Lăng Thiên Truyền Thuyết
Chương 10: Hãm hại Hoàng hậu
Lăng Thiên cơ hồ cười rộ lên. Rốt cục cũng được nghe lại một câu nói cực kỳ kinh điển.
Ở kiếp trước, Lăng Thiên cũng từng bị mấy vị muội muội lôi kéo đi xem kịch vài lần. Nhất là thanh cung hí. Cơ hồ trong mỗi tập kịch đều có vị hoạn quan hô to lâu thật là lâu. Khiến cho Lăng Thiên nhớ khắc sâu một cu nói trong đầu mỗi lần xem TV ở kiếp trước: "Hoàng thượng giá lâm!" Vốn cho rằng sống lại thế giới khác sợ rằng không được nghe nữa. Chẳng nghĩ rằng hiện thực bây giờ lại được nghe một lần nữa! Thầm nghĩ rằng câu kinh điển này cũng xuyên việt sao
Mọi người hối hả ra nghênh đón một vị nam tử khoảng ba mươi tuổi bận cẩm bào đi đầu vào. Vóc người này trung bình, hơi mập một chút, mũi thẳng về phía trước, vẻ mặt cao quí vô cùng. Ở hai bên người hắn có hai tuyệt sắc gia nhân bận hoa phục xinh đẹp vô cùng. Quả thực là xuân lan thu cúc, mỗi người một vẻ. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn
Lăng Thiên biết được trong hai nữ nhân này có một người là cô cô của hắn. Chỉ cần nhìn một lần hắn đã nhận ra được, hoặc là nói không cần dùng đôi mắt cũng có thể phân biệt được. Bên phải hoàng đế là một phụ nữ cả người tản ra băng lãnh và chán ghét, tuyệt đối không phải là cô cô chính mình. Mà phụ nữ còn lại tản ra khí tức thân thiết, như không thể chờ đợi được chạy đến với người đó. Đó mới là cô cô của chính mình – Quý phi Lăng Nhiên.
Sau khi mọi người chiêu hô xong thì Lăng Nhiên không để ý đến thân phận quý phi của chính mình. Chỉ trong chốc lát đã chạy đến đem Lăng Thiên trong lòng Sở Đình Nhi bế qua. Trong nháy mắt đã nhìn lên vẻ mặt đầy nước miếng của Lăng Thiên: "Ha hả. Tiểu hài tử. Cuối cùng hôm nay cháu cũng không ngủ. Cô cô nhìn thấy cháu vài lần rồi, lần nào cháu ngủ cũng giống như một con heo nhỏ. Ta nói tiểu hài tử ngươi kiếp trước có phải là heo không vậy? Ha ha, tiểu ngu trư, tiểu hương trư. Không… Lăng Thiên trư của cô cô, ha ha…"
Lăng Thiên đổ mồ hôi! Vị cô cô này quả thực rất… cường hãn. Nàng ta gặp mình vài lần rồi, đáng tiếc mấy lần đó mình đều ngủ say sưa.
"Ha ha… tẩu tử (chị dâu), mùi trên người tiểu quai quai thật dể chịu… Thật sự là một con heo nhỏ đáng yêu mà. Quá đáng yêu đi. Nào… Cho cô cô hôn cái nào" Lăng Thiên trợn trắng hai tròng mắt nhỏ, bi phẫn nhìn cô cô mà mình đã biết rõ là nhiệt tình quá mức. Cô cô à, ta mặc dù là chất nhi của cô, cho dù mặt ta không tròn thì cô vân vân vê vê như vậy rất khó chịu biết không?
"Ha ha, muội muội thích tiểu hài tử như vậy thì tranh thủ thời gian sinh một đứa đi. Như vậy mỗi ngày đều có thể cùng chơi đùa" Sở Đình Nhi cất tiếng treo ghẹo.
"A, tẩu tử chị thật đáng ghét mà. Tiểu Thiên, ha ha, cháu thật là trắng, cô cô không trắng bằng cháu rồi. Ca ca xem, đôi mắt nhỏ của Tiểu Thiên. Oa oa, hai mí mắt nữa, véo lên mặt Tiểu Thiên thật thoái mái… A, chị làm gì vậy? Nhanh trả lại cho em" Nhưng mà Lăng Khiếu không đành lòng nhìn Lăng Thiên con mình chịu chà đạp khổ cực nữa liền cướp về, nghiêm mặt nói: "Là Quý phi nương nương mà lại nói như vậy. Không có chút dáng quý phi nào cả. Em thục nữ một chút được không? Cẩn thận không Hoàng thượng đuổi đi giờ. Gì chứ? Cho em ôm một chút nữa sao? Mặt mũi con chị đều bị em véo xệ rồi".
Một thân ảnh màu vàng đi đến phía trước người Lăng Thiên nói: "Ha ha, sao có thể chứ, Tiểu Nhiên ngây thơ, khờ khạo hoạt bát như như trẻ em vậy trẫm thích không hết đó chứ. A, tiểu quai quai, đến đây cho cô trượng ôm một cái nào" Âm thanh rất hiền từ, tiếu theo đó Lăng Thiên đã cảm giác được mình được một người khác ôm vào trong lòng. Hắn mở to mắt ra nhìn gương mặt vị đế vương này dường như rất tò mò. Nhưng thật ra trong lòng hắn đối với người đang ôm chính mình nhìn rất rõ những điều ẩn chứa trong ánh mắt kia.
Đây là ưu thế của tiểu hài tử, bát luận kẻ nào đối mặt với tiểu hài tử ngây ngô như vậy thì tâm tư vốn đề phòng sẽ bị giảm đi vài phần. Vì vậy khuôn mặt hiện ra ý nghĩ chính thức trong nội tâm của mình mà không sợ người khác phát hiện. Dù sao thì một tiểu hài tử vừa mới tròn tuổi cho dù là thiên tài như thế nào đi nữa có thể nhìn thấy gì? Có thể hiểu gì?
Nhưng bất luận kẻ nào cũng không nghĩ đến trẻ con "Lăng Thiên" này có tâm lý của một người hai mươi sáu tuổi. Tại giờ khắc này Lăng Thiên nhìn thấy ánh mắt của vị hoàng đến rất phức tạp: Có vài phần vui mừng, có vài phần sầu lo lại có vài phần mâu thuẫn. Các loại suy nghĩ chợt lóe qua đều bị Lăng Thiên nghi nhớ kỹ trong lòng.
Lại một đôi bàn tay ngọc ngà đem Lăng Thiên ôm qua. Chính là Hoàng hậu nương nương. Lăng Thiên sớm đã biết vị hoàng hậu nương nương này là viên minh chậu của Dương gia chủ Dương Không Quần – Dương Tuyết. Người phụ nữ này chính là người mà Lăng Thiên muốn nhìn thấy nhất sau khi có người hạ độc mình và mẫu thân. Lăng Thiên ngẩng đầu, cẩn thận quan sát người này.
Quả nhiên không ngoài suy nghĩ của hắn. Ngay khi vị Hoàng hậu nương nương này cúi đầu toàn tâm toàn ý trêu chọc Lăng Thiên. Ngay góc độ của Lăng Thiên có thể nhìn rất rõ bên trong ánh mắt ẩn dấu sự băng lãnh, buồn nản cùng với chán ghét và lo lắng! Nhưng lại mở miệng nói chuyện với hoàng thượng khác với suy nghĩ trong lòng: "Hoàng thượng người xem, nam tử của đại tướng quân này khi lớn lên sẽ rất đáng yêu…"
Sắc mặt Lăng Thiên lạnh lùng vô cùng. Nữ nhân này tuyệt đối sẽ không thoát khỏi mối quan hệ trong chuyện kia. Sớm muộn gì cũng sẽ trở thành tai họa. Trước khi chính mình có được năng lực tự bảo vệ bản thân thì tốt nhất nên tìm biện pháp kiềm chế nàng ta lại. Khống chết một ít thế lực mới tốt.
Đôi mắt của Lăng Thiên khẽ chuyển, khóe miệng xuất hiện một nụ cười xấu xa. Miệng ê a lên tiếng không ngừng. Vươn một bàn tay nhỏ ra nắm lấy một nhúm tóc bên má nàng buông xuống, tay kia véo mạnh lên ngọn đồi cao vút ở trước mắt mình. Đồng thời thân thể giãy giụa một chút liền mở miệng cắn ngọn đồi đó một cái thiệt mạnh.
"A…" Một tiếng thét kinh hãi đủ để xé rách màng tai của mọi người. Hai tay của Hoàng hậu Dương Tuyết đồng thời buông ra, một tay giữ lấy mái tóc, một tay che trước ngực. Thân thể nhỏ bé của Lăng Thiên rơi xuống nền đất cứng rắn bên dưới. Mọi người đều la lên sợ hãi, Sở Đình Nhi cảm thấy trước mặt tối sầm lại muốn ngất đi.
Nói thì chậm nhưng lại xảy ra rất nhanh. Lăng Nhiên ở gần nhất chạy vội qua. Ngay lúc thân thể nhỏ bé của Lăng Thiên sắp "tiếp đất" thì nàng đã ôm được hắn vào trong lòng.
Một màn này phát sinh nhanh như điện quang, trong khi mọi người còn chưa kịp phản ứng lại thì Lăng Thiên đã nằm giữa ngực Lăng Nhiên rồi. Nhưng mà mỗi người trong đại sảnh đều thấy dược hoàng hậu đang ôm hài tử đột nhiên buông tay ra. Đông tác này đều khiến cho người khác suy đoán được có âm mưu sắp xếp sẳn rồi. Ở ngay bên cạnh hoàng hậu ngoại trừ hoàng thượng ra chính là quốc trượng Dương Không Quần! Mà hai người kia ngay khi tiểu hài tử rơi xuống cũng không có chút phản ứng nào cả. Làm cho Lăng Nhiên ở xa hơn kịp thời đón được hài tử trước khi nó rơi xuống đất.
Trong lúc nhất thời khiến cho mọi người trong đại sảnh trừng mắt cứng lưỡi! Không một tiếng động nào. Trong lòng mọi người đều có suy nghĩ như nhau: "Chuyện này sợ rằng sẽ rất lớn đây! Sợ rằng không cách nào ổn thỏa được!" Nhất thời khiến cho mọi người ở đây lo lắng không thôi, việc này có thể lớn mà cũng có thể nhỏ. Nhỏ thì Hoàng thượng áp chế sự tình này, ra mặt giải quyết. Lớn thì hai đại gia tộc đại chiến cũng không phải không có khả năng. Nếu tình huống thứ hai xảy ra thì sợ rằng Thừa Thiên Vương Quốc sẽ phải đổi vua…
Mọi người không một ai nhìn thấy khóe miệng của Lăng Thiên trong lòng ngực Lăng Nhiên vừa mới biến mốt một nụ cười đắc ý. Trong tay hắn có hai ba mươi sợi tóc thật dài không một tiếng động rơi xuống, không còn chút dấu vết nào. Mà tay kia đang nhẹ nhàng chà xát một cái. Trên mặt xuất hiện một nụ cười đầy tà khí. Dường như đang hồi tưởng lại điều gì…
"Hoàng hậu, người có ý gì đây? nhỏ như vậy người lại có thể ra tay được sao?" Sau khi đem Lăng Thiên ôm vào trong lòng ngực, Lăng Nhiên vẫn còn cảm thấy sợ hãi, cả người run khe khẽ. Thoáng định thần một chút liền nỗi giận rít gào như một con sư tử. Gương mặt Sở Đình Nhi vẫn còn đẫm lệ chạy qua gắt gao ôm lấy thân thể nhỏ bé của Lăng Thiên vào trong ngực. Cả người run rẩy liên tục, âm thanh nức nở trong miệng lúc này mới vang lên.
Gương mặt vốn rất vui vẻ của Lăng lão thái gia Lăng Chiến giờ phút này một mảnh xanh một mảnh đỏ, trong đôi mắt có chút màu đỏ lóe lên gắt gao nhìn gương mặt xinh xắn vẫn đang còn kinh hoảng thất thố của Hoàng hậu. Một cỗ sát khí xuất hiện khắp đại sảnh! Mặc dù đối diện là đương kim Hoàng thương nhưng không chút che giấu nào cả. Mặt Lăng Khiếu như sắt như đá, không chút biểu tình nào. Bàn tay to xuất hiện gân xanh lặng lẽ cầm chuôi kiếm.
Đối mặt với câu hỏi của quý phi Lăng Nhiên thì gương mặt xinh đẹp của hoàng hậu trở thành một mảnh trắng bệch, thần sắc kinh hoảng, âm thanh không bình thường: "Không… không… không phải ta cố ý. Đứa nhỏ này mới vừa rồi hắn kéo tóc ta… nó còn véo… véo… nó… Ta không có cố ý, Hoàng thượng!" Một luồng sát khí trong đại sảnh không chút che giấu xuất hiện trước mặt Hoàng hậu. Bầu không khí ngưng đọng vô cùng. Những người của Lăng gia ở khắp bốn phía trong đại sảnh mặt đầy sát khí, ta nắm chuôi kiếm. Hoàng hậu rốt cuộc không chịu nỗi áp lực này khóc thành tiếng.
Sắc mặt Hoàng đế tái xanh, hắn phất tay một cái quát lớn: "Người đâu! Đưa hoàng hậu nương nương hồi cung!" Hiện tại Hoàng đế hoàn toàn xác định điều này chắc chắn do hoàng hậu và phụ thân Dương Không Quần của nàng an bày. Bất quá âm mưu này không có chút đầu óc nào cả. Lại có thể trước mặt một Hoàng đế như hắn diễn một màn kịch kém cõi như vậy. Dương gia bọn họ chẳng lẽ cho rằng Hoàng đế là hắn đây cùng với người nhà Lăng Gia và các văn võ bá quan ở đây đều là kẻ đui mù ngu ngốc sao? Làm như chỉ là một chuyện không may mắn. Đem Hoàng đế là hắn đặt nơi nào? Ánh mắt lạnh lùng đảo qua Dương Không Quần! Xem ra ta đã quá dung túng bọn chúng.
"Chậm đã!" Lăng lão thái gia Lăng Chiến bước ra, thân ảnh cao lớn run rẩy nói: "Hoàng hậu có thể rời đi như vậy sao? Chẳng lẽ không cho lão nhân ra một cái công đạo?" Âm thanh lạnh lùng như một cơn âm phong từ địa ngục thổi ra.
Lăng lão thái gia đã nổi giận!
Hắn nuốt không trôi cục tức này! Ba đời Lão lăng gia đều đơn truyền, con mình năm sáu năm sau khi thành thân vẫn không có chút động tĩnh nào. Tr mong thật vất vả mới có được một đứa cháu mập mạp như vậy. Người trong nhà một khi ôm vào lòng sợ té ngã, ngậm trong miệng sợ tan chảy ra. Quý trọng như miếng băng rất mỏng manh. Không nghĩ rằng ngày đáng mừng như hôm nay, trước mặt biết bao nhiêu người lại có suýt bị hủy trong tay người phụ nữ này. Thật to gan! Dương gia thì sao? Hoàng gia thì sao? Chẳng lẽ lão nhân ta không dám giết người?
Dương Không Quần cũng luống cuống tay chân, vội vàng bước ra phía trước hoảng sợ nói: "Lăng lão công gia, mới vừa rồi mọi người đều nhìn tháy rõ đây là một chuyện hiểu lầm" Dương lão gia tự giác hạ thấp mình xuống, không còn bộ dáng dương dương đắc ý như vừa rồi, không chút để ý mặt mũi, ăn nói khép nép vô cùng.
Lăng Chiến cười ha ha, âm thanh thật thê lương: "Hiểu lầm? Ha ha ha, hiểu lầm? Dương Không Quần vương bát đản ngươi! Chuyện này ngươi cho rằng lão tử sẽ là hiểu lầm sao? Chất nhi của lão tử suýt chút nữa phải bỏ mạng trong tay con gái của ngươi đó. Lão vương bát đản ngươi còn nói hiểu lầm?"
Dương Không Quần bị hắn mở miệng một câu mắng vương bát đản khiến phẩn nộ vô cùng nhưng lại không hề có biện pháp nào. Mồ hôi lạnh trên mặt đổ xuống không ngừng. Nét mặt già nua hiện ra ôm chặt cánh tay Lăng lão gia nói: "Lão lăng ngươi hãy nghe ta nói, đây quả thực là một chuyện hiểu lầm. này này… chỉ là một lần lỡ tay…"
Nét mặt già nua của Lăng Chiến biến đổi: "Lỡ tay? Dương Không Quần, lão phu cũng muốn thử lỡ tay một lần xem sao?" Âm thanh lạnh lùng ẩn chứa sát khí mãnh liệt không che giấu chút nào. "Lão phu cũng muốn "lỡ tay" với ba đứa chất nhi của ngươi một lần. Dương Không Quần, ngươi xem thử như thế nào?"
Tác giả phong lăng thiên hạ
Quyển 1: Thiên tinh thiếu niên
Ở kiếp trước, Lăng Thiên cũng từng bị mấy vị muội muội lôi kéo đi xem kịch vài lần. Nhất là thanh cung hí. Cơ hồ trong mỗi tập kịch đều có vị hoạn quan hô to lâu thật là lâu. Khiến cho Lăng Thiên nhớ khắc sâu một cu nói trong đầu mỗi lần xem TV ở kiếp trước: "Hoàng thượng giá lâm!" Vốn cho rằng sống lại thế giới khác sợ rằng không được nghe nữa. Chẳng nghĩ rằng hiện thực bây giờ lại được nghe một lần nữa! Thầm nghĩ rằng câu kinh điển này cũng xuyên việt sao
Mọi người hối hả ra nghênh đón một vị nam tử khoảng ba mươi tuổi bận cẩm bào đi đầu vào. Vóc người này trung bình, hơi mập một chút, mũi thẳng về phía trước, vẻ mặt cao quí vô cùng. Ở hai bên người hắn có hai tuyệt sắc gia nhân bận hoa phục xinh đẹp vô cùng. Quả thực là xuân lan thu cúc, mỗi người một vẻ. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn
Lăng Thiên biết được trong hai nữ nhân này có một người là cô cô của hắn. Chỉ cần nhìn một lần hắn đã nhận ra được, hoặc là nói không cần dùng đôi mắt cũng có thể phân biệt được. Bên phải hoàng đế là một phụ nữ cả người tản ra băng lãnh và chán ghét, tuyệt đối không phải là cô cô chính mình. Mà phụ nữ còn lại tản ra khí tức thân thiết, như không thể chờ đợi được chạy đến với người đó. Đó mới là cô cô của chính mình – Quý phi Lăng Nhiên.
Sau khi mọi người chiêu hô xong thì Lăng Nhiên không để ý đến thân phận quý phi của chính mình. Chỉ trong chốc lát đã chạy đến đem Lăng Thiên trong lòng Sở Đình Nhi bế qua. Trong nháy mắt đã nhìn lên vẻ mặt đầy nước miếng của Lăng Thiên: "Ha hả. Tiểu hài tử. Cuối cùng hôm nay cháu cũng không ngủ. Cô cô nhìn thấy cháu vài lần rồi, lần nào cháu ngủ cũng giống như một con heo nhỏ. Ta nói tiểu hài tử ngươi kiếp trước có phải là heo không vậy? Ha ha, tiểu ngu trư, tiểu hương trư. Không… Lăng Thiên trư của cô cô, ha ha…"
Lăng Thiên đổ mồ hôi! Vị cô cô này quả thực rất… cường hãn. Nàng ta gặp mình vài lần rồi, đáng tiếc mấy lần đó mình đều ngủ say sưa.
"Ha ha… tẩu tử (chị dâu), mùi trên người tiểu quai quai thật dể chịu… Thật sự là một con heo nhỏ đáng yêu mà. Quá đáng yêu đi. Nào… Cho cô cô hôn cái nào" Lăng Thiên trợn trắng hai tròng mắt nhỏ, bi phẫn nhìn cô cô mà mình đã biết rõ là nhiệt tình quá mức. Cô cô à, ta mặc dù là chất nhi của cô, cho dù mặt ta không tròn thì cô vân vân vê vê như vậy rất khó chịu biết không?
"Ha ha, muội muội thích tiểu hài tử như vậy thì tranh thủ thời gian sinh một đứa đi. Như vậy mỗi ngày đều có thể cùng chơi đùa" Sở Đình Nhi cất tiếng treo ghẹo.
"A, tẩu tử chị thật đáng ghét mà. Tiểu Thiên, ha ha, cháu thật là trắng, cô cô không trắng bằng cháu rồi. Ca ca xem, đôi mắt nhỏ của Tiểu Thiên. Oa oa, hai mí mắt nữa, véo lên mặt Tiểu Thiên thật thoái mái… A, chị làm gì vậy? Nhanh trả lại cho em" Nhưng mà Lăng Khiếu không đành lòng nhìn Lăng Thiên con mình chịu chà đạp khổ cực nữa liền cướp về, nghiêm mặt nói: "Là Quý phi nương nương mà lại nói như vậy. Không có chút dáng quý phi nào cả. Em thục nữ một chút được không? Cẩn thận không Hoàng thượng đuổi đi giờ. Gì chứ? Cho em ôm một chút nữa sao? Mặt mũi con chị đều bị em véo xệ rồi".
Một thân ảnh màu vàng đi đến phía trước người Lăng Thiên nói: "Ha ha, sao có thể chứ, Tiểu Nhiên ngây thơ, khờ khạo hoạt bát như như trẻ em vậy trẫm thích không hết đó chứ. A, tiểu quai quai, đến đây cho cô trượng ôm một cái nào" Âm thanh rất hiền từ, tiếu theo đó Lăng Thiên đã cảm giác được mình được một người khác ôm vào trong lòng. Hắn mở to mắt ra nhìn gương mặt vị đế vương này dường như rất tò mò. Nhưng thật ra trong lòng hắn đối với người đang ôm chính mình nhìn rất rõ những điều ẩn chứa trong ánh mắt kia.
Đây là ưu thế của tiểu hài tử, bát luận kẻ nào đối mặt với tiểu hài tử ngây ngô như vậy thì tâm tư vốn đề phòng sẽ bị giảm đi vài phần. Vì vậy khuôn mặt hiện ra ý nghĩ chính thức trong nội tâm của mình mà không sợ người khác phát hiện. Dù sao thì một tiểu hài tử vừa mới tròn tuổi cho dù là thiên tài như thế nào đi nữa có thể nhìn thấy gì? Có thể hiểu gì?
Nhưng bất luận kẻ nào cũng không nghĩ đến trẻ con "Lăng Thiên" này có tâm lý của một người hai mươi sáu tuổi. Tại giờ khắc này Lăng Thiên nhìn thấy ánh mắt của vị hoàng đến rất phức tạp: Có vài phần vui mừng, có vài phần sầu lo lại có vài phần mâu thuẫn. Các loại suy nghĩ chợt lóe qua đều bị Lăng Thiên nghi nhớ kỹ trong lòng.
Lại một đôi bàn tay ngọc ngà đem Lăng Thiên ôm qua. Chính là Hoàng hậu nương nương. Lăng Thiên sớm đã biết vị hoàng hậu nương nương này là viên minh chậu của Dương gia chủ Dương Không Quần – Dương Tuyết. Người phụ nữ này chính là người mà Lăng Thiên muốn nhìn thấy nhất sau khi có người hạ độc mình và mẫu thân. Lăng Thiên ngẩng đầu, cẩn thận quan sát người này.
Quả nhiên không ngoài suy nghĩ của hắn. Ngay khi vị Hoàng hậu nương nương này cúi đầu toàn tâm toàn ý trêu chọc Lăng Thiên. Ngay góc độ của Lăng Thiên có thể nhìn rất rõ bên trong ánh mắt ẩn dấu sự băng lãnh, buồn nản cùng với chán ghét và lo lắng! Nhưng lại mở miệng nói chuyện với hoàng thượng khác với suy nghĩ trong lòng: "Hoàng thượng người xem, nam tử của đại tướng quân này khi lớn lên sẽ rất đáng yêu…"
Sắc mặt Lăng Thiên lạnh lùng vô cùng. Nữ nhân này tuyệt đối sẽ không thoát khỏi mối quan hệ trong chuyện kia. Sớm muộn gì cũng sẽ trở thành tai họa. Trước khi chính mình có được năng lực tự bảo vệ bản thân thì tốt nhất nên tìm biện pháp kiềm chế nàng ta lại. Khống chết một ít thế lực mới tốt.
Đôi mắt của Lăng Thiên khẽ chuyển, khóe miệng xuất hiện một nụ cười xấu xa. Miệng ê a lên tiếng không ngừng. Vươn một bàn tay nhỏ ra nắm lấy một nhúm tóc bên má nàng buông xuống, tay kia véo mạnh lên ngọn đồi cao vút ở trước mắt mình. Đồng thời thân thể giãy giụa một chút liền mở miệng cắn ngọn đồi đó một cái thiệt mạnh.
"A…" Một tiếng thét kinh hãi đủ để xé rách màng tai của mọi người. Hai tay của Hoàng hậu Dương Tuyết đồng thời buông ra, một tay giữ lấy mái tóc, một tay che trước ngực. Thân thể nhỏ bé của Lăng Thiên rơi xuống nền đất cứng rắn bên dưới. Mọi người đều la lên sợ hãi, Sở Đình Nhi cảm thấy trước mặt tối sầm lại muốn ngất đi.
Nói thì chậm nhưng lại xảy ra rất nhanh. Lăng Nhiên ở gần nhất chạy vội qua. Ngay lúc thân thể nhỏ bé của Lăng Thiên sắp "tiếp đất" thì nàng đã ôm được hắn vào trong lòng.
Một màn này phát sinh nhanh như điện quang, trong khi mọi người còn chưa kịp phản ứng lại thì Lăng Thiên đã nằm giữa ngực Lăng Nhiên rồi. Nhưng mà mỗi người trong đại sảnh đều thấy dược hoàng hậu đang ôm hài tử đột nhiên buông tay ra. Đông tác này đều khiến cho người khác suy đoán được có âm mưu sắp xếp sẳn rồi. Ở ngay bên cạnh hoàng hậu ngoại trừ hoàng thượng ra chính là quốc trượng Dương Không Quần! Mà hai người kia ngay khi tiểu hài tử rơi xuống cũng không có chút phản ứng nào cả. Làm cho Lăng Nhiên ở xa hơn kịp thời đón được hài tử trước khi nó rơi xuống đất.
Trong lúc nhất thời khiến cho mọi người trong đại sảnh trừng mắt cứng lưỡi! Không một tiếng động nào. Trong lòng mọi người đều có suy nghĩ như nhau: "Chuyện này sợ rằng sẽ rất lớn đây! Sợ rằng không cách nào ổn thỏa được!" Nhất thời khiến cho mọi người ở đây lo lắng không thôi, việc này có thể lớn mà cũng có thể nhỏ. Nhỏ thì Hoàng thượng áp chế sự tình này, ra mặt giải quyết. Lớn thì hai đại gia tộc đại chiến cũng không phải không có khả năng. Nếu tình huống thứ hai xảy ra thì sợ rằng Thừa Thiên Vương Quốc sẽ phải đổi vua…
Mọi người không một ai nhìn thấy khóe miệng của Lăng Thiên trong lòng ngực Lăng Nhiên vừa mới biến mốt một nụ cười đắc ý. Trong tay hắn có hai ba mươi sợi tóc thật dài không một tiếng động rơi xuống, không còn chút dấu vết nào. Mà tay kia đang nhẹ nhàng chà xát một cái. Trên mặt xuất hiện một nụ cười đầy tà khí. Dường như đang hồi tưởng lại điều gì…
"Hoàng hậu, người có ý gì đây? nhỏ như vậy người lại có thể ra tay được sao?" Sau khi đem Lăng Thiên ôm vào trong lòng ngực, Lăng Nhiên vẫn còn cảm thấy sợ hãi, cả người run khe khẽ. Thoáng định thần một chút liền nỗi giận rít gào như một con sư tử. Gương mặt Sở Đình Nhi vẫn còn đẫm lệ chạy qua gắt gao ôm lấy thân thể nhỏ bé của Lăng Thiên vào trong ngực. Cả người run rẩy liên tục, âm thanh nức nở trong miệng lúc này mới vang lên.
Gương mặt vốn rất vui vẻ của Lăng lão thái gia Lăng Chiến giờ phút này một mảnh xanh một mảnh đỏ, trong đôi mắt có chút màu đỏ lóe lên gắt gao nhìn gương mặt xinh xắn vẫn đang còn kinh hoảng thất thố của Hoàng hậu. Một cỗ sát khí xuất hiện khắp đại sảnh! Mặc dù đối diện là đương kim Hoàng thương nhưng không chút che giấu nào cả. Mặt Lăng Khiếu như sắt như đá, không chút biểu tình nào. Bàn tay to xuất hiện gân xanh lặng lẽ cầm chuôi kiếm.
Đối mặt với câu hỏi của quý phi Lăng Nhiên thì gương mặt xinh đẹp của hoàng hậu trở thành một mảnh trắng bệch, thần sắc kinh hoảng, âm thanh không bình thường: "Không… không… không phải ta cố ý. Đứa nhỏ này mới vừa rồi hắn kéo tóc ta… nó còn véo… véo… nó… Ta không có cố ý, Hoàng thượng!" Một luồng sát khí trong đại sảnh không chút che giấu xuất hiện trước mặt Hoàng hậu. Bầu không khí ngưng đọng vô cùng. Những người của Lăng gia ở khắp bốn phía trong đại sảnh mặt đầy sát khí, ta nắm chuôi kiếm. Hoàng hậu rốt cuộc không chịu nỗi áp lực này khóc thành tiếng.
Sắc mặt Hoàng đế tái xanh, hắn phất tay một cái quát lớn: "Người đâu! Đưa hoàng hậu nương nương hồi cung!" Hiện tại Hoàng đế hoàn toàn xác định điều này chắc chắn do hoàng hậu và phụ thân Dương Không Quần của nàng an bày. Bất quá âm mưu này không có chút đầu óc nào cả. Lại có thể trước mặt một Hoàng đế như hắn diễn một màn kịch kém cõi như vậy. Dương gia bọn họ chẳng lẽ cho rằng Hoàng đế là hắn đây cùng với người nhà Lăng Gia và các văn võ bá quan ở đây đều là kẻ đui mù ngu ngốc sao? Làm như chỉ là một chuyện không may mắn. Đem Hoàng đế là hắn đặt nơi nào? Ánh mắt lạnh lùng đảo qua Dương Không Quần! Xem ra ta đã quá dung túng bọn chúng.
"Chậm đã!" Lăng lão thái gia Lăng Chiến bước ra, thân ảnh cao lớn run rẩy nói: "Hoàng hậu có thể rời đi như vậy sao? Chẳng lẽ không cho lão nhân ra một cái công đạo?" Âm thanh lạnh lùng như một cơn âm phong từ địa ngục thổi ra.
Lăng lão thái gia đã nổi giận!
Hắn nuốt không trôi cục tức này! Ba đời Lão lăng gia đều đơn truyền, con mình năm sáu năm sau khi thành thân vẫn không có chút động tĩnh nào. Tr mong thật vất vả mới có được một đứa cháu mập mạp như vậy. Người trong nhà một khi ôm vào lòng sợ té ngã, ngậm trong miệng sợ tan chảy ra. Quý trọng như miếng băng rất mỏng manh. Không nghĩ rằng ngày đáng mừng như hôm nay, trước mặt biết bao nhiêu người lại có suýt bị hủy trong tay người phụ nữ này. Thật to gan! Dương gia thì sao? Hoàng gia thì sao? Chẳng lẽ lão nhân ta không dám giết người?
Dương Không Quần cũng luống cuống tay chân, vội vàng bước ra phía trước hoảng sợ nói: "Lăng lão công gia, mới vừa rồi mọi người đều nhìn tháy rõ đây là một chuyện hiểu lầm" Dương lão gia tự giác hạ thấp mình xuống, không còn bộ dáng dương dương đắc ý như vừa rồi, không chút để ý mặt mũi, ăn nói khép nép vô cùng.
Lăng Chiến cười ha ha, âm thanh thật thê lương: "Hiểu lầm? Ha ha ha, hiểu lầm? Dương Không Quần vương bát đản ngươi! Chuyện này ngươi cho rằng lão tử sẽ là hiểu lầm sao? Chất nhi của lão tử suýt chút nữa phải bỏ mạng trong tay con gái của ngươi đó. Lão vương bát đản ngươi còn nói hiểu lầm?"
Dương Không Quần bị hắn mở miệng một câu mắng vương bát đản khiến phẩn nộ vô cùng nhưng lại không hề có biện pháp nào. Mồ hôi lạnh trên mặt đổ xuống không ngừng. Nét mặt già nua hiện ra ôm chặt cánh tay Lăng lão gia nói: "Lão lăng ngươi hãy nghe ta nói, đây quả thực là một chuyện hiểu lầm. này này… chỉ là một lần lỡ tay…"
Nét mặt già nua của Lăng Chiến biến đổi: "Lỡ tay? Dương Không Quần, lão phu cũng muốn thử lỡ tay một lần xem sao?" Âm thanh lạnh lùng ẩn chứa sát khí mãnh liệt không che giấu chút nào. "Lão phu cũng muốn "lỡ tay" với ba đứa chất nhi của ngươi một lần. Dương Không Quần, ngươi xem thử như thế nào?"
Tác giả phong lăng thiên hạ
Quyển 1: Thiên tinh thiếu niên
Tác giả :
Phong Lăng Thiên Hạ