Lặng Thinh
Chương 20: Nhảy một bài
Lâm Gia không hề chờ đợi được lời nói thật từ Giang Liễm. Phòng học chính chợt vang lên tiếng nhạc cắt ngang bọn họ, Lâm Gia vô cùng hoảng hốt đứng dậy, đi tới kéo một góc rèm cửa sổ ra, thấy Nhan Thường Phi đang ngâm nga lời bài hát, đứng trước gương làm vận động nóng người.
Mà lúc này thời gian nghỉ trưa chỉ mới trôi qua một tiếng. Trong lòng nói không chấn động là giả, cậu không nhìn Giang Liễm ở sau lưng nữa, đẩy cửa ra khỏi phòng học phụ, nói với Nhan Thường Phi: “Luyện nhảy hả? Tôi luyện cùng nữa."
Nhan Thường Phi nhìn thấy cậu cũng rất ngoài ý muốn, thậm chí còn nói đùa: “Thật không ngờ có một ngày tôi sẽ nhìn thấy người có tiến độ chậm nhất nhóm ở phòng tập trong gian nghỉ trưa đấy, xem ra hình tượng chăm chỉ của tôi sắp khó giữ được. "
Lâm Gia đã bắt đầu ép chân, nghe vậy cười nói: “Nếu tôi không cố gắng, vậy sẽ có lỗi với chức vụ đội trưởng mà mọi người bầu cho. "
Cậu và Nhan Thường Phi luyện tập cả buổi trưa, lại từ đầu đến cuối không hề nhìn thấy Giang Liễm đi ra phòng học phụ. Lúc dừng lại nghỉ ngơi, Lâm Gia đi tới cửa hông, nhìn thoáng qua phòng học phụ.
Cánh cửa nối với bên kia hành lang vẫn luôn trong trạng thái khóa, áo lông che trêи cameras đã biến mất, Giang Liễm đã không còn ở trong phòng học phụ nữa. Chỉ để lại quyển tạp chí bị đối phương lót nằm kia, lẻ loi nằm trêи sàn nhà.
Biết trong tay Giang Liễm có chìa khoá phòng học phụ, Lâm Gia đối với sự biến mất của Giang Liễm cũng không ngoài ý muốn. Ánh mắt cậu lần thứ hai rơi xuống quyển tạp chí MODE đã khép lại trêи sàn nhà kia.
Toàn bộ thực tập sinh ở đây không ai đem tạp chí đến phòng tập xem cả, cậu cũng không nhìn thấy trong phòng Giang Liễm có bất kỳ quyển tạp chí MODE nào.
Lâm Gia đi vào, khom lưng nhặt lên quyển tạp chí không biết từ đâu tới kia, tiện tay lật xem hai tờ.
Là tạp chí xuất bản tháng trước, bên trong phần lớn là một ít phong cách thời trang hot gần đây và vài tips phối đồ. Lâm Gia cũng không thích xem mấy thứ này, cậu khép lại, ném tạp chí lên sàn nhà.
Nhan Thường Phi ở bên ngoài kêu tên cậu, Lâm Gia quay đầu lên tiếng trả lời, lại thoáng nhìn vào một góc tạp chí bị gió thổi bay lên, một tờ giấy ghi chú màu hồng rơi ra, nằm im lặng ở một góc tối trêи sàn nhà.
Lâm Gia sửng sốt một giây, vẻ mặt như thường mà tiến lên khom lưng, nhặt tời giấy kia kẹp lại trong tạp chí, nhặt lên quyển tạp chí bị bỏ lại kia đi ra ngoài.
Nhan Thường Phi đã hồi lại sức, thân thể theo tiết tấu âm nhạc chuyển động. Lâm Gia đi tới góc phòng học, cất quyển tạp chí kia ở dưới áo lông của mình.
Cuối cùng như không có việc gì tới cạnh Nhan Thường Phi, đuổi theo tiết tấu của đối phương mà chuyển động cơ thể.
Buổi chiều thầy thanh nhạc đến củng cố bài học cho mọi người. Trình Trì và Kỳ Hoãn của tổ A mãi mà không đến, cho nên bắt đầu từ tổ B một kèm một dạy trước.
Thành viên hai tổ đa số đều là thực tập sinh xếp hạng đầu, thầy hướng dẫn dạy cũng không quá áp lực. Sự cố duy nhất xảy ra là thành viên lớp C của tổ B, cậu ta bị phân cho đoạn giọng cao, tuy cũng hát tới, nhưng giọng lại trực tiếp bị vỡ.
Nhóm thực tập sinh đứng xem lập tức cười vang, Ôn Miễn ngồi cạnh tường dự thính trực tiếp cười nghiêng ngã nằm trêи vai Lâm Gia.
Lâm Gia cũng cố nén cười đẩy đầu Ôn Miễn ra, nghiêng mặt liếc mắt nhìn Giang Liễm ngồi một đầu kia.
Người kia không chỉ không cười, ngược lại còn hất một chậu nước lạnh lên đầu cậu, “Cậu nên hát tốt phần hát của mình trước sau đó cười người khác cũng không muộn. "
Nét mặt tươi cười của Lâm Gia lập tức biến mất hoàn toàn.
Ôn Miễn ở bên cạnh lại cười càng lớn tiếng hơn.
Sau khi tổ B kết thúc dạy một kèm một, Trình Trì và Kỳ Hoãn ngủ quên rốt cục cũng vội vã chạy tới.
Sáu người tổ A xếp thành hàng ngang hát một lần toàn bộ bài hát. Thầy thanh nhạc bắt đầu phê bình hai người trước giờ luôn phát huy ổn định là Giang Liễm và Ôn Miễn trước. Trong lời phê bình đa số đều là khen, cũng cam đoan, chỉ cần hai người vẫn duy trì trạng thái như vậy đến ngày công diễn là tốt rồi.
Tiếp đó lại đánh giá ba người Nhan Thường Phi qua một lần, đưa ra cho ba người vài lời đề xuất, cũng nói rõ ba người này còn có thể tiến bộ hơn, còn có thể làm được tốt hơn nữa.
Cuối cùng lúc nhìn về phía Lâm Gia, thầy thanh nhạc nhíu mày lại, “Em hát cùng những người khác thì không có vấn đề gì lớn, em bây giờ hát phần của mình cho tôi nghe thử. "
Dưới cái nhìn chăm chú của thầy hướng dẫn Lâm Gia hát lại một lần nữa, lúc mở miệng nói chuyện thậm chí còn hơi lạc giọng.
Thầy thanh nhạc nở nụ cười, “Tôi mới nghe nói lúc sáng em và Ôn Miễn battle còn cực kỳ tự tin, tiếng nói chuyện của tôi ở phòng học sát vách còn bị các em lấn áp mà. Vì sao lúc hát lại căng thẳng như vậy? "
Lâm Gia lúc này mới thoáng thả lỏng, giương mắt cười.
Thầy thanh nhạc thu lại nụ cười trở nên nghiêm túc, “Lâm Gia, ngày nào đó lên sân khấu, microphone sẽ phóng đại khuyết điểm giọng hát của em lên. Hơi không đủ chúng ta không thể luyện ngày một ngày hai là có thể đạt được. Thế nhưng phần hát này của em, em nhất thiết phải thử hát thấp một chút, nếu không rất dễ lạc giọng. "
Lâm Gia thử lại mấy lần, nhưng vẫn không thể thấp xuống được nữa.
Thầy thanh nhạc nhíu mày, một lát sau lại nói: “Nếu thật sự không thể hát thấp xuống được nữa, thì còn một cách khác, là để Ôn Miễn hoặc Giang Liễm giúp em đệm âm. "
Sau khi kết thúc bên này, thầy thanh nhạc đi đến phòng học khác.
Ôn Miễn ôm vai Lâm Gia, đề nghị: “Tôi đệm cho cậu? "
Lâm Gia không trả lời. Ôn Miễn là hát chính trong nhóm, phần giọng cao của đối phương kết thúc, là đến phần của Lâm Gia. Lời của hai đoạn còn liên qua đến nhau, hát giọng cao lại vô cùng hao giọng, cậu lo lắng Ôn Miễn không phân tâm được.
So với Ôn Miễn, Giang Liễm dường như mới là người thích hợp hơn.
Cậu ngước mắt nhìn về phía Giang Liễm, nhưng mà đối phương lại quay đầu nói chuyện với Nhan Thường Phi, một bộ dáng dấp như là thờ ơ không đếm xỉa đến, từ đầu đến cuối cũng không hề biểu hiện ra thái độ muốn giúp cậu.
Trong lòng Lâm Gia rối bời, nhất thời không quyết định được.
Nhóm thực tập sinh lại ở trong phòng học đợi một giờ. Đến khoảng năm giờ chiều, mới lục tục kết thúc luyện tập, tốp năm tốp ba cùng nhau rời đi.
Minh Nhượng ở lại phòng học tự mình sửa động tác cho đội viên, Giang Liễm chờ hắn đi ăn cơm chiều, cũng không về trước, chỉ đi một chuyến tới toilet.
Lâm Gia thấy thế, cũng đi ra khỏi đoàn người.
Cậu vẫn không gọi Giang Liễm, chỉ không gần không xa mà theo sau đối phương. Sau khi thấy Giang Liễm quẹo vào phòng rửa tay, Lâm Gia đứng bên ngoài dựa vào tường chờ hắn.
Nghĩ ngợi một hồi, Lâm Gia vẫn quyết định hỏi Giang Liễm một câu. Nếu như đối phương đồng ý giúp, vậy thì không thể tốt hơn. Nếu như đối phương không đồng ý, cũng không trách hắn được.
Dù sao trong mắt mọi người, phần thưởng chiến thắng lần này đối với Giang Liễm mà nói, đúng là có cũng được không có cũng chẳng sao. Cậu không hề quá đáng khi nghĩ rằng, mặc dù kết quả lần công diễn này thất bại, thì Giang Liễm chắc chắn sẽ vững vàng đứng ở vị trí đầu tiên.
Trái lại, người thật sự cần những tấm phiếu này, hẳn là những nhân tài như bọn họ mới đúng.
Mà trước đây, Giang Liễm tổng cộng đã giúp cậu hai lần. Lần đầu tiên là trước lúc đánh giá Ca khúc chủ đề, đó là vì cậu lấy điều kiện không tố cáo để đổi lấy. Lần thứ hai là đêm qua, Lâm Gia đoán rằng có lẽ quyết định của đối phương là dựa theo tâm trạng lúc đó tốt hay xấu.
Lâm Gia rũ mắt tựa vào tường, không tự chủ được rơi vào trong suy nghĩ của mình, ngay cả Giang Liễm từ trong phòng rửa tay đi ra, cũng không lập tức thấy được.
Đến khi Giang Liễm đướng trước mặt cậu, mở miệng hỏi: “Có chuyện muốn nói? "
Lâm Gia mới vừa hoàn hồn, gật đầu nói: “Có. "
Vẻ mặt Giang Liễm như biết trước, nhưng cũng không nói ra, chỉ hỏi lại cậu: “Chuyện gì? "
Lâm Gia nói: “Về chuyện thầy hướng dẫn vừa nói kia, tôi –"
Giang Liễm trực tiếp cắt lời cậu:"Muốn tôi giúp cậu? "
Lâm Gia lần nữa gật đầu, ánh mắt nhìn hắn chăm chú.
Giang Liễm cong ngón trỏ nâng cằm, suy nghĩ nói, “Lý do? "
Lâm Gia nói ra câu trả lời mà đến cậu cũng không thể tự thuyết phục mình.
Câu trả lời của Giang Liễm không khác lắm so với cậu nghĩ, trong lòng Lâm Gia không có quá nhiều tâm tư sâu xa, ngược lại bình thản gật đầu thừa nhận: “Anh nói không sai, sai lầm tôi phạm phải trêи sân khấu, người hâm mộ sẽ chỉ cảm thấy tôi không tốt, chứ không phải cảm thấy năm người đồng đội khác của tôi không tốt. "
“Cậu hiểu là tốt rồi." Vẻ mặt Giang Liễm hời hợt, “Bản chất của chương trình là cạnh tranh và loại bỏ, mà không phải là những tấm lòng vàng. Giúp đỡ người nghèo không thể làm cậu ra mắt được, cạnh tranh màn ảnh nhiều hơn, loại bỏ hết những người khác mới có thể cho cậu cơ hội ra mắt. "
Lâm Gia im lặng xoay người.
“Nhưng mà," Giang Liễm ở phía sau cậu cười một tiếng, “Tôi chưa nói rằng sẽ không giúp cậu. "
Lâm Gia bỗng dưng quay đầu, đôi mắt sáng rực nhìn về phía hắn.
“Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt ấy." Giọng nói Giang Liễm trầm xuống, một tay đút túi quần, nhìn về lối thoát hiểm không gắn cameras, “Có thể giúp cậu, nhưng mà lúc này đây, cậu lại định dùng cái gì đến trao đổi? "
Lâm Gia hỏi:"Anh muốn cái gì? "
Giang Liễm giơ tay lên đẩy cửa lối thoát hiểm ra, “Tôi tạm thời vẫn chưa nghĩ ra. "
Lâm Gia theo sát phía sau, không ngờ Giang Liễm lại đột nhiên dừng bước, cả người cậu thình lình bị đụng vào.
Một giây kế tiếp, Giang Liễm nghiêng người sang, lộ ra ba thực tập sinh tổ B đang ngồi tụ lại trong cầu thang xem điện thoại di động.
Hắn lạnh lùng hỏi: “Các cậu đang xem cái gì? "
Dường như là đang đến phân đoạn mùi mẫn nào đó, đột nhiên nghe thấy tiếng người, ba tên thực tập sinh không chút phòng bị nào, kinh ngạc ngẩng đầu lên.
Lâm Gia đi theo Giang Liễm tiến lên một bước.
Nội dung video trêи điện thoại di động đã không kịp che đi, Lâm Gia liếc mắt nhìn qua, lộ ra vẻ mặt phức tạp khó mà diễn tả bằng lời.
Một người trong đó thấy việc đã đến nước này, dứt khoát vò mẻ chẳng sợ nứt mà hỏi dò, ý đồ kéo hai người nhập bọn, “Các cậu… Có muốn xem chung không? "
Trong lòng nghĩ cậu lại không thích con gái, xem cái gì mà xem. Nét mặt Lâm Gia vẫn bình thường mà mở miệng từ chối, “Không có tiếng mà các cậu cũng có thể xem hăng say như vậy? "
Ba người giấu điện thoại di động từ trêи bậc thang đứng dậy, còn có người lanh mồm lanh miệng, muốn nói lại thôi mà oán giận: “Còn không phải là buổi sáng xem cậu nhảy bài hát của nhóm nữ kia sao, trêи đảo đều là đàn ông con trai, tôi có cậu có cậu ta cũng có, tôi không có cậu không có cậu ta cũng không có. Chỉ có thể xem video. "
Lâm Gia chợt cảm thấy đau đầu.
Người nọ dưới ám chỉ điên cuồng của đồng đội rốt cục câm miệng, ánh mắt ba người đều mập mờ, rất chột dạ rời khỏi hành lang.
Trước khi rời đi còn năn nỉ Lâm Gia và Giang Liễm, cầu xin bọn họ đừng nói ra chuyện tự ý giấu điện thoại di động.
Giang Liễm vẫn chưa nói ra một lời nào.
Đợi cho tiếng bước chân hổn loạn của ba người kia biến mất trong lỗ tai, hắn mới nghiêng mặt qua.
“Tôi nghĩ xong rồi." Ánh mắt của hắn lướt nhẹ qua khuôn mặt Lâm Gia, “Cậu nhảy một bài đi!"
Lâm Gia nheo mắt, trong lòng mơ hồ hiện lên dự cảm không ổn, “Nhảy cái gì?"
Giang Liễm nâng mắt, giọng nói hời hợt: “Nhảy Ca khúc chủ đề của nhóm nữ mà cậu đã nhảy lúc trưa đấy. "
Lời của tác giả: Không có CP phụ.
Mà lúc này thời gian nghỉ trưa chỉ mới trôi qua một tiếng. Trong lòng nói không chấn động là giả, cậu không nhìn Giang Liễm ở sau lưng nữa, đẩy cửa ra khỏi phòng học phụ, nói với Nhan Thường Phi: “Luyện nhảy hả? Tôi luyện cùng nữa."
Nhan Thường Phi nhìn thấy cậu cũng rất ngoài ý muốn, thậm chí còn nói đùa: “Thật không ngờ có một ngày tôi sẽ nhìn thấy người có tiến độ chậm nhất nhóm ở phòng tập trong gian nghỉ trưa đấy, xem ra hình tượng chăm chỉ của tôi sắp khó giữ được. "
Lâm Gia đã bắt đầu ép chân, nghe vậy cười nói: “Nếu tôi không cố gắng, vậy sẽ có lỗi với chức vụ đội trưởng mà mọi người bầu cho. "
Cậu và Nhan Thường Phi luyện tập cả buổi trưa, lại từ đầu đến cuối không hề nhìn thấy Giang Liễm đi ra phòng học phụ. Lúc dừng lại nghỉ ngơi, Lâm Gia đi tới cửa hông, nhìn thoáng qua phòng học phụ.
Cánh cửa nối với bên kia hành lang vẫn luôn trong trạng thái khóa, áo lông che trêи cameras đã biến mất, Giang Liễm đã không còn ở trong phòng học phụ nữa. Chỉ để lại quyển tạp chí bị đối phương lót nằm kia, lẻ loi nằm trêи sàn nhà.
Biết trong tay Giang Liễm có chìa khoá phòng học phụ, Lâm Gia đối với sự biến mất của Giang Liễm cũng không ngoài ý muốn. Ánh mắt cậu lần thứ hai rơi xuống quyển tạp chí MODE đã khép lại trêи sàn nhà kia.
Toàn bộ thực tập sinh ở đây không ai đem tạp chí đến phòng tập xem cả, cậu cũng không nhìn thấy trong phòng Giang Liễm có bất kỳ quyển tạp chí MODE nào.
Lâm Gia đi vào, khom lưng nhặt lên quyển tạp chí không biết từ đâu tới kia, tiện tay lật xem hai tờ.
Là tạp chí xuất bản tháng trước, bên trong phần lớn là một ít phong cách thời trang hot gần đây và vài tips phối đồ. Lâm Gia cũng không thích xem mấy thứ này, cậu khép lại, ném tạp chí lên sàn nhà.
Nhan Thường Phi ở bên ngoài kêu tên cậu, Lâm Gia quay đầu lên tiếng trả lời, lại thoáng nhìn vào một góc tạp chí bị gió thổi bay lên, một tờ giấy ghi chú màu hồng rơi ra, nằm im lặng ở một góc tối trêи sàn nhà.
Lâm Gia sửng sốt một giây, vẻ mặt như thường mà tiến lên khom lưng, nhặt tời giấy kia kẹp lại trong tạp chí, nhặt lên quyển tạp chí bị bỏ lại kia đi ra ngoài.
Nhan Thường Phi đã hồi lại sức, thân thể theo tiết tấu âm nhạc chuyển động. Lâm Gia đi tới góc phòng học, cất quyển tạp chí kia ở dưới áo lông của mình.
Cuối cùng như không có việc gì tới cạnh Nhan Thường Phi, đuổi theo tiết tấu của đối phương mà chuyển động cơ thể.
Buổi chiều thầy thanh nhạc đến củng cố bài học cho mọi người. Trình Trì và Kỳ Hoãn của tổ A mãi mà không đến, cho nên bắt đầu từ tổ B một kèm một dạy trước.
Thành viên hai tổ đa số đều là thực tập sinh xếp hạng đầu, thầy hướng dẫn dạy cũng không quá áp lực. Sự cố duy nhất xảy ra là thành viên lớp C của tổ B, cậu ta bị phân cho đoạn giọng cao, tuy cũng hát tới, nhưng giọng lại trực tiếp bị vỡ.
Nhóm thực tập sinh đứng xem lập tức cười vang, Ôn Miễn ngồi cạnh tường dự thính trực tiếp cười nghiêng ngã nằm trêи vai Lâm Gia.
Lâm Gia cũng cố nén cười đẩy đầu Ôn Miễn ra, nghiêng mặt liếc mắt nhìn Giang Liễm ngồi một đầu kia.
Người kia không chỉ không cười, ngược lại còn hất một chậu nước lạnh lên đầu cậu, “Cậu nên hát tốt phần hát của mình trước sau đó cười người khác cũng không muộn. "
Nét mặt tươi cười của Lâm Gia lập tức biến mất hoàn toàn.
Ôn Miễn ở bên cạnh lại cười càng lớn tiếng hơn.
Sau khi tổ B kết thúc dạy một kèm một, Trình Trì và Kỳ Hoãn ngủ quên rốt cục cũng vội vã chạy tới.
Sáu người tổ A xếp thành hàng ngang hát một lần toàn bộ bài hát. Thầy thanh nhạc bắt đầu phê bình hai người trước giờ luôn phát huy ổn định là Giang Liễm và Ôn Miễn trước. Trong lời phê bình đa số đều là khen, cũng cam đoan, chỉ cần hai người vẫn duy trì trạng thái như vậy đến ngày công diễn là tốt rồi.
Tiếp đó lại đánh giá ba người Nhan Thường Phi qua một lần, đưa ra cho ba người vài lời đề xuất, cũng nói rõ ba người này còn có thể tiến bộ hơn, còn có thể làm được tốt hơn nữa.
Cuối cùng lúc nhìn về phía Lâm Gia, thầy thanh nhạc nhíu mày lại, “Em hát cùng những người khác thì không có vấn đề gì lớn, em bây giờ hát phần của mình cho tôi nghe thử. "
Dưới cái nhìn chăm chú của thầy hướng dẫn Lâm Gia hát lại một lần nữa, lúc mở miệng nói chuyện thậm chí còn hơi lạc giọng.
Thầy thanh nhạc nở nụ cười, “Tôi mới nghe nói lúc sáng em và Ôn Miễn battle còn cực kỳ tự tin, tiếng nói chuyện của tôi ở phòng học sát vách còn bị các em lấn áp mà. Vì sao lúc hát lại căng thẳng như vậy? "
Lâm Gia lúc này mới thoáng thả lỏng, giương mắt cười.
Thầy thanh nhạc thu lại nụ cười trở nên nghiêm túc, “Lâm Gia, ngày nào đó lên sân khấu, microphone sẽ phóng đại khuyết điểm giọng hát của em lên. Hơi không đủ chúng ta không thể luyện ngày một ngày hai là có thể đạt được. Thế nhưng phần hát này của em, em nhất thiết phải thử hát thấp một chút, nếu không rất dễ lạc giọng. "
Lâm Gia thử lại mấy lần, nhưng vẫn không thể thấp xuống được nữa.
Thầy thanh nhạc nhíu mày, một lát sau lại nói: “Nếu thật sự không thể hát thấp xuống được nữa, thì còn một cách khác, là để Ôn Miễn hoặc Giang Liễm giúp em đệm âm. "
Sau khi kết thúc bên này, thầy thanh nhạc đi đến phòng học khác.
Ôn Miễn ôm vai Lâm Gia, đề nghị: “Tôi đệm cho cậu? "
Lâm Gia không trả lời. Ôn Miễn là hát chính trong nhóm, phần giọng cao của đối phương kết thúc, là đến phần của Lâm Gia. Lời của hai đoạn còn liên qua đến nhau, hát giọng cao lại vô cùng hao giọng, cậu lo lắng Ôn Miễn không phân tâm được.
So với Ôn Miễn, Giang Liễm dường như mới là người thích hợp hơn.
Cậu ngước mắt nhìn về phía Giang Liễm, nhưng mà đối phương lại quay đầu nói chuyện với Nhan Thường Phi, một bộ dáng dấp như là thờ ơ không đếm xỉa đến, từ đầu đến cuối cũng không hề biểu hiện ra thái độ muốn giúp cậu.
Trong lòng Lâm Gia rối bời, nhất thời không quyết định được.
Nhóm thực tập sinh lại ở trong phòng học đợi một giờ. Đến khoảng năm giờ chiều, mới lục tục kết thúc luyện tập, tốp năm tốp ba cùng nhau rời đi.
Minh Nhượng ở lại phòng học tự mình sửa động tác cho đội viên, Giang Liễm chờ hắn đi ăn cơm chiều, cũng không về trước, chỉ đi một chuyến tới toilet.
Lâm Gia thấy thế, cũng đi ra khỏi đoàn người.
Cậu vẫn không gọi Giang Liễm, chỉ không gần không xa mà theo sau đối phương. Sau khi thấy Giang Liễm quẹo vào phòng rửa tay, Lâm Gia đứng bên ngoài dựa vào tường chờ hắn.
Nghĩ ngợi một hồi, Lâm Gia vẫn quyết định hỏi Giang Liễm một câu. Nếu như đối phương đồng ý giúp, vậy thì không thể tốt hơn. Nếu như đối phương không đồng ý, cũng không trách hắn được.
Dù sao trong mắt mọi người, phần thưởng chiến thắng lần này đối với Giang Liễm mà nói, đúng là có cũng được không có cũng chẳng sao. Cậu không hề quá đáng khi nghĩ rằng, mặc dù kết quả lần công diễn này thất bại, thì Giang Liễm chắc chắn sẽ vững vàng đứng ở vị trí đầu tiên.
Trái lại, người thật sự cần những tấm phiếu này, hẳn là những nhân tài như bọn họ mới đúng.
Mà trước đây, Giang Liễm tổng cộng đã giúp cậu hai lần. Lần đầu tiên là trước lúc đánh giá Ca khúc chủ đề, đó là vì cậu lấy điều kiện không tố cáo để đổi lấy. Lần thứ hai là đêm qua, Lâm Gia đoán rằng có lẽ quyết định của đối phương là dựa theo tâm trạng lúc đó tốt hay xấu.
Lâm Gia rũ mắt tựa vào tường, không tự chủ được rơi vào trong suy nghĩ của mình, ngay cả Giang Liễm từ trong phòng rửa tay đi ra, cũng không lập tức thấy được.
Đến khi Giang Liễm đướng trước mặt cậu, mở miệng hỏi: “Có chuyện muốn nói? "
Lâm Gia mới vừa hoàn hồn, gật đầu nói: “Có. "
Vẻ mặt Giang Liễm như biết trước, nhưng cũng không nói ra, chỉ hỏi lại cậu: “Chuyện gì? "
Lâm Gia nói: “Về chuyện thầy hướng dẫn vừa nói kia, tôi –"
Giang Liễm trực tiếp cắt lời cậu:"Muốn tôi giúp cậu? "
Lâm Gia lần nữa gật đầu, ánh mắt nhìn hắn chăm chú.
Giang Liễm cong ngón trỏ nâng cằm, suy nghĩ nói, “Lý do? "
Lâm Gia nói ra câu trả lời mà đến cậu cũng không thể tự thuyết phục mình.
Câu trả lời của Giang Liễm không khác lắm so với cậu nghĩ, trong lòng Lâm Gia không có quá nhiều tâm tư sâu xa, ngược lại bình thản gật đầu thừa nhận: “Anh nói không sai, sai lầm tôi phạm phải trêи sân khấu, người hâm mộ sẽ chỉ cảm thấy tôi không tốt, chứ không phải cảm thấy năm người đồng đội khác của tôi không tốt. "
“Cậu hiểu là tốt rồi." Vẻ mặt Giang Liễm hời hợt, “Bản chất của chương trình là cạnh tranh và loại bỏ, mà không phải là những tấm lòng vàng. Giúp đỡ người nghèo không thể làm cậu ra mắt được, cạnh tranh màn ảnh nhiều hơn, loại bỏ hết những người khác mới có thể cho cậu cơ hội ra mắt. "
Lâm Gia im lặng xoay người.
“Nhưng mà," Giang Liễm ở phía sau cậu cười một tiếng, “Tôi chưa nói rằng sẽ không giúp cậu. "
Lâm Gia bỗng dưng quay đầu, đôi mắt sáng rực nhìn về phía hắn.
“Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt ấy." Giọng nói Giang Liễm trầm xuống, một tay đút túi quần, nhìn về lối thoát hiểm không gắn cameras, “Có thể giúp cậu, nhưng mà lúc này đây, cậu lại định dùng cái gì đến trao đổi? "
Lâm Gia hỏi:"Anh muốn cái gì? "
Giang Liễm giơ tay lên đẩy cửa lối thoát hiểm ra, “Tôi tạm thời vẫn chưa nghĩ ra. "
Lâm Gia theo sát phía sau, không ngờ Giang Liễm lại đột nhiên dừng bước, cả người cậu thình lình bị đụng vào.
Một giây kế tiếp, Giang Liễm nghiêng người sang, lộ ra ba thực tập sinh tổ B đang ngồi tụ lại trong cầu thang xem điện thoại di động.
Hắn lạnh lùng hỏi: “Các cậu đang xem cái gì? "
Dường như là đang đến phân đoạn mùi mẫn nào đó, đột nhiên nghe thấy tiếng người, ba tên thực tập sinh không chút phòng bị nào, kinh ngạc ngẩng đầu lên.
Lâm Gia đi theo Giang Liễm tiến lên một bước.
Nội dung video trêи điện thoại di động đã không kịp che đi, Lâm Gia liếc mắt nhìn qua, lộ ra vẻ mặt phức tạp khó mà diễn tả bằng lời.
Một người trong đó thấy việc đã đến nước này, dứt khoát vò mẻ chẳng sợ nứt mà hỏi dò, ý đồ kéo hai người nhập bọn, “Các cậu… Có muốn xem chung không? "
Trong lòng nghĩ cậu lại không thích con gái, xem cái gì mà xem. Nét mặt Lâm Gia vẫn bình thường mà mở miệng từ chối, “Không có tiếng mà các cậu cũng có thể xem hăng say như vậy? "
Ba người giấu điện thoại di động từ trêи bậc thang đứng dậy, còn có người lanh mồm lanh miệng, muốn nói lại thôi mà oán giận: “Còn không phải là buổi sáng xem cậu nhảy bài hát của nhóm nữ kia sao, trêи đảo đều là đàn ông con trai, tôi có cậu có cậu ta cũng có, tôi không có cậu không có cậu ta cũng không có. Chỉ có thể xem video. "
Lâm Gia chợt cảm thấy đau đầu.
Người nọ dưới ám chỉ điên cuồng của đồng đội rốt cục câm miệng, ánh mắt ba người đều mập mờ, rất chột dạ rời khỏi hành lang.
Trước khi rời đi còn năn nỉ Lâm Gia và Giang Liễm, cầu xin bọn họ đừng nói ra chuyện tự ý giấu điện thoại di động.
Giang Liễm vẫn chưa nói ra một lời nào.
Đợi cho tiếng bước chân hổn loạn của ba người kia biến mất trong lỗ tai, hắn mới nghiêng mặt qua.
“Tôi nghĩ xong rồi." Ánh mắt của hắn lướt nhẹ qua khuôn mặt Lâm Gia, “Cậu nhảy một bài đi!"
Lâm Gia nheo mắt, trong lòng mơ hồ hiện lên dự cảm không ổn, “Nhảy cái gì?"
Giang Liễm nâng mắt, giọng nói hời hợt: “Nhảy Ca khúc chủ đề của nhóm nữ mà cậu đã nhảy lúc trưa đấy. "
Lời của tác giả: Không có CP phụ.
Tác giả :
A Nguyễn Hữu Tửu