Lãng Tử Tại Đô Thị
Chương 117: Áo giáp
– Người anh em, chúng ta đi thôi.
Du Lão Thử nghe thấy tiếng thông báo thúc giục, không nhịn được nhắc nhở Lâm Dật Phi.
Lâm Dật Phi chỉ gật đầu, đi tới trước cửa máy bay. Du Lão Thử thì không kìm nổi, quay đầu lại nhìn, hy vọng thấy thiếu nữ kia. Bỗng nhiên ông ta sửng sốt, người thiếu nữ đó đã không thấy bóng dáng, dù chạy cũng không biến mất nhanh như vậy chứ. Tuy nhiên ông ta không nghĩ sâu thêm, cùng Lâm Dật Phi đi vào khoang máy bay.
Hai người tìm vị trí của mình rồi ngồi xuống. Lâm Dật Phi dường như đã quên chuyện vừa nãy, làm theo Du Lão Thử, buộc dây an toàn, rồi có chút tò mò nhìn xung quanh.
Những tri thức về máy bay hắn mới chỉ biết thông qua sách vở và TV, chứ đây mới là lần đầu tiên hắn được đi máy bay. Vừa nghĩ tới máy bay sẽ bay lượn trên không như chim, Lâm Dật Phi mới hơi có chút cảm thán. Lúc trước chỉ biết Lỗ Ban có tay nghề xảo đoạt thiên công, làm ra con chim gỗ có thể bay ba ngày không rơi. Lại không nghĩ tới đời sau phát triển nhanh chóng như vậy, ít nhất ở phương diện giao thông đã tiến rất xa.
Nhìn qua cửa sổ, thấy phía dưới dần trở thành những điểm đen, càng ngày càng nhỏ, rồi biến mất không thấy, bốn phía chỉ còn lại mây trắng bay trôi nổi. Lâm Dật Phi thở dài một tiếng, trong lòng thầm nói, cho dù máy bay có bay nhanh hơn nữa, cũng không thể bay trở về quá khứ.
– Hai vị có cần gì không?
Một tiếp viên xinh đẹp, cao gầy mỉm cười, lễ phép hỏi Lâm Dật Phi và Du Lão Thử.
Cô nàng khá cao, mặc bộ quần áo tiếp viên càng tăng thêm vẻ thon dài đến mê người của hai đôi chân. Có những nàng tiếp viên hàng không như vậy ở trên máy bay, hành trình sẽ không còn buồn tẻ, vô vị.
Đây là khoang dành cho khách Vip, sẽ không chật chội chen chúc như khoang bình thường. Ngay cả tiếp viên ở đây cũng phải là những người có tố chất cao nhất.
Vé máy bay đương nhiên là do Du Lão Thử đặt. Lâm Dật Phi chỉ có nhiệm vụ đợi gặp ông ta ở đây. Mặc dù Du Lão Thử là một kẻ dối trá, nhưng lần này không thất ước. Có lẽ là do Lâm Dật Phi đã cứu ông ta một mạng, hoặc là do có mục đích nào đó. Đối với Lâm Dật Phi, ông ta chất đầy những tò mò, cũng không muốn chia tay hắn nhanh như vậy.
Qua nói chuyện với Du Lão Thử, Lâm Dật Phi mới biết được lão già này không những có danh tiếng, mà còn rất giàu!
Trên đời này thực sự có rất nhiều ngành cổ quái. Nhiều người làm bận tối mắt tối mũi, chỉ đủ kiếm cơm ba bữa. Nhưng cũng có rất nhiều người chỉ lo lắng ngày hôm sau tiêu tiền như thế nào. Du Lão Thử tùy tiện ra tay cũng có thể có thu nhập mà rất nhiều người đồng lứa không thể kiếm được. Lúc gặp ông ta ở mê cung ngầm, Lâm Dật Phi chỉ cho rằng ông ta giống như Kế Béo. Lại thật không ngờ ông ta có một gia tài khá đồ sộ, trộm mộ chẳng qua chỉ là một nghề phụ mà thôi.
– Chú Lâm, muốn ăn uống gì không?
Du Lão Thử nhìn thoáng qua toa ăn, cầm một chai rượu đỏ, thấp giọng nói:
– Cứ thoải mái, dù sao đều miễn phí.
– Rượu trắng hoặc nước lọc là được.
Lâm Dật Phi đáp. Nghĩ tới nếu là đồ miễn phí chắc không ngon lành gì, nên đã chuẩn bị uống nước thay cơm.
Du Lão Thử híp mắt nói:
– Mang một chai rượu xái tới.
Tiếp viên xinh đẹp có chút kinh ngạc nhìn Lâm Dật Phi, nhưng vẫn lấy một chai rượu xái mạnh đưa cho Lâm Dật Phi. Lão già kia uống rượu là chuyện bình thường, nhưng người thiếu niên kia còn trẻ, vậy mà há mồm đã gọi rượu, không khỏi khiến cô cảm thấy thở dài. Đương nhiên cô đã gặp qua nhiều người, biết rằng có rất nhiều người bằng tuổi Lâm Dật Phi, chẳng những uống rượu, mà nghiện hút cũng là bình thường. Có tiền có rất nhiều chỗ tốt, mỗi ngày trôi qua đều thoải mái. Ít nhất, có một chỗ ngồi ở khoang Vip này, chắc chắn không phải là bình dân.
– Vị tiên sinh này có muốn uống gì không? Rượu đỏ nhé?
Tiếp viên xinh đẹp tiếp tục hỏi hành khách phía sau Du Lão Thử.
– My god, tôi thà thông dâm còn hơn uống rượu.
Vị hành khách phía sau mặc dù nói tiếng Hán, nhưng phát âm có chút ngọng nghịu. Đây là một người ngoại quốc, ông ta liên tục lắc tay. Qua lời nói và cử chỉ của ông ta, có vẻ như là một vị cha sứ. Bởi vì thông dâm và uống rượu là hai điều cấm kỵ của Thánh A La. Ông ta so sánh như vậy, hiển nhiên ở trong lòng ông ta, tội thông dâm còn nhỏ hơn uống rượu rất nhiều.
Du Lão Thử cầm chai rượu đỏ mới nhớ ra chưa bật nắp, liền quay đầu định hỏi cô tiếp viên, thì nhìn thấy Lâm Dật Phi dùng tay vặn mở nắp chai rượu xái rồi uống một ngụm lớn. Hắn lấy tay chùi miệng, đột nhiên hỏi:
– Có mang thứ đó tới không?
Trợn mắt há mồm nhìn tay của Lâm Dật Phi, Du Lão Thử cẩn thận đưa chai rượu đỏ cho hắn:
– Chú Lâm, mở giúp tôi chai rượu.
– Công cụ vạn năng của ông đâu? Vì sao không lấy ra mà mở nắp?
Lâm Dật Phi tuy hỏi, nhưng vẫn nhận lấy chai rượu đỏ.
– Ở chỗ đông người như vậy, lấy ra không tiện.
Du Lão Thử xấu hổ cười nói. Nhìn thấy Lâm Dật Phi vặn nắp chai bình thường như không, không khỏi bội phục lực tay của hắn. Lại có chút hoài nghi, đôi tay của hắn có phải là làm bằng sắt nên mới cứng như vậy.
– Nắp chai rượu này là loại nút, phải có cái mở nắp đặc biệt mới mở được.
Du Lão Thử đột nhiên tỉnh ngộ, nắp chai rượu đỏ khác với nắp chai rượu xái.
Lâm Dật Phi cười cười, nhìn chai rượu đỏ một cái, tùy tiện vỗ đáy bình. Phốc một tiếng, nắp bình đã bắn ra ngoài, rượu bên trong không văng ra một giọt. Du Lão Thử trợn mắt há mồm nhìn, giống như là đang xem ảo thuật vậy. Lúc đang định nói chuyện, thì ở phía sau có một người lớn tiếng nói:
– Tiếp viên, máy bay có dịch vụ thông dâm không. Nếu như có thì tôi không muốn uống rượu, mà muốn thông dâm.
Người này ăn nói ngả ngớn, thanh âm lại to, một nửa hành khách trên máy bay đều nghe thấy. Có người thì nhẹ cười trộm, có người thì tỏ vẻ bất mãn. Y nói như vậy hiển nhiên là nhằm vào vị cha sứ, mặc dù là lời nói vui, nhưng lại có chút hạ lưu.
Khuôn mặt của cô tiếp viên hơi đỏ, lại giả vờ như không nghe thấy, hỏi lại:
– Tiên sinh muốn uống gì?
– Cô họ gì? Tôi thấy đôi tay của cô vừa trắng vừa mềm, ngày nào cũng phải đẩy xe không khỏi có chút lãng phí. Cô nên…
Người nọ là một người trẻ tuổi, mặc quần áo đắt tiền. Y vừa nói, vừa sờ vào tay của tiếp viên hàng không. Cô tiếp viên cố nhịn, lui về phía sau một bước, miễn cưỡng cười:
– Tiên sinh, mong anh tự trọng.
Du Lão Thử nhịn không được quay đầu nhìn người kia một cái, hơi chút ngơ ngác, xoay người thấp giọng nói:
– Người này cũng thật bất lịch sự!
Lâm Dật Phi thản nhiên nói:
– Trên đời này có rất nhiều chuyện không đâu, cho dù ông muốn quản từng chuyện một, thì cho dù có bạc hết râu cũng không lo hết đâu.
– Chú Lâm có ý gì?
Du Lão Thử ngẩn người.
Lâm Dật Phi nhìn ông ta hỏi:
– Có mang thứ đó tới không?
Du Lão Thử vốn tức giận tên thanh niên kia thô lỗ, tưởng rằng Lâm Dật Phi gặp chuyện sẽ bất bình, thầm nghĩ cổ động Lâm Dật Phi giáo huấn y một trận. Lại không ngờ rằng Lâm Dật Phi dường như chẳng muốn quan tâm. Trong lòng vừa kỳ quái, lại vừa có chút may mắn. Lần trước hắn ra tay cứu mình, không biết liệu có phải là do hắn nhất thời sinh lòng từ bi hay không.
– Có chứ, chú Lâm đã nhờ, sao tôi có thể qua loa được.
Du Lão Thử lấy một cái đĩa CD từ trong ngực ra, rồi bỏ vào đầu đọc đĩa ở phía trước. Ông ta thấp giọng nói với Lâm Dật Phi:
– Chú Lâm, cái đĩa này ngoại trừ tôi ra, phỏng chừng chỉ có những tổ chức bí mật của quốc gia mới có. Hôm nay những gì cậu trông thấy, ngàn vạn lần đừng nói với ai.
Ý của ông ta, ngoại trừ dặn dò ra, còn có một chút là khoe khoang. Lâm Dật Phi nghe thấy vậy, chỉ thản nhiên nói:
– Nếu muốn người khác không nói ra, chỉ trừ khi là người chết hoặc là không cho người đó xem.
Du Lão Thử hoảng sợ, nói gấp:
– Chú Lâm sao có thể nói ra những lời này. Tôi nghĩ một nửa người ngồi trên cái máy bay nay chắc xem cũng không hiểu.
Chỉ có điều Lâm Dật Phi rốt cuộc có xem hiểu hay không, Du Lão Thử vẫn còn nghi vấn.
– Ông mở nhanh lên, bằng không chỉ sợ vị tiếp viên xinh đẹp kia lại bị ông gây chú ý đấy.
Lâm Dật Phi mỉm cười, nhìn Du Lão Thử lén lút lấy ra cái đĩa CD, giống như đám buôn lậu hỏi người đi đường có muốn mua đĩa XX không vậy.
– Nếu cô ta có thể xem hiểu thì cô ta đã không làm việc ở đây rồi.
Du Lão Thử mỉm cười xấu hổ, giơ tay ấn nút máy đọc đĩa. Phía sau vẫn là tiếng đùa cợt ồn ào. Cũng không biết vị tiếp viên kia làm cách nào giải quyết người hành khách khó ưa đó.
Kỳ thực, mỗi chỗ ngồi trong khoang Vip này đều có đầu đĩa và TV, cùng rất nhiều đĩa DVD để cho hành khách xem đỡ buồn. Tuy nhiên Du Lão Thử lén lút rút cái đĩa ra, khiến cho rất nhiều người tò mò. Cách đó có một đôi nam nữ, dường như là yêu nhau, tuy một tay chọn đĩa, nhưng ánh mắt không tự chủ được nhìn sang phía bên này.
Màn hình lóe lên, hiển nhiên không phải là phim heo gì. Bởi vì trên màn hình chỉ thấy mấy thứ đạo cụ gì đó, chứ không có cảnh nam nữ trên giường lớn!
Hơn nữa theo góc độ quay, có vẻ như là dân nghiệp dư quay. Bởi vì hình ảnh không rõ ràng lắm, hơi giật. Cho dù là ở chế độ AV cũng không hợp cách. Trình độ này mang đi ra công chiếu, nhất định sẽ ăn chửi. Bởi vì hiện nay khoa học kỹ thuật phát đạt, máy quay DV cỡ nhỏ là thiết bị nghiệp dư của rất nhiều người. Loại trình độ này có thể nói là nghiệp dư không thể nghiệp dư hơn!
Đôi nam nữ kia đã dời đi ánh mắt, hiển nhiên là có chút thất vọng. Nhưng Lâm Dật Phi vừa nhìn thấy những hình ảnh đó, ánh mắt liền bị hấp dẫn, không thể dời được!
Hình ảnh đầu tiên là quay một bộ áo giáp.
Du Lão Thử nghe thấy tiếng thông báo thúc giục, không nhịn được nhắc nhở Lâm Dật Phi.
Lâm Dật Phi chỉ gật đầu, đi tới trước cửa máy bay. Du Lão Thử thì không kìm nổi, quay đầu lại nhìn, hy vọng thấy thiếu nữ kia. Bỗng nhiên ông ta sửng sốt, người thiếu nữ đó đã không thấy bóng dáng, dù chạy cũng không biến mất nhanh như vậy chứ. Tuy nhiên ông ta không nghĩ sâu thêm, cùng Lâm Dật Phi đi vào khoang máy bay.
Hai người tìm vị trí của mình rồi ngồi xuống. Lâm Dật Phi dường như đã quên chuyện vừa nãy, làm theo Du Lão Thử, buộc dây an toàn, rồi có chút tò mò nhìn xung quanh.
Những tri thức về máy bay hắn mới chỉ biết thông qua sách vở và TV, chứ đây mới là lần đầu tiên hắn được đi máy bay. Vừa nghĩ tới máy bay sẽ bay lượn trên không như chim, Lâm Dật Phi mới hơi có chút cảm thán. Lúc trước chỉ biết Lỗ Ban có tay nghề xảo đoạt thiên công, làm ra con chim gỗ có thể bay ba ngày không rơi. Lại không nghĩ tới đời sau phát triển nhanh chóng như vậy, ít nhất ở phương diện giao thông đã tiến rất xa.
Nhìn qua cửa sổ, thấy phía dưới dần trở thành những điểm đen, càng ngày càng nhỏ, rồi biến mất không thấy, bốn phía chỉ còn lại mây trắng bay trôi nổi. Lâm Dật Phi thở dài một tiếng, trong lòng thầm nói, cho dù máy bay có bay nhanh hơn nữa, cũng không thể bay trở về quá khứ.
– Hai vị có cần gì không?
Một tiếp viên xinh đẹp, cao gầy mỉm cười, lễ phép hỏi Lâm Dật Phi và Du Lão Thử.
Cô nàng khá cao, mặc bộ quần áo tiếp viên càng tăng thêm vẻ thon dài đến mê người của hai đôi chân. Có những nàng tiếp viên hàng không như vậy ở trên máy bay, hành trình sẽ không còn buồn tẻ, vô vị.
Đây là khoang dành cho khách Vip, sẽ không chật chội chen chúc như khoang bình thường. Ngay cả tiếp viên ở đây cũng phải là những người có tố chất cao nhất.
Vé máy bay đương nhiên là do Du Lão Thử đặt. Lâm Dật Phi chỉ có nhiệm vụ đợi gặp ông ta ở đây. Mặc dù Du Lão Thử là một kẻ dối trá, nhưng lần này không thất ước. Có lẽ là do Lâm Dật Phi đã cứu ông ta một mạng, hoặc là do có mục đích nào đó. Đối với Lâm Dật Phi, ông ta chất đầy những tò mò, cũng không muốn chia tay hắn nhanh như vậy.
Qua nói chuyện với Du Lão Thử, Lâm Dật Phi mới biết được lão già này không những có danh tiếng, mà còn rất giàu!
Trên đời này thực sự có rất nhiều ngành cổ quái. Nhiều người làm bận tối mắt tối mũi, chỉ đủ kiếm cơm ba bữa. Nhưng cũng có rất nhiều người chỉ lo lắng ngày hôm sau tiêu tiền như thế nào. Du Lão Thử tùy tiện ra tay cũng có thể có thu nhập mà rất nhiều người đồng lứa không thể kiếm được. Lúc gặp ông ta ở mê cung ngầm, Lâm Dật Phi chỉ cho rằng ông ta giống như Kế Béo. Lại thật không ngờ ông ta có một gia tài khá đồ sộ, trộm mộ chẳng qua chỉ là một nghề phụ mà thôi.
– Chú Lâm, muốn ăn uống gì không?
Du Lão Thử nhìn thoáng qua toa ăn, cầm một chai rượu đỏ, thấp giọng nói:
– Cứ thoải mái, dù sao đều miễn phí.
– Rượu trắng hoặc nước lọc là được.
Lâm Dật Phi đáp. Nghĩ tới nếu là đồ miễn phí chắc không ngon lành gì, nên đã chuẩn bị uống nước thay cơm.
Du Lão Thử híp mắt nói:
– Mang một chai rượu xái tới.
Tiếp viên xinh đẹp có chút kinh ngạc nhìn Lâm Dật Phi, nhưng vẫn lấy một chai rượu xái mạnh đưa cho Lâm Dật Phi. Lão già kia uống rượu là chuyện bình thường, nhưng người thiếu niên kia còn trẻ, vậy mà há mồm đã gọi rượu, không khỏi khiến cô cảm thấy thở dài. Đương nhiên cô đã gặp qua nhiều người, biết rằng có rất nhiều người bằng tuổi Lâm Dật Phi, chẳng những uống rượu, mà nghiện hút cũng là bình thường. Có tiền có rất nhiều chỗ tốt, mỗi ngày trôi qua đều thoải mái. Ít nhất, có một chỗ ngồi ở khoang Vip này, chắc chắn không phải là bình dân.
– Vị tiên sinh này có muốn uống gì không? Rượu đỏ nhé?
Tiếp viên xinh đẹp tiếp tục hỏi hành khách phía sau Du Lão Thử.
– My god, tôi thà thông dâm còn hơn uống rượu.
Vị hành khách phía sau mặc dù nói tiếng Hán, nhưng phát âm có chút ngọng nghịu. Đây là một người ngoại quốc, ông ta liên tục lắc tay. Qua lời nói và cử chỉ của ông ta, có vẻ như là một vị cha sứ. Bởi vì thông dâm và uống rượu là hai điều cấm kỵ của Thánh A La. Ông ta so sánh như vậy, hiển nhiên ở trong lòng ông ta, tội thông dâm còn nhỏ hơn uống rượu rất nhiều.
Du Lão Thử cầm chai rượu đỏ mới nhớ ra chưa bật nắp, liền quay đầu định hỏi cô tiếp viên, thì nhìn thấy Lâm Dật Phi dùng tay vặn mở nắp chai rượu xái rồi uống một ngụm lớn. Hắn lấy tay chùi miệng, đột nhiên hỏi:
– Có mang thứ đó tới không?
Trợn mắt há mồm nhìn tay của Lâm Dật Phi, Du Lão Thử cẩn thận đưa chai rượu đỏ cho hắn:
– Chú Lâm, mở giúp tôi chai rượu.
– Công cụ vạn năng của ông đâu? Vì sao không lấy ra mà mở nắp?
Lâm Dật Phi tuy hỏi, nhưng vẫn nhận lấy chai rượu đỏ.
– Ở chỗ đông người như vậy, lấy ra không tiện.
Du Lão Thử xấu hổ cười nói. Nhìn thấy Lâm Dật Phi vặn nắp chai bình thường như không, không khỏi bội phục lực tay của hắn. Lại có chút hoài nghi, đôi tay của hắn có phải là làm bằng sắt nên mới cứng như vậy.
– Nắp chai rượu này là loại nút, phải có cái mở nắp đặc biệt mới mở được.
Du Lão Thử đột nhiên tỉnh ngộ, nắp chai rượu đỏ khác với nắp chai rượu xái.
Lâm Dật Phi cười cười, nhìn chai rượu đỏ một cái, tùy tiện vỗ đáy bình. Phốc một tiếng, nắp bình đã bắn ra ngoài, rượu bên trong không văng ra một giọt. Du Lão Thử trợn mắt há mồm nhìn, giống như là đang xem ảo thuật vậy. Lúc đang định nói chuyện, thì ở phía sau có một người lớn tiếng nói:
– Tiếp viên, máy bay có dịch vụ thông dâm không. Nếu như có thì tôi không muốn uống rượu, mà muốn thông dâm.
Người này ăn nói ngả ngớn, thanh âm lại to, một nửa hành khách trên máy bay đều nghe thấy. Có người thì nhẹ cười trộm, có người thì tỏ vẻ bất mãn. Y nói như vậy hiển nhiên là nhằm vào vị cha sứ, mặc dù là lời nói vui, nhưng lại có chút hạ lưu.
Khuôn mặt của cô tiếp viên hơi đỏ, lại giả vờ như không nghe thấy, hỏi lại:
– Tiên sinh muốn uống gì?
– Cô họ gì? Tôi thấy đôi tay của cô vừa trắng vừa mềm, ngày nào cũng phải đẩy xe không khỏi có chút lãng phí. Cô nên…
Người nọ là một người trẻ tuổi, mặc quần áo đắt tiền. Y vừa nói, vừa sờ vào tay của tiếp viên hàng không. Cô tiếp viên cố nhịn, lui về phía sau một bước, miễn cưỡng cười:
– Tiên sinh, mong anh tự trọng.
Du Lão Thử nhịn không được quay đầu nhìn người kia một cái, hơi chút ngơ ngác, xoay người thấp giọng nói:
– Người này cũng thật bất lịch sự!
Lâm Dật Phi thản nhiên nói:
– Trên đời này có rất nhiều chuyện không đâu, cho dù ông muốn quản từng chuyện một, thì cho dù có bạc hết râu cũng không lo hết đâu.
– Chú Lâm có ý gì?
Du Lão Thử ngẩn người.
Lâm Dật Phi nhìn ông ta hỏi:
– Có mang thứ đó tới không?
Du Lão Thử vốn tức giận tên thanh niên kia thô lỗ, tưởng rằng Lâm Dật Phi gặp chuyện sẽ bất bình, thầm nghĩ cổ động Lâm Dật Phi giáo huấn y một trận. Lại không ngờ rằng Lâm Dật Phi dường như chẳng muốn quan tâm. Trong lòng vừa kỳ quái, lại vừa có chút may mắn. Lần trước hắn ra tay cứu mình, không biết liệu có phải là do hắn nhất thời sinh lòng từ bi hay không.
– Có chứ, chú Lâm đã nhờ, sao tôi có thể qua loa được.
Du Lão Thử lấy một cái đĩa CD từ trong ngực ra, rồi bỏ vào đầu đọc đĩa ở phía trước. Ông ta thấp giọng nói với Lâm Dật Phi:
– Chú Lâm, cái đĩa này ngoại trừ tôi ra, phỏng chừng chỉ có những tổ chức bí mật của quốc gia mới có. Hôm nay những gì cậu trông thấy, ngàn vạn lần đừng nói với ai.
Ý của ông ta, ngoại trừ dặn dò ra, còn có một chút là khoe khoang. Lâm Dật Phi nghe thấy vậy, chỉ thản nhiên nói:
– Nếu muốn người khác không nói ra, chỉ trừ khi là người chết hoặc là không cho người đó xem.
Du Lão Thử hoảng sợ, nói gấp:
– Chú Lâm sao có thể nói ra những lời này. Tôi nghĩ một nửa người ngồi trên cái máy bay nay chắc xem cũng không hiểu.
Chỉ có điều Lâm Dật Phi rốt cuộc có xem hiểu hay không, Du Lão Thử vẫn còn nghi vấn.
– Ông mở nhanh lên, bằng không chỉ sợ vị tiếp viên xinh đẹp kia lại bị ông gây chú ý đấy.
Lâm Dật Phi mỉm cười, nhìn Du Lão Thử lén lút lấy ra cái đĩa CD, giống như đám buôn lậu hỏi người đi đường có muốn mua đĩa XX không vậy.
– Nếu cô ta có thể xem hiểu thì cô ta đã không làm việc ở đây rồi.
Du Lão Thử mỉm cười xấu hổ, giơ tay ấn nút máy đọc đĩa. Phía sau vẫn là tiếng đùa cợt ồn ào. Cũng không biết vị tiếp viên kia làm cách nào giải quyết người hành khách khó ưa đó.
Kỳ thực, mỗi chỗ ngồi trong khoang Vip này đều có đầu đĩa và TV, cùng rất nhiều đĩa DVD để cho hành khách xem đỡ buồn. Tuy nhiên Du Lão Thử lén lút rút cái đĩa ra, khiến cho rất nhiều người tò mò. Cách đó có một đôi nam nữ, dường như là yêu nhau, tuy một tay chọn đĩa, nhưng ánh mắt không tự chủ được nhìn sang phía bên này.
Màn hình lóe lên, hiển nhiên không phải là phim heo gì. Bởi vì trên màn hình chỉ thấy mấy thứ đạo cụ gì đó, chứ không có cảnh nam nữ trên giường lớn!
Hơn nữa theo góc độ quay, có vẻ như là dân nghiệp dư quay. Bởi vì hình ảnh không rõ ràng lắm, hơi giật. Cho dù là ở chế độ AV cũng không hợp cách. Trình độ này mang đi ra công chiếu, nhất định sẽ ăn chửi. Bởi vì hiện nay khoa học kỹ thuật phát đạt, máy quay DV cỡ nhỏ là thiết bị nghiệp dư của rất nhiều người. Loại trình độ này có thể nói là nghiệp dư không thể nghiệp dư hơn!
Đôi nam nữ kia đã dời đi ánh mắt, hiển nhiên là có chút thất vọng. Nhưng Lâm Dật Phi vừa nhìn thấy những hình ảnh đó, ánh mắt liền bị hấp dẫn, không thể dời được!
Hình ảnh đầu tiên là quay một bộ áo giáp.
Tác giả :
Tiểu Mạc