Lãng Tử Tại Đô Thị
Chương 105: Lạc đường
Nhưng Kế Béo lại không hiểu chuyện gì đang xảy ra:
– Anh Nghiêm, có gì đó không đúng rồi, chúng ta đã đi qua nhiều cái ngã ba như thế, chẳng lẽ cái này có cái gì…
Đột nhiên Kế Béo há to miệng, sắc mặt cũng trở nên hoảng sợ:
– Ngã ba?
Nhìn qua sắc mặt của mọi người, rốt cuộc cậu ta cũng hiểu tại sao mọi người lại hoảng sợ, cho dù anh Bao chết thì vẻ mặt của mọi người cũng hơi bất an.
Cho dù là đường đi xuống toàn là ngã ba nhưng khi trở về chắc là chỉ nên có một con đường chứ không phải là ba như thế này.
Đây là vấn đề rất đơn giản nhưng bây giờ lại là một vấn đề vừa nghiêm trọng vừa đáng sợ.
Tại sao phía sau lại có thêm hai con đường?
Pin trong đèn pin cầm tay của Kế Béo không biết bị làm sao, sáng lên một cách dị thường. Điều này giúp cho mọi người chỉ cần bật một cái, những người còn lại thì tiếp tục đi theo người phía trước là được. Anh Nghiêm cũng không có dị nghị gì đối với việc này, anh cũng cảm thấy không cần thiết phải bật thêm cái đèn pin nào bởi vì đi theo ánh sáng ở phía trước là đủ rồi.
Nhưng ông Nghiêm lại để ý nghe ngóng động tĩnh ở phía sau. Do từ đầu đến cuối đều rất yên tĩnh nên anh cũng quên mất việc quay lại, không ngờ đây lại là một vấn đề chết người. Khi bọn họ bước ra khỏi một cái cửa động lại không để ý xem cái cửa động đó có còn hai cái cửa động và đứng song song hay không. Bây giờ dù có lựa chọn lại lần nữa thì đường quay lại còn có thể là giao nhau giữa hai đường không đây? Anh cũng không dám chắc.
Ba cái cửa động giống nhau như đúc, xem ra cũng không có bất kì sự khác biệt nào cả.
Trong lòng anh Nghiêm không khỏi sợ hãi, đột nhiên nhớ ra nửa tháng mà không hề xuất hiện lượng dầu tiêu hao. Chẳng lẽ bọn họ cũng giống mình, cứ như thế này mà bị lạc đường?
– Kế tiên sinh, Cổ tiên sinh!
Giọng của anh Nghiêm có chút khô khan.
– Phiền hai người xem thật kĩ xem lúc con đường lúc chúng ta đến là con đường nào.
Kế Béo trong miệng anh lại biến thành tiên sinh. Anh Nghiêm thầm cắn răng nhưng không thể không lịch sự một chút, anh đột nhiên ý thức được rằng tình hình trước mắt rất nghiêm trọng. Anh mang theo đạn dược đầy đủ nhưng lại không mang đủ đồ ăn. Đồ ăn đem theo hiện giờ chỉ đủ cho một người ăn trong hai ngày.
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, lúc trước là hăng hái đi lên, bây giờ lại thẫn thờ quay về. Không ngờ lại phát hiện ra ba cái cửa động giống nhau y hệt nhưng nỗi sợ hãi trong lòng thì quả thật là không cần nói ra cũng hiểu được. Nhưng cho dù nhìn thế nào đi chăng nữa thì cái cửa động này đều rất giống cái cửa động mà mọi người vừa ra.
Trong miệng Kế Béo có chút đắng, liếc nhìn bạn đồng hành của mình một cái. Hai người chậm rãi bước đến trước cửa động, nhìn một lúc lâu rồi lại nhìn nhau một cái rồi cùng lắc đầu nói:
– Anh Nghiêm, quả thật là chúng tôi không nhìn ra được.
Nhìn thấy bàn tay cầm súng của anh Nghiêm nắm chặt lại, Kế Béo hoảng hốt kêu lên:
– Anh Nghiêm, chúng tôi quả thật là bất lực rồi. Anh phải biết rằng lộ trình vừa nãy đã qua một nửa rồi, đã không xác định được dấu vết lượng dầu tiêu hao mà bọn họ đã đi qua.
Anh Nghiêm giơ súng lên, nhằm ngay Kế Béo, sắc mặt tái nhợt, không nói được lời nào.
Kế Béo thiếu chút nữa là quỳ xuống:
– Anh Nghiêm, không thể trách tôi được.
“Pằng", một tiếng súng vang lên, quả thật là vô cùng chói tai trong đường hành lang. Kế Béo suýt nữa đã mềm oặt người trên mặt đất, nhìn toàn thân nhưng không phát hiện ra vết thương nào, trên viên gạch xanh ngay cạnh cửa động ở giữa bắn ra một vết đạn. Anh Nghiêm hạ họng súng xuống, chậm rãi nói:
– Tiếp tục đi con đường ở giữa, mọi người thấy thế nào?
Lúc này anh ta hận không thể một phát bắn chết Kế Béo, chỉ có điều suy nghĩ rất lâu, cảm thấy hiện giờ không thích hợp với việc rạn nứt. Lưu lại một cái mạng của Kế Béo không chừng lại có ích.
Năm người đều gật đầu đồng ý, không nói tiếng nào theo anh Nghiêm đi con đường ở giữa. Anh ta nhìn qua chiếc cặp da trên tay mình, do dự đắn đo mãi nhưng cuối cùng vẫn không vứt đi.
Lúc này mọi người đã gia tăng tốc độ, gặp được giao lộ liền trực tiếp chọn cái ở giữa. Anh Nghiêm lặng lẽ suy tính, trong lòng hơi kinh sợ, lúc này mới phát hiện ra là gặp ngã ba nhưng khoảng cách lại không đồng đều. Mặc dù đường hành lang rất rộng nhưng có lúc không hiểu tại sao lại hơi lõm vào, có lúc lại hơi nghiêng, có lúc lại hơi gấp khúc. Chỉ không ngờ là việc lợi dụng góc độ nhỏ này lại khiến cho một người bước ra từ cửa động không phát hiện ra được, đồng thời đi thêm hai con đường nữa mà vẫn luôn tưởng rằng mình đang đi trên một con đường. Nếu như anh ta phát hiện ra điều này ngay từ đầu, để lại kí hiệu thì muốn ra cũng không khó lắm, chỉ có điều tình hình hiện giờ không lạc quan cho lắm.
Quả nhiên như dự đoán của anh Nghiêm, mọi người đi được hơn một tiếng nhưng vẫn chưa phát hiện ra cái cửa vào lúc đầu. Anh ta mặt tái nhợt bảo mọi người dừng lại, nhìn đồng hồ thì thấy đã qua năm giờ sáng:
– Vừa nãy chúng ta đã đi qua mười cái ngã ba nhưng hiện giờ đã qua hai mươi cái rồi.
Mọi người rùng mình một cái, Kế Béo cười ha ha nói:
– Anh Nghiêm, anh có ý gì vậy?
– Rất đơn giản, chúng ta trở lại chọn nhầm đường rồi, chúng ta giống như lượng dầu tiêu hao, đều lạc đường rồi.
Anh ta chậm rãi nói.
Kế Béo thở hổn hển, ngồi bệt xuống, rõ ràng là cũng đã ý thức được sự nghiêm trọng của vấn đề. Lượng dầu tiêu hao nửa tháng mà không hề ra ngoài, chẳng lẽ đây cũng là vận mệnh của chúng ta?
– Làm sao bây giờ?
Giọng điệu Cao Kiều hơi bất an, anh ta không sợ kẻ thù nhưng tình hình hiện giờ vô cùng xấu. Anh ta muốn đấm ai đó nhưng lại không có đối tượng, khả năng xấu nhất chính là người đang sống sờ sờ mà lại chết do đói.
Anh Nghiêm lắc đầu, uể oải nói:
– Tôi cũng hết cách rồi. Anh Lãnh, thức ăn với nước đủ dùng trong bao lâu?
– Một người, hơn một ngày.
Giọng nói anh Lãnh có chút chần chừ.
Anh Nghiêm liếc nhìn Kế Béo một cái:
– Các anh đã mang thức ăn chưa?
Kế Béo liếc mắt nhìn bạn mình một cái đã nhìn ra sự sợ hãi của anh ta nhưng chỉ có thể lắc đầu nói:
– Chúng tôi tưởng là có thể ra một cách nhanh chóng nên không chuẩn bị cái này.
Anh ta nhìn ánh mắt anh Nghiêm có chút âm u lạnh lẽo, trong lòng trở nên hoảng sợ.
– Thế này nhé!
Anh Nghiêm chậm rãi nói:
– Kế Béo, cậu và Cổ Ý ở lại đây, tôi và anh Lãnh quay lại xem một chút, anh Cao và anh Bao tiếp tục đi về phía trước
Anh ta giắt khẩu súng vào thắt lưng, đặt cái cặp da tại chỗ, giơ tay móc ra con dao găm:
– Lần này chúng ta phải thêm vào mỗi cái cửa động một kí hiệu đặc biệt, ví dụ tôi dùng y – 1, anh Cao dùng g – 1, xếp theo thứ tự số tự nhiên. Khi dùng tuyệt đối không được lặp lại. Tôi không tin là cái mê cung này có vài cái lối ra.
Kế Béo không đợi có dị nghị, Cao Kiều đã lạnh lùng nói:
– Tôi không quen đi cùng một đường với anh Bao.
Anh Nghiêm suy nghĩ một chút rồi nói:
– Vậy thì Cổ Ý và Cao Kiều đi cùng đường, anh Bao và Kế Béo ở lại đây trông cái cặp da này, thế nào?
Kế Béo biến sắc, cuối cùng cũng hiểu được ý của anh Nghiêm. Anh ta nói thật dễ nghe, cứ như là đi thăm dò đường sá thật, tất cả kế hoạch đều nói ra một cách rõ ràng nhưng có trời mới biết anh ta và anh Lãnh đi rồi thì có quay lại không. Quan trọng nhất là thức ăn và nước uống đều ở trên người anh Lãnh.
Hơn nữa ở lại rõ ràng chính là chờ chết.
Cao Kiều cười cười, một bàn tay chậm rãi đút vào túi quần:
– Tôi thấy là đường tìm đường ra ngoài có vẻ là hơi dễ, hay là tôi và anh Lãnh cùng đi một đường, ý của anh Nghiêm thế nào?
Sắc mặt anh Nghiêm hơi đổi, nhưng trong giây lát lại khôi phục trở lại vẻ bình thường:
– Nhiều người thì sức lực lớn, cũng có thể chiếu cố lẫn nhau. Nếu như khả năng đến được các giao lộ khá lớn thì thế này nhé. Tôi và Cao Kiều, anh Lãnh là một tổ tìm thử từ đường quay lại. Cổ Ý, cậu và anh Bao tiếp tục thăm dò phía trước, nhớ kĩ là không được đi xa quá. Nếu không phát hiện ra một hay hai cái giao lộ nào thì phải nhanh chóng quay lại chỗ Kế Béo.
Cái anh Bao kia không biết là ngu hay ngốc mà chỉ gật gật đầu, không ngờ lại làm người dẫn đầu tiến về phía trước. Cổ Ý hơi do dự, nhìn Kế Béo một cái rồi hoảng sợ nói:
– Đợi tôi với!
Chỉ trong chốc lát hai người đã biến mất trong bóng tối. Anh Nghiêm cười một cái:
– Kế Béo, anh có ý kiến gì không?
Nhìn ba người đang lạnh lùng nhìn mình, Kế Béo thấy khí lạnh xộc lên sống lưng, lẩm bẩm nói:
– Vậy tôi chờ mọi người ở đây vậy, mong là các anh mau chóng quay lại.
Anh Nghiêm gật gật đầu nói:
– Anh trông giữ cái cặp này cho tốt đấy.
Anh ta ra hiệu cho anh Lãnh đeo thức ăn và nước uống lên lưng rồi đi theo hướng ngược lại với hai người Cổ Ý, không lâu sau ba người cũng biến mất ở cuối hành lang.
Kế Béo vô lực ngồi bệt xuống, chỉ cảm thấy tay chân bủn rủn. Bình thường lúc này sẽ không thấy đói nhưng mấy người đã chạy gần bốn tiếng đồng hồ, trong bụng đã sớm hát “không thành kế". Mặc dù không có gì để hi vọng nhưng Kế Béo vẫn mở cái cặp da của anh Nghiêm. Bên trong là một lượng lớn vũ khí không đầu như từng lát bánh mì. Kế Béo lật lật vài cái, thấp giọng chửi một câu rồi đặt mông ngồi xuống.
– Anh Nghiêm, có gì đó không đúng rồi, chúng ta đã đi qua nhiều cái ngã ba như thế, chẳng lẽ cái này có cái gì…
Đột nhiên Kế Béo há to miệng, sắc mặt cũng trở nên hoảng sợ:
– Ngã ba?
Nhìn qua sắc mặt của mọi người, rốt cuộc cậu ta cũng hiểu tại sao mọi người lại hoảng sợ, cho dù anh Bao chết thì vẻ mặt của mọi người cũng hơi bất an.
Cho dù là đường đi xuống toàn là ngã ba nhưng khi trở về chắc là chỉ nên có một con đường chứ không phải là ba như thế này.
Đây là vấn đề rất đơn giản nhưng bây giờ lại là một vấn đề vừa nghiêm trọng vừa đáng sợ.
Tại sao phía sau lại có thêm hai con đường?
Pin trong đèn pin cầm tay của Kế Béo không biết bị làm sao, sáng lên một cách dị thường. Điều này giúp cho mọi người chỉ cần bật một cái, những người còn lại thì tiếp tục đi theo người phía trước là được. Anh Nghiêm cũng không có dị nghị gì đối với việc này, anh cũng cảm thấy không cần thiết phải bật thêm cái đèn pin nào bởi vì đi theo ánh sáng ở phía trước là đủ rồi.
Nhưng ông Nghiêm lại để ý nghe ngóng động tĩnh ở phía sau. Do từ đầu đến cuối đều rất yên tĩnh nên anh cũng quên mất việc quay lại, không ngờ đây lại là một vấn đề chết người. Khi bọn họ bước ra khỏi một cái cửa động lại không để ý xem cái cửa động đó có còn hai cái cửa động và đứng song song hay không. Bây giờ dù có lựa chọn lại lần nữa thì đường quay lại còn có thể là giao nhau giữa hai đường không đây? Anh cũng không dám chắc.
Ba cái cửa động giống nhau như đúc, xem ra cũng không có bất kì sự khác biệt nào cả.
Trong lòng anh Nghiêm không khỏi sợ hãi, đột nhiên nhớ ra nửa tháng mà không hề xuất hiện lượng dầu tiêu hao. Chẳng lẽ bọn họ cũng giống mình, cứ như thế này mà bị lạc đường?
– Kế tiên sinh, Cổ tiên sinh!
Giọng của anh Nghiêm có chút khô khan.
– Phiền hai người xem thật kĩ xem lúc con đường lúc chúng ta đến là con đường nào.
Kế Béo trong miệng anh lại biến thành tiên sinh. Anh Nghiêm thầm cắn răng nhưng không thể không lịch sự một chút, anh đột nhiên ý thức được rằng tình hình trước mắt rất nghiêm trọng. Anh mang theo đạn dược đầy đủ nhưng lại không mang đủ đồ ăn. Đồ ăn đem theo hiện giờ chỉ đủ cho một người ăn trong hai ngày.
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, lúc trước là hăng hái đi lên, bây giờ lại thẫn thờ quay về. Không ngờ lại phát hiện ra ba cái cửa động giống nhau y hệt nhưng nỗi sợ hãi trong lòng thì quả thật là không cần nói ra cũng hiểu được. Nhưng cho dù nhìn thế nào đi chăng nữa thì cái cửa động này đều rất giống cái cửa động mà mọi người vừa ra.
Trong miệng Kế Béo có chút đắng, liếc nhìn bạn đồng hành của mình một cái. Hai người chậm rãi bước đến trước cửa động, nhìn một lúc lâu rồi lại nhìn nhau một cái rồi cùng lắc đầu nói:
– Anh Nghiêm, quả thật là chúng tôi không nhìn ra được.
Nhìn thấy bàn tay cầm súng của anh Nghiêm nắm chặt lại, Kế Béo hoảng hốt kêu lên:
– Anh Nghiêm, chúng tôi quả thật là bất lực rồi. Anh phải biết rằng lộ trình vừa nãy đã qua một nửa rồi, đã không xác định được dấu vết lượng dầu tiêu hao mà bọn họ đã đi qua.
Anh Nghiêm giơ súng lên, nhằm ngay Kế Béo, sắc mặt tái nhợt, không nói được lời nào.
Kế Béo thiếu chút nữa là quỳ xuống:
– Anh Nghiêm, không thể trách tôi được.
“Pằng", một tiếng súng vang lên, quả thật là vô cùng chói tai trong đường hành lang. Kế Béo suýt nữa đã mềm oặt người trên mặt đất, nhìn toàn thân nhưng không phát hiện ra vết thương nào, trên viên gạch xanh ngay cạnh cửa động ở giữa bắn ra một vết đạn. Anh Nghiêm hạ họng súng xuống, chậm rãi nói:
– Tiếp tục đi con đường ở giữa, mọi người thấy thế nào?
Lúc này anh ta hận không thể một phát bắn chết Kế Béo, chỉ có điều suy nghĩ rất lâu, cảm thấy hiện giờ không thích hợp với việc rạn nứt. Lưu lại một cái mạng của Kế Béo không chừng lại có ích.
Năm người đều gật đầu đồng ý, không nói tiếng nào theo anh Nghiêm đi con đường ở giữa. Anh ta nhìn qua chiếc cặp da trên tay mình, do dự đắn đo mãi nhưng cuối cùng vẫn không vứt đi.
Lúc này mọi người đã gia tăng tốc độ, gặp được giao lộ liền trực tiếp chọn cái ở giữa. Anh Nghiêm lặng lẽ suy tính, trong lòng hơi kinh sợ, lúc này mới phát hiện ra là gặp ngã ba nhưng khoảng cách lại không đồng đều. Mặc dù đường hành lang rất rộng nhưng có lúc không hiểu tại sao lại hơi lõm vào, có lúc lại hơi nghiêng, có lúc lại hơi gấp khúc. Chỉ không ngờ là việc lợi dụng góc độ nhỏ này lại khiến cho một người bước ra từ cửa động không phát hiện ra được, đồng thời đi thêm hai con đường nữa mà vẫn luôn tưởng rằng mình đang đi trên một con đường. Nếu như anh ta phát hiện ra điều này ngay từ đầu, để lại kí hiệu thì muốn ra cũng không khó lắm, chỉ có điều tình hình hiện giờ không lạc quan cho lắm.
Quả nhiên như dự đoán của anh Nghiêm, mọi người đi được hơn một tiếng nhưng vẫn chưa phát hiện ra cái cửa vào lúc đầu. Anh ta mặt tái nhợt bảo mọi người dừng lại, nhìn đồng hồ thì thấy đã qua năm giờ sáng:
– Vừa nãy chúng ta đã đi qua mười cái ngã ba nhưng hiện giờ đã qua hai mươi cái rồi.
Mọi người rùng mình một cái, Kế Béo cười ha ha nói:
– Anh Nghiêm, anh có ý gì vậy?
– Rất đơn giản, chúng ta trở lại chọn nhầm đường rồi, chúng ta giống như lượng dầu tiêu hao, đều lạc đường rồi.
Anh ta chậm rãi nói.
Kế Béo thở hổn hển, ngồi bệt xuống, rõ ràng là cũng đã ý thức được sự nghiêm trọng của vấn đề. Lượng dầu tiêu hao nửa tháng mà không hề ra ngoài, chẳng lẽ đây cũng là vận mệnh của chúng ta?
– Làm sao bây giờ?
Giọng điệu Cao Kiều hơi bất an, anh ta không sợ kẻ thù nhưng tình hình hiện giờ vô cùng xấu. Anh ta muốn đấm ai đó nhưng lại không có đối tượng, khả năng xấu nhất chính là người đang sống sờ sờ mà lại chết do đói.
Anh Nghiêm lắc đầu, uể oải nói:
– Tôi cũng hết cách rồi. Anh Lãnh, thức ăn với nước đủ dùng trong bao lâu?
– Một người, hơn một ngày.
Giọng nói anh Lãnh có chút chần chừ.
Anh Nghiêm liếc nhìn Kế Béo một cái:
– Các anh đã mang thức ăn chưa?
Kế Béo liếc mắt nhìn bạn mình một cái đã nhìn ra sự sợ hãi của anh ta nhưng chỉ có thể lắc đầu nói:
– Chúng tôi tưởng là có thể ra một cách nhanh chóng nên không chuẩn bị cái này.
Anh ta nhìn ánh mắt anh Nghiêm có chút âm u lạnh lẽo, trong lòng trở nên hoảng sợ.
– Thế này nhé!
Anh Nghiêm chậm rãi nói:
– Kế Béo, cậu và Cổ Ý ở lại đây, tôi và anh Lãnh quay lại xem một chút, anh Cao và anh Bao tiếp tục đi về phía trước
Anh ta giắt khẩu súng vào thắt lưng, đặt cái cặp da tại chỗ, giơ tay móc ra con dao găm:
– Lần này chúng ta phải thêm vào mỗi cái cửa động một kí hiệu đặc biệt, ví dụ tôi dùng y – 1, anh Cao dùng g – 1, xếp theo thứ tự số tự nhiên. Khi dùng tuyệt đối không được lặp lại. Tôi không tin là cái mê cung này có vài cái lối ra.
Kế Béo không đợi có dị nghị, Cao Kiều đã lạnh lùng nói:
– Tôi không quen đi cùng một đường với anh Bao.
Anh Nghiêm suy nghĩ một chút rồi nói:
– Vậy thì Cổ Ý và Cao Kiều đi cùng đường, anh Bao và Kế Béo ở lại đây trông cái cặp da này, thế nào?
Kế Béo biến sắc, cuối cùng cũng hiểu được ý của anh Nghiêm. Anh ta nói thật dễ nghe, cứ như là đi thăm dò đường sá thật, tất cả kế hoạch đều nói ra một cách rõ ràng nhưng có trời mới biết anh ta và anh Lãnh đi rồi thì có quay lại không. Quan trọng nhất là thức ăn và nước uống đều ở trên người anh Lãnh.
Hơn nữa ở lại rõ ràng chính là chờ chết.
Cao Kiều cười cười, một bàn tay chậm rãi đút vào túi quần:
– Tôi thấy là đường tìm đường ra ngoài có vẻ là hơi dễ, hay là tôi và anh Lãnh cùng đi một đường, ý của anh Nghiêm thế nào?
Sắc mặt anh Nghiêm hơi đổi, nhưng trong giây lát lại khôi phục trở lại vẻ bình thường:
– Nhiều người thì sức lực lớn, cũng có thể chiếu cố lẫn nhau. Nếu như khả năng đến được các giao lộ khá lớn thì thế này nhé. Tôi và Cao Kiều, anh Lãnh là một tổ tìm thử từ đường quay lại. Cổ Ý, cậu và anh Bao tiếp tục thăm dò phía trước, nhớ kĩ là không được đi xa quá. Nếu không phát hiện ra một hay hai cái giao lộ nào thì phải nhanh chóng quay lại chỗ Kế Béo.
Cái anh Bao kia không biết là ngu hay ngốc mà chỉ gật gật đầu, không ngờ lại làm người dẫn đầu tiến về phía trước. Cổ Ý hơi do dự, nhìn Kế Béo một cái rồi hoảng sợ nói:
– Đợi tôi với!
Chỉ trong chốc lát hai người đã biến mất trong bóng tối. Anh Nghiêm cười một cái:
– Kế Béo, anh có ý kiến gì không?
Nhìn ba người đang lạnh lùng nhìn mình, Kế Béo thấy khí lạnh xộc lên sống lưng, lẩm bẩm nói:
– Vậy tôi chờ mọi người ở đây vậy, mong là các anh mau chóng quay lại.
Anh Nghiêm gật gật đầu nói:
– Anh trông giữ cái cặp này cho tốt đấy.
Anh ta ra hiệu cho anh Lãnh đeo thức ăn và nước uống lên lưng rồi đi theo hướng ngược lại với hai người Cổ Ý, không lâu sau ba người cũng biến mất ở cuối hành lang.
Kế Béo vô lực ngồi bệt xuống, chỉ cảm thấy tay chân bủn rủn. Bình thường lúc này sẽ không thấy đói nhưng mấy người đã chạy gần bốn tiếng đồng hồ, trong bụng đã sớm hát “không thành kế". Mặc dù không có gì để hi vọng nhưng Kế Béo vẫn mở cái cặp da của anh Nghiêm. Bên trong là một lượng lớn vũ khí không đầu như từng lát bánh mì. Kế Béo lật lật vài cái, thấp giọng chửi một câu rồi đặt mông ngồi xuống.
Tác giả :
Tiểu Mạc