Lang Phi
Quyển 1 - Chương 27: Nguy hiểm trùng trùng (5)
Hàn Lăng bên miệng cười lạnh, sáng lạn như vậy, giống như nhuyễn kiếm hàn quang bốn phía cách nàng rất gần kia, đối với nàng mà nói, căn bản không tồn tại, nàng ngẩng đầu nhìn nam nhân mặt sẹo, “Ngươi muốn chết!" Mặc kệ người hắn muốn giết là ai, đều không quan hệ với nàng, nhưng không được chặn con đường mà nàng muốn đi.
Nam nhân mặt sẹo trừng mắt, tiếng cười càn rỡ lại vang lên, “Ha ha ha…… Tiểu thí hài răng còn không đủ, khẩu khí lại không nhỏ! Mạng ngươi đúng là không tốt, hôm nay lại phải chôn cùng tứ điện hạ!"
“Phải không?" Hàn Lăng nhướng mi, chủy thủ trong tay hơi hơi động, hàn mâu sát khí híp lại, lúc nam nhân mặt sẹo không kịp phản ứng, nàng đã từng bước tiến lên, chuyển đến phía sau hăn.
Phượng Hạo Thiên sử dụng khinh công, trong nháy mắt, diệt hết mọi chướng ngại, bay đến bên cạnh Hàn Lăng.
Hàn Lăng ngẩng đầu nhìn lướt qua Phượng Hạo Thiên, nhíu nhíu mày, môi đỏ khẽ mở, phun ra hai chữ, “Nhiều chuyện!" Giết một nam nhân to lớn, đối với nàng, là một bữa ăn sáng, nàng khi nào cần hỗ trợ?
Thiếu niên vốn mặt đầy băng sương, nghe hai chữ lạnh như băng của nữ hài, khóe miệng rút trừu.
Nam nhân mặt sẹo xoay người, nhuyễn kiếm thuận theo hướng tới hai người.
Thiếu niên vô duyên vô cớ ăn một bụng khí ở nữ hài lập tức huy trường kiếm hướng tới nam nhân mặt sẹo.
Đám người đông nghịt ùa lên, trong đao quang kiếm ảnh của nam nhân mặt sẹo và thiếu niên, tìm được cơ hội liền ra tay với thiếu niên.
Thân ảnh nữ hài chuyển động rất nhanhh, chủy thủ sắc bén một đao mất mạng như cũ!
“Đi tìm chết!" Thiếu niên một thanh trường kiếm, kiếm khí lan tràn, nam nhân mặt sẹo tuy rằng võ công không kém, nhưng thiếu niên võ công tuyệt đỉnh, trong vòng mấy chiêu, đã khiến nam nhân mặt sẹo bại trận. Một kiếm đâm tới, nam nhân mặt sẹo cắn răng tránh thoát, đáng tiếc, cánh tay trái bị thanh kiếm đột nhiên chuyển hướng chặt bỏ!
Nhất thời máu tươi tuôn ra ào ạt! Bắn tung tóe lên mặt thiếu niên và nữ hài.
“A……."
Tiếng kêu thảm thiết, vang dội.
Nữ hài mắt đen sáng ngời, chạy tới nam nhân mặt sẹo đang lăn lộn trên mặt đất, chủy thủy sắc bén trên tay nàng, hóa thân thành dây thừng của tu la địa ngục câu hồn, “Chết đi!" Nữ hài rống to, không một tia do dự đâm chủy thủ lên cổ nam nhân mặt sẹo.
“Không được!" Phượng Hạo Thiên vội vàng đối phó người không ngừng tiến đến, trong nháy mặt thấy Hàn Lăng thế nhưng muốn chặt bỏ đầu nam nhân! Không! Nàng vẫn là một hài tử!
Đáng tiếc, tiếng gió gào thét, mưa to chậm chạp rơi xuống, át đi thanh âm của thiếu niên.
Hàn Lăng cắn răng, chủy thủ hạ xuống, chuẩn xác không sai, động mạch chủ bị cắt đứt! Máu tươi lại một lần nữa phun ra! Toàn bộ bắn tung tóe lên khuôn mặt non nớt của nữ hài!
Nam nhân mặt sẹo hoảng sợ trừng mắt, đến chết hắn cũng không dám tin, chính mình sẽ chết trên tay một hài tử!
Khóe miệng nữ hài chậm rãi gợi lên nụ cười lạnh, khuôn mặt đầy máu, lại thêm nụ cười thị huyết, phát ra một cỗ hơi thở hắc ám tử vong, nồng đậm đến nỗi làm cho người ta không thể hô hấp, làm cho đám người muốn đi đến giết nàng, chùng bước, đáng sợ! Hài tử này thật đáng sợ!
“Hàn Lăng……." Thanh kiếm trong tay thiếu niên buông lỏng, ‘keng’ một tiếng, vũ khí lạnh rơi xuống bụi đất bay lên.
Nàng rốt cuộc đã trải qua cái gì……. Có phải chuyện hắn không thể tưởng tượng được không…… Vì sao nụ cười kia, làm cho người khác mao cốt tủng thiên, nhưng lại làm cho hắn rất đau…….
Nữ hài chậm rãi đứng lên, xoay người nhìn về phía đám người đang ngốc lăng, “Thủ lĩnh các ngươi đã chết, nếu muốn chết thì cứ lên, nếu không muốn chết, cút cho ta!"
Từng trận tiếng sấm, mưa to rơi xuống, có gió thổi tới, thổi bay vạt áo thiếu niên, và tóc đen bên gò má của nữ hài.
Xinh đẹp chói mắt, trong vũng máu, mọi người thấy nam nhân mặt sẹo chết thảm, từng bước lùi về phía sau.
Dung nhan tuấn mĩ của thiếu niên tái nhợt, thân thể không tính là cường tráng, đứng trong mưa to, vươn tay với Hàn Lăng.
Nàng là món đồ chơi đặc biệt, cũng là món đồ chơi làm cho hắn…… khiếp sợ!
“Chúng ta đi." Sau khi chém giết, thanh âm thiếu niên khàn khàn vô cùng, nhưng trấn định như vậy.
Nữ hài thu hồi tươi cười, tầm mắt vẫn dán chặt vào đám địch nhân đang từng bước lui về phía sau.
“Đi mau!" Đám người rời đi, nguy hiểm dần dần biến mất.
Nữ hài chậm rãi nhắm mắt lại, tay nhỏ đẫm máu xoa xoa hai má, mưa rửa sạch khuôn mặt non nớt tươi cười, chỉ còn lại một mảnh lạnh lùng.
Mở mắt ra, nữ hài lạnh lùng nhìn qua cánh tay vươn ra của thiếu niên, nơi đó cũng dính đầy huyết tinh. Cuồng phong thổi bay mùi máu tươi, “Đừng đi theo ta." Thanh âm nữ hài cũng vô cùng khàn khàn.
Hắn có thời gian có thể lãng phí, còn nàng, không có.
Xoay người, nữ hài bước đi trong mưa rền gió dữ.
Phía sau, thiếu niên nhíu chặt mày nhìn bóng dáng nữ hài đang quật cường rời đi, đuôi lông mày nhướng lên, đừng đi theo nàng?
“Chờ ta giải quyết hết thảy, thì sẽ tự mình đến cửa báo ân."
Xen lẫn trong gió lớn, vang lên câu nói cuối cùng của nữ hài trước khi rời đi.
Thiếu niên khóe miệng câu lên một nụ cười bí hiểm, âm thầm hạ quyết định…….
Nữ hài lên ngựa, gian nan tiêu sái vào rừng, nàng phải nắm chặt thời gian.
Trời u ám, bão táp vẫn liên tục……
Ba ngày qua đi.
Thượng Quan phủ.
Trong đại sảnh, các vị tiểu thư Thượng Quan gia, vì chuẩn bị cho Bách Hoa yến nửa tháng sau đều mời thiên hạ đệ nhất nhạc công, họa sĩ, kì sư huấn luyện.
Thượng Quan Chính Hào lần này hạ quyết tâm vô cùng lớn, hắn nhất định phải lợi dụng hết đám nữ nhi này.
Mà các vị tiểu thư này, ai ai cũng đều rất cố gắng. Bách hoa yến lần này, các nàng nếu thể hiện xuất sắc, thân phận tương lai không phải hoàngphi, thì là vươngphi, sườnphi. Mặc kệ là thân phận nào, đều cực kì tôn quý, đồng nghĩa với sau này, các nàng có thể hưởng thụ vinh hoa phú quý.
Ngoại trừ Thượng Quan Quân Dao, và Hàn Lăng, còn lại bốn vị tiểu thư đều học tập trong đại sảnh.
Thượng Quan Chính Hào dùng ngọ thiện xong, liền đến xem xét các nàng học tập có dụng tâm không.
“Lão gia, các vị tiểu thư đều rất thông minh, học tập rất nhanh." Đám người nhạc công thấy Thượng Quan Chính Hào tiến vào, lập tức chào đón, người người mặt đầy ý cười ca ngợi nói.
Thượng Quan Chính Hào hài lòng gật đầu, “Tốt lắm."
“Cha, ngài ngồi một chút, các nữ nhi sẽ vì ngài đàn một bản." Thượng Quan Nhã Lâm tươi cười tiến lên nói.
Đám người Thượng Quan Minh Tiệp đều tiến lên, sau khi chào, liền đều trở về chỗ đàn của mình.
Thượng Quan Chính Hào gật đầu, “Được."
Tiếng đàn vang lên, du dương êm tai.
“Lão gia! Lão gia! Lục tiểu thư đã trở lại! Lục Tiểu thư đã trở lại!" Quản gia Lâm Vĩ cuống quít tiến vào đại sảnh, hướng Thượng Quan Chính Hào hô to.
Thượng Quan Chính Hào mạnh mẽ từ chỗ ngồi đứng lên, “Nga? Nhanh như vậy?" Lộ trình bảy ngày, nàng gấp trở về sao?
Nghe vậy, Thượng Quan Minh Tiệp tay run lên, mắt lóe tia sáng, Hàn Lăng thật sự đã trở lại!
“Đúng vậy, Lục Tiểu thư lúc này đang ở……." Lâm Vĩ còn chưa trả lời hoàn toàn.
Một thân hắc y, tóc có chút hỗn loạn, quanh thân phát ra hơi thở âm hàn hòa với mùi máu tươi đi vào đại sảnh, một đôi mắt sắc bén nhìn về phía Thượng Quan Chính Hào, “Thả Chỉ Hâm."
“Không tệ, trở về rất nhanh." Thượng Quan Chính Hào nhướng nhướng mi, khóe miệng kéo lên một nụ cười gian trá, cười nói.
Nam nhân mặt sẹo trừng mắt, tiếng cười càn rỡ lại vang lên, “Ha ha ha…… Tiểu thí hài răng còn không đủ, khẩu khí lại không nhỏ! Mạng ngươi đúng là không tốt, hôm nay lại phải chôn cùng tứ điện hạ!"
“Phải không?" Hàn Lăng nhướng mi, chủy thủ trong tay hơi hơi động, hàn mâu sát khí híp lại, lúc nam nhân mặt sẹo không kịp phản ứng, nàng đã từng bước tiến lên, chuyển đến phía sau hăn.
Phượng Hạo Thiên sử dụng khinh công, trong nháy mắt, diệt hết mọi chướng ngại, bay đến bên cạnh Hàn Lăng.
Hàn Lăng ngẩng đầu nhìn lướt qua Phượng Hạo Thiên, nhíu nhíu mày, môi đỏ khẽ mở, phun ra hai chữ, “Nhiều chuyện!" Giết một nam nhân to lớn, đối với nàng, là một bữa ăn sáng, nàng khi nào cần hỗ trợ?
Thiếu niên vốn mặt đầy băng sương, nghe hai chữ lạnh như băng của nữ hài, khóe miệng rút trừu.
Nam nhân mặt sẹo xoay người, nhuyễn kiếm thuận theo hướng tới hai người.
Thiếu niên vô duyên vô cớ ăn một bụng khí ở nữ hài lập tức huy trường kiếm hướng tới nam nhân mặt sẹo.
Đám người đông nghịt ùa lên, trong đao quang kiếm ảnh của nam nhân mặt sẹo và thiếu niên, tìm được cơ hội liền ra tay với thiếu niên.
Thân ảnh nữ hài chuyển động rất nhanhh, chủy thủ sắc bén một đao mất mạng như cũ!
“Đi tìm chết!" Thiếu niên một thanh trường kiếm, kiếm khí lan tràn, nam nhân mặt sẹo tuy rằng võ công không kém, nhưng thiếu niên võ công tuyệt đỉnh, trong vòng mấy chiêu, đã khiến nam nhân mặt sẹo bại trận. Một kiếm đâm tới, nam nhân mặt sẹo cắn răng tránh thoát, đáng tiếc, cánh tay trái bị thanh kiếm đột nhiên chuyển hướng chặt bỏ!
Nhất thời máu tươi tuôn ra ào ạt! Bắn tung tóe lên mặt thiếu niên và nữ hài.
“A……."
Tiếng kêu thảm thiết, vang dội.
Nữ hài mắt đen sáng ngời, chạy tới nam nhân mặt sẹo đang lăn lộn trên mặt đất, chủy thủy sắc bén trên tay nàng, hóa thân thành dây thừng của tu la địa ngục câu hồn, “Chết đi!" Nữ hài rống to, không một tia do dự đâm chủy thủ lên cổ nam nhân mặt sẹo.
“Không được!" Phượng Hạo Thiên vội vàng đối phó người không ngừng tiến đến, trong nháy mặt thấy Hàn Lăng thế nhưng muốn chặt bỏ đầu nam nhân! Không! Nàng vẫn là một hài tử!
Đáng tiếc, tiếng gió gào thét, mưa to chậm chạp rơi xuống, át đi thanh âm của thiếu niên.
Hàn Lăng cắn răng, chủy thủ hạ xuống, chuẩn xác không sai, động mạch chủ bị cắt đứt! Máu tươi lại một lần nữa phun ra! Toàn bộ bắn tung tóe lên khuôn mặt non nớt của nữ hài!
Nam nhân mặt sẹo hoảng sợ trừng mắt, đến chết hắn cũng không dám tin, chính mình sẽ chết trên tay một hài tử!
Khóe miệng nữ hài chậm rãi gợi lên nụ cười lạnh, khuôn mặt đầy máu, lại thêm nụ cười thị huyết, phát ra một cỗ hơi thở hắc ám tử vong, nồng đậm đến nỗi làm cho người ta không thể hô hấp, làm cho đám người muốn đi đến giết nàng, chùng bước, đáng sợ! Hài tử này thật đáng sợ!
“Hàn Lăng……." Thanh kiếm trong tay thiếu niên buông lỏng, ‘keng’ một tiếng, vũ khí lạnh rơi xuống bụi đất bay lên.
Nàng rốt cuộc đã trải qua cái gì……. Có phải chuyện hắn không thể tưởng tượng được không…… Vì sao nụ cười kia, làm cho người khác mao cốt tủng thiên, nhưng lại làm cho hắn rất đau…….
Nữ hài chậm rãi đứng lên, xoay người nhìn về phía đám người đang ngốc lăng, “Thủ lĩnh các ngươi đã chết, nếu muốn chết thì cứ lên, nếu không muốn chết, cút cho ta!"
Từng trận tiếng sấm, mưa to rơi xuống, có gió thổi tới, thổi bay vạt áo thiếu niên, và tóc đen bên gò má của nữ hài.
Xinh đẹp chói mắt, trong vũng máu, mọi người thấy nam nhân mặt sẹo chết thảm, từng bước lùi về phía sau.
Dung nhan tuấn mĩ của thiếu niên tái nhợt, thân thể không tính là cường tráng, đứng trong mưa to, vươn tay với Hàn Lăng.
Nàng là món đồ chơi đặc biệt, cũng là món đồ chơi làm cho hắn…… khiếp sợ!
“Chúng ta đi." Sau khi chém giết, thanh âm thiếu niên khàn khàn vô cùng, nhưng trấn định như vậy.
Nữ hài thu hồi tươi cười, tầm mắt vẫn dán chặt vào đám địch nhân đang từng bước lui về phía sau.
“Đi mau!" Đám người rời đi, nguy hiểm dần dần biến mất.
Nữ hài chậm rãi nhắm mắt lại, tay nhỏ đẫm máu xoa xoa hai má, mưa rửa sạch khuôn mặt non nớt tươi cười, chỉ còn lại một mảnh lạnh lùng.
Mở mắt ra, nữ hài lạnh lùng nhìn qua cánh tay vươn ra của thiếu niên, nơi đó cũng dính đầy huyết tinh. Cuồng phong thổi bay mùi máu tươi, “Đừng đi theo ta." Thanh âm nữ hài cũng vô cùng khàn khàn.
Hắn có thời gian có thể lãng phí, còn nàng, không có.
Xoay người, nữ hài bước đi trong mưa rền gió dữ.
Phía sau, thiếu niên nhíu chặt mày nhìn bóng dáng nữ hài đang quật cường rời đi, đuôi lông mày nhướng lên, đừng đi theo nàng?
“Chờ ta giải quyết hết thảy, thì sẽ tự mình đến cửa báo ân."
Xen lẫn trong gió lớn, vang lên câu nói cuối cùng của nữ hài trước khi rời đi.
Thiếu niên khóe miệng câu lên một nụ cười bí hiểm, âm thầm hạ quyết định…….
Nữ hài lên ngựa, gian nan tiêu sái vào rừng, nàng phải nắm chặt thời gian.
Trời u ám, bão táp vẫn liên tục……
Ba ngày qua đi.
Thượng Quan phủ.
Trong đại sảnh, các vị tiểu thư Thượng Quan gia, vì chuẩn bị cho Bách Hoa yến nửa tháng sau đều mời thiên hạ đệ nhất nhạc công, họa sĩ, kì sư huấn luyện.
Thượng Quan Chính Hào lần này hạ quyết tâm vô cùng lớn, hắn nhất định phải lợi dụng hết đám nữ nhi này.
Mà các vị tiểu thư này, ai ai cũng đều rất cố gắng. Bách hoa yến lần này, các nàng nếu thể hiện xuất sắc, thân phận tương lai không phải hoàngphi, thì là vươngphi, sườnphi. Mặc kệ là thân phận nào, đều cực kì tôn quý, đồng nghĩa với sau này, các nàng có thể hưởng thụ vinh hoa phú quý.
Ngoại trừ Thượng Quan Quân Dao, và Hàn Lăng, còn lại bốn vị tiểu thư đều học tập trong đại sảnh.
Thượng Quan Chính Hào dùng ngọ thiện xong, liền đến xem xét các nàng học tập có dụng tâm không.
“Lão gia, các vị tiểu thư đều rất thông minh, học tập rất nhanh." Đám người nhạc công thấy Thượng Quan Chính Hào tiến vào, lập tức chào đón, người người mặt đầy ý cười ca ngợi nói.
Thượng Quan Chính Hào hài lòng gật đầu, “Tốt lắm."
“Cha, ngài ngồi một chút, các nữ nhi sẽ vì ngài đàn một bản." Thượng Quan Nhã Lâm tươi cười tiến lên nói.
Đám người Thượng Quan Minh Tiệp đều tiến lên, sau khi chào, liền đều trở về chỗ đàn của mình.
Thượng Quan Chính Hào gật đầu, “Được."
Tiếng đàn vang lên, du dương êm tai.
“Lão gia! Lão gia! Lục tiểu thư đã trở lại! Lục Tiểu thư đã trở lại!" Quản gia Lâm Vĩ cuống quít tiến vào đại sảnh, hướng Thượng Quan Chính Hào hô to.
Thượng Quan Chính Hào mạnh mẽ từ chỗ ngồi đứng lên, “Nga? Nhanh như vậy?" Lộ trình bảy ngày, nàng gấp trở về sao?
Nghe vậy, Thượng Quan Minh Tiệp tay run lên, mắt lóe tia sáng, Hàn Lăng thật sự đã trở lại!
“Đúng vậy, Lục Tiểu thư lúc này đang ở……." Lâm Vĩ còn chưa trả lời hoàn toàn.
Một thân hắc y, tóc có chút hỗn loạn, quanh thân phát ra hơi thở âm hàn hòa với mùi máu tươi đi vào đại sảnh, một đôi mắt sắc bén nhìn về phía Thượng Quan Chính Hào, “Thả Chỉ Hâm."
“Không tệ, trở về rất nhanh." Thượng Quan Chính Hào nhướng nhướng mi, khóe miệng kéo lên một nụ cười gian trá, cười nói.
Tác giả :
Thư Ca