Lăng Thiên Chiến Thần
Chương 2: Tôi đến tìm Từ Thiên Thành
"Rốt cuộc anh là ai?" Nhìn vào đôi mắt sắc bén của Diệp Thiên, Lâm Tuyết thấy vừa sợ hãi vừa chột dạ.
"Anh ấy hỏi gì thì cô trả lời đi! Làm gì tới lượt cô hỏi lại" Lâm Khuê quát lớn, trừng đôi mắt to như chuông đồng, mặt hằm hằm sát khí, khiến cho Lâm Tuyết sợ tới mức chân đứng không vững.
"Tên tiểu tử này dám nói chuyện với cô chủ thế hả, có tin tôi..." Từ Phúc chửi ầm lên, nhưng bị Lâm Tuyết ngăn lại.
"Anh muốn tìm ai?"
Diệp Thiên híp mắt lại, lạnh lùng gằn từng chữ: "Họ Từ, Từ Thiên Thành!"
Trời!
Từ Phúc và mấy tên người làm cùng hít một hơi.
Cái tên này, đã gần một năm không có ai nhắc đến!
Không phải là đã quên.
Mà là bởi không ai dám nhắc đến!
Bà chủ đã ra lệnh rồi, bất cứ ai cũng không được nhắc đến người này, nếu dám trái lệnh xử phạt theo gia pháp!
Ba chữ này là cấm kỵ của nhà họ Từ!
Tất cả mọi người đều quan sát Diệp Thiên.
Người này rốt cục là ai? To gan như vậy?
Không những dám hỏi Từ Thiên Thành, còn tìm đến vào đúng lúc này nữa?
Lâm Tuyết ngây người, đôi mắt chớp chớp, không dám đối diện với Diệp Thiên, sắc mặt có chút khó coi.
“Nhà họ Từ không có ai là Từ Thiên Thành cả." Lâm Tuyết nghiến răng đáp: “Từ Phúc, tiễn khách đi!"
“Vâng thưa cô chủ!" Từ Phúc đáp lại một câu, vội vàng chỉ huy người làm xông đến bên Diệp Thiên: “Tên tiểu tử này, mày đã không biết điều thì đừng trách tao không khách sáo, lên hết cho tao, hôm nay ông đây phải cắt lưỡi hắn."
Nét mặt của Từ Phúc lộ vẻ độc ác, nếu chuyện này lọt vào tai bà chủ thì còn phiền hơn nữa.
Đối mặt với những người làm của nhà họ Từ, Diệp Thiên không hề nao núng, không trốn tránh.
“To gan!"
Lâm Khuê bước lên phía trước, hét lớn một tiếng, chắn trước mặt Diệp Thiên.
Anh ấy vốn đã có vóc người cao lớn, lại thêm tiếng hét vừa rồi, làm cho mấy kẻ kia đều bị dọa cho phát sợ.
Khí thế của Lâm Khuê mạnh mẽ vô cùng, khiến cho bọn họ gần như không thở nổi!
Từ Phúc cũng hoảng, sắc mặt càng xấu hơn: “Lũ vô dụng này! Đều lên hết đi chứ, sợ quái gì? Lên cho tao..."
Chưa dứt lời, một âm thanh “bộp" phát ra!
Bàn tay to như quạt hương bồ của Lâm Khuê đánh lên mặt Từ Phúc, lão ta hét thảm thiết rồi bổ nhào ra ngoài!
“Ồn ào!"
Lâm Khuê xử lí xong xuôi, lại ra vẻ như chưa từng có chuyện gì xảy ra, lui về phía sau lưng Diệp Thiên.
Cả đám lập tức ngậm miệng.
Một cái tát có thể đánh bay người ra ngoài, còn chưa dùng hết sức...
Đây là chuyện mà sức người thường có thể làm được sao...
Đám tay chân đều ngây ra hết cả.
Diệp Thiên nhấc chân tiếp tục bước vào.
“Anh... Từ Thiên Thành đã chết rồi, anh không gặp được anh ấy đâu!" Lâm Tuyết nhanh chân chạy theo định ngăn cản, chỉ thấy Diệp Thiên quay ngoắt người lại.
Chát!
Một tiếng vang lên, trên mặt Lâm Tuyết đã có thêm một dấu tay.
Diệp Thiên chỉ dùng chút sức cũng đủ khiến cho cô ta xây xẩm mặt mày, miệng còn rỉ chút máu.
“Cái tát này, tôi đánh thay Thiên Thành!"
Nói xong, anh tiến vào bên trong biệt thự!
Lâm Khuê đưa ra một chiếc khăn tay.
Diệp Thiên lau vài cái, rồi ném nó ra đằng sau, vừa khéo lại rơi xuống bên chân Lâm Tuyết.
Sắc mặt Lâm Tuyết trắng bệch, che miệng hồi lâu mới hoàn hồn, nhanh chân chạy vào theo.
“Mẹ nó, dám đến quấy rối ở nhà họ Từ, còn đánh tao! Tao không cần biết mày là ai, hôm nay mày chết chắc rồi!"
Bên ngoài, Từ Phúc bị đánh cho choáng váng đầu óc, cuối cùng mới phản ứng kịp.
Mắng to một câu, vừa định gọi người đến.
Đã thấy tai Lâm Khuê hơi động, thân hình anh chợt lóe lên, biến mất rồi lại xuất hiện trước mặt Từ Phúc.
“Ông nói ai chết chắc rồi?" Lâm Khuê dùng ngữ khí lạnh lùng hỏi.
“Tao... tao... Tôi nói sai rồi được chưa?" Từ Phúc lúng túng, che đi vết đánh theo bản năng, nhưng vẫn cứng họng: “Tên tiểu tử kia mà dám nhắc đến ba chữ Từ Thiên Thành trước mặt bà chủ xem, chắc chắn sẽ bị rút lưỡi! Tôi cảnh cáo mấy người tốt nhất..."
Lời còn chưa dứt, đã thấy Lâm Khuê vươn tay ra, tóm cổ Từ Phúc, nhấc bổng lão ta lên.
“Nhà họ Từ sao? Chỉ là một dòng họ cỏn con mà tính tình cũng không vừa nhỉ! Nhưng dám đắc tội anh ấy thì dù có mười nhà họ Từ cũng đều phải xuống địa ngục!"
Ánh mắt Lâm Khuê lạnh lẽo, sát khí cao tận trời!
Diệp Thiên là thần của anh, không cho phép kẻ nào được khinh thường!
“Khụ khụ..." Từ Phúc liều mạng giãy giụa, nhưng không thể thoát ra được, ngày càng khó thở, sắc mặt cũng trắng bệch.
“Vừa nói cái gì vậy? Muốn cắt lưỡi anh ấy? Được thôi, tôi cho ông toại nguyện!" Lâm Khuê cười lạnh.
Lời này truyền vào tai Từ Phúc, giống như một lá bùa đòi mạng!
Vừa định giãy ra, miệng lại cảm thấy đau buốt tột cùng.
Lâm Khuê nhẹ nhàng thả tay ra, Từ Phúc ngã phịch xuống đất, đau đớn ôm lấy cái miệng đầy máu, không thể nói nên lời.
Anh chỉ dùng lực một chút đã phế đi cái lưỡi của lão ta rồi.
“Nếu không phải anh ấy muốn điều tra rõ nguyên nhân thì nhà họ Từ đã bị san thành đất bằng từ lâu rồi!"
Khí thế của Lâm Khuê cao ngút trời, khinh thường liếc Từ Phúc một cái, nhấc chân bước vào bên trong biệt thự.
Bên ngoài cửa, vang lên nhưng tiếng rên thảm thiết...
Biệt thự nhà họ Từ, dù còn mười ngày nữa mới đến hôn lễ nhưng bây giờ đã giăng đèn kết hoa hết rồi.
Con trai cả của nhà họ Từ, Từ Thiên Minh chính là đại thiếu gia bậc nhất của Dung Thành!
Tất nhiên đám cưới của hắn ta cũng vô cùng long trọng.
Diệp Thiên bước vào bên trong, cả sảnh lớn đã có rất nhiều người ngồi, đều là con cháu của nhà họ Từ.
Đang chuẩn bị ăn một bữa cơm đoàn viên.
Vị trí ở giữa còn trống, có lẽ là dành cho cụ Từ.
Mọi người đều nói cười rôm rả, không ai để ý đến Diệp Thiên.
Diệp Thiên bước đến trước đại đường, bên trên có bày một loạt linh vị.
Diệp Thiên nhìn lướt qua vài lần, đôi mắt nhắm lại.
Không có linh vị của Từ Thiên Thành!
“Ha ha, anh rể à, hai ta cùng nhau uống một chén nào, sau này chúng ta là người một nhà rồi, anh nhớ quan tâm đến cậu em vợ này nhiều một chút nhé!"
Trên bàn cơm, Lâm Huy bưng chén rượu, tỏ vẻ lấy lòng đứng lên.
Đang muốn đi chúc rượu thì chợt nhìn thấy có một người lạ đang đứng trong sảnh.
“Anh là ai? Vào đây bằng cách nào? Lão già Từ Phúc kia làm gì thế không biết?"
Mọi người đồng loạt nhìn, lúc này mới phát hiện bên trong sảnh có thêm Diệp Thiên.
“Đương nhiên là đi vào rồi." Diệp Thiên quay người lại, đưa mắt nhìn một người trẻ tuổi mặc bộ âu phục màu đỏ, cả người nồng nặc mùi rượu.
“Anh là Từ Thiên Minh đúng không?"
Từ Thiên Minh hơi nhíu mày, là cậu cả nhà họ Từ, lại là người thừa kế tương lai của dòng họ này thì chuyện người ngoài biết hắn cũng là bình thường.
Nhưng ngữ điệu này, xem ra người tới không có ý tốt.
Dù còn trẻ nhưng làn da của Từ Thiên Minh đã phù thũng hết, nhìn là biết một kẻ suốt ngày làm bạn với rượu chè gái gú.
Hắn ta nhìn Diệp Thiên, híp mắt lại hỏi: “Tôi chính là Từ Thiên Minh, nhưng anh có biết đây là đâu không? Cánh cổng của nhà họ Từ là nơi anh có thể ra vào tự do thế à?"
“Anh rể à, anh nhìn cách hắn ta ăn mặc đi, có khi là đến ăn xin, khách sáo làm gì? Đuổi thẳng ra ngoài không phải là được rồi sao?" Lâm Huy lại lên tiếng.
Kẻ này dựa hơi anh rể, tự cho mình là nhất, còn kiêu căng ngạo mạn hơn cả Từ Thiên Minh.
“Tiểu Huy nói đúng." Từ Thiên Minh thản nhiên gật đầu: “Anh kia, mặc kệ anh là ai thì hãy nhân cơ hội tôi chưa tức giận mà nhanh cút đi. Từ Phúc, tiễn khách đi! Từ Phúc?"
Từ Thiên Minh gọi hai tiếng, vẫn không thấy Từ Phúc xuất hiện, chỉ thấy Lâm Khuê sải bước đến.
“Không cần gọi nữa đâu, người câm điếc không trả lời được anh đâu."
Đám người nhìn nhau, Từ Thiên Minh nhăn mày, nụ cười nơi khóe miệng dần dần trở nên khó coi.
“Được lắm, xem ra nhà họ Từ chúng ta vẫn rất nhân từ, ai cũng dám trèo lên đầu lên cổ được."
Nghe vậy, cả đám người đều thấy sống lưng lạnh toát.
Có những ánh mắt thương hại nhìn về phía Diệp Thiên và Lâm Khuê.
Có người sắp gặp chuyện xui xẻo rồi.
Điều khiên bọn họ phải thất vọng là Diệp Thiên và Lâm Khuê chẳng tỏ vẻ sợ hãi gì, thậm chí đến chớp mắt cũng không chớp.
“Chị, chị làm sao thế?"
Đột nhiên Lâm Huy la lên, mọi người cùng nhìn theo, rồi đồng thời hít một hơi.
Chỉ thất Lâm Tuyết ôm mặt, dấu tay trên mặt hiện rất rõ ràng, khóe miệng còn có vệt máu, cô ta uất ức lau nước mắt.
Chà chà, tuy rằng Từ Thiên Minh không đối xử tốt với vị hôn thê này lắm nhưng thế này có khác gì tát thẳng vào mặt hắn ta?
Thậm chí là giáng một đòn vào cả khuôn mặt của nhà họ Từ.
Quá to gan!
“Nếu mày muốn đánh thì hôm nay để lại cả năm ngón tay đi..."
Quả nhiên, sắc mặt của Từ Thiên Minh lạnh hẳn đi, sát khí ngút trời!
Mọi người đều sợ hãi, lần trước Từ Thiên Minh cũng tức giận như vậy.
Chính là bởi vị thiếu gia đã chết của nhà họ Từ kia!
"Anh ấy hỏi gì thì cô trả lời đi! Làm gì tới lượt cô hỏi lại" Lâm Khuê quát lớn, trừng đôi mắt to như chuông đồng, mặt hằm hằm sát khí, khiến cho Lâm Tuyết sợ tới mức chân đứng không vững.
"Tên tiểu tử này dám nói chuyện với cô chủ thế hả, có tin tôi..." Từ Phúc chửi ầm lên, nhưng bị Lâm Tuyết ngăn lại.
"Anh muốn tìm ai?"
Diệp Thiên híp mắt lại, lạnh lùng gằn từng chữ: "Họ Từ, Từ Thiên Thành!"
Trời!
Từ Phúc và mấy tên người làm cùng hít một hơi.
Cái tên này, đã gần một năm không có ai nhắc đến!
Không phải là đã quên.
Mà là bởi không ai dám nhắc đến!
Bà chủ đã ra lệnh rồi, bất cứ ai cũng không được nhắc đến người này, nếu dám trái lệnh xử phạt theo gia pháp!
Ba chữ này là cấm kỵ của nhà họ Từ!
Tất cả mọi người đều quan sát Diệp Thiên.
Người này rốt cục là ai? To gan như vậy?
Không những dám hỏi Từ Thiên Thành, còn tìm đến vào đúng lúc này nữa?
Lâm Tuyết ngây người, đôi mắt chớp chớp, không dám đối diện với Diệp Thiên, sắc mặt có chút khó coi.
“Nhà họ Từ không có ai là Từ Thiên Thành cả." Lâm Tuyết nghiến răng đáp: “Từ Phúc, tiễn khách đi!"
“Vâng thưa cô chủ!" Từ Phúc đáp lại một câu, vội vàng chỉ huy người làm xông đến bên Diệp Thiên: “Tên tiểu tử này, mày đã không biết điều thì đừng trách tao không khách sáo, lên hết cho tao, hôm nay ông đây phải cắt lưỡi hắn."
Nét mặt của Từ Phúc lộ vẻ độc ác, nếu chuyện này lọt vào tai bà chủ thì còn phiền hơn nữa.
Đối mặt với những người làm của nhà họ Từ, Diệp Thiên không hề nao núng, không trốn tránh.
“To gan!"
Lâm Khuê bước lên phía trước, hét lớn một tiếng, chắn trước mặt Diệp Thiên.
Anh ấy vốn đã có vóc người cao lớn, lại thêm tiếng hét vừa rồi, làm cho mấy kẻ kia đều bị dọa cho phát sợ.
Khí thế của Lâm Khuê mạnh mẽ vô cùng, khiến cho bọn họ gần như không thở nổi!
Từ Phúc cũng hoảng, sắc mặt càng xấu hơn: “Lũ vô dụng này! Đều lên hết đi chứ, sợ quái gì? Lên cho tao..."
Chưa dứt lời, một âm thanh “bộp" phát ra!
Bàn tay to như quạt hương bồ của Lâm Khuê đánh lên mặt Từ Phúc, lão ta hét thảm thiết rồi bổ nhào ra ngoài!
“Ồn ào!"
Lâm Khuê xử lí xong xuôi, lại ra vẻ như chưa từng có chuyện gì xảy ra, lui về phía sau lưng Diệp Thiên.
Cả đám lập tức ngậm miệng.
Một cái tát có thể đánh bay người ra ngoài, còn chưa dùng hết sức...
Đây là chuyện mà sức người thường có thể làm được sao...
Đám tay chân đều ngây ra hết cả.
Diệp Thiên nhấc chân tiếp tục bước vào.
“Anh... Từ Thiên Thành đã chết rồi, anh không gặp được anh ấy đâu!" Lâm Tuyết nhanh chân chạy theo định ngăn cản, chỉ thấy Diệp Thiên quay ngoắt người lại.
Chát!
Một tiếng vang lên, trên mặt Lâm Tuyết đã có thêm một dấu tay.
Diệp Thiên chỉ dùng chút sức cũng đủ khiến cho cô ta xây xẩm mặt mày, miệng còn rỉ chút máu.
“Cái tát này, tôi đánh thay Thiên Thành!"
Nói xong, anh tiến vào bên trong biệt thự!
Lâm Khuê đưa ra một chiếc khăn tay.
Diệp Thiên lau vài cái, rồi ném nó ra đằng sau, vừa khéo lại rơi xuống bên chân Lâm Tuyết.
Sắc mặt Lâm Tuyết trắng bệch, che miệng hồi lâu mới hoàn hồn, nhanh chân chạy vào theo.
“Mẹ nó, dám đến quấy rối ở nhà họ Từ, còn đánh tao! Tao không cần biết mày là ai, hôm nay mày chết chắc rồi!"
Bên ngoài, Từ Phúc bị đánh cho choáng váng đầu óc, cuối cùng mới phản ứng kịp.
Mắng to một câu, vừa định gọi người đến.
Đã thấy tai Lâm Khuê hơi động, thân hình anh chợt lóe lên, biến mất rồi lại xuất hiện trước mặt Từ Phúc.
“Ông nói ai chết chắc rồi?" Lâm Khuê dùng ngữ khí lạnh lùng hỏi.
“Tao... tao... Tôi nói sai rồi được chưa?" Từ Phúc lúng túng, che đi vết đánh theo bản năng, nhưng vẫn cứng họng: “Tên tiểu tử kia mà dám nhắc đến ba chữ Từ Thiên Thành trước mặt bà chủ xem, chắc chắn sẽ bị rút lưỡi! Tôi cảnh cáo mấy người tốt nhất..."
Lời còn chưa dứt, đã thấy Lâm Khuê vươn tay ra, tóm cổ Từ Phúc, nhấc bổng lão ta lên.
“Nhà họ Từ sao? Chỉ là một dòng họ cỏn con mà tính tình cũng không vừa nhỉ! Nhưng dám đắc tội anh ấy thì dù có mười nhà họ Từ cũng đều phải xuống địa ngục!"
Ánh mắt Lâm Khuê lạnh lẽo, sát khí cao tận trời!
Diệp Thiên là thần của anh, không cho phép kẻ nào được khinh thường!
“Khụ khụ..." Từ Phúc liều mạng giãy giụa, nhưng không thể thoát ra được, ngày càng khó thở, sắc mặt cũng trắng bệch.
“Vừa nói cái gì vậy? Muốn cắt lưỡi anh ấy? Được thôi, tôi cho ông toại nguyện!" Lâm Khuê cười lạnh.
Lời này truyền vào tai Từ Phúc, giống như một lá bùa đòi mạng!
Vừa định giãy ra, miệng lại cảm thấy đau buốt tột cùng.
Lâm Khuê nhẹ nhàng thả tay ra, Từ Phúc ngã phịch xuống đất, đau đớn ôm lấy cái miệng đầy máu, không thể nói nên lời.
Anh chỉ dùng lực một chút đã phế đi cái lưỡi của lão ta rồi.
“Nếu không phải anh ấy muốn điều tra rõ nguyên nhân thì nhà họ Từ đã bị san thành đất bằng từ lâu rồi!"
Khí thế của Lâm Khuê cao ngút trời, khinh thường liếc Từ Phúc một cái, nhấc chân bước vào bên trong biệt thự.
Bên ngoài cửa, vang lên nhưng tiếng rên thảm thiết...
Biệt thự nhà họ Từ, dù còn mười ngày nữa mới đến hôn lễ nhưng bây giờ đã giăng đèn kết hoa hết rồi.
Con trai cả của nhà họ Từ, Từ Thiên Minh chính là đại thiếu gia bậc nhất của Dung Thành!
Tất nhiên đám cưới của hắn ta cũng vô cùng long trọng.
Diệp Thiên bước vào bên trong, cả sảnh lớn đã có rất nhiều người ngồi, đều là con cháu của nhà họ Từ.
Đang chuẩn bị ăn một bữa cơm đoàn viên.
Vị trí ở giữa còn trống, có lẽ là dành cho cụ Từ.
Mọi người đều nói cười rôm rả, không ai để ý đến Diệp Thiên.
Diệp Thiên bước đến trước đại đường, bên trên có bày một loạt linh vị.
Diệp Thiên nhìn lướt qua vài lần, đôi mắt nhắm lại.
Không có linh vị của Từ Thiên Thành!
“Ha ha, anh rể à, hai ta cùng nhau uống một chén nào, sau này chúng ta là người một nhà rồi, anh nhớ quan tâm đến cậu em vợ này nhiều một chút nhé!"
Trên bàn cơm, Lâm Huy bưng chén rượu, tỏ vẻ lấy lòng đứng lên.
Đang muốn đi chúc rượu thì chợt nhìn thấy có một người lạ đang đứng trong sảnh.
“Anh là ai? Vào đây bằng cách nào? Lão già Từ Phúc kia làm gì thế không biết?"
Mọi người đồng loạt nhìn, lúc này mới phát hiện bên trong sảnh có thêm Diệp Thiên.
“Đương nhiên là đi vào rồi." Diệp Thiên quay người lại, đưa mắt nhìn một người trẻ tuổi mặc bộ âu phục màu đỏ, cả người nồng nặc mùi rượu.
“Anh là Từ Thiên Minh đúng không?"
Từ Thiên Minh hơi nhíu mày, là cậu cả nhà họ Từ, lại là người thừa kế tương lai của dòng họ này thì chuyện người ngoài biết hắn cũng là bình thường.
Nhưng ngữ điệu này, xem ra người tới không có ý tốt.
Dù còn trẻ nhưng làn da của Từ Thiên Minh đã phù thũng hết, nhìn là biết một kẻ suốt ngày làm bạn với rượu chè gái gú.
Hắn ta nhìn Diệp Thiên, híp mắt lại hỏi: “Tôi chính là Từ Thiên Minh, nhưng anh có biết đây là đâu không? Cánh cổng của nhà họ Từ là nơi anh có thể ra vào tự do thế à?"
“Anh rể à, anh nhìn cách hắn ta ăn mặc đi, có khi là đến ăn xin, khách sáo làm gì? Đuổi thẳng ra ngoài không phải là được rồi sao?" Lâm Huy lại lên tiếng.
Kẻ này dựa hơi anh rể, tự cho mình là nhất, còn kiêu căng ngạo mạn hơn cả Từ Thiên Minh.
“Tiểu Huy nói đúng." Từ Thiên Minh thản nhiên gật đầu: “Anh kia, mặc kệ anh là ai thì hãy nhân cơ hội tôi chưa tức giận mà nhanh cút đi. Từ Phúc, tiễn khách đi! Từ Phúc?"
Từ Thiên Minh gọi hai tiếng, vẫn không thấy Từ Phúc xuất hiện, chỉ thấy Lâm Khuê sải bước đến.
“Không cần gọi nữa đâu, người câm điếc không trả lời được anh đâu."
Đám người nhìn nhau, Từ Thiên Minh nhăn mày, nụ cười nơi khóe miệng dần dần trở nên khó coi.
“Được lắm, xem ra nhà họ Từ chúng ta vẫn rất nhân từ, ai cũng dám trèo lên đầu lên cổ được."
Nghe vậy, cả đám người đều thấy sống lưng lạnh toát.
Có những ánh mắt thương hại nhìn về phía Diệp Thiên và Lâm Khuê.
Có người sắp gặp chuyện xui xẻo rồi.
Điều khiên bọn họ phải thất vọng là Diệp Thiên và Lâm Khuê chẳng tỏ vẻ sợ hãi gì, thậm chí đến chớp mắt cũng không chớp.
“Chị, chị làm sao thế?"
Đột nhiên Lâm Huy la lên, mọi người cùng nhìn theo, rồi đồng thời hít một hơi.
Chỉ thất Lâm Tuyết ôm mặt, dấu tay trên mặt hiện rất rõ ràng, khóe miệng còn có vệt máu, cô ta uất ức lau nước mắt.
Chà chà, tuy rằng Từ Thiên Minh không đối xử tốt với vị hôn thê này lắm nhưng thế này có khác gì tát thẳng vào mặt hắn ta?
Thậm chí là giáng một đòn vào cả khuôn mặt của nhà họ Từ.
Quá to gan!
“Nếu mày muốn đánh thì hôm nay để lại cả năm ngón tay đi..."
Quả nhiên, sắc mặt của Từ Thiên Minh lạnh hẳn đi, sát khí ngút trời!
Mọi người đều sợ hãi, lần trước Từ Thiên Minh cũng tức giận như vậy.
Chính là bởi vị thiếu gia đã chết của nhà họ Từ kia!
Tác giả :
Hạm Tiếu