Lang Phi

Quyển 2 - Chương 19: Thịnh yến

Một nam một nữ từ trên xe ngựa bước xuống.

Nam tử mặc trang phục hoàng tộc Yến quốc, lúc Hàn Lăng chuyển mắt xem qua, thì ánh mắt bỗng sáng ngời. Gương mặt lãnh tuấn cao ngạo, đôi mắt sáng như sao đêm, làn môi mỏng lúc nhếch lên tản ra lãnh khí, ngay cả nhãn thần cũng kiệt ngạo bất tuân, dường như trong mắt hắn, bất cứ ai cũng không thể tạo thành uy hiếp. Điều này cũng khó trách, trong cửu quốc, Yến quốc là đại quốc lớn số một số hai, thân là Thái tử thì càng là thiên chi kiêu tử*. Nữ tử vận y phục màu trắng, tính chất thượng thừa, so với y phục mà Hàn Lăng mặc thì phức tạp rất nhiều, nhưng nữ tử lại đặc biệt mỹ lệ, vầng trán nga mi, như hoa như ngọc, song đồng như thu thủy, duyên dáng yêu kiều.

*: đứa con cưng của trời

So với Triệu Ương Ương và Thượng Quan Minh Tiệp thì không hề thua kém, hơn nữa trên khuôn mặt như hoa như ngọc kia, chớp động nét cười xinh đẹp động lòng người, khi tay của hạ nhân chỉ về hướng Phượng Hạo Thiên, thì mặt nàng nở nụ cười xán lạn như hoa, nụ cười kia thật trong sáng, không nhiễm chút tạp chất, Hàn Lăng nhìn qua, đột nhiên phát hiện, nữ tử này nếu là mây trắng trên cao, vậy thì, nàng nhất định là đang ở mười tám tầng địa ngục, nàng đã giết rất nhiều người, cuộc sống quá âm u, nụ cười đã sớm không còn tinh thuần.

Nét mặt Hàn Lăng lành lạnh, trong khoảnh khắc nàng nhìn thấy nữ tử kia, dường như khắp thân nàng lại bao phủ thêm một tầng thâm trầm, cô tịch, không thể dùng lời để tả.

Nàng và nữ tử trong sáng kia, thể hiện sự đối lập rõ ràng.

Triệu Ương Ương và Thượng Quan Minh Tiệp đồng thời âm thầm cắn chặt răng, các nàng đã làm tốt công tác chuẩn bị, nhưng không ngờ Phong Khinh công chúa lại là một giai nhân xinh đẹp như vậy.

Một nam tử lạnh giá, một nữ tử ấm nóng tiến về phía bọn họ.

“Phong Khinh xin chào Tứ Vương gia." Phong Khinh công chúa thập phần hữu lễ chào hỏi Phượng Hạo Thiên. Từ lúc xuống xe ngựa, tầm mắt nàng đã bị hắn hấp dẫn, quả nhiên, thật như lời đồn, hắn anh tuấn phóng khoáng, tuy rằng mi tâm lộ sự lạnh lùng, nhưng, nàng lại thích nam tử có khí phách như vậy, tựa như Thái tử ca ca của nàng, mặc dù vẻ mặt lạnh lùng, nhưng, trái tim rất nhiệt huyết.

Thần sắc Phượng Hạo Thiên thoáng có phần phức tạp, hoá ra nàng chính là Phong Khinh công chúa. “Phong Khinh công chúa sao lại đến đây?"

Phong Khinh công chúa vừa nghe, liền xảo tiếu xinh đẹp nhìn sang Thái tử Yến Ngạo Thiên bên cạnh, dịu dàng nói: “Là như vậy, bản cung và Thái tử ca ca vừa đến kinh đô quý quốc, cách thịnh yến chiều nay còn chút ít thời gian, nên mới cùng Thái tử ca ca đến Tứ vương phủ, gặp gỡ Tứ Vương gia mà bản cung sắp phải gả để xem mặt mũi ra sao, không ngờ, ngài tuấn lãng khiến bản cung bất ngờ, bản cung cực kỳ hài lòng." (Éc, nghe giọng sao cứ giống như bà chúa ngồi trên cao chọn trai bao thế >"

Lời của nàng vừa rơi xuống, nhất thời hấp dẫn sự chú ý của mọi người, nữ tử này ăn nói thật lớn mật! Trước mặt bao người mà không hề che giấu sự ái mộ với Tứ Vương gia.

Song, có lẽ người Yến quốc đều niềm nở như vậy.

“Khiến Tứ Vương gia chê cười rồi, tính cách của Phong Khinh phóng khoáng, con bé không biết giấu giếm tâm sự trong lòng." Sắc mặt Yến Ngạo Thiên vẫn lạnh lùng, lúc mở miệng, bạc môi mấp máy toát ra lãnh khí đóng băng lòng người.

Phượng Hạo Thiên thản nhiên gật đầu, cười nói: “Không sao." Dứt lời, hắn xoay người nhìn lại phía sau, nhưng phát hiện không có bóng dáng Hàn Lăng, con ngươi u ám quét nhìn bốn phía, phát hiện Hàn Lăng đã ngồi lên xe ngựa, và nàng cũng tận lực ẩn giấu bản thân rất tốt, dưới loại tình huống này, người bình thường đều không thể nhận ra sự tồn tại của nàng.

“Nếu thịnh yến sắp bắt đầu, chúng ta cùng nhau đi nhé." Phong Khinh nhảy đến cạnh Phượng Hạo Thiên, nắm cánh tay hắn.

Phượng Hạo Thiên khẽ cau hàng mày rậm, đưa tay đẩy Phong Khinh ra, bất động thanh sắc nói: “Được."

Yến Ngạo Thiên thu động tác nhỏ bé của Phượng Hạo Thiên vào mắt, bạc môi lãnh ngạnh khẽ cong, một tia thâm ý thoáng hiện ra.

Lúc xoay người, hắn thoáng quét mắt đến xe ngựa mà Phượng Hạo Thiên đang muốn ngồi lên, thấy được Hàn Lăng đang nhắm mắt.

Chỉ là một cái nhìn thoáng qua, liền chấn trụ toàn bộ đường nhìn của hắn.

Thiếu nữ đang nhắm hai mắt kia, cũng là một thân bạch y, không có sự linh động như Phong Khinh, mà là, lạnh giá, thanh lãnh, băng lãnh tựa như không có một chút hơi thở. Nhưng dung nhan tinh xảo của nàng, lại hoàn mỹ như tiên tử hạ phàm.

Phượng Hạo Thiên lên xe ngựa xong, liền cầm lấy tấm thảm chế bằng lông cừu bên cạnh, phủ lên người thiếu nữ, rồi sau đó dịu dàng vén tóc rối trên mặt nàng.

Thấy một màn như vậy, Yến Ngạo Thiên nhướng nhướng mày, Phượng Hạo Thiên chỉ có hai trắc phi, ngay cả nha hoàn thị tẩm và thị thiếp cũng không có, vậy thì nữ tử này là ai?

Là thiếp hắn mới nạp?

Mang theo hoài nghi, dưới sự thúc giục của Phong Khinh, Yến Ngạo Thiên cũng lên xe ngựa.

Một canh giờ trôi qua.

Phượng cung.

Cửa cung, người tới tham gia thịnh yến xếp thành hàng dài, căn cứ vào thân phận địa vị, trước sau lần lượt tiến vào.

Đương nhiên với thân phận của Phượng Hạo Thiên và Yến Ngạo Thiên, vừa xuất hiện, họ đã được các cung nhân có mắt sắc dẫn dắt đến nơi cử hành thịnh yến.

Nơi cử hành thịnh yến, là một dải đất lớn chừng năm trăm bình địa được kiến tạo đặc biệt trong Phượng cung. Cảnh tượng to lớn phồn hoa, nhìn sang, thịnh yến đối với Phượng quốc mà nói, cũng tựa như quốc yến.

Khi bọn họ tới cung điện tổ chức thịnh yến, thì các vương công đại thần đã có mặt.

Thành viên chủ yếu trong tam đại gia tộc cũng tới đông đủ, hơn nữa vị trí ngồi toàn bộ đều rất gần phía trước, ngay giáp mặt với các quan viên trên tam phẩm.

Khi Phượng Hạo Thiên và Yến Ngạo Thiên xuất hiện trong tầm mắt của mọi người, thì lập tức gây nên một trận chú ý cao độ.

“Tứ Vương gia, Thái tử Yến quốc, Phong Khinh công chúa đến!"

“Tham kiến Tứ Vương gia, Thái tử Yến quốc, Phong Khinh công chúa."

Mọi người đi theo cung nhân đến vị trí của bản thân.

Yến Ngạo Thiên và Phong Khinh công chúa là sứ thần đến từ nước khác, vị trí được an bài ngay phía dưới Phượng Hạo Vân.

Phượng Hạo Thiên và hai vị trắc phi cũng an nhiên nhập tọa.

Hàn Lăng là thư đồng của Phượng Hạo Thiên, theo lý thuyết, căn cứ vào quy định của Phượng quốc, hoàng tử chỉ cần được phong vương, thế thì, không cần thư đồng, chỉ có điều, Hàn Lăng cũng lại là một ngoại lệ, nàng vẫn luôn bồi bên cạnh Phượng Hạo Thiên, nay đã được tám năm.

Các vương công đại thần, người của các đại gia tộc ngồi ở đây, ai cũng không đặt lực chú ý lên người Hàn Lăng, một kẻ đứng phía sau Phượng Hạo Thiên, thì chỉ là một hạ nhân, còn chưa đủ tư cách khiến cho bọn họ chú ý.

Song, lại có ngoại lệ. Những tầm mắt quan sát đến từ các hướng khác nhau khiến mi tâm Hàn Lăng cau chặt, tuy rằng lúc này, nàng cúi đầu, nhưng nàng vẫn có thể cảm giác được ý tứ khác nhau trong các tầm mắt đó.

Hàn Lăng lặng yên ngẩng đầu, hàn quang toát ra tứ phía trong đôi mắt lạnh lẽo bắn về nơi phát ra tầm nhìn có sát khí nồng đậm nhất, quả nhiên, là cái lão già trong Thượng Quan gia tộc kia, lúc này, vẻ mặt ông ta nhìn nàng đầy hận ý. Lòng thầm hừ lạnh, đây quả là vị phụ thân tốt tâm của Thượng Quan Hàn Lăng! Nếu lúc đầu ghét bỏ thân phận thấp kém của mẹ Thượng Quan Hàn Lăng, thì đừng nên sủng hạnh!

Cảm thụ được cái nhìn của Hàn Lăng, mặt mày Thượng Quan Chính Hào rét giá, căm hận nghiến răng, trước đó không lâu Khánh Phong Đường xảy ra chuyện chính là do nó làm ra! Không biết Tiệp nhi đang làm cái gì, đến bây giờ còn chưa giết nó! Giờ lại để nó tỏa sáng bốn phía xuất hiện tại thịnh yến!

Dời mắt khỏi người Thượng Quan Chính Hào, Hàn Lăng lại nhìn đến Phượng Hạo Dạ đang ngồi cách một vị hoàng tử, lúc này, hắn vận một thân hồng y, tám năm nay dung mạo hắn càng thêm tà mị hoặc nhân, hắn nghiền ngẫm nhìn Hàn Lăng, nâng chiếc chén nhỏ trong tay, rồi uống xuống, Hàn Lăng nhíu mày, không làm nhiều động tác dư thừa đáp lại. Trong vài năm nay, hai người đều đem ký ức trong một tháng đó niêm phong vào một góc, bởi vì cả hai đều biết, thời gian tới hai người sẽ không phải là bằng hữu, mà chỉ có thể làm đối thủ, thậm chí là kẻ địch.

Lại dời mắt sang hướng khác, phát hiện Thái tử Yến quốc đang đánh giá nàng. Nhướng nhướng mày, Hàn Lăng thu hồi đường nhìn, tận lực che giấu bản thân.

“Thái tử ca ca, thịnh yến của Phượng quốc, giống y như quốc yến của chúng ta." Phong Khinh thiên chân khả ái cười nói.

Yến Ngạo Thiên gật đầu, đôi ưng mâu chứa đầy hàn băng thoáng hiện ý cười sủng nịch, “Thịnh yến của Phượng quốc cũng tựa như quốc yến, chẳng qua là mười năm mới có một lần, rất khó được."

“Oa, mười năm một lần. Thật là đáng tiếc." Nét mặt Phong Khinh tiếc nuối, thịnh yến náo nhiệt như thế này, hẳn là hằng năm nên có một lần, mười năm một lần, cả đời chỉ có thể tham gia vài lần, thật là đáng tiếc.

Đang vô cùng buồn chán, bỗng Phong Khinh nhìn sang Phượng Hạo Thiên, khác hẳn với vẻ sang sảng ở ngoài vương phủ, lúc này nét mặt nàng đầy thẹn thùng, đây là người nam tử mà sau này nàng phải gả, hắn rất anh tuấn đỉnh trực, nàng nghĩ, phàm là nữ tử đều muốn gả cho một nam tử nổi bật như vậy.

Cũng chỉ có nam tử nổi bật như vậy mới có thể hấp dẫn toàn bộ ánh nhìn của nàng. Nghĩ đến không lâu nữa nàng sẽ được gả cho hắn, ngực nàng liền ngọt ngào.

Mà tâm tư Hạo Thiên đều đặt hết lên người Hàn Lăng, đối với ánh mắt ái mộ bắn tới từ bốn phương tám hướng, hắn cũng chỉ lạnh lùng tiếp thu, không hề để trong lòng.

Nghiêng đầu nhìn Hàn Lăng ở phía sau, Phượng Hạo Thiên nhàn nhạt cười, “Hàn Lăng, không cần phòng bị như vậy." Vẻ mặt nàng lạnh lùng nghiêm nghị, như cự tuyệt tất cả mọi người ở bên ngoài.

Nghe vậy, nét mặt Hàn Lăng vẫn lạnh lùng mà gật đầu. “Ừhm."

Phượng Hạo Thiên bật cười, Hàn Lăng chính là khả ái như vậy đấy.

Và thật trùng hợp, khi Phong Khinh thu hồi đường nhìn, chợt nhìn thấy Phượng Hạo Thiên quay ra phía sau nở nụ cười với một nữ từ. Nàng nhất thời phẫn nộ bĩu môi, “Thái tử ca ca, nữ nhân phía sau Tứ Vương gia là ai?" Không phải hắn chỉ có hai trắc phi thôi ư? Khi nào lại có thêm một người nữa? Mà người này lại quốc sắc thiên hương như vậy?

Yến Ngạo Thiên men theo ánh nhìn của Phong Khinh xem qua, lúc này, ánh mắt của Hàn Lăng vừa vặn chạm phải hắn, băng lãnh đối diện với băng lãnh, không hề có chút ầm nống, mà chỉ có băng lãnh thấm nhuần nội tâm. Đôi hắc mâu của hắn thoáng rét lạnh.

Bọn hạ nhân đứng ở phía sau nghe thấy hai huynh muội nói chuyện, bèn tiến lên nói khẽ vào lỗ tai: “Nữ tử phía sau Tứ Vương gia là thư đồng của ngài, đã đi theo Tứ Vương gia tám năm, tên là Thượng Quan Hàn Lăng, là Lục tiểu thư của Thượng Quan gia tộc, đáng tiếc mẹ đẻ có thân phận ti tiện, nên cuộc sống của nàng ở Thượng Quan phủ ngay cả con vật cũng không bằng."

“Ồ?" Thì ra là thế, thế nhưng, sự quan tâm đối đãi của Phượng Hạo Thiên đối với một thư đồng dường như đã hơi vượt quá.

“Thư đồng? Thư đồng sao lại thân mật như thế?" Ánh mắt Phong Khinh lộ sát khí nhìn Hàn Lăng, loại dung nhan mê hoặc thế này, thảo nào thân phận đê tiện, mà cũng được Tứ Vương gia yêu thích, nhìn dáng vẻ thâm tình của Tứ Vương gia, cũng biết nàng ta được sủng ái tới trình độ nào.

Yến Ngạo Thiên sủng ái cười nói với Phong Khinh: “Phong Khinh chớ lo lắng, nàng sẽ không tranh sủng với muội." Vì Phong Khinh, hắn tuyệt đối không thể để nữ tử như vậy ở lại bên cạnh Phượng Hạo Thiên, bằng không, cuộc sống sau này của Phong Khinh ở Tứ vương phủ, sao có thể hạnh phúc? Kế hoạch của bọn họ sao có thể thực thi?

Song, thật ra nàng ta rất có tư sắc, chỉ dựa vào điểm này hắn có thể sẽ không để cho nàng chết. Vị Thái tử Yến Ngạo Thiên tuổi trẻ sắp đăng vị thầm nghĩ.

Triệu Dã ôn hòa như gió ngồi xuống vị trí dành cho Triệu thị gia tộc, vẻ ngoài ôn hòa, khí chất tựa tiên nhân, đã khiến hắn trở thành bạch mã vương tử trong mắt chúng nữ nhân có mặt. Chỉ là, Triệu Dã vừa ngồi xuống, liền hướng tầm mắt nhìn sang Hàn Lăng ở phía sau Phượng Hạo Thiên, hôm nay nàng mặc một bộ y phục màu trắng cực kỳ đơn giản, nhưng lại xinh đẹp như tiên tử hạ phàm, bờ môi cong lên, bên tai hồi tưởng lại những lời nàng nói: “Hàn Lăng ta hoặc là không cần, nếu cần thì đó là phải là thứ tình yêu thuần khiết nhất."

Phượng Hạo Dạ vẫn tà mị cười, thỉnh thoảng lại thoáng lướt nhìn sang Phong Khinh công chúa, những lúc đấy ánh mắt hắn chớp động ám quang.

Mọi người vừa ngồi xuống, thì phong vân liền vần vũ, có thể thấy được, thịnh yến hôm nay, sẽ đặc sắc khiến mọi người kinh ngạc.

Sắc trời xanh trong, trong đại điện, khí tức băng lãnh toát ra tứ phía.

Các đại thần, cùng một số người trong các tiểu gia tộc thấy vậy, đều ngậm miệng, càng là trường hợp này, càng dễ đưa tới họa sát thân, bọn họ phải cẩn thận là trên hết.

Lúc này, tiếng nhạc cổ điển chấn động màng tai vang lên.

Phượng Hạo Vân và các vị phi tử xuất hiện.

Vị đế vương tuổi trẻ anh tuấn, trải qua thời gian tám năm, đã làm cho các con dân dần dần tiếp thu chuyện hắn có đôi mắt hai màu, cũng dùng thời gian tám năm, làm cho các bách tính có cuộc sống an cư lạc nghiệp, cho nên, chuyện đôi mắt song sắc của Phượng Hạo Vân là chuyện hiển nhiên mọi người đều nhận biết, hôm nay, vào buổi thịnh yến của Phượng quốc, hắn cột cao mái tóc mai lên, làm lộ ra con mắt đỏ thị huyết, con mắt đó vừa xuất hiện, chúng nữ tử nhát gan lập tức cúi đầu.

“Tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"

Phượng Hạo Vân thản nhiên cười khẽ, song sắc đồng mâu đồng thời nổi lên ý cười, tay giơ lên, nhẹ giọng nói: “Bình thân."

“Tạ ơn Hoàng thượng!"

Hàn Lăng nhìn về phía Phượng Hạo Vân, chậm rãi nhíu mày, sao nàng lại quên, buổi thịnh yến hôm nay, chắc chắn sẽ đụng phải hắn! Nếu bị hắn nhận ra, vậy thì…

Song, hành động hôm nay, tất phải tiến hành, tầm mắt rơi vào người Thượng Quan lão tặc, đêm nay, nàng sẽ giết đứa con mà ông ta yêu quý nhất! Cũng là tên ca ca trên danh nghĩa trơ mắt khoanh tay đứng nhìn nàng bị đám sói hung dữ phân thực vào ngày nàng xuyên không tới đây!

Sát khí âm thầm lưu động, khiến lòng Thượng Quan Chính Hào thoáng rét run, đợi khi ông ta nhìn sang hướng đường nhìn ngoan lệ kia, thì lại phát hiện không có ai nhìn ông ta cả. Tối hôm nay, ông ta có một loại dự cảm chẳng lành.

Phượng Hạo Vân đi lên đài cao, ưu nhã ngồi xuống, đầu tiên hắn nhìn về phía huynh muội Yến Ngạo Thiên và Phong Khinh, giơ chén nhỏ trong tay lên, cười nói: “Hôm nay là buổi thịnh yến mười năm một lần của Phượng quốc, toàn quốc cùng vui, song song đó, hôm nay trẫm muốn tuyên bố một việc vui. Phượng quốc và Yến quốc sẽ kết giao chi hảo, tứ hôn Phong Khinh công chúa cho Tứ Vương gia Phượng Hạo Thiên làm chính phi."

“Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"

“Chúc mừng Tứ Vương gia, chúc mừng Phong Khinh công chúa!"

Hai quốc liên minh, đối với Phượng quốc của họ có lợi vô hại, cho nên sắc mặt các bách quan đều vui mừng, Phượng quốc có thể phồn vinh giàu mạnh, là việc mà họ muốn nhìn thấy.

Nghe thấy tin vui, Phong Khinh công chúa e thẹn nhìn Phượng Hạo Thiên, mà thần sắc Phượng Hạo Thiên vẫn lạnh lùng, hắn chỉ đứng dậy, tiếp chỉ nói: “Tạ ơn Hoàng thượng."

“Phong Khinh tạ ơn Hoàng thượng." Phong Khinh tao nhã đứng dậy, phong thái tự nhiên khéo léo, hạ thắt lưng hành lễ.

Thấy một màn như vậy, Triệu Ương Ương và Thượng Quan Minh Tiệp không thể nào vui vẻ nổi. Vị trí chính phi bị người cướp mất, mà đến bây giờ họ vẫn không được Vương gia sủng ái, sao họ còn có thể vui nổi? Mà nay họ chỉ có thể giữ thể diện, gượng gạo bài trừ ra nụ cười mỉm.

Mà Hàn Lăng, từ đầu đến cuối nàng đều không để tâm đến chuyện này, nàng chỉ để ý nhất cử nhất động của kẻ mà đêm nay nàng muốn hạ thủ.

“Thịnh yến hôm nay, các khanh không cần đa lễ, chốc lát sẽ có các vũ cơ trong cung, thiên kim và phu nhân của các đại thần, gia tộc lên hiến nghệ." Phượng Hạo Vân lại giơ cao chén, nói.

Tiếng hô chấn động cũng vang lên cùng lúc đó: “Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"

Hơn mười vũ cơ ăn mặc tương đối hở hang, đi tới chính giữa, bắt đầu hiến vũ.

Ánh mắt mọi người lập tức bị vũ đạo điêu luyện của các vũ cơ hấp dẫn.

Ngay cả Phượng Hạo Vân cũng cười vui thưởng thức.

Bầu không khí cũng vì vậy mà náo nhiệt hẳn lên, các đại thần đều nâng chén trò chuyện vui sướng với người bên cạnh.

Và cũng vào loại thời khắc này, thường thường có một người rời khỏi mà vẫn không bị ai phát hiện.

Nhị nhi tử Thượng Quan Viêm Bân mà Thượng Quan Chính Hào thương yêu nhất, người này dựa vào việc trong nhà có thế lực, nên ở trong triều đảm nhiệm chức quan ngũ phẩm. Có điều, hắn không có chí tiến thủ, cả ngày chỉ lo ăn chơi, đùa giỡn với nhiều nữ tử, trong đó bao gồm rất nhiều phụ nữ đàng hoàng, song, chuyện này sở dĩ không bị truyền tán rộng rãi, toàn bộ đều là vì sau khi sự việc xảy ra, Thượng Quan Viêm Bân đã dùng tiền để xử lý sạch sẽ.

Trên buổi thịnh yến hôm nay, hắn ngao ngán, chán chường đánh cái ngáp dài, dưới tình huống không ai trông thấy đã chuồn êm ra ngoài.

Phượng Hạo Vân thu hồi tầm mắt khỏi chúng vũ cơ, nhưng nửa đường lại phát hiện một bóng dáng quen thuộc! Bóng dáng ấy ngay phía sau Phượng Hạo Thiên! Nhất thời, ánh mắt hắn dịch chuyển lại, nhìn sang, lại phát hiện, không có ai! Bờ môi nổi lên nụ cười tự giễu, không ngờ nữ tử kia lại để lại ấn tượng trong lòng hắn như vậy.

Màn vũ điệu khởi động trôi qua, đến phiên các vị thiên kim và phu nhân lên đài biểu diễn tài nghệ.

Thông thường đều là khách trước chủ sau, người thứ nhất vào sân là Phong Khinh công chúa đến từ Yến quốc.

Phong Khinh công chúa vận y phục màu trắng, khuôn mặt tinh xảo nhẵn nhụi như bạch ngọc, thanh tú mị lệ, dưới cái nhìn chú mục của mọi người, Phong Khinh công chúa không hề thông báo sẽ biểu diễn loại tiết mục nào liền bắt đầu khởi vũ.

Điệu múa của Phong Khinh công chúa tựa như tinh linh đột nhiên xông vào nhân gian.

Lại nói đến Thượng Quan Viêm Bân, sau khi rời khỏi đại điện, hắn liền đi tới một nơi hẻo lánh, bởi vì hôm nay là thịnh yến, nên hầu như tất cả mọi người đều tập trung ở đại điện xem biểu diễn, ngoại trừ các thị vệ tuần tra.

Thượng Quan Viêm Bân lén lút đi vào một khu rừng nhỏ, hắn không hề phát hiện sau lưng hắn có một thân ảnh đi theo.

Trong rừng cây nhỏ rậm rạp, Thượng Quan Viêm Bân vừa đi vào, thì liền có một giọng nói trêu đùa vang lên: “Ta đã nghĩ chắc chắn nàng sẽ chờ ta ở đây, tiểu yêu tinh, mấy ngày trước cùng nàng giao hợp, thật khiến cho ta nhớ mãi không quên."

“A… Đừng véo chỗ ấy của người ta, mấy ngày trước bị người thân mật vẫn còn đau đấy…"

“Ha ha… Không phải nàng thích ta như vậy sao? Ta còn nhớ rõ, nàng điên cuồng van xin ta. Kêu ta tiếp tục mà…"

“Người thật hư hỏng…"

Đoạn đối thoại khiến người ta phải đỏ mặt tim đập nhanh, nhộn nhạo vang vọng khắp trong rừng cây nhỏ.

Ánh mắt thiếu nữ lạnh lùng khóa chặt trên người hai người kia.

Từng tiếng quần áo cởi ra nối tiếp nhau, hai người kia còn chưa cởi hết y phục, đã bắt đầu vồ lấy nhau.

Thiếu nữ cong môi cười lạnh, lén lút yêu đương nơi hoang dã, chơi sẽ rất kích thích? Ta sẽ cho các ngươi tiêu dao nửa khắc.
Tác giả : Thư Ca
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại