Lang Phi

Quyển 1 - Chương 49: Bách hoa yến phong ba (3)

Hai người xuất hiện làm cho mọi người kinh đào hãi lãng.

Nhận thấy tầm mắt của Phượng Hạo Thiên,Hàn Lăng nhìn qua, bốn mắt nhìn nhau, khóe miệng cong lên. Sau đó chuyển mắt nhìn về phía Thượng Quan Minh Tiệp, trong mắt tràn đầy ánh sáng lạnh, muốn âm thầm đem nàng đẩy xuống vách núi phải không? Nếu nàng đã trở lại, như vậy, trò chơi báo thù sắp bắt đầu…….

Thượng Quan Minh Tiệp thân mình run lên, nàng thế nào cũng không ngờ nàng có thể sống sót! Cắn chặt răng, lúc đó, nàng sẽ không chỉ một chưởng đánh bay nàng! Nếu lúc đó nàng có kiếm trong tay, thì sẽ cho nàng (Hàn Lăng) một kiếm, sau đó lại đánh nàng rơi xuống! Như vậy, hôm nay tuyệt đối sẽ có một màn này! Nàng không nên khinh địch như vậy, từ triền núi rơi xuống, nàng sẽ chết, nếu lưu tâm thêm một tí, thì nay sẽ có phiền toái gì. Thượng Quan Minh Tiệp âm thầm hối hận không thôi.

Làm sao bây giờ? Nàng có thể nói chuyện này với Phượng Hạo Thiên hay không?

Nghĩ đến đây, kinh hoảng nhìn về phía Phượng Hạo Thiên, nàng không hy vọng, khó khăn lắm mới chạm đến được hạnh phúc, nay bởi vì Hàn Lăng mà mất đi!

Triệu Ương Ương ở một bên nghi hoặc nhìn phản ứng của Thượng Quan Minh Tiệp, vì sao nàng ta lại kinh hoảng như vậy? Theo tầm mắt Thượng Quan Minh Tiệp nhìn đến, đập vào mi mắt là Lục Vương gia Phượng Hạo Dạ, còn có một nữ hài khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng. Nhíu nhíu mày, đây là có chuyện gì?

Phượng Hạo Hiên và Phượng Hạo Minh vẻ mặt hoảng hốt nhìn Phượng Hạo Dạ, hắn không chết! Phượng Hạo Dạ bình thường thủ đoạn làm việc tàn nhẫn, bọn họ đều đã kiến thức qua, lúc này hắn không chết, nhất định sẽ trả thù bọn họ!

Phượng Hạo Vân vẻ mặt không một chút kinh ngạc, mà chỉ thản nhiên tươi cười.

“Như thế nào nhìn thấy bản điện hạ, mọi người đều kinh ngạc? Bản điện hạ đại nạn không chết, ngoại trừ có bị thương một chút, các ngươi không phải nên thực vui mừng sao?" Phượng Hạo Dạ tà mị cười khẽ nói.

Lời của hắn vừa dứt, mọi người mới phục hồi tinh thần lại. Lục điện hạ đây là đại nạn không chết a!

Bất quá, trong lời nói đó chứa ẩn ý gì, chỉ có Lục điện hạ mới biết! Bọn họ là thần tử, tuy rằng trước đó có hoài nghi Lục điện hạ, nhưng, đây có quan hệ gì với bọn họ? Nay Lục điện hạ đã trở lại, chỉ sợ sắp có chuyện rất phấn khích xảy ra.

Phượng Hạo Vân đạm cười nói: “Lục đệ có thể đại nạn không chết, trẫm cảm thấy rất vui mừng. Không ngờ Bách Hoa yến hôm nay lại gây cho trẫm kinh hỉ như vậy. Nếu Lục đệ chưa chết, trẫm lúc này phong Lục đệ làm Minh Dạ vương." Lục đệ chưa chết, như vậy những ngày an nhàn của Phượng Hạo Hiên và Phượng Hạo Minh sắp hết rồi.

“Chúc mừng Lục đệ! Không ngờ Lục đệ thế nhưng lại không chết, thật tốt quá! Từ nay về sau, có thể nâng cốc chúc mừng rồi!" Phượng Hạo Hiên từ chỗ ngồi đứng lên, đi đến trước mặt Phượng Hạo Dạ, bình ổn lại tâm lo lắng và kinh hoảng, giả vờ giả vịt tươi cười nói.

Phượng Hạo Minh thần sắc thay đổi liên tục cũng đi đến trước mặt Phượng Hạo Dạ, vừa muốn mở miện nói chuyện, lai bị tiếng cười tà tứ của Phượng Hạo Dạ ngăn lại, “Ha ha…… Nga? Về sau chúng ta còn rất nhiều cơ hội nâng cốc chung vui, bất quá,không biết Ngũ ca và Thất đệ có còn cơ hội uống rượu với bổn vương hay không?" Trong lời nói, ý tức thực rõ ràng, hắn có thể đại nạn không chết trở về, như vậy, sẽ không dễ dàng buông tha cho họ!

Phượng Hạo Hiên và Phượng Hạo Minh sắc mặt cực kì khó coi, thân hình run run, không nói nhiều nữa.

Không khí không biết vì sao đột nhiên trở nên quỷ dị.

Tuy rằng trên mặt họ đều tươi cười, nhưng lại làm cho người khác cảm nhận được khí lạnh bốc lên từ lòng bàn chân.

Phượng Hạo Dạ đạm cười đem thần sắc mọi người thu vào đáy mắt. Đáng tiếc, Phượng Hạo Dạ  lại bỏ lỡ nữ hài bên cạnh hắn không phải là một hài tử bình thường. Để nhiều năm về sau, hắn hối hận, vì sao lúc trước không phát hiện nàng.

Phượng Hạo Thiên cố gắng trấn định, khi hắn nhìn thấy Hàn Lăng an toàn không thương tồn gì xuất hiện trước mặt hắn, cái cảm giác rung động từ tận đáy lòng, cùng mừng như điên, nháy mắt đã cắn nuốt tất cả lý trí của hắn! Hắn chỉ có  thể đứng bất động tại chỗ nhìn nàng!

Nàng là bằng hữu cùng hắn đẫm máu hăng hái chiến đấu.

Giờ khắc này, dường như không cần nhiều lời, hắn biết nàng suy nghĩ gì, mà nàng cũng đồng dạng biết hắn suy nghĩ cái gì.

Bên tai vang vọng câu nói đùa không lâu trước đây của hắn: “…… Nếu thật sự không gả ra ngoài được, bản điện hạ sẽ thu ngươi." Hắn đột nhiên hy vọng, nàng có thể nháy mắt lớn lên……

Không biết qua bao lâu, lời nói nhẹ nhàng của Phượng Hạo Vân vang lên, “Bách Hoa yến hôm nay chấm dứt. Lục đệ vừa mới trở về, nhất định sẽ rất mệt mỏi, hãy về cung nghỉ ngơi trước. Những việc khác, ngày mai hãy giải quyết." Đứng dậy, cùng nữ tử tuyệt diễm biến mất trước mặt mọi người.

Người tối cao đã ban lệnh, các đại thần đều lập tức cáo lui.

Mà các nữ tử đã tứ hôn đều lui xuống. Chuẩn bị hai ngày sau đại hôn.

Lúc Thượng Quan Minh Tiệp rời đi, vẫn quay đầu nhìn thoáng qua Hàn Lăng một thân lạnh như băng. Cuối cùng mang tâm trạng bất an ly khai.

Mà Triệu Ương Ương đi đến trước mặt Phượng Hạo Thiên, cười duyên nói: “Ương Ương cáo lui."

Phượng Hạo Thiên thu hồi nụ cười khẽ, gật gật đầu.

Nhìn thấy một màn này, Hàn Lăng nhướng mi. Bách Hoa yến qua đi, hậu viện của hắn chỉ sợ sẽ nở đầy hoa.

Phượng Hạo Thiên chậm rãi đi đến trước mặt Hàn Lăng, “Hàn Lăng, bổn vương muốn nhìn thấy nhất là, ngươi có thể đứng trước mặt bổn vương." Rõ ràng là đang đứng trước mặt hắn.

“Tứ ca, nhìn thấy ta, chẳng lẽ không vui sao? Hơn một tháng này, đều là ta chiếu cố Hàn Lăng nha! Bất quá, nha đầu kia thật sự rất lạnh lùng, chậc chậc, tứ ca nếu quản giáo không được, thì đem nàng cho ta dạy dỗ đi. Không đến một năm nữa, nha đầu này nhất định sẽ thay đổi tính tình." Phượng Hạo Dạ vẫn chưa rời đi, đám người đều đã rời đi, trong ngự hoa viên to lớn chỉ còn lại ba người bọn họ.

Nghe vậy, Phượng Hạo Thiên mày kiếm nhíu lại, hắn gọi Hàn Lăng thân mật như vậy. Một tháng này, hai người bọn họ luôn ở cùng nhau, tâm đột nhiên run lên, hắn nhìn về phía Hàn Lăng, như vậy, hơn một tháng này, có phải ở trong lòng nàng, Lục đệ trọng yếu hơn hắn hay không? Nghĩ đến đây, run sợ càng thêm lợi hại. Khuôn mặt không hờn giận nói: “Hàn Lăng là thư đồng của ta, ta sẽ dạy dỗ, sẽ không phiền đến Lục đệ. Lục đệ lặn lội đường xa trở về, cần phải nghỉ ngơi thật tốt, Lục đệ vẫn nên hồi cung nghỉ ngơi đi."

Phượng Hạo Dạ nhướng mi, tươi cười tà tứ không đổi, nhưng trong mắt phượng hẹp dài, có vài đạo quang mang không rõ vụt qua. Gật gật đầu, cười nói: “Đa tạ Tứ ca quan tâm, nghe Tứ ca nói như vậy, thật đúng là cảm thấy có một chút mệt mỏi. Vậy Lục đệ xin phép đi trước." Lúc xoay người rời đi, lại nhìn về phía Hàn Lăng, cười nói: “Đợi bổn vương có thời gian, nhất định sẽ chuẩn bị một một dương yến, chiêu đãi ngươi và Tiểu Ngân."

Hàn Lăng gật gật đầu, “Được." Tiểu Ngân nhất định sẽ rất thích.

Thấy thế, Phượng Hạo Thiên mắt đen u ám xuống, Tiểu Ngân? Là ai? Một tháng bọn họ biến mất này, những chuyện đã xảy ra chỉ sợ so với tưởng tượng của hắn còn nhiều hơn.

Đợi Phượng Hạo Dạ đi xa, Phượng Hạo Thiên tuấn dung có chút phức tạp nói: “Chúng ta trở về đi."

“Ân."

HOÀN QUYỂN 1.
Tác giả : Thư Ca
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại