Lãng Tử Tại Đô Thị
Chương 100: Bàn long như ý
Thằng mắt gà chọi không nói câu nào, đành chạy ra khỏi đình để hóng mát, còn mấy thằng còn lại, cũng xám xịt mặt lại mà đi ra ngoài.
Trải qua quấy rầy của bọn chúng, ông Phương cũng không còn hứng thú để tiếp tục câu chuyện, chậm rãi đứng lên đi ra ngoài đình:
– Chúng ta cũng về đi, hôm nay ta thấy hơi mệt.
Phương Vũ Đồng cuống quít thu dọn đồ đạc rồi đi ra ngoài cùng Vũ Hi, Lâm Dật Phi chậm rãi đứng dậy, đi theo phía sau, đờ đẫn quay đầu lại nhìn một cái, muốn nhìn người mà vừa nãy quay lưng vào hắn, nhìn thấy Lâm Dật Phi đang nao nao nhìn mình, mắt gã liền nóng lên!
Đêm khuya, nhà khách.
Rất nhiều phòng đã tắt đèn đi ngủ, còn có mấy phòng vẫn sáng đèn, chắc chắn là người trong phòng không còn lòng dạ nào mà ngủ.
Phương Vũ Đồng đang ngồi nói chuyện phiếm với ông nội, Vũ Hi đã ngủ, tinh thần ông nội vẫn tốt, Phương Vũ Đồng cũng là đang đợi người, lúc đang trò chuyện, không kìm nổi nên lắng nghe động tĩnh của cửa đối diện, cô đã đặt ba phòng ở đây, đều ở lầu hai, thuận tiện cho ông nội lên xuống, cũng sẽ không tạp nham như ở lầu một, cô và Vũ Hi một phòng, ông nội ở ngay phòng bên, phòng của Lâm Dật Phi ở đối diện phòng của ông nội.
Lâm Dật Phi vẫn chưa về.
Xuống núi sau, ông nội cũng không định đi du ngoạn những chỗ khác, ngày mai còn có thể tới những chỗ hồi nhỏ hay chơi để đi dạo, tuy nhiên nghe Lâm Dật Phi nói, hình như hắn cũng phải ở chỗ này thêm vài ngày, nhưng mà sau khi xuống núi, hắn nói tự mình đi dạo, không biết là có mục đích gì, Lâm Dật Phi chỉ cười không đáp.
Bây giờ đã hơn mười một giờ khuya, còn chưa thấy Lâm Dật Phi về, Phương Vũ Đồng có chút tư vị trong lòng, tuy nhiên cô biết mình chẳng có quyền gì mà can thiệp vào hành tung của Lâm Dật Phi, cô chỉ hy vọng cố gắng tâm sự với Lâm Dật Phi trong mấy ngày ở đây, cũng không phải là tình cảm nam nữ gì cả, Phương Vũ Đồng biết rằng chính mình còn không quên được người đó, tuy rằng người đó rời cô mà đi, từ Bắc Tinh tới Chiết Thanh, đến hỏi thăm thôi mà cũng không hỏi một tiếng.
Cô chỉ có thể hy vọng vào linh cảm trời ban cho Lâm Dật Phi, nghĩ ra phương pháp trị liệu diệu kỳ nào đó cho ông nội, hơn nữa lần này đứng dưới Thiên Trụ Sơn chính là thành phố Giang Nguyên, làm tốt quan hệ với Lâm Dật Phi trước không chừng gặp được chú Tiền, bác sỹ Hạ, cô còn chưa biết bác sỹ Tiền không phải là thầy của Lâm Dật Phi, mà mang tính chất đồ đệ, cho nên còn hy vọng bác sỹ có thể trị bệnh cho ông nội
Lúc này rồi mà vẫn chưa về, còn đi chơi chỗ nào được nhỉ? Phương Vũ Đồng cắn môi, có chút thất vọng trong lòng, kỳ thật cô biết rất nhiều chuyện, còn biết cái gọi là “ Phồn vinh hưng thịnh", suy nghĩ ham muốn là không hề giả!
Sau khi tới Thiên Trụ Sơn, cô liền phát hiện nơi này kỳ thật thay đổi rất lớn, xuất hiện rất nhiều dãy quán gội đầu, tiệm mát xa, còn có nhiều nơi nghỉ ngơi thư giãn.
Tuy nhiên, đây chỉ là một chút bề ngoài, người tới đó đa số đều là có dụng ý khác, chỉ có điều là ngầm hiểu ý nhau mà thôi. Lâm Dật Phi muộn như vậy rồi mà vẫn chưa về, cô không tin hắn còn du ngoạn trên chân núi, vừa rồi cũng không có nghe hắn nói có người thân ở đây, nói như vậy thì duy nhất chỉ có khả năng là tới những chỗ kia.
Ngẩng đầu thoáng nhìn qua đồng hồ trên tường đối diện, kim đồng hồ đã chỉ hướng 12h, Phương Vũ Đồng thở dài một cái trong lòng, quay người ôm lấy Vũ Hi đang ngủ say như chết nói:
– Ông nội, không còn sớm nữa, ông cũng sớm đi ngủ đi.
Ông Phương gật gật đầu:
– Dật Phi vẫn chưa về à?
Phương Vũ Đông đỏ mặt, cảm thấy dường như bị ông nội nhìn thấu tâm:
– Hắn có về hay không thì có liên quan gì tới chúng ta, ông nội, chúng ta không nên hỏi nhiều, kệ hắn đi.
Ông Phương cười ha hả:
– Ông cũng không muốn quản, đàn ông mà, luôn có việc của bản thân, cháu cũng không phải đợi nữa, đi ngủ sớm chút đi, ông tin Dật Phi là một đứa có chừng mực, so với đứa kia, ông thấy thuận mắt hơn nhiều.
Mặt của Phương Vũ Đồng càng đỏ lên, quay đầu qua chỗ khác, thiếu chút nữa thì va phải khung cửa, liền thấy Lâm Dật Phi lướt qua giống y như dân công, đeo cái túi đi ra từ lối đi nhỏ.
Tiếp tân của nhà khách không thể chặn lại, nhưng vẫn cương quyết ngăn chặn hắn tiếp tục đi vào bên trong, hắn bị liệt vào loại “ Aó mũ không chỉnh tề, cấm vào", huống hồ lưng hắn còn đeo một cái túi, y như dân hai lúa chính gốc, sao có thể tùy tiện vào loại phòng vip này được.
Phương Vũ Đồng vội vàng chạy tới chỗ cô lễ tân để giải thích nói:
– Đây là bạn của tôi, cũng là người thuê phòng ở đây, phòng số 20, phiền cô mở cửa.
Cô lễ tân đó không dám nói lời nào, lấy chìa khóa ra đưa cho Phương Vũ Đồng, cô bé này tuy còn nhỏ, nhưng trong nhà khách cũng đã chiếu cố, yêu cầu gì cũng phải thỏa mãn, không thể đắc tội.
Hai người tới cửa phòng số 20, Phương Vũ Đồng có chút tò mò nhìn vào túi đeo trên vai hắn:
– Anh đeo cái gì trên lưng vậy?
Cô bé ngầm hít hít mũi, không ngửi được mùi hương phong nguyệt nào từ trên người Lâm Dật Phi, tóc cũng không có gì thay đổi, ngược lại ở cổ lại có mùi hôi, nếu như vậy, hắn không hề đi tới mấy chỗ kia? Suy đoán thất bại, cô bé không hề buồn, ngược lại còn có chút vui mừng.
– Tôi đi lòng vòng trong núi, tiện nên hái chút thảo dược.
Lâm Dật Phi cười cười, đương nhiên hái thảo dược là một mục đích, còn một mục đích khác là thăm dò địa hình, tuy nhiên đã tìm rất lâu ở gần khu đó, không phát hiện được lối vào thứ hai, không khỏi khiến hắn có chút uể oải, lúc này mới bất đắc dĩ đi về, còn nghĩ cách khác.
Hai mắt Phương Vũ Đồng sáng lên:
– Cho ông nội em à?
Lâm Dật Phi gật gật đầu:
– Đúng vậy, cũng phải thử chút, thật ra bệnh của ông nội cô cũng không phải là không có hy vọng.
– Hy vọng gì?
Phương Vũ Đồng bất ngờ hứng khởi hỏi.
– Cần một thứ, nhưng nếu muốn tìm được thứ đó thì thật có chút….
Lâm Dật Phi có chút do dự.
– Cái gì vậy?
Phương Vũ Đồng gấp gáp hỏi, giọng có hơi to lên một chút, Vũ Hi có than thở một câu, xoay lưng lại, tiếp tục ngủ, Phương Vũ Đồng liếc nhìn Vũ Hi một cái, giọng nhỏ lại:
– Anh nói xem, nói không chừng em có cách tìm được.
Khẩu khí của cô vô cùng tự tin, nghe được chuyển cơ về bệnh tình của ông nội, lại hưng phấn.
– Nhưng mà cũng đáng nói.
Lâm Dật Phi thở dài nói:
– Đó là một loại ngọc cổ trong truyền thuyết, tên là Cuộn long như ý, có thể nói là cực kỳ hiếm thấy, có thể chữa khỏi bệnh, nhưng mà tôi đoán là ở đó không có.
Nhìn Phương Vũ Đồng nghẹn họng nhìn trân trân, Lâm Dật Phi cười khổ một tiếng:
– Cô cho là tôi bịa đặt à?
– Không phải, không phải.
Phương Vũ Đồng vốn nghĩ rằng hắn đang bịa chuyện, cái gì mà ngọc cổ từ thời xưa truyền lại, giống y như trong thần thoại, tuy nhiên thà rằng tin là có thật:
– Cuộn long như ý? Đây là ngọc gì, em nhất định phải đi hỏi một chút.
Phương Vũ Đồng nói lại hai lần, nhớ kỹ, đột nhiên nhớ tới một việc:
– Anh biết loại ngọc này, vậy anh đã nhìn thấy bao giờ chưa?
Lâm Dật Phi nhìn cô một lúc lâu rồi mới nói:
– Thấy qua.
– Ở đâu?
Hai mắt Phương Vũ Đồng sáng lên, thấy Lâm Dật Phi trầm mặc không nói,vội vàng nói:
– Anh yên tâm, tuyệt đối sẽ không lấy của anh, bao nhiêu tiền, chúng tôi có thể mua.
Lâm Dật Phi không nhịn nổi sờ sờ mũi, thở dài một cái:
– Đây không phải là vấn đề về tiền, mấu chốt là loại này có tiền cũng không mua được, vậy đi, nếu có thể,tôi nhìn thấy thì sẽ nói cho cô biết.
Kỳ thật loại ngọc này còn đang nằm trong mê cung dưới lòng đất, chỉ có điều hắn cũng không thể nói, được, chờ tôi đào cửa vào, sẽ đem ngọc bán cho cô, như vậy Phương Vũ Đồng cũng sẽ không coi hắn là bị điên, cũng không phải là lừa đảo, huống chi trước mắc đối với lối vào sơn động hắn không hề lạc quan.
Ông Phương vẫn không rõ tại sao sơn động lại bị sập, thác nước tại sao lại bị khô, Lâm Dật Phi lại mơ hồ đoán ra được là do đám người cha của ông Phương tìm ra, chỉ là bọn họ tại sao có thể tìm được ngầm mê cung thì thật là kỳ lạ, lối vào ngầm mê cung này tương đối bí mật, cơ quan bên trong khéo léo tuyệt vời, theo hắn biết từ cửa vào trước động, nếu không biết khẩu quyết cách đi, cả đời cũng chỉ có thể đi lòng vòng bên ngoài, nhưng đám người kia chẳng những đi vào, còn xáo động cơ quan bên trong.
Chỉ có điều đáng tiếc là bọn họ đã đi vào cửa chết, hơn nữa đã phá hư rất nhiều thứ bên trong, bằng không toàn bộ thân núi sẽ không bị sập, nước trong động chảy ra sẽ không bị cắt đứt, làm thác nước bên ngoài bị khô, ông Phương đã không còn nhìn thấy mấy người kia, đoán chừng là đã bị vây ở bên trong.
Phương Vũ Đồng có chút thất vọng:
– Được rồi, cám ơn anh, ngày mai gặp.
Sau khi nhìn thấy Lâm Dật Phi đi vào phòng của mình. Phương Vũ Đồng trở về phòng việc đầu tiên là nhấc điện thoại lên:
– Là chú à? Chú có biết có người tinh thông đồ cổ ngọc cổ không? Vậy được, phiền chú giúp cháu điều tra xuất xứ một viên ngọc, loại ngọc này tên là Cuộn long như ý, nghe nói là….dạ, nghe nói là một loại cổ ngọc thượng cổ, được, cứ vậy nhé, cám ơn chú.
Trải qua quấy rầy của bọn chúng, ông Phương cũng không còn hứng thú để tiếp tục câu chuyện, chậm rãi đứng lên đi ra ngoài đình:
– Chúng ta cũng về đi, hôm nay ta thấy hơi mệt.
Phương Vũ Đồng cuống quít thu dọn đồ đạc rồi đi ra ngoài cùng Vũ Hi, Lâm Dật Phi chậm rãi đứng dậy, đi theo phía sau, đờ đẫn quay đầu lại nhìn một cái, muốn nhìn người mà vừa nãy quay lưng vào hắn, nhìn thấy Lâm Dật Phi đang nao nao nhìn mình, mắt gã liền nóng lên!
Đêm khuya, nhà khách.
Rất nhiều phòng đã tắt đèn đi ngủ, còn có mấy phòng vẫn sáng đèn, chắc chắn là người trong phòng không còn lòng dạ nào mà ngủ.
Phương Vũ Đồng đang ngồi nói chuyện phiếm với ông nội, Vũ Hi đã ngủ, tinh thần ông nội vẫn tốt, Phương Vũ Đồng cũng là đang đợi người, lúc đang trò chuyện, không kìm nổi nên lắng nghe động tĩnh của cửa đối diện, cô đã đặt ba phòng ở đây, đều ở lầu hai, thuận tiện cho ông nội lên xuống, cũng sẽ không tạp nham như ở lầu một, cô và Vũ Hi một phòng, ông nội ở ngay phòng bên, phòng của Lâm Dật Phi ở đối diện phòng của ông nội.
Lâm Dật Phi vẫn chưa về.
Xuống núi sau, ông nội cũng không định đi du ngoạn những chỗ khác, ngày mai còn có thể tới những chỗ hồi nhỏ hay chơi để đi dạo, tuy nhiên nghe Lâm Dật Phi nói, hình như hắn cũng phải ở chỗ này thêm vài ngày, nhưng mà sau khi xuống núi, hắn nói tự mình đi dạo, không biết là có mục đích gì, Lâm Dật Phi chỉ cười không đáp.
Bây giờ đã hơn mười một giờ khuya, còn chưa thấy Lâm Dật Phi về, Phương Vũ Đồng có chút tư vị trong lòng, tuy nhiên cô biết mình chẳng có quyền gì mà can thiệp vào hành tung của Lâm Dật Phi, cô chỉ hy vọng cố gắng tâm sự với Lâm Dật Phi trong mấy ngày ở đây, cũng không phải là tình cảm nam nữ gì cả, Phương Vũ Đồng biết rằng chính mình còn không quên được người đó, tuy rằng người đó rời cô mà đi, từ Bắc Tinh tới Chiết Thanh, đến hỏi thăm thôi mà cũng không hỏi một tiếng.
Cô chỉ có thể hy vọng vào linh cảm trời ban cho Lâm Dật Phi, nghĩ ra phương pháp trị liệu diệu kỳ nào đó cho ông nội, hơn nữa lần này đứng dưới Thiên Trụ Sơn chính là thành phố Giang Nguyên, làm tốt quan hệ với Lâm Dật Phi trước không chừng gặp được chú Tiền, bác sỹ Hạ, cô còn chưa biết bác sỹ Tiền không phải là thầy của Lâm Dật Phi, mà mang tính chất đồ đệ, cho nên còn hy vọng bác sỹ có thể trị bệnh cho ông nội
Lúc này rồi mà vẫn chưa về, còn đi chơi chỗ nào được nhỉ? Phương Vũ Đồng cắn môi, có chút thất vọng trong lòng, kỳ thật cô biết rất nhiều chuyện, còn biết cái gọi là “ Phồn vinh hưng thịnh", suy nghĩ ham muốn là không hề giả!
Sau khi tới Thiên Trụ Sơn, cô liền phát hiện nơi này kỳ thật thay đổi rất lớn, xuất hiện rất nhiều dãy quán gội đầu, tiệm mát xa, còn có nhiều nơi nghỉ ngơi thư giãn.
Tuy nhiên, đây chỉ là một chút bề ngoài, người tới đó đa số đều là có dụng ý khác, chỉ có điều là ngầm hiểu ý nhau mà thôi. Lâm Dật Phi muộn như vậy rồi mà vẫn chưa về, cô không tin hắn còn du ngoạn trên chân núi, vừa rồi cũng không có nghe hắn nói có người thân ở đây, nói như vậy thì duy nhất chỉ có khả năng là tới những chỗ kia.
Ngẩng đầu thoáng nhìn qua đồng hồ trên tường đối diện, kim đồng hồ đã chỉ hướng 12h, Phương Vũ Đồng thở dài một cái trong lòng, quay người ôm lấy Vũ Hi đang ngủ say như chết nói:
– Ông nội, không còn sớm nữa, ông cũng sớm đi ngủ đi.
Ông Phương gật gật đầu:
– Dật Phi vẫn chưa về à?
Phương Vũ Đông đỏ mặt, cảm thấy dường như bị ông nội nhìn thấu tâm:
– Hắn có về hay không thì có liên quan gì tới chúng ta, ông nội, chúng ta không nên hỏi nhiều, kệ hắn đi.
Ông Phương cười ha hả:
– Ông cũng không muốn quản, đàn ông mà, luôn có việc của bản thân, cháu cũng không phải đợi nữa, đi ngủ sớm chút đi, ông tin Dật Phi là một đứa có chừng mực, so với đứa kia, ông thấy thuận mắt hơn nhiều.
Mặt của Phương Vũ Đồng càng đỏ lên, quay đầu qua chỗ khác, thiếu chút nữa thì va phải khung cửa, liền thấy Lâm Dật Phi lướt qua giống y như dân công, đeo cái túi đi ra từ lối đi nhỏ.
Tiếp tân của nhà khách không thể chặn lại, nhưng vẫn cương quyết ngăn chặn hắn tiếp tục đi vào bên trong, hắn bị liệt vào loại “ Aó mũ không chỉnh tề, cấm vào", huống hồ lưng hắn còn đeo một cái túi, y như dân hai lúa chính gốc, sao có thể tùy tiện vào loại phòng vip này được.
Phương Vũ Đồng vội vàng chạy tới chỗ cô lễ tân để giải thích nói:
– Đây là bạn của tôi, cũng là người thuê phòng ở đây, phòng số 20, phiền cô mở cửa.
Cô lễ tân đó không dám nói lời nào, lấy chìa khóa ra đưa cho Phương Vũ Đồng, cô bé này tuy còn nhỏ, nhưng trong nhà khách cũng đã chiếu cố, yêu cầu gì cũng phải thỏa mãn, không thể đắc tội.
Hai người tới cửa phòng số 20, Phương Vũ Đồng có chút tò mò nhìn vào túi đeo trên vai hắn:
– Anh đeo cái gì trên lưng vậy?
Cô bé ngầm hít hít mũi, không ngửi được mùi hương phong nguyệt nào từ trên người Lâm Dật Phi, tóc cũng không có gì thay đổi, ngược lại ở cổ lại có mùi hôi, nếu như vậy, hắn không hề đi tới mấy chỗ kia? Suy đoán thất bại, cô bé không hề buồn, ngược lại còn có chút vui mừng.
– Tôi đi lòng vòng trong núi, tiện nên hái chút thảo dược.
Lâm Dật Phi cười cười, đương nhiên hái thảo dược là một mục đích, còn một mục đích khác là thăm dò địa hình, tuy nhiên đã tìm rất lâu ở gần khu đó, không phát hiện được lối vào thứ hai, không khỏi khiến hắn có chút uể oải, lúc này mới bất đắc dĩ đi về, còn nghĩ cách khác.
Hai mắt Phương Vũ Đồng sáng lên:
– Cho ông nội em à?
Lâm Dật Phi gật gật đầu:
– Đúng vậy, cũng phải thử chút, thật ra bệnh của ông nội cô cũng không phải là không có hy vọng.
– Hy vọng gì?
Phương Vũ Đồng bất ngờ hứng khởi hỏi.
– Cần một thứ, nhưng nếu muốn tìm được thứ đó thì thật có chút….
Lâm Dật Phi có chút do dự.
– Cái gì vậy?
Phương Vũ Đồng gấp gáp hỏi, giọng có hơi to lên một chút, Vũ Hi có than thở một câu, xoay lưng lại, tiếp tục ngủ, Phương Vũ Đồng liếc nhìn Vũ Hi một cái, giọng nhỏ lại:
– Anh nói xem, nói không chừng em có cách tìm được.
Khẩu khí của cô vô cùng tự tin, nghe được chuyển cơ về bệnh tình của ông nội, lại hưng phấn.
– Nhưng mà cũng đáng nói.
Lâm Dật Phi thở dài nói:
– Đó là một loại ngọc cổ trong truyền thuyết, tên là Cuộn long như ý, có thể nói là cực kỳ hiếm thấy, có thể chữa khỏi bệnh, nhưng mà tôi đoán là ở đó không có.
Nhìn Phương Vũ Đồng nghẹn họng nhìn trân trân, Lâm Dật Phi cười khổ một tiếng:
– Cô cho là tôi bịa đặt à?
– Không phải, không phải.
Phương Vũ Đồng vốn nghĩ rằng hắn đang bịa chuyện, cái gì mà ngọc cổ từ thời xưa truyền lại, giống y như trong thần thoại, tuy nhiên thà rằng tin là có thật:
– Cuộn long như ý? Đây là ngọc gì, em nhất định phải đi hỏi một chút.
Phương Vũ Đồng nói lại hai lần, nhớ kỹ, đột nhiên nhớ tới một việc:
– Anh biết loại ngọc này, vậy anh đã nhìn thấy bao giờ chưa?
Lâm Dật Phi nhìn cô một lúc lâu rồi mới nói:
– Thấy qua.
– Ở đâu?
Hai mắt Phương Vũ Đồng sáng lên, thấy Lâm Dật Phi trầm mặc không nói,vội vàng nói:
– Anh yên tâm, tuyệt đối sẽ không lấy của anh, bao nhiêu tiền, chúng tôi có thể mua.
Lâm Dật Phi không nhịn nổi sờ sờ mũi, thở dài một cái:
– Đây không phải là vấn đề về tiền, mấu chốt là loại này có tiền cũng không mua được, vậy đi, nếu có thể,tôi nhìn thấy thì sẽ nói cho cô biết.
Kỳ thật loại ngọc này còn đang nằm trong mê cung dưới lòng đất, chỉ có điều hắn cũng không thể nói, được, chờ tôi đào cửa vào, sẽ đem ngọc bán cho cô, như vậy Phương Vũ Đồng cũng sẽ không coi hắn là bị điên, cũng không phải là lừa đảo, huống chi trước mắc đối với lối vào sơn động hắn không hề lạc quan.
Ông Phương vẫn không rõ tại sao sơn động lại bị sập, thác nước tại sao lại bị khô, Lâm Dật Phi lại mơ hồ đoán ra được là do đám người cha của ông Phương tìm ra, chỉ là bọn họ tại sao có thể tìm được ngầm mê cung thì thật là kỳ lạ, lối vào ngầm mê cung này tương đối bí mật, cơ quan bên trong khéo léo tuyệt vời, theo hắn biết từ cửa vào trước động, nếu không biết khẩu quyết cách đi, cả đời cũng chỉ có thể đi lòng vòng bên ngoài, nhưng đám người kia chẳng những đi vào, còn xáo động cơ quan bên trong.
Chỉ có điều đáng tiếc là bọn họ đã đi vào cửa chết, hơn nữa đã phá hư rất nhiều thứ bên trong, bằng không toàn bộ thân núi sẽ không bị sập, nước trong động chảy ra sẽ không bị cắt đứt, làm thác nước bên ngoài bị khô, ông Phương đã không còn nhìn thấy mấy người kia, đoán chừng là đã bị vây ở bên trong.
Phương Vũ Đồng có chút thất vọng:
– Được rồi, cám ơn anh, ngày mai gặp.
Sau khi nhìn thấy Lâm Dật Phi đi vào phòng của mình. Phương Vũ Đồng trở về phòng việc đầu tiên là nhấc điện thoại lên:
– Là chú à? Chú có biết có người tinh thông đồ cổ ngọc cổ không? Vậy được, phiền chú giúp cháu điều tra xuất xứ một viên ngọc, loại ngọc này tên là Cuộn long như ý, nghe nói là….dạ, nghe nói là một loại cổ ngọc thượng cổ, được, cứ vậy nhé, cám ơn chú.
Tác giả :
Tiểu Mạc