Lang, Thỉnh Yêu Ta Nhiều Hơn
Chương 2: Mất trí nhớ
Dạ hắc phong cao, hàn điểu trường không như khấp. (Ban đêm gió lớn, chim lạnh giữa trời cao như khóc)
“Tinh… Đinh…" Từng tiếng cổ cầm, dưới bầu trời vắng vẻ của Hắc tộc vang vọng.
Là ai? Tại đây nửa đêm còn một mình đánh đàn? Tại Hắc tộc, trừ mình ra còn có ai trong đêm dài đằng đẳng mất ngủ… Vệ Ảnh cau mày nằm ở trên cỏ nhìn trời đầy sao, nếu là sao thật tốt, cao như vậy xa như vậy không cách nào có thể nhốt. Mà hắn, chẳng biết lúc nào mới có thể tự do!
“Đinh…" Một tiếng, tiếng cầm cổ đột nhiên ngừng lại, đàn đứt dây? Vệ Ảnh cười lạnh một chút, là ai, cùng y tâm sự nặng nề sao?
“Đông… Đông…" Trong sân vắng vẻ tiếng bước chân phiền lòng, khiến Vệ Ảnh nhíu mày, ai vậy? Nửa đêm còn không đi ngủ, chạy đến đây, hay là nói Hắc tộc có tập quán nửa đêm thẩm vấn phạm nhân!
“Ôi ôi… Nguyên lai ngươi ở nơi này… Ta… Ách… Ta nói ngươi sao có khả năng… Ách… Có khả năng chạy khỏi kết giới của ta?" Vệ Ảnh xoay người quay đầu lại, liền phát hiện một đạo hắc ảnh nhào lên, hơn nữa còn là một thân tửu khí…
“Tránh ra… Tửu quỷ…" Vệ Ảnh không có đứng ngay ngắn liền bị té nhào trên cỏ, dùng sức muốn đẩy Kha Kính trên người ra.
“Không nên cử động… Cử động nữa, ta sẽ dùng roi quất ngươi…" Kha Kính vauwf nấc cụt vừa uy hiếp Vệ Ảnh.
“Tửu quỷ… Cút…" Vệ Ảnh nhẫn nại có hạn…
“Không nên cử động, để ta xem thật kỹ một chút nam nhân Nguyệt tộc rốt cuộc có mị lực gì?" Tay Kha Kính dùng sức nắm khuôn mặt của Vệ Ảnh, đầu thật choáng… Mắt thật hoa… Thấy không rõ mặt người.
“Ca… Ca… Ghét nhất… Thật vất vả trở về cũng không… Ách… Để ý ta, kháo… Cái tên Nguyệt Hân Thần kia có gì tốt… Đều không phải bán hắn sẽ sinh bảo bảo… Ca ca trước đây đều không phải cái dạng này …" Kha Kính dùng sức đánh mặt của Vệ Ảnh, tức giận đến cực điểm…
“Ôi… Nguyên lai ngươi đang ghen tỵ Thiếu chủ đẹp hơn ngươi…" Hừ… Ai sẽ thích một tên động một chút là đánh người, quất người dã man.
“Câm miệng… Hắn chỗ nào ta đẹp, ngươi nói…" Kha Kính dùng sức ôm Vệ Ảnh lúc ẩn lúc hiện, rồi lại hung hang tát Vệ Ảnh một bạt tai!
“Người điên… Ngươi mau buông tay… Chỉ bằng điểm ấy Thiếu chủ đều mạnh hơn ngươi, hắn sẽ không giống một người điên loạn đánh người, cũng sẽ không đem đầu người khác chạm mặt đất…" Vệ Ảnh hất tay mặc kệ cái tên điên này, đẩy tửu quỷ Kha Kính qua một bên.
“Hảo hảo… Ta không đánh ngươi, ngươi nói ta nhìn có được hay không?" Tuy bị Vệ Ảnh đẩy ngã xuống đất, nhưng uống quá nhiều rồi Kha Kính cũng không có tức giận. Sau đó kéo cánh tay Vệ Ảnh hỏi y chính mình nhìn có được hay không?
“Nhục nhã…"
“Ba…" Vệ Ảnh lời mới nói ra miệng, Kha Kính liền tát y một bạt tai.
“Nói, ta nhìn có được hay không?"
“Xấu chết…"
“Ba…" Lại một bạt tai…
“Ngươi đánh chết ta cũng không có, không phải là ta ở trong kết giới của ngươi không phản kháng được ngươi sao? Người quái dị chính là người quái dị… Đánh chết ta, ngươi vẫn là người quái dị…"
“Ba… Ba… Ba… Ba…" Liên tiếp mấy cái bạt tai… Khóe miệng Vệ Ảnh lưu lại một vệt máu!
“Ta rốt cuộc nhìn có được không? Ách… Nói… Là ta đẹp, hay là cái tên Nguyệt Hân Thần kia đẹp?" Kha Kính dùng sức lắc Vệ Ảnh không để ý tới nữa hắn…
“Không… Nói… Nói, là ta đẹp… Ách… Hắc hắc… Ta chỉ biết ta so với Nguyệt Hân Thần đẹp hơn… Ôi…" Kha Kính hướng Vệ Ảnh không để ý tới hắn cười khúc khích.
“Hừ…"
“Ngươi hừ… Cái gì… Ta vốn chính là so với Nguyệt Hân Thần đẹp hơn, Nguyệt Hân Thần có gì giỏi, nếu như ca ca không phải là vì muốn người thừa kế Nguyệt tộc kia, mới sẽ không thích hắn ni… Ách…" Kha Kính mắt say lờ đờ sương mù đắc ý hướng Vệ Ảnh cười khúc khích.
“Ngươi nói cái gì?"
“Ta nói ca ca ta chính là vì khiến Nguyệt Hân Thần sinh bảo bảo cho hắn mới có thể đem hắn lừ đến Hắc tộc, cái tên đần đần kia, thật cho rằng ca ca yêu hắn… Không nên ngu… Ca ca không có khả năng thích hắn… Ách… Ha ha ha… Ta mới là bảo bối trong lòng ca ca!" Nói xong Kha Kính liền ghé vào trên người Vệ Ảnh ngủ…
“Này… Ngươi đứng lên cho ta, nói rõ ràng…" Lần này lại khiến Vệ Ảnh lo lắng như… Hắn dùng sức muốn lay tỉnh Kha Kính nhưng Kha Kính ngoại trừ ngáy khò khò, cũng không có phản ứng gì khác!
Vệ Ảnh trong lòng đau xót, thiếu chủ chính mình từ nhỏ bảo vệ, quan tâm, bây giờ lại bị địch nhân bụng dạ khó lường ôm vào trong lòng, mà chính mình lại không bản lĩnh bị nhốt ở chỗ này, ngực một trận phẫn nộ cùng không cam lòng, cúi đầu, hung hăng nhìn chằm chằm Kha Kính trong lòng ngực mình ngủ như đứa trẻ vậy, nhưng lúc thấy được thụy nhan vô cùng ngây thơ của hắn lúc này, trong lòng lại chẳng biết vì sao, hơi run lên…
Thật không ngờ Kha Kính mà mình hận thấu xương cũng là một người tịch mịch cô độc, nguyên bản còn tưởng rằng hắn là một Nhị điện hạ cao cao tại thượng, được người cưng chìu đến hư, dùng sức lắc đầu, Vệ Ảnh ngươi điên rồi, ngươi cư nhiên ở chỗ này đồng cảm với địch nhân, Vệ Ảnh tự nói với mình, hắn muốn trả thù, muốn trả thù cái tên lơ đãng rơi vào trong tay mình, đúng, giết hắn… Giết hắn!
Bóp cổ Kha Kính không có ý thức, từ từ siết chặt, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo vì hít thở không thông bắt đầu đỏ lên, phát xanh, tím bầm…
Không… Ta không thể làm như thế, nếu như ở chỗ này giết hắn, người Hắc tộc vạn nhất tức giận giết mình cùng Thiếu chủ, làm sao đây? Chính mình chết không có gì đáng tiếc, nhưng làm liên lụy tới Thiếu chủ lại… Vệ Ảnh nghĩ liền buông hai tay, hừ, cho dù ta không giết ngươi, nhưng cũng sẽ đổi một phương pháp khác giáo huấn ngươi, ta muốn đem thống khổ trên người Thiếu chủ của ta, từ trên người Hắc tộc các ngươi đòi lại gấp mười, gấp trăm lần!
“Ừ…" Người trên giường bị trói chặt, rốt cục bởi vì ngủ không được thoải mái mà bắt đầu không an ổn tỉnh lại…
“Lạnh…" Kha Kính chịu đựng đau đơn trong đầu, mắt hơi mở…
“Ngươi rốt cục cũng tỉnh, nếu như không tỉnh, khiến ta quá thất vọng rồi…"
Ai… Ai đang nói chuyện, Kha Kính mở mắt phát hiện mình bị lột sạch y phục, tứ chi mở rộng ra bị trói chặt trên giường lớn…
“A…" Kha Kính nhịn không được thét lên…
“Kêu đi kêu đi… Ta còn thật muốn cảm tạ kết giới của ngươi, ở trong kết giới này cho dù kêu đến chết cũng sẽ không có người nghe được…" Vệ Ảnh mặt vẫn luôn không lộ vẻ gì, xuất hiện một tia cười đắc ý.
“Mau… Cởi ra cho ta…"
“Không…"
“Ngươi lần đầu tiên cùng ta nói nhiều như thế, thế nhưng ta thà rằng ngươi không nói, nhanh cởi trói cho ta…"
“Sẽ không…" Hai từ như trước, Vệ Ảnh lại bắt đầu tích tự như kim! (tiếc từ như vàng)
“Ngươi muốn gì… Lạnh quá…" Không có y phục che thân Kha Kính ở trên giường rùng mình một cái…
“Thả ta, thả Thiếu chủ của ta!"
“Mẹ nó, ngươi nằm mơ…"
“Ngươi xác định ngươi không thả…"
“Muốn giết cứ giết… Cho dù muốn ta thả Nguyệt Hân Thần, cũng không có cửa…"
“Ta vì sao phải giết ngươi?" Vệ Ảnh lần đầu tiên ở trước mặt Kha Kính cười khanh khách…
Tay của Vệ Ảnh đặt trên bụng của Kha Kính tuy rằng khá trắng nhưng cũng rất rắn chắc, ở xung quanh cái rốn nhỏ chính giữa kia vẽ loạn.
“Ngươi muốn làm gì?" Kha Kính bắt đầu khẩn trương, hắn không phải là muốn…
“Làm việc đại ca ngươi đối Thiếu chủ nhà ta đã làm…"
Tay Vệ Ảnh chậm rãi trượt xuống dưới “Nhanh lên một chút, có muốn thả người không, không thì lúc sau cho dù ngươi muốn thả người cũng đã muộn…" Tay Vệ Ảnh một bên xoa tiểu hành còn đang ngủ, miệng một bên còn không ngừng uy hiếp Kha Kính.
“Hừ… Có bản lĩnh liền động thủ đi… Ta coi như là bị cẩu cắn một cái!"
“Bị cẩu cắn một cái?" Vệ Ảnh cười lạnh. Hừ, chết đã đến nơi còn cố cãi, một hồi ngươi chờ coi!
Tay Vệ Ảnh tại tiểu hành mềm vuốt lên xuống… Từ từ tiểu hành biến thành màu hồng, bắt đầu cứng rắn…
“Xem ra, ngươi còn chậm rãi hưởng thụ… Có phải Hắc lang tộc đều dâm đãng giống ngươi…"
“Câm miệng, con chó Nguyệt tộc không biết xấu hổ…" Kha Kính đỏ mặt hướng Vệ Ảnh nhổ ngụm nước bọt…
“Chậm rãi mắng… Một hồi ngươi chịu… Ngươi kêu càng cao ta càng thoải mái…" Vệ Ảnh không thèm để ý đem nước bọt trên mặt lau đi.
“Hừ…"
Vệ Ảnh đem tiểu hành bắt đầu chảy lộ thủy dùng sợi dây nhỏ trói lại, lại chạy vào trong viện tìm mấy cây cỏ đuôi chó, dùng lông của cỏ đuôi chó ở trên người Kha Kính vẽ tới vẽ lui…
“Ân…" Kha Kính gắt gao cắn môi dưới, không muốn mở miệng hướng Vệ Ảnh cầu xin tha thứ, lúc này hướng địch nhân cầu xin tha thứ sẽ chỉ khiến địch nhân sung sướng hơn.
Lông cỏ đuôi chó, từ hầu kết của Kha Kính bắt đầu xuống phía dưới không ngừng gãi ngứa, không ngừng trêu đùa lên xuống làm hầu kết chuyển động, tựa hồ ngoạn đủ, Vệ Ảnh cởi thượng y của mình, hướng chỗ hầu kết của Kha Kính hung hăng cắn một cái.
“A… Biến thái… Đau chết…" Kha Kính đau đến hung hang kêu một tiếng.
“Đau? Đau đến nói, vì sao cái cây phía dưới của ngươi còn thẳng tắp? Xem ra ngươi cũng rất hưởng thụ!"
“Thối lắm… Không phải hai chúng ta trao đổi, để ta tới cắn ngươi thử xem?" Kha Kính hướng Vệ Ảnh nhe răng trợn mắt, muốn cắn y, nhưng bị trói không thể nhúc nhích, ngay cả nhào mấy cái cũng vô ích!
“A…" Đón Kha Kính lại thét lên…
Vệ Ảnh cầm cẩu vĩ ba thảo trong tay, đâm vào hậu huyệt của Kha Kính… Đâm vào, lại rút ra, đâm vào, lại rút ra… Đến lúc này một lần lại thêm một, dù sao phía đầu cỏ đuôi chó quả thực là lông mao, không… tay có đâm vào chút… huyệt khẩu bởi vì cẩu vĩ ba thảo một vào một ra bắt đầu trở nên sưng đỏ.
“Ô…" Thật là khó chịu, tên gia hỏa biến thái này còn muốn dằn vặt mình bao lâu… Kha Kính càng ngày càng khó mà chịu được đau khổ ở chỗ mẫn cảm kia…
“Vương bát đản, trứng thối, Vệ Ảnh chết tiệt ngươi tốt nhất đừng để cho ta tốt trở lại, không thì ta… Ô… Nhất định phải quất chết ngươi!" Kha Kính ở giữa giường uốn tới ẹo lui, chết tiệt cỏ đuôi chó khiến hắn ngứa đến muốn đâm đầu chết đi!
“Ôi, ta chờ ngươi tốt rồi sau lại quất chết ta!" Ngón tay Vệ Ảnh liền ở nơi nào đó dùng sức thọc hai cái.
“Ô… Đau…" Kha Kính bị y chỉnh chỉ có thể nằm ở nơi đó không ngừng ai khiếu…
Kha Kính khó chịu cố sức giãy dụa, lắc đầu, nhưng không có chú ý góc giường, “Đau…" Một tiếng, Kha Kính lại yên tĩnh…
Vệ Ảnh cũng không có lưu ý, cho là hắn chỉ là đụng đến hôn mê, hay là làm bộ không có phản ứng!
Nửa ngày…
“A… Không nên… Không nên đánh ta… Không nên…" Phản ứng của Kha Kính bắt đầu trở nên kỳ quái, Vệ Ảnh ngừng động tác trong tay, vỗ nhẹ mặt của hắn!
“Không nên… Đau… Đau chết ta… Ca ca… Ca ca… Ca… Ngươi ở đâu… Cứu ta…" Kha Kính toàn thân cao thấp bắt đầu hơi co giật, cả người phát run.
“Không nên… Không nên lại đánh ta, ta sẽ ngoan ngoãn, van ngươi, ta sẽ ở trong tiểu viện ngoan ngoãn đợi đâu cũng không chạy, đâu cũng không đi, không nên đánh ta… Đau…" Kha Kính toàn thân đau đến đổ mồ hôi!
“Này… Ngươi, ngươi xảy ra chuyện gì?" Vệ Ảnh phát hiện Kha Kính này thật có chút không đúng lắm, nhãn thần bất lực hốt hoảng, không giống một người bình thường, hắn xảy ra chuyện gì? Vệ Ảnh nhìn kĩ hắn, này chẳng lẽ lại là một quỷ kế đi?
“Không nên… Ca ca, ngươi đã đi đâu… Mau cứu Tiểu Kính đi! Tiểu Kính không bao giờ … chọc ngươi tức giận nữa… Không bao giờ … nữa…" Kha Kính toàn thân co quắp đến lợi hại, tứ chi dùng sức giãy dụa, muốn bỏ đi dây cột trên người mình.
“Ngươi ở đây giở quỷ kế gì?"
“Ô… Ca ca, Tiểu Kính đau quá… Lạnh quá… Ô…" Trong mắt tôi tăm, rơi xuống giọt nước mắt lớn, dịch thể trong suốt này theo gương mặt trượt xuống, tựa hồ chạm đến tâm huyền sâu trong nội tâm Vệ Ảnh. Đây là nước mắt sao? Nguyên lai người Hắc tộc cũng sẽ thương tâm, cũng sẽ khóc, hơn nữa còn là ấm ấm.
Thiếu chủ, chưa bao giờ khóc, Thiếu chủ vẫn luôn mỉm cười, cười như ánh dương quang vậy, không biết từ lúc nào, Vệ Ảnh, bị dáng tươi cười xinh đẹp đó mê hoặc, biết rất rõ là không thể, lại sâu hãm trong đó, Vệ Ảnh giúp hắn cởi trói, an ủi tứ chi của hắn, mong muốn hắn có thể tỉnh táo lại!
“Này… Ngươi tỉnh tỉnh!" Nhìn Kha Kính bất lực như vậy, Vệ Ảnh không còn cho là hắn đang giở quỷ kế gì, nhìn Kha Kính ở ngực mình mệt mỏi co lại thành một đoàn, Vệ Ảnh tựa hồ thấy được thân ảnh khi còn nhỏ, cô độc trong Nguyệt chi cung, thiếu chủ? Tại sao lại từ trên người Hắc lang tộc thấy được hình bóng của Thiếu chủ? Vệ Ảnh mê muội, dáng dấp Nguyệt Hân Thần khi còn nhỏ cùng Kha Kính trong ngực không ngừng ở trước mắt Vệ Ảnh thay thế nhau, bản thân Vệ Ảnh hầu như không biết rõ trong lòng là Kha Kính hay là Nguyệt Hân Thần?
“Ca ca… Trở về… Tiểu Kính lạnh quá, ca ca…" Kha Kính đưa tay ôm chặt lấy Vệ Ảnh, liều mạng hướng trong ngực của hắn nắm chặt! Hắn đem Vệ Ảnh trở thành ca ca của hắn, đây là cảm giác đã lâu chưa từng có, cảm giác được người ỷ lại, toàn tâm toàn ý dựa vào!
“Này… Ta không phỉa ca ca của ngươi…" Vệ Ảnh nhỏ giọng ở bên tai Kha Kính nói!
“Ô… Oa… Ngươi là ca ca, chính là ca ca… Có phải Tiểu Kính không ngoan không, ngươi không để ý tới ta… Ô… Ca ca không cần ly khai ta, ta sẽ ngoan ngoãn…" Kha Kính đem Vệ Ảnh trở thành Kha Hào, lúc đó trong trí nhớ ca ca là duy nhất của mình, chỉ cần vừa không nhìn thấy ca ca, hắn sẽ kích động khóc lớn.
“Ách… Sao lại thế này?" Vệ Ảnh khổ sở nhìn Kha Kính ở trong ngực y khóc lớn, hắn sao lại như một đứa nhỏ ba, bốn tuổi? Trong trí nhớ Thiếu chủ, rất ít khóc, nhưng lúc đó hắn lại vô cùng ỷ lại, dựa vào chính mình, lúc đại tế tự không có ở đó, hắn luôn gọi liên tục Vệ ca ca, không biết từ lúc nào, Thiếu chủ mỗi ngày quay quanh mình không thấy nữa, hắn bắt đầu trở nên độc lập, không như quá khứ ỷ lại chính mình, dựa vào mình… Cũng cách mình càng ngày càng xa!
“Oa… Ô… Ca ca, không nên rời ta nha…" Kha Kính nước mắt đầy mặt, liều mạng bám trên người Kha Kính!
“Ngoan, không phải sợ, ca ca bảo hộ ngươi!" Vệ Ảnh nhìn Kha Kính khóc tựa hồ thấy được Nguyệt Hân Thần nho nhỏ vô lực kia, thương cảm Kha Kính như vậy, liền vụng về nhẹ nhàng ôm Kha Kính, cẩn thận vỗ lưng hắn, an ủi hắn!
Trong lòng Vệ Ảnh loạn thành một đoàn, chẳng biết thế nào cho phải, tựa hồ cực kỳ lâu trước đây, lần đầu gặp Thiếu chủ Nguyệt Hân Thần, hắn cũng một mình ngồi ở trên bậc thang ngoài cung điện của Nguyệt chi cung khóc lớn, đó là lần duy nhất chính mình thấy hắn khóc thương tâm như vậy, lúc đó đồng dạng trẻ người non dạ bản thân gì cũng không biết, gì cũng không làm được, chỉ có thể ôm hắn bất lực khóc, để hắn ở trong ngực của mình, khóc lớn. Thật không ngờ nhiều năm như thế, người bất đồng, lại xuất hiện tình cảnh tương tự…
“Ân… Ân…" Nghe thanh âm ôn nhu, Kha Kính từ từ an tĩnh lại, nhỏ giọng ở trong lòng Vệ Ảnh khóc thút thít!
Chậm rãi đến khi Kha Kính tiến vào mộng đẹp, bàn tay nhỏ bé vẫn chưa yên tâm vẫn nắm chặt cổ áo Vệ Ảnh! Vệ Ảnh vừa muốn lấy tay hắn ra, Kha Kính lại không an ổn ân ân vài cái!
Vệ Ảnh chỉ đành ôm Kha Kính cùng nhau nằm trên cái giường kia, trợn to hai mắt nhìn gia hỏa trong ngực ngủ ngon rất ngọt ngào, mà chính mình lại không có cách nào ngủ, tâm tình không biết tên phức tạp…
Một đêm không chợp mắt thật vất vả tới lúc trời tờ mờ sáng, Vệ Ảnh mới tiến nhập giấc ngủ, trong mơ hắn lại trở về Nguyệt chi cung, nơi đó sinh hoạt như trước yên lặng hòa hài như vậy, trong mộng Vệ Ảnh ôn nhu nhìn Thiếu chủ Nguyệt Hân Thần phía xa dưới tàng cây chơi đùa, coi như là trong mộng Vệ Ảnh cũng chỉ là rất xa nhìn chăm chú, bảo vệ Nguyệt Hân Thần!
Bỗng nhiên ngực một trận đau nhức, đem Vệ Ảnh từ mộng giật mình tỉnh giấc, chính mình bao lâu không có ở trong mộng nhìn thấy Thiếu chủ… Không phải là không nằm mơ, mà là mình căn bản rất ít có thể ngủ, hàng đêm mở to hai mắt nhìn đỉnh cao vót của Nguyệt chi cung, Vệ Ảnh cười tự giễu, thật không ngờ mình trở thành tù nhân, lại có thể an tâm đi vào giấc ngủ, đây là chuyện cười gì, trợn to hai mắt chợt phát hiện một đầu màu đen đầu phóng đại ở trước mắt của mình, một đôi đôi mắt to sáng ngời chớp chớp nhìn mình!
Vệ Ảnh mới vừa rồi còn đang nhớ lại, tựa hồ đã quên bên cạnh mình còn có một nhân vật rất nguy hiểm.
“Ca ca, Tiểu Kính đói bụng…" Tay chủ nhân của đôi mắt to, dùng sức vỗ vào ngực Vệ Ảnh.
“Ngươi lại đang đùa trò gì!" Vệ Ảnh không lưu tình chút nào đem Kha Kính đẩy xuống phía dưới, người này còn cho mình là tiểu oa nhi sao? Sáng sớm an vị ở trên người người khác, còn một bộ vô tội!
“Ca, Tiểu Kính đói bụng rồi…" Kha Kính lại phác trở về trong lòng Vệ Ảnh.
“Ta không phải ca ca ngươi!" Người này thật là đầu bị đụng hư, Vệ Ảnh đưa tay ra sau đầu Kha Kính, quả nhiên phát hiện một cục sung thật to. Xong… Người này đầu óc chân đắc bị đụng hư!
“Ca, không nên sờ, phía sau đau đau…" Kha Kính ánh mắt đen láy nhìn Vệ Ảnh!
“Cùng ta đi…" Vệ Ảnh chợt nhớ tới cái gì? Kéo Kha Kính liền chạy ra cửa, đến trước cửa biệt viện, bình thường nơi ấy sẽ có kết giới Kha Kính bày ra, Kha Kính hiện tại đem đầu óc đụng hư, vậy có phải kết giới liền mở ra không? Vệ Ảnh hướng chỗ cửa ném một tảng đá, “Ba…" Một tiếng, tảng đá bị điện lưu của kết giới quá duyến đánh cho nát bấy!
“Ca ca, xảy ra chuyện gì, tại sao không đi ra, bụng Tiểu Kính thật rất đói, muốn ăn gì đó…" Kha Kính đứng ở phía sau Vệ Ảnh dùng sức kéo ống tay áo Vệ Ảnh!
“Ngoan, đem kết giới này mở ra! Chỉ cần mở kết giới, chúng ta cũng sẽ không đói bụng!" Vệ Ảnh đem Kha Kính hướng chỗ kết giới đẩy một cái… Thừa dịp đầu óc hắn không thanh tỉnh, phiến hắn mở kết giới này, như vậy chính mình liền có cơ hội đi cứu Thiếu chủ ra ngoài!
“Không nên… Thật đáng sợ, tảng đá đều nát, Tiểu Kính nhất định không mở ra!" Kha Kính sợ lui về phía sau vài bước!
“Ngoan, đây là tự Tiểu Kính làm nga?" Vệ Ảnh dụ dỗ Kha Kính, mau… mau… đem kết giới mở ra, nếu không đi ra liền không có thời gian đi cứu Thiếu chủ, cho dù hắn lúc này không mở ra kết giới, bị điện kích trên hàng rào kết giới của bản thân làm bị thương, cũng không liên quan đến mình, không ai sẽ đồng cảm địch nhân của mình không phải sao? Tự nhủ như vậy, trong lòng Vệ Ảnh lại có một tia hỗn loạn không biết tên…
“Phải không? Ca ca, Tiểu Kính nhìn một chút!" Kha Kính quay đầu lại nhìn thoáng qua Vệ Ảnh! Đúng nga, hắn là ca ca, chắc là sẽ không hại Tiểu Kính, phải tin tưởng ca ca, Kha Kính hướng Vệ Ảnh mỉm cười, ừ, phải nhanh lên một chút mở kết giới, nếu không mình và ca ca đều phải đói bụng!
“Ngươi…" Nhìn trước mắt dáng tươi cười thiên chân khả ái như vậy, Vệ Ảnh sợ hãi giật mình, nếu như dùng thủ đoạn hèn hạ như thế, sát hại Kha Kính, vậy không phải mình với người Hắc tộc âm hiểm ác độc như nhau sao? Nhìn bộ dáng Kha Kính bây giờ, bất quá chỉ là tâm trí của một hài tử chỉ có ba, bốn tuổi mà thôi… Mà đứa bé này hiện tại, vẫn là ỷ lại hắn như vậy, không chút nào biết mình muốn thương tổn hắn! Toàn tâm toàn ý ỷ lại chính mình…"Vệ ca ca… Vệ ca ca…" Vệ Ảnh trong đầu quay về lúc Nguyệt Hân Thần vây quanh ở bên cạnh mình ngọt ngào gọi!
“Đau…" Kha Kính ngón tay của còn chưa đụng tới kết giới, đã bị tiểu điện lưu quanh thân kết giới, làm bị thương… Thống khổ cực kỳ hắn quay đầu lại nhìn Vệ Ảnh một chút, chỉ là vừa nghĩ nếu như không đem kết giới này xóa đi, ca ca và mình không phải là cả đời đều phải ở chỗ này đói bụng sao? Không nên… Tuyệt đối không nên… Nghĩ Kha Kính chính là muốn dùng tay chạm kết giới…
“Chờ một chút…" Vệ Ảnh kéo Kha Kính muốn chạm vào kết giới!
“Ca ca???" Kha Kính nháy đôi mắt thật to xinh đẹp nghi hoặc nhìn Vệ Ảnh, không rõ vì sao ca ca ngăn mình lại!
“Ngoan… Ca ca đùa ngươi thôi, đến… Ca ca dẫn ngươi đi ăn…" Bị ánh mắt như nước ngày đó kích động, vô luận như thế nào, Vệ Ảnh phát hiện mình không thể làm được chuyện thương tổn Kha Kính,… ít nhất …, hiện tại không được… Quyết định chờ đến lúc Kha Kính hồi phục, lại tranh cao thấp đi, chính diện giao thủ, chính mình cũng sẽ không tệ hơn so với hắn!
“Di?? Ca ca không phải nói không đi ra, không có cơm ăn sao?"
“Ôi ôi, ngoan… Ca ca lừa ngươi, ca ca muốn thử xem năng lực của ngươi, cho nên mới để Tiểu Kính mở kết giới, nhưng bây giờ phát hiện, Tiểu Kính năng lực còn chưa đủ, cho nên đi… Chúng ta đi hậu viện, nơi đó có đồ ăn…"Vệ Ảnh nói rồi lại kéo Kha Kính về hậu viện… Đích xác hậu viện có một tiểu trù phòng, nơi này gì cũng có, cũng đủ hai người ăn mấy tháng gì đó, Vệ Ảnh ngay từ đầu bị giam ở chỗ này, Kha Kính để người đem đến đầy đủ thức ăn, không phải vì muốn y không đói bụng chết, mà là muốn giam hắn!
“Hừ? Ca ca, ngươi không được ở đây lừaTiểu Kính, nếu không cũng không để ý tới ngươi nữa!" Kha Kính nhíu chặc lông mi, chu cái miệng nhỏ nhắn trừng mắt Vệ Ảnh! Không nói ra được khả ái…
“Hảo hảo hảo, ca ca sẽ không lừa ngươi nữa!" Người này rõ ràng khi còn bé là phi thường khả ái, sao vậy sau khi lớn lên tính cách lại trở nên âm u như vậy? Nghi ngờ trong lòng, hắn rốt cuộc đã từng trải qua cái gì? Âm thanh thê lương như vậy, thân là Nhị thiếu chủ của Hắc tộc, ai lại dám đối với hắn như vậy!
Bận rộn từ sáng sớm, cuối cùng đem cơm nước bưng lên bàn, Kha Kính đã đói ghé vào trên bàn, hữu khí vô lực nhìn Vệ Ảnh đem một dĩa cơm ngon miệng để trước mặt hắn!
“Ca ca, Tiểu Kính có thể không ăn những … hạt đậu này…" Thật là xa nghe thấy vị đạo của đậu tương, Kha Kính liền đem mặt nhăn thành một đoàn.
“Mau ăn…" Vệ Ảnh sắc mặt không tốt nhìn hắn, hiểu được ăn cũng không tệ, còn dám lựa lựa chọn chọn.
“Nga…" Kha Kính cẩn thận lựa đậu tương cùng tiểu thịt ti rán, chỉ gắp thịt ti bên trong, đậu tương hắn ngay cả chạm cũng không muốn!
“Không thể kén ăn, kén ăn không tốt! Ăn nhiều đậu một chút đối thân thể mới có lợi…" Vệ Ảnh hình như lại thấy được Thiếu chủ Nguyệt Hân Thần lúc đó, bệnh kén ăn của Nguyệt Hân Thần cũng rất nghiêm trọng, cũng đặc biệt ghét loại đậu gì đó! Tiếp, Vệ Ảnh múc một muỗng đậu để vào trong chén của Kha Kính.
“Ca… Có thể không ăn không, vị đạo của đậu cực kỳ đáng ghét… Ta muốn ăn đùi gà bên kia…" Kha Kính đáng thương đều nhanh muốn khóc, ca ca, ngày hôm nay trở nên cực kỳ đáng ghét, quá khứ ca ca chưa bao giờ ép mình ăn thứ mình không thích ăn!
“Không được, không ăn hết đậu trong chén, sẽ không được ăn đùi gà…" Người này sao lại cùng Thiếu chủ lúc đó giống nhau như đúc, mỗi ngày chỉ đòi ăn đùi gà.
“Ô… Không ăn…" Kha Kính rõ ràng cầm chén và chiếc đũa ném trên bàn!
“Không ăn sẽ bị đói a!"
“Ô… Ca ca đáng ghét nhất…" Kha Kính vừa khóc vừa chạy vào ngọa thất, “Đông…" Một tiếng đem cửa phòng đóng sầm!
“Ô… Oa… Oa… Thối ca ca, phôi ca ca… Ca ca đáng ghét chết tiệt…" Xuyên qua khe cửa, tiếng khóc đáng sợ kia không ngừng truyền đến tai Vệ Ảnh!
Hừ… Muốn khóc liền khóc đi, dù sao cũng khóc đến chết, vừa lúc trên đời ít đi một tên đại bại hoại, một canh giờ trôi qua… hai canh giờ trôi qua… Nguyên bản to tiếng khóc dần dần trở nên khàn khàn… Trầm thấp…
Có nên đi vào xem hắn hay không ni? Hắn hành vi hiện tại vẫn chỉ là đứa bé, ngẫm lại khi còn bé thiếu chủ cũng là bởi vì cung chủ buộc hắn ăn đậu không cho hắn ăn đùi gà, cuối cùng tuyệt thực mà té xỉu…
Đẩy cửa phòng ra, thấy thân ảnh trên giường co lại thành một đoàn, nhẹ nhàng đi tới, phát hiện gia hỏa này tẫn nhiên khóc khóc… Khóc khóc mệt… Khóc đến ngủ…
“Này…" Vệ Ảnh nhẹ nhàng thúc Kha Kính…
“Không nên… Mụ mụ… Không… Phu nhân, ta sai rồi… Cầu ngươi… Không nên đánh Tiểu Kính, Tiểu Kính sẽ ngoan ngoãn… Tiểu Kính sẽ không đòi muốn ca ca…" Vệ Ảnh nghe mộng ngữ của Kha Kính, vùng xung quanh lông mày nhăn thành một đoàn, người này khi còn bé quá rốt cuộc là sống ra sao, sao lại có nhiều ác mộng như thế…
“Ô… Không nên… Không nên… Tiểu Kính mà sẽ không khóc, cũng sẽ không mỗi ngày kêu muốn ca ca… Tiểu Kính sẽ ngoan ngoãn… Không nên đánh ta có được hay không… Phu nhân… Tiểu Kính thật biết sai rồi… Ô… Đau quá…" Kha Kính trong lúc ngủ mơ biểu tình càng ngày càng đáng sợ, một đôi tay không ngừng vung…
“Ca ca… Ngươi đang ở đâu?? Nhanh lên một chút trở về… Tiểu Kính lạnh quá đau quá… Ô…" Kha Kính không biết đang mơ gì, giấc mộng này khiến hắn thống khổ như vậy…
“Tỉnh tỉnh tỉnh…" Vệ Ảnh dùng sức đem Kha Kính lay tỉnh.
“Ca ca, ngươi đã trở về… Ngươi không có bị phu nhân đuổi đi đúng hay không? Tiểu Kính rất sợ hãi, phu nhân rất thích đánh Tiểu Kính, Tiểu Kính lại không có phạm lỗi, rất ngoan thật biết điều… Nàng còn muốn đem Tiểu Kính nhốt tại trong phòng đen, ca ca, ngươi phải bảo vệ Tiểu Kính…" Kha Kính sợ liều mạng rúc trong lòng Vệ Ảnh!
“Ân…" Bóng ma tuổi thơ của người này thật đúng là không nhỏ, mẫu thân của mình không cho gọi, còn phải trở thành công cụ trút giận của nàng, mạng của người này thật đúng là…
Vệ Ảnh bị Kha Kính làm cho nghĩ không ra, ai… Người này nếu như cả đời đều là cái dạng này nên làm sao?
“Ca ca, không nên rời Tiểu Kính…" Kha Kính đem đầu tựa ở trong lòng Vệ Ảnh.
“Mau đi ăn cơm đi…" Vệ Ảnh ở trên người Kha Kính lại một lần nữa thấy được hình bóng của Nguyệt Hân Thần, đồng dạng khả ái như vậy, hướng mình làm nũng…
“Ca, cơm nước xong có thể được bồi Tiểu Kính cùng tắm không nha? Tiểu Kính thật là thúi thúi…"
“Ách…" Vệ Ảnh mặt có chút bắt đầu co quắp, tại sao Kha Kính và tiểu cô nương như nhau, tự mình tắm rửa không được sao? Vì sao còn phải có người bồi… Thật chẳng phải như tiểu cô nương, ngày sau ngay cả đi nhà cầu cũng muốn để cho mình bồi sao?
“Ca ca, có được hay không vậy… Tiểu Kính mà có thể giúp ngươi chà lưng nga… Tựa như ngươi trước đây chà cho Tiểu Kính, rất thoải mái…" Kha Kính ôm cánh tay Vệ Ảnh làm nũng!
“Hảo…" Dù sao Vệ Ảnh cũng nhớ đến ngày cùng Nguyệt Hân Thần ở Nguyệt chi cung cùng nhau nghịch nước…
“Nga… Thật tốt quá, Tiểu Kính lại có thể cùng ca ca tắm…" Kha Kính vui vẻ ở trong phòng nhảy nhảy, nhìn hắn cái dạng này…
Hình như lại một lần nữa thấy được…"Vệ Ảnh ca ca, Vệ Ảnh ca ca… Chúng ta cùng đi phía sau núi tắm…" Thấy mặt mũi quen thuộc, tóc dài màu bạc trắng, tử mâu mê người, còn có nụ cười ngọt ngào, Vệ Ảnh mặt lạnh như băng chuyển thành một tia mỉm cười ấm áp…
“Ca, ta ăn no, ta có đem đậu ngươi đặt ở trong bát ta toàn bộ ăn sạch nga…" Nhìn miệng Kha Kính đầy mỡ, đem chén không ăn sạch sẽ đưa đến trước mặt của mình… Vệ Ảnh ôn nhu xoa đầu của hắn, mỉm cười…
“Ngoan…" Vệ Ảnh nắm tay nhỏ của Kha Kính, hướng tiểu táo đường (nhà tắm)trong biệt viện đi đến, trước khi ăn cơm, Vệ Ảnh ở trong hầm lửa của tiểu táo đường thả củi lửa, đun nước nóng, vốn định một người sau khi ăn xong đến tắm, thật không ngờ lần này lại thêm một người…
“Ta nhất định phải giúp ca ca chà lưng…" Dọc đường đi Kha Kính đều rất vui vẻ, ca ca ly khai thật lâu rốt cục đã trở về… Kha Kính từ lúc hắn tỉnh lại một cái chớp mắt, liền đem Vệ Ảnh trở thành ca ca của hắn, ôn nhu ca ca kia trước khi rời đi vẫn đối với hắn đều rất…
“Tinh… Đinh…" Từng tiếng cổ cầm, dưới bầu trời vắng vẻ của Hắc tộc vang vọng.
Là ai? Tại đây nửa đêm còn một mình đánh đàn? Tại Hắc tộc, trừ mình ra còn có ai trong đêm dài đằng đẳng mất ngủ… Vệ Ảnh cau mày nằm ở trên cỏ nhìn trời đầy sao, nếu là sao thật tốt, cao như vậy xa như vậy không cách nào có thể nhốt. Mà hắn, chẳng biết lúc nào mới có thể tự do!
“Đinh…" Một tiếng, tiếng cầm cổ đột nhiên ngừng lại, đàn đứt dây? Vệ Ảnh cười lạnh một chút, là ai, cùng y tâm sự nặng nề sao?
“Đông… Đông…" Trong sân vắng vẻ tiếng bước chân phiền lòng, khiến Vệ Ảnh nhíu mày, ai vậy? Nửa đêm còn không đi ngủ, chạy đến đây, hay là nói Hắc tộc có tập quán nửa đêm thẩm vấn phạm nhân!
“Ôi ôi… Nguyên lai ngươi ở nơi này… Ta… Ách… Ta nói ngươi sao có khả năng… Ách… Có khả năng chạy khỏi kết giới của ta?" Vệ Ảnh xoay người quay đầu lại, liền phát hiện một đạo hắc ảnh nhào lên, hơn nữa còn là một thân tửu khí…
“Tránh ra… Tửu quỷ…" Vệ Ảnh không có đứng ngay ngắn liền bị té nhào trên cỏ, dùng sức muốn đẩy Kha Kính trên người ra.
“Không nên cử động… Cử động nữa, ta sẽ dùng roi quất ngươi…" Kha Kính vauwf nấc cụt vừa uy hiếp Vệ Ảnh.
“Tửu quỷ… Cút…" Vệ Ảnh nhẫn nại có hạn…
“Không nên cử động, để ta xem thật kỹ một chút nam nhân Nguyệt tộc rốt cuộc có mị lực gì?" Tay Kha Kính dùng sức nắm khuôn mặt của Vệ Ảnh, đầu thật choáng… Mắt thật hoa… Thấy không rõ mặt người.
“Ca… Ca… Ghét nhất… Thật vất vả trở về cũng không… Ách… Để ý ta, kháo… Cái tên Nguyệt Hân Thần kia có gì tốt… Đều không phải bán hắn sẽ sinh bảo bảo… Ca ca trước đây đều không phải cái dạng này …" Kha Kính dùng sức đánh mặt của Vệ Ảnh, tức giận đến cực điểm…
“Ôi… Nguyên lai ngươi đang ghen tỵ Thiếu chủ đẹp hơn ngươi…" Hừ… Ai sẽ thích một tên động một chút là đánh người, quất người dã man.
“Câm miệng… Hắn chỗ nào ta đẹp, ngươi nói…" Kha Kính dùng sức ôm Vệ Ảnh lúc ẩn lúc hiện, rồi lại hung hang tát Vệ Ảnh một bạt tai!
“Người điên… Ngươi mau buông tay… Chỉ bằng điểm ấy Thiếu chủ đều mạnh hơn ngươi, hắn sẽ không giống một người điên loạn đánh người, cũng sẽ không đem đầu người khác chạm mặt đất…" Vệ Ảnh hất tay mặc kệ cái tên điên này, đẩy tửu quỷ Kha Kính qua một bên.
“Hảo hảo… Ta không đánh ngươi, ngươi nói ta nhìn có được hay không?" Tuy bị Vệ Ảnh đẩy ngã xuống đất, nhưng uống quá nhiều rồi Kha Kính cũng không có tức giận. Sau đó kéo cánh tay Vệ Ảnh hỏi y chính mình nhìn có được hay không?
“Nhục nhã…"
“Ba…" Vệ Ảnh lời mới nói ra miệng, Kha Kính liền tát y một bạt tai.
“Nói, ta nhìn có được hay không?"
“Xấu chết…"
“Ba…" Lại một bạt tai…
“Ngươi đánh chết ta cũng không có, không phải là ta ở trong kết giới của ngươi không phản kháng được ngươi sao? Người quái dị chính là người quái dị… Đánh chết ta, ngươi vẫn là người quái dị…"
“Ba… Ba… Ba… Ba…" Liên tiếp mấy cái bạt tai… Khóe miệng Vệ Ảnh lưu lại một vệt máu!
“Ta rốt cuộc nhìn có được không? Ách… Nói… Là ta đẹp, hay là cái tên Nguyệt Hân Thần kia đẹp?" Kha Kính dùng sức lắc Vệ Ảnh không để ý tới nữa hắn…
“Không… Nói… Nói, là ta đẹp… Ách… Hắc hắc… Ta chỉ biết ta so với Nguyệt Hân Thần đẹp hơn… Ôi…" Kha Kính hướng Vệ Ảnh không để ý tới hắn cười khúc khích.
“Hừ…"
“Ngươi hừ… Cái gì… Ta vốn chính là so với Nguyệt Hân Thần đẹp hơn, Nguyệt Hân Thần có gì giỏi, nếu như ca ca không phải là vì muốn người thừa kế Nguyệt tộc kia, mới sẽ không thích hắn ni… Ách…" Kha Kính mắt say lờ đờ sương mù đắc ý hướng Vệ Ảnh cười khúc khích.
“Ngươi nói cái gì?"
“Ta nói ca ca ta chính là vì khiến Nguyệt Hân Thần sinh bảo bảo cho hắn mới có thể đem hắn lừ đến Hắc tộc, cái tên đần đần kia, thật cho rằng ca ca yêu hắn… Không nên ngu… Ca ca không có khả năng thích hắn… Ách… Ha ha ha… Ta mới là bảo bối trong lòng ca ca!" Nói xong Kha Kính liền ghé vào trên người Vệ Ảnh ngủ…
“Này… Ngươi đứng lên cho ta, nói rõ ràng…" Lần này lại khiến Vệ Ảnh lo lắng như… Hắn dùng sức muốn lay tỉnh Kha Kính nhưng Kha Kính ngoại trừ ngáy khò khò, cũng không có phản ứng gì khác!
Vệ Ảnh trong lòng đau xót, thiếu chủ chính mình từ nhỏ bảo vệ, quan tâm, bây giờ lại bị địch nhân bụng dạ khó lường ôm vào trong lòng, mà chính mình lại không bản lĩnh bị nhốt ở chỗ này, ngực một trận phẫn nộ cùng không cam lòng, cúi đầu, hung hăng nhìn chằm chằm Kha Kính trong lòng ngực mình ngủ như đứa trẻ vậy, nhưng lúc thấy được thụy nhan vô cùng ngây thơ của hắn lúc này, trong lòng lại chẳng biết vì sao, hơi run lên…
Thật không ngờ Kha Kính mà mình hận thấu xương cũng là một người tịch mịch cô độc, nguyên bản còn tưởng rằng hắn là một Nhị điện hạ cao cao tại thượng, được người cưng chìu đến hư, dùng sức lắc đầu, Vệ Ảnh ngươi điên rồi, ngươi cư nhiên ở chỗ này đồng cảm với địch nhân, Vệ Ảnh tự nói với mình, hắn muốn trả thù, muốn trả thù cái tên lơ đãng rơi vào trong tay mình, đúng, giết hắn… Giết hắn!
Bóp cổ Kha Kính không có ý thức, từ từ siết chặt, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo vì hít thở không thông bắt đầu đỏ lên, phát xanh, tím bầm…
Không… Ta không thể làm như thế, nếu như ở chỗ này giết hắn, người Hắc tộc vạn nhất tức giận giết mình cùng Thiếu chủ, làm sao đây? Chính mình chết không có gì đáng tiếc, nhưng làm liên lụy tới Thiếu chủ lại… Vệ Ảnh nghĩ liền buông hai tay, hừ, cho dù ta không giết ngươi, nhưng cũng sẽ đổi một phương pháp khác giáo huấn ngươi, ta muốn đem thống khổ trên người Thiếu chủ của ta, từ trên người Hắc tộc các ngươi đòi lại gấp mười, gấp trăm lần!
“Ừ…" Người trên giường bị trói chặt, rốt cục bởi vì ngủ không được thoải mái mà bắt đầu không an ổn tỉnh lại…
“Lạnh…" Kha Kính chịu đựng đau đơn trong đầu, mắt hơi mở…
“Ngươi rốt cục cũng tỉnh, nếu như không tỉnh, khiến ta quá thất vọng rồi…"
Ai… Ai đang nói chuyện, Kha Kính mở mắt phát hiện mình bị lột sạch y phục, tứ chi mở rộng ra bị trói chặt trên giường lớn…
“A…" Kha Kính nhịn không được thét lên…
“Kêu đi kêu đi… Ta còn thật muốn cảm tạ kết giới của ngươi, ở trong kết giới này cho dù kêu đến chết cũng sẽ không có người nghe được…" Vệ Ảnh mặt vẫn luôn không lộ vẻ gì, xuất hiện một tia cười đắc ý.
“Mau… Cởi ra cho ta…"
“Không…"
“Ngươi lần đầu tiên cùng ta nói nhiều như thế, thế nhưng ta thà rằng ngươi không nói, nhanh cởi trói cho ta…"
“Sẽ không…" Hai từ như trước, Vệ Ảnh lại bắt đầu tích tự như kim! (tiếc từ như vàng)
“Ngươi muốn gì… Lạnh quá…" Không có y phục che thân Kha Kính ở trên giường rùng mình một cái…
“Thả ta, thả Thiếu chủ của ta!"
“Mẹ nó, ngươi nằm mơ…"
“Ngươi xác định ngươi không thả…"
“Muốn giết cứ giết… Cho dù muốn ta thả Nguyệt Hân Thần, cũng không có cửa…"
“Ta vì sao phải giết ngươi?" Vệ Ảnh lần đầu tiên ở trước mặt Kha Kính cười khanh khách…
Tay của Vệ Ảnh đặt trên bụng của Kha Kính tuy rằng khá trắng nhưng cũng rất rắn chắc, ở xung quanh cái rốn nhỏ chính giữa kia vẽ loạn.
“Ngươi muốn làm gì?" Kha Kính bắt đầu khẩn trương, hắn không phải là muốn…
“Làm việc đại ca ngươi đối Thiếu chủ nhà ta đã làm…"
Tay Vệ Ảnh chậm rãi trượt xuống dưới “Nhanh lên một chút, có muốn thả người không, không thì lúc sau cho dù ngươi muốn thả người cũng đã muộn…" Tay Vệ Ảnh một bên xoa tiểu hành còn đang ngủ, miệng một bên còn không ngừng uy hiếp Kha Kính.
“Hừ… Có bản lĩnh liền động thủ đi… Ta coi như là bị cẩu cắn một cái!"
“Bị cẩu cắn một cái?" Vệ Ảnh cười lạnh. Hừ, chết đã đến nơi còn cố cãi, một hồi ngươi chờ coi!
Tay Vệ Ảnh tại tiểu hành mềm vuốt lên xuống… Từ từ tiểu hành biến thành màu hồng, bắt đầu cứng rắn…
“Xem ra, ngươi còn chậm rãi hưởng thụ… Có phải Hắc lang tộc đều dâm đãng giống ngươi…"
“Câm miệng, con chó Nguyệt tộc không biết xấu hổ…" Kha Kính đỏ mặt hướng Vệ Ảnh nhổ ngụm nước bọt…
“Chậm rãi mắng… Một hồi ngươi chịu… Ngươi kêu càng cao ta càng thoải mái…" Vệ Ảnh không thèm để ý đem nước bọt trên mặt lau đi.
“Hừ…"
Vệ Ảnh đem tiểu hành bắt đầu chảy lộ thủy dùng sợi dây nhỏ trói lại, lại chạy vào trong viện tìm mấy cây cỏ đuôi chó, dùng lông của cỏ đuôi chó ở trên người Kha Kính vẽ tới vẽ lui…
“Ân…" Kha Kính gắt gao cắn môi dưới, không muốn mở miệng hướng Vệ Ảnh cầu xin tha thứ, lúc này hướng địch nhân cầu xin tha thứ sẽ chỉ khiến địch nhân sung sướng hơn.
Lông cỏ đuôi chó, từ hầu kết của Kha Kính bắt đầu xuống phía dưới không ngừng gãi ngứa, không ngừng trêu đùa lên xuống làm hầu kết chuyển động, tựa hồ ngoạn đủ, Vệ Ảnh cởi thượng y của mình, hướng chỗ hầu kết của Kha Kính hung hăng cắn một cái.
“A… Biến thái… Đau chết…" Kha Kính đau đến hung hang kêu một tiếng.
“Đau? Đau đến nói, vì sao cái cây phía dưới của ngươi còn thẳng tắp? Xem ra ngươi cũng rất hưởng thụ!"
“Thối lắm… Không phải hai chúng ta trao đổi, để ta tới cắn ngươi thử xem?" Kha Kính hướng Vệ Ảnh nhe răng trợn mắt, muốn cắn y, nhưng bị trói không thể nhúc nhích, ngay cả nhào mấy cái cũng vô ích!
“A…" Đón Kha Kính lại thét lên…
Vệ Ảnh cầm cẩu vĩ ba thảo trong tay, đâm vào hậu huyệt của Kha Kính… Đâm vào, lại rút ra, đâm vào, lại rút ra… Đến lúc này một lần lại thêm một, dù sao phía đầu cỏ đuôi chó quả thực là lông mao, không… tay có đâm vào chút… huyệt khẩu bởi vì cẩu vĩ ba thảo một vào một ra bắt đầu trở nên sưng đỏ.
“Ô…" Thật là khó chịu, tên gia hỏa biến thái này còn muốn dằn vặt mình bao lâu… Kha Kính càng ngày càng khó mà chịu được đau khổ ở chỗ mẫn cảm kia…
“Vương bát đản, trứng thối, Vệ Ảnh chết tiệt ngươi tốt nhất đừng để cho ta tốt trở lại, không thì ta… Ô… Nhất định phải quất chết ngươi!" Kha Kính ở giữa giường uốn tới ẹo lui, chết tiệt cỏ đuôi chó khiến hắn ngứa đến muốn đâm đầu chết đi!
“Ôi, ta chờ ngươi tốt rồi sau lại quất chết ta!" Ngón tay Vệ Ảnh liền ở nơi nào đó dùng sức thọc hai cái.
“Ô… Đau…" Kha Kính bị y chỉnh chỉ có thể nằm ở nơi đó không ngừng ai khiếu…
Kha Kính khó chịu cố sức giãy dụa, lắc đầu, nhưng không có chú ý góc giường, “Đau…" Một tiếng, Kha Kính lại yên tĩnh…
Vệ Ảnh cũng không có lưu ý, cho là hắn chỉ là đụng đến hôn mê, hay là làm bộ không có phản ứng!
Nửa ngày…
“A… Không nên… Không nên đánh ta… Không nên…" Phản ứng của Kha Kính bắt đầu trở nên kỳ quái, Vệ Ảnh ngừng động tác trong tay, vỗ nhẹ mặt của hắn!
“Không nên… Đau… Đau chết ta… Ca ca… Ca ca… Ca… Ngươi ở đâu… Cứu ta…" Kha Kính toàn thân cao thấp bắt đầu hơi co giật, cả người phát run.
“Không nên… Không nên lại đánh ta, ta sẽ ngoan ngoãn, van ngươi, ta sẽ ở trong tiểu viện ngoan ngoãn đợi đâu cũng không chạy, đâu cũng không đi, không nên đánh ta… Đau…" Kha Kính toàn thân đau đến đổ mồ hôi!
“Này… Ngươi, ngươi xảy ra chuyện gì?" Vệ Ảnh phát hiện Kha Kính này thật có chút không đúng lắm, nhãn thần bất lực hốt hoảng, không giống một người bình thường, hắn xảy ra chuyện gì? Vệ Ảnh nhìn kĩ hắn, này chẳng lẽ lại là một quỷ kế đi?
“Không nên… Ca ca, ngươi đã đi đâu… Mau cứu Tiểu Kính đi! Tiểu Kính không bao giờ … chọc ngươi tức giận nữa… Không bao giờ … nữa…" Kha Kính toàn thân co quắp đến lợi hại, tứ chi dùng sức giãy dụa, muốn bỏ đi dây cột trên người mình.
“Ngươi ở đây giở quỷ kế gì?"
“Ô… Ca ca, Tiểu Kính đau quá… Lạnh quá… Ô…" Trong mắt tôi tăm, rơi xuống giọt nước mắt lớn, dịch thể trong suốt này theo gương mặt trượt xuống, tựa hồ chạm đến tâm huyền sâu trong nội tâm Vệ Ảnh. Đây là nước mắt sao? Nguyên lai người Hắc tộc cũng sẽ thương tâm, cũng sẽ khóc, hơn nữa còn là ấm ấm.
Thiếu chủ, chưa bao giờ khóc, Thiếu chủ vẫn luôn mỉm cười, cười như ánh dương quang vậy, không biết từ lúc nào, Vệ Ảnh, bị dáng tươi cười xinh đẹp đó mê hoặc, biết rất rõ là không thể, lại sâu hãm trong đó, Vệ Ảnh giúp hắn cởi trói, an ủi tứ chi của hắn, mong muốn hắn có thể tỉnh táo lại!
“Này… Ngươi tỉnh tỉnh!" Nhìn Kha Kính bất lực như vậy, Vệ Ảnh không còn cho là hắn đang giở quỷ kế gì, nhìn Kha Kính ở ngực mình mệt mỏi co lại thành một đoàn, Vệ Ảnh tựa hồ thấy được thân ảnh khi còn nhỏ, cô độc trong Nguyệt chi cung, thiếu chủ? Tại sao lại từ trên người Hắc lang tộc thấy được hình bóng của Thiếu chủ? Vệ Ảnh mê muội, dáng dấp Nguyệt Hân Thần khi còn nhỏ cùng Kha Kính trong ngực không ngừng ở trước mắt Vệ Ảnh thay thế nhau, bản thân Vệ Ảnh hầu như không biết rõ trong lòng là Kha Kính hay là Nguyệt Hân Thần?
“Ca ca… Trở về… Tiểu Kính lạnh quá, ca ca…" Kha Kính đưa tay ôm chặt lấy Vệ Ảnh, liều mạng hướng trong ngực của hắn nắm chặt! Hắn đem Vệ Ảnh trở thành ca ca của hắn, đây là cảm giác đã lâu chưa từng có, cảm giác được người ỷ lại, toàn tâm toàn ý dựa vào!
“Này… Ta không phỉa ca ca của ngươi…" Vệ Ảnh nhỏ giọng ở bên tai Kha Kính nói!
“Ô… Oa… Ngươi là ca ca, chính là ca ca… Có phải Tiểu Kính không ngoan không, ngươi không để ý tới ta… Ô… Ca ca không cần ly khai ta, ta sẽ ngoan ngoãn…" Kha Kính đem Vệ Ảnh trở thành Kha Hào, lúc đó trong trí nhớ ca ca là duy nhất của mình, chỉ cần vừa không nhìn thấy ca ca, hắn sẽ kích động khóc lớn.
“Ách… Sao lại thế này?" Vệ Ảnh khổ sở nhìn Kha Kính ở trong ngực y khóc lớn, hắn sao lại như một đứa nhỏ ba, bốn tuổi? Trong trí nhớ Thiếu chủ, rất ít khóc, nhưng lúc đó hắn lại vô cùng ỷ lại, dựa vào chính mình, lúc đại tế tự không có ở đó, hắn luôn gọi liên tục Vệ ca ca, không biết từ lúc nào, Thiếu chủ mỗi ngày quay quanh mình không thấy nữa, hắn bắt đầu trở nên độc lập, không như quá khứ ỷ lại chính mình, dựa vào mình… Cũng cách mình càng ngày càng xa!
“Oa… Ô… Ca ca, không nên rời ta nha…" Kha Kính nước mắt đầy mặt, liều mạng bám trên người Kha Kính!
“Ngoan, không phải sợ, ca ca bảo hộ ngươi!" Vệ Ảnh nhìn Kha Kính khóc tựa hồ thấy được Nguyệt Hân Thần nho nhỏ vô lực kia, thương cảm Kha Kính như vậy, liền vụng về nhẹ nhàng ôm Kha Kính, cẩn thận vỗ lưng hắn, an ủi hắn!
Trong lòng Vệ Ảnh loạn thành một đoàn, chẳng biết thế nào cho phải, tựa hồ cực kỳ lâu trước đây, lần đầu gặp Thiếu chủ Nguyệt Hân Thần, hắn cũng một mình ngồi ở trên bậc thang ngoài cung điện của Nguyệt chi cung khóc lớn, đó là lần duy nhất chính mình thấy hắn khóc thương tâm như vậy, lúc đó đồng dạng trẻ người non dạ bản thân gì cũng không biết, gì cũng không làm được, chỉ có thể ôm hắn bất lực khóc, để hắn ở trong ngực của mình, khóc lớn. Thật không ngờ nhiều năm như thế, người bất đồng, lại xuất hiện tình cảnh tương tự…
“Ân… Ân…" Nghe thanh âm ôn nhu, Kha Kính từ từ an tĩnh lại, nhỏ giọng ở trong lòng Vệ Ảnh khóc thút thít!
Chậm rãi đến khi Kha Kính tiến vào mộng đẹp, bàn tay nhỏ bé vẫn chưa yên tâm vẫn nắm chặt cổ áo Vệ Ảnh! Vệ Ảnh vừa muốn lấy tay hắn ra, Kha Kính lại không an ổn ân ân vài cái!
Vệ Ảnh chỉ đành ôm Kha Kính cùng nhau nằm trên cái giường kia, trợn to hai mắt nhìn gia hỏa trong ngực ngủ ngon rất ngọt ngào, mà chính mình lại không có cách nào ngủ, tâm tình không biết tên phức tạp…
Một đêm không chợp mắt thật vất vả tới lúc trời tờ mờ sáng, Vệ Ảnh mới tiến nhập giấc ngủ, trong mơ hắn lại trở về Nguyệt chi cung, nơi đó sinh hoạt như trước yên lặng hòa hài như vậy, trong mộng Vệ Ảnh ôn nhu nhìn Thiếu chủ Nguyệt Hân Thần phía xa dưới tàng cây chơi đùa, coi như là trong mộng Vệ Ảnh cũng chỉ là rất xa nhìn chăm chú, bảo vệ Nguyệt Hân Thần!
Bỗng nhiên ngực một trận đau nhức, đem Vệ Ảnh từ mộng giật mình tỉnh giấc, chính mình bao lâu không có ở trong mộng nhìn thấy Thiếu chủ… Không phải là không nằm mơ, mà là mình căn bản rất ít có thể ngủ, hàng đêm mở to hai mắt nhìn đỉnh cao vót của Nguyệt chi cung, Vệ Ảnh cười tự giễu, thật không ngờ mình trở thành tù nhân, lại có thể an tâm đi vào giấc ngủ, đây là chuyện cười gì, trợn to hai mắt chợt phát hiện một đầu màu đen đầu phóng đại ở trước mắt của mình, một đôi đôi mắt to sáng ngời chớp chớp nhìn mình!
Vệ Ảnh mới vừa rồi còn đang nhớ lại, tựa hồ đã quên bên cạnh mình còn có một nhân vật rất nguy hiểm.
“Ca ca, Tiểu Kính đói bụng…" Tay chủ nhân của đôi mắt to, dùng sức vỗ vào ngực Vệ Ảnh.
“Ngươi lại đang đùa trò gì!" Vệ Ảnh không lưu tình chút nào đem Kha Kính đẩy xuống phía dưới, người này còn cho mình là tiểu oa nhi sao? Sáng sớm an vị ở trên người người khác, còn một bộ vô tội!
“Ca, Tiểu Kính đói bụng rồi…" Kha Kính lại phác trở về trong lòng Vệ Ảnh.
“Ta không phải ca ca ngươi!" Người này thật là đầu bị đụng hư, Vệ Ảnh đưa tay ra sau đầu Kha Kính, quả nhiên phát hiện một cục sung thật to. Xong… Người này đầu óc chân đắc bị đụng hư!
“Ca, không nên sờ, phía sau đau đau…" Kha Kính ánh mắt đen láy nhìn Vệ Ảnh!
“Cùng ta đi…" Vệ Ảnh chợt nhớ tới cái gì? Kéo Kha Kính liền chạy ra cửa, đến trước cửa biệt viện, bình thường nơi ấy sẽ có kết giới Kha Kính bày ra, Kha Kính hiện tại đem đầu óc đụng hư, vậy có phải kết giới liền mở ra không? Vệ Ảnh hướng chỗ cửa ném một tảng đá, “Ba…" Một tiếng, tảng đá bị điện lưu của kết giới quá duyến đánh cho nát bấy!
“Ca ca, xảy ra chuyện gì, tại sao không đi ra, bụng Tiểu Kính thật rất đói, muốn ăn gì đó…" Kha Kính đứng ở phía sau Vệ Ảnh dùng sức kéo ống tay áo Vệ Ảnh!
“Ngoan, đem kết giới này mở ra! Chỉ cần mở kết giới, chúng ta cũng sẽ không đói bụng!" Vệ Ảnh đem Kha Kính hướng chỗ kết giới đẩy một cái… Thừa dịp đầu óc hắn không thanh tỉnh, phiến hắn mở kết giới này, như vậy chính mình liền có cơ hội đi cứu Thiếu chủ ra ngoài!
“Không nên… Thật đáng sợ, tảng đá đều nát, Tiểu Kính nhất định không mở ra!" Kha Kính sợ lui về phía sau vài bước!
“Ngoan, đây là tự Tiểu Kính làm nga?" Vệ Ảnh dụ dỗ Kha Kính, mau… mau… đem kết giới mở ra, nếu không đi ra liền không có thời gian đi cứu Thiếu chủ, cho dù hắn lúc này không mở ra kết giới, bị điện kích trên hàng rào kết giới của bản thân làm bị thương, cũng không liên quan đến mình, không ai sẽ đồng cảm địch nhân của mình không phải sao? Tự nhủ như vậy, trong lòng Vệ Ảnh lại có một tia hỗn loạn không biết tên…
“Phải không? Ca ca, Tiểu Kính nhìn một chút!" Kha Kính quay đầu lại nhìn thoáng qua Vệ Ảnh! Đúng nga, hắn là ca ca, chắc là sẽ không hại Tiểu Kính, phải tin tưởng ca ca, Kha Kính hướng Vệ Ảnh mỉm cười, ừ, phải nhanh lên một chút mở kết giới, nếu không mình và ca ca đều phải đói bụng!
“Ngươi…" Nhìn trước mắt dáng tươi cười thiên chân khả ái như vậy, Vệ Ảnh sợ hãi giật mình, nếu như dùng thủ đoạn hèn hạ như thế, sát hại Kha Kính, vậy không phải mình với người Hắc tộc âm hiểm ác độc như nhau sao? Nhìn bộ dáng Kha Kính bây giờ, bất quá chỉ là tâm trí của một hài tử chỉ có ba, bốn tuổi mà thôi… Mà đứa bé này hiện tại, vẫn là ỷ lại hắn như vậy, không chút nào biết mình muốn thương tổn hắn! Toàn tâm toàn ý ỷ lại chính mình…"Vệ ca ca… Vệ ca ca…" Vệ Ảnh trong đầu quay về lúc Nguyệt Hân Thần vây quanh ở bên cạnh mình ngọt ngào gọi!
“Đau…" Kha Kính ngón tay của còn chưa đụng tới kết giới, đã bị tiểu điện lưu quanh thân kết giới, làm bị thương… Thống khổ cực kỳ hắn quay đầu lại nhìn Vệ Ảnh một chút, chỉ là vừa nghĩ nếu như không đem kết giới này xóa đi, ca ca và mình không phải là cả đời đều phải ở chỗ này đói bụng sao? Không nên… Tuyệt đối không nên… Nghĩ Kha Kính chính là muốn dùng tay chạm kết giới…
“Chờ một chút…" Vệ Ảnh kéo Kha Kính muốn chạm vào kết giới!
“Ca ca???" Kha Kính nháy đôi mắt thật to xinh đẹp nghi hoặc nhìn Vệ Ảnh, không rõ vì sao ca ca ngăn mình lại!
“Ngoan… Ca ca đùa ngươi thôi, đến… Ca ca dẫn ngươi đi ăn…" Bị ánh mắt như nước ngày đó kích động, vô luận như thế nào, Vệ Ảnh phát hiện mình không thể làm được chuyện thương tổn Kha Kính,… ít nhất …, hiện tại không được… Quyết định chờ đến lúc Kha Kính hồi phục, lại tranh cao thấp đi, chính diện giao thủ, chính mình cũng sẽ không tệ hơn so với hắn!
“Di?? Ca ca không phải nói không đi ra, không có cơm ăn sao?"
“Ôi ôi, ngoan… Ca ca lừa ngươi, ca ca muốn thử xem năng lực của ngươi, cho nên mới để Tiểu Kính mở kết giới, nhưng bây giờ phát hiện, Tiểu Kính năng lực còn chưa đủ, cho nên đi… Chúng ta đi hậu viện, nơi đó có đồ ăn…"Vệ Ảnh nói rồi lại kéo Kha Kính về hậu viện… Đích xác hậu viện có một tiểu trù phòng, nơi này gì cũng có, cũng đủ hai người ăn mấy tháng gì đó, Vệ Ảnh ngay từ đầu bị giam ở chỗ này, Kha Kính để người đem đến đầy đủ thức ăn, không phải vì muốn y không đói bụng chết, mà là muốn giam hắn!
“Hừ? Ca ca, ngươi không được ở đây lừaTiểu Kính, nếu không cũng không để ý tới ngươi nữa!" Kha Kính nhíu chặc lông mi, chu cái miệng nhỏ nhắn trừng mắt Vệ Ảnh! Không nói ra được khả ái…
“Hảo hảo hảo, ca ca sẽ không lừa ngươi nữa!" Người này rõ ràng khi còn bé là phi thường khả ái, sao vậy sau khi lớn lên tính cách lại trở nên âm u như vậy? Nghi ngờ trong lòng, hắn rốt cuộc đã từng trải qua cái gì? Âm thanh thê lương như vậy, thân là Nhị thiếu chủ của Hắc tộc, ai lại dám đối với hắn như vậy!
Bận rộn từ sáng sớm, cuối cùng đem cơm nước bưng lên bàn, Kha Kính đã đói ghé vào trên bàn, hữu khí vô lực nhìn Vệ Ảnh đem một dĩa cơm ngon miệng để trước mặt hắn!
“Ca ca, Tiểu Kính có thể không ăn những … hạt đậu này…" Thật là xa nghe thấy vị đạo của đậu tương, Kha Kính liền đem mặt nhăn thành một đoàn.
“Mau ăn…" Vệ Ảnh sắc mặt không tốt nhìn hắn, hiểu được ăn cũng không tệ, còn dám lựa lựa chọn chọn.
“Nga…" Kha Kính cẩn thận lựa đậu tương cùng tiểu thịt ti rán, chỉ gắp thịt ti bên trong, đậu tương hắn ngay cả chạm cũng không muốn!
“Không thể kén ăn, kén ăn không tốt! Ăn nhiều đậu một chút đối thân thể mới có lợi…" Vệ Ảnh hình như lại thấy được Thiếu chủ Nguyệt Hân Thần lúc đó, bệnh kén ăn của Nguyệt Hân Thần cũng rất nghiêm trọng, cũng đặc biệt ghét loại đậu gì đó! Tiếp, Vệ Ảnh múc một muỗng đậu để vào trong chén của Kha Kính.
“Ca… Có thể không ăn không, vị đạo của đậu cực kỳ đáng ghét… Ta muốn ăn đùi gà bên kia…" Kha Kính đáng thương đều nhanh muốn khóc, ca ca, ngày hôm nay trở nên cực kỳ đáng ghét, quá khứ ca ca chưa bao giờ ép mình ăn thứ mình không thích ăn!
“Không được, không ăn hết đậu trong chén, sẽ không được ăn đùi gà…" Người này sao lại cùng Thiếu chủ lúc đó giống nhau như đúc, mỗi ngày chỉ đòi ăn đùi gà.
“Ô… Không ăn…" Kha Kính rõ ràng cầm chén và chiếc đũa ném trên bàn!
“Không ăn sẽ bị đói a!"
“Ô… Ca ca đáng ghét nhất…" Kha Kính vừa khóc vừa chạy vào ngọa thất, “Đông…" Một tiếng đem cửa phòng đóng sầm!
“Ô… Oa… Oa… Thối ca ca, phôi ca ca… Ca ca đáng ghét chết tiệt…" Xuyên qua khe cửa, tiếng khóc đáng sợ kia không ngừng truyền đến tai Vệ Ảnh!
Hừ… Muốn khóc liền khóc đi, dù sao cũng khóc đến chết, vừa lúc trên đời ít đi một tên đại bại hoại, một canh giờ trôi qua… hai canh giờ trôi qua… Nguyên bản to tiếng khóc dần dần trở nên khàn khàn… Trầm thấp…
Có nên đi vào xem hắn hay không ni? Hắn hành vi hiện tại vẫn chỉ là đứa bé, ngẫm lại khi còn bé thiếu chủ cũng là bởi vì cung chủ buộc hắn ăn đậu không cho hắn ăn đùi gà, cuối cùng tuyệt thực mà té xỉu…
Đẩy cửa phòng ra, thấy thân ảnh trên giường co lại thành một đoàn, nhẹ nhàng đi tới, phát hiện gia hỏa này tẫn nhiên khóc khóc… Khóc khóc mệt… Khóc đến ngủ…
“Này…" Vệ Ảnh nhẹ nhàng thúc Kha Kính…
“Không nên… Mụ mụ… Không… Phu nhân, ta sai rồi… Cầu ngươi… Không nên đánh Tiểu Kính, Tiểu Kính sẽ ngoan ngoãn… Tiểu Kính sẽ không đòi muốn ca ca…" Vệ Ảnh nghe mộng ngữ của Kha Kính, vùng xung quanh lông mày nhăn thành một đoàn, người này khi còn bé quá rốt cuộc là sống ra sao, sao lại có nhiều ác mộng như thế…
“Ô… Không nên… Không nên… Tiểu Kính mà sẽ không khóc, cũng sẽ không mỗi ngày kêu muốn ca ca… Tiểu Kính sẽ ngoan ngoãn… Không nên đánh ta có được hay không… Phu nhân… Tiểu Kính thật biết sai rồi… Ô… Đau quá…" Kha Kính trong lúc ngủ mơ biểu tình càng ngày càng đáng sợ, một đôi tay không ngừng vung…
“Ca ca… Ngươi đang ở đâu?? Nhanh lên một chút trở về… Tiểu Kính lạnh quá đau quá… Ô…" Kha Kính không biết đang mơ gì, giấc mộng này khiến hắn thống khổ như vậy…
“Tỉnh tỉnh tỉnh…" Vệ Ảnh dùng sức đem Kha Kính lay tỉnh.
“Ca ca, ngươi đã trở về… Ngươi không có bị phu nhân đuổi đi đúng hay không? Tiểu Kính rất sợ hãi, phu nhân rất thích đánh Tiểu Kính, Tiểu Kính lại không có phạm lỗi, rất ngoan thật biết điều… Nàng còn muốn đem Tiểu Kính nhốt tại trong phòng đen, ca ca, ngươi phải bảo vệ Tiểu Kính…" Kha Kính sợ liều mạng rúc trong lòng Vệ Ảnh!
“Ân…" Bóng ma tuổi thơ của người này thật đúng là không nhỏ, mẫu thân của mình không cho gọi, còn phải trở thành công cụ trút giận của nàng, mạng của người này thật đúng là…
Vệ Ảnh bị Kha Kính làm cho nghĩ không ra, ai… Người này nếu như cả đời đều là cái dạng này nên làm sao?
“Ca ca, không nên rời Tiểu Kính…" Kha Kính đem đầu tựa ở trong lòng Vệ Ảnh.
“Mau đi ăn cơm đi…" Vệ Ảnh ở trên người Kha Kính lại một lần nữa thấy được hình bóng của Nguyệt Hân Thần, đồng dạng khả ái như vậy, hướng mình làm nũng…
“Ca, cơm nước xong có thể được bồi Tiểu Kính cùng tắm không nha? Tiểu Kính thật là thúi thúi…"
“Ách…" Vệ Ảnh mặt có chút bắt đầu co quắp, tại sao Kha Kính và tiểu cô nương như nhau, tự mình tắm rửa không được sao? Vì sao còn phải có người bồi… Thật chẳng phải như tiểu cô nương, ngày sau ngay cả đi nhà cầu cũng muốn để cho mình bồi sao?
“Ca ca, có được hay không vậy… Tiểu Kính mà có thể giúp ngươi chà lưng nga… Tựa như ngươi trước đây chà cho Tiểu Kính, rất thoải mái…" Kha Kính ôm cánh tay Vệ Ảnh làm nũng!
“Hảo…" Dù sao Vệ Ảnh cũng nhớ đến ngày cùng Nguyệt Hân Thần ở Nguyệt chi cung cùng nhau nghịch nước…
“Nga… Thật tốt quá, Tiểu Kính lại có thể cùng ca ca tắm…" Kha Kính vui vẻ ở trong phòng nhảy nhảy, nhìn hắn cái dạng này…
Hình như lại một lần nữa thấy được…"Vệ Ảnh ca ca, Vệ Ảnh ca ca… Chúng ta cùng đi phía sau núi tắm…" Thấy mặt mũi quen thuộc, tóc dài màu bạc trắng, tử mâu mê người, còn có nụ cười ngọt ngào, Vệ Ảnh mặt lạnh như băng chuyển thành một tia mỉm cười ấm áp…
“Ca, ta ăn no, ta có đem đậu ngươi đặt ở trong bát ta toàn bộ ăn sạch nga…" Nhìn miệng Kha Kính đầy mỡ, đem chén không ăn sạch sẽ đưa đến trước mặt của mình… Vệ Ảnh ôn nhu xoa đầu của hắn, mỉm cười…
“Ngoan…" Vệ Ảnh nắm tay nhỏ của Kha Kính, hướng tiểu táo đường (nhà tắm)trong biệt viện đi đến, trước khi ăn cơm, Vệ Ảnh ở trong hầm lửa của tiểu táo đường thả củi lửa, đun nước nóng, vốn định một người sau khi ăn xong đến tắm, thật không ngờ lần này lại thêm một người…
“Ta nhất định phải giúp ca ca chà lưng…" Dọc đường đi Kha Kính đều rất vui vẻ, ca ca ly khai thật lâu rốt cục đã trở về… Kha Kính từ lúc hắn tỉnh lại một cái chớp mắt, liền đem Vệ Ảnh trở thành ca ca của hắn, ôn nhu ca ca kia trước khi rời đi vẫn đối với hắn đều rất…
Tác giả :
Vu Linh