Lang Phi

Quyển 2 - Chương 22: Tam quốc vây công

Phượng Hạo Vân nhướng mi, không hề tỏ thái độ, mà nhìn sang Hàn Lăng, không ngờ chỉ mới tí thôi mà đã loạn như vậy.

Các vị phi tần thấy Phượng Hạo Vân không nói lời nào, lập tức tiến lên nói: “Hoàng thượng, chúng thiếp đều nói sự thật! Ả tiện nữ này muốn quyến rũ Hoàng thượng, sau đó thấy chúng thiếp không vừa mắt!"

“Quyến rũ?" Phượng Hạo Vân lạnh lùng cong môi, nàng quyến rũ hắn ư?

“Đúng vậy! Hoàng thượng, hôm nay lúc ở trên thịnh yến, tất cả mọi người đều nhìn ra ả muốn quyến rũ Hoàng thượng, hơn nữa dã tâm còn rất lớn, không an phận thủ thường, đã là người của Tứ vương gia, còn đi quyến rũ Hoàng thượng, Lục vương gia, thậm chí là Thái tử Yến quốc!"

“Hoàng thượng, loại dâm phụ này, ngàn vạn lần không được để cho ả sống, nếu không thiên lý khó tha!"

Chúng phi tần trông thấy Phượng Hạo Vân, lá gan lại lớn lên, sỗ sàng lên hẳn.

Ngôn Nhi thấy vậy thì nhíu chặt mày, Hoàng thượng đã biểu hiện thái độ rõ ràng như thế, mà các nàng lại không biết sống chết mà đi nói xấu người khác!

Thật ra thì, nếu vừa rồi các nàng không chủ động trêu chọc Hàn Lăng, còn dùng ngôn ngữ kích thích, sau đó muốn đánh Hàn Lăng, thì Hàn Lăng sẽ xuất thủ sao, chỉ có thể nói, là các nàng tự tìm! Giờ phút này, dù cho Ngôn Nhi không vui đối với việc Hàn Lăng có thể khiến Phượng Hạo Vân phản ứng dị thường, nhưng xác thực, Hàn Lăng không có sai.

“Nói xong chưa?" Rốt cuộc, khi tất cả các tần phi đều nói xong, Phượng Hạo Vân mới nhẹ giọng mở miệng, trong chất giọng nhàn nhạt mơ hồ hàm chứa lãnh ý rét thấu xương, cùng với khí phách khiến kẻ khác thần phục từ tận đáy lòng. Hắn quả là vương giả trời sanh!

Chúng phi tần gật đầu, đồng thời trên mặt mỗi người đều vô cùng vui thích, lần này xem con tiện nữ đó còn phách lối ra sao!

“Nếu đã vậy, lui xuống!" Mặt mày Phượng Hạo Vân lạnh lẽo, lạnh lùng nói.

Nhất thời, chúng tần phi trợn tròn mắt, Hoàng thượng sao lại khác hẳn với lúc cưng chìu các nàng thế? Bây giờ các nàng là người bị ức hiếp, mà hắn lại không nghe không hỏi!

Hàn Lăng miễn cưỡng nhìn sang Phượng Hạo Vân, những kẻ này đều là nữ nhân của hắn, nghe thấy các nàng khóc kể, mà hắn lại lạnh lùng đáp lại như vậy? Thật đúng là ứng với câu nói, từ xưa đế vương đều vô tình.

“Đi xuống!" Phượng Hạo Vân thấy những nữ nhân này không có phản ứng, liền quát.

Lần này, các phi tử chợt bừng tỉnh từ cơn sững sờ, nhìn khuôn mặt không chút biểu cảm của Phượng Hạo Vân, lập tức bất đắc dĩ nhanh chóng rời khỏi đại điện.

Vị phi tử bị gãy tay cuộn mình ở góc tường liền cuộn tròn lăn mình đến trước mặt Phượng Hạo Vân, khóc lớn nói: “Hoàng thượng, ngài nên làm chủ cho thiếp!"

Phượng Hạo Vân không thay đổi sắc mặt, thảm cảnh của phi tử kia dường như không làm hắn có chút xíu đồng tình nào, đưa một ánh mắt cho Ngôn Nhi.

Ngôn Nhi nhận được mệnh lệnh, nghiêng đầu phân phó bọn thị vệ đứng thủ tại cửa: “Dẫn nàng đi!"

Trong chốc lát, đại điện ồn ào rốt cuộc cũng khôi phục lại yên tĩnh.

Hàn Lăng cực kỳ tao nhão lấy khăn tơ bên hông ra, lau đi mùi phấn nồng nặc trên tay mà nữ nhân vừa rồi lưu lại.

Từ đầu đến cuối, Hàn Lăng chỉ mới nhìn Phượng Hạo Vân một lần, nhưng thái độ rất chi là lãnh đạm, khiến Ngôn Nhi rất kinh ngạc.

Thấy vậy, Phượng Hạo Vân cong môi, trong huyết mâu chợt hiện lên tia sáng, “Ngôn Nhi, ngươi cũng đi xuống đi."

“Vâng, Hoàng thượng." Ngôn Nhi cung kính gật đầu, trước khi đi thoáng nhìn thật sâu vào Hàn Lăng.

Nhất thời, bên trong đại điện chỉ còn lại hai người.

Một là vị hoàng đế có quyền lực chí cao vô thượng, một là nữ đặc công hiện đạị có thân phận hèn mọn.

Hai người đều kiêu ngạo, nhưng, tại thời loạn thế nam tôn nữ ti này, bọn họ chỉ có thể dựa vào việc không ngừng cường đại, không ngừng cố gắng, mới có thể đứng ở nơi cao nhất, mới có thể không bị người khác giết chết!

Kỳ thực bọn họ làm hết thảy cũng vì để có thể sống sót!

“Hôm nay Trẫm mất một phen tâm tư giải vây cho nàng, giờ phút này, không phải là nàng nên quỳ xuống tạ ơn sao?" Phượng Hạo Vân nửa híp đôi song sắc đồng mâu, nhìn Hàn Lăng, nhẹ giọng mở lời.

Nghe vậy, Hàn Lăng ngẩng đầu nhìn vị nam tử có sắc mặt tái nhợt, cong cong môi cười: “Thật ra thì, ngài biết ta có thể giải quyết mà."

“Trẫm rất là tò mò, Tứ đệ đã làm cái gì, mà có thể khiến nàng quyết một lòng như vậy?" Song đồng hắc hồng đồng thời thoáng lên tia âm hàn lạnh thấu xương, sắc nhọn không thể đỡ, khiến cho Hàn Lăng chậm rãi nhíu mày.

“Ngài muốn gì?" Tim Hàn Lăng run bắn lên, vì sao hắn lại hỏi vậy? Hơn nữa thái độ còn lạnh như băng?

Phượng Hạo Vân nhàn nhạt cười khẽ, “Trẫm chỉ muốn biết, tiện nữ trong miệng mọi người đã dùng thủ đoạn hồ mị gì quyến rũ ái đệ của trẫm."

Quyến rũ? Thủ đoạn hồ mị? Con ngươi chứa băng sương nheo lại, yếu tố nguy hiểm hiện lên, thiếu nữ quyến rũ cười duyên: “Nhưng chỉ vì nữ tử đê tiện như ta, lại khiến cho Hoàng thượng muốn ngừng yêu thích cũng không được, còn ở trước mặt mọi người muốn lấy được ta."

Nghe vậy, người nam tử luôn luôn không để lộ ý nghĩ ra ngoài, hơn nữa còn che giấu rất sâu, trong nháy mắt giận dữ, từ chỗ ngồi đứng lên, đi về phía Hàn Lăng, huyết mâu ánh lên cái nhìn nguy hiểm, con ngươi đỏ sẫm toát lên tia thị huyết, thân ảnh màu trắng lấn gần, hai thân ảnh màu trắng dung hợp.

Người nam tử đưa tay ra bóp lấy cần cổ mảnh khảnh của thiếu nữ.

Thiếu nữ phát hiện ra ý đồ của hắn, vươn bàn tay trắng nõn đầy vết chai chắn ngang bàn tay thon dài trắng nõn một cách bất bình thường của hắn. Thanh âm lạnh như băng: “Giận dữ như thế, vẫn là ngài sao?"

Lời thiếu nữ nói đã nhắc tỉnh người nam tử đang giận dữ, hồng mâu đỏ sậm biến mất, trong nháy mắt khôi phục lại nét điềm tĩnh, chẳng qua, nét cười lại hiện lên trên môi mỏng. “Nếu nàng quyến rũ trẫm, cũng khiến trẫm muốn ngừng mà không được, không thể không yêu nàng, như vậy vô luận như thế nào, trẫm cũng phải làm ra chút hành động thực tế, mới có thể phù hợp với những lời này." Dứt lời, Hàn Lăng còn không kịp ngẫm nghĩ ý đồ trong lời hắn nói, Phượng Hạo Vân đã hạ môi mỏng xuống!

Còn kém khoảng một cm, hai môi đụng nhau!

Hàn Lăng trợn to mắt! Sống hơn hai mươi năm. Chưa bao giờ cùng một nam tử đến gần như vậy! Gần đền nàng có thể nghe thấy tiếng tim chậm rãi nhảy lên của hắn!

Đúng vậy, chậm rãi!

Chết tiệt, tim cũng không có đập nhanh hơn!

Nam tử đối với phản ứng lãnh đạm của thiếu nữ đã sớm thấu rõ. Nàng rất bình tĩnh, phản ứng cũng rất bình thản.

Chỉ có điều, người am hiểu che giấu, thì có thể hoàn mỹ ẩn giấu nhịp tim! Nhưng không thể che được nỗi lòng… “Trẫm không có hứng thú với tàn hoa bại liễu, cho nên, nàng không cần kinh hoảng như vậy, cứ như thể rằng một khắc sau, trẫm sẽ mạnh mẽ muốn nàng vậy." Thanh âm vẫn nhẹ nhàng khiến người ta không thể sao nhãng.

Hàn Lăng khẽ động chân mày, khinh thường hừ lạnh: “Cây gậy bị người xài qua, ta cũng không có hứng thú."

Cây gậy? Nam tử thấy khó hiểu.

Mặc dù hắn che giấu cực tốt, nhưng Hàn Lăng vẫn nhìn thấu nỗi nghi hoặc của hắn, nhất thời khẽ cười ra tiếng: “Không hiểu sao?"

“Khốn kiếp!" Nam tử chưa bao giờ để lộ sự nổi giận ra mặt nay bị thiếu nữ nói một câu xem thường, một lần nữa cuồng nộ. Lần đầu tiên tựa như một thiếu niên vẫn còn kích động, cúi đầu hôn đôi môi đỏ mọng toát ra mùi thơm, và cũng toát ra những lời châm chọc hắn!

Thiếu nữ trợn to mắt, quên cả việc đẩy ra!

Môi mỏng lạnh băng, chạm phải môi đỏ mọng cũng lạnh băng, tóe ra không phải là lửa tình, mà là, ba thước sát khí băng hàn!

Thiếu nữ phản ứng lại, tung một chưởng đẩy hắn ra.

Lại không nghĩ tới, Phượng Hạo Vân nhìn qua cũng không cường tráng mấy, lại vẫn không chút sứt mẻ! Hai môi vẫn tương giao!

Chết tiệt! Hàn Lăng tức giận mắng một tiếng.

Đây là nụ hôn đầu của nàng!

Đột nhiên, nàng khẽ nhếch môi, chủ động tiến lên. Ngay lúc nam tử kinh ngạc thì nàng dùng sức cắn.

Vốn tưởng rằng hắn bị đau sẽ buông ra.

Nhưng hắn lại đánh trả lại nàng!

Hút lấy môi nàng, lưỡi dài tiến vào trong, cùng lưỡi nàng dây dưa!

Răng môi quấn quýt nhau, nhưng không khí trong điện không phải là lãng mạn. Mà là, mùi thuốc súng càng lúc càng nồng đậm! Mùi máu tanh, tràn ngập trong khoang miệng hai người!

Dần dần, khi hai bên đều cảm thấy đây chỉ là một trận tuyên chiến, thì lòng nam tử bỗng cả kinh, bời vì hắn mê luyến mùi của nàng!

Chợt lui về phía sau, lưỡi dài được rút ra.

Trận chiến này lấy việc hắn lùi bước mà kết thúc!

Hàn Lăng cau mày, tay dùng sức lau sạch vết tích Phượng Hạo Vân lưu lại trên môi, dùng sức lau!

Phượng Hạo Vân cũng vừa lúc muốn đưa tay lau miệng, lại bị động tác của Hàn Lăng mà ngừng lại!

Nhất thời, khuôn mặt trắng bệch của hắn biến thành màu đen! Đen có thể dùng bóng đêm để hình dung!

Phượng Hạo Vân giật giật khóe môi, bờ môi trắng bệch nay nhiễm màu tựa như hồng mâu, không biết hắn có đang tức giận thật hay không.

“Quả nhiên là kinh nghiệm sa trường, thân kinh bách chiến, kỹ thuật không tệ, hiểu được việc phải cự tuyệt còn ra vẻ mời chào." Sau một lúc lâu, Phượng Hạo Vân bình phục tâm tình giận dữ, lại tựa như lúc thường, bình thản không nhìn ra nội tâm của hắn, so sánh với người mới giận dữ ban này, thật tựa như hai người khác nhau.

Hàn Lăng không giận đáp lại, “Đều nói gậy sắt có thể mài thành châm, đó là kết quả mỗi ngày khổ tâm rèn luyện, mà ngài không hỗ là người hàng đêm sanh ca, kỹ thuật tương đối khá, đáng tiếc, mùi hơi kém!" Dứt lời, đưa tay quạt quạt mũi.

Song, lần này Phượng Hạo Vân phản ứng tương đối bình thản, chỉ là mâu quang hơi u ám, xoay người, đưa lưng về phía nàng, nhẹ giọng nói: “Bốn bề thọ địch, hiện giờ nàng rất nguy hiểm."

“Ồ?" Thiếu nữ cảm thấy khó hiểu, hắn đột nhiên nói lời này là có ý gì? Cảnh cáo? Lòng dạ đen tối?

“Tứ đệ không thể bảo vệ nàng. Rời khỏi Tứ đệ đi." Phượng Hạo Vân vừa dứt lời, đẩy đại môn trắc điện, rời đi.

Hàn Lăng nhìn bóng lưng Phượng Hạo Vân, nét mặt trong trẻo lạnh lùng thâm trầm.

Phượng Hạo Vân ra tới cửa dừng lại nửa khắc, mâu quang u ám. Vận mạng của nàng chính là để người lợi dụng. Mà hắn cũng không ngoại lệ. . . Mấy khắc sau, Ngôn Nhi phụng mệnh, đến an bài nơi ở cho Hàn Lăng, sắc trời đã tối, cửa cung đã đóng, tối nay nàng chỉ có thể ở trong cung.

Trong căn phòng được bố trí đơn giản ưu nhã, Ngôn Nhi xử lý hết thảy xong, lại phóng mắt lạnh sang thiếu nữ đang đứng trước cửa sổ.

Do dự một chút, đi tới, lạnh lùng nói: “Chớ cố gắng vọng tưởng, cô không xứng với Hoàng thượng. Sau khi trời sáng, hy vọng cô mau sớm rời khỏi hoàng cung!"

Nghe vậy, bóng lưng lạnh lùng của Hàn Lăng chậm rãi di động, xoay người, nhìn Ngôn Nhi, cười lạnh nói: “Cô thật đáng thương."

Thân hình Ngôn Nhi run lên, môi cắn chặt, lạnh lùng thu hồi tầm mắt, xoay người đi ra khỏi phòng.

Hôm sau.

Ánh nắng tươi sáng buổi sớm chiếu khắp mọi ngõ ngách Tứ vương phủ.

Phượng Hạo Thiên một đêm không ngủ, khi mặt trời lên, hắn liền đổi quần áo sạch sẽ, cưỡi ngựa chạy thẳng tới hoàng cung.

Hắn chân trước vừa đi, Phong Khinh thịnh trang lộng lẫy dắt tỳ nữ tới vương phủ.

Thủ vệ hôm qua đã thấy Phong Khinh, biết nàng là công chúa Yến quốc, cũng là nữ chủ nhân tương lai của vương phủ, liền mở cửa, để cho Phong Khinh khí thế lăng nhân tiến vào.

Lúc này, trong trắc điện dùng bữa sáng, chỉ có Triệu Ương Ương và Thượng Quan Minh Tiệp.

Không có Phượng Hạo Thiên, hai người ăn không ngon, ăn vài miếng rồi thôi.

Chợt cửa mở ra, Phong Khinh hùng hổ tiến vào.

Lúc thấy Triệu Ương Ương và Thượng Quan Minh Tiệp, nàng bĩu môi khinh thường, mặc dù hai người này tư sắc cũng không tệ, nhưng nghe nói Phượng Hạo Thiên cũng không sủng ái các nàng! Hơn nữa hai người này đều đã hai mươi tuổi, tuổi này đối với các cô gái thì đã không còn trẻ!

Do đó nàng căn bản cũng không đặt các nàng vào mắt!

“Chào Phong Khinh công chúa." Hai người đều có lệ gật đầu chào.

Nhưng Phong Khinh ngẩng cao đầu, không để ý tới hai người, thấy trong điện không có bóng dáng Phượng Hạo Thiên, lạnh lùng hỏi: “Sao không thấy Vương gia ở đây?"

“Chúng ta cũng không rõ lắm." Thượng Quan Minh Tiệp lạnh nhạt trả lời.

Nghe vậy, Phong Khinh giận dữ, “Các ngươi làm phi tử thế nào đó hả? Chỉ biết hưởng thụ cho mình, ngay cả Vương gia đi đâu, các ngươi cũng không biết! Xem ra, Vương gia lấy các ngươi cũng không có gì để dùng. Còn không bằng hưu các ngươi! Đỡ cho ở đây chướng mắt. Gả vào tám năm, các ngươi đối với chút chuyện của Vương gia cũng không biết, quá đáng hơn là gả vào vương phủ tám năm, các ngươi cũng không có vì Vương gia sinh con nối dòng! Chờ bổn cung gả vào vương phủ, nhất định phải dạy lại quy củ cho các ngươi!"

Một tràng giáo huấn vừa dứt, mọi người trong phòng đều sợ ngây người!

Lần đầu thấy có người mắng Triệu trắc phi và Thượng Quan trắc phi! Mặc dù hai vị này đều là trắc phi, nhưng là bối cảnh đều có lai lịch rất lớn, là hai đại gia tộc thuộc tam đại gia tộc, thế lực khổng lồ, căn bản không có ai dám nói hai vị này như vậy.

Mà hôm nay, Phong Khinh công chúa – Vương phi tương lai còn chưa có gả vào vương phủ, lại đứng trước mặt mọi người, không nể mặt ai la mắng, hơn nữa còn nói, muốn hưu các nàng!

Triệu Ương Ương và Thượng Quan Minh Tiệp rũ mí mắt, sát khí âm ngoan chợt lóe lên! Phong Khinh công chúa, cứ ngông cuồng không coi ai ra gì, sớm muộn gì cũng gây ra họa sát thân! Không phải là Triệu Ương Ương động thủ trừ nàng, thì Thượng Quan Minh Tiệp cũng sẽ cho người ám sát!

“Sao không nói? Có phải không lời để nói đúng không? Song, nếu các ngươi biết sửa sai, bổn cung tuyệt đối sẽ không để Vương gia bỏ các ngươi! Sẽ để cho ngài hỉnh thoảng cưng chìu các ngươi." Phong Khinh ra vẻ bố thí nói.

“Ương Ương (Minh Tiệp) ghi nhớ." Hai người bình tĩnh đáp.

Thấy hai người ‘sợ’ mình như vậy, Phong Khinh đắc ý ngẩng đầu lên, tiếp tục dạy dỗ: “Đúng rồi, bổn cung còn phải cáo các ngươi, chờ bổn cung gả vào vương phủ, các ngươi không được tranh sủng, chỉ khi thân thể bổn cung không thoải mái, các ngươi mới có thể hầu hạ Vương gia."

Dứt lời, bọn hạ nhân trong điện hoảng sợ hít sâu một hơi!

Vị Vương phi tương lai còn chưa gả vào vương phủ này, thật đúng là vừa bá đạo vừa không nói lý!

Nói như vậy, mỗi tháng Triệu trắc phi và Thượng Quan trắc phi chỉ có thể có năm sáu ngày cùng phòng với Vương gia!

Triệu Ương Ương âm thầm nắm chặt hai quả đấm, sỉ nhục hôm nay, ngày khác nàng nhất định sẽ đòi lại.

Thượng Quan Minh Tiệp cắn răng, sát khí chợt hiện, nàng vốn nghĩ Phong Khinh công chúa là một người đơn thuần, hoặc giả để cho nàng ta làm Vương phi một đoạn thời gian, nàng không động thủ, nhưng nàng ta lại vũ nhục nàng trước mặt nhiều người như vậy! Đáng hận! Phải giết!

Mắng mỏ, giáo huấn sảng khoái song lòng liền thoải mái, Phong Khinh đi ngay, chưa từng để ý tới tâm tư thâm trầm của hai người kia.

Phong Khinh vĩnh viễn cũng không nghĩ tới, tương lai không lâu sau đó, nàng sẽ vì sự dốt nát hôm nay mà trả giá rất lớn.

Khi cung môn Phượng cung được bao mình trong ánh bình minh, Hàn Lăng y phục như thường chỉnh tề đi ra.

Cung môn rộng mở, Hàn Lăng bước ra khỏi hoàng cung.

Ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời chói mắt, quả thật là tháng bảy, ánh nắng sáng sớm cũng khiến người ta nhức mắt. Nhưng, tháng bảy rất nhanh sẽ đi qua.

Hàn Lăng không biết, tiếp đó sẽ có một cuộc mưu sát có dự mưu sẵn đang chờ đợi nàng.

Trên đường trở về vương phủ, có một chiếc xe ngựa để ngang giữa đường, chặn lại đường đi về phía trước.

Hàn Lăng đang tính đi sang bên hông, thì từ trên xe ngựa bước xuống một nam tử.

Triệu Dã ôn hòa nhìn Hàn Lăng: “Vốn tưởng rằng tối hôm nàng sẽ xuất cung, không ngờ bây giờ mới nhìn thấy nàng."

“Huynh chờ ở đây một đêm sao?" Nét lạnh lùng giữa hai hàng chân mày của Hàn Lăng bỗng dịu đi mấy phần khi nhìn thấy Triệu Dã, nhẹ giọng hỏi.

“Không có. Ta chỉ mới đến thôi. Không thấy nàng xuất cung nên có chút không yên lòng." Thần sắc Triệu Dã chợt lóe, thật ra hắn thật sự đã chờ ở đây suốt đêm, chỉ sợ Phượng Hạo Vân làm hại nàng, hoặc là tìm lý do giết nàng, dù sao trải qua thịnh yến hôm qua, Hàn Lăng nay đang rất nguy hiểm.

Hàn Lăng gật đầu một cái, không tiếp tục nhiều lời, chỉ trả lời: “Ừ."

“Lên xe ngựa đi, ta đưa nàng về vương phủ."

“Được."

Triệu Dã đưa tay ra, để cho Hàn Lăng đáp lên, tiện cho Hàn Lăng có thể thuận lợi lên xe ngựa, bỗng có tiếng ‘vèo’ vụt tới, từ chỗ tối có cung tên bắn xé đến, phá vỡ vẻ yên lặng sáng sớm, bắn thẳng về phía Hàn Lăng!

Triệu Dã cảm thụ được dị động, thân hình chợt dịch chuyển, nhìn thấy cung tên cấp tốc bắn đến, đưa tay ra, nắm chặt lấy nó!

Hàn Lăng xoay người, thấy một màn này, vội vàng nhảy xuống xe ngựa, nhìn lòng bàn tay Triệu Dã: “Có sao không?" Nắm chặt lấy cung tên đang bay nhanh, rất dễ dàng gây thương tổn tới tay, mà hắn lại không cố kỵ vươn tay bắt tên, càng làm lòng bàn tay máu thịt mơ hồ.

Buông tay ra, Triệu Dã bình tĩnh gật đầu nói: “Ta có nội lực hộ thân, không sao."

“Vậy thì tốt." Nghe hắn nói như vậy, nàng cũng yên tâm không ít.

Nhưng. . . Thiếu nữ quét tầm mắt lạnh lùng nhìn bốn phía, bốn phía tầng tầng là phòng ốc, là nơi ẩn nấp tốt nhất.

Lúc này, có không ít bách tính còn chưa thức dậy, bốn phía yên tĩnh không một tiếng động.

“Xem ra có vài người không nhẫn nại được." Triệu Dã nhếch môi, cười lạnh nói đến việc bắt đầu từ thịnh yến tối qua, Hàn Lăng đã làm người khác chú ý, sẽ chuốc lấy họa sát thân, tựa hồ, có người coi nàng vô cùng quan trọng, nên mới đưa tới tầng tầng sát cơ này.

“Giết ta?" Hàn Lăng cười lạnh, cũng bởi vì trên thịnh yến hôm qua, nàng có cái gọi là hấp dẫn rất nhiều nam tử sao?

Có lẽ khí thế của hai người đã làm kẻ địch khiếp sợ, hoặc là kẻ địch ở chỗ tối chỉ bắn một mũi tên, hoặc là. . . bất luận là điều gì, hiện giờ không ai xuất hiện, cũng không có cung tên bắn ra nữa.

Hàn Lăng xoay người đang tính bước lên xe ngựa, mắt thoáng thấy bàn tay vẫn đang nắm cung tên của Triệu Dã, hắn vẫn luôn không buông ra, hơn nữa, còn có mấy giọt máu khả nghi đang từng giọt, từng giọt rơi xuống. Trên đường phố sạch sẽ, nhất thời thấm nhuỗm mấy đóa hồng mai.

Lòng run lên, ngay lúc Triệu Dã còn chưa phản ứng kịp, nàng dùng sức đẩy tay hắn ra. Dựa theo hướng đi của mũi tên, quả nhiên, ở lòng bàn tay hắn, có một đạo vết thương rất sâu.

Nhìn máu tươi không ngừng chảy ra, trái tim lạnh lùng vô tình của nàng rung động.

Chỉ cần có người đối đãi thật lòng với nàng, thì nàng có thể cảm thụ được cái ấm áp hắn truyền tới, “Triệu Dã, mặc dù giữa ta và huynh là bình thủy tương phùng, nhưng huynh thật tâm đối đãi, người bạn như huynh, ta kết giao." Dứt lời, lấy tay xé ‘roẹt’ một miếng vải từ ống tay áo.

Nghe vậy, trên môi Triệu Dã nổi lên nụ cười ấm áp, “Được." Cúi đầu, nhìn nàng tỉ mỉ băng bó cho hắn. Có thể làm bằng hữu của nàng, cả đời này, đã đủ.

Mà lúc này Phượng Hạo Thiên cưỡi ngựa chạy như điên tới, thấy phía trước là một nam một nữ ‘thâm tình ‘ nhìn nhau, mà người nữ ôn nhu nắm lấy tay của nam tử, băng bó cho hắn, thấy một màn này, tim Phượng Hạo Thiên run rẩy, sự điên cuồng và bá đạo dung nhập vào trong xương, không cách nào ức chế bộc phát.

Hắn giục ngựa chạy chồm đến, nhảy mấy cái, bay đến trước mặt bọn họ!
Tác giả : Thư Ca
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại