Lăng Thiên Truyền Thuyết
Chương 304: Kế trong kế
Trong quân lính Thừa Thiên tiếng hò hét vang lên như sóng gầm, không ngờ là một màn đấu chí đạt tới cực điểm! Loại tình huống này nằm ngoài dự đoán của hai người, khiến họ không khỏi quay sang nhìn nhau.
" Lăng Khiếu quả nhiên không hổ là Thừa Thiên quân thần, không ngờ dưới tình hình ác liệt như thế này mà vẫn có thể trong khoảnh khắc kích khởi được sĩ khí của tất cả binh sĩ! Điểu này ta thực sự không bằng!" Thanh niên đó trong mắt lóe lên vẻ tán thưởng, chậm rãi nói. Giọng nói của hắn trong trẻo, giống như mang theo một loại từ tính, khiến cho người nghe vô cùng thoải mái.
"Ha ha, hắn cho dù có cao minh hơn nữa thì cuối cũng vẫn rơi vào bẫy của chúng ta thôi! Ngày hôm nay Lăng Khiếu đã không có lối thoát, đằng sau không có viện binh, hiện tại chẳng qua là ngoan cố chống cự, có gì đáng nói đâu! Thủy huynh quả nhiên là thần cơ diệu toán!" Ngụy Thừa Bình nói với vẻ nịnh bợ.
"Không thể lơ là được!" Thanh niên đó lạnh lùng nhìn mảng hắc ám ở phía trước, cẩn thận nói: "Lăng Khiếu trị quân có phương pháp, sĩ tốt đều luôn tận sức. Trận chiến ngày hôm nay, cho dù thắng cũng thập phần thê thảm!"
Đột nhiên hắn phất tay, một người ở bên cạnh đột nhiên lao tới. Thanh niên đó lạnh lùng hỏi: "Nhân mã Tây Hàn tới chưa?"
Người nọ cung kính trả lời: "Nửa canh giờ trước đã nhận được, mười vạn đại quân của Tây Hàn đã tới khu vực chỉ định, đã mai phục thỏa đáng rồi."
Thanh niên đó mặt lộ ra một nụ cười tàn khốc, nói: "Không tồi. Truyền lệnh của ta, chỉ chờ sắc trời hơi sáng, lập tức phát động công kích! Vây ba chừa một, ở phía Tây Bắc lưu lại một sinh lộ, tận lực tiêu diết chiến lực lớn nhất của Lăng Khiếu, sau đó thả hắn từ phía tây bắc đào sinh, tới lúc đó ta sẽ đuổi theo truy sát!"
Ngụy Thừa Bình sửng sốt, nói với vẻ không hiểu: "Thủy huynh, sao phải làm vậy? Chúng ta hoàn toàn có khả năng nuốt gọn bọn Lăng Khiếu mà. Vì sao phải thả cho hắn đào sinh? Nếu như Tây Hàn đại quân có sơ sót, há chẳng phải là thả hổ về rừng ư?"
Người thanh niên nhìn Ngụy Thừa Bình như đang nhìn một thằng ngốc, nghĩ ngợi một chút, sau cùng vẫn nhẫn nại giải thích: "Lăng Khiếu trong trận chiến này thủy chung vẫn ngoan cố chống cự. Thực lực quyết không thể khinh thường! Cho dù chúng ta có thể toàn toàn tiêu diệt bọn chúng ở đây, e rằng cũng sẽ trả một cái giá rất đắt. Đã không thể đào sinh, có ai mà không quyết tâm tử chiến, bảy vạn đại quân của hắn, khi quyết tâm tử chiến đủ để tiêu giệt hơn mười vạn đại quân của chúng ta đó!"
"Nhưng chúng ta cố ý lưu lại một con đường cho hắn đào sinh, rất có thể sẽ làm giảm bớt sĩ khí liều mạng tử chiến của quân ta. Hơn nữa, phía đó có nhân mã Tây Hàn mai phục, chúng ta đuổi Lăng Khiếu qua đó, vừa hay để cho hai nhà bọn chúng chó cắn chó. Theo như ta đoán, chí ít có thể tiêu diệt được hơn một nửa binh mã của Tây Hàn. Lúc đó, chúng ta đuổi tới, thuận thế nhất cử giết chết Lăng Khiếu. Thừa Thiên không có Lăng Khiếu, sau này sẽ bị chúng ta chỉ đâu đánh đó. Về phần Tây Hàn, hắc hắc, với tiểu quốc cỡ như Tây Hàn mà nói, tổn thất nặng như vậy, tất nhiên sau này cất bước sẽ rất khó khăn. Ít nhất trong công cuộc tranh bá đại lục, trong vòng mười năm không có năng lực uy hiếp bất kỳ một ai! Lúc đó sẽ mặc cho chúng ta sai khiến. Còn chúng ta thì vẫn có thể bảo lưu đại bộ phận thực lực, bước tiếp theo chính là chuẩn bị cho cuộc chinh chiến thiên hạ."
Tên thanh niên nở nụ cười cao ngạo: "Đây chính là lý do vì sao ta rõ ràng có thể nuốt gọn binh mã của Lăng Khiếu, nhưng vẫn trì hoãn cho tới tận bây giờ! Ngụy huynh chắc đã hiểu rồi!"
" Thủy huynh cao kiến!" Ngụy Thừa Bình đột nhiên hiểu ra, tâm phục khẩu phục chắp tay nói. Trên mặt cũng lộ ra nụ cười đắc ý: "Kể từ bây giờ, chúng ta tranh giành thiên hạ cũng đã có mấy phần nắm chắc!"
Tên thanh niên trong mắt lộ ra vẻ tráo phúng mà không ai có thể thấy được, nhưng trong miệng lại nói: "Không sai! Kể từ bây giờ, Ngụy huynh ít nhất cũng có thể xưng bá ở Thiên Tinh trước mấy năm!"
Ngụy Thừa Bình đắc ý cười ha hả. Miệng vẫn không quên khen tặng hai câu: "Có điều con thần cầm đó của Thủy huynh quả thực không hề tầm thường, không ngờ có thể phong tỏa cả bầu trời, chặn được tất cả truyền tấn của Lăng Khiếu, điểu này Thừa Bình thực sự tự thẹn không bằng!"
Người thanh niên mỉm cười, tự phụ nói: "Tám con kim ưng đã trải qua huấn luyện diện phong tỏa bầu trời. Nếu còn để cho bọn chúng truyền được tin tức đi thì trở thành trò cười rồi!"
Nói đến đây, vẻ mặt chuyển thành ngưng trọng: "Có điều người truyền tin trong quân của Lăng Khiếu hiển nhiên đã sớm đề phòng chuyện này. Tin tức truyền ra không ngờ lại được dùng ẩn ngữ đặc thù để viết. Chúng ta cho dù chặn được tin tức nhưng cũng không có bất kỳ tác dụng gì, không biết được bên trên rốt cuộc viết gì. Nhân vật nghĩ ra phương pháp truyền tin tức này, quả thật là một nhân tài. Có cơ hội ta thực sự muốn được gặp hắn!"
Vừa nói hắn vừa nhìn về nơi xa: "Nếu chúng ta có thể được có được phương pháp hóa giải để đọc được tin tức này, chẳng khác nào như hổ thêm cánh, thiên hạ đã nằm trong tay ta!"
Ngụy Thừa Bình khen: "Thủy huynh quả nhiên là là nhin xa trông rộng, mưu tính sâu xa."
Người thanh niên đó cười nhạt, nghiêng đầu sang một bên. Không ai phát hiện ra rằng, trong giây phút này, trong mắt hắn hiện lên vẻ chán ghét vô cùng. Loại nhân vật chỉ biết nói lời nịnh hót như tên Bắc Nguỵ thái tử này, không ngờ lại có thể trở thành thái tử của một nước? Không ngờ còn có dã tâm muốn nhất thống thiên hạ? Thực sự là không thể hiểu nổi.
Phía đông lờ mờ hiện ra ánh sang, bình minh tới rồi
Người thanh niên phất lá cờ đỏ đang cầm trong tay về phía trước! Hai mắt lạnh như băng: "Tấn công!"
Nhất thời, tiếng chém giết rung trời vang lên, các đội nhân mã từ bốn phương tám hướng lao về phía quân trận của Thừa Thiên để phát động thế công như thủy triều. Tiếng vó ngựa như lôi, cả mặt đất tựa hồ như không ngừng run rẩy.
Máu tươi, trong nháy mắt đã rải khắp đại địa. Giống như những đóa hoa đỗ quyên đột nhiên nở rộ.
Lăng phủ biệt viện. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
Lăng Thiên ngắm nhìn lượng binh khí đặc thù vừa được đưa tới, thuận tay cầm một thanh trường đao lên, rút ra khỏi bao. Chỉ thấy thân đao giống như một vũng nước trong, lóng la lóng lánh, chúng nhân bàng quang lập tức cảm thấy một luồng khí lạnh ùa tới."Đao tốt!" Lăng Kiếm buột miệng khen.
Vẻ nặng nề trên mặt hắn không biết đã biến mất từ lúc nào. lại lộ ra vẻ mặt tuấn lãng nhưng lạnh lùng. Đủ thấy Đại Hoàn Đan có hiệu dụng kinh người như thế nào, không chỉ làm tăng thêm công lực, hiệu quả khác cũng vô cùng kỳ diệu.
Đồng thời phụ dụng Đại Hoàn Đan còn có bọn Ngũ tiểu Lăng Trì Lăng Phong, ai ai cũng thần hoàn khí túc, khí thế trầm ổn ngưng trọng như núi, khác hẳn trước đây, người bên cạnh đều cảm thấy biến hóa rất lớn từ bọn họ.
Đặc biệt là Lăng Trì, trong Ngũ tiểu thì hắn có tiến bộ lớn nhất. Hắn là người đẹp trai nhất trong Ngũ tiểu, trên khuôn mặt trắng nõn của hắn lờ mờ phát ra thần quang trong suốt, đôi mắt cũng thỉnh thoảng lại phát ra thần quang lấp lánh. Kinh Long thần công của tiểu tử này bất ngờ đột phá tới tầng thứ sáu! so với Lăng Kiếm đã đạt tới tầng thứ bảy chỉ kém một chút mà thôi. Lăng Điện kém nhất trong bốn người còn lạicũng đã đạt tới tầng thứ tư, còn Lăng Phong, Lăng Vân, Lăng Lôi thì đạt tới tầng thứ năm.
Thực lực của cả Đệ nhất lâu đã phát sinh biến hóa long trời lở đất.
Lăng Trì thậm chí còn có một loại cảm giác, đó là cho hắn hiện tại đơn độc đấu với Ngọc Mãn Thiên, hắn cũng có lòng tin có thể đánh bại y. Đương nhiên đây chỉ là cảm giác của Lăng Trì mà thôi. Thế nhưng thực lực đề thăng nhanh như vậy, cũng khiến cho mấy tên tiểu từ này tràn ngập lòng tin. Ngoài trừ Lăng Thiên, Lăng Kiếm, Lăng Thần ra, e rằng cho dù là người áo xanh hiện tại để bọn họ gặp phải, Ngũ tiểu cũng tuyệt đối có gan đơn đả độc đấu.
Lần phục dụng dược vật này, trong sáu người tựa hồ bọn Ngũ tiểu là tiến bộ lớn nhất, kỳ thực, người tiến bộ lớn nhất chính là Lăng Kiếm, khí độ của hắn đã biến thành gần giống như người bình thường. Phải biết Kinh Long thần công càng về sau tu luyện càng khó tịnh tiến. Lăng Kiếm được Lăng Thiên chân truyền, công lực hơn xa người thường, nhưng ít khi thu liễm khí tức của bản thân, kéo dài lâu ngày cuối cùng hợp nhất với sát khí lẫm nhiên, tạo thành lãnh diện sát thần của Đệ nhất lâu, trong quá trình phục dụng Đại Hoàn Đan lần này, Lăng Kiếm phải chịu sự thống khổ lớn nhất, nhưng hiệu quả lại rõ ràng nhất, chỉ dựa vào hiệu quả mà luận thì chỉ hơi kém hơn so với Lăng Thần, khí độ bản thân đã đạt tới cảnh giới anh hoa nội liễm, phản phác quy chân, chỉ cần thêm một chút thời gian để củng cố cảnh giới này, từ khí tức lãnh lệ trước kia sẽ chuyển thành thanh lãng, đi trên đường tuyệt sẽ không khiến người phải sợ hãi.
Trái lại, bản thân công lực của Ngũ tiểu tuy chưa đạt tới cảnh giới tinh thuần, lúc này sau khi vừa phục dụng Đại Hoàn Đan, mỗi người đều lộ ra thần thái phấn chấn, kỳ thực đây chỉ là hiện tượng bên ngoài, vào thời khắc này, công lực của vẫn chưa chân chính được sử dụng hoàn toàn, chỉ có trải qua một đoạn thời gian tôi luyện mới có thể chân chính ổn định lại.
"Chỉ là đao tốt thôi ư?" Khóe miệng Lăng Thiên hơi cong lên, tay trái cầm chuôi đao, hai ngón tay của bàn tay phải vuốt mũi kiếm, chỉ hơi dùng lực một chút, một thanh cương đao sáng bóng lập tức từ từ cong thành hình bán nguyệt, cho tới tận khi mũi đao và chuôi đao chạm nhau. Mà trong quá trình uốn cong, không ngờ lại không phát ra một chút tạp âm nào khiến người ta phải ghê răng, chỉ dựa vào độ dẻo dai này thôi đã hơn xa đao kiếm bình thường rồi.
Lăng Thiên thả tay ra, cương đao xoẹt một tiếng trở lại nguyên trạng, nhất thời trong mắt mọi người giống như có một luồng ánh sáng lóe lên.
"Quả nhiên không tồi!" Lăng Thiên gật đầu tán dương, nhìn về phía thiếu niên gầy nhỏ vừa đưa đao tới: "Lăng Ngũ, cương đao như thế này lần này chế tạo được bao nhiêu?"
Lăng Ngũ cung kính cúi người nói: "Hồi bẩm công tử, loại thượng phẩm cương đao như thế này có năm trăm thanh, loại cương đao thứ đẳng khác có ba ngàn sáu trăm thanh. Kiếm loại thượng phẩm ước chừng một ngàn thanh, loại kiếm thứ đẳng hơn năm ngàn thanh! Tuy chỉ là đao kiếm thứ đẳng nhưng cũng còn hơn tác phẩm thượng thừa do các danh tượng chế tạo, cộng với số đao kiếm lần trước thì đã đủ để trang bị cho hai vạn tinh binh của biệt viện!" Ngừng lại một chút, Lăng Ngũ giống như đang nhẩm tính lại số lượng ở trong đầu, rồi lại nói tiếp: "Những binh khí khác, trảm mã đao chuôi dài hai trăm thành, trường mâu cán sắt một trăm thanh, chủy chủ đoản kiếm một vạn sáu ngàn bốn trăm thanh, cung bảy ngàn, tên hơn mười ngàn! Ngoài ra, thanh long đại đao mà công tử yêu cầu đã đả tạo thành công, độ dài đạt tới một trượng tám xích, dùng hai mươi cân huyền thiết, một trăm cân hợp kim làm tài liệu chính, cho nên sau khi đúc thành thanh đạo này nặng tới một trăm hai mươi tư cân! Ngoài công tử ra, người khác đừng hòng dùng nổi!"
Lăng Thiên yên lặng tính toán một chút, sau đó vui mừng nói: "Khổ cho ngươi rồi, ta rất hài lòng!"
Lăng Ngũ trên mặt hiện lên vẻ kích động, "Ta rất hài lòng", bốn chữ nà có thể nói là câu đánh giá cao nhất của Lăng Thiên rồi, hắn cố gắng kìm nén sự xúc động trong lòng, có chút xấu hổ nói: "Thế nhưng thanh bội kiếm mặc sắc huyền thiết hiện tại vẫn chưa chế tạo thành công, ít ra cũng phải đợi tới hai ngày sau."
Lăng Thiên gật đầu hài lòng, thoải mái: "Thế là tốt lắm rồi! Mặc sắt huyền thiết mà các đại sư rèn kiếm khắp thiên hạ đều bó tay vậy mà tới tay ngươi lại thành ngoan ngoãn dễ bảo như vậy, Lăng Ngũ, ngươi xứng đáng để kiêu ngạo
Quyển 4
" Lăng Khiếu quả nhiên không hổ là Thừa Thiên quân thần, không ngờ dưới tình hình ác liệt như thế này mà vẫn có thể trong khoảnh khắc kích khởi được sĩ khí của tất cả binh sĩ! Điểu này ta thực sự không bằng!" Thanh niên đó trong mắt lóe lên vẻ tán thưởng, chậm rãi nói. Giọng nói của hắn trong trẻo, giống như mang theo một loại từ tính, khiến cho người nghe vô cùng thoải mái.
"Ha ha, hắn cho dù có cao minh hơn nữa thì cuối cũng vẫn rơi vào bẫy của chúng ta thôi! Ngày hôm nay Lăng Khiếu đã không có lối thoát, đằng sau không có viện binh, hiện tại chẳng qua là ngoan cố chống cự, có gì đáng nói đâu! Thủy huynh quả nhiên là thần cơ diệu toán!" Ngụy Thừa Bình nói với vẻ nịnh bợ.
"Không thể lơ là được!" Thanh niên đó lạnh lùng nhìn mảng hắc ám ở phía trước, cẩn thận nói: "Lăng Khiếu trị quân có phương pháp, sĩ tốt đều luôn tận sức. Trận chiến ngày hôm nay, cho dù thắng cũng thập phần thê thảm!"
Đột nhiên hắn phất tay, một người ở bên cạnh đột nhiên lao tới. Thanh niên đó lạnh lùng hỏi: "Nhân mã Tây Hàn tới chưa?"
Người nọ cung kính trả lời: "Nửa canh giờ trước đã nhận được, mười vạn đại quân của Tây Hàn đã tới khu vực chỉ định, đã mai phục thỏa đáng rồi."
Thanh niên đó mặt lộ ra một nụ cười tàn khốc, nói: "Không tồi. Truyền lệnh của ta, chỉ chờ sắc trời hơi sáng, lập tức phát động công kích! Vây ba chừa một, ở phía Tây Bắc lưu lại một sinh lộ, tận lực tiêu diết chiến lực lớn nhất của Lăng Khiếu, sau đó thả hắn từ phía tây bắc đào sinh, tới lúc đó ta sẽ đuổi theo truy sát!"
Ngụy Thừa Bình sửng sốt, nói với vẻ không hiểu: "Thủy huynh, sao phải làm vậy? Chúng ta hoàn toàn có khả năng nuốt gọn bọn Lăng Khiếu mà. Vì sao phải thả cho hắn đào sinh? Nếu như Tây Hàn đại quân có sơ sót, há chẳng phải là thả hổ về rừng ư?"
Người thanh niên nhìn Ngụy Thừa Bình như đang nhìn một thằng ngốc, nghĩ ngợi một chút, sau cùng vẫn nhẫn nại giải thích: "Lăng Khiếu trong trận chiến này thủy chung vẫn ngoan cố chống cự. Thực lực quyết không thể khinh thường! Cho dù chúng ta có thể toàn toàn tiêu diệt bọn chúng ở đây, e rằng cũng sẽ trả một cái giá rất đắt. Đã không thể đào sinh, có ai mà không quyết tâm tử chiến, bảy vạn đại quân của hắn, khi quyết tâm tử chiến đủ để tiêu giệt hơn mười vạn đại quân của chúng ta đó!"
"Nhưng chúng ta cố ý lưu lại một con đường cho hắn đào sinh, rất có thể sẽ làm giảm bớt sĩ khí liều mạng tử chiến của quân ta. Hơn nữa, phía đó có nhân mã Tây Hàn mai phục, chúng ta đuổi Lăng Khiếu qua đó, vừa hay để cho hai nhà bọn chúng chó cắn chó. Theo như ta đoán, chí ít có thể tiêu diệt được hơn một nửa binh mã của Tây Hàn. Lúc đó, chúng ta đuổi tới, thuận thế nhất cử giết chết Lăng Khiếu. Thừa Thiên không có Lăng Khiếu, sau này sẽ bị chúng ta chỉ đâu đánh đó. Về phần Tây Hàn, hắc hắc, với tiểu quốc cỡ như Tây Hàn mà nói, tổn thất nặng như vậy, tất nhiên sau này cất bước sẽ rất khó khăn. Ít nhất trong công cuộc tranh bá đại lục, trong vòng mười năm không có năng lực uy hiếp bất kỳ một ai! Lúc đó sẽ mặc cho chúng ta sai khiến. Còn chúng ta thì vẫn có thể bảo lưu đại bộ phận thực lực, bước tiếp theo chính là chuẩn bị cho cuộc chinh chiến thiên hạ."
Tên thanh niên nở nụ cười cao ngạo: "Đây chính là lý do vì sao ta rõ ràng có thể nuốt gọn binh mã của Lăng Khiếu, nhưng vẫn trì hoãn cho tới tận bây giờ! Ngụy huynh chắc đã hiểu rồi!"
" Thủy huynh cao kiến!" Ngụy Thừa Bình đột nhiên hiểu ra, tâm phục khẩu phục chắp tay nói. Trên mặt cũng lộ ra nụ cười đắc ý: "Kể từ bây giờ, chúng ta tranh giành thiên hạ cũng đã có mấy phần nắm chắc!"
Tên thanh niên trong mắt lộ ra vẻ tráo phúng mà không ai có thể thấy được, nhưng trong miệng lại nói: "Không sai! Kể từ bây giờ, Ngụy huynh ít nhất cũng có thể xưng bá ở Thiên Tinh trước mấy năm!"
Ngụy Thừa Bình đắc ý cười ha hả. Miệng vẫn không quên khen tặng hai câu: "Có điều con thần cầm đó của Thủy huynh quả thực không hề tầm thường, không ngờ có thể phong tỏa cả bầu trời, chặn được tất cả truyền tấn của Lăng Khiếu, điểu này Thừa Bình thực sự tự thẹn không bằng!"
Người thanh niên mỉm cười, tự phụ nói: "Tám con kim ưng đã trải qua huấn luyện diện phong tỏa bầu trời. Nếu còn để cho bọn chúng truyền được tin tức đi thì trở thành trò cười rồi!"
Nói đến đây, vẻ mặt chuyển thành ngưng trọng: "Có điều người truyền tin trong quân của Lăng Khiếu hiển nhiên đã sớm đề phòng chuyện này. Tin tức truyền ra không ngờ lại được dùng ẩn ngữ đặc thù để viết. Chúng ta cho dù chặn được tin tức nhưng cũng không có bất kỳ tác dụng gì, không biết được bên trên rốt cuộc viết gì. Nhân vật nghĩ ra phương pháp truyền tin tức này, quả thật là một nhân tài. Có cơ hội ta thực sự muốn được gặp hắn!"
Vừa nói hắn vừa nhìn về nơi xa: "Nếu chúng ta có thể được có được phương pháp hóa giải để đọc được tin tức này, chẳng khác nào như hổ thêm cánh, thiên hạ đã nằm trong tay ta!"
Ngụy Thừa Bình khen: "Thủy huynh quả nhiên là là nhin xa trông rộng, mưu tính sâu xa."
Người thanh niên đó cười nhạt, nghiêng đầu sang một bên. Không ai phát hiện ra rằng, trong giây phút này, trong mắt hắn hiện lên vẻ chán ghét vô cùng. Loại nhân vật chỉ biết nói lời nịnh hót như tên Bắc Nguỵ thái tử này, không ngờ lại có thể trở thành thái tử của một nước? Không ngờ còn có dã tâm muốn nhất thống thiên hạ? Thực sự là không thể hiểu nổi.
Phía đông lờ mờ hiện ra ánh sang, bình minh tới rồi
Người thanh niên phất lá cờ đỏ đang cầm trong tay về phía trước! Hai mắt lạnh như băng: "Tấn công!"
Nhất thời, tiếng chém giết rung trời vang lên, các đội nhân mã từ bốn phương tám hướng lao về phía quân trận của Thừa Thiên để phát động thế công như thủy triều. Tiếng vó ngựa như lôi, cả mặt đất tựa hồ như không ngừng run rẩy.
Máu tươi, trong nháy mắt đã rải khắp đại địa. Giống như những đóa hoa đỗ quyên đột nhiên nở rộ.
Lăng phủ biệt viện. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
Lăng Thiên ngắm nhìn lượng binh khí đặc thù vừa được đưa tới, thuận tay cầm một thanh trường đao lên, rút ra khỏi bao. Chỉ thấy thân đao giống như một vũng nước trong, lóng la lóng lánh, chúng nhân bàng quang lập tức cảm thấy một luồng khí lạnh ùa tới."Đao tốt!" Lăng Kiếm buột miệng khen.
Vẻ nặng nề trên mặt hắn không biết đã biến mất từ lúc nào. lại lộ ra vẻ mặt tuấn lãng nhưng lạnh lùng. Đủ thấy Đại Hoàn Đan có hiệu dụng kinh người như thế nào, không chỉ làm tăng thêm công lực, hiệu quả khác cũng vô cùng kỳ diệu.
Đồng thời phụ dụng Đại Hoàn Đan còn có bọn Ngũ tiểu Lăng Trì Lăng Phong, ai ai cũng thần hoàn khí túc, khí thế trầm ổn ngưng trọng như núi, khác hẳn trước đây, người bên cạnh đều cảm thấy biến hóa rất lớn từ bọn họ.
Đặc biệt là Lăng Trì, trong Ngũ tiểu thì hắn có tiến bộ lớn nhất. Hắn là người đẹp trai nhất trong Ngũ tiểu, trên khuôn mặt trắng nõn của hắn lờ mờ phát ra thần quang trong suốt, đôi mắt cũng thỉnh thoảng lại phát ra thần quang lấp lánh. Kinh Long thần công của tiểu tử này bất ngờ đột phá tới tầng thứ sáu! so với Lăng Kiếm đã đạt tới tầng thứ bảy chỉ kém một chút mà thôi. Lăng Điện kém nhất trong bốn người còn lạicũng đã đạt tới tầng thứ tư, còn Lăng Phong, Lăng Vân, Lăng Lôi thì đạt tới tầng thứ năm.
Thực lực của cả Đệ nhất lâu đã phát sinh biến hóa long trời lở đất.
Lăng Trì thậm chí còn có một loại cảm giác, đó là cho hắn hiện tại đơn độc đấu với Ngọc Mãn Thiên, hắn cũng có lòng tin có thể đánh bại y. Đương nhiên đây chỉ là cảm giác của Lăng Trì mà thôi. Thế nhưng thực lực đề thăng nhanh như vậy, cũng khiến cho mấy tên tiểu từ này tràn ngập lòng tin. Ngoài trừ Lăng Thiên, Lăng Kiếm, Lăng Thần ra, e rằng cho dù là người áo xanh hiện tại để bọn họ gặp phải, Ngũ tiểu cũng tuyệt đối có gan đơn đả độc đấu.
Lần phục dụng dược vật này, trong sáu người tựa hồ bọn Ngũ tiểu là tiến bộ lớn nhất, kỳ thực, người tiến bộ lớn nhất chính là Lăng Kiếm, khí độ của hắn đã biến thành gần giống như người bình thường. Phải biết Kinh Long thần công càng về sau tu luyện càng khó tịnh tiến. Lăng Kiếm được Lăng Thiên chân truyền, công lực hơn xa người thường, nhưng ít khi thu liễm khí tức của bản thân, kéo dài lâu ngày cuối cùng hợp nhất với sát khí lẫm nhiên, tạo thành lãnh diện sát thần của Đệ nhất lâu, trong quá trình phục dụng Đại Hoàn Đan lần này, Lăng Kiếm phải chịu sự thống khổ lớn nhất, nhưng hiệu quả lại rõ ràng nhất, chỉ dựa vào hiệu quả mà luận thì chỉ hơi kém hơn so với Lăng Thần, khí độ bản thân đã đạt tới cảnh giới anh hoa nội liễm, phản phác quy chân, chỉ cần thêm một chút thời gian để củng cố cảnh giới này, từ khí tức lãnh lệ trước kia sẽ chuyển thành thanh lãng, đi trên đường tuyệt sẽ không khiến người phải sợ hãi.
Trái lại, bản thân công lực của Ngũ tiểu tuy chưa đạt tới cảnh giới tinh thuần, lúc này sau khi vừa phục dụng Đại Hoàn Đan, mỗi người đều lộ ra thần thái phấn chấn, kỳ thực đây chỉ là hiện tượng bên ngoài, vào thời khắc này, công lực của vẫn chưa chân chính được sử dụng hoàn toàn, chỉ có trải qua một đoạn thời gian tôi luyện mới có thể chân chính ổn định lại.
"Chỉ là đao tốt thôi ư?" Khóe miệng Lăng Thiên hơi cong lên, tay trái cầm chuôi đao, hai ngón tay của bàn tay phải vuốt mũi kiếm, chỉ hơi dùng lực một chút, một thanh cương đao sáng bóng lập tức từ từ cong thành hình bán nguyệt, cho tới tận khi mũi đao và chuôi đao chạm nhau. Mà trong quá trình uốn cong, không ngờ lại không phát ra một chút tạp âm nào khiến người ta phải ghê răng, chỉ dựa vào độ dẻo dai này thôi đã hơn xa đao kiếm bình thường rồi.
Lăng Thiên thả tay ra, cương đao xoẹt một tiếng trở lại nguyên trạng, nhất thời trong mắt mọi người giống như có một luồng ánh sáng lóe lên.
"Quả nhiên không tồi!" Lăng Thiên gật đầu tán dương, nhìn về phía thiếu niên gầy nhỏ vừa đưa đao tới: "Lăng Ngũ, cương đao như thế này lần này chế tạo được bao nhiêu?"
Lăng Ngũ cung kính cúi người nói: "Hồi bẩm công tử, loại thượng phẩm cương đao như thế này có năm trăm thanh, loại cương đao thứ đẳng khác có ba ngàn sáu trăm thanh. Kiếm loại thượng phẩm ước chừng một ngàn thanh, loại kiếm thứ đẳng hơn năm ngàn thanh! Tuy chỉ là đao kiếm thứ đẳng nhưng cũng còn hơn tác phẩm thượng thừa do các danh tượng chế tạo, cộng với số đao kiếm lần trước thì đã đủ để trang bị cho hai vạn tinh binh của biệt viện!" Ngừng lại một chút, Lăng Ngũ giống như đang nhẩm tính lại số lượng ở trong đầu, rồi lại nói tiếp: "Những binh khí khác, trảm mã đao chuôi dài hai trăm thành, trường mâu cán sắt một trăm thanh, chủy chủ đoản kiếm một vạn sáu ngàn bốn trăm thanh, cung bảy ngàn, tên hơn mười ngàn! Ngoài ra, thanh long đại đao mà công tử yêu cầu đã đả tạo thành công, độ dài đạt tới một trượng tám xích, dùng hai mươi cân huyền thiết, một trăm cân hợp kim làm tài liệu chính, cho nên sau khi đúc thành thanh đạo này nặng tới một trăm hai mươi tư cân! Ngoài công tử ra, người khác đừng hòng dùng nổi!"
Lăng Thiên yên lặng tính toán một chút, sau đó vui mừng nói: "Khổ cho ngươi rồi, ta rất hài lòng!"
Lăng Ngũ trên mặt hiện lên vẻ kích động, "Ta rất hài lòng", bốn chữ nà có thể nói là câu đánh giá cao nhất của Lăng Thiên rồi, hắn cố gắng kìm nén sự xúc động trong lòng, có chút xấu hổ nói: "Thế nhưng thanh bội kiếm mặc sắc huyền thiết hiện tại vẫn chưa chế tạo thành công, ít ra cũng phải đợi tới hai ngày sau."
Lăng Thiên gật đầu hài lòng, thoải mái: "Thế là tốt lắm rồi! Mặc sắt huyền thiết mà các đại sư rèn kiếm khắp thiên hạ đều bó tay vậy mà tới tay ngươi lại thành ngoan ngoãn dễ bảo như vậy, Lăng Ngũ, ngươi xứng đáng để kiêu ngạo
Quyển 4
Tác giả :
Phong Lăng Thiên Hạ