Lãng Tích Hương Đô
Chương 253: Kế hoạch
Đám người Trương Minh Thắng nhìn thấy Lâm Bắc Phàm đi tới, liền vội vàng nghênh đón, gật đầu cúi người cười nói:" Lão đại!"
Có một số người đi đường xung quanh nhìn thấy đám người Trương Minh Thắng đều phong các như vậy, lợi hại như vậy, vừa nhìn là biết là nhân vật lợi hại rồi, nhưng lại hướng một người có tướng mạo, ăn mặc bình thường như Lâm Bắc Phàm hành lễ, nhìn thấy thế nào cũng có cảm giác có chút ngạc nhiên cổ quái, đều nhịn không được mà nhìn thêm vài lần.
Lâm Bắc Phàm liếc mắt nhìn đám người bọn họ một cái, lúc này mới gật đầu cười nói:" Tốt lắm, chúng ta tước tiên tìm chỗ nào đó ngồi xuống, tôi có một chút chuyện muốn các anh hỗ trợ!"
Hắn trước kia có lẽ nhìn không thấu điểm này, nhưng mà sau khi trải qua một vài sự kiện, liền rõ ràng tình huống hiện tại, bản thân có tiểu Kim trợ giúp, đích thật là rất lợi hại, lợi hại đến không để bất luận kẻ nào vào trong mắt, nhưng mà nói như thế nào thì cũng là một người có pháp lực không phải là rất lợi hại sao, tại sao có thể có được bản lĩnh ghê gớm như vậy? Không bằng cùng với những người này quan hệ mốt chút, xúc tiến một chút cảm tình, có lúc cần có thể nhờ bọn họ hỗ trợ.
Bọn họ mỗi người đều giống nhau đều lớn tiếng hô lên:" Lão đại, anh nói cái gì? Có chuyện gì cứ việc mở miệng, có phải là có thằng ranh nào chọc anh không? Không có việc gì, chúng tôi gọi điện thoại một cái liền tập hợp vài trăm người, không thể để tên hỗn đản đó có cuộc sống thoải mái được, con mẹ nó, dám trêu chọc lão đại, không muốn sống rồi!"
Giọng của bọn họ không nhỏ, hơn nữa cũng không kiêng nể gì hết, chưa bao giờ để kẻ nào vào trong mắt. Dọa cho mấy người đi qua đường hoảng sợ nhanh chân bỏ chạy, còn có mấy người có lá gan lớn bắt đầu gọi điện thoại tới 119, đem tình huống tại nơi này kể lại một chút. truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Vài trăm người tụ tập, đây chính là một tràng diện siêu cấp phong cách.
Chẳng lẽ là muốn đóng phin cổ trang tại Nam thành sao?
Lâm Bắc Phàm nghe xong trừng mắt lên, bản thân bạo lực như vậy sao? Hắn hướng về phía bọn họ phất phất tay, rất trong sáng cười nói:" Không nên làm như vậy, chúng là đều là thanh niên tốt của xã hội mới này, làm sao có thể làm ra chuyện như vậy? Đây chỉ là một số chuyện nhỏ như lông gà thôi, không cần đánh nhau phóng hỏa!"
Đám người bọn họ còn chuẩn bị lăn qua lăn lại đâu đó một chút, tìm kiếm một chút kích thích, ai biết được chuyện dĩ nhiên không phải như vậy, tâm lý mặc dì có chút thất vọng, nhưng vẫn gật đầu nói:" Lão đại có chuyện gì cứ nói, chúng tôi nhất định đi làm."
Lâm Bắc Phàm ngồi vào bên trong chiếc xe Trương Minh Thắng mới mua, cùng bọn họ đi tới một quán trà gần đó.
Lâm Bắc Phàm lấy cho mình một chén trà Long Tỉnh, rất ra vẻ nhẹ nhàng nhấp một hơi, lúc này mới tấm tắc tán dương:" Mùi vị của chén Long Tỉnh này đúng là không tệ, khó trách người nước ngoài cũng thích trà Trung Quốc!"
"Khụ khụ, lão đại, kỳ thật đó chén Mao Tiêm của tôi, không phải Long Tỉnh, chén này mới là Long Tỉnh!"
Trương Minh Thắng có chút xấu hổ bưng một chén trà khác lên, đặt trước mặt hắn, khóe miệng xuất hiện một nụ cười vô sĩ.
Khóe miệng Lâm Bắc Phàm có chút nhếch lên, liều mạng co quắp, trừng mắt hung ác nhìn hắn một cái, lúc này mới cười thâm ý nói:" Tôi nói chính là trà Trung Quốc, lại không chỉ nói riêng về Long Tỉnh, xem ra cậu hiểu nhầm ý của tôi rồi, khụ khụ, chúng ta nói vào chuyện chính đi, đừng nói mấy chuyện thiếu dinh dưỡng không có giá trị này nữa." Hắn nhìn thấy vẻ mặt những người khác đều chăm chú nhìn mình, lúc này mới mở miệng nói:" Các cậu người nào biết Phùng Vĩ Kiện? Cha hắn gọi là Phùng Vĩnh Quốc, dường như là lão đại của Cửu Thiên tập đoàn gì đó!"
"Phùng Vĩ Kiện? Phùng Vĩnh Quốc?"
Bọn người Trương Minh Thắng đều giống nhau trừng mắt lên, vẻ mặt kinh ngạc nói.
"Sao vậy? Không người nào biết sao?"
Hai tròng mắt Lâm Bắc Phàm nhấp nháy nhìn bọn họ.
Trương Minh Thắng không nhịn được kêu lên:" Ta kháo! Lão đại, chẳng lẽ anh muốn xuống tay với Phùng Vĩ Kiện kia sao? Tiểu tử kia quả thực không phải là một người tốt lành gì, dựa vào cha là tổng tài Cửu Thiên tập đoàn, mỗi ngày chỉ biết hồ đồ, mấy năm trước còn cùng tôi đoạt lấy một cô gái, làm cho tôi cuối cùng hung hăng đánh cho hắn một trận, thật không ngờ hắn dĩ nhiên còn chạy đi trêu chọc vào lão đại, cũng xem như hắn khó tránh khỏi tai kiếp rồi."
Từ Chánh cũng gật đầu phụ họa nói:" Cái tên Phùng Vĩ Kiện kia là một tên tôn tử điển hình, nếu hắn cường đại hơn anh, hắn sẽ vứt anh đi, nếu như hắn không bằng anh, mỗi ngày trước mặt anh hắn sẽ làm cháu, nhưng cha của hắn đúng là rất lợi hại, nghe nói Cửu Thiên tập đoàn kia còn là xí nghiệp lợi hại nhất trong cả nước, có mười triệu tư sản, còn có thân phận, chúng tôi cũng không dám dễ dàng đắc tội với bọn họ!"
Nhưng Trịnh Dũng lại khinh thường cười lắc đấu nói:" Bất quá bọn họ chỉ là một thương nhân, lại không có người nào trong chính đàn, hắn chỉ là một tên thấp kém, kỳ thật chúng tôi nếu như muốn làm cho hắn chết, vẫn rất dễ dàng!"
Những người khác cũng đều ầm ĩ phát biểu ý kiến, có người nói thực lực của tập đoàn Cửu Thiên không kém, muốn làm cho bọn họ chết, đích thật là khó khăn càng thêm khó khăn, có người lại nói Cửu Thiên tập đoàn là một cái gối thêu hoa, ngoài mạnh trong yếu, không chịu nỗi sóng gió, làm cho bọn họ không có hứng thú động thủ với tập đoàn Cửu Thiên, bọn họ ở nơi này ầm ĩ thành một đống, thiếu chút nữa là đánh nhau.
Lâm Bắc Phàm không nói gì, chỉ mỉm cười tủm tỉm nhìn bọn họ, tay phải nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, tay trái bưng chén trà nóng, đối với những âm thanh chi chi xé gió này phảng phất như tất cả đều không có liên quan đến mình vậy.
Trương Minh Thắng nóng nảy, lến tiếng kêu lên:" Ta kháo! Bọn mày ầm ĩ đủ chưa! Trước tiên nghe một chút ý kiến của lão đại đã!"
Đám người bọn họ khi nghe được những lời này, nhất thời ngoan ngoãn cúi đầu, đem ánh mắt rơi xuống trên người Lâm Bắc Phàm.
Lâm Bắc Phàm từ trong túi lấy ra một điếu thuốc, rất ra vẻ ngậm ở trong miệng, mà Trương Minh Thắng đã dùng bật lửa châm thuốc cho hắn. Hắn phun ra mấy làn khói, lúc này mới chậm rãi nói:" Kỳ thật, tôi cảm thấy tập đoàn Cửu Thiên rất không được, Phùng Vĩnh Quốc rất không được, đối với Phùng Vĩ Kiện càng thêm khó chịu, cho nên tối muốn giáo huấn bọn chúng một chút."
Từ Chánh vỗ bàn kêu lên:" Ta kháo! Lão đại, anh nói sao, xử lý hai tên tôn tử kia sao, chúng ta ở nơi này nhiều người như vậy, hơn nữa muốn người có người, muốn tiền có tiền, muốn đối phó bọn họ, vẫn có thể, anh nói đi, chúng ta nên làm gì bây giờ?"
Lâm Bắc Phàm híp mắt lại, lộ ra vài phần quang mang tà ác:" Trên đời này không có gì khó, nếu như Phùng Vĩ Kiện cùng Phùng Vĩnh Quốc là dạng tôn tử như vậy, càng phải đem loại chuyện này làm tới cực điểm. Nếu như chúng ta nắm giữ một ít nhược điểm của bọn họ, vậy bọn họ không phải là ngoan ngoãn mặc cho chúng ta khi dễ sao?"
Bọn họ nghe thấy vậy, hai mắt liền trừng lớn như mắt chuồn chuồng vậy, nước miếng thiếu chút nữa cũng chảy xuống.
Con bà nó, lão đại chính là lão đại, ngay cả chuyện vô sĩ như vậy cũng làm được.
Bọn họ bình thường chỉ biết cãi nhau ầm ỉ, tìm đối phương phiền toái, làm sao có thể nghĩ ra được loại thủ đoạn như vậy? Trong đầu bọn họ dường như đã nhìn thấy Phùng Vĩnh Quốc cùng Phùng Vĩ Kiện phảng phất như con chó đang vẫy vẫy đuôi với bọn họ vậy, mỗi ngày đều hầu hạ bọn họ giống như phật sống vậy, cái loại đắc ý này, tự nhiên không thể dùng ngôn ngữ để hình dung được.
Trương Minh Thắng xoa xoa nước miếng nơi khóe miệng, cuống quít kêu lên:" Ta kháo, loại cảm giác này đúng là quá sung sướng, lão đại, anh nói đi, chúng ta làm thế nào để nắm được nhược điểm của bọn họ? Nếu quả thật có thể làm như vậy, chúng ta cho dù tốn công phu như thế nào, cũng đáng cả!"
Lâm Bắc Phàm rất vô sỉ rất âm hiểm cười, hạ giọng nói:" Tôi chỉ có thời gian bốn ngày, cho nên trong thời gian bốn ngày này, phải làm ra một chút sự tình. Tôi có hai phương án có thể áp dụng, thứ nhất chính là phái một người theo dõi hai người bọn họ 24h, một khi phát hiện bọn họ có làm ra loại hành vi làm loạn gì, liền chụp ảnh, dùng cái này để áp chế bọn họ, phương án này tỷ lệ thành công rất lớn, nhưng phong hiểm cũng không nhỏ, một khi bị bọn họ phát hiện, chúng ta sẽ uổng phí công sức, cho nên chúng ta cần cách chắc chắn mười phần, phải tìm một người lạ mặt, để cho bọn họ không phát hiện ra, nếu như làm như vậy cũng không thể tìm ra được nhược điểm..."
Hắn nói tới đây đột nhiên dừng lại một chút, cố ý câu dẫn sự hứng thú của bọn họ.
Bọn Trương Minh Thắng quả nhiên đều lộ ra vẻ mặt vội vàng kêu lên:" Nếu như vậy mà không được, phải làm cái gì bây giờ?"
Lâm Bắc Phàm rất tà ác cười nói:" Chúng ta đây liền không có việc gì thì tìm ra việc, cái tên Phùng Vĩ Kiện kia không phải thích nữ nhân sao? Chúng ta liền tìm cho hắn một người con gái, hơn nữa phải càng xinh đẹp càng tốt, tốt nhất là đại minh tinh, sau đó chúng ta quay chụp lại toàn bộ quá trình, tốt nhất phải là loại có tố chất cao gì đó, lúc làm còn phải làm cho đại minh tinh kia bị cắn ngược lại một cái, nói Phùng Vĩ Kiện uy bức đại tinh tinh lên giường với hắn, thậm chí còn làm ra một chút khó khăn gì đó, sau đó chép ra đĩa VCD đưa cho đối phương coi lại, các cậu nghĩ sẽ có hiệu quả như thế nào?"
Cả đám người đều trừng mắt lên, ngón tay cái duỗi ra, cuống quít kêu lên:" Đủ âm hiểm!"
Lâm Bắc Phàm khẽ gật đầu:" Tục ngữ nói rất đúng, vô độc bất trượng phu, lượng tiểu phi quân tử, chúng ta đối đãi với bọn ác nhân như vậy, chính là muốn lấy độc dĩ động, lấy ác chế ác, ài, vì thiên hạ chúng sinh, tôi cũng chỉ có thể làm ác nhân một lần, đầy là vì ai, tôi không xuống địa ngục, ai xuống địa ngục? Hơn nữa, chúng ta đều là người nghèo, còn nếu không được, thì đem những tấm ảnh chụp được bán đi, còn lo không lấy được ít tiền sao, đáng tiếc chính là làm cho tên điểu nhân Phùng Vĩ Kiện kia trở thành nam diễn viên một lần, tạo ra một chút danh tiếng, thật sự là có chút tiếc nuối, đúng như câu nói kia, người tốt đều bị chó tha rồi."
"Bịch!"
Vài người trong bọn Trương Minh Thắng trực tiếp ngã xuống đất.
Công phu giả bộ của đối phương cũng quá cao cường đi? Ngay cả loại chuyện này cũng có thể tìm ra cái cớ quang minh chính đại như vậy, còn nói cái gì mà bán đĩa VCD kiếm tiền nữa chứ, thật sự làm làm cho bọn họ ngoại trừ xấu hổ còn khâm phục không thôi, ngay cả từ ngữ để hình dung cũng không có.
Bất quá đám người bọn họ đều là những người nhàm chán, không có việc gì làm thích tìm chuyện để làm, có việc nháo sự, hiện tại nghe ra kế hoạch lợi hại như vậy, tự nhiên cả đám phảng phất như nhìn thấy một đại mỹ nữ vậy, nước miếng chảy ròng róng, liên tục gật đầu nói:" Lão đại kế hoạch này đúng là âm hiểm độc ác, ý nghĩa rất xưa, nhưng lại mang đến sự nghiệp cho quốc gia chúng ta, chúng tôi đối với anh rất bội phục giống như nước sông cuồn cuộn không dứt vậy." Lâm Bắc Phàm rất tà ác cười nói:" Phùng Vĩ Kiện? Ta thật sự rất muồn nhìn xem một chút ngươi ngã xuống như thế nào! Ha ha..."
Phùng Vĩ Kiện hiện tại đang chuẩn bị tìm mấy cô nàng xinh đẹp để phát tiết một chút, không nhịn được mà hắt xì mấy cái, vẻ mặt hắn cảnh giác nhìn bốn phía, nhỏ giọng thì thầm:" Là ai đang nhắc tới ta? Con bà nó, lão tử là nam nhân, không phải là nữ nhân, ta không hy vọng có người nghĩ đến ta, chẳng lẽ là mấy cô nàng ngày hôm qua lại muốn ta? Cạp cạp. Lão tử là thiên hạ vô địch, đại chiến ba trăm hiệp không biết mệt, mỹ nữ, ta tới!"
Hắn cảm thấy cả người như lâng lâng muốn bay lên.
Có một số người đi đường xung quanh nhìn thấy đám người Trương Minh Thắng đều phong các như vậy, lợi hại như vậy, vừa nhìn là biết là nhân vật lợi hại rồi, nhưng lại hướng một người có tướng mạo, ăn mặc bình thường như Lâm Bắc Phàm hành lễ, nhìn thấy thế nào cũng có cảm giác có chút ngạc nhiên cổ quái, đều nhịn không được mà nhìn thêm vài lần.
Lâm Bắc Phàm liếc mắt nhìn đám người bọn họ một cái, lúc này mới gật đầu cười nói:" Tốt lắm, chúng ta tước tiên tìm chỗ nào đó ngồi xuống, tôi có một chút chuyện muốn các anh hỗ trợ!"
Hắn trước kia có lẽ nhìn không thấu điểm này, nhưng mà sau khi trải qua một vài sự kiện, liền rõ ràng tình huống hiện tại, bản thân có tiểu Kim trợ giúp, đích thật là rất lợi hại, lợi hại đến không để bất luận kẻ nào vào trong mắt, nhưng mà nói như thế nào thì cũng là một người có pháp lực không phải là rất lợi hại sao, tại sao có thể có được bản lĩnh ghê gớm như vậy? Không bằng cùng với những người này quan hệ mốt chút, xúc tiến một chút cảm tình, có lúc cần có thể nhờ bọn họ hỗ trợ.
Bọn họ mỗi người đều giống nhau đều lớn tiếng hô lên:" Lão đại, anh nói cái gì? Có chuyện gì cứ việc mở miệng, có phải là có thằng ranh nào chọc anh không? Không có việc gì, chúng tôi gọi điện thoại một cái liền tập hợp vài trăm người, không thể để tên hỗn đản đó có cuộc sống thoải mái được, con mẹ nó, dám trêu chọc lão đại, không muốn sống rồi!"
Giọng của bọn họ không nhỏ, hơn nữa cũng không kiêng nể gì hết, chưa bao giờ để kẻ nào vào trong mắt. Dọa cho mấy người đi qua đường hoảng sợ nhanh chân bỏ chạy, còn có mấy người có lá gan lớn bắt đầu gọi điện thoại tới 119, đem tình huống tại nơi này kể lại một chút. truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Vài trăm người tụ tập, đây chính là một tràng diện siêu cấp phong cách.
Chẳng lẽ là muốn đóng phin cổ trang tại Nam thành sao?
Lâm Bắc Phàm nghe xong trừng mắt lên, bản thân bạo lực như vậy sao? Hắn hướng về phía bọn họ phất phất tay, rất trong sáng cười nói:" Không nên làm như vậy, chúng là đều là thanh niên tốt của xã hội mới này, làm sao có thể làm ra chuyện như vậy? Đây chỉ là một số chuyện nhỏ như lông gà thôi, không cần đánh nhau phóng hỏa!"
Đám người bọn họ còn chuẩn bị lăn qua lăn lại đâu đó một chút, tìm kiếm một chút kích thích, ai biết được chuyện dĩ nhiên không phải như vậy, tâm lý mặc dì có chút thất vọng, nhưng vẫn gật đầu nói:" Lão đại có chuyện gì cứ nói, chúng tôi nhất định đi làm."
Lâm Bắc Phàm ngồi vào bên trong chiếc xe Trương Minh Thắng mới mua, cùng bọn họ đi tới một quán trà gần đó.
Lâm Bắc Phàm lấy cho mình một chén trà Long Tỉnh, rất ra vẻ nhẹ nhàng nhấp một hơi, lúc này mới tấm tắc tán dương:" Mùi vị của chén Long Tỉnh này đúng là không tệ, khó trách người nước ngoài cũng thích trà Trung Quốc!"
"Khụ khụ, lão đại, kỳ thật đó chén Mao Tiêm của tôi, không phải Long Tỉnh, chén này mới là Long Tỉnh!"
Trương Minh Thắng có chút xấu hổ bưng một chén trà khác lên, đặt trước mặt hắn, khóe miệng xuất hiện một nụ cười vô sĩ.
Khóe miệng Lâm Bắc Phàm có chút nhếch lên, liều mạng co quắp, trừng mắt hung ác nhìn hắn một cái, lúc này mới cười thâm ý nói:" Tôi nói chính là trà Trung Quốc, lại không chỉ nói riêng về Long Tỉnh, xem ra cậu hiểu nhầm ý của tôi rồi, khụ khụ, chúng ta nói vào chuyện chính đi, đừng nói mấy chuyện thiếu dinh dưỡng không có giá trị này nữa." Hắn nhìn thấy vẻ mặt những người khác đều chăm chú nhìn mình, lúc này mới mở miệng nói:" Các cậu người nào biết Phùng Vĩ Kiện? Cha hắn gọi là Phùng Vĩnh Quốc, dường như là lão đại của Cửu Thiên tập đoàn gì đó!"
"Phùng Vĩ Kiện? Phùng Vĩnh Quốc?"
Bọn người Trương Minh Thắng đều giống nhau trừng mắt lên, vẻ mặt kinh ngạc nói.
"Sao vậy? Không người nào biết sao?"
Hai tròng mắt Lâm Bắc Phàm nhấp nháy nhìn bọn họ.
Trương Minh Thắng không nhịn được kêu lên:" Ta kháo! Lão đại, chẳng lẽ anh muốn xuống tay với Phùng Vĩ Kiện kia sao? Tiểu tử kia quả thực không phải là một người tốt lành gì, dựa vào cha là tổng tài Cửu Thiên tập đoàn, mỗi ngày chỉ biết hồ đồ, mấy năm trước còn cùng tôi đoạt lấy một cô gái, làm cho tôi cuối cùng hung hăng đánh cho hắn một trận, thật không ngờ hắn dĩ nhiên còn chạy đi trêu chọc vào lão đại, cũng xem như hắn khó tránh khỏi tai kiếp rồi."
Từ Chánh cũng gật đầu phụ họa nói:" Cái tên Phùng Vĩ Kiện kia là một tên tôn tử điển hình, nếu hắn cường đại hơn anh, hắn sẽ vứt anh đi, nếu như hắn không bằng anh, mỗi ngày trước mặt anh hắn sẽ làm cháu, nhưng cha của hắn đúng là rất lợi hại, nghe nói Cửu Thiên tập đoàn kia còn là xí nghiệp lợi hại nhất trong cả nước, có mười triệu tư sản, còn có thân phận, chúng tôi cũng không dám dễ dàng đắc tội với bọn họ!"
Nhưng Trịnh Dũng lại khinh thường cười lắc đấu nói:" Bất quá bọn họ chỉ là một thương nhân, lại không có người nào trong chính đàn, hắn chỉ là một tên thấp kém, kỳ thật chúng tôi nếu như muốn làm cho hắn chết, vẫn rất dễ dàng!"
Những người khác cũng đều ầm ĩ phát biểu ý kiến, có người nói thực lực của tập đoàn Cửu Thiên không kém, muốn làm cho bọn họ chết, đích thật là khó khăn càng thêm khó khăn, có người lại nói Cửu Thiên tập đoàn là một cái gối thêu hoa, ngoài mạnh trong yếu, không chịu nỗi sóng gió, làm cho bọn họ không có hứng thú động thủ với tập đoàn Cửu Thiên, bọn họ ở nơi này ầm ĩ thành một đống, thiếu chút nữa là đánh nhau.
Lâm Bắc Phàm không nói gì, chỉ mỉm cười tủm tỉm nhìn bọn họ, tay phải nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, tay trái bưng chén trà nóng, đối với những âm thanh chi chi xé gió này phảng phất như tất cả đều không có liên quan đến mình vậy.
Trương Minh Thắng nóng nảy, lến tiếng kêu lên:" Ta kháo! Bọn mày ầm ĩ đủ chưa! Trước tiên nghe một chút ý kiến của lão đại đã!"
Đám người bọn họ khi nghe được những lời này, nhất thời ngoan ngoãn cúi đầu, đem ánh mắt rơi xuống trên người Lâm Bắc Phàm.
Lâm Bắc Phàm từ trong túi lấy ra một điếu thuốc, rất ra vẻ ngậm ở trong miệng, mà Trương Minh Thắng đã dùng bật lửa châm thuốc cho hắn. Hắn phun ra mấy làn khói, lúc này mới chậm rãi nói:" Kỳ thật, tôi cảm thấy tập đoàn Cửu Thiên rất không được, Phùng Vĩnh Quốc rất không được, đối với Phùng Vĩ Kiện càng thêm khó chịu, cho nên tối muốn giáo huấn bọn chúng một chút."
Từ Chánh vỗ bàn kêu lên:" Ta kháo! Lão đại, anh nói sao, xử lý hai tên tôn tử kia sao, chúng ta ở nơi này nhiều người như vậy, hơn nữa muốn người có người, muốn tiền có tiền, muốn đối phó bọn họ, vẫn có thể, anh nói đi, chúng ta nên làm gì bây giờ?"
Lâm Bắc Phàm híp mắt lại, lộ ra vài phần quang mang tà ác:" Trên đời này không có gì khó, nếu như Phùng Vĩ Kiện cùng Phùng Vĩnh Quốc là dạng tôn tử như vậy, càng phải đem loại chuyện này làm tới cực điểm. Nếu như chúng ta nắm giữ một ít nhược điểm của bọn họ, vậy bọn họ không phải là ngoan ngoãn mặc cho chúng ta khi dễ sao?"
Bọn họ nghe thấy vậy, hai mắt liền trừng lớn như mắt chuồn chuồng vậy, nước miếng thiếu chút nữa cũng chảy xuống.
Con bà nó, lão đại chính là lão đại, ngay cả chuyện vô sĩ như vậy cũng làm được.
Bọn họ bình thường chỉ biết cãi nhau ầm ỉ, tìm đối phương phiền toái, làm sao có thể nghĩ ra được loại thủ đoạn như vậy? Trong đầu bọn họ dường như đã nhìn thấy Phùng Vĩnh Quốc cùng Phùng Vĩ Kiện phảng phất như con chó đang vẫy vẫy đuôi với bọn họ vậy, mỗi ngày đều hầu hạ bọn họ giống như phật sống vậy, cái loại đắc ý này, tự nhiên không thể dùng ngôn ngữ để hình dung được.
Trương Minh Thắng xoa xoa nước miếng nơi khóe miệng, cuống quít kêu lên:" Ta kháo, loại cảm giác này đúng là quá sung sướng, lão đại, anh nói đi, chúng ta làm thế nào để nắm được nhược điểm của bọn họ? Nếu quả thật có thể làm như vậy, chúng ta cho dù tốn công phu như thế nào, cũng đáng cả!"
Lâm Bắc Phàm rất vô sỉ rất âm hiểm cười, hạ giọng nói:" Tôi chỉ có thời gian bốn ngày, cho nên trong thời gian bốn ngày này, phải làm ra một chút sự tình. Tôi có hai phương án có thể áp dụng, thứ nhất chính là phái một người theo dõi hai người bọn họ 24h, một khi phát hiện bọn họ có làm ra loại hành vi làm loạn gì, liền chụp ảnh, dùng cái này để áp chế bọn họ, phương án này tỷ lệ thành công rất lớn, nhưng phong hiểm cũng không nhỏ, một khi bị bọn họ phát hiện, chúng ta sẽ uổng phí công sức, cho nên chúng ta cần cách chắc chắn mười phần, phải tìm một người lạ mặt, để cho bọn họ không phát hiện ra, nếu như làm như vậy cũng không thể tìm ra được nhược điểm..."
Hắn nói tới đây đột nhiên dừng lại một chút, cố ý câu dẫn sự hứng thú của bọn họ.
Bọn Trương Minh Thắng quả nhiên đều lộ ra vẻ mặt vội vàng kêu lên:" Nếu như vậy mà không được, phải làm cái gì bây giờ?"
Lâm Bắc Phàm rất tà ác cười nói:" Chúng ta đây liền không có việc gì thì tìm ra việc, cái tên Phùng Vĩ Kiện kia không phải thích nữ nhân sao? Chúng ta liền tìm cho hắn một người con gái, hơn nữa phải càng xinh đẹp càng tốt, tốt nhất là đại minh tinh, sau đó chúng ta quay chụp lại toàn bộ quá trình, tốt nhất phải là loại có tố chất cao gì đó, lúc làm còn phải làm cho đại minh tinh kia bị cắn ngược lại một cái, nói Phùng Vĩ Kiện uy bức đại tinh tinh lên giường với hắn, thậm chí còn làm ra một chút khó khăn gì đó, sau đó chép ra đĩa VCD đưa cho đối phương coi lại, các cậu nghĩ sẽ có hiệu quả như thế nào?"
Cả đám người đều trừng mắt lên, ngón tay cái duỗi ra, cuống quít kêu lên:" Đủ âm hiểm!"
Lâm Bắc Phàm khẽ gật đầu:" Tục ngữ nói rất đúng, vô độc bất trượng phu, lượng tiểu phi quân tử, chúng ta đối đãi với bọn ác nhân như vậy, chính là muốn lấy độc dĩ động, lấy ác chế ác, ài, vì thiên hạ chúng sinh, tôi cũng chỉ có thể làm ác nhân một lần, đầy là vì ai, tôi không xuống địa ngục, ai xuống địa ngục? Hơn nữa, chúng ta đều là người nghèo, còn nếu không được, thì đem những tấm ảnh chụp được bán đi, còn lo không lấy được ít tiền sao, đáng tiếc chính là làm cho tên điểu nhân Phùng Vĩ Kiện kia trở thành nam diễn viên một lần, tạo ra một chút danh tiếng, thật sự là có chút tiếc nuối, đúng như câu nói kia, người tốt đều bị chó tha rồi."
"Bịch!"
Vài người trong bọn Trương Minh Thắng trực tiếp ngã xuống đất.
Công phu giả bộ của đối phương cũng quá cao cường đi? Ngay cả loại chuyện này cũng có thể tìm ra cái cớ quang minh chính đại như vậy, còn nói cái gì mà bán đĩa VCD kiếm tiền nữa chứ, thật sự làm làm cho bọn họ ngoại trừ xấu hổ còn khâm phục không thôi, ngay cả từ ngữ để hình dung cũng không có.
Bất quá đám người bọn họ đều là những người nhàm chán, không có việc gì làm thích tìm chuyện để làm, có việc nháo sự, hiện tại nghe ra kế hoạch lợi hại như vậy, tự nhiên cả đám phảng phất như nhìn thấy một đại mỹ nữ vậy, nước miếng chảy ròng róng, liên tục gật đầu nói:" Lão đại kế hoạch này đúng là âm hiểm độc ác, ý nghĩa rất xưa, nhưng lại mang đến sự nghiệp cho quốc gia chúng ta, chúng tôi đối với anh rất bội phục giống như nước sông cuồn cuộn không dứt vậy." Lâm Bắc Phàm rất tà ác cười nói:" Phùng Vĩ Kiện? Ta thật sự rất muồn nhìn xem một chút ngươi ngã xuống như thế nào! Ha ha..."
Phùng Vĩ Kiện hiện tại đang chuẩn bị tìm mấy cô nàng xinh đẹp để phát tiết một chút, không nhịn được mà hắt xì mấy cái, vẻ mặt hắn cảnh giác nhìn bốn phía, nhỏ giọng thì thầm:" Là ai đang nhắc tới ta? Con bà nó, lão tử là nam nhân, không phải là nữ nhân, ta không hy vọng có người nghĩ đến ta, chẳng lẽ là mấy cô nàng ngày hôm qua lại muốn ta? Cạp cạp. Lão tử là thiên hạ vô địch, đại chiến ba trăm hiệp không biết mệt, mỹ nữ, ta tới!"
Hắn cảm thấy cả người như lâng lâng muốn bay lên.
Tác giả :
Yên Lộ Thương Mang