Lãng Tử Tại Đô Thị
Chương 125-2: Một tướng thành danh (2)
Có thể có nhiều người đàn ông máu nhuộm sa trường, da ngựa bọc thây giống như Tiêu Biệt Ly, nhưng ngay cả cái tên này cũng không thể khiến người đời sau nhớ tới.
Tiêu Biệt Ly chẳng hề để bụng. Nếu có một lần lựa chọn nữa, hắn vẫn thúc ngựa cầm kiếm, thâu đêm chạy tới trấn Chu Tiên, tạm biệt Hoàn Nhan Liệt!
Hắn không quan tâm sử sách ghi chép như thế nào, hoặc căn bản chưa từng ghi chép có Tiêu Biệt Ly, một tướng danh thành vạn máu xương hay không! Có thể rạng rỡ ngàn năm chỉ có loại anh hùng hào kiệt giống như Nhạc Nguyên soái, Tiêu Biệt Ly trước giờ chỉ coi mình là một người bình thường!
Nhưng hắn lại có loại tình cảm trào dâng rất không bình thường, cho nên hắn không hối hận. Chỉ có điều hắn luôn cho rằng nơi hắn đến chỉ là một mồ chôn, lại không ngờ rằng đó là chiến trường án chiến năm đó!
Chỉ có điều thoáng suy nghĩ một chút, Lâm Dật Phi đã hiểu được trấn Chu Tiên của đời sau đã thay đổi lại vị trí địa lý, xây dựng lại trấn cách đó mười mấy dặm. Về phần tại sao, hiện tại hắn không biết, có điều cho dù chuyên gia khảo cổ có đến, cũng cảm thấy không thua kém hơn tất cả những gì ở nơi này mà Lâm Dật Phi khẳng định và xác nhận.
Nơi này chính là trấn Chu Tiên năm đó!
Nơi đây có quá nhiều ký ức của Lâm Dật Phi, quá nhiều thứ quen thuộc, nhưng hắn không hiểu, tại sao lại có nhiều người chết không duyên cớ ở đây như thế.
Tuyệt đối không phải chết trận!
Hai binh lính trước mắt kia, một lính Tống là thủ hạ do mình đích thân huấn luyện, người còn lại là thành viên của quân Kim. Trường thương của lính Tống đã đâm xuyên ngực của lính Kim. Một thương này sức mạnh rất lớn, đã đâm xuyên qua áo giáp, mũi thương đâm lộ ra phía sau lưng của lính Kim. Lâm Dật Phi biết một thương này đâm qua, lính Kim kia chết ngay tại chỗ là điều không thể nghi ngờ!
Điểm ấy chân thật đáng tin, đích xác, khảm đao trong tay quân Kim đã rơi xuống đất, chứ không phải nắm trong tay giống như nhiều người chết khác. Nhưng đây chính là điều mà Lâm Dật Phi không hiểu, hắn không hiểu tại sao người lính Tống đó lại chết đứng ở đó!
Lâm Dật Phi đã rất cẩn thận nhìn một lúc lâu, từ trên thân thể người lính này không nhìn ra bất kỳ vết thương trí mạng nào! Lẽ nào tên lính Kim này cũng là một cao thụ nội gia, vào giây khắc bị thương đâm xuyên, đã ra tay giết chết đối thủ của mình?
Nhưng tên lính kia tại sao lại quay đầu nhìn về phía hắn, trong mắt còn lộ ra sự khó tin, rồi lại mang thần sắc sợ hãi kinh nghi?
Tuy rằng đã chết tám trăm năm, nhưng binh sĩ đó không chỉ không hóa thành xương trắng, mà chỉ giống như mới chết không lâu, cho nên vẻ mặt của tám trăm năm trước vẫn có thể mang tới bây giờ. Đây là thời điểm xem ra không thể nghi ngờ là chuyện rất quỷ dị.
Nếu như nói chỉ có một người cũng sẽ không làm nổi dậy lòng nghi ngờ của Lâm Dật Phi, nhưng trong mấy trăm người chém giết lẫn nhau trong mồ chôn này, tất cả đều không ngoại lệ cùng nhìn về một hướng, cũng chính là hướng mà mình và Hoàn Nhan Liệt quyết đấu. Điều này cũng khó trách Du Lão Thử có cảm giác bị mấy trăm người chết nhìn mình, đồng thời vẻ mặt của họ đều giống nhau, đó chính là khó có thể tin, sợ hãi, kinh nghi, cái này làm cho người ta hết sức khó hiểu!
Lẽ nào lúc đó trên người mình đã có sự tình gì mà không thể tin nổi?
Nhưng hắn chưa bao giờ cho rằng thời điểm “Biệt ly đại pháp" của mình dẫn đến “Biệt hồn ly phách", có thể khiến cho những người này cùng lúc mất đi tính mạng. Vậy thì tại sao những người này đột nhiên có thể cùng lúc chết đi? Bọn họ không hoàn toàn là chết trận, mà giống như đột nhiên bị Diêm Vương phái sứ giả Câu Hồn cướp mất hồn phách, trở thành một cái xác biết đi!
Những binh sĩ này đều có thần kinh giống như thép, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì có thể khiến bọn họ kinh hãi đến chết như vậy?
Còn có một chỗ khó hiểu khác, xác ướp có thể nói là đã trải qua xử lý đặc biệt mới có thể giữ lại ngàn năm, nữ thi hài Vương Mã Đôi cũng bởi vì có kỹ thuật chống phân hủy tốt mới có thể lưu giữ được tới ngày hôm nay. Nhưng những người này lại vì nguyên nhân gì, mà có thể duy trì tám trăm năm không thối rữa?
(*) Các bác đọc thêm về nữ thi hài Vương Mã Đôi nhé, rất hay. Mộ Đời Hán Mã Vương Đôi Trường Sa Hồ Nam
Nơi này có quá nhiều nỗi băn khoăn, khi Lâm Dật Phi vừa vào mồ chôn, không ngờ đã xuất hiện việc bị lạc tạm thời, dường như đột nhiên quay trở về với chiến trường năm ấy vậy. Thứ đen nhánh không bắt mắt mà hắn nhặt lên đó, lại là một tấm gương đồng hộ tâm!(**)
(**) Gương đồng hộ tâm được dùng để phòng tên được đặt chính giữa ngực ¥虎啸祥瑞、护心铜镜¥,铜镜,年代不 详,黄铜,圆形,其他纹饰,无铭文,圆钮,�� �(8cm―3cm),se7784185,零售,福星随缘阁
Đó là vật trên người Hoàn Nhan Liệt. Nói như vậy nơi này chính là địa điểm hắn và Hoàn Nhan Liệt đánh nhau sao?
Nếu giả thiết thành lập, nơi này là nơi năm đó hắn đánh nhau, vậy thì đống xương trắng nào là của Hoàn Nhan Liệt? Hắn thực tại phán đoán không ra, người sống mỗi người một nét, nhưng khi cởi sạch ra trần như nhộng cùng chui vào nhà tắm, thì rất khó phân biệt, huống hồ thứ trước mắt này chỉ là một đống xương trắng. Lời kịch dù hóa thành tro bụi cũng có thể nhận ra chỉ có đầu bị ẩm, hoặc xuất phát từ sự phẫn nộ thì mới nói ra như vậy, chứ không phải thực sự cho hắn một đống tro, thì hắn có thể nhận ra!
Lâm Dật Phi chỉ là mô phỏng lại dấu vết đánh nhau năm đó, để tìm lại nơi mình hẳn là đã chết, nhưng lại không có thu hoạch gì!
Không có xương trắng, không có thiết kiếm, cũng không có khối ngọc đó!
Đây là vì sao?
Bản thân nếu lúc trước nguyên thần xuất khiếu, vậy thì hẳn là chết ở chỗ này, để lại một thi thể, thi thể của Tiêu Biệt Ly!
Điều này khiến cho cậu thiếu niên cảm thấy rất buồn cười, hắn không rõ ràng cho lắm, nhưng hắn biết hắn đang tìm thi thể của mình.
Không có thi thể, những thứ liên quan đến Tiêu Biệt Ly đều không giữ lại! Tại sao?!
Mặc dù biết khả năng bị chôn vùi dưới đất là vô cùng nhỏ, cậu thiếu niên vẫn không kìm nổi tìm đến một thanh đao, đào một cái hố lớn ở gần đó, hi vọng có thể tìm thấy chút dấu vết để lại. Vật của người khác có thể hắn không nhận ra, nhưng vật của mình hắn vẫn rất nhớ, nhưng hắn phát hiện đây là việc làm phí công!
Hắn không thu hoạch được gì!
Nguyên thần của Tiêu Biệt Ly đã vượt qua thời gian tám trăm năm đến thời hiện đại, còn thi thể của Tiêu Biệt Ly đâu rồi, rốt cuộc là ở đâu?
Hắn lặng lẽ đứng đó, nhìn nét mặt sợ hãi của vô số thi thể cùng nhìn về một hướng, trong lòng Lâm Dật Phi không có chút sợ hãi nào, mà chỉ mang theo sự khó hiểu và hoang mang vô cùng.
Du Lão Thử cũng cảm thấy cả người lạnh run:
– Cậu Lâm, cậu có nhìn ra được trò gì không?
Lúc trước ông ta đào được mấy thi thể, và dựa theo phán đoán của ông ta, cái mồ chôn này tuyệt đối không nhỏ. Nhưng bởi vì không tìm thấy chủ mộ thất, nên mới không công mà lui. Thứ khiến ông ta thấy hứng thú là văn vật hiếm có, chứ không phải là thi thể gì gì đó, muốn khuyên Lâm Dật Phi rời đi, nhưng lại có chút không dám.
Lâm Dật Phi thở dài, chậm rãi đi ra ngoài từ cửa động. Khi đi qua cái hố mà mình đào, hắn hơi dừng lại rồi nhìn một cái, hắn trở bàn tay vỗ mạnh, cái hố đã được lấp đầy, hắn sải bước đi ra ngoài, không mang theo chút do dự nào nữa.
Tiêu Biệt Ly chẳng hề để bụng. Nếu có một lần lựa chọn nữa, hắn vẫn thúc ngựa cầm kiếm, thâu đêm chạy tới trấn Chu Tiên, tạm biệt Hoàn Nhan Liệt!
Hắn không quan tâm sử sách ghi chép như thế nào, hoặc căn bản chưa từng ghi chép có Tiêu Biệt Ly, một tướng danh thành vạn máu xương hay không! Có thể rạng rỡ ngàn năm chỉ có loại anh hùng hào kiệt giống như Nhạc Nguyên soái, Tiêu Biệt Ly trước giờ chỉ coi mình là một người bình thường!
Nhưng hắn lại có loại tình cảm trào dâng rất không bình thường, cho nên hắn không hối hận. Chỉ có điều hắn luôn cho rằng nơi hắn đến chỉ là một mồ chôn, lại không ngờ rằng đó là chiến trường án chiến năm đó!
Chỉ có điều thoáng suy nghĩ một chút, Lâm Dật Phi đã hiểu được trấn Chu Tiên của đời sau đã thay đổi lại vị trí địa lý, xây dựng lại trấn cách đó mười mấy dặm. Về phần tại sao, hiện tại hắn không biết, có điều cho dù chuyên gia khảo cổ có đến, cũng cảm thấy không thua kém hơn tất cả những gì ở nơi này mà Lâm Dật Phi khẳng định và xác nhận.
Nơi này chính là trấn Chu Tiên năm đó!
Nơi đây có quá nhiều ký ức của Lâm Dật Phi, quá nhiều thứ quen thuộc, nhưng hắn không hiểu, tại sao lại có nhiều người chết không duyên cớ ở đây như thế.
Tuyệt đối không phải chết trận!
Hai binh lính trước mắt kia, một lính Tống là thủ hạ do mình đích thân huấn luyện, người còn lại là thành viên của quân Kim. Trường thương của lính Tống đã đâm xuyên ngực của lính Kim. Một thương này sức mạnh rất lớn, đã đâm xuyên qua áo giáp, mũi thương đâm lộ ra phía sau lưng của lính Kim. Lâm Dật Phi biết một thương này đâm qua, lính Kim kia chết ngay tại chỗ là điều không thể nghi ngờ!
Điểm ấy chân thật đáng tin, đích xác, khảm đao trong tay quân Kim đã rơi xuống đất, chứ không phải nắm trong tay giống như nhiều người chết khác. Nhưng đây chính là điều mà Lâm Dật Phi không hiểu, hắn không hiểu tại sao người lính Tống đó lại chết đứng ở đó!
Lâm Dật Phi đã rất cẩn thận nhìn một lúc lâu, từ trên thân thể người lính này không nhìn ra bất kỳ vết thương trí mạng nào! Lẽ nào tên lính Kim này cũng là một cao thụ nội gia, vào giây khắc bị thương đâm xuyên, đã ra tay giết chết đối thủ của mình?
Nhưng tên lính kia tại sao lại quay đầu nhìn về phía hắn, trong mắt còn lộ ra sự khó tin, rồi lại mang thần sắc sợ hãi kinh nghi?
Tuy rằng đã chết tám trăm năm, nhưng binh sĩ đó không chỉ không hóa thành xương trắng, mà chỉ giống như mới chết không lâu, cho nên vẻ mặt của tám trăm năm trước vẫn có thể mang tới bây giờ. Đây là thời điểm xem ra không thể nghi ngờ là chuyện rất quỷ dị.
Nếu như nói chỉ có một người cũng sẽ không làm nổi dậy lòng nghi ngờ của Lâm Dật Phi, nhưng trong mấy trăm người chém giết lẫn nhau trong mồ chôn này, tất cả đều không ngoại lệ cùng nhìn về một hướng, cũng chính là hướng mà mình và Hoàn Nhan Liệt quyết đấu. Điều này cũng khó trách Du Lão Thử có cảm giác bị mấy trăm người chết nhìn mình, đồng thời vẻ mặt của họ đều giống nhau, đó chính là khó có thể tin, sợ hãi, kinh nghi, cái này làm cho người ta hết sức khó hiểu!
Lẽ nào lúc đó trên người mình đã có sự tình gì mà không thể tin nổi?
Nhưng hắn chưa bao giờ cho rằng thời điểm “Biệt ly đại pháp" của mình dẫn đến “Biệt hồn ly phách", có thể khiến cho những người này cùng lúc mất đi tính mạng. Vậy thì tại sao những người này đột nhiên có thể cùng lúc chết đi? Bọn họ không hoàn toàn là chết trận, mà giống như đột nhiên bị Diêm Vương phái sứ giả Câu Hồn cướp mất hồn phách, trở thành một cái xác biết đi!
Những binh sĩ này đều có thần kinh giống như thép, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì có thể khiến bọn họ kinh hãi đến chết như vậy?
Còn có một chỗ khó hiểu khác, xác ướp có thể nói là đã trải qua xử lý đặc biệt mới có thể giữ lại ngàn năm, nữ thi hài Vương Mã Đôi cũng bởi vì có kỹ thuật chống phân hủy tốt mới có thể lưu giữ được tới ngày hôm nay. Nhưng những người này lại vì nguyên nhân gì, mà có thể duy trì tám trăm năm không thối rữa?
(*) Các bác đọc thêm về nữ thi hài Vương Mã Đôi nhé, rất hay. Mộ Đời Hán Mã Vương Đôi Trường Sa Hồ Nam
Nơi này có quá nhiều nỗi băn khoăn, khi Lâm Dật Phi vừa vào mồ chôn, không ngờ đã xuất hiện việc bị lạc tạm thời, dường như đột nhiên quay trở về với chiến trường năm ấy vậy. Thứ đen nhánh không bắt mắt mà hắn nhặt lên đó, lại là một tấm gương đồng hộ tâm!(**)
(**) Gương đồng hộ tâm được dùng để phòng tên được đặt chính giữa ngực ¥虎啸祥瑞、护心铜镜¥,铜镜,年代不 详,黄铜,圆形,其他纹饰,无铭文,圆钮,�� �(8cm―3cm),se7784185,零售,福星随缘阁
Đó là vật trên người Hoàn Nhan Liệt. Nói như vậy nơi này chính là địa điểm hắn và Hoàn Nhan Liệt đánh nhau sao?
Nếu giả thiết thành lập, nơi này là nơi năm đó hắn đánh nhau, vậy thì đống xương trắng nào là của Hoàn Nhan Liệt? Hắn thực tại phán đoán không ra, người sống mỗi người một nét, nhưng khi cởi sạch ra trần như nhộng cùng chui vào nhà tắm, thì rất khó phân biệt, huống hồ thứ trước mắt này chỉ là một đống xương trắng. Lời kịch dù hóa thành tro bụi cũng có thể nhận ra chỉ có đầu bị ẩm, hoặc xuất phát từ sự phẫn nộ thì mới nói ra như vậy, chứ không phải thực sự cho hắn một đống tro, thì hắn có thể nhận ra!
Lâm Dật Phi chỉ là mô phỏng lại dấu vết đánh nhau năm đó, để tìm lại nơi mình hẳn là đã chết, nhưng lại không có thu hoạch gì!
Không có xương trắng, không có thiết kiếm, cũng không có khối ngọc đó!
Đây là vì sao?
Bản thân nếu lúc trước nguyên thần xuất khiếu, vậy thì hẳn là chết ở chỗ này, để lại một thi thể, thi thể của Tiêu Biệt Ly!
Điều này khiến cho cậu thiếu niên cảm thấy rất buồn cười, hắn không rõ ràng cho lắm, nhưng hắn biết hắn đang tìm thi thể của mình.
Không có thi thể, những thứ liên quan đến Tiêu Biệt Ly đều không giữ lại! Tại sao?!
Mặc dù biết khả năng bị chôn vùi dưới đất là vô cùng nhỏ, cậu thiếu niên vẫn không kìm nổi tìm đến một thanh đao, đào một cái hố lớn ở gần đó, hi vọng có thể tìm thấy chút dấu vết để lại. Vật của người khác có thể hắn không nhận ra, nhưng vật của mình hắn vẫn rất nhớ, nhưng hắn phát hiện đây là việc làm phí công!
Hắn không thu hoạch được gì!
Nguyên thần của Tiêu Biệt Ly đã vượt qua thời gian tám trăm năm đến thời hiện đại, còn thi thể của Tiêu Biệt Ly đâu rồi, rốt cuộc là ở đâu?
Hắn lặng lẽ đứng đó, nhìn nét mặt sợ hãi của vô số thi thể cùng nhìn về một hướng, trong lòng Lâm Dật Phi không có chút sợ hãi nào, mà chỉ mang theo sự khó hiểu và hoang mang vô cùng.
Du Lão Thử cũng cảm thấy cả người lạnh run:
– Cậu Lâm, cậu có nhìn ra được trò gì không?
Lúc trước ông ta đào được mấy thi thể, và dựa theo phán đoán của ông ta, cái mồ chôn này tuyệt đối không nhỏ. Nhưng bởi vì không tìm thấy chủ mộ thất, nên mới không công mà lui. Thứ khiến ông ta thấy hứng thú là văn vật hiếm có, chứ không phải là thi thể gì gì đó, muốn khuyên Lâm Dật Phi rời đi, nhưng lại có chút không dám.
Lâm Dật Phi thở dài, chậm rãi đi ra ngoài từ cửa động. Khi đi qua cái hố mà mình đào, hắn hơi dừng lại rồi nhìn một cái, hắn trở bàn tay vỗ mạnh, cái hố đã được lấp đầy, hắn sải bước đi ra ngoài, không mang theo chút do dự nào nữa.
Tác giả :
Tiểu Mạc