một thanh âm thân thiết, ân cần hỏi thăm vang lên từ cửa. Ba người hoảng sợ, tưởng rằng lại có người tới khiêu chiến, cuống quít quay đầu lại, không khỏi đều nhẹ nhàng thở ra.
– Là chủ tịch Phó, có chuyện gì không?
Lâm Dật Phi thấy hai người bạn có vẻ hờ hững, đành phải tự mình đi tới đón tiếp.
– Không có việc gì thì không thể tới sao?
Chủ tịch Phó nói giọng quan, giống như lãnh đạo tới nhà cấp dưới hỏi thăm vậy.
– Thế nào, mấy ngày nghỉ đi chơi vui vẻ chứ? Đây là một ít đặc sản của quê tôi, mọi người cầm mà ăn.
Trong tay là mấy túi đồ ăn vặt, một bộ dạng hào sảng.
Lâm Dật Phi đột nhiên nhớ tới xế chiều ngày mai còn có một trận bóng rổ, biết rằng y tới là có mục đích:
– Chết, tôi quên mất trận bóng rổ chiều mai rồi.
Chủ tịch Phó cười hài lòng:
– Hôm nay quên không sao cả, ngày mai mà quên là không được.
– chủ tịch Phó, chỉ sợ ngày mai Tiểu Phi cũng không tham dự được trận bóng rổ.
A Thủy cầm một túi rau thơm trộn vừng lên, nếm thử một miếng:
– Vừa giòn vừa thơm, đúng là món khai vị tốt. Hóa ra chủ tịch Phó là người An Huy, hạnh ngộ, hạnh ngộ. Tiểu Phi tới núi Thiên Trụ, lại mang về bánh đậu ngọt của Hà Nam, có phải là buồn cười không.
– Bánh đậu ngọt đâu? Sao tôi không thấy?
Đại Ngưu không kìm nổi hỏi.
– Cậu ta về từ từ ba ngày trước.
A Thủy mỉm cười:
– Vỏ bánh đậu ngọt chắc vẫn ở trong thùng rác. Nếu có hứng thú thì có thể lục lên xem.
Đại Ngưu trợn mắt một cái, vung tay lấy hai túi đồ ăn trên bàn rồi nhét vào túi áo, đoán chừng là mang cho bạn gái ăn. Đương nhiên, theo ý tứ của cậu ta, tốt nhất là lấy hết đi. Chỉ có điều chủ tịch Phó và A Thủy đều đang nhìn mình, đành phải là bộ như không có chuyện gì, mỉm cười một tiếng.
Nguyên bản Lâm Dật Phi tới núi Thiên Trụ khá vội vàng nên quên mất mua đồ ăn cho bạn cùng phòng. May mà Bách Lý Băng cẩn thận, chia cho hắn vài thứ, bảo hắn mang về, đừng khiến người ta nghi ngờ. Vì vậy mà A Thủy mới có thể nhìn thấy đặc sản Hà Nam. Bằng không với tính cách của Lâm Dật Phi, đoán chừng A Thủy chỉ có thể nhìn thấy bụi đất của Hà Nam.
Chủ tịch Phó thì có chút khó hiểu, nhìn Lâm Dật Phi từ trên xuống dưới:
– Dật Phi, ngày mai dù cậu có chuyện lớn gì cũng phải gác sang một bên. Ngày mai là đấu tứ kết, Đại Ngô còn chưa xuất viện, thiếu cậu sao được. Cậu xem, tôi đối xử với cậu có tốt không?
Dùng sức vỗ vai của Lâm Dật Phi, ánh mắt giống như Bá Nhạc xem Thiên Lý Mã vậy:
– Còn nhớ rõ lần trước phóng viên của báo Đô Thị Mới Thu Hiểu Thần tới phỏng vấn, nhưng cậu lại không rảnh. Tôi đã tận tâm tận lực giúp cậu lấy danh tiếng tốt đó thôi.
Nét mặt của Lâm Dật Phi đột nhiên trở nên rất cổ quái. Hiện tại hắn cảm thấy mình giống như bộ xương ngựa trong truyện Yến Chiêu Vương dùng ngàn vàng để mua. Chỉ cảm thấy bi ai vì mình đã chết rồi còn muốn làm sản phẩm tuyên truyền cho người khác.
Chủ tịch Phó bị nhìn có chút sợ hãi. Đột nhiên cảm thấy không khí trong phòng có chút khác thường. Nhìn thấy Đại Ngưu vụng trộm bỏ lại hai túi đồ ăn lên trên bàn. A Thủy nuốt số rau thơm trộn vừng, cảm thấy không còn vị giòn thơm nữa, mà giống như đang nhai quả mướp đắng. Hận không thể nhả hết xuống bồn cầu.
– Làm sao vậy?
Chủ tịch Phó gặp nguy không loạn, rất có uy phong của tướng soái:
– Không cần phải nhìn tôi với ánh mắt cảm kích như vậy.
– Chủ tịch Phó, chẳng lẽ ông không biết, chỉ vì ông thổi phồng trên báo chí, mà mọi chuyện trở nên phiền toái không?
A Thủy nuốt nuốt nước miếng.
– Phiền toái gì?
Chủ tịch Phó khó hiểu hỏi:
– Đây là chuyện tốt mà, đề cao danh tiếng cho Lâm Dật Phi, vì sao lại là phiền toái?
Trong mắt của y, danh tiếng rất trọng yếu, mà danh tiếng phần lớn là do thổi phồng mà thành. Giống như các ngôi sao, minh tinh, bên ngoài làm một, thì qua tay báo chí phải thành mười.
Danh tiếng là thứ mà vị Chủ tịch Phó này ao ước được có. Nhưng y lại không biết, người nghèo có phiền não của người nghèo, người giàu có phiền não của người giàu. Danh tiếng cũng giống như vậy. Những người không có danh tiếng gì, thì cầu ông nội, cáo bà nội, lên tòa án cãi cọ để tích lũy danh tiếng. Người đã nổi tiếng rồi thì phải liên tục đổi số điện thoại, mang theo kính râm, đeo khẩu trang kín mít như bác sĩ, chỉ sợ người khác nhận ra. Mà trước mắt Chủ tịch Phó đương nhiên là tuýp người phía trước.
– Trước tiên nói một chút, rốt cuộc anh đã nói gì trong bài phỏng vấn?
Lâm Dật Phi không kìm nổi hỏi. Đột nhiên trong đầu xuất hiện một hình ảnh hài hước. Vị phóng viên mới vào nghề kia ngồi khúm núm, ngòi bút vung như bay. Chủ tịch Phó thì nước miếng tứ tung, chân tay vung vẩy, rất có khí khái của anh hùng, tung quyền đánh mãnh hổ, tung cước đạp giao long.
– Cũng không có gì nhiều. Làm sao, đăng lên báo rồi à? Có tên của tôi không?
Chủ tịch Phó nghe vậy liền hưng phấn, gần như quên mất cuộc thi đấu ngày mai. Hận không thể lập tức lao ra ngoài mua một tờ báo Đô Thị Mới.
– Nghe nói đã xuất bản. Tuy nhiên chúng tôi còn chưa được đọc. Cho nên hiện tại mới muốn nghe ông đã nói như thế nào.
A Thủy nhìn Chủ tịch Phó, giống như nhìn thấy ngày tận thế vậy.
– Quân tử chi giao, nhạt như nước. Đại Ngưu, lấy nước sôi mời khách. Số cà phê còn lại tôi đã uống hết tối hôm qua rồi.
Người nọ cũng mỉm cười, liên tục khoát tay:
– Không cần, không cần, tôi tới đây là đưa thiếp mời mà thôi.
– Lại thiếp mời?
Lâm Dật Phi ngẩn người:
– Cậu có quen với Cổ Chính Hùng không?
– Cổ Chính Hùng? Y tới đây rồi à?
Người nọ hơi sửng sốt:
– Tôi tên là Dương Tu Vũ, là phó hội trưởng của đại hội võ lâm Chiết Thanh. Cổ Chính Hùng thì tôi có gặp qua vài lần. Tuy nhiên y là người của hội quán Ảnh Phong, không có quan hệ gì với chúng tôi. Vừa nãy y tìm anh làm gì?
– Mục đích hình như giống cậu, đưa thiếp mời gì đó tới. Bảo tôi ba giờ chiều ngày mai tới hội quán Ảnh Phong gặp mặt Watanabe nào đó.
Lâm Dật Phi cười khổ nói:
– Còn cậu, chuẩn bị cho tôi gặp mặt ai?
Dương Tu Vũ nhíu mày:
– Ba giờ chiều ngày mai? Thật là không khéo, chúng tôi cùng muốn tìm các hạ luận bàn một chút.
– Vì sao?
Lâm Dật Phi không kìm nổi hỏi:
– Tôi chưa từng nghe nói qua hội quán Ảnh Phong gì đó, cũng không biết đại hội võ lâm là cái gì. Vì sao các vị nhất định phải tìm tôi luận bàn?
Dương Tu Vũ vốn đang mỉm cười, nghe thấy vậy liền nhíu mày:
– Các hạ nói như vậy không phải là quá kiêu ngạo sao?
Lâm Dật Phi ho khan một tiếng, ý thức được lời vừa nãy của mình xác thật là có chút không ổn. Những người này vốn học võ, có lòng kiêu ngạo rất cao. Mình lại nói không biết bọn họ, khó trách bọn họ lại căm tức như vậy.
– Ý của tôi không phải là như vậy.
Lâm Dật Phi kiên nhẫn giải thích. Hắn không muốn vô duyên vô cớ đánh nhau với người khác. Cho dù thắng thì có sao. Đối với đại hội võ lâm gì đó, hắn không ôm nhiều hy vọng lắm. Như vị phó hội trưởng trước mặt này, mặc dù có chút thực lực, nhưng chỉ hơn người thường một chút. Nếu quả thật có cao thủ tới khiêu chiến, hắn rất sẵn lòng luận bàn. Còn cùng những người này, hắn cảm thấy có chút vô vị.
– Ý của tôi là, tôi không có liên quan gì tới đại hội võ lâm gì đó. Có thể nói là nước giếng không phạm nước sông. Cho nên trận luận bàn này thực sự không cần lắm.
Hắn tự cho rằng mình đã nói rất khéo, không ngờ Dương Tu Vũ lại nhảy dựng lên:
– Không cần lắm? Anh đã đáp ứng đọ sức với hội quán Ảnh Phong, vì sao lại không đồng ý tới tới đại hội võ lâm. Chẳng lẽ anh khinh thường đại hội võ lâm? Nếu là như vậy, Dương mỗ tự nhận bất tài cũng muốn thỉnh giáo ngay tại chỗ này.
Lâm Dật Phi chỉ có thể lắc đầu nói:
– Cậu hiểu lầm ý tôi rồi. Tôi thực sự không có ý khinh thường bất kỳ ai.
– Vậy thì tốt.
Dương Tu Vũ lộ vẻ vui mừng:
– Tôi sẽ không khiến anh khó xử. Nếu hội quán Ảnh Phong đã hẹn anh ba giờ chiều ngày mai, thì chúng ta có thể chuyển sang ba giờ chiều ngày kia. Đương nhiên, nếu ngày kia anh có thể đi được.
Lâm Dật Phi nhìn cậu ta một lúc lâu:
– Có thể nói cho tôi biết nguyên nhân vì sao phải so tài không?
– Chính miệng anh nói, chẳng lẽ đảo mắt anh đã quên?
Dương Tu Vũ lộ vẻ khinh thường, giống như đã nhận định Lâm Dật Phi là một kẻ ngụy quân tử:
– Nếu các hạ thực sự muốn xem lại những lời mình nói, thì có thể tìm một tờ báo Đô Thị Mới xem giấy trắng mực đen.
Tiễn bước Dương Tu Vũ, ba người Lâm Dật Phi mắt to mắt nhỏ nhìn nhau, không biết hôm nay Lâm Dật Phi đụng phải vận may hay là vận rủi, mà liên tiếp có người tìm tới cửa.
– Vấn đề ở đây là tờ báo Đô Thị Mới kia.
Đại Ngưu lên tiếng trước.
– Nói cũng như không.
A Thủy không quên nói xỉa Đại Ngưu một câu. Giống như nếu Đại Ngưu nói cái gì là trắng, thì cậu ta nhất định sẽ nói đó là đen.
– Ai rảnh thì đi mua một tờ Đô Thị Mới về đi.
Lúc cậu ta nói câu này, ánh mắt đương nhiên nhìn về phía Đại Ngưu. Người rảnh rỗi nhất trong cái phòng trọ này chính là cậu ta. Ngoại trừ chạy theo đuôi lấy lòng bạn gái ra, cả ngày không biết làm gì!
– Dật Phi trở về rồi à.
A Thủy còn chưa dứt lời, thì một thanh âm thân thiết, ân cần hỏi thăm vang lên từ cửa. Ba người hoảng sợ, tưởng rằng lại có người tới khiêu chiến, cuống quít quay đầu lại, không khỏi đều nhẹ nhàng thở ra.
– Là chủ tịch Phó, có chuyện gì không?
Lâm Dật Phi thấy hai người bạn có vẻ hờ hững, đành phải tự mình đi tới đón tiếp.
– Không có việc gì thì không thể tới sao?
Chủ tịch Phó nói giọng quan, giống như lãnh đạo tới nhà cấp dưới hỏi thăm vậy.
– Thế nào, mấy ngày nghỉ đi chơi vui vẻ chứ? Đây là một ít đặc sản của quê tôi, mọi người cầm mà ăn.
Trong tay là mấy túi đồ ăn vặt, một bộ dạng hào sảng.
Lâm Dật Phi đột nhiên nhớ tới xế chiều ngày mai còn có một trận bóng rổ, biết rằng y tới là có mục đích:
– Chết, tôi quên mất trận bóng rổ chiều mai rồi.
Chủ tịch Phó cười hài lòng:
– Hôm nay quên không sao cả, ngày mai mà quên là không được.
– chủ tịch Phó, chỉ sợ ngày mai Tiểu Phi cũng không tham dự được trận bóng rổ.
A Thủy cầm một túi rau thơm trộn vừng lên, nếm thử một miếng:
– Vừa giòn vừa thơm, đúng là món khai vị tốt. Hóa ra chủ tịch Phó là người An Huy, hạnh ngộ, hạnh ngộ. Tiểu Phi tới núi Thiên Trụ, lại mang về bánh đậu ngọt của Hà Nam, có phải là buồn cười không.
– Bánh đậu ngọt đâu? Sao tôi không thấy?
Đại Ngưu không kìm nổi hỏi.
– Cậu ta về từ từ ba ngày trước.
A Thủy mỉm cười:
– Vỏ bánh đậu ngọt chắc vẫn ở trong thùng rác. Nếu có hứng thú thì có thể lục lên xem.
Đại Ngưu trợn mắt một cái, vung tay lấy hai túi đồ ăn trên bàn rồi nhét vào túi áo, đoán chừng là mang cho bạn gái ăn. Đương nhiên, theo ý tứ của cậu ta, tốt nhất là lấy hết đi. Chỉ có điều chủ tịch Phó và A Thủy đều đang nhìn mình, đành phải là bộ như không có chuyện gì, mỉm cười một tiếng.
Nguyên bản Lâm Dật Phi tới núi Thiên Trụ khá vội vàng nên quên mất mua đồ ăn cho bạn cùng phòng. May mà Bách Lý Băng cẩn thận, chia cho hắn vài thứ, bảo hắn mang về, đừng khiến người ta nghi ngờ. Vì vậy mà A Thủy mới có thể nhìn thấy đặc sản Hà Nam. Bằng không với tính cách của Lâm Dật Phi, đoán chừng A Thủy chỉ có thể nhìn thấy bụi đất của Hà Nam.
Chủ tịch Phó thì có chút khó hiểu, nhìn Lâm Dật Phi từ trên xuống dưới:
– Dật Phi, ngày mai dù cậu có chuyện lớn gì cũng phải gác sang một bên. Ngày mai là đấu tứ kết, Đại Ngô còn chưa xuất viện, thiếu cậu sao được. Cậu xem, tôi đối xử với cậu có tốt không?
Dùng sức vỗ vai của Lâm Dật Phi, ánh mắt giống như Bá Nhạc xem Thiên Lý Mã vậy:
– Còn nhớ rõ lần trước phóng viên của báo Đô Thị Mới Thu Hiểu Thần tới phỏng vấn, nhưng cậu lại không rảnh. Tôi đã tận tâm tận lực giúp cậu lấy danh tiếng tốt đó thôi.
Nét mặt của Lâm Dật Phi đột nhiên trở nên rất cổ quái. Hiện tại hắn cảm thấy mình giống như bộ xương ngựa trong truyện Yến Chiêu Vương dùng ngàn vàng để mua. Chỉ cảm thấy bi ai vì mình đã chết rồi còn muốn làm sản phẩm tuyên truyền cho người khác.
Chủ tịch Phó bị nhìn có chút sợ hãi. Đột nhiên cảm thấy không khí trong phòng có chút khác thường. Nhìn thấy Đại Ngưu vụng trộm bỏ lại hai túi đồ ăn lên trên bàn. A Thủy nuốt số rau thơm trộn vừng, cảm thấy không còn vị giòn thơm nữa, mà giống như đang nhai quả mướp đắng. Hận không thể nhả hết xuống bồn cầu.
– Làm sao vậy?
Chủ tịch Phó gặp nguy không loạn, rất có uy phong của tướng soái:
– Không cần phải nhìn tôi với ánh mắt cảm kích như vậy.
– Chủ tịch Phó, chẳng lẽ ông không biết, chỉ vì ông thổi phồng trên báo chí, mà mọi chuyện trở nên phiền toái không?
A Thủy nuốt nuốt nước miếng.
– Phiền toái gì?
Chủ tịch Phó khó hiểu hỏi:
– Đây là chuyện tốt mà, đề cao danh tiếng cho Lâm Dật Phi, vì sao lại là phiền toái?
Trong mắt của y, danh tiếng rất trọng yếu, mà danh tiếng phần lớn là do thổi phồng mà thành. Giống như các ngôi sao, minh tinh, bên ngoài làm một, thì qua tay báo chí phải thành mười.
Danh tiếng là thứ mà vị Chủ tịch Phó này ao ước được có. Nhưng y lại không biết, người nghèo có phiền não của người nghèo, người giàu có phiền não của người giàu. Danh tiếng cũng giống như vậy. Những người không có danh tiếng gì, thì cầu ông nội, cáo bà nội, lên tòa án cãi cọ để tích lũy danh tiếng. Người đã nổi tiếng rồi thì phải liên tục đổi số điện thoại, mang theo kính râm, đeo khẩu trang kín mít như bác sĩ, chỉ sợ người khác nhận ra. Mà trước mắt Chủ tịch Phó đương nhiên là tuýp người phía trước.
– Trước tiên nói một chút, rốt cuộc anh đã nói gì trong bài phỏng vấn?
Lâm Dật Phi không kìm nổi hỏi. Đột nhiên trong đầu xuất hiện một hình ảnh hài hước. Vị phóng viên mới vào nghề kia ngồi khúm núm, ngòi bút vung như bay. Chủ tịch Phó thì nước miếng tứ tung, chân tay vung vẩy, rất có khí khái của anh hùng, tung quyền đánh mãnh hổ, tung cước đạp giao long.
– Cũng không có gì nhiều. Làm sao, đăng lên báo rồi à? Có tên của tôi không?
Chủ tịch Phó nghe vậy liền hưng phấn, gần như quên mất cuộc thi đấu ngày mai. Hận không thể lập tức lao ra ngoài mua một tờ báo Đô Thị Mới.
– Nghe nói đã xuất bản. Tuy nhiên chúng tôi còn chưa được đọc. Cho nên hiện tại mới muốn nghe ông đã nói như thế nào.
A Thủy nhìn Chủ tịch Phó, giống như nhìn thấy ngày tận thế vậy.
Tác giả :
Tiểu Mạc