Lãng Tử Tại Đô Thị
Chương 125-1: Một tướng thành danh (1)
Giống như không hề nghe thấy tiếng quát của Du Lão Thử, sắc mặt của Lâm Dật Phi càng ngày càng xanh. Đột nhiên hắn hét lớn một tiếng, rồi ném Du Lão Thử ra ngoài. Du Lão Thử người giữa không trung, suýt nữa thì bị dọa đến hôn mê bất tỉnh. Bộ xương già này của mình mà bị quăng một cái, không chết thì phần đời còn lại cũng khỏi cần phải ngổi dậy nữa.
Nhưng thật không ngờ hai chân lại nhẹ nhàng chạm đất, không hề xảy ra chút vấn đề gì. Du Lão Thử ngây người, vội vàng nhìn về phía Lâm Dật Phi. Bỗng nhiên thấy hắn đánh một quyền ra phía sau, rồi nghe những tiếng ầm ầm vang lên. Bờ tường đất phía đó không ngờ bị hắn đánh xuyên thành một cái cửa động.
Xưa nay chưa từng nghĩ đến nắm tay của một người lại có uy lực lớn như vậy. Du Lão Thử nhìn thấy mà líu lưỡi, hiện tại đã nói không ra lời. Từ lúc vào cái mồ chôn này, thằng nhóc Lâm Dật Phi này giống như đã mất đi lý trí, chỉ là nếu hắn đã điên, thì tại sao vừa rồi một ném đó của hắn, lại không giống như là muốn quật chết mình vậy?
Lâm Dật Phi quay đầu nhìn Du Lão Thử, thân hình khẽ vụt qua và đi xuyên qua cái cửa động kia. Du Lão Thử hồi lâu mới tỉnh táo lại, không khỏi do dự. Bây giờ có hai con đường để ông ta lựa chọn, một là theo Lâm Dật Phi đi vào cửa động kia, việc toi mạng cũng rất có khả năng. Một con đường khác đó là trở về theo con đường cũ, để Lâm Dật Phi tự sinh tự diệt!
Lựa chọn tuy rằng rất đơn giản, nhưng Du Lão Thử lại phải đắn đo hồi lâu. Bỗng nhiên sắc mặt hiện lên sự kiên nghị, thầm nghĩ, mình dù sao cũng đã hơn nửa cái một trăm, có chết cũng không tính là đoản mệnh, dù sao cái mạng này cũng là do Lâm Dật Phi cho, bây giờ hắn có lấy lại thì cũng có gì phải ngại. Mình cả đời cẩn thận, nếu hôm nay không màng tới một lần, thì cả đời này sẽ bất an trong lòng.
Cố lấy dũng khí bò qua cái cửa động kia, ôm ý niệm bị Lâm Dật Phi ném chết bóp chết hoặc gặp quỷ, Du Lão Thử nơm nớp lo sợ xuyên qua cửa động, lúc này mới phát hiện bức tường đất này cũng không tính là dày, phía bên này không ngờ cũng là một hố chôn, hiển nhiên là chưa bị người khác đụng đến, những cái xác vẫn được bảo tồn nguyên hình nguyên vẹn, từng cái từng cái hoặc đứng hoặc ngã, trong tay cầm thương mang đao, ánh sàng màu xanh thoáng hiện, khí lạnh đến ghê người. Chỉ có điều chúng đều có một điểm chung, đó chính là phần đầu đều hướng về một phía, ánh mắt đang nhìn về phía mình.
Tuy rằng một năm hơn ba trăm ngày, nhưng thời gian trong mộ thất này không ngắn hơn thời gian nằm ngủ trên giường là bao nhiêu, người chết nhìn thấy cũng không ít hơn người sống là mấy, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của mấy trăm người chết đồng thời nhìn về phía mình, vẫn khiến cho Du Lão Thử cảm thấy cực kỳ không thoải mái. Đột nhiên ông ta nhìn thấy Lâm Dật Phi đứng cách đó không xa, lưng đối diện với mình. Du Lão Thử có chút do dự, không biết có nên tiến lên chào hỏi một câu hay không.
– Ông không sợ tôi sẽ bóp chết ông sao?
Lâm Dật Phi ở phía trước đột nhiên hỏi, trong ngữ khí mang chút cảm khái, thiếu phần kích động, đầy sự bình tĩnh. Vào thời khắc tiến vào mồ chôn đó, thần trí của hắn đột nhiên giống như mất khống chế, bởi vì hắn phát hiện, hắn đã đến trấn Chu Tiên năm đó.
Nơi này có Nhạc Gia Quân, có Phi Hổ Thiết Giáp binh, còn có cả những ký ức bất diệt mà ngay cả khi nằm mơ hắn cũng không thể quên!
Nơi ngực hắn quặn lên từng cơn đau, trước sau không dừng lại. Tuy biết tám trăm năm đã qua, Nhạc Gia Quân năm đó sớm đã biến thành bụi đất, nhưng lần nữa gặp lại lại giống như mới chia cách hôm qua. Những thủ hạ một tay huấn luyện ra chết ở đây, Lâm Dật Phi vẫn không cách nào ngăn được sự kích động của mình.
Nơi này là trấn Chu Tiên, nơi này mới là trấn Chu Tiên mà năm đó hắn đại chiến Hoàn Nhan Liệt.
Nghe Lâm Dật Phi nói rõ từng từ, khẩu khí tỉnh táo đến mức không thể tỉnh táo hơn được nữa, Du Lão Thử mới yên lòng thở dài một hơi, chậm rãi đi tới:
– Cậu Lâm, vừa rồi cậu làm tôi sợ muốn chết. Nhưng dù sao cậu cũng đã cứu tôi một mạng, bất luận nói như thế nào, tôi không thể bỏ cậu lại một mình. Như vậy thật chẳng ra gì cả.
Nhìn thấy Du Lão Thử luôn có chút đáng khinh khiến người khác xem thường không ngờ lại nói ra những lời như vậy, Lâm Dật Phi ngược lại ngây người ra, qua hồi lâu mới nói:
– Ông không tệ, đáng mặt đàn ông lắm.
Trên khuôn mặt của Du Lão Thử đột nhiên hưng phấn đến tỏa sáng. Tuy ông ta biết Lâm Dật Phi nhỏ hơn ông ta mấy chục tuổi, từ miệng một người có thể nói là thiếu niên, nghe thấy những lời khen mình là đáng mặt đàn ông, Du Lão Thử ngược lại không hề có chút ái ngại nào, mà thậm chí ông ta cho rằng đó là một vinh quang rất lớn!
Có thể nhận được những lời khen ngợi của Lâm Dật Phi, Du Lão Thử đột nhiên cảm thấy tất cả những gì mình làm được chỉ có thể dùng hai từ để hình dung, đó chính là đáng giá!
Đáng mặt đàn ông? Đây là định nghĩa gì đây?
Người đàn ông không phải cả ngày vỗ ngực thề thốt, đánh vợ mắng chửi người, cũng không phải cả ngày say khướt ăn nói hồ đồ, rồi khi tỉnh lại hối hận muốn có được sự thương hại của người khác. Đương nhiên không phải người cả ngày cậy mạnh phô trương thanh thế, thu đồ đệ ôm mỹ nữ.
Đàn ông là người ngày thường kiên nhẫn gánh vác nhiều việc trong yên lặng, vào thời khắc mấu chốt có thể ra mặt.
Trạch quốc giang sơn nhập chiến đồ,
Sinh dân hà kế nhạc tiều tô.
Bằng quân mạc thoại phong hầu sự,
Nhất tương công thành vạn cốt khô!
(Dịch):
Non nước giang sơn hóa chiến trường
Muôn dân sao sống cảnh an lương
Vua cao chớ nói phong hầu tước
Một tướng danh thành, vạn máu xương.
Sách sử ghi lại, năm Thiệu Hưng thứ mười, Nhạc Phi đối chọi với Kim Ngột Truật ở trấn Chu Tiên, liên chiến đều thắng. Trung Nguyên đại chấn, hào kiệt khắp nơi ai cũng quy thuận, chịu sự thống nhất quản lý của ông. Nhạc Phi có nói: “Thẳng đến phủ Hoàng Long, cùng chư quân nâng ly!"
Tám trăm năm qua đi, thế gian chỉ biết Nhạc Bằng Cử, có ai biết đến Tiêu Biệt Ly?
Nhạc Bằng Cử là đàn ông. Bởi vì khi dân tộc của ông gặp nguy vong ông có thể đứng ra, thúc ngựa cầm thương, chống lại quân Kim, cứu vớt lê dân khỏi nước lửa, nhưng ông phần lớn không ngờ rằng hậu nhân sẽ làm mưu đồ lớn trên cái danh anh hùng dân tộc của ông!
Có lẽ không phải là ông không nghĩ đến, mà là không buồn nghĩ đến.
Có phải là anh hùng dân tộc hay không không quan trọng, quan trọng là có thể đánh đuổi giặc Thát, giành lại Trung Nguyên, mang lại thái bình cho dân chúng thiên hạ!
Nhưng nếu điều này có tính là anh hùng hay không, chuyện còn cần phải thảo luận, đó không nghi ngờ là chuyện rất đáng sợ!
Một dân tộc nếu như không có tinh thần, không có tâm huyết, không có lúc có cảm giác tự hào, còn có thể gọi là một dân tộc hay không? Nhưng khi những điều này dần dần mất đi, thì đó là sai lầm của ai?!
Tiêu Biệt Ly cũng là người đàn ông. Nam Tống chỉ có một Nhạc Bằng Cử, nhưng tuyệt đối không chỉ có một Tiêu Biệt Ly!
“Nhân sinh tự cổ thùy vô tử. Lưu thủ đan tâm chiếu hãn thanh" là nói từ xưa đến nay, con người ai không chết một lần! Nhưng nếu như chết có ý nghĩa, thì sau khi chết vẫn có thể chiếu sáng thiên thu, lưu danh sử xanh!
Nhưng thật không ngờ hai chân lại nhẹ nhàng chạm đất, không hề xảy ra chút vấn đề gì. Du Lão Thử ngây người, vội vàng nhìn về phía Lâm Dật Phi. Bỗng nhiên thấy hắn đánh một quyền ra phía sau, rồi nghe những tiếng ầm ầm vang lên. Bờ tường đất phía đó không ngờ bị hắn đánh xuyên thành một cái cửa động.
Xưa nay chưa từng nghĩ đến nắm tay của một người lại có uy lực lớn như vậy. Du Lão Thử nhìn thấy mà líu lưỡi, hiện tại đã nói không ra lời. Từ lúc vào cái mồ chôn này, thằng nhóc Lâm Dật Phi này giống như đã mất đi lý trí, chỉ là nếu hắn đã điên, thì tại sao vừa rồi một ném đó của hắn, lại không giống như là muốn quật chết mình vậy?
Lâm Dật Phi quay đầu nhìn Du Lão Thử, thân hình khẽ vụt qua và đi xuyên qua cái cửa động kia. Du Lão Thử hồi lâu mới tỉnh táo lại, không khỏi do dự. Bây giờ có hai con đường để ông ta lựa chọn, một là theo Lâm Dật Phi đi vào cửa động kia, việc toi mạng cũng rất có khả năng. Một con đường khác đó là trở về theo con đường cũ, để Lâm Dật Phi tự sinh tự diệt!
Lựa chọn tuy rằng rất đơn giản, nhưng Du Lão Thử lại phải đắn đo hồi lâu. Bỗng nhiên sắc mặt hiện lên sự kiên nghị, thầm nghĩ, mình dù sao cũng đã hơn nửa cái một trăm, có chết cũng không tính là đoản mệnh, dù sao cái mạng này cũng là do Lâm Dật Phi cho, bây giờ hắn có lấy lại thì cũng có gì phải ngại. Mình cả đời cẩn thận, nếu hôm nay không màng tới một lần, thì cả đời này sẽ bất an trong lòng.
Cố lấy dũng khí bò qua cái cửa động kia, ôm ý niệm bị Lâm Dật Phi ném chết bóp chết hoặc gặp quỷ, Du Lão Thử nơm nớp lo sợ xuyên qua cửa động, lúc này mới phát hiện bức tường đất này cũng không tính là dày, phía bên này không ngờ cũng là một hố chôn, hiển nhiên là chưa bị người khác đụng đến, những cái xác vẫn được bảo tồn nguyên hình nguyên vẹn, từng cái từng cái hoặc đứng hoặc ngã, trong tay cầm thương mang đao, ánh sàng màu xanh thoáng hiện, khí lạnh đến ghê người. Chỉ có điều chúng đều có một điểm chung, đó chính là phần đầu đều hướng về một phía, ánh mắt đang nhìn về phía mình.
Tuy rằng một năm hơn ba trăm ngày, nhưng thời gian trong mộ thất này không ngắn hơn thời gian nằm ngủ trên giường là bao nhiêu, người chết nhìn thấy cũng không ít hơn người sống là mấy, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của mấy trăm người chết đồng thời nhìn về phía mình, vẫn khiến cho Du Lão Thử cảm thấy cực kỳ không thoải mái. Đột nhiên ông ta nhìn thấy Lâm Dật Phi đứng cách đó không xa, lưng đối diện với mình. Du Lão Thử có chút do dự, không biết có nên tiến lên chào hỏi một câu hay không.
– Ông không sợ tôi sẽ bóp chết ông sao?
Lâm Dật Phi ở phía trước đột nhiên hỏi, trong ngữ khí mang chút cảm khái, thiếu phần kích động, đầy sự bình tĩnh. Vào thời khắc tiến vào mồ chôn đó, thần trí của hắn đột nhiên giống như mất khống chế, bởi vì hắn phát hiện, hắn đã đến trấn Chu Tiên năm đó.
Nơi này có Nhạc Gia Quân, có Phi Hổ Thiết Giáp binh, còn có cả những ký ức bất diệt mà ngay cả khi nằm mơ hắn cũng không thể quên!
Nơi ngực hắn quặn lên từng cơn đau, trước sau không dừng lại. Tuy biết tám trăm năm đã qua, Nhạc Gia Quân năm đó sớm đã biến thành bụi đất, nhưng lần nữa gặp lại lại giống như mới chia cách hôm qua. Những thủ hạ một tay huấn luyện ra chết ở đây, Lâm Dật Phi vẫn không cách nào ngăn được sự kích động của mình.
Nơi này là trấn Chu Tiên, nơi này mới là trấn Chu Tiên mà năm đó hắn đại chiến Hoàn Nhan Liệt.
Nghe Lâm Dật Phi nói rõ từng từ, khẩu khí tỉnh táo đến mức không thể tỉnh táo hơn được nữa, Du Lão Thử mới yên lòng thở dài một hơi, chậm rãi đi tới:
– Cậu Lâm, vừa rồi cậu làm tôi sợ muốn chết. Nhưng dù sao cậu cũng đã cứu tôi một mạng, bất luận nói như thế nào, tôi không thể bỏ cậu lại một mình. Như vậy thật chẳng ra gì cả.
Nhìn thấy Du Lão Thử luôn có chút đáng khinh khiến người khác xem thường không ngờ lại nói ra những lời như vậy, Lâm Dật Phi ngược lại ngây người ra, qua hồi lâu mới nói:
– Ông không tệ, đáng mặt đàn ông lắm.
Trên khuôn mặt của Du Lão Thử đột nhiên hưng phấn đến tỏa sáng. Tuy ông ta biết Lâm Dật Phi nhỏ hơn ông ta mấy chục tuổi, từ miệng một người có thể nói là thiếu niên, nghe thấy những lời khen mình là đáng mặt đàn ông, Du Lão Thử ngược lại không hề có chút ái ngại nào, mà thậm chí ông ta cho rằng đó là một vinh quang rất lớn!
Có thể nhận được những lời khen ngợi của Lâm Dật Phi, Du Lão Thử đột nhiên cảm thấy tất cả những gì mình làm được chỉ có thể dùng hai từ để hình dung, đó chính là đáng giá!
Đáng mặt đàn ông? Đây là định nghĩa gì đây?
Người đàn ông không phải cả ngày vỗ ngực thề thốt, đánh vợ mắng chửi người, cũng không phải cả ngày say khướt ăn nói hồ đồ, rồi khi tỉnh lại hối hận muốn có được sự thương hại của người khác. Đương nhiên không phải người cả ngày cậy mạnh phô trương thanh thế, thu đồ đệ ôm mỹ nữ.
Đàn ông là người ngày thường kiên nhẫn gánh vác nhiều việc trong yên lặng, vào thời khắc mấu chốt có thể ra mặt.
Trạch quốc giang sơn nhập chiến đồ,
Sinh dân hà kế nhạc tiều tô.
Bằng quân mạc thoại phong hầu sự,
Nhất tương công thành vạn cốt khô!
(Dịch):
Non nước giang sơn hóa chiến trường
Muôn dân sao sống cảnh an lương
Vua cao chớ nói phong hầu tước
Một tướng danh thành, vạn máu xương.
Sách sử ghi lại, năm Thiệu Hưng thứ mười, Nhạc Phi đối chọi với Kim Ngột Truật ở trấn Chu Tiên, liên chiến đều thắng. Trung Nguyên đại chấn, hào kiệt khắp nơi ai cũng quy thuận, chịu sự thống nhất quản lý của ông. Nhạc Phi có nói: “Thẳng đến phủ Hoàng Long, cùng chư quân nâng ly!"
Tám trăm năm qua đi, thế gian chỉ biết Nhạc Bằng Cử, có ai biết đến Tiêu Biệt Ly?
Nhạc Bằng Cử là đàn ông. Bởi vì khi dân tộc của ông gặp nguy vong ông có thể đứng ra, thúc ngựa cầm thương, chống lại quân Kim, cứu vớt lê dân khỏi nước lửa, nhưng ông phần lớn không ngờ rằng hậu nhân sẽ làm mưu đồ lớn trên cái danh anh hùng dân tộc của ông!
Có lẽ không phải là ông không nghĩ đến, mà là không buồn nghĩ đến.
Có phải là anh hùng dân tộc hay không không quan trọng, quan trọng là có thể đánh đuổi giặc Thát, giành lại Trung Nguyên, mang lại thái bình cho dân chúng thiên hạ!
Nhưng nếu điều này có tính là anh hùng hay không, chuyện còn cần phải thảo luận, đó không nghi ngờ là chuyện rất đáng sợ!
Một dân tộc nếu như không có tinh thần, không có tâm huyết, không có lúc có cảm giác tự hào, còn có thể gọi là một dân tộc hay không? Nhưng khi những điều này dần dần mất đi, thì đó là sai lầm của ai?!
Tiêu Biệt Ly cũng là người đàn ông. Nam Tống chỉ có một Nhạc Bằng Cử, nhưng tuyệt đối không chỉ có một Tiêu Biệt Ly!
“Nhân sinh tự cổ thùy vô tử. Lưu thủ đan tâm chiếu hãn thanh" là nói từ xưa đến nay, con người ai không chết một lần! Nhưng nếu như chết có ý nghĩa, thì sau khi chết vẫn có thể chiếu sáng thiên thu, lưu danh sử xanh!
Tác giả :
Tiểu Mạc