Lăng Thiên Chiến Thần
Chương 76: Nghéo tay
Bọn hắn cười cợt trắng trợn, trong nụ cười đầy ắp sự khinh thường. Tiểu Vũ Mao ngơ ngác, bé không hiểu ý của bọn hắn là gì, vậy mà lại cúi người định lượm tôm lên ăn thật. Khi bàn tay nhỏ nhắn của bé sắp chạm vào tôm thì Vương Đông bỗng duỗi chân phãi, giẫm lên con tôm hùm kia, thậm chí hắn ta còn đạp thật mạnh. Suýt nữa thì giẫm phải tay của Tiểu Vũ Mao.
"Ôi chao, ngại quá, chú không nhìn thấy. Chú xin lỗi bé nha." Vương Đông tí tởn cúi đầu, khiến Tiểu Vũ Mao bị doạ, cả người bé khẽ run, vội trốn ra sau lưng Diệp Thiên, gằm mặt xuống, khuôn mặt đáng yêu rõ tủi thân.
"Chậc, cô bé này được nhặt từ bãi rác à? Thế này mà cũng muốn ăn?" Tên họ Triệu kia đứng phía sau thấy thế bĩu môi, nhìn Diệp Thiên rồi lắc đầu ngao ngán, ý tứ rõ mười mươi. "Nếu con thật sự muốn ăn, chi bằng ra chỗ thùng rác đằng kia tìm xem sao. Có lẽ còn có một hai con đó."
"Đúng đấy!" Vương Đông lau giày với vẻ ghét bỏ. "Thằng lớn thì chỉ biết ra vẻ, đứa nhỏ thì nhặt rác bỏ mồm, chả trách cả đời nghèo mạt rệp."
Anh Triệu kia tán đồng lời nhận xét này của Vương Đông. Vừa định tiếp tục mở mồm thì cảm thấy không khí xung quanh bỗng lạnh lẽo hẳn, khiến hắn ta vô thức run người.
"Gì vậy? Điều hoà bị hỏng à?" Hắn ta vừa nói vừa định quay đi tìm chủ nhà hàng để hỏi xem sao.
"Bốp!" Tiếng bạt tai giòn giã vang vọng khắp phòng ăn.
Tên họ Triệu kia còn chưa kịp phản ứng, cả người đã bay thẳng ra phía ngoài, nện mạnh vào tường, mất hồi lâu cũng chưa đứng dậy được. Hắn ta sững sờ, cảm nhận được nửa bên mặt đau rát khôn tả.
"Phụt!" Hắn ta phun ra một đống máu. Bên trong còn có mấy chiếc răng, ngay cả nói chuyện cũng không được.
Lúc này đang là thời điểm ăn sáng, trong tiệm có không ít người, ai cũng bị khung cảnh này doạ mất mật, sợ hãi nhìn qua. Chỉ một cái tát mà có thể khiến người ta bay như vậy, kẻ này phải mạnh đến cỡ nào đây.
"Này, cái này..." Vương Đông nói lắp mãi, vẫn chưa kịp hoàn hồn.
Động tác của Diệp Thiên thực sự là quá nhanh. Hắn ta vừa quay người lại thì thấy Diệp thiên đứng ngay trước mặt hắn, mặt lạnh tanh, nhìn hắn chăm chú. Sự lạnh lẽo trong mắt tựa như có thể đông cứng cơ thể của người khác lại.
"Mày, mau xin lỗi con gái tao." Trong giọng nói của Diệp Thiên chẳng có một chút tình cảm nào, khiến kẻ khác không dám từ chối.
"Tao, tao..." Vương Đông run người, định làm theo trong vô thức, nhưng cũng nhanh chóng lấy lại phản ứng. "Kêu tao xin lỗi? Nằm mơ đi mày." Nói xong, hắn ta vội chạy ra góc phòng đỡ tên họ Triệu kia lên.
Nửa bên mặt của tên họ Triệu lúc bấy giờ sưng đỏ cả lên, dấu bàn tay trải rộng, hiện rõ ràng. Cả miệng toàn là máu với máu, nói không nổi. Dáng vẻ thê thảm này của hắn ta, khiến Vương Đông cùng mọi thực khách đứng cạnh lạnh sống lưng.
"Thằng ranh này, mày làm phải không?" Mày muốn chết à?" Vương Đông nuốt nước bọt, chỉ Diệp Thiên rồi bắt đầu chửi bới.
Diệp Thiên vẫn lạnh lùng nhìn hắn: "Mau xin lỗi con gái tao."
"Xin lỗi? Mơ đi." Vương Đông không phục, làm động tác nhổ nước bọt, tuy tên họ Triêu kia không nói gì được, nhưng trong mắt ẩn chứa cả một bầu trời hằn học, ác độc. Bọn chúng chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống Diệp thiên.
"Mày là cái đéo gì mà có tư cách bắt bọn tao phải xin lỗi con đĩ non nhặt từ bãi rác này hả?"
"Mày đấy, sao mày lại dám ra tay đánh anh Triệu, mày..."
"Bốp!" Không ai lường trước, tiếng tát tai giòn giã lại vang lên. Lần này đến lượt Vương Đông bị tát bay, nằm trên nền đất. Hắn ta không có tí khả năng chống trả nào cả. Trong lòng hắn ta kinh hãi, cảm thấy cả cằm mình cứng đờ, không có một tia hi vọng mong manh đòi được há miệng.
Đám đông ồn ào, giật mình thảng thốt, thầm nói Diệp Thiên ra tay đúng là vô cùng ghê rợn.
Chủ tiệm sốt ruột giậm chân liên hồi, nhưng cũng không dám bước lại can ngăn.
"Nếu đã không chịu xin lỗi, vậy đâm đầu xuống Địa ngục đi." Giọng nói bình tĩnh ra phán quyết tử hình cho hai tên kia.
Diệp Thiên hừ lạnh, vừa định ra tay đưa tiễn thì có người kéo góc áo của anh.
"Cha nuôi, Tiểu Vũ Mao không muốn ăn tôm hùm nữa, mình đi đi."
Anh cúi đầu, chỉ nhìn thấy đôi mắt ửng đỏ của Tiểu Vũ Mao, bé khẽ hít mũi, nhìn anh không chớp mắt. Thấy vậy, sát khí tăm tối trong mắt Diệp Thiên bỗng tan thành mây khói. Anh nhẹ nhàng ngồi xuống, đưa tay lau giọt nước mắt nơi đuôi mắt của bé.
"Sao con không muốn ăn tôm hùm nữa?" Diệp Thiên hỏi bằng tất cả sự dịu dàng mà mình có.
Tiểu Vũ Mao cúi đầu, khuôn mặt của bé đầy nỗi tủi hờn.
Diệp Thiên thở dài, rõ cả rồi, chắc chắn là lời nói lúc nãy của hai tên kia khiến bé đau lòng. Bởi Tiểu Vũ Mao đúng là lượm thức ăn người ta vứt đi để nhét bụng. Bọn hắn không biết, rằng câu nói cười cợt vô tâm của bọn hắn sẽ mang đến tổn thương vô cùng sâu sắc cho trái tim yếu ớt của bé gái này.
"Tiểu Vũ Mao, con ngẩng đầu nhìn cha." Diệp Thiên rất ít khi nghiêm túc nói chuyện với Tiểu Vũ Mao như vậy.
Tiểu Vũ Mao ngẩng đầu, đôi mắt đựng đầy nước mắt.
"Tiểu Vũ Mao, con không thể kiểm soát được lời nói của kẻ khác. Nhưng, suy nghĩ của con là do chính con quyết định. Nếu người khác nói này nọ về con mà con cũng cho rằng vậy thì con sẽ chẳng còn là chính mình nữa." Diệp Thiên chân thành nói.
Tiểu Vũ Mao trưởng thành hơn hẳn bạn cùng lứa tuổi, chắc rằng bé có thể hiểu lời anh nói. Diệp Thiên biết, cho dù anh có thể cho Tiểu Vũ Mao một cuộc sống đủ đầy, có thể cho bé một mái ấm. Nhưng chỉ có bé mới có thể xoá bỏ sự tự ti ẩn sâu trong nội tâm của mình, chẳng ai có thể can dự được.
"Tiểu Vũ Mao, hứa với cha, sau này con phải làm một đứa trẻ tự tin! Cha tin chắc là cha mẹ ruột của con cũng không hi vọng thấy con như vậy đâu."
Nghe đến hai chữ "cha mẹ", đôi mắt của Tiểu Vũ Mao rốt cuộc cũng có ánh sáng: "Chanuôi, nếu con hứa với cha thì cha sẽ đưa con đi tìm cha mẹ con sao?"
Diệp Thiên gật đầu không do dự gì cả: "Đương nhiên rồi! Nhưng sau này con không được tiếp tục như thế đâu đó."
Tiểu Vũ Mao nhìn Diệp Thiên, kiên cường lau giọt nước mắt nơi đuôi mắt.
"Tiểu Vũ Mao hứa với cha nuôi, sau này con sẽ không thế nữa, con phải trở thành bé Tiểu Vũ Mao tự tin." Giọng bé xíu, nhưng lại mạnh mẽ, kiên quyết.
Diệp Thiên cười: "Đây mới đúng là Tiểu Vũ Mao của cha. Cha con mình nghéo tay nào."
"Dạ, nghéo tay nghéo tay, một trăm năm không được thay đổi."
Đám đông ngơ ngác nhìn khung cảnh này. Khó lòng mà tưởng tượng, người cha nuôi hiền lành, dịu dàng này với người đàn ông tàn bạo, uy hùng trước đó lại là cùng một người.
Diệp Thiên đỡ Tiểu Vũ Mao ngồi lên ghế, lúc này mới liếc nhìn hai tên kia.
"Cút đi." Chỉ hai chữ ngắn ngủi, nhưng lại ẩn chứa sự uy nghiêm không thể coi khinh.
Đám đông không tin vào tai mình. Thật sự là cùng một người.
"Thằng ranh con, mày chết chắc rồi, bọn tao là người của anh Hổ đấy nghe mày." Tên họ Triệu dần lấy sức lại, cố nén đau, mở miệng uy hiếp.
Vương Đông vừa sợ hãi bước ra ngoài, vừa trừng con mắt đầy ác độc nhìn Diệp Thiên: "Hừ, có giỏi thì mày đợi đấy, đợi anh Hổ đến là mày chết chắc." Dứt lời, hai tên này dìu nhau, lảo đảo chạy bạt mạng.
Nghe thấy hai chữ "anh Hổ", mọi người trong tiệm sợ hãi, hít một hơi thật sâu. Nhìn Diệp Thiên bằng vẻ đầy thương hại. Đối với người của thế hệ này, tên tuổi của anh Hổ có sức uy hiếp vô cùng mạnh mẽ. Vả lại, nghe nói người này còn thích bao che, chống lưng cho đàn em. Cậu thanh niên này tẩn đàn em của anh Hổ, có lẽ chọc phải tổ ong vò vẽ rồi.
Chỉ có mình Diệp Thiên vẫn tỉnh bơ như thường, thong thả ngồi đối diện Tiểu Vũ Mao.
"Ôi chao, ngại quá, chú không nhìn thấy. Chú xin lỗi bé nha." Vương Đông tí tởn cúi đầu, khiến Tiểu Vũ Mao bị doạ, cả người bé khẽ run, vội trốn ra sau lưng Diệp Thiên, gằm mặt xuống, khuôn mặt đáng yêu rõ tủi thân.
"Chậc, cô bé này được nhặt từ bãi rác à? Thế này mà cũng muốn ăn?" Tên họ Triệu kia đứng phía sau thấy thế bĩu môi, nhìn Diệp Thiên rồi lắc đầu ngao ngán, ý tứ rõ mười mươi. "Nếu con thật sự muốn ăn, chi bằng ra chỗ thùng rác đằng kia tìm xem sao. Có lẽ còn có một hai con đó."
"Đúng đấy!" Vương Đông lau giày với vẻ ghét bỏ. "Thằng lớn thì chỉ biết ra vẻ, đứa nhỏ thì nhặt rác bỏ mồm, chả trách cả đời nghèo mạt rệp."
Anh Triệu kia tán đồng lời nhận xét này của Vương Đông. Vừa định tiếp tục mở mồm thì cảm thấy không khí xung quanh bỗng lạnh lẽo hẳn, khiến hắn ta vô thức run người.
"Gì vậy? Điều hoà bị hỏng à?" Hắn ta vừa nói vừa định quay đi tìm chủ nhà hàng để hỏi xem sao.
"Bốp!" Tiếng bạt tai giòn giã vang vọng khắp phòng ăn.
Tên họ Triệu kia còn chưa kịp phản ứng, cả người đã bay thẳng ra phía ngoài, nện mạnh vào tường, mất hồi lâu cũng chưa đứng dậy được. Hắn ta sững sờ, cảm nhận được nửa bên mặt đau rát khôn tả.
"Phụt!" Hắn ta phun ra một đống máu. Bên trong còn có mấy chiếc răng, ngay cả nói chuyện cũng không được.
Lúc này đang là thời điểm ăn sáng, trong tiệm có không ít người, ai cũng bị khung cảnh này doạ mất mật, sợ hãi nhìn qua. Chỉ một cái tát mà có thể khiến người ta bay như vậy, kẻ này phải mạnh đến cỡ nào đây.
"Này, cái này..." Vương Đông nói lắp mãi, vẫn chưa kịp hoàn hồn.
Động tác của Diệp Thiên thực sự là quá nhanh. Hắn ta vừa quay người lại thì thấy Diệp thiên đứng ngay trước mặt hắn, mặt lạnh tanh, nhìn hắn chăm chú. Sự lạnh lẽo trong mắt tựa như có thể đông cứng cơ thể của người khác lại.
"Mày, mau xin lỗi con gái tao." Trong giọng nói của Diệp Thiên chẳng có một chút tình cảm nào, khiến kẻ khác không dám từ chối.
"Tao, tao..." Vương Đông run người, định làm theo trong vô thức, nhưng cũng nhanh chóng lấy lại phản ứng. "Kêu tao xin lỗi? Nằm mơ đi mày." Nói xong, hắn ta vội chạy ra góc phòng đỡ tên họ Triệu kia lên.
Nửa bên mặt của tên họ Triệu lúc bấy giờ sưng đỏ cả lên, dấu bàn tay trải rộng, hiện rõ ràng. Cả miệng toàn là máu với máu, nói không nổi. Dáng vẻ thê thảm này của hắn ta, khiến Vương Đông cùng mọi thực khách đứng cạnh lạnh sống lưng.
"Thằng ranh này, mày làm phải không?" Mày muốn chết à?" Vương Đông nuốt nước bọt, chỉ Diệp Thiên rồi bắt đầu chửi bới.
Diệp Thiên vẫn lạnh lùng nhìn hắn: "Mau xin lỗi con gái tao."
"Xin lỗi? Mơ đi." Vương Đông không phục, làm động tác nhổ nước bọt, tuy tên họ Triêu kia không nói gì được, nhưng trong mắt ẩn chứa cả một bầu trời hằn học, ác độc. Bọn chúng chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống Diệp thiên.
"Mày là cái đéo gì mà có tư cách bắt bọn tao phải xin lỗi con đĩ non nhặt từ bãi rác này hả?"
"Mày đấy, sao mày lại dám ra tay đánh anh Triệu, mày..."
"Bốp!" Không ai lường trước, tiếng tát tai giòn giã lại vang lên. Lần này đến lượt Vương Đông bị tát bay, nằm trên nền đất. Hắn ta không có tí khả năng chống trả nào cả. Trong lòng hắn ta kinh hãi, cảm thấy cả cằm mình cứng đờ, không có một tia hi vọng mong manh đòi được há miệng.
Đám đông ồn ào, giật mình thảng thốt, thầm nói Diệp Thiên ra tay đúng là vô cùng ghê rợn.
Chủ tiệm sốt ruột giậm chân liên hồi, nhưng cũng không dám bước lại can ngăn.
"Nếu đã không chịu xin lỗi, vậy đâm đầu xuống Địa ngục đi." Giọng nói bình tĩnh ra phán quyết tử hình cho hai tên kia.
Diệp Thiên hừ lạnh, vừa định ra tay đưa tiễn thì có người kéo góc áo của anh.
"Cha nuôi, Tiểu Vũ Mao không muốn ăn tôm hùm nữa, mình đi đi."
Anh cúi đầu, chỉ nhìn thấy đôi mắt ửng đỏ của Tiểu Vũ Mao, bé khẽ hít mũi, nhìn anh không chớp mắt. Thấy vậy, sát khí tăm tối trong mắt Diệp Thiên bỗng tan thành mây khói. Anh nhẹ nhàng ngồi xuống, đưa tay lau giọt nước mắt nơi đuôi mắt của bé.
"Sao con không muốn ăn tôm hùm nữa?" Diệp Thiên hỏi bằng tất cả sự dịu dàng mà mình có.
Tiểu Vũ Mao cúi đầu, khuôn mặt của bé đầy nỗi tủi hờn.
Diệp Thiên thở dài, rõ cả rồi, chắc chắn là lời nói lúc nãy của hai tên kia khiến bé đau lòng. Bởi Tiểu Vũ Mao đúng là lượm thức ăn người ta vứt đi để nhét bụng. Bọn hắn không biết, rằng câu nói cười cợt vô tâm của bọn hắn sẽ mang đến tổn thương vô cùng sâu sắc cho trái tim yếu ớt của bé gái này.
"Tiểu Vũ Mao, con ngẩng đầu nhìn cha." Diệp Thiên rất ít khi nghiêm túc nói chuyện với Tiểu Vũ Mao như vậy.
Tiểu Vũ Mao ngẩng đầu, đôi mắt đựng đầy nước mắt.
"Tiểu Vũ Mao, con không thể kiểm soát được lời nói của kẻ khác. Nhưng, suy nghĩ của con là do chính con quyết định. Nếu người khác nói này nọ về con mà con cũng cho rằng vậy thì con sẽ chẳng còn là chính mình nữa." Diệp Thiên chân thành nói.
Tiểu Vũ Mao trưởng thành hơn hẳn bạn cùng lứa tuổi, chắc rằng bé có thể hiểu lời anh nói. Diệp Thiên biết, cho dù anh có thể cho Tiểu Vũ Mao một cuộc sống đủ đầy, có thể cho bé một mái ấm. Nhưng chỉ có bé mới có thể xoá bỏ sự tự ti ẩn sâu trong nội tâm của mình, chẳng ai có thể can dự được.
"Tiểu Vũ Mao, hứa với cha, sau này con phải làm một đứa trẻ tự tin! Cha tin chắc là cha mẹ ruột của con cũng không hi vọng thấy con như vậy đâu."
Nghe đến hai chữ "cha mẹ", đôi mắt của Tiểu Vũ Mao rốt cuộc cũng có ánh sáng: "Chanuôi, nếu con hứa với cha thì cha sẽ đưa con đi tìm cha mẹ con sao?"
Diệp Thiên gật đầu không do dự gì cả: "Đương nhiên rồi! Nhưng sau này con không được tiếp tục như thế đâu đó."
Tiểu Vũ Mao nhìn Diệp Thiên, kiên cường lau giọt nước mắt nơi đuôi mắt.
"Tiểu Vũ Mao hứa với cha nuôi, sau này con sẽ không thế nữa, con phải trở thành bé Tiểu Vũ Mao tự tin." Giọng bé xíu, nhưng lại mạnh mẽ, kiên quyết.
Diệp Thiên cười: "Đây mới đúng là Tiểu Vũ Mao của cha. Cha con mình nghéo tay nào."
"Dạ, nghéo tay nghéo tay, một trăm năm không được thay đổi."
Đám đông ngơ ngác nhìn khung cảnh này. Khó lòng mà tưởng tượng, người cha nuôi hiền lành, dịu dàng này với người đàn ông tàn bạo, uy hùng trước đó lại là cùng một người.
Diệp Thiên đỡ Tiểu Vũ Mao ngồi lên ghế, lúc này mới liếc nhìn hai tên kia.
"Cút đi." Chỉ hai chữ ngắn ngủi, nhưng lại ẩn chứa sự uy nghiêm không thể coi khinh.
Đám đông không tin vào tai mình. Thật sự là cùng một người.
"Thằng ranh con, mày chết chắc rồi, bọn tao là người của anh Hổ đấy nghe mày." Tên họ Triệu dần lấy sức lại, cố nén đau, mở miệng uy hiếp.
Vương Đông vừa sợ hãi bước ra ngoài, vừa trừng con mắt đầy ác độc nhìn Diệp Thiên: "Hừ, có giỏi thì mày đợi đấy, đợi anh Hổ đến là mày chết chắc." Dứt lời, hai tên này dìu nhau, lảo đảo chạy bạt mạng.
Nghe thấy hai chữ "anh Hổ", mọi người trong tiệm sợ hãi, hít một hơi thật sâu. Nhìn Diệp Thiên bằng vẻ đầy thương hại. Đối với người của thế hệ này, tên tuổi của anh Hổ có sức uy hiếp vô cùng mạnh mẽ. Vả lại, nghe nói người này còn thích bao che, chống lưng cho đàn em. Cậu thanh niên này tẩn đàn em của anh Hổ, có lẽ chọc phải tổ ong vò vẽ rồi.
Chỉ có mình Diệp Thiên vẫn tỉnh bơ như thường, thong thả ngồi đối diện Tiểu Vũ Mao.
Tác giả :
Hạm Tiếu