Lăng Thiên Chiến Thần
Chương 321: Trả giá đắt
Ông ta vốn đang ở nhà, chuẩn bị ôm vợ đi ngủ lại nhận được tin thằng con trai Diệp Khôn của mình bị người ta cắt lưỡi, bấy giờ ông ta mới vội vàng chạy đến đây. Ông ta trông thấy dáng vẻ ghê người của con trai mình, cục tức nhân đôi nhân ba nên chửi xối xả vào mặt A Thuỷ: "Mày là người theo võ cổ kia mà? Còn có kẻ mà mày không đánh được à?"
Diệp Thành Trung trừng mắt nhìn A Thuỷ, cơn giận cũng bớt đi nhiều. Cả đời này ông ta chỉ có mỗi một thằng con trai nên cưng như cưng trứng, hứng như hứng hoa. Thậm chí ông ta còn cất công mời một người theo võ cổ bên dòng chính về để đi theo bảo vệ nó. Không ngờ đến cuối cùng nó vẫn bị kẻ khác phế bỏ. Đúng là người tính không bằng trời tính.
"Người giỏi còn có người giỏi hơn mà ông chủ, tên Diệp Thiên đó quả thực rất đáng sợ." A Thuỷ lắc đầu vô cùng nghiêm túc, đây là lần đầu tiên mà hắn ta thừa nhận có kẻ mạnh hơn mình.
"Hừ, cậu chỉ giỏi tâng bốc kẻ khác, tự coi thường bản thân, mà đợi đã, cậu nói ai? Diệp Thiên?" Diệp Thành Trung hừ một tiếng, sau đó lại nhíu mày, ông ta nhìn A Thuỷ bằng ánh mắt ngạc nhiên cực độ.
"Đúng vậy, tên của anh ta là Diệp Thiên. Có lẽ cả mười người như tôi gộp lại cũng không đỡ được một cú tát của anh ta." A Thuỷ cười ra vẻ khổ sở, hắn ta chẳng nói dối câu nào.
Diệp Thành Trung nghe hắn ta nói vậy, câm lặng mất một lúc lâu. Dạo gần đây ông ta nghe hai chữ "Diệp Thiên" này sắp mòn lỗ tai luôn rồi. Âu cũng bởi, tính cả nhà họ Lâm và chi thứ nhất của nhà họ Diệp đều tổn thất lớn dưới tay của anh ta.
Lúc trước ông ta còn muốn xem xem rốt cuộc thì tên Diệp Thiên này tài giỏi cỡ nào mà không có cơ hội. Nhưng không ngờ con trai mình lại bị hắn ta phế bỏ như kia. Suy cho cùng, khắp cái Long Quốc này, chắc cũng chỉ có mình Diệp Thiên dám chống đối người nhà họ Diệp mà chẳng màng đến kẻ theo võ cổ.
"Ông chủ, sao giờ ạ?" A Thuỷ thấy Diệp Thành Trung có phản ứng như vậy, hắn ta cất lời hỏi một câu, trong mắt đừng đậy nỗi nghi ngờ.
Bấy giờ Diệp Thành Trung mới định thần lại, khuôn mặt âm u chẳng rõ: "A Thuỷ, cậu nói cho tôi biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì đi. Sao các cậu lại đụng độ với Diệp Thiên?" Diệp Thành Trung vốn đang nổi cơn tam bành, vội vã trả thù cho con trai mình, nhưng giờ nghe được việc này có liên can đến Diệp Thiên, ông ta buộc phải tính kế lâu dài. Dù gì vế xe đổ của chi thứ nhất kia sờ sờ ngay trước mắt.
A Thuỷ sửng sốt, nhưng cũng kể rõ đầu đuôi sự việc.
Diệp Thành Trung nghe con trai mình rơi vào bước đường này cũng bởi đàn bà, khuôn mặt của ông ta hết xanh rồi lại trắng, đúng là không nên hi vọng xa vời gì với nó cả: "Mẹ kiếp, cái thằng ôn con này, đã nhắc nhở nó từ đời nào rồi, trên đầu chữ Sắc có con dao kia mà, thế mà không chịu nghe. Giờ thì hay rồi, xảy ra chuyện rồi đấy. Đáng đời." Diệp Thành Trung to giọng chửi bới, nói ra ông ta cũng thấy mất mặt.
"Kìa ba nó, ông có ý gì thế hả? Dù gì A Khôn cũng là con trai của ông kia mà." Nhưng La Cầm đứng ngay bên nghe ông ta nói vậy, bà ta sao có thể chịu được, trừng mắt nhìn chồng.
"Tôi biết nó là con trai tôi, nhưng bà nhìn mấy việc nó làm đi, đúng là mất mặt." Diệp Thành Trung hừ một tiếng, vẻ mặt bất bình.
"Hừ, tôi không quan tâm mấy cái đó. Tôi chỉ biết là mình phải khiến xẻo thịt róc xương kẻ hại con trai mình, để hắn ta nếm thử nỗi đau ấy." La Cầm nghiến răng, đôi mắt phủ đầy tăm tối. Trong nhà này, đương nhiên là người làm mẹ như bà tacưng chiều Diệp Khôn hơn cả, giờ La Cầm thấy con trai mình bị kẻ khác cắt lưỡi, trông bà ta chẳng khác gì một con cọp mẹ giận dữ cả. Vớ được ai thì cắn ai.
"Bà im miệng đi, bà nghĩ tôi không muốn chắc? Nhưng phải có được cái thực lực ấy đã mới được." Diệp Thành Trung hừ một tiếng tỏ rõ mình mất kiên nhẫn: "Nếu không phải tại bà chiều chuộng nó từ nhỏ thì nó sẽ thành ra vậy được sao? Đúng là con hư tại mẹ."
Tiếc là La Cẩm chẳng nghe lọt tai lời nói của Diệp Thành Trung, bà ta cắn chặt khớp hàm, ánh mắt kiên định vô cùng: "Tôi mặc kệ, dù tên đó là ai đi chăng nữa, nhưng nó dám đánh con của tôi thì nó phải đền mạng."
Diệp Thành Trung nghẹn lời, nhưng ông ta cũng không phản bác La Cầm, ông ta là bố của Diệp Khôn, sao có thể bỏ mặc chuyện này được.
Ngay lúc này, cuối cùng thì cánh cửa phòng cấp cứu phía sau lưng cũng được mở ra. La Cầm thấy bác sĩ bước ra, bà ta vội vã chạy lại hỏi han: "Sao rồi bác sĩ? Con trai tôi sao rồi?"
Vị bác sĩ trực chính kia lau mồ hôi lạnh trên trán xong xuôi rồi mới cất lời đầy vẻ xung kính: "Ông Diệp, bà Diệp, coi như giữ được tính mạng cho Diệp thiếu gia rồi ạ. Nhưng..." Bác sĩ nói đến đây thì im bặt, môi mở rồi lại đóng, muốn nói mà cứ ngừng ngập.
"Nhưng sao? Bác sĩ mau nói đi?" La Cầm lo sợ không thôi, vội cất lời hỏi. Ngay cả Diệp Thành Trung cũng nhăn mày lại.
Bác sĩ trực chính thấy vậy mới thở dài đầy bất lực, sau đó mở lời đầy vẻ dè dặt: "Nhưng lưỡi của Diệp thiếu gia... Tôi đã cố gắng hết sức rồi..."
Sao? La Cầm nghe vậy, sắc mặt khó coi tới mức tột độ: "Con trai của tôi, rốt cuộc là kẻ nào lại ác độc như vậy, thủ đoạn quá tàn nhẫn." La Cầm sụp đổ tinh thần, bà ta quỳ trên nền đất la hét khóc than: "Tôi mặc kệ, tôi muốn nó phải chết, để nó chết đi." La Cầm như một kẻ điên chỉ biết kêu gào, bà ta không quan tâm là ai đúng ai sai, bà ta chỉ biết là kẻ nào dám động vào con trai của bà ta thì phải chết.
Cảnh tượng này khiến những bác sĩ, y tá khác run lẩy bẩy, vội vã trốn mất tăm, họ sợ mình sẽ bị dính đến.
"Được rồi, bà cứ như vậy còn ra thể thống gì nữa?" Diệp Thành Trung trừng mắt nhìn vợ mình, khuôn mặt của ông ta cũng tối tăm cùng cực: "Hừ, Diệp Thiên, tao không quan tâm mày là ai, nhưng mày dám động vào con trai tao thì mày phải trả giá đắt." Diệp Thành Trung cắn răng, sát khí hiện rõ trong dôi mắt của ông ta.
Nhưng A Thuỷ đứng ngay bên thấy dáng vẻ của Diệp Thành Trung, hắn ta nhíu mày: "Ông chủ, chuyện này có cần phải suy nghĩ lại không?"
Ai ngờ hắn ta vừa mới nói hết câu thì bị Diệp Thành Trung trừng nổ đom đóm mắt: "Sao hả? Chẳng lẽ cậu cho rằng đường đường là người của nhà họ Diệp như tôi đây mà phải sợ tên Diệp Thiên đó à?"
A Thuỷ sững người, hắn ta không phản bác cũng chẳng gật đầu.
Diệp Thành Trung thấy vậy, ông ta cười lạnh lùng: "Hừ, một tên Diệp Thiên thôi ấy mà, nếu không phải tại bên dòng chính còn chưa rảnh để nhúng tay xử lý thì nó đã chết lâu rồi, nó còn đường đâu mà hống hách thế được nữa chứ?" Giọng điệu của Diệp Thành Trung khi nói mấy lời này rất chi là tự tin, trong đó còn ẩn chứa sự tự hào vô bờ bến.
A Thuỷ nghe thế, hắn ta bỗng chốc im lặng. Đúng thế, cho đến giờ phút này dòng chính nhà họ Diệp vẫn chưa hề ra mặt một lần nào cả. Vả lại thực lực của dòng chính còn vượt xa trí tưởng tượng của người ngoài. Có lẽ ngay cả Diệp Thành Trung cũng không rõ về thực lực thật sự của bên dòng chính. Nhưng A Thuỷ cứ có cái cảm giác rằng Diệp Thiên có thể đè ép nhà họ Diệp. Có lẽ câu trả lời sẽ được công bố ngay thôi.
Đêm dài dằng dặc, khác hẳn mọi hôm. Khi Diệp Thiên tỉnh dậy, sắc trời đã sáng choang. Diệp Thiên đánh răng rửa mặt xong lại bước ra sân đánh vào đường quyền như thường lệ.
Tô Vân Nhi và Tô Hồ ra ngoài mua bữa sáng, bây giờ mới đung đưa túi thức ăn trong tay đi về biệt thự. Khi hai người bước ngang qua Diệp Thiên, họ còn tiện tay đưa cho Diệp Thiên một chiếc hộp được bao bọc cẩn thận: "Này, gói hàng của anh."
Diệp Thành Trung trừng mắt nhìn A Thuỷ, cơn giận cũng bớt đi nhiều. Cả đời này ông ta chỉ có mỗi một thằng con trai nên cưng như cưng trứng, hứng như hứng hoa. Thậm chí ông ta còn cất công mời một người theo võ cổ bên dòng chính về để đi theo bảo vệ nó. Không ngờ đến cuối cùng nó vẫn bị kẻ khác phế bỏ. Đúng là người tính không bằng trời tính.
"Người giỏi còn có người giỏi hơn mà ông chủ, tên Diệp Thiên đó quả thực rất đáng sợ." A Thuỷ lắc đầu vô cùng nghiêm túc, đây là lần đầu tiên mà hắn ta thừa nhận có kẻ mạnh hơn mình.
"Hừ, cậu chỉ giỏi tâng bốc kẻ khác, tự coi thường bản thân, mà đợi đã, cậu nói ai? Diệp Thiên?" Diệp Thành Trung hừ một tiếng, sau đó lại nhíu mày, ông ta nhìn A Thuỷ bằng ánh mắt ngạc nhiên cực độ.
"Đúng vậy, tên của anh ta là Diệp Thiên. Có lẽ cả mười người như tôi gộp lại cũng không đỡ được một cú tát của anh ta." A Thuỷ cười ra vẻ khổ sở, hắn ta chẳng nói dối câu nào.
Diệp Thành Trung nghe hắn ta nói vậy, câm lặng mất một lúc lâu. Dạo gần đây ông ta nghe hai chữ "Diệp Thiên" này sắp mòn lỗ tai luôn rồi. Âu cũng bởi, tính cả nhà họ Lâm và chi thứ nhất của nhà họ Diệp đều tổn thất lớn dưới tay của anh ta.
Lúc trước ông ta còn muốn xem xem rốt cuộc thì tên Diệp Thiên này tài giỏi cỡ nào mà không có cơ hội. Nhưng không ngờ con trai mình lại bị hắn ta phế bỏ như kia. Suy cho cùng, khắp cái Long Quốc này, chắc cũng chỉ có mình Diệp Thiên dám chống đối người nhà họ Diệp mà chẳng màng đến kẻ theo võ cổ.
"Ông chủ, sao giờ ạ?" A Thuỷ thấy Diệp Thành Trung có phản ứng như vậy, hắn ta cất lời hỏi một câu, trong mắt đừng đậy nỗi nghi ngờ.
Bấy giờ Diệp Thành Trung mới định thần lại, khuôn mặt âm u chẳng rõ: "A Thuỷ, cậu nói cho tôi biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì đi. Sao các cậu lại đụng độ với Diệp Thiên?" Diệp Thành Trung vốn đang nổi cơn tam bành, vội vã trả thù cho con trai mình, nhưng giờ nghe được việc này có liên can đến Diệp Thiên, ông ta buộc phải tính kế lâu dài. Dù gì vế xe đổ của chi thứ nhất kia sờ sờ ngay trước mắt.
A Thuỷ sửng sốt, nhưng cũng kể rõ đầu đuôi sự việc.
Diệp Thành Trung nghe con trai mình rơi vào bước đường này cũng bởi đàn bà, khuôn mặt của ông ta hết xanh rồi lại trắng, đúng là không nên hi vọng xa vời gì với nó cả: "Mẹ kiếp, cái thằng ôn con này, đã nhắc nhở nó từ đời nào rồi, trên đầu chữ Sắc có con dao kia mà, thế mà không chịu nghe. Giờ thì hay rồi, xảy ra chuyện rồi đấy. Đáng đời." Diệp Thành Trung to giọng chửi bới, nói ra ông ta cũng thấy mất mặt.
"Kìa ba nó, ông có ý gì thế hả? Dù gì A Khôn cũng là con trai của ông kia mà." Nhưng La Cầm đứng ngay bên nghe ông ta nói vậy, bà ta sao có thể chịu được, trừng mắt nhìn chồng.
"Tôi biết nó là con trai tôi, nhưng bà nhìn mấy việc nó làm đi, đúng là mất mặt." Diệp Thành Trung hừ một tiếng, vẻ mặt bất bình.
"Hừ, tôi không quan tâm mấy cái đó. Tôi chỉ biết là mình phải khiến xẻo thịt róc xương kẻ hại con trai mình, để hắn ta nếm thử nỗi đau ấy." La Cầm nghiến răng, đôi mắt phủ đầy tăm tối. Trong nhà này, đương nhiên là người làm mẹ như bà tacưng chiều Diệp Khôn hơn cả, giờ La Cầm thấy con trai mình bị kẻ khác cắt lưỡi, trông bà ta chẳng khác gì một con cọp mẹ giận dữ cả. Vớ được ai thì cắn ai.
"Bà im miệng đi, bà nghĩ tôi không muốn chắc? Nhưng phải có được cái thực lực ấy đã mới được." Diệp Thành Trung hừ một tiếng tỏ rõ mình mất kiên nhẫn: "Nếu không phải tại bà chiều chuộng nó từ nhỏ thì nó sẽ thành ra vậy được sao? Đúng là con hư tại mẹ."
Tiếc là La Cẩm chẳng nghe lọt tai lời nói của Diệp Thành Trung, bà ta cắn chặt khớp hàm, ánh mắt kiên định vô cùng: "Tôi mặc kệ, dù tên đó là ai đi chăng nữa, nhưng nó dám đánh con của tôi thì nó phải đền mạng."
Diệp Thành Trung nghẹn lời, nhưng ông ta cũng không phản bác La Cầm, ông ta là bố của Diệp Khôn, sao có thể bỏ mặc chuyện này được.
Ngay lúc này, cuối cùng thì cánh cửa phòng cấp cứu phía sau lưng cũng được mở ra. La Cầm thấy bác sĩ bước ra, bà ta vội vã chạy lại hỏi han: "Sao rồi bác sĩ? Con trai tôi sao rồi?"
Vị bác sĩ trực chính kia lau mồ hôi lạnh trên trán xong xuôi rồi mới cất lời đầy vẻ xung kính: "Ông Diệp, bà Diệp, coi như giữ được tính mạng cho Diệp thiếu gia rồi ạ. Nhưng..." Bác sĩ nói đến đây thì im bặt, môi mở rồi lại đóng, muốn nói mà cứ ngừng ngập.
"Nhưng sao? Bác sĩ mau nói đi?" La Cầm lo sợ không thôi, vội cất lời hỏi. Ngay cả Diệp Thành Trung cũng nhăn mày lại.
Bác sĩ trực chính thấy vậy mới thở dài đầy bất lực, sau đó mở lời đầy vẻ dè dặt: "Nhưng lưỡi của Diệp thiếu gia... Tôi đã cố gắng hết sức rồi..."
Sao? La Cầm nghe vậy, sắc mặt khó coi tới mức tột độ: "Con trai của tôi, rốt cuộc là kẻ nào lại ác độc như vậy, thủ đoạn quá tàn nhẫn." La Cầm sụp đổ tinh thần, bà ta quỳ trên nền đất la hét khóc than: "Tôi mặc kệ, tôi muốn nó phải chết, để nó chết đi." La Cầm như một kẻ điên chỉ biết kêu gào, bà ta không quan tâm là ai đúng ai sai, bà ta chỉ biết là kẻ nào dám động vào con trai của bà ta thì phải chết.
Cảnh tượng này khiến những bác sĩ, y tá khác run lẩy bẩy, vội vã trốn mất tăm, họ sợ mình sẽ bị dính đến.
"Được rồi, bà cứ như vậy còn ra thể thống gì nữa?" Diệp Thành Trung trừng mắt nhìn vợ mình, khuôn mặt của ông ta cũng tối tăm cùng cực: "Hừ, Diệp Thiên, tao không quan tâm mày là ai, nhưng mày dám động vào con trai tao thì mày phải trả giá đắt." Diệp Thành Trung cắn răng, sát khí hiện rõ trong dôi mắt của ông ta.
Nhưng A Thuỷ đứng ngay bên thấy dáng vẻ của Diệp Thành Trung, hắn ta nhíu mày: "Ông chủ, chuyện này có cần phải suy nghĩ lại không?"
Ai ngờ hắn ta vừa mới nói hết câu thì bị Diệp Thành Trung trừng nổ đom đóm mắt: "Sao hả? Chẳng lẽ cậu cho rằng đường đường là người của nhà họ Diệp như tôi đây mà phải sợ tên Diệp Thiên đó à?"
A Thuỷ sững người, hắn ta không phản bác cũng chẳng gật đầu.
Diệp Thành Trung thấy vậy, ông ta cười lạnh lùng: "Hừ, một tên Diệp Thiên thôi ấy mà, nếu không phải tại bên dòng chính còn chưa rảnh để nhúng tay xử lý thì nó đã chết lâu rồi, nó còn đường đâu mà hống hách thế được nữa chứ?" Giọng điệu của Diệp Thành Trung khi nói mấy lời này rất chi là tự tin, trong đó còn ẩn chứa sự tự hào vô bờ bến.
A Thuỷ nghe thế, hắn ta bỗng chốc im lặng. Đúng thế, cho đến giờ phút này dòng chính nhà họ Diệp vẫn chưa hề ra mặt một lần nào cả. Vả lại thực lực của dòng chính còn vượt xa trí tưởng tượng của người ngoài. Có lẽ ngay cả Diệp Thành Trung cũng không rõ về thực lực thật sự của bên dòng chính. Nhưng A Thuỷ cứ có cái cảm giác rằng Diệp Thiên có thể đè ép nhà họ Diệp. Có lẽ câu trả lời sẽ được công bố ngay thôi.
Đêm dài dằng dặc, khác hẳn mọi hôm. Khi Diệp Thiên tỉnh dậy, sắc trời đã sáng choang. Diệp Thiên đánh răng rửa mặt xong lại bước ra sân đánh vào đường quyền như thường lệ.
Tô Vân Nhi và Tô Hồ ra ngoài mua bữa sáng, bây giờ mới đung đưa túi thức ăn trong tay đi về biệt thự. Khi hai người bước ngang qua Diệp Thiên, họ còn tiện tay đưa cho Diệp Thiên một chiếc hộp được bao bọc cẩn thận: "Này, gói hàng của anh."
Tác giả :
Hạm Tiếu