Lang Phi
Quyển 2 - Chương 16-2: Huyết vũ tinh phong (2)
Triệu Dã ngăn nắp bày củi ra đất, song, lại đực người ra nửa ngày, không nhúc nhích lấy một cái.
Hàn Lăng đứng bên chờ đợi, nhướng nhướng mi, nói: “Ngươi không biết nhóm lửa?"
Triệu Dã xấu hổ cười cười, có chút mất tự nhiên gật đầu, hắn quả thực không biết nhóm lửa, mỗi một lần xuất môn du ngoạn bên ngoài, đều có thư đồng đi theo, những việc này, hắn chưa từng chạm qua. Nếu sớm biết có hôm nay, lúc trước hắn nên học nhóm lửa.
Khóe miệng Hàn Lăng giật giật, xoay người đi tới bên bờ sông cúi đầu thận trọng tìm kiếm.
Không lâu sau, trong tay nàng liền xuất hiện hai viên đá màu trắng sáng.
Dưới ánh mắt hiếu kỳ của Triệu Dã, nàng làm cho hai viên đá ma sát vào nhau, thế là một tia lửa nhỏ liền xẹt lên.
Dần dần, dưới mấy thanh gỗ to, cỏ khô bỗng chốc bốc cháy.
Tức khắc, lửa hồng rọi sáng lên mặt hai người, ấm áp lan tỏa.
“Không ngờ trên đời còn có tảng đá thần kỳ như vậy!" Triệu Dã kinh ngạc nhìn hai tảng đá trong tay Hàn Lăng. Không ngờ một lần hảo tâm cứu giúp, trong một ngày ngắn ngủi, đã để hắn trải qua nhiều chuyện vô pháp liệu trước thế này.
Hàn Lăng lạnh lùng trả lời: “Đây là đá lấy lửa."
Ánh mắt Triệu Dã chợt lóe tia sáng nhìn Hàn Lăng, đá lấy lửa?
“Thân ở nơi hoang dã, phải biết kỹ năng cầu sinh. Mà đá lấy lửa vào những lúc không có đồ bắt lửa, là công cụ dùng để bắt lửa tốt nhất." Thấy hắn có thắc mắc, Hàn Lăng tiếp tục giải thích.
Triệu Dã nhìn Hàn Lăng đang sưởi ấm, tuy rằng nàng vẫn lạnh lùng với hắn, nhưng, không biết vì sao, trải qua một ngày cộng sinh cộng tử, hắn cảm thấy nàng đặc biệt, rất đặc biệt…
Cơ gió nhẹ nhàng thổi, dưới làn lửa đỏ hồng hồng, cái lạnh trên người cả hai dần được xua đi.
Sau nửa canh giờ.
Y phục của hai người đều khô ráo, bèn bắt đầu lên đường tìm kiếm Phượng Hạo Thiên và Triệu Ương Ương.
Hai người men theo bờ sông tìm kiếm.
“Chúng ta phải chuẩn bị tâm lý, có thể bọn họ không ở chỗ này." Hàn Lăng nhìn sắc trời ngày càng đen kịt, thốt ra tiếng nói thanh thoát.
Triệu Dã sóng vai đi theo nghe vậy, sắc mặt nặng nề gật đầu, “Nếu sớm biết sẽ có ám sát, hôm nay không nên vì Tam tỷ thăm dò cô, mà đưa ra đề nghị đến Vọng Giang hồ."
“Thăm dò ta? Ngươi muốn biết ta có thể trở thành chướng ngại vật trên con đường tình yêu của Triệu Ương Ương không chứ gì?" Hàn Lăng cười lạnh nói.
“Phải." Triệu Dã quang minh lỗi lạc thừa nhận tư tâm của bản thân. Song, đối với Hàn Lăng, hắn có chút hổ thẹn, nói cho cùng Tam tỷ có thể được sủng ái hay không, toàn bộ đều phụ thuộc vào Tứ Vương gia, chuyện này không có liên quan gì đến Hàn Lăng.
Bầu không khí trong nháy mắt trầm lặng xuống, Hàn Lăng chậm chạp không mở miệng nói chuyện.
Qua một lúc lâu, thiếu nữ rơi vào trầm tư chợt lên tiếng: “Hàn Lăng ta hoặc là không cần, nếu cần thì đó phải là thứ tình yêu thuần khiết nhất." Bất kể là kiếp trước hay kiếp này, cái nàng hướng tới đều là chân ái thuần khiết, mà nàng rất hiểu rõ Phượng Hạo Thiên, dục vọng của hắn đối với quyền lợi rất mạnh mẽ, vượt lên trên cả tình yêu nam nữ.
“Hoặc là không cần, nếu cần thì đó phải là tình yêu thuần khiết nhất? Có sao?" Thân hình Triệu Dã run lên, hắn càng mê hoặc nhìn sườn mặt hoàn mỹ của Hàn Lăng, chân ái thuần khiết nhất, không phải là thứ hắn vẫn luôn truy tìm đó ư?
Hồ nước dập dờn, nước chảy bèo trôi.
Bóng cây lắc lư, ám phong lưu động.
Hai người đều trầm mặc, đều tự lọt vào thế giới của bản thân, mà thế giới này, ít có người có thể xông vào.
“A… Vương gia… đừng mà…"
Xa xa truyền đến tiếng hét to hoặc có lẽ là tiếng rên rỉ của nữ tử, Hàn Lăng và Triệu Dã bốn mắt nhìn nhau, dường như có nhiều năm ăn ý, hai người cùng chạy về phía phát ra tiếng vang.
Gió xẹt qua tai, hai người đều xác định, tiếng truyền đến là của Triệu Ương Ương. Chỉ là, bọn họ lại quên bẵng vài chữ then chốt trong tiếng la đó.
Dưới một gốc cây đại thụ trăm năm, nữ tử khuynh quốc khuynh thành, quần áo nàng lúc này cởi ra phân nửa, hai gò má đỏ hồng, đặc biệt mê người. Triệu Ương Ương dựa vào đại thụ, cánh tay nắm chặt Phượng Hạo Thiên thiết huyết lãnh tình đứng ở trước mặt nàng.
Sắc mặt Phượng Hạo Thiên xanh đen từ trên cao nhìn xuống Triệu Ương Ương, “Hàn Lăng có thể kiên trì vượt qua được, vậy thì, nàng cũng có thể."
“Vương gia… đừng cự tuyệt ta được không? Ta là trắc phi của ngài mà, là nữ nhân của ngài, tám năm nay ngài không hề chạm vào ta, hôm nay, hãy yêu ta một lần… Vương gia… Ương Ương cầu ngài… Ương Ương đòi hỏi không nhiều, chỉ một lần thôi được không?" Triệu Ương Ương đè nén sóng nhiệt không ngừng tiến công ồ ạt trong cơ thể, cảm giác xa lạ chỉ có thể khiến nàng bất lực xa cầu nam nhân mà nàng yêu thương cứu giúp nàng.
Nếu là trước kia, nếu nàng không cẩn thận trúng mị độc, mà nam nhân trước mặt lại không phải Phượng Hạo Thiên, nàng cũng có thể kiên trì giống như Hàn Lăng, nhưng bây giờ, lúc nàng nén chịu mị độc tập kích, thì nam nhân bên cạnh lại là Phượng Hạo Thiên, là trượng phu của nàng, là trời của nàng. Nàng còn có lý do gì mà kiên trì?
Phượng Hạo Thiên lạnh lùng nghiêm mặt thập phần kiên quyết, nhìn cánh tay trắng nõn túm ống tay áo hắn, con ngươi thâm sâu trong đêm khuya càng phát ra u ám, giọng hắn vẫn băng lãnh không có chút tình cảm, “Bổn vương không thích làm chuyện ấy ở nơi hoang dã, cho nên bây giờ không phải thời cơ, nàng chỉ có thể kiên trì." Dứt lời, trong đầu hắn liền hiện lên dáng dấp Hàn Lăng ngoan cố kiên trì chịu đựng, nỗi đau bỗng bành trướng khắp lòng, hắn vậy mà lại nắm nhầm tay!
“Vương gia, ngài…" Triệu Ương Ương ôm chặt lấy cơ thể. Cuộn mình tựa vào đại thụ, nàng có thế nào cũng không ngờ đến, hắn lại tuyệt tình như vậy, thấy nàng bị giày vò, buông bỏ tự tôn cầu xin, mà hắn vẫn không mảy may động dung, vẫn cự tuyệt nàng!
Lẽ nào nàng thực sự đáng ghét đến vậy?
Khuôn mặt trắng nõn của Triệu Ương Ương rơi xuống vài giọt lệ, nực cười, không ngờ cuộc đời của Triệu Ương Ương nàng lại khôi hài như vậy.
Thấy Triệu Ương Ương chật vật. Ánh mắt Phượng Hạo Thiên hiện lên một tia không đành lòng, nhưng chỉ một cái đụng chạm của nàng, hắn cũng cảm thấy chán ghét, huống chi là cùng nàng cá nước thân mật.
Trong lúc hắn thất thần, Triệu Ương Ương đã vô pháp khống chế dục vọng, nàng đứng phắt lên, bất thình lình ôm lấy Phượng Hạo Thiên, Phượng Hạo Thiên đứng không vững, ngã lên người Triệu Ương Ương.
“Vương gia, Ương Ương xin ngài, cho Ương Ương một chút yêu thương thôi, được không? Hãy nể tình Ương Ương cuồng dại đi theo Vương gia tám năm nay, hãy cho Ương Ương một lần được không?" Cảm thụ được trọng lượng của cơ thể phía trên, ánh mắt Triệu Ương Ương càng thêm mê ly, điềm đạm đáng yêu cầu xin. Nàng vương hai tay ôm chặt lấy thắt lưng hắn.
Việc này nếu đặt vào người nam nhân khác, thì hắn đã tiến thẳng luôn rồi.
Nhưng, nam nhân Triệu Ương Ương đối mặt, là người nhìn quen thủ đoạn mà các nữ nhân tranh thủ tình cảm, cũng đối với sự đụng chạm của các nữ nhân chán ghét không gì sánh được.
“Bản vương đã nói, bây giờ không phải lúc." Phượng Hạo Thiên lạnh giọng cự tuyệt, đang định đứng lên, thì phía sau vang lên tiếng của một nam nhân.
“Vương gia, Tam tỷ?"
Ánh trăng chiếu rọi, tuy rằng không thể xem rõ người phía trước, nhưng từ thân hình, có thể nhận ra đó là Phượng Hạo Thiên và Triệu Ương Ương.
Có điều, thần sắc Triệu Dã biến ảo, hắn không phải đã quấy rầy việc gì rồi chứ? Nghiêng đầu nhìn sang Hàn Lăng cạnh bên, thấy một màn như vậy, nàng có cảm giác gì?
Hàn Lăng mắt lạnh nhìn cảnh tượng trước mắt, híp hàn mâu, ai cũng không thấy rõ trong mắt nàng che giấu điều gì.
Phượng Hạo Thiên đảo mắt nhìn sang hướng phát ra tiếng, thấy đứng trước mắt hắn, chính là Triệu Dã, còn có Hàn Lăng!
Sắc mặt hắn đại biến, dùng lực đẩy Triệu Ương Ương đang ôm chặt hắn ra, vẻ mặt phức tạp nhìn Hàn Lăng, giải thích: “Nàng ấy vừa rồi không cẩn thận bị một cây cỏ sắc nhọn có chứa mị độc đâm trúng."
“Mị độc?" Triệu Dã nhíu mày.
Hàn Lăng thì lại cười nhạt, không ngờ ở Phượng quốc, mị độc không chỗ nào không có.
Thấy Hàn Lăng không có phản ứng, Phượng Hạo Thiên dùng sức hất tay, tức khắc cơ thể Triệu Ương Ương liền văng vào đại thụ.
“Vương gia…" Triệu Ương Ương kinh ngạc hô, bây giờ nàng rất khó chịu, rất khó chịu, lúc này nàng còn sót lại chút lý trí, hy vọng có thể thông qua cơ hội lần này, thành công đạt được sự sủng ái của Phượng Hạo Thiên, nhưng không nghĩ tới, ngay khi nàng sắp thành công, tiện nữ Hàn Lăng lại xuất hiện!
Mà giờ đây, nàng hoàn toàn đã quên, bên cạnh Hàn Lăng còn có Triệu Dã.
“Nhẫn nại một chút, đây chỉ là mị độc sơ cấp, rất dễ kiềm chế." Phượng Hạo Thiên cúi đầu lạnh lùng nói, sau đó đi về phía Hàn Lăng và Triệu Dã.
Sắc mặt Triệu Ương Ương trắng xanh, biết thời cơ tốt nhất đã qua, bây giờ nàng đã không có cơ hội. Chỉ có thể cắn răng, sửa sang lại y phục chỉnh tề, sau đó vô lực tựa vào đại thụ, nhìn bọn họ.
Đến gần Hàn Lăng, Phượng Hạo Thiên không đếm xỉa đến Triệu Dã bên cạnh mà chỉ nhìn chằm chằm vào mắt Hàn Lăng, hắn muốn nói với nàng, hắn cùng với Triệu Ương Ương không có phát sinh quan hệ gì, hắn vẫn là hắn.
Mà Hàn Lăng lại né tránh ánh mắt của Phượng Hạo Thiên, lạnh lùng nói: “Hiện nay, chúng ta không nên ở lại đây quá lâu, tốt nhất là mau chóng tìm được lối thoát ra ngoài."
Phượng Hạo Thiên nhíu chặt mày kiếm, chẳng lẽ nàng còn không hiểu tâm tư của hắn? Song, trước mắt, hắn không có thời gian để giải thích, quan trọng nhất chính là, tìm ra lối thoát!
Triệu Dã thấy Triệu Ương Ương chỉnh lý xong y phục. Liền bước qua, nâng Triệu Ương Ương dậy. Nhẹ giọng nói bên tai nàng: “Tam tỷ, hắn yêu nàng ấy." Hạnh phúc mà do cưỡng cầu có được không phải là hạnh phúc, Tam tỷ là một người thông minh, chẳng lẽ còn không nhìn thấu?
Mà Triệu Ương Ương thì lại cười nhạt: “Ta sẽ khiến hắn yêu ta." Dứt lời, bắn đường nhìn âm ngoan đến người Hàn Lăng, hai tay nắm chặt thành quyền, tối nay, nàng nhẫn! Nếu nàng ta có thể nhịn được, vậy thì nàng cũng có thể.
Mà đúng lúc này, bốn phía vang lên tiếng động nhỏ!
Phượng Hạo Thiên và Triệu Dã nhĩ lực tương đồng, đã nhận ra động tĩnh.
Hàn Lăng bình tĩnh đứng tại chỗ, từ thần sắc của bọn họ có thể biết được, như nàng sở liệu, nguy hiểm đã tới!
Triệu Ương Ương cắn răng. Nàng hiện tại rất hận bản thân tại sao lại không biết võ công, hoặc là có thân thủ ngoan lệ như Hàn Lăng cũng được, bằng không bây giờ cũng sẽ không trở thành gánh nặng đi theo phía sau bọn họ.
Hàn Lăng đứng bên chờ đợi, nhướng nhướng mi, nói: “Ngươi không biết nhóm lửa?"
Triệu Dã xấu hổ cười cười, có chút mất tự nhiên gật đầu, hắn quả thực không biết nhóm lửa, mỗi một lần xuất môn du ngoạn bên ngoài, đều có thư đồng đi theo, những việc này, hắn chưa từng chạm qua. Nếu sớm biết có hôm nay, lúc trước hắn nên học nhóm lửa.
Khóe miệng Hàn Lăng giật giật, xoay người đi tới bên bờ sông cúi đầu thận trọng tìm kiếm.
Không lâu sau, trong tay nàng liền xuất hiện hai viên đá màu trắng sáng.
Dưới ánh mắt hiếu kỳ của Triệu Dã, nàng làm cho hai viên đá ma sát vào nhau, thế là một tia lửa nhỏ liền xẹt lên.
Dần dần, dưới mấy thanh gỗ to, cỏ khô bỗng chốc bốc cháy.
Tức khắc, lửa hồng rọi sáng lên mặt hai người, ấm áp lan tỏa.
“Không ngờ trên đời còn có tảng đá thần kỳ như vậy!" Triệu Dã kinh ngạc nhìn hai tảng đá trong tay Hàn Lăng. Không ngờ một lần hảo tâm cứu giúp, trong một ngày ngắn ngủi, đã để hắn trải qua nhiều chuyện vô pháp liệu trước thế này.
Hàn Lăng lạnh lùng trả lời: “Đây là đá lấy lửa."
Ánh mắt Triệu Dã chợt lóe tia sáng nhìn Hàn Lăng, đá lấy lửa?
“Thân ở nơi hoang dã, phải biết kỹ năng cầu sinh. Mà đá lấy lửa vào những lúc không có đồ bắt lửa, là công cụ dùng để bắt lửa tốt nhất." Thấy hắn có thắc mắc, Hàn Lăng tiếp tục giải thích.
Triệu Dã nhìn Hàn Lăng đang sưởi ấm, tuy rằng nàng vẫn lạnh lùng với hắn, nhưng, không biết vì sao, trải qua một ngày cộng sinh cộng tử, hắn cảm thấy nàng đặc biệt, rất đặc biệt…
Cơ gió nhẹ nhàng thổi, dưới làn lửa đỏ hồng hồng, cái lạnh trên người cả hai dần được xua đi.
Sau nửa canh giờ.
Y phục của hai người đều khô ráo, bèn bắt đầu lên đường tìm kiếm Phượng Hạo Thiên và Triệu Ương Ương.
Hai người men theo bờ sông tìm kiếm.
“Chúng ta phải chuẩn bị tâm lý, có thể bọn họ không ở chỗ này." Hàn Lăng nhìn sắc trời ngày càng đen kịt, thốt ra tiếng nói thanh thoát.
Triệu Dã sóng vai đi theo nghe vậy, sắc mặt nặng nề gật đầu, “Nếu sớm biết sẽ có ám sát, hôm nay không nên vì Tam tỷ thăm dò cô, mà đưa ra đề nghị đến Vọng Giang hồ."
“Thăm dò ta? Ngươi muốn biết ta có thể trở thành chướng ngại vật trên con đường tình yêu của Triệu Ương Ương không chứ gì?" Hàn Lăng cười lạnh nói.
“Phải." Triệu Dã quang minh lỗi lạc thừa nhận tư tâm của bản thân. Song, đối với Hàn Lăng, hắn có chút hổ thẹn, nói cho cùng Tam tỷ có thể được sủng ái hay không, toàn bộ đều phụ thuộc vào Tứ Vương gia, chuyện này không có liên quan gì đến Hàn Lăng.
Bầu không khí trong nháy mắt trầm lặng xuống, Hàn Lăng chậm chạp không mở miệng nói chuyện.
Qua một lúc lâu, thiếu nữ rơi vào trầm tư chợt lên tiếng: “Hàn Lăng ta hoặc là không cần, nếu cần thì đó phải là thứ tình yêu thuần khiết nhất." Bất kể là kiếp trước hay kiếp này, cái nàng hướng tới đều là chân ái thuần khiết, mà nàng rất hiểu rõ Phượng Hạo Thiên, dục vọng của hắn đối với quyền lợi rất mạnh mẽ, vượt lên trên cả tình yêu nam nữ.
“Hoặc là không cần, nếu cần thì đó phải là tình yêu thuần khiết nhất? Có sao?" Thân hình Triệu Dã run lên, hắn càng mê hoặc nhìn sườn mặt hoàn mỹ của Hàn Lăng, chân ái thuần khiết nhất, không phải là thứ hắn vẫn luôn truy tìm đó ư?
Hồ nước dập dờn, nước chảy bèo trôi.
Bóng cây lắc lư, ám phong lưu động.
Hai người đều trầm mặc, đều tự lọt vào thế giới của bản thân, mà thế giới này, ít có người có thể xông vào.
“A… Vương gia… đừng mà…"
Xa xa truyền đến tiếng hét to hoặc có lẽ là tiếng rên rỉ của nữ tử, Hàn Lăng và Triệu Dã bốn mắt nhìn nhau, dường như có nhiều năm ăn ý, hai người cùng chạy về phía phát ra tiếng vang.
Gió xẹt qua tai, hai người đều xác định, tiếng truyền đến là của Triệu Ương Ương. Chỉ là, bọn họ lại quên bẵng vài chữ then chốt trong tiếng la đó.
Dưới một gốc cây đại thụ trăm năm, nữ tử khuynh quốc khuynh thành, quần áo nàng lúc này cởi ra phân nửa, hai gò má đỏ hồng, đặc biệt mê người. Triệu Ương Ương dựa vào đại thụ, cánh tay nắm chặt Phượng Hạo Thiên thiết huyết lãnh tình đứng ở trước mặt nàng.
Sắc mặt Phượng Hạo Thiên xanh đen từ trên cao nhìn xuống Triệu Ương Ương, “Hàn Lăng có thể kiên trì vượt qua được, vậy thì, nàng cũng có thể."
“Vương gia… đừng cự tuyệt ta được không? Ta là trắc phi của ngài mà, là nữ nhân của ngài, tám năm nay ngài không hề chạm vào ta, hôm nay, hãy yêu ta một lần… Vương gia… Ương Ương cầu ngài… Ương Ương đòi hỏi không nhiều, chỉ một lần thôi được không?" Triệu Ương Ương đè nén sóng nhiệt không ngừng tiến công ồ ạt trong cơ thể, cảm giác xa lạ chỉ có thể khiến nàng bất lực xa cầu nam nhân mà nàng yêu thương cứu giúp nàng.
Nếu là trước kia, nếu nàng không cẩn thận trúng mị độc, mà nam nhân trước mặt lại không phải Phượng Hạo Thiên, nàng cũng có thể kiên trì giống như Hàn Lăng, nhưng bây giờ, lúc nàng nén chịu mị độc tập kích, thì nam nhân bên cạnh lại là Phượng Hạo Thiên, là trượng phu của nàng, là trời của nàng. Nàng còn có lý do gì mà kiên trì?
Phượng Hạo Thiên lạnh lùng nghiêm mặt thập phần kiên quyết, nhìn cánh tay trắng nõn túm ống tay áo hắn, con ngươi thâm sâu trong đêm khuya càng phát ra u ám, giọng hắn vẫn băng lãnh không có chút tình cảm, “Bổn vương không thích làm chuyện ấy ở nơi hoang dã, cho nên bây giờ không phải thời cơ, nàng chỉ có thể kiên trì." Dứt lời, trong đầu hắn liền hiện lên dáng dấp Hàn Lăng ngoan cố kiên trì chịu đựng, nỗi đau bỗng bành trướng khắp lòng, hắn vậy mà lại nắm nhầm tay!
“Vương gia, ngài…" Triệu Ương Ương ôm chặt lấy cơ thể. Cuộn mình tựa vào đại thụ, nàng có thế nào cũng không ngờ đến, hắn lại tuyệt tình như vậy, thấy nàng bị giày vò, buông bỏ tự tôn cầu xin, mà hắn vẫn không mảy may động dung, vẫn cự tuyệt nàng!
Lẽ nào nàng thực sự đáng ghét đến vậy?
Khuôn mặt trắng nõn của Triệu Ương Ương rơi xuống vài giọt lệ, nực cười, không ngờ cuộc đời của Triệu Ương Ương nàng lại khôi hài như vậy.
Thấy Triệu Ương Ương chật vật. Ánh mắt Phượng Hạo Thiên hiện lên một tia không đành lòng, nhưng chỉ một cái đụng chạm của nàng, hắn cũng cảm thấy chán ghét, huống chi là cùng nàng cá nước thân mật.
Trong lúc hắn thất thần, Triệu Ương Ương đã vô pháp khống chế dục vọng, nàng đứng phắt lên, bất thình lình ôm lấy Phượng Hạo Thiên, Phượng Hạo Thiên đứng không vững, ngã lên người Triệu Ương Ương.
“Vương gia, Ương Ương xin ngài, cho Ương Ương một chút yêu thương thôi, được không? Hãy nể tình Ương Ương cuồng dại đi theo Vương gia tám năm nay, hãy cho Ương Ương một lần được không?" Cảm thụ được trọng lượng của cơ thể phía trên, ánh mắt Triệu Ương Ương càng thêm mê ly, điềm đạm đáng yêu cầu xin. Nàng vương hai tay ôm chặt lấy thắt lưng hắn.
Việc này nếu đặt vào người nam nhân khác, thì hắn đã tiến thẳng luôn rồi.
Nhưng, nam nhân Triệu Ương Ương đối mặt, là người nhìn quen thủ đoạn mà các nữ nhân tranh thủ tình cảm, cũng đối với sự đụng chạm của các nữ nhân chán ghét không gì sánh được.
“Bản vương đã nói, bây giờ không phải lúc." Phượng Hạo Thiên lạnh giọng cự tuyệt, đang định đứng lên, thì phía sau vang lên tiếng của một nam nhân.
“Vương gia, Tam tỷ?"
Ánh trăng chiếu rọi, tuy rằng không thể xem rõ người phía trước, nhưng từ thân hình, có thể nhận ra đó là Phượng Hạo Thiên và Triệu Ương Ương.
Có điều, thần sắc Triệu Dã biến ảo, hắn không phải đã quấy rầy việc gì rồi chứ? Nghiêng đầu nhìn sang Hàn Lăng cạnh bên, thấy một màn như vậy, nàng có cảm giác gì?
Hàn Lăng mắt lạnh nhìn cảnh tượng trước mắt, híp hàn mâu, ai cũng không thấy rõ trong mắt nàng che giấu điều gì.
Phượng Hạo Thiên đảo mắt nhìn sang hướng phát ra tiếng, thấy đứng trước mắt hắn, chính là Triệu Dã, còn có Hàn Lăng!
Sắc mặt hắn đại biến, dùng lực đẩy Triệu Ương Ương đang ôm chặt hắn ra, vẻ mặt phức tạp nhìn Hàn Lăng, giải thích: “Nàng ấy vừa rồi không cẩn thận bị một cây cỏ sắc nhọn có chứa mị độc đâm trúng."
“Mị độc?" Triệu Dã nhíu mày.
Hàn Lăng thì lại cười nhạt, không ngờ ở Phượng quốc, mị độc không chỗ nào không có.
Thấy Hàn Lăng không có phản ứng, Phượng Hạo Thiên dùng sức hất tay, tức khắc cơ thể Triệu Ương Ương liền văng vào đại thụ.
“Vương gia…" Triệu Ương Ương kinh ngạc hô, bây giờ nàng rất khó chịu, rất khó chịu, lúc này nàng còn sót lại chút lý trí, hy vọng có thể thông qua cơ hội lần này, thành công đạt được sự sủng ái của Phượng Hạo Thiên, nhưng không nghĩ tới, ngay khi nàng sắp thành công, tiện nữ Hàn Lăng lại xuất hiện!
Mà giờ đây, nàng hoàn toàn đã quên, bên cạnh Hàn Lăng còn có Triệu Dã.
“Nhẫn nại một chút, đây chỉ là mị độc sơ cấp, rất dễ kiềm chế." Phượng Hạo Thiên cúi đầu lạnh lùng nói, sau đó đi về phía Hàn Lăng và Triệu Dã.
Sắc mặt Triệu Ương Ương trắng xanh, biết thời cơ tốt nhất đã qua, bây giờ nàng đã không có cơ hội. Chỉ có thể cắn răng, sửa sang lại y phục chỉnh tề, sau đó vô lực tựa vào đại thụ, nhìn bọn họ.
Đến gần Hàn Lăng, Phượng Hạo Thiên không đếm xỉa đến Triệu Dã bên cạnh mà chỉ nhìn chằm chằm vào mắt Hàn Lăng, hắn muốn nói với nàng, hắn cùng với Triệu Ương Ương không có phát sinh quan hệ gì, hắn vẫn là hắn.
Mà Hàn Lăng lại né tránh ánh mắt của Phượng Hạo Thiên, lạnh lùng nói: “Hiện nay, chúng ta không nên ở lại đây quá lâu, tốt nhất là mau chóng tìm được lối thoát ra ngoài."
Phượng Hạo Thiên nhíu chặt mày kiếm, chẳng lẽ nàng còn không hiểu tâm tư của hắn? Song, trước mắt, hắn không có thời gian để giải thích, quan trọng nhất chính là, tìm ra lối thoát!
Triệu Dã thấy Triệu Ương Ương chỉnh lý xong y phục. Liền bước qua, nâng Triệu Ương Ương dậy. Nhẹ giọng nói bên tai nàng: “Tam tỷ, hắn yêu nàng ấy." Hạnh phúc mà do cưỡng cầu có được không phải là hạnh phúc, Tam tỷ là một người thông minh, chẳng lẽ còn không nhìn thấu?
Mà Triệu Ương Ương thì lại cười nhạt: “Ta sẽ khiến hắn yêu ta." Dứt lời, bắn đường nhìn âm ngoan đến người Hàn Lăng, hai tay nắm chặt thành quyền, tối nay, nàng nhẫn! Nếu nàng ta có thể nhịn được, vậy thì nàng cũng có thể.
Mà đúng lúc này, bốn phía vang lên tiếng động nhỏ!
Phượng Hạo Thiên và Triệu Dã nhĩ lực tương đồng, đã nhận ra động tĩnh.
Hàn Lăng bình tĩnh đứng tại chỗ, từ thần sắc của bọn họ có thể biết được, như nàng sở liệu, nguy hiểm đã tới!
Triệu Ương Ương cắn răng. Nàng hiện tại rất hận bản thân tại sao lại không biết võ công, hoặc là có thân thủ ngoan lệ như Hàn Lăng cũng được, bằng không bây giờ cũng sẽ không trở thành gánh nặng đi theo phía sau bọn họ.
Tác giả :
Thư Ca