Lăng Thiên Truyền Thuyết
Chương 287: Hoành sáp nhất thủ
Ba tiếng hô trầm muộn đồng thời vang lên! Lão giả họ Trịnh song chưởng cùng đối phương ngạnh kháng nhưng công lực không đủ nên bỗng nhiên hai cổ tay rắc một cái đã bị bẻ gẫy, tiểu phúc đau đớn vì bị một cước của đối phương. Trong khoảnh khắc, ngũ tạng đồng thời nát bấy, trong miệng máu tươi điên cuồng phun ra, thân thể mềm oặt ngã xuống, lại có tiếng rắc rắc liên tiếp, xương cốt cả người đều đứt đoạn rơi xuống trên mặt đất thành một đống xương thịt!
Nhưng dưới một kích liều mạng của hắn, Ngọc Trảm Phong tiền hậu chịu kích nhẫn nại không trụ đượcbuồn bực phun ra một ngụm máu tươi. Sau lưng lão giả họ Trịnh song chưởng trầm trọng đánh lên lưng Ngọc Trảm Phong nhưng lại cảm giác như đánh lên thạch bản mà bị chân khí phản chấn. Hắn vốn đã bị trọng thương nên cũng buồn bực hừ một tiếng, khóe miệng máu tươi tràn ra lảo đảo thối lui.
Ngọc Trảm Phong vốn lấy một địch hai, vừa lại lấy lưng đón đỡ một chưởng liều mạng, cho dù không chết cũng bị trọng thương. Tuy nhiên thương thế lại nhẹ hơn dự liệu, thậm chí còn trực tiếp đánh chết một người, trong nháy mắt hiểu ra, nhị lão họ Trịnh thi triển "Đoạt thiên đại pháp" đã tới lúc dầu hết đèn tắt. Hắn đột nhiên xoay người, trên khóe miệng vẫn còn vết máu nhưng sắc mặt lại cực kỳ dữ tợn tàn nhẫn hướng lão giả họ Trịnh còn lại đi tới. Lão giả này vết thương mới chồng lên thương cũ, mới vừa rồi toàn lực tấn công lại trúng hai chưởng của Ngọc Trảm Vân không thì cũng không bị hộ thân chân khí của Ngọc Trảm Phong đẩy lui. Lúc này sớm đã không có nửa điểm lực lượng hoàn thủ, ngay cả đứng thẳng cũng khó. Thân thể bị Ngọc Trảm Phong một chưởng đánh bay lên không trung.
"Trịnh lão!" Tiền Thủy Nhu hai mắt trợn trừng muốn nứt ra nhảy qua đem thân thể lão giả họ Trịnh ôm vào trong ngực.
"Nhanh... trốn." Lão giả họ Trịnh chỉ nói được hai chữ này thì hô hấp tiêu tan, hai mắt trợn to mà đi!
"A…" Tiền Thủy Nhu ôm thi thể lão giả họ Trịnh, ngửa mặt lên trời giận dữ rống lên, trong miệng máu tươi không ngừng phun ra. Nàng mới vừa ngự kiếm ngăn địch, cũng bị trúng một chưởng, người bị trọng thương vô lực tái chiến!
Thêm một tiếng kêu bi thảm rồi một nhân ảnh ngã trên mặt đất, đó chính là thị nữ Điệp nhi bị Ngọc Trảm Vân đánh trúng một chưởng. Điệp nhi võ công mặc dù không yếu nhưng đơn độc đả đấu há có thể là đối thủ của cao thủ cấp bậc tiên thiên.
"Tiểu công chúa, sao phải khổ đến thế..." Ngọc Trảm Phong đưa tay lau vết máu trên miệng cười khổ nói một câu. " Sớm đã biết kết quả, hà để hai vị Trịnh huynh mất đi tính mệnh. Thực là khổ, mới vừa rồi ta chỉ muốn mời hai vị Trịnh huynh về phủ mà thôi, không ngờ hai người hắn lại tới mức dầu hết đèn tắt, lưu thủ không được, thực sự cực kỳ tiếc nuối!"
"Ngọc Trảm Phong, Ngọc Trảm Vân! Ngươi hai lão thất phu này!" Tiền Thủy Nhu trong mắt đầy hận ý. Nàng đưa mắt nhìn kẻ vừa mới giết chết hai vị hộ vệ của mình Thiên Nhu ta hôm nay không chết, nhất định sẽ đem hai ngươi chém thành vạn đoạn!"
"Ha ha, sợ rằng Thủy tiểu thư ngươi cũng không có cơ hội này." Ngọc Trảm Vân trào phúng mà nói.
"Nàng nhất định là có cơ hội này. Ta dám cam đoan!" Một âm thanh rõ ràng vang lên sau lưng Ngọc Trảm Vân khoảng một trượng. Ngọc Trảm Vân cả kinh thân thể nhảy lên cao hai trượng mới phục hồi tinh thần, song chưởng hộ trước ngực như lâm đại địch!
Là một cao thủ cấp bậc tiên thiên cảnh giới không ngờ lại bị người khác vô thanh vô tức đến phía sau mình có một trượng mà lại không phát hiện ra! Như vậy đối phương muốn lấy mạng mình há không phải dễ như trở bàn tay sao?
Nghe được âm thanh này Tiền Thủy Nhu (giờ có thể gọi là Thủy Thiên Nhu) trong mắt thần sắc bỗng nhiên trở nên cực kỳ phức tạp. Kinh ngạc, tức giận, băn khoăn... các loại thần sắc không ngừng biến ảo nhưng không thể phủ nhận là cảm giác lớn nhất lại là như trút được gánh nặng!
Chính mình tại sao lại có cảm giác như trút được gánh nặng. Hắn cho dù không là địch nhân nhưng lại quyết không phải là bằng hữu. Rơi vào tay hắn so với rơi vào tay Ngọc Gia càng không được. Huống chi chính mình đi Bắc Ngụy căn bản chính là vì…
Mọi người mở to hai mắt đồng thời chuyển hướng nhìn về phương hướng phát ra âm thanh tiếp theo liền phát hiện ra một màn bất khả tư nghị, ngay lúc đó ở ngoài một trượng, một gốc hắc tùng thụ cao chọc trời thân cây đột nhiên nhúc nhích sau đó lộ ra gương mặt một thiếu niên tuấn lãng lãnh đạm mỉm cười. Đột nhiên liền xuất hiện ở trước mặt mọi người làm cho mọi người cảm giác bất khả tư nghị. Thiếu niên này cư nhiên một thân trang phục như tuyết không nhiễm chút bụi trần!
Trong nháy mắt chúng nhân tâm đều nhảy loạn lên. Hơn nữa Ngọc Trảm Phong và Ngọc Trảm Vân hai Ngọc Gia trưởng lão trong đầu nháy mắt hiện lên hai chữ: yêu quái!
"Yêu quái" Một tiếng thét sợ hãi vang lên. Điệp nhi vừa tỉnh dậy mới vừa mở mắt liền thấy một cây đại thụ cư nhiên trước mắt mình biến thành một người thì không khỏi cả kinh kêu lên một tiếng rồi lại ngất đi.
Lăng Thiên vốn đang mỉm cười thoáng chốc trầm xuống oán hận nhìn Điệp nhi. Hắn nghĩ một lúc lâu cuối cùng mới nghĩ ra phương thức xuất hiện gây rung động này, cũng đặc biệt đem quần áo lộn lại. Nghĩ không ra mình xuất hiện một cách thần bí khó lường lại bị Tiểu nha đầu gọi thành yêu quái!
"Lăng Thiên?" Sau khi nhìn rõ mặt người mới đến Ngọc Trảm Phong và Ngọc Trảm Vân trên mặt đồng thời ngưng trọng. Hai người mặc dù không có liên lạc với Ngọc Mãn Thiên nhưng mọi việc lớn nhỏ của Ngọc Mãn Thiên, Ngọc Băng Nhan lại rõ như lòng bàn tay. Thiếu niên trước mắt này tuy tuổi còn trẻ nhưng đã đánh bại Ngọc Mãn Thiên, vì vậy hai huynh đệ mình lấy hai địch một cũng chưa nhất định dám nói là có phần thắng.
"Khó được hả, khó được..." Lăng Thiên cười chế nhạo "Nhị vị Ngọc Gia trưởng lão cư nhiên lại biết tên ta, thật sự làm cho Lăng Thiên có chút thụ sủng nhược kinh a."
"Lăng công tử đại danh chấn thiên hạ, ai mà không biết, ai mà không hiểu" Ngọc Trảm Phong khóe miệng cứng ngắc lộ ra một tia cười khiên cưỡng.
"Ân, hai vị rất là thoải mái a." Lăng Thiên thích ý nheo hai mắt: "Nguyên bổn ta muốn động thân giết các ngươi nhưng không nghĩ các ngươi lại thức thời như thế, như vậy ta mở ra một góc lưới." Lăng Thiên nhẹ nhàng lãnh đạm nói: "Các ngươi tự sát đi, ta nhất định sẽ cho các ngươi toàn thây."
Tạm thời, Lăng Thiên không muốn cùng Ngọc Gia trở mặt cho nên trong sát na hiện thân đã sớm định ra kết cục của Ngọc Trảm Phong và Ngọc Trảm Vân, không chết không được! Lăng Thiên lúc này căn bản vô lực đồng thời ứng phó với các đại thế lực chung quanh nên không muốn cùng loại quái vật như Ngọc Gia này bỗng nhiên chánh diện quyết đấu! Nhưng nếu thả hai người này còn sống quay về thì chuyện mình trợ giúp địch nhân ngàn năm của chúng sẽ khiến Ngọc Gia phản ứng mạnh mẽ. Vô luận là mình hay Lăng Gia cũng đều có đại phiền toái!
Không quản là mình thấy cái gì nhưng ngay lúc này lại ra tay cứu giúp Thủy Thiên Nhu là sự thật. Nhưng Lăng Thiên cảm giác trong đoạn thời gian này, chính mình cùng Ngọc Gia đang ngầm chơi đùa nhau mà Lăng Thiên lại phi thường thích loại cảm giác ám đấu trí này. Hắn lại muốn này tình trạng này càng kéo dài càng tốt. Ít nhất Lăng Thiên muốn đem nó kém dài đến lúc giải quyết cơ bản các loại phiền toái khác.
Ngọc Gia ngay cả biết được một điểm thực lực của Lăng Thiên ta nhưng tuyệt không biết toàn bộ. Cho nên ngay lúc này mặc dù đối với ta có kiêng kỵ nhưng lại không quá kiêng kỵ. Nói cách khác, Ngọc Gia ngay lúc này hoàn toàn không coi Lăng Thiên là đối thủ cùng cấp, cũng không nhận thức ra Lăng Thiên có thể uy hiếp đến sự sinh tồn của Ngọc Gia!
Ngọc Trảm Phong, Ngọc Trảm Vân hai người đồng thời phẫn nộ, ngay cả khi ngươi võ công cao hơn Ngọc Mãn Thiên nhưng không nhất định là thắng được hai bọn ta liên thủ. Cho dù ngươi thực sự có thể còn hơn bọn ta liên thủ nhưng cũng không nên quá mức dưới mắt khôn người chứ. Đánh không lại ngươi, chẳng lẽ hai cao thủ tiên thiên ngay cả chạy trốn cũng trốn không được sao? Đánh không lại cùng trốn không được tuyệt đối là hai cái khái niệm khác nhau!
Thực sự là quá ức hiếp người.
"Lăng Thiên, ngươi nghĩ ngươi có thể địch lại hai huynh đệ ta liên thủ sao? Người trẻ tuổi tự tin là chuyện tốt nhưng nếu quá mức cuồng vọng thì lại phá hư sự tình" Ngọc Trảm Phong lạnh giọng nói, trong đó còn có một tia trào phúng "Cho dù ngươi may mắn thắng được, lấy thực lực Lăng Gia các ngươi chẳng lẽ có thể chịu được sự báo phục của Ngọc Gia sao".
Lăng Thiên hắc hắc một cười: "Nhị vị nói đùa rồi. Ta cảm giác được Lăng Gia không chịu được sự trả thù của Ngọc Gia nên không thể để hai người còn sống đem tin tức truyền ra ngoài!" Lăng Thiên đi thong thả hai bước, đột nhiên một cười: "Nói thật. Ngọc Gia các ngươi ngay cả lúc này cũng không khiến ta để trong mắt nhưng ta đồng dạng cũng không muốn các ngươi quay về báo sự tình, cho nên, không cần đem Ngọc Gia ra uy hiếp ta, vô dụng thôi. Ta đã cấp cho các ngươi cơ hội bảo toàn thi thể." Lăng Thiên tổng kết nói.
"Ngươi! Tiểu tử cuồng vọng nạp mệnh đi!" Ngọc Trảm Vân quát lên như sấm, nhảy vọt lên một kiếm đâm đến. Vừa rồi đối phó với ba người Thủy gia, Ngọc Gia huynh đệ chưa có vận dụng binh khí nhưng khi đối mặt với Lăng Thiên không ngờ chưa ra tay đã rút trường kiếm ra. Cho thấy đối với Lăng Thiên rất kiêng kỵ. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
Ngay lúc Ngọc Trảm Vân cử động Ngọc Trảm Phong đồng thời động thân như gió đến bên cạnh Thủy Thiên Nhu đưa tay nắm lấy.
Hai người nhiều năm hợp tác, tâm ý tương thông, sớm đã rõ ràng tâm ý của nhau. Ngọc Trảm Vân nổi giận xuất kiếm chỉ là ngụy trang, hắn chỉ muốn tạm thời quấn lấy Lăng Thiên, cho dù không phải là địch thủ của Lăng Thiên nhưng tin tưởng trong năm ba chiêu thì vẫn an toàn. Mà Ngọc Trảm Phong thì phụ trách bắt trụ Thủy Thiên Nhu, sau đó hai người lập tức phân ra hai hướng trốn đi. Lăng Thiên dù có khả năng thông thiên triệt địa tin tưởng cũng chỉ có thể đối phó với một người! Mà một người khác có thể trốn được thì Lăng Thiên nhất định sẽ có cố kỵ. Người bị lưu lại cũng không hề nguy hiểm!
Đáng tiếc. Kế hoạch lại có biến hóa quá nhanh. Kế hoạch chung quy là rất tuyệt vời nhưng biến hóa lại đáng sợ dị thường.
Thủy Thiên Nhu sắc mặt trắng bệch mạnh mẽ chống tay giữ thân thể ngồi trên mặt đất. Vừa mới thấy Lăng Thiên xuất hiện, trong tim nàng không hiểu vì sao lại thở phào, chân khí trong nháy mắt tiêu tan, bỗng nhiên cảm giác cả người không có nửa điểm khí lực, miễn cưỡng mạnh mẽ chống giữ mới không làm cho chính mình bất tỉnh nhưng ngay lúc đó lại không có chút khí lực nào để cử động.
Mắt thấy sẽ đem Thủy Thiên Nhu bắt vào trong tay, Ngọc Trảm Phong tâm trung nhất hỉ thì đột nhiên trước mắt hoa lên, một đạo bạch ảnh lướt qua mà Thủy Ngàn Nhu đã không còn thấy bóng dáng.
Quả nhiên lợi hại! Ngọc Trảm Phong cả kinh nhưng hắn cũng là người lão luyện, thân thể không dừng, chuyển tiến thành thối, trong nháy mắt đã lùi ra sau ba trượng. Hai người sau khi đánh mắt nhìn nhau thì đột nhiên đồng thời phi thân, phân ra tả hữu hai phương hướng bay đi.
Việc bắt giữ Thủy Thiên Nhu đã hoàn toàn vô vọng, việc cấp bách trước mắt là phải bảo trụ tính mệnh! Nên hai người quyết đóan lập tức đào tẩu!
Lăng Thiên lạnh hừ một tiếng, đột nhiên hai cánh tay vung lên, thân thể nhất chấn rồi bỗng nhiên trong không trung thải hồng mãn thiên!
Ám khí! Đây là tuyệt chiêu tất sát Lăng Thiên ẩn dấu đã lâu, cũng do cái này mà Lăng Thiên có dũng khí dám khiêu chiến với người áo xanh.
Quyển 4
Nhưng dưới một kích liều mạng của hắn, Ngọc Trảm Phong tiền hậu chịu kích nhẫn nại không trụ đượcbuồn bực phun ra một ngụm máu tươi. Sau lưng lão giả họ Trịnh song chưởng trầm trọng đánh lên lưng Ngọc Trảm Phong nhưng lại cảm giác như đánh lên thạch bản mà bị chân khí phản chấn. Hắn vốn đã bị trọng thương nên cũng buồn bực hừ một tiếng, khóe miệng máu tươi tràn ra lảo đảo thối lui.
Ngọc Trảm Phong vốn lấy một địch hai, vừa lại lấy lưng đón đỡ một chưởng liều mạng, cho dù không chết cũng bị trọng thương. Tuy nhiên thương thế lại nhẹ hơn dự liệu, thậm chí còn trực tiếp đánh chết một người, trong nháy mắt hiểu ra, nhị lão họ Trịnh thi triển "Đoạt thiên đại pháp" đã tới lúc dầu hết đèn tắt. Hắn đột nhiên xoay người, trên khóe miệng vẫn còn vết máu nhưng sắc mặt lại cực kỳ dữ tợn tàn nhẫn hướng lão giả họ Trịnh còn lại đi tới. Lão giả này vết thương mới chồng lên thương cũ, mới vừa rồi toàn lực tấn công lại trúng hai chưởng của Ngọc Trảm Vân không thì cũng không bị hộ thân chân khí của Ngọc Trảm Phong đẩy lui. Lúc này sớm đã không có nửa điểm lực lượng hoàn thủ, ngay cả đứng thẳng cũng khó. Thân thể bị Ngọc Trảm Phong một chưởng đánh bay lên không trung.
"Trịnh lão!" Tiền Thủy Nhu hai mắt trợn trừng muốn nứt ra nhảy qua đem thân thể lão giả họ Trịnh ôm vào trong ngực.
"Nhanh... trốn." Lão giả họ Trịnh chỉ nói được hai chữ này thì hô hấp tiêu tan, hai mắt trợn to mà đi!
"A…" Tiền Thủy Nhu ôm thi thể lão giả họ Trịnh, ngửa mặt lên trời giận dữ rống lên, trong miệng máu tươi không ngừng phun ra. Nàng mới vừa ngự kiếm ngăn địch, cũng bị trúng một chưởng, người bị trọng thương vô lực tái chiến!
Thêm một tiếng kêu bi thảm rồi một nhân ảnh ngã trên mặt đất, đó chính là thị nữ Điệp nhi bị Ngọc Trảm Vân đánh trúng một chưởng. Điệp nhi võ công mặc dù không yếu nhưng đơn độc đả đấu há có thể là đối thủ của cao thủ cấp bậc tiên thiên.
"Tiểu công chúa, sao phải khổ đến thế..." Ngọc Trảm Phong đưa tay lau vết máu trên miệng cười khổ nói một câu. " Sớm đã biết kết quả, hà để hai vị Trịnh huynh mất đi tính mệnh. Thực là khổ, mới vừa rồi ta chỉ muốn mời hai vị Trịnh huynh về phủ mà thôi, không ngờ hai người hắn lại tới mức dầu hết đèn tắt, lưu thủ không được, thực sự cực kỳ tiếc nuối!"
"Ngọc Trảm Phong, Ngọc Trảm Vân! Ngươi hai lão thất phu này!" Tiền Thủy Nhu trong mắt đầy hận ý. Nàng đưa mắt nhìn kẻ vừa mới giết chết hai vị hộ vệ của mình Thiên Nhu ta hôm nay không chết, nhất định sẽ đem hai ngươi chém thành vạn đoạn!"
"Ha ha, sợ rằng Thủy tiểu thư ngươi cũng không có cơ hội này." Ngọc Trảm Vân trào phúng mà nói.
"Nàng nhất định là có cơ hội này. Ta dám cam đoan!" Một âm thanh rõ ràng vang lên sau lưng Ngọc Trảm Vân khoảng một trượng. Ngọc Trảm Vân cả kinh thân thể nhảy lên cao hai trượng mới phục hồi tinh thần, song chưởng hộ trước ngực như lâm đại địch!
Là một cao thủ cấp bậc tiên thiên cảnh giới không ngờ lại bị người khác vô thanh vô tức đến phía sau mình có một trượng mà lại không phát hiện ra! Như vậy đối phương muốn lấy mạng mình há không phải dễ như trở bàn tay sao?
Nghe được âm thanh này Tiền Thủy Nhu (giờ có thể gọi là Thủy Thiên Nhu) trong mắt thần sắc bỗng nhiên trở nên cực kỳ phức tạp. Kinh ngạc, tức giận, băn khoăn... các loại thần sắc không ngừng biến ảo nhưng không thể phủ nhận là cảm giác lớn nhất lại là như trút được gánh nặng!
Chính mình tại sao lại có cảm giác như trút được gánh nặng. Hắn cho dù không là địch nhân nhưng lại quyết không phải là bằng hữu. Rơi vào tay hắn so với rơi vào tay Ngọc Gia càng không được. Huống chi chính mình đi Bắc Ngụy căn bản chính là vì…
Mọi người mở to hai mắt đồng thời chuyển hướng nhìn về phương hướng phát ra âm thanh tiếp theo liền phát hiện ra một màn bất khả tư nghị, ngay lúc đó ở ngoài một trượng, một gốc hắc tùng thụ cao chọc trời thân cây đột nhiên nhúc nhích sau đó lộ ra gương mặt một thiếu niên tuấn lãng lãnh đạm mỉm cười. Đột nhiên liền xuất hiện ở trước mặt mọi người làm cho mọi người cảm giác bất khả tư nghị. Thiếu niên này cư nhiên một thân trang phục như tuyết không nhiễm chút bụi trần!
Trong nháy mắt chúng nhân tâm đều nhảy loạn lên. Hơn nữa Ngọc Trảm Phong và Ngọc Trảm Vân hai Ngọc Gia trưởng lão trong đầu nháy mắt hiện lên hai chữ: yêu quái!
"Yêu quái" Một tiếng thét sợ hãi vang lên. Điệp nhi vừa tỉnh dậy mới vừa mở mắt liền thấy một cây đại thụ cư nhiên trước mắt mình biến thành một người thì không khỏi cả kinh kêu lên một tiếng rồi lại ngất đi.
Lăng Thiên vốn đang mỉm cười thoáng chốc trầm xuống oán hận nhìn Điệp nhi. Hắn nghĩ một lúc lâu cuối cùng mới nghĩ ra phương thức xuất hiện gây rung động này, cũng đặc biệt đem quần áo lộn lại. Nghĩ không ra mình xuất hiện một cách thần bí khó lường lại bị Tiểu nha đầu gọi thành yêu quái!
"Lăng Thiên?" Sau khi nhìn rõ mặt người mới đến Ngọc Trảm Phong và Ngọc Trảm Vân trên mặt đồng thời ngưng trọng. Hai người mặc dù không có liên lạc với Ngọc Mãn Thiên nhưng mọi việc lớn nhỏ của Ngọc Mãn Thiên, Ngọc Băng Nhan lại rõ như lòng bàn tay. Thiếu niên trước mắt này tuy tuổi còn trẻ nhưng đã đánh bại Ngọc Mãn Thiên, vì vậy hai huynh đệ mình lấy hai địch một cũng chưa nhất định dám nói là có phần thắng.
"Khó được hả, khó được..." Lăng Thiên cười chế nhạo "Nhị vị Ngọc Gia trưởng lão cư nhiên lại biết tên ta, thật sự làm cho Lăng Thiên có chút thụ sủng nhược kinh a."
"Lăng công tử đại danh chấn thiên hạ, ai mà không biết, ai mà không hiểu" Ngọc Trảm Phong khóe miệng cứng ngắc lộ ra một tia cười khiên cưỡng.
"Ân, hai vị rất là thoải mái a." Lăng Thiên thích ý nheo hai mắt: "Nguyên bổn ta muốn động thân giết các ngươi nhưng không nghĩ các ngươi lại thức thời như thế, như vậy ta mở ra một góc lưới." Lăng Thiên nhẹ nhàng lãnh đạm nói: "Các ngươi tự sát đi, ta nhất định sẽ cho các ngươi toàn thây."
Tạm thời, Lăng Thiên không muốn cùng Ngọc Gia trở mặt cho nên trong sát na hiện thân đã sớm định ra kết cục của Ngọc Trảm Phong và Ngọc Trảm Vân, không chết không được! Lăng Thiên lúc này căn bản vô lực đồng thời ứng phó với các đại thế lực chung quanh nên không muốn cùng loại quái vật như Ngọc Gia này bỗng nhiên chánh diện quyết đấu! Nhưng nếu thả hai người này còn sống quay về thì chuyện mình trợ giúp địch nhân ngàn năm của chúng sẽ khiến Ngọc Gia phản ứng mạnh mẽ. Vô luận là mình hay Lăng Gia cũng đều có đại phiền toái!
Không quản là mình thấy cái gì nhưng ngay lúc này lại ra tay cứu giúp Thủy Thiên Nhu là sự thật. Nhưng Lăng Thiên cảm giác trong đoạn thời gian này, chính mình cùng Ngọc Gia đang ngầm chơi đùa nhau mà Lăng Thiên lại phi thường thích loại cảm giác ám đấu trí này. Hắn lại muốn này tình trạng này càng kéo dài càng tốt. Ít nhất Lăng Thiên muốn đem nó kém dài đến lúc giải quyết cơ bản các loại phiền toái khác.
Ngọc Gia ngay cả biết được một điểm thực lực của Lăng Thiên ta nhưng tuyệt không biết toàn bộ. Cho nên ngay lúc này mặc dù đối với ta có kiêng kỵ nhưng lại không quá kiêng kỵ. Nói cách khác, Ngọc Gia ngay lúc này hoàn toàn không coi Lăng Thiên là đối thủ cùng cấp, cũng không nhận thức ra Lăng Thiên có thể uy hiếp đến sự sinh tồn của Ngọc Gia!
Ngọc Trảm Phong, Ngọc Trảm Vân hai người đồng thời phẫn nộ, ngay cả khi ngươi võ công cao hơn Ngọc Mãn Thiên nhưng không nhất định là thắng được hai bọn ta liên thủ. Cho dù ngươi thực sự có thể còn hơn bọn ta liên thủ nhưng cũng không nên quá mức dưới mắt khôn người chứ. Đánh không lại ngươi, chẳng lẽ hai cao thủ tiên thiên ngay cả chạy trốn cũng trốn không được sao? Đánh không lại cùng trốn không được tuyệt đối là hai cái khái niệm khác nhau!
Thực sự là quá ức hiếp người.
"Lăng Thiên, ngươi nghĩ ngươi có thể địch lại hai huynh đệ ta liên thủ sao? Người trẻ tuổi tự tin là chuyện tốt nhưng nếu quá mức cuồng vọng thì lại phá hư sự tình" Ngọc Trảm Phong lạnh giọng nói, trong đó còn có một tia trào phúng "Cho dù ngươi may mắn thắng được, lấy thực lực Lăng Gia các ngươi chẳng lẽ có thể chịu được sự báo phục của Ngọc Gia sao".
Lăng Thiên hắc hắc một cười: "Nhị vị nói đùa rồi. Ta cảm giác được Lăng Gia không chịu được sự trả thù của Ngọc Gia nên không thể để hai người còn sống đem tin tức truyền ra ngoài!" Lăng Thiên đi thong thả hai bước, đột nhiên một cười: "Nói thật. Ngọc Gia các ngươi ngay cả lúc này cũng không khiến ta để trong mắt nhưng ta đồng dạng cũng không muốn các ngươi quay về báo sự tình, cho nên, không cần đem Ngọc Gia ra uy hiếp ta, vô dụng thôi. Ta đã cấp cho các ngươi cơ hội bảo toàn thi thể." Lăng Thiên tổng kết nói.
"Ngươi! Tiểu tử cuồng vọng nạp mệnh đi!" Ngọc Trảm Vân quát lên như sấm, nhảy vọt lên một kiếm đâm đến. Vừa rồi đối phó với ba người Thủy gia, Ngọc Gia huynh đệ chưa có vận dụng binh khí nhưng khi đối mặt với Lăng Thiên không ngờ chưa ra tay đã rút trường kiếm ra. Cho thấy đối với Lăng Thiên rất kiêng kỵ. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
Ngay lúc Ngọc Trảm Vân cử động Ngọc Trảm Phong đồng thời động thân như gió đến bên cạnh Thủy Thiên Nhu đưa tay nắm lấy.
Hai người nhiều năm hợp tác, tâm ý tương thông, sớm đã rõ ràng tâm ý của nhau. Ngọc Trảm Vân nổi giận xuất kiếm chỉ là ngụy trang, hắn chỉ muốn tạm thời quấn lấy Lăng Thiên, cho dù không phải là địch thủ của Lăng Thiên nhưng tin tưởng trong năm ba chiêu thì vẫn an toàn. Mà Ngọc Trảm Phong thì phụ trách bắt trụ Thủy Thiên Nhu, sau đó hai người lập tức phân ra hai hướng trốn đi. Lăng Thiên dù có khả năng thông thiên triệt địa tin tưởng cũng chỉ có thể đối phó với một người! Mà một người khác có thể trốn được thì Lăng Thiên nhất định sẽ có cố kỵ. Người bị lưu lại cũng không hề nguy hiểm!
Đáng tiếc. Kế hoạch lại có biến hóa quá nhanh. Kế hoạch chung quy là rất tuyệt vời nhưng biến hóa lại đáng sợ dị thường.
Thủy Thiên Nhu sắc mặt trắng bệch mạnh mẽ chống tay giữ thân thể ngồi trên mặt đất. Vừa mới thấy Lăng Thiên xuất hiện, trong tim nàng không hiểu vì sao lại thở phào, chân khí trong nháy mắt tiêu tan, bỗng nhiên cảm giác cả người không có nửa điểm khí lực, miễn cưỡng mạnh mẽ chống giữ mới không làm cho chính mình bất tỉnh nhưng ngay lúc đó lại không có chút khí lực nào để cử động.
Mắt thấy sẽ đem Thủy Thiên Nhu bắt vào trong tay, Ngọc Trảm Phong tâm trung nhất hỉ thì đột nhiên trước mắt hoa lên, một đạo bạch ảnh lướt qua mà Thủy Ngàn Nhu đã không còn thấy bóng dáng.
Quả nhiên lợi hại! Ngọc Trảm Phong cả kinh nhưng hắn cũng là người lão luyện, thân thể không dừng, chuyển tiến thành thối, trong nháy mắt đã lùi ra sau ba trượng. Hai người sau khi đánh mắt nhìn nhau thì đột nhiên đồng thời phi thân, phân ra tả hữu hai phương hướng bay đi.
Việc bắt giữ Thủy Thiên Nhu đã hoàn toàn vô vọng, việc cấp bách trước mắt là phải bảo trụ tính mệnh! Nên hai người quyết đóan lập tức đào tẩu!
Lăng Thiên lạnh hừ một tiếng, đột nhiên hai cánh tay vung lên, thân thể nhất chấn rồi bỗng nhiên trong không trung thải hồng mãn thiên!
Ám khí! Đây là tuyệt chiêu tất sát Lăng Thiên ẩn dấu đã lâu, cũng do cái này mà Lăng Thiên có dũng khí dám khiêu chiến với người áo xanh.
Quyển 4
Tác giả :
Phong Lăng Thiên Hạ