Lăng Thiên Truyền Thuyết
Chương 92: Sắp xếp lại
Lăng THiên đóng tư liệu trong tay lại, hờ hững nói: "Ngồi đi!".
Thấy mọi người lần lượt ngồi xuống, Lăng THiên cất tiếng: "Phùng Mặc, Vương Hàn, gọi các ngươi tới đây là muốn nói với các ngươi rằng, huấn luyện sau này tuy không thể đình chỉ, nhưng trên thanh thế lại phải cố gắng thu nhỏ lại một chút, cố gắng hạ thấp, đừng làm ra động tĩnh gì lớn để người khác chú ý".
"Vâng! Công tử, có phải là có người nào muốn đối phó với chúng ta không?". Phùng Mặc và Vương Hàn đứng phắt dậy một cách trang nghiệm, dạ một tiếng. Sau đó Vương Hàn lại ngu ngơ không hiểu hỏi một câu.
Lăng Thiên nhẹ nhàng bưng chén trà ở trước mặt lên, khẽ thổi trà vụn trên mặt nước, không nói câu gì. Thậm chí cả mắt cũng không thèm liếc hắn. Giống như căn bản không nghe thấy câu hỏi của Vương Hàn.
Đám người Lăng Thần, Lăng Trì, Lăng Phong sắc mặt biến thành lạnh như băng. Nhất thời, bảy tám đôi mắt dữ tợn đồng thời trừng mắt nhìn Vương Hàn, các sát thủ uy nhiếp thiên hạ này không ngờ lại phóng ra sát khí cường đại! Sát khí mạnh mẽ dập dờn trong không khí, dao động mãnh liệt. Mục tiêu chính là Vương Hàn! Nếu không phải là Lăng Thiên vẫn yên ổn ngồi đó, chỉ sợ lúc này Vương Hàn đã biến thành một cỗ thi thể lạnh giá rồi! Hơn nữa còn chết không toàn thây.
Cho dù là vậy, mồ hôi lạnh trên mặt Vương Hàn cũng đã tuôn như suối! Nực cười, mấy sát thủ đỉnh cấp trên thế giới đồng thời phóng ra sát khí về phía hắn, hắn không lập tức ngã quỵ đã là tốt lắm rồi.
Phùng Mặc ở bên cạnh khi nghe hắn hỏi câu đó sắc mặt cũng biến đổi, trừng mắt nhìn hắn một cách dữ tợn! Hận không được đánh cho hắn một trận ngay tại đương trường!
"Cạch!". Đặt cốc trà lên bàn, Lăng Thiên hờ hững nói: "Thôi! Chỉ có lần này, lần sau không được tiếp diễn!".
Câu này vừa được nói ra, Vương Hàn đột nhiên cảm thấy sát khí ở xung quanh đột nhiên biến mất, giống như trước giờ chưa từng xuất hiện. Ánh mắt của mỗi người tuy vẫn nhìn vào Vương Hàn, nhưng không còn sắc bén bức người nữa.
Hai chân vương Hàn khẽ run rẩy, y phục trên người đã ướt nhẹp! Mắt trợn tròn, ngỡ ngàng không hiểu vì sao lại như thế này. Tại sao sau một câu nói tất cả mọi người đều giống như là muốn giết
Lăng Thần lạnh lùng nói: "Vương Hàn, may cho ngươi là hôm nay Lăng Kiếm không có ở đây. Nếu không, ngay vào giây phút ngươi mở miệng thì ngươi đã biến thành một cỗ thi thể rồi!".
Lăng Thiên lắc đầu nói: "Thôi, Phùng Mặc, các ngươi ra trước đi".
Phùng Mặc kính cẫn hành lễ rồi tóm lấy Vương Hàn lôi đi. Chỉ vì Vương Hàn hiện tại tuy vẫn đang đứng, nhưng cả người vô lực giống như là hư thoát!
Phải đợi cho đến lúc ra khỏi cửa đá sơn động, Vương Hàn mới như vừa tỉnh khỏi giấc mộng. Nói với giọng run rẩy: "Lão Phùng, vừa rồi là có chuyện gì? Ta nói sai gì ư?".
Phùng Mặc hậm hực nhìn hắn, một lúc sau vẻ mặt mới hòa hoãn lại, thở dài một hơi: "Ngươi từ trước đến giờ chưa từng vào gian mật thất này à?".
Vương Hàn lẳng lặng gật đầu.
Phùng Mặc trịnh trọng nói: "Gian mật thất đó là nơi công tử chuyên dùng để phát ra mệnh lệnh! Bất kỳ ai sau khi tiến vào gian mật thất đó, một câu cũng không được nói, chỉ tiếp nhận mệnh lệnh là được, một khi ra khỏi cánh cửa đó, ngươi cho dù muốn tìm công tử để cọ xát võ công cũng chẳng ai thèm quan tâm đến ngươi, cùng lắm thì nói ngươi không, biết tự lượng sức mà thội. Nhưng trong mật thất đó, ngươi nói thừa một chữ cũng là bất kính đối với công tư! Thần cô nương nói đúng, nếu Lăng Kiếm có mặ, hắn tuyệt đối sẽ không cho phép bất cứ ai khiêu chiến quyền uy của công tử. Nếu hắn có mặt, ngươi chắc chết không nghi!".
Nhớ tới Lăng Kiếm giống như là Diêm La vương đó, mồ hôi lạnh trên mặt Vương Hàn lại túa ra, vô cùng kinh sợ nói: "Vậy sao ngươi không nói sớm!".
Phùng Mặc cười mà như không cười nhìn hắn: "Ta tưởng ngươi từng vào đó rồi".
Vương Hàn lẩm bẩm hai câu trong miệng, tựa như là đang chửi Phùng Mặc. Hắn và Phùng Mặc cùng là một trong ba mươi sáu Thiết huyết vệ, luôn tâm đầu ý hợp với Phùng Mặc, chỉ là gần đây nhờ có biểu hiện xuất chúng nên được đề bạt là phó thủ của Phùng Mặc.
Phùng Mặc thở dài một tiếng nói: "Khó lắm mới gặp được công tử một lần, vốn nghĩ rằng có thể cùng công tử nói thêm vài ba câu, được công tử dạy bảo nhiều hơn, lại bị thằng khốn ngươi phá hỏng rồi". Hắn còn có một câu chưa nói ra, đó chính là gian mật thất nọ tượng trưng nơi có quyền uy cao nhất của biệt viện, từ ngày hôm nay Lăng thiên đặc biệt gọi hắn vào, nghĩa là Phùng Mặc bắt đầu có tư cách chân chính tham gia quyết sách cao tầng, nhưng vì sơ xuất của Vương Hàn, chuyện này không biết sẽ bị hắn dời đến năm nào tháng nào! Nếu Vương Hàn biết một câu nói của mình không ngờ lại tạo thành hậu quả nghiêm trọng như vậy, chỉ sợ sẽ áy náy rất lâu!
Trong mật thất, Lăng Thiên kể lại một lần chuỵen tiếp xúc với tiểu công chúa của Ngọc gia, đòng thời nói ra suy đoán của mình. Mọi người không ai là không mặt đầy kinh hãi!
lăng Thiên nói: "Lăng Trì, đệ nhất lâu của các ngươi gần đây đừng nhận sinh ý từ phương bắc nữa, cố gắng tránh né đồ vật khổng lồ này của Ngọc gia!".
Lăng Kiếm khôgn có mặt, đệ nhất lâu liền do Lăng Trì nhỏ tuổi nhất chủ trì. Bởi vì hắn là đệ nhị cao thủ đệ nhất lâu, ngoại trừ Lăng Kiếm!
Lăng Thiên tràm ngâm một hồi, nói: "Đệ nhất lâu có thể tạm thời không hoạt động ở phương bắc. Nhưng bốn người Lục Thất Bát Cửu các ngươi thì phải tăng cường hoạt động đối với phương bắc! Trừ Lăng Lục vốn vẫn phụ trách phương bắc ra, ba người khác cũng phải cố hết sức để trợ giúp! Tất cả các manh mối đều phải phân tích cẩn thận, báo tới biệt viện. Tốc độ phải nhanh!".
Bốn người cùng đứng dậy: "Vâng! Công tử!".
"Thông tri cho Lăng Thập Nhất, báo hắn gấp rút huấn luyện ra một con điêu ưng!".
"Vâng!".
"THông tri cho Lăng Ngũ, thời gian gần đây không cần rèn đao kiếm bình thường nữa, đình chỉ tất cả giao dịch đối ngoại, loại đao kiếm tinh phẩm mà lần trước ta nói cùng hắn hiện tại có thể gấp rút rèn đúc! Tốc độ phải nhanh, nhất thiết trong vòng một năm phải đổi một lượt toàn bộ số đao kiếm trong tay huynh đệ! Chuyện này, không được tiết lộ ra ngoài!".
"vâng! Công tử!".
"hông tri cho Lăng Tam và Lý Lâm, Cuồng Phong bang gấp rút thâm nhập vào trong gia đình quan viên triều đình, đặc biệt là lễ bộ thượng thư Chính Phong, phải trọng điểm chiếu cố. Đối với mỗi một cá nhân trong phủ của lão, đều phải đặc biệt theo dõi, đi những đâu, làm những gì đều phải nắm rõ! Không được có nửa điểm qua loa đại khái. Ngoài ra nên cẩn thận một chút, trong nhà của Vệ Chính Phong có thể có cao thủ tồn tại! Người được phái đến nằm vùng nhất định phải thật đáng tin cậy! Nói tới câu cuối cùng, khẩu khí của Lăng Thiên trở nên hòa hoãn lại.
"Vâng, xin công tử yên tâm".
"Lăng Trì, Thông tri cho Lăng Kiếm, bảo hắn nhanh chóng kết thúc việc đó, mau mau trở về!".
"Vâng! Công tử, ta nhất định sẽ nhanh chóng thông tri cho đại ca". Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
"Ừ!" Lăng THiên tươi cười. Tinh thần vốn vẫn căng thẳng của mọi người từ lúc tiến vào gian mật thất này lập tức được thả lỏng. Những người này đều là tâm phúc của lăng Thiên, tất nhiên biết rằng Lăng Thiên bình thường sau khi sắp xếp xong tất cả mọi việc sẽ dùng một nụ cười để biểu thị sự kết thúc. Chỉ cần một nụ cười này của Lăng Thiên lộ ra, thì chứng tỏ chuyện ngày hôm nay đã tới đoạn cuối.
Nhưng câu nói tiếp theo của Lăn Thiên lại khiến cho các sát thủ của đệ nhất lâu biến thành trái mướp đắng: "Sau khi đi ra mấy người của đệ nhất lâu các ngươi hãy cùng ta cọ xát một chút, để ta xem tiến cảnh của các ngươi, và cũng để cho Lăng Thần tỷ tỷ của các ngươi thư giãn gân cốt".
Năm người Phong Vân Lôi Điện Trì nhìn Lăng Thần đang nóng lòng muốn hoạt động, ánh mắt của hai bên đụng nhau, trong lòng than khổ không ngớt! Công tử thì còn dễ nói một chút, hạ thủ rất có chừng mực, nhưng vị Lăng Thần tỷ tỷ này hạ thủ lại không biết nặng nhẹ, đây thực sự khôgn gọi là kiểm tra mà là ngược đãi tuyệt đối.
Quyển 2: Lăng Thiên Công Tử
Thấy mọi người lần lượt ngồi xuống, Lăng THiên cất tiếng: "Phùng Mặc, Vương Hàn, gọi các ngươi tới đây là muốn nói với các ngươi rằng, huấn luyện sau này tuy không thể đình chỉ, nhưng trên thanh thế lại phải cố gắng thu nhỏ lại một chút, cố gắng hạ thấp, đừng làm ra động tĩnh gì lớn để người khác chú ý".
"Vâng! Công tử, có phải là có người nào muốn đối phó với chúng ta không?". Phùng Mặc và Vương Hàn đứng phắt dậy một cách trang nghiệm, dạ một tiếng. Sau đó Vương Hàn lại ngu ngơ không hiểu hỏi một câu.
Lăng Thiên nhẹ nhàng bưng chén trà ở trước mặt lên, khẽ thổi trà vụn trên mặt nước, không nói câu gì. Thậm chí cả mắt cũng không thèm liếc hắn. Giống như căn bản không nghe thấy câu hỏi của Vương Hàn.
Đám người Lăng Thần, Lăng Trì, Lăng Phong sắc mặt biến thành lạnh như băng. Nhất thời, bảy tám đôi mắt dữ tợn đồng thời trừng mắt nhìn Vương Hàn, các sát thủ uy nhiếp thiên hạ này không ngờ lại phóng ra sát khí cường đại! Sát khí mạnh mẽ dập dờn trong không khí, dao động mãnh liệt. Mục tiêu chính là Vương Hàn! Nếu không phải là Lăng Thiên vẫn yên ổn ngồi đó, chỉ sợ lúc này Vương Hàn đã biến thành một cỗ thi thể lạnh giá rồi! Hơn nữa còn chết không toàn thây.
Cho dù là vậy, mồ hôi lạnh trên mặt Vương Hàn cũng đã tuôn như suối! Nực cười, mấy sát thủ đỉnh cấp trên thế giới đồng thời phóng ra sát khí về phía hắn, hắn không lập tức ngã quỵ đã là tốt lắm rồi.
Phùng Mặc ở bên cạnh khi nghe hắn hỏi câu đó sắc mặt cũng biến đổi, trừng mắt nhìn hắn một cách dữ tợn! Hận không được đánh cho hắn một trận ngay tại đương trường!
"Cạch!". Đặt cốc trà lên bàn, Lăng Thiên hờ hững nói: "Thôi! Chỉ có lần này, lần sau không được tiếp diễn!".
Câu này vừa được nói ra, Vương Hàn đột nhiên cảm thấy sát khí ở xung quanh đột nhiên biến mất, giống như trước giờ chưa từng xuất hiện. Ánh mắt của mỗi người tuy vẫn nhìn vào Vương Hàn, nhưng không còn sắc bén bức người nữa.
Hai chân vương Hàn khẽ run rẩy, y phục trên người đã ướt nhẹp! Mắt trợn tròn, ngỡ ngàng không hiểu vì sao lại như thế này. Tại sao sau một câu nói tất cả mọi người đều giống như là muốn giết
Lăng Thần lạnh lùng nói: "Vương Hàn, may cho ngươi là hôm nay Lăng Kiếm không có ở đây. Nếu không, ngay vào giây phút ngươi mở miệng thì ngươi đã biến thành một cỗ thi thể rồi!".
Lăng Thiên lắc đầu nói: "Thôi, Phùng Mặc, các ngươi ra trước đi".
Phùng Mặc kính cẫn hành lễ rồi tóm lấy Vương Hàn lôi đi. Chỉ vì Vương Hàn hiện tại tuy vẫn đang đứng, nhưng cả người vô lực giống như là hư thoát!
Phải đợi cho đến lúc ra khỏi cửa đá sơn động, Vương Hàn mới như vừa tỉnh khỏi giấc mộng. Nói với giọng run rẩy: "Lão Phùng, vừa rồi là có chuyện gì? Ta nói sai gì ư?".
Phùng Mặc hậm hực nhìn hắn, một lúc sau vẻ mặt mới hòa hoãn lại, thở dài một hơi: "Ngươi từ trước đến giờ chưa từng vào gian mật thất này à?".
Vương Hàn lẳng lặng gật đầu.
Phùng Mặc trịnh trọng nói: "Gian mật thất đó là nơi công tử chuyên dùng để phát ra mệnh lệnh! Bất kỳ ai sau khi tiến vào gian mật thất đó, một câu cũng không được nói, chỉ tiếp nhận mệnh lệnh là được, một khi ra khỏi cánh cửa đó, ngươi cho dù muốn tìm công tử để cọ xát võ công cũng chẳng ai thèm quan tâm đến ngươi, cùng lắm thì nói ngươi không, biết tự lượng sức mà thội. Nhưng trong mật thất đó, ngươi nói thừa một chữ cũng là bất kính đối với công tư! Thần cô nương nói đúng, nếu Lăng Kiếm có mặ, hắn tuyệt đối sẽ không cho phép bất cứ ai khiêu chiến quyền uy của công tử. Nếu hắn có mặt, ngươi chắc chết không nghi!".
Nhớ tới Lăng Kiếm giống như là Diêm La vương đó, mồ hôi lạnh trên mặt Vương Hàn lại túa ra, vô cùng kinh sợ nói: "Vậy sao ngươi không nói sớm!".
Phùng Mặc cười mà như không cười nhìn hắn: "Ta tưởng ngươi từng vào đó rồi".
Vương Hàn lẩm bẩm hai câu trong miệng, tựa như là đang chửi Phùng Mặc. Hắn và Phùng Mặc cùng là một trong ba mươi sáu Thiết huyết vệ, luôn tâm đầu ý hợp với Phùng Mặc, chỉ là gần đây nhờ có biểu hiện xuất chúng nên được đề bạt là phó thủ của Phùng Mặc.
Phùng Mặc thở dài một tiếng nói: "Khó lắm mới gặp được công tử một lần, vốn nghĩ rằng có thể cùng công tử nói thêm vài ba câu, được công tử dạy bảo nhiều hơn, lại bị thằng khốn ngươi phá hỏng rồi". Hắn còn có một câu chưa nói ra, đó chính là gian mật thất nọ tượng trưng nơi có quyền uy cao nhất của biệt viện, từ ngày hôm nay Lăng thiên đặc biệt gọi hắn vào, nghĩa là Phùng Mặc bắt đầu có tư cách chân chính tham gia quyết sách cao tầng, nhưng vì sơ xuất của Vương Hàn, chuyện này không biết sẽ bị hắn dời đến năm nào tháng nào! Nếu Vương Hàn biết một câu nói của mình không ngờ lại tạo thành hậu quả nghiêm trọng như vậy, chỉ sợ sẽ áy náy rất lâu!
Trong mật thất, Lăng Thiên kể lại một lần chuỵen tiếp xúc với tiểu công chúa của Ngọc gia, đòng thời nói ra suy đoán của mình. Mọi người không ai là không mặt đầy kinh hãi!
lăng Thiên nói: "Lăng Trì, đệ nhất lâu của các ngươi gần đây đừng nhận sinh ý từ phương bắc nữa, cố gắng tránh né đồ vật khổng lồ này của Ngọc gia!".
Lăng Kiếm khôgn có mặt, đệ nhất lâu liền do Lăng Trì nhỏ tuổi nhất chủ trì. Bởi vì hắn là đệ nhị cao thủ đệ nhất lâu, ngoại trừ Lăng Kiếm!
Lăng Thiên tràm ngâm một hồi, nói: "Đệ nhất lâu có thể tạm thời không hoạt động ở phương bắc. Nhưng bốn người Lục Thất Bát Cửu các ngươi thì phải tăng cường hoạt động đối với phương bắc! Trừ Lăng Lục vốn vẫn phụ trách phương bắc ra, ba người khác cũng phải cố hết sức để trợ giúp! Tất cả các manh mối đều phải phân tích cẩn thận, báo tới biệt viện. Tốc độ phải nhanh!".
Bốn người cùng đứng dậy: "Vâng! Công tử!".
"Thông tri cho Lăng Thập Nhất, báo hắn gấp rút huấn luyện ra một con điêu ưng!".
"Vâng!".
"THông tri cho Lăng Ngũ, thời gian gần đây không cần rèn đao kiếm bình thường nữa, đình chỉ tất cả giao dịch đối ngoại, loại đao kiếm tinh phẩm mà lần trước ta nói cùng hắn hiện tại có thể gấp rút rèn đúc! Tốc độ phải nhanh, nhất thiết trong vòng một năm phải đổi một lượt toàn bộ số đao kiếm trong tay huynh đệ! Chuyện này, không được tiết lộ ra ngoài!".
"vâng! Công tử!".
"hông tri cho Lăng Tam và Lý Lâm, Cuồng Phong bang gấp rút thâm nhập vào trong gia đình quan viên triều đình, đặc biệt là lễ bộ thượng thư Chính Phong, phải trọng điểm chiếu cố. Đối với mỗi một cá nhân trong phủ của lão, đều phải đặc biệt theo dõi, đi những đâu, làm những gì đều phải nắm rõ! Không được có nửa điểm qua loa đại khái. Ngoài ra nên cẩn thận một chút, trong nhà của Vệ Chính Phong có thể có cao thủ tồn tại! Người được phái đến nằm vùng nhất định phải thật đáng tin cậy! Nói tới câu cuối cùng, khẩu khí của Lăng Thiên trở nên hòa hoãn lại.
"Vâng, xin công tử yên tâm".
"Lăng Trì, Thông tri cho Lăng Kiếm, bảo hắn nhanh chóng kết thúc việc đó, mau mau trở về!".
"Vâng! Công tử, ta nhất định sẽ nhanh chóng thông tri cho đại ca". Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
"Ừ!" Lăng THiên tươi cười. Tinh thần vốn vẫn căng thẳng của mọi người từ lúc tiến vào gian mật thất này lập tức được thả lỏng. Những người này đều là tâm phúc của lăng Thiên, tất nhiên biết rằng Lăng Thiên bình thường sau khi sắp xếp xong tất cả mọi việc sẽ dùng một nụ cười để biểu thị sự kết thúc. Chỉ cần một nụ cười này của Lăng Thiên lộ ra, thì chứng tỏ chuyện ngày hôm nay đã tới đoạn cuối.
Nhưng câu nói tiếp theo của Lăn Thiên lại khiến cho các sát thủ của đệ nhất lâu biến thành trái mướp đắng: "Sau khi đi ra mấy người của đệ nhất lâu các ngươi hãy cùng ta cọ xát một chút, để ta xem tiến cảnh của các ngươi, và cũng để cho Lăng Thần tỷ tỷ của các ngươi thư giãn gân cốt".
Năm người Phong Vân Lôi Điện Trì nhìn Lăng Thần đang nóng lòng muốn hoạt động, ánh mắt của hai bên đụng nhau, trong lòng than khổ không ngớt! Công tử thì còn dễ nói một chút, hạ thủ rất có chừng mực, nhưng vị Lăng Thần tỷ tỷ này hạ thủ lại không biết nặng nhẹ, đây thực sự khôgn gọi là kiểm tra mà là ngược đãi tuyệt đối.
Quyển 2: Lăng Thiên Công Tử
Tác giả :
Phong Lăng Thiên Hạ