Lăng Thiên Truyền Thuyết
Chương 164: Ngọc gia tam gia
Cầu thang vang lên tiếng cộp cộp, hai người đi lên, mặt ai cũng đầy lo lắng, chính là hai vị huynh đệ của Ngọc Mãn Lâu, nhị đệ Ngọc Mãn Đường, tam đệ Ngọc Mãn Thiên.
"Đại ca, chúng ta thật sự không phái người đến thành Thừa Thiên sao? Thời cơ này chính là ngộ bất khả cầu đó!" Ngọc Mãn Thiên nhỏ nhất trong ba người, khoảng hơn ba mươi tuổi, mặt đầy râu quai nón, bộ dạng rất là thô hào, cũng dễ bị kích động nhất, vừa tới đã hối hả nói: "Theo tin tức Tuyết Lãnh truyền về, ngay cả Vô Thượng Thiên cũng đã có người tới Thừa Thiên thành. Còn các đại thế lực trên đại lục đều mượn chuyện lần này của Thừa Thiên làm cơ hội, lũ lượt kéo tới; Chúng ta nếu không đưa ra quyết định, e rằng sẽ không kịp đâu
"Vô Thượng Thiên!" Nghe tới danh tự này, trong mắt Ngọc Mãn Lâu lóe lên một tia lạnh lẽo, "Thế thì sao? Chẳng lẽ Vô Thượng Thiên đi thì Ngọc gia của chúng ta cũng phải đi ư?"
Ngu ngốc! Ngọc Mãn Đường trừng mắt nhìn Ngọc Mãn Thiên, đúng là thằng ngốc! Biết rằng Vô Thượng Thiên luôn là tâm bệnh lớn nhất của đại ca, ngươi không ngờ còn nhắc tới hắn vào lúc không thích hợp như thế này! Cho dù đại ca muốn thuận theo chúng ta phái người tới Thừa Thiên để điều tra tin tức, e rằng cũng bị một câu này của ngươi hoàn toàn chôn vùi đi rồi!
"Đại ca!" Ngọc Mãn Đường vô cùng dè dặt nói: "Hiện tại nơi này cũng rất bình yên vô sự, ở Thiên Phong thì chậm trễ không có tin tức. Hơn nữa, mấy ngày trước trong cung đã truyền ra tin tức, chúng ta cũng không thể không đề phòng. Thừa Bình thái tử cầu thân bất thành, nhưng lại đột nhiên phái một tốp nhân mã lớn đến Thừa Thiên. Đệ e rằng, hắn sẽ làm gì đó bất lợi với Băng Nhan. Không bằng, để tiểu đệ dẫn hai người theo, tốc hành lên đường, bí mật tiềm nhập Thừa Thiên, được không?"
"Thừa Bình thái tử?" Ngọc Mãn Lâu bật cười trào phúng. "Chỉ là thằng hề nhảy nhót lung tung, không đáng để trong mắt! Coi hắn là thái tử thì hắn chính là thái tử, không coi hắn là thái tử thì hắn chẳng là cái gì cả! Hắn cho rằng tìm được một khối Giang Sơn lệnh mục nát thì có thể xem như là bùa hộ thân? Đó là nằm mơ! Người khác có lẽ sợ hãi Vô Thượng Thiên, Ngọc gia của chúng ta nhiều năm cực khổ kinh doanh, chẳng lẽ còn phải sợ thế lực nào trên thế gian này ư?"
"Hơn nữa," Ngọc Mãn Lâu giọng nói dần dần bình tĩnh trở lại. Rung động do bị ba chữ Vô Thượng Thiên gây nên nhanh chóng biến mất, "hiện tại trong thành Thừa Thiên phong ba qủy quyệt, cả ta cũng không nhìn ra rốt cuộc là có chuyện gì, tùy tiện tham dự vào, nguy hiểm quá lớn. Điều ta đang nghĩ chính là, có nên triệu hồi bọn Băng Nhan trở về không, mà các ngươi không ngờ còn có tinh thần nghĩ đến chuyện chui vào trong đó. Đứa nào cũng đều là đầu heo hết rồi phải không?"
"Đại ca, sự tình lần này của Thừa Thiên xem ra chỉ là ngẫu nhiên mà thôi!" Ngọc Mãn Thiên không bằng lòng nói, "Ngẫu nhiên chết ba người của Nam Cung gia, lại chết vào lúc mẫn cảm nhất, chắc chỉ là trùng hợp mà thôi. Thế lực các phương lũ lượt kéo tới. Chính là muốn đục nước béo cò, hi vọng được chia chén canh. Đúng như đại ca đã nói, thực lực hiện tại của Ngọc gia chúng ta cường hoành như thế nào, chỉ cần hiện thân, thiên hạ anh hùng ai dám tranh phong? t sẽ có thu hoạch lớn nhất đó đại ca, sao có thể không suy nghĩ chứ."
"Ngẫu nhiên? Ngọc Gia chỉ cần tham gia vào tất sẽ nhận được lợi ích lớn nhất! Quả thực là hoang đường!" Ngọc Mãn Lâu tức giận chỉ vào tam đệ. "Ngươi... ngươi... ngươi đó. Cái tính khí này của ngươi rốt cuộc khi nào mới có thể biến thành gặp chuyện thì biết suy nghĩ kỹ càng đây? Thừa Thiên là địa bàn của ai? Ngươi có biết không?"
"Địa bàn của ai? Không phải là địa bàn của Dương Không Quần sao? Có gì là ghê gớm chứ? Nhớ năm đó tiểu đệ tới Thừa Thiên, Dương lão đầu đó còn khoản đãi rất thịnh tình... những năm nay, tiểu đệ sớm đã có ý phát triển thế lực của Ngọc Gia ở Thừa Thiên, đại ca lại ba lần bảy lượt ngăn cản. Chẳng lẽ danh tiếng của một thế gia ẩn thế không phụ thuộc vào một quốc gia nào lại quan trọng như vậy. Nếu vào Thừa Thiên làm chủ sớm một chút, thế lực của Ngọc gia ta đã lên đến thượng tầng rồi, Vô Thượng Thiên gì đó sao có thể..." Ngọc Mãn Thiên dương dương đắc ý, phát biểu ý kiến không ngừng nghỉ. Có điều hắn lại chưa nói xong.
"Câm miệng! Cái thằng ngốc ngươi!" Ngọc Mãn Lâu xưa nay vẫn luôn tao nhã lịch sự đột nhiên mặt tím lại, gân xanh trên trán nổi rần rần, hét lên hung dữ, đối với vị thân đệ đệ có thần kinh không bình thường này, Ngọc Mãn Lâu sớm đã không còn gì để nói. "Ngày trước ta phải người đưa tư liệu cho hai đứa các ngươi, các ngươi đã xem chưa?"
"Xem rồi. Đại ca, ý huynh muốn nói là..." Ngọc Mãn Đường nhíu mày, chỉ bởi vì đã xem phần tư liệu đó, hắn mới càng không yên tâm đối vỡi nữ nhi đang ở tận Thừa Thiên xa xăm.
"Phần tư liệu nào cơ? Ặc ặc, xem rồi xem rồi, đại ca, có phải là phần tư liệu về Đông Nam Tiêu gia không đại ca?" Thấy Ngọc Mãn Lâu phát hỏa, Ngọc Mãn Thiên vội vàng nịnh nọt, làm ra bộ dạng than thở, "Thật không ngờ, thế lực của Tiêu gia lại tăng trưởng nhanh như vậy, đúng là thế sự như cờ, khó mà đoán trước được... hì hì..."
Ngọc Mãn Đưởng ở bên cạnh chán nản, dùng ánh mắt thương hại nhìn về phía Ngọc Mãn Thiên đang mở miệng ba hoa, nước miếng tung tóe, trong lòng không khỏi thở dài: Tam đệ, thứ cho nhị ca lực bất tòng tâm, lần này ngươi thực sự là đâm đầu vào tổ ong rồi! Ài, cho dù ngươi không biết cũng đừng có nói linh tinh chứ, hiện tại...
Mắt Ngọc Mãn Lâu trừng to như chuông đồng, trình độ tu dưỡng tuy cao đến nỗi mắt thấy Thái Sơn sụp đỗ vẫn không biến sắc, nhưng khi đối diện với vị thân đệ đệ của mình, luôn bị hắn chọc tức cho thất khiếu xì khói. Một lúc sau mới gầm lên giận dữ: "Đồ khốn! Ai bảo ngươi xem cái đó? Nếu không phải cả thế hệ này Ngọc gia ta chỉ có ba nam nhân, ta thật sự muốn thỉnh xuất gia pháp, giáo huấn ngươi một trận!"
Tiếng gầm này đủ để so sánh với tuyệt học Thiếu Lâm - 'Sư tử hống' mà Lăng Thiên ở tiền thế đã kiến thức qua. Cả Ngọc gia đại viện đều lung lay theo tiếng gầm giận dữ đó.
Ngọc Mãn Thiên tuy chí lớn tài mọn, nhưng lại luôn luôn sợ hãi đại ca của mình, cũng biết tài năng của đại ca hơn mình mấy trăm lần, cho lên bất kể là trong miệng hay trong lòng đều một trăm phần trăm tâm phục khẩu phục! Cũng không hỏi nguyên nhân, chỉ cúi đầu nhận sai, nhưng kỳ thật lại không biết mình sai ở chỗ nào!
Nhìn tam đệ giống như tên lưu manh này, Ngọc Mãn Lâu thở dài bất lực, phất tay tỏ ý bảo hai người ngồi xuống, trừng mắt nhìn Ngọc Mãn Thiên: "Ngươi ngồi yên đó cho ta, không được phép nói bất kỳ câu gì, nếu không, cút đi cho ta!"
Ngọc Mãn Thiên nấc lên một tiếng, vô cùng bực bội. Trong lòng không phục. Ta đang luyện công hăng say, tự dưng huynh phái người đưa tư liệu cho ta xem, ta một chút cũng không chậm trễ, lập tức xem ngay, thật sự đã xem rất kỹ tư liệu mà huynh phái người đưa tới... đột nhiên hắn cả người chấn động, nhớ tới một chuyện. Chiều hôm qua, trong lúc mình lại luyện công, tựa hồ như quả thật có người đã đưa đến cho mình một phần tư liệu gì đó, chỉ là lúc đó mình đnag bận đả tọa luyện công, bảo hắn để sang một bên, sau cùng mình toàn tâm luyện công, quên bẵng đi chuyện ấy, chẳng lẽ là phần tư liệu đó ư? Nghĩ tới đây, lập tức không dám mở miệng, ngoan ngoãn ngồi một bên, vô cùng xấu hổ.
Ngọc Mãn Lâu chăm chú nhìn Ngọc Mãn Đường, nói: "Nhị đệ, ngươi cũng đã biết, vậy ngươi nói ra xem, đối với sự kiện ở Thừa Thiên lần này, có cách nhìn gì?"
Ngọc Mãn Đường cẩn thận suy nghĩ một hồi, sau đó nói: "Chuyện của Nam Cung Nhạc, quyết không phải là ngẫu nhiên, chắc là có ai đó, hoặc những người hữu tâm nào đó nhân cơ hội để tạo thêm rắc rối hòng mưu lợi. Nhưng rốt cuộc là ai, là thế lực phương nào thì còn phải đợi khảo chứng. Có điều, chuyện này đối với các thế lực lớn mà nói, đều là một cơ hội tuyệt hảo! Điểm này thì không còn gì phải nghi ngờ!"
Ngọc Mãn Lâu rầu rĩ thở dài, đệ đệ, một người ham võ thành tính, một người tiểu sự thì tinh minh, đại sự thì hồ đồ, nặng nề nói: "Các ngươi đó! Ài!" Quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trầm giọng nói: "Đây quả thực là một cơ hội, tuyệt đối là một cơ hội tốt nhất. Điểm này không chỉ các ngươi nghĩ đến mà mỗi một thế lực đều nghĩ đến. Cho nên, ai ai cũng như ruồi nhặng thấy mật ngọt, hăm hở chạy về phía Thừa Thiên! Nhưng các ngươi có từng nghĩ rằng, chuyện này do ai đứng sau thao túng không? Nếu có người thao túng, vậy thì người này là ai? Mục đích của hắn là gì? Hắn vì sao lại hảo tâm sáng tạo ra một cơ hội tốt thế này cho các phương thế lực? Hắn an bài vận tác ruốt cuộc là vì muốn gì? Những điều này chẳng lẽ các ngươi chưa từng nghĩ đến à?"
Ngọc Mãn Đường chớp chớp mắt, nói: "Đại ca, ta biết huynh khẳng định là đang hoài nghi tên hoàn khố đó. Có điều tiểu đệ cho rằng, chuyện này không phải là hắn thao túng đằng sau. Với năng lực của hắn sao có thể làm được đại sự như thế này, có lẽ vốn là một việc trùng hợp cũng không chừng."
"Ta đã nói rất nhiều lần, không cho phép gọi hắn là hoàn khố! Ngọc Mãn Lâu tức giận nói. "Hắn là hoàn khố, vậy thì chúng ta là gì? Xem thường một đối thủ đáng sợ như vậy là ngu không kể xiết!"
"Ực, đại ca nhị ca, người các ngươi nói là ai?" Ngọc Mãn Thiên thật sự đã nhịn không được, cất tiếng hỏi. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn
"Lăng Thiên, cháu của Lăng Chiến, con của Lăng Khiếu." Ngọc Mãn Đường thấp giọng trả lời. Ngọc Mãn Thiên lập tức im lặng, hồi lâu mới nói: "Đại ca, huynh và nhị ca ai cũng có tài cán, lão tam ta chỉ thích luyện võ, đầu óc rất không nhanh nhẹn, chỉ là tiểu gia hỏa đó đáng để đem ra thỏa luận ư?"
Ngọc Mãn Lâu lại một lần nữa không biết phải nói gì!
"Chuyên này tất nhiên là chúng ta hiện tại còn có chỗ chưa nghĩ thông. Tuy nghĩ chưa thông, nhưng ta có cảm giác rằng, cơ hội lớn này chưa chắc đã không phải là một cái bẫy lớn!" Ngọc Mãn Lâu nhíu mày, "hơn nữa ta hoài nghi, đối tượng chủ yếu mà cái bẫy này nhắm tới rất có thể chính là Ngọc gia chúng ta!"
"Ha ha ha, đại ca, trong thiên hạ ai có thể đủ sức để tính kế với Ngọc gia ta? Cho dù là tên gia hỏa Vô Thượng Thiên đó cũng vị tất có thể. Hơn nữa, cho dù có người dám tính kế với chúng ta, chẳng lẽ có thể thành công ư? Chỉ cần tiểu đệ ta dắt theo mấy 'bạch ngọc' cao thủ là có thể trực tiếp đập nát " Ngọc Mãn Thiên đặt cái chân đầy lông lá lên ghế, cất giọng ồm ồm nói.
"Ngươi?" Ngọc Mãn Lâu đánh giá tam đệ của mình một lượt từ trên xuống dưới, "Cho dù ngươi có dẫn toàn bộ tử ngọc và bạch ngọc dưới trướng của ngươi đi, nếu có ai đó nói với ta rằng tất cả các ngươi, không một ai có thể ra khỏi thành Thừa Thiên, ta quyết sẽ không cảm thấy bất ngờ!"
Quyển 2: Lăng Thiên Công Tử
"Đại ca, chúng ta thật sự không phái người đến thành Thừa Thiên sao? Thời cơ này chính là ngộ bất khả cầu đó!" Ngọc Mãn Thiên nhỏ nhất trong ba người, khoảng hơn ba mươi tuổi, mặt đầy râu quai nón, bộ dạng rất là thô hào, cũng dễ bị kích động nhất, vừa tới đã hối hả nói: "Theo tin tức Tuyết Lãnh truyền về, ngay cả Vô Thượng Thiên cũng đã có người tới Thừa Thiên thành. Còn các đại thế lực trên đại lục đều mượn chuyện lần này của Thừa Thiên làm cơ hội, lũ lượt kéo tới; Chúng ta nếu không đưa ra quyết định, e rằng sẽ không kịp đâu
"Vô Thượng Thiên!" Nghe tới danh tự này, trong mắt Ngọc Mãn Lâu lóe lên một tia lạnh lẽo, "Thế thì sao? Chẳng lẽ Vô Thượng Thiên đi thì Ngọc gia của chúng ta cũng phải đi ư?"
Ngu ngốc! Ngọc Mãn Đường trừng mắt nhìn Ngọc Mãn Thiên, đúng là thằng ngốc! Biết rằng Vô Thượng Thiên luôn là tâm bệnh lớn nhất của đại ca, ngươi không ngờ còn nhắc tới hắn vào lúc không thích hợp như thế này! Cho dù đại ca muốn thuận theo chúng ta phái người tới Thừa Thiên để điều tra tin tức, e rằng cũng bị một câu này của ngươi hoàn toàn chôn vùi đi rồi!
"Đại ca!" Ngọc Mãn Đường vô cùng dè dặt nói: "Hiện tại nơi này cũng rất bình yên vô sự, ở Thiên Phong thì chậm trễ không có tin tức. Hơn nữa, mấy ngày trước trong cung đã truyền ra tin tức, chúng ta cũng không thể không đề phòng. Thừa Bình thái tử cầu thân bất thành, nhưng lại đột nhiên phái một tốp nhân mã lớn đến Thừa Thiên. Đệ e rằng, hắn sẽ làm gì đó bất lợi với Băng Nhan. Không bằng, để tiểu đệ dẫn hai người theo, tốc hành lên đường, bí mật tiềm nhập Thừa Thiên, được không?"
"Thừa Bình thái tử?" Ngọc Mãn Lâu bật cười trào phúng. "Chỉ là thằng hề nhảy nhót lung tung, không đáng để trong mắt! Coi hắn là thái tử thì hắn chính là thái tử, không coi hắn là thái tử thì hắn chẳng là cái gì cả! Hắn cho rằng tìm được một khối Giang Sơn lệnh mục nát thì có thể xem như là bùa hộ thân? Đó là nằm mơ! Người khác có lẽ sợ hãi Vô Thượng Thiên, Ngọc gia của chúng ta nhiều năm cực khổ kinh doanh, chẳng lẽ còn phải sợ thế lực nào trên thế gian này ư?"
"Hơn nữa," Ngọc Mãn Lâu giọng nói dần dần bình tĩnh trở lại. Rung động do bị ba chữ Vô Thượng Thiên gây nên nhanh chóng biến mất, "hiện tại trong thành Thừa Thiên phong ba qủy quyệt, cả ta cũng không nhìn ra rốt cuộc là có chuyện gì, tùy tiện tham dự vào, nguy hiểm quá lớn. Điều ta đang nghĩ chính là, có nên triệu hồi bọn Băng Nhan trở về không, mà các ngươi không ngờ còn có tinh thần nghĩ đến chuyện chui vào trong đó. Đứa nào cũng đều là đầu heo hết rồi phải không?"
"Đại ca, sự tình lần này của Thừa Thiên xem ra chỉ là ngẫu nhiên mà thôi!" Ngọc Mãn Thiên không bằng lòng nói, "Ngẫu nhiên chết ba người của Nam Cung gia, lại chết vào lúc mẫn cảm nhất, chắc chỉ là trùng hợp mà thôi. Thế lực các phương lũ lượt kéo tới. Chính là muốn đục nước béo cò, hi vọng được chia chén canh. Đúng như đại ca đã nói, thực lực hiện tại của Ngọc gia chúng ta cường hoành như thế nào, chỉ cần hiện thân, thiên hạ anh hùng ai dám tranh phong? t sẽ có thu hoạch lớn nhất đó đại ca, sao có thể không suy nghĩ chứ."
"Ngẫu nhiên? Ngọc Gia chỉ cần tham gia vào tất sẽ nhận được lợi ích lớn nhất! Quả thực là hoang đường!" Ngọc Mãn Lâu tức giận chỉ vào tam đệ. "Ngươi... ngươi... ngươi đó. Cái tính khí này của ngươi rốt cuộc khi nào mới có thể biến thành gặp chuyện thì biết suy nghĩ kỹ càng đây? Thừa Thiên là địa bàn của ai? Ngươi có biết không?"
"Địa bàn của ai? Không phải là địa bàn của Dương Không Quần sao? Có gì là ghê gớm chứ? Nhớ năm đó tiểu đệ tới Thừa Thiên, Dương lão đầu đó còn khoản đãi rất thịnh tình... những năm nay, tiểu đệ sớm đã có ý phát triển thế lực của Ngọc Gia ở Thừa Thiên, đại ca lại ba lần bảy lượt ngăn cản. Chẳng lẽ danh tiếng của một thế gia ẩn thế không phụ thuộc vào một quốc gia nào lại quan trọng như vậy. Nếu vào Thừa Thiên làm chủ sớm một chút, thế lực của Ngọc gia ta đã lên đến thượng tầng rồi, Vô Thượng Thiên gì đó sao có thể..." Ngọc Mãn Thiên dương dương đắc ý, phát biểu ý kiến không ngừng nghỉ. Có điều hắn lại chưa nói xong.
"Câm miệng! Cái thằng ngốc ngươi!" Ngọc Mãn Lâu xưa nay vẫn luôn tao nhã lịch sự đột nhiên mặt tím lại, gân xanh trên trán nổi rần rần, hét lên hung dữ, đối với vị thân đệ đệ có thần kinh không bình thường này, Ngọc Mãn Lâu sớm đã không còn gì để nói. "Ngày trước ta phải người đưa tư liệu cho hai đứa các ngươi, các ngươi đã xem chưa?"
"Xem rồi. Đại ca, ý huynh muốn nói là..." Ngọc Mãn Đường nhíu mày, chỉ bởi vì đã xem phần tư liệu đó, hắn mới càng không yên tâm đối vỡi nữ nhi đang ở tận Thừa Thiên xa xăm.
"Phần tư liệu nào cơ? Ặc ặc, xem rồi xem rồi, đại ca, có phải là phần tư liệu về Đông Nam Tiêu gia không đại ca?" Thấy Ngọc Mãn Lâu phát hỏa, Ngọc Mãn Thiên vội vàng nịnh nọt, làm ra bộ dạng than thở, "Thật không ngờ, thế lực của Tiêu gia lại tăng trưởng nhanh như vậy, đúng là thế sự như cờ, khó mà đoán trước được... hì hì..."
Ngọc Mãn Đưởng ở bên cạnh chán nản, dùng ánh mắt thương hại nhìn về phía Ngọc Mãn Thiên đang mở miệng ba hoa, nước miếng tung tóe, trong lòng không khỏi thở dài: Tam đệ, thứ cho nhị ca lực bất tòng tâm, lần này ngươi thực sự là đâm đầu vào tổ ong rồi! Ài, cho dù ngươi không biết cũng đừng có nói linh tinh chứ, hiện tại...
Mắt Ngọc Mãn Lâu trừng to như chuông đồng, trình độ tu dưỡng tuy cao đến nỗi mắt thấy Thái Sơn sụp đỗ vẫn không biến sắc, nhưng khi đối diện với vị thân đệ đệ của mình, luôn bị hắn chọc tức cho thất khiếu xì khói. Một lúc sau mới gầm lên giận dữ: "Đồ khốn! Ai bảo ngươi xem cái đó? Nếu không phải cả thế hệ này Ngọc gia ta chỉ có ba nam nhân, ta thật sự muốn thỉnh xuất gia pháp, giáo huấn ngươi một trận!"
Tiếng gầm này đủ để so sánh với tuyệt học Thiếu Lâm - 'Sư tử hống' mà Lăng Thiên ở tiền thế đã kiến thức qua. Cả Ngọc gia đại viện đều lung lay theo tiếng gầm giận dữ đó.
Ngọc Mãn Thiên tuy chí lớn tài mọn, nhưng lại luôn luôn sợ hãi đại ca của mình, cũng biết tài năng của đại ca hơn mình mấy trăm lần, cho lên bất kể là trong miệng hay trong lòng đều một trăm phần trăm tâm phục khẩu phục! Cũng không hỏi nguyên nhân, chỉ cúi đầu nhận sai, nhưng kỳ thật lại không biết mình sai ở chỗ nào!
Nhìn tam đệ giống như tên lưu manh này, Ngọc Mãn Lâu thở dài bất lực, phất tay tỏ ý bảo hai người ngồi xuống, trừng mắt nhìn Ngọc Mãn Thiên: "Ngươi ngồi yên đó cho ta, không được phép nói bất kỳ câu gì, nếu không, cút đi cho ta!"
Ngọc Mãn Thiên nấc lên một tiếng, vô cùng bực bội. Trong lòng không phục. Ta đang luyện công hăng say, tự dưng huynh phái người đưa tư liệu cho ta xem, ta một chút cũng không chậm trễ, lập tức xem ngay, thật sự đã xem rất kỹ tư liệu mà huynh phái người đưa tới... đột nhiên hắn cả người chấn động, nhớ tới một chuyện. Chiều hôm qua, trong lúc mình lại luyện công, tựa hồ như quả thật có người đã đưa đến cho mình một phần tư liệu gì đó, chỉ là lúc đó mình đnag bận đả tọa luyện công, bảo hắn để sang một bên, sau cùng mình toàn tâm luyện công, quên bẵng đi chuyện ấy, chẳng lẽ là phần tư liệu đó ư? Nghĩ tới đây, lập tức không dám mở miệng, ngoan ngoãn ngồi một bên, vô cùng xấu hổ.
Ngọc Mãn Lâu chăm chú nhìn Ngọc Mãn Đường, nói: "Nhị đệ, ngươi cũng đã biết, vậy ngươi nói ra xem, đối với sự kiện ở Thừa Thiên lần này, có cách nhìn gì?"
Ngọc Mãn Đường cẩn thận suy nghĩ một hồi, sau đó nói: "Chuyện của Nam Cung Nhạc, quyết không phải là ngẫu nhiên, chắc là có ai đó, hoặc những người hữu tâm nào đó nhân cơ hội để tạo thêm rắc rối hòng mưu lợi. Nhưng rốt cuộc là ai, là thế lực phương nào thì còn phải đợi khảo chứng. Có điều, chuyện này đối với các thế lực lớn mà nói, đều là một cơ hội tuyệt hảo! Điểm này thì không còn gì phải nghi ngờ!"
Ngọc Mãn Lâu rầu rĩ thở dài, đệ đệ, một người ham võ thành tính, một người tiểu sự thì tinh minh, đại sự thì hồ đồ, nặng nề nói: "Các ngươi đó! Ài!" Quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trầm giọng nói: "Đây quả thực là một cơ hội, tuyệt đối là một cơ hội tốt nhất. Điểm này không chỉ các ngươi nghĩ đến mà mỗi một thế lực đều nghĩ đến. Cho nên, ai ai cũng như ruồi nhặng thấy mật ngọt, hăm hở chạy về phía Thừa Thiên! Nhưng các ngươi có từng nghĩ rằng, chuyện này do ai đứng sau thao túng không? Nếu có người thao túng, vậy thì người này là ai? Mục đích của hắn là gì? Hắn vì sao lại hảo tâm sáng tạo ra một cơ hội tốt thế này cho các phương thế lực? Hắn an bài vận tác ruốt cuộc là vì muốn gì? Những điều này chẳng lẽ các ngươi chưa từng nghĩ đến à?"
Ngọc Mãn Đường chớp chớp mắt, nói: "Đại ca, ta biết huynh khẳng định là đang hoài nghi tên hoàn khố đó. Có điều tiểu đệ cho rằng, chuyện này không phải là hắn thao túng đằng sau. Với năng lực của hắn sao có thể làm được đại sự như thế này, có lẽ vốn là một việc trùng hợp cũng không chừng."
"Ta đã nói rất nhiều lần, không cho phép gọi hắn là hoàn khố! Ngọc Mãn Lâu tức giận nói. "Hắn là hoàn khố, vậy thì chúng ta là gì? Xem thường một đối thủ đáng sợ như vậy là ngu không kể xiết!"
"Ực, đại ca nhị ca, người các ngươi nói là ai?" Ngọc Mãn Thiên thật sự đã nhịn không được, cất tiếng hỏi. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn
"Lăng Thiên, cháu của Lăng Chiến, con của Lăng Khiếu." Ngọc Mãn Đường thấp giọng trả lời. Ngọc Mãn Thiên lập tức im lặng, hồi lâu mới nói: "Đại ca, huynh và nhị ca ai cũng có tài cán, lão tam ta chỉ thích luyện võ, đầu óc rất không nhanh nhẹn, chỉ là tiểu gia hỏa đó đáng để đem ra thỏa luận ư?"
Ngọc Mãn Lâu lại một lần nữa không biết phải nói gì!
"Chuyên này tất nhiên là chúng ta hiện tại còn có chỗ chưa nghĩ thông. Tuy nghĩ chưa thông, nhưng ta có cảm giác rằng, cơ hội lớn này chưa chắc đã không phải là một cái bẫy lớn!" Ngọc Mãn Lâu nhíu mày, "hơn nữa ta hoài nghi, đối tượng chủ yếu mà cái bẫy này nhắm tới rất có thể chính là Ngọc gia chúng ta!"
"Ha ha ha, đại ca, trong thiên hạ ai có thể đủ sức để tính kế với Ngọc gia ta? Cho dù là tên gia hỏa Vô Thượng Thiên đó cũng vị tất có thể. Hơn nữa, cho dù có người dám tính kế với chúng ta, chẳng lẽ có thể thành công ư? Chỉ cần tiểu đệ ta dắt theo mấy 'bạch ngọc' cao thủ là có thể trực tiếp đập nát " Ngọc Mãn Thiên đặt cái chân đầy lông lá lên ghế, cất giọng ồm ồm nói.
"Ngươi?" Ngọc Mãn Lâu đánh giá tam đệ của mình một lượt từ trên xuống dưới, "Cho dù ngươi có dẫn toàn bộ tử ngọc và bạch ngọc dưới trướng của ngươi đi, nếu có ai đó nói với ta rằng tất cả các ngươi, không một ai có thể ra khỏi thành Thừa Thiên, ta quyết sẽ không cảm thấy bất ngờ!"
Quyển 2: Lăng Thiên Công Tử
Tác giả :
Phong Lăng Thiên Hạ