Lang Phi
Quyển 1 - Chương 38: Buổi săn bắn hoàng gia (8)
“Nga?" Phượng Hạo Thiên bí hiểm cười khẩy, dưới tươi cười cực kỳ tà mị của Phượng Hạo Dạ, hắn giơ đại cung trong tay, tốc độ cực nhanh, làm cho người ta líu lưỡi!
Tên ra khỏi cung, mũi tên vừa từ chỗ tối bay ra bị mũi tên vừa bắn của Phượng Hạo Thiên phân ra làm hai!
Phượng Hạo Dạ tươi cười cứng đờ, nhưng chỉ trong nháy mắt lại khôi phục tươi cười như trước, “Lục đệ vừa định xuất tiễn, không ngờ tốc độ của Tứ ca lại nhanh hơn."
Nghe vậy, thiếu niên thiết huyết lạnh như băng thu hồi tươi cười, con ngươi thâm trầm sâu không thấy đáy nhìn về phía thiếu niên tà mị, “Vào lúc nguy hiểm, Lục đệ có cái tâm này, Tứ ca xin nhận. Nhưng mà……"
Có gió thổi tới, tử y của thiếu niên phất phới theo gió, tươi cười lan rộng bên mội, “Nhưng mà, hôm nay nếu ta chết, ngươi cũng phải chết." Phượng Hạo Hiên mơ ước ngôi vị hoàng đế đã lâu, ngay cả người ám sát hắn trên đường hồi kinh lúc trước, cũng có quan hệ với Phượng Hạo Hiên, mà hôm nay, cơ hội tốt như vậy, Phượng Hạo Hiên sao có thể bỏ qua.
Nhưng mà, Phượng Hạo Hiên, sao lại buông tha cho Phượng Hạo Dạ?
Cười, so với tươi cười tà mị của Phượng Hạo Dạ, càng thêm xinh đẹp.
‘Sưu sưu sưu’ vài tiếng, vô số tên từ các hướng khác nhau bắn đến.
“Hắn cũng dám ám sát bản điện hạ!" Phượng Hạo Dạ mắt phượng hẹp dài nhất thời tràn ngập mũi nhọn, lấy ra trường kiếm bên hông, đánh bay các cung tiễn đang bay tới.
Phượng Hạo Thiên cười khẽ, “Không thể tin được, Lục đệ thế nhưng cũng thông minh một đời hồ đồ nhất thời!" Đại cung trong tay, thoải mái tự nhiên đối kháng với cung tiễn không ngừng được bắn tới.
“Chết tiệt!" Phượng Hạo Dạ giận hô một tiếng. Phượng Hạo Hiên, thật to gan! Lại dám ám sát hắn!
Đột nhiên, không có tên bắn lại đây.
Bốn phía trừ bỏ những con chim bị chấn kinh bay qua, còn có tiếng trống vang vọng bên tai.
Còn lại không có gì cả!
Nguy hiểm vẫn ở bên cạnh như cũ!
Phượng Hạo Thiên và Phượng Hạo Dạ thật cẩn thận nghe động tĩnh bốn phía!
Hai người đều là người đã trải qua sinh tử, gặp phải đủ loại sinh sát. Thấy qua vô số sự thay đổi! Giờ phút này, đối mặt với tử vong, hai người đều rất bình tĩnh.
Nhịp trống điếc tai đột nhiên biến mất!
Chỉ còn lại yên tĩnh!
“Phụ hoàng xảy ra chuyện!" Phượng Hạo Dạ kinh hô!
Nghe vậy, Phượng Hạo Thiên sắc mặt âm trầm, mắt đen u ám, không nói gì, nhưng ánh mắt lợi hại như ưng quan sát bốn phía.
Gió thổi qua bên tai, Phượng Hạo Thiên và Phượng Hạo Dạ không dám khinh thường, hành động này hôm nay, tuyệt đối không phải do Phượng Hạo Hiên làm ra! Hắn căn bản không có lá gan này, dám đối phó phụ hoàng!
Tĩnh, vẫn là tĩnh.
Một lúc lâu cũng không có động tĩnh gì.
Hai người không dám có hành động thiếu suy nghĩ.
Tiếng gió gào thét, lá xào xạc rơi xuống.
Rất nhiều quân mã, đội ngũ chỉnh tề, trong thời gian ngắn ngủi, chỉnh tề xuất hiện trước mặt Phượng Hạo Thiên và Phượng Hạo Dạ!
Chiến mã cao lớn, bình lính trang bị đầy đủ, chừng năm trăm người!
Nam tử đầu lĩnh, mặc khôi giáp màu đen, tay cầm đại đao hàn quang sắc bén.
Gót sắt thanh thanh, bụi đất đầy trời.
Phượng Hạo Thiên và Phượng Hạo Dạ hai mặt nhìn nhau, xem ra sự tình không như bọn họ nghĩ! Quân đội huấn luyện kĩ càng như vậy, trong Phượng quốc, chỉ có Lưu tướng quân có thể huấn luyện ra được!
Hơn nữa đối diện, người đi đầu, là phó tướng của Lưu tướng quân Dương Quốc Phú!
Tạo phản!
Lưu tướng quân tạo phản!
Hết thảy sự tình xảy ra hôm nay có lẽ đã sớm có âm mưu! Cũng không phải Phượng Hạo Hiên muốn đối phó bọn họ! Mà là bọn họn muốn nhân cơ hội này mưu triều soán vị!
“Thuộc hạ tham kiến Tứ điện hạ, Lục điện hạ." Dương Quốc Phúphiết miệng, tươi cười mang theo vài phần khinh miệt, kiêu căng nói với hai thiếu niên đối diện.
“Dương phó tướng lúc này không phải nên ở kinh độ, đóng quân ở hoàng cung sao?" Phượng Hạo Dạ híp mắt phượng, ẩn dấu vô hạn quang mang, dư quang thu hết tình hình bốn phía vào mắt, “Như thế nào một thân quân trang xuất hiên ở đây? Hay là, Dương phó tướng là…….?"
Phượng Hạo Thiên trầm mặc không nói, con ngươi thâm trầm ám liễm.
Dương phó tướng nghe vậy, cười to ba tiếng càn rỡ, “Nếu Lục điện hạ đã đoán được, vậy thuộc hạ cũng sẽ không giấu diếm cái gì. Hôm nay, Tứ điện hạ và Lụ điện hạ đều phải chết!"
“Người hợp mưu với Lưu tướng quân không chỉ có Ngũ đệ! Nói đi, là ai muốn mạng của chúng ta!" Phượng Hạo Thiên vẫn trầm mặc mắt ưng lợi hại, giọng điệu lạnh như hàn băng chất vấn.
Người giật dây chuyện tạo phản này, kế hoạch chu đáo như thế, còn có thể tính kế phụ hoàng, những mưu tính này, Phượng Hạo Hiên lỗ mãng sao có thể nghĩ ra được? Mà Lưu tướng quân tuy rằng thiện chiến, nhưng, tuyệt đối không có tâm kế như vậy!
Tâm niệm chuyển tới đây, con ngươi u ám của Phượng Hạo Thiên lại càng trầm xuống!
Âm mưu động trời bậc này, tiến hành dưới mắt hắn và Lục đệ, bọn họ thế nhưng một chút cũng không phát giác!
Bàn tày ẩn trong tối kia, đến cùng là ai?
Lúc này, hai huynh đệ ngày xưa tàn sát lẫn nhau, lúc đối mặt với kẻ địch chung, chỉ có thể đoàn kết. Phượng Hạo Dạ âm thầm cho Phượng Hạo Thiên một ánh mắt, bọn họ phải kéo dài thời gian!
Chỉ cần ám vệ phát hiện mất hành tung của bọn họ, nhất định sẽ chạy tới đây! Đến lúc đó tình huống nhất định sẽ nghịch chuyển!
Dương Quốc Phú thu hồi tiếng cười càn rỡ, khẽ cười nói: “Xuống địa ngục hỏi Diêm Vương gia đi!" Kinh nghiệm sa trường của hắn, không chỉ có thiện chiến, mà có chơi đùa tâm kế trong tay, nếu không, hắn làm sao có thành tựu hôm nay! Muốn kéo dài thời gian? Vọng tưởng!
Tiếng nói của hắn vừa dứt!
Nhất thời, đội quân huấn luyện nghiêm khắc, cước bộ chỉnh tề hướng hai người Phượng Hạo Thiên đi đến!
Hàn quang chói mắt, nhóm binh lính mặc khôi giáp màu đen, tay cầm trường mâu dàn trận.
“Giết!"
Tiếng giết điếc tai nhất thời vang tận mây xanh!
“Muốn giết chúng ta? Vọng tưởng!" Phượng Hạo Dạ híp mắt phượng, cầm lấy đại cung ở phía sau, nắm chặt trường kiếm sắc bén trong tay. Liếc mắt nhìn lướt qua những người này, cuối cùng dừng trên người Dương Quốc Phú! Nếu không kéo dài thời gian được, như vậy liền toàn lực chém giết! Hắn không tin, hắn sẽ chết ở đây!
Ngay tại lúc sát khí tứ phía, không khí khẩn trương, Phượng Hạo Thiên bỗng nhiên cuồng tiếu, “Ha ha ha……"
Dương Quốc Phú và Phượng Hạo Dạ nhíu mày, hắn điên rồi sao? Thời điểm này, còn có thể cười được!
Phượng Hạo Thiên cười thầm, bọn họ làm sao biết, hắn đánh chủ ý gì! “Người vọng tưởng muốn giết bản điện hạ, hẳn phải chết không thể nghi ngờ!" Tiếng cười đình chỉ, Phượng Hạo Thiên không sợ hãi nhìn về phía nhóm binh lính dàn trận giết địch nhân, một thân khí thế ngạo thị quần hùng như cũ.
Trong mắt Dương Quốc Phú hiện lên một tia khẩn trương, nhíu nhíu mày, gầm lên một tiếng, “Chỉ giỏi đe dọa! Nghe lệnh bản tướng, giết!"
Hiệu lệnh một tiếng!
Bọn binh lính giơ trường mâu, cưỡi chiến mã cao lớn, công kích hai người Phượng Hạo Thiên!
Mặt trời gay gắt, cuồng phong thổi quét, tiếng chém giết nổi lên bốn phía!
Đao quang kiếm ảnh, thiếu niên thiết huyết lãnh tình và thiếu niên tà mị xinh đẹp, không ngại đối địch!
“Giết!"
Hai thiếu niên ở trong đao quang kiếm ảnh, sát khí tung hoành, khuôn mặt lạnh lùng, thong dong đối mặt!
Ra kiếm, thu kiếm. Huyết tinh tung bay. Trên tay, trên kiếm, trên tay áo thấm đẫm huyết tinh.
Dương Quốc Phú kinh ngạc nhìn hai thiếu niên đẫm máu đang chiến đấu hăng say, một đám rồi một đám binh lính ngã xuống, gắt gao nhíu mày! Hướng về phía nhóm binh lính chiến đấu hăng say phía trước, hô lớn: “Lấy mạng chống cự! Tốc chiến tốc thắng!"
Tên ra khỏi cung, mũi tên vừa từ chỗ tối bay ra bị mũi tên vừa bắn của Phượng Hạo Thiên phân ra làm hai!
Phượng Hạo Dạ tươi cười cứng đờ, nhưng chỉ trong nháy mắt lại khôi phục tươi cười như trước, “Lục đệ vừa định xuất tiễn, không ngờ tốc độ của Tứ ca lại nhanh hơn."
Nghe vậy, thiếu niên thiết huyết lạnh như băng thu hồi tươi cười, con ngươi thâm trầm sâu không thấy đáy nhìn về phía thiếu niên tà mị, “Vào lúc nguy hiểm, Lục đệ có cái tâm này, Tứ ca xin nhận. Nhưng mà……"
Có gió thổi tới, tử y của thiếu niên phất phới theo gió, tươi cười lan rộng bên mội, “Nhưng mà, hôm nay nếu ta chết, ngươi cũng phải chết." Phượng Hạo Hiên mơ ước ngôi vị hoàng đế đã lâu, ngay cả người ám sát hắn trên đường hồi kinh lúc trước, cũng có quan hệ với Phượng Hạo Hiên, mà hôm nay, cơ hội tốt như vậy, Phượng Hạo Hiên sao có thể bỏ qua.
Nhưng mà, Phượng Hạo Hiên, sao lại buông tha cho Phượng Hạo Dạ?
Cười, so với tươi cười tà mị của Phượng Hạo Dạ, càng thêm xinh đẹp.
‘Sưu sưu sưu’ vài tiếng, vô số tên từ các hướng khác nhau bắn đến.
“Hắn cũng dám ám sát bản điện hạ!" Phượng Hạo Dạ mắt phượng hẹp dài nhất thời tràn ngập mũi nhọn, lấy ra trường kiếm bên hông, đánh bay các cung tiễn đang bay tới.
Phượng Hạo Thiên cười khẽ, “Không thể tin được, Lục đệ thế nhưng cũng thông minh một đời hồ đồ nhất thời!" Đại cung trong tay, thoải mái tự nhiên đối kháng với cung tiễn không ngừng được bắn tới.
“Chết tiệt!" Phượng Hạo Dạ giận hô một tiếng. Phượng Hạo Hiên, thật to gan! Lại dám ám sát hắn!
Đột nhiên, không có tên bắn lại đây.
Bốn phía trừ bỏ những con chim bị chấn kinh bay qua, còn có tiếng trống vang vọng bên tai.
Còn lại không có gì cả!
Nguy hiểm vẫn ở bên cạnh như cũ!
Phượng Hạo Thiên và Phượng Hạo Dạ thật cẩn thận nghe động tĩnh bốn phía!
Hai người đều là người đã trải qua sinh tử, gặp phải đủ loại sinh sát. Thấy qua vô số sự thay đổi! Giờ phút này, đối mặt với tử vong, hai người đều rất bình tĩnh.
Nhịp trống điếc tai đột nhiên biến mất!
Chỉ còn lại yên tĩnh!
“Phụ hoàng xảy ra chuyện!" Phượng Hạo Dạ kinh hô!
Nghe vậy, Phượng Hạo Thiên sắc mặt âm trầm, mắt đen u ám, không nói gì, nhưng ánh mắt lợi hại như ưng quan sát bốn phía.
Gió thổi qua bên tai, Phượng Hạo Thiên và Phượng Hạo Dạ không dám khinh thường, hành động này hôm nay, tuyệt đối không phải do Phượng Hạo Hiên làm ra! Hắn căn bản không có lá gan này, dám đối phó phụ hoàng!
Tĩnh, vẫn là tĩnh.
Một lúc lâu cũng không có động tĩnh gì.
Hai người không dám có hành động thiếu suy nghĩ.
Tiếng gió gào thét, lá xào xạc rơi xuống.
Rất nhiều quân mã, đội ngũ chỉnh tề, trong thời gian ngắn ngủi, chỉnh tề xuất hiện trước mặt Phượng Hạo Thiên và Phượng Hạo Dạ!
Chiến mã cao lớn, bình lính trang bị đầy đủ, chừng năm trăm người!
Nam tử đầu lĩnh, mặc khôi giáp màu đen, tay cầm đại đao hàn quang sắc bén.
Gót sắt thanh thanh, bụi đất đầy trời.
Phượng Hạo Thiên và Phượng Hạo Dạ hai mặt nhìn nhau, xem ra sự tình không như bọn họ nghĩ! Quân đội huấn luyện kĩ càng như vậy, trong Phượng quốc, chỉ có Lưu tướng quân có thể huấn luyện ra được!
Hơn nữa đối diện, người đi đầu, là phó tướng của Lưu tướng quân Dương Quốc Phú!
Tạo phản!
Lưu tướng quân tạo phản!
Hết thảy sự tình xảy ra hôm nay có lẽ đã sớm có âm mưu! Cũng không phải Phượng Hạo Hiên muốn đối phó bọn họ! Mà là bọn họn muốn nhân cơ hội này mưu triều soán vị!
“Thuộc hạ tham kiến Tứ điện hạ, Lục điện hạ." Dương Quốc Phúphiết miệng, tươi cười mang theo vài phần khinh miệt, kiêu căng nói với hai thiếu niên đối diện.
“Dương phó tướng lúc này không phải nên ở kinh độ, đóng quân ở hoàng cung sao?" Phượng Hạo Dạ híp mắt phượng, ẩn dấu vô hạn quang mang, dư quang thu hết tình hình bốn phía vào mắt, “Như thế nào một thân quân trang xuất hiên ở đây? Hay là, Dương phó tướng là…….?"
Phượng Hạo Thiên trầm mặc không nói, con ngươi thâm trầm ám liễm.
Dương phó tướng nghe vậy, cười to ba tiếng càn rỡ, “Nếu Lục điện hạ đã đoán được, vậy thuộc hạ cũng sẽ không giấu diếm cái gì. Hôm nay, Tứ điện hạ và Lụ điện hạ đều phải chết!"
“Người hợp mưu với Lưu tướng quân không chỉ có Ngũ đệ! Nói đi, là ai muốn mạng của chúng ta!" Phượng Hạo Thiên vẫn trầm mặc mắt ưng lợi hại, giọng điệu lạnh như hàn băng chất vấn.
Người giật dây chuyện tạo phản này, kế hoạch chu đáo như thế, còn có thể tính kế phụ hoàng, những mưu tính này, Phượng Hạo Hiên lỗ mãng sao có thể nghĩ ra được? Mà Lưu tướng quân tuy rằng thiện chiến, nhưng, tuyệt đối không có tâm kế như vậy!
Tâm niệm chuyển tới đây, con ngươi u ám của Phượng Hạo Thiên lại càng trầm xuống!
Âm mưu động trời bậc này, tiến hành dưới mắt hắn và Lục đệ, bọn họ thế nhưng một chút cũng không phát giác!
Bàn tày ẩn trong tối kia, đến cùng là ai?
Lúc này, hai huynh đệ ngày xưa tàn sát lẫn nhau, lúc đối mặt với kẻ địch chung, chỉ có thể đoàn kết. Phượng Hạo Dạ âm thầm cho Phượng Hạo Thiên một ánh mắt, bọn họ phải kéo dài thời gian!
Chỉ cần ám vệ phát hiện mất hành tung của bọn họ, nhất định sẽ chạy tới đây! Đến lúc đó tình huống nhất định sẽ nghịch chuyển!
Dương Quốc Phú thu hồi tiếng cười càn rỡ, khẽ cười nói: “Xuống địa ngục hỏi Diêm Vương gia đi!" Kinh nghiệm sa trường của hắn, không chỉ có thiện chiến, mà có chơi đùa tâm kế trong tay, nếu không, hắn làm sao có thành tựu hôm nay! Muốn kéo dài thời gian? Vọng tưởng!
Tiếng nói của hắn vừa dứt!
Nhất thời, đội quân huấn luyện nghiêm khắc, cước bộ chỉnh tề hướng hai người Phượng Hạo Thiên đi đến!
Hàn quang chói mắt, nhóm binh lính mặc khôi giáp màu đen, tay cầm trường mâu dàn trận.
“Giết!"
Tiếng giết điếc tai nhất thời vang tận mây xanh!
“Muốn giết chúng ta? Vọng tưởng!" Phượng Hạo Dạ híp mắt phượng, cầm lấy đại cung ở phía sau, nắm chặt trường kiếm sắc bén trong tay. Liếc mắt nhìn lướt qua những người này, cuối cùng dừng trên người Dương Quốc Phú! Nếu không kéo dài thời gian được, như vậy liền toàn lực chém giết! Hắn không tin, hắn sẽ chết ở đây!
Ngay tại lúc sát khí tứ phía, không khí khẩn trương, Phượng Hạo Thiên bỗng nhiên cuồng tiếu, “Ha ha ha……"
Dương Quốc Phú và Phượng Hạo Dạ nhíu mày, hắn điên rồi sao? Thời điểm này, còn có thể cười được!
Phượng Hạo Thiên cười thầm, bọn họ làm sao biết, hắn đánh chủ ý gì! “Người vọng tưởng muốn giết bản điện hạ, hẳn phải chết không thể nghi ngờ!" Tiếng cười đình chỉ, Phượng Hạo Thiên không sợ hãi nhìn về phía nhóm binh lính dàn trận giết địch nhân, một thân khí thế ngạo thị quần hùng như cũ.
Trong mắt Dương Quốc Phú hiện lên một tia khẩn trương, nhíu nhíu mày, gầm lên một tiếng, “Chỉ giỏi đe dọa! Nghe lệnh bản tướng, giết!"
Hiệu lệnh một tiếng!
Bọn binh lính giơ trường mâu, cưỡi chiến mã cao lớn, công kích hai người Phượng Hạo Thiên!
Mặt trời gay gắt, cuồng phong thổi quét, tiếng chém giết nổi lên bốn phía!
Đao quang kiếm ảnh, thiếu niên thiết huyết lãnh tình và thiếu niên tà mị xinh đẹp, không ngại đối địch!
“Giết!"
Hai thiếu niên ở trong đao quang kiếm ảnh, sát khí tung hoành, khuôn mặt lạnh lùng, thong dong đối mặt!
Ra kiếm, thu kiếm. Huyết tinh tung bay. Trên tay, trên kiếm, trên tay áo thấm đẫm huyết tinh.
Dương Quốc Phú kinh ngạc nhìn hai thiếu niên đẫm máu đang chiến đấu hăng say, một đám rồi một đám binh lính ngã xuống, gắt gao nhíu mày! Hướng về phía nhóm binh lính chiến đấu hăng say phía trước, hô lớn: “Lấy mạng chống cự! Tốc chiến tốc thắng!"
Tác giả :
Thư Ca