Lăng Nhiễm Trọng Sinh

Chương 45

Có Thiệu Khải Long làm bạn, một đêm này Trữ Nhiễm ngủ tốt lắm, ôm ấp của hắn thực ấm áp, cảm giác rất an toàn, nằm ở trong lòng hắn cả giấc mộng cũng đều rất đẹp. Thiệu Khải Long cứ như vậy gắt gao theo dõi gương mặt hắn, suốt một đêm đều không có ngủ. Sắc trời dần sáng, Trữ Nhiễm bị cảm giác lành lạnh trên ngón tay đánh thức, hắn chậm rãi mở mắt ra, thấy Thiệu Khải Long đang hướng ngón tay hắn đeo vào một chiếc nhẫn bạch kim.

Trữ Nhiễm tâm lý vừa động, đáy mắt dần dần nóng lên: “Long ~~?"

Thiệu Khải Long vì hắn mang xong chiếc nhẫn, kéo ngón tay nhỏ bé kia, đặt ở bên môi hôn một chút: “Tiểu Nhiễm, ta yêu ngươi!"

Thiệu Khải Long mỗi ngày đều đối hắn nói những lời này, Trữ Nhiễm cũng không cảm thấy phiền chán, ngược lại nếu một ngày không nghe được, sẽ cảm thấy như thiếu đi cái gì đó, không thoải mái. Mà Trữ Nhiễm chỉ nói yêu hắn có một lần, hơn nữa cũng chỉ có một chữ. Một chữ kia làm cho Thiệu Khải Long luôn nhớ kỹ trong lòng, vĩnh viễn sẽ không quên, đôi khi yêu không cần phải nói nhiều, một lần liền đủ để hưởng dụng cả đời.

Trữ Nhiễm đem nhẫn đưa tới trước mắt nhìn nhìn, đó là một chiếc nhẫn vô cùng đơn giản không có bất luận trang trí nào, ngay cả hoa văn cũng đều không có. Thiệu Khải Long tìm kiếm suốt ba cửa hàng trang sức, mới tìm được một cái vừa lòng, chỉ đơn giản là nhẫn này thoạt nhìn rất giản dị cùng sạch sẽ, tựa như Trữ Nhiễm giống nhau. Từ loại biểu tình ngọt ngào này, Thiệu Khải Long biết Trữ Nhiễm thực thích. Kỳ thật chỉ cần là Thiệu Khải Long đưa cái gì đó, mặc kệ là cái gì Trữ Nhiễm cũng đều thích.

Hai người trong lúc này không cần phải nói nhiều lời, đều đã minh bạch tâm ý đối phương. Trữ Nhiễm đem khuôn mặt nhỏ nhắn giấu ở dưới cánh tay hắn, lộ ra một tia tươi cười chua xót, nếu nam nhân này chỉ thuộc về một mình ta thì thật tốt? Có phải ta rất tham sao? Kiếp trước chỉ cần có thể ăn cơm no đã rất thỏa mãn, vì sao hiện tại chính mình lại biến thành tham lam như vậy? Loại cảm giác ưu thương này trong tâm càng ngày càng nặng. Chúng ta đã không có khả năng giống như trước đây, minh trương mục đảm ở cùng một chỗ, bất luận thế nào, có thể công khai đứng bên cạnh hắn chỉ có thể là thê tử của hắn, mà không thể là ta.

Ánh mặt trời dần dần từ cửa số chiếu đến trên mặt đất, lưu lại vài tia ấm áp. Thiệu Khải Long nhìn xem thời gian, tuy rằng thực không muốn cùng hắn tách ra, nhưng là không đi không được. Trữ Nhiễm cắn cắn môi đem đầu từ trên thân thể hắn dời đi, đặt ở trên gối đầu. Thiệu Khải Long xuống giường đưa lưng về phía Trữ Nhiễm, mặc lại quần áo. Trên giường Trữ Nhiễm thủy chung mê luyến nhìn bóng dáng nam nhân kia, càng xem càng vì hắn mà mê muội.

“Bảo bối."

Thiệu Khải Long cách một tấm chăn, trên cánh mông trắng nõn cong cong vỗ mấy cái: “Ngươi nghỉ ngơi nhiều nhiều một chút."

Trữ Nhiễm nhẹ nhàng gật gật đầu: “Ân."

Thiệu Khải Long lưu luyến không rời, ở miệng hắn lại hôn một cái, cẩn thận mỗi bước đi ra khỏi phòng. Nhìn cánh cửa từng chút khép lại, Trữ Nhiễm có một loại xúc động rất muốn lập tức đem hắn kéo trở về. Cuối cùng vẫn là nhắm hai mắt lại, cảm giác thống khổ chậm rãi nảy lên trong lòng. Hắn phải đi về bồi người khác, chỉ nghĩ đến đây, Trữ Nhiễm liền không thể đè nén loại thống khổ.

Một đoạn thời gian sau, Thiệu Khải Long tuy rằng mỗi ngày đều gọi điện thoại cho Trữ Nhiễm, nhưng vẫn không đến gặp hắn, công tác bề bộn nhiều việc, trong nhà cũng bề bộn nhiều việc. Trữ Nhiễm rất muốn nhìn thấy nam nhân kia, có vài thứ xúc động muốn trực tiếp đi tìm hắn, nhưng là cuối cùng vẫn là ngăn chặn cảm giác này.

Suốt qua một tháng, thật sự chịu được không được tưởng niệm, Trữ Nhiễm đánh xe đi công ty Thiệu Khải Long, hắn bảo xe taxi đứng ở ven đường, nhìn tòa nhà lớn đối diện suy nghĩ hồi lâu, đúng lúc này Thiệu Khải Long đẩy cửa đi ra, Trữ Nhiễm cười vừa định mở cửa xe lại thấy phía sau cũng đi ra một nữ nhân.

Tô Nhã bụng càng lúc càng lớn, cho dù mặc quần áo rộng thùng thình vẫn rất rõ ràng có thể thấy được, Thiệu Khải Long ôm thắt lưng thê tử cẩn thận giúp đỡ nàng đi bước một xuống bậc thang, hai người trong lúc đó thoạt nhìn thế nhưng rất là ân ái, hình ảnh ấm áp như vậy lọt vào trong mắt người nào đó lại là khó chịu cùng đau khổ. Thiệu Khải Long đem thê tử đưa vào bên trong xe, theo sau cũng ngồi xuống, Trữ Nhiễm cắn môi áp chế cánh mũi cay cay.

“Sư phó, phiền toái ngươi đi theo chiếc xe kia."

“Hảo."

Xe taxi không nhanh không chậm đi theo phía sau xe hơi, mãi cho đến trước của trung tâm mua sắm, Trữ Nhiễm thanh toán tiền xe liền theo đuôi thân ảnh hai người kia vào trung tâm. Thiệu Khải Long cùng thê tử đi đến lầu ba chuyên bán vật dụng cho trẻ em. Trữ Nhiễm rốt cục hiểu được vì sao Thiệu Khải Long không bao giờ đi mua sắm, hôm nay lại đến nơi này.

Trữ Nhiễm trốn ở góc phòng nhìn Thiệu Khải Long cầm lấy từng chiếc tã lót hồng nhạt đưa đến trước mắt nhìn xem, trên mặt lộ ra tươi cười chưa bao giờ có, trong ánh mắt kia tràn ngập tình thương của người cha. Giờ khắc này, Trữ Nhiễm đột nhiên cảm thấy chính mình thật dư thừa. Hài tử kia sau khi sinh ra, bọn họ một nhà ba người nhất định thực hạnh phúc đi? Ta đây, sẽ thành cái gì?

Trữ Nhiễm cảm thấy tâm tính thiện lương của chính mình đau đớn. Hắn từng nghĩ đến hắn có thể thử chấp nhận tình huống này, thử chấp nhận cùng người khác chia sẽ cùng một nam nhân, nhưng là kết quả là vì sao chính mình càng ngày càng không thể thừa nhận?

“Lão công, ngươi muốn cấp hài tử tên gì?" Tô Nhã đang cầm một đôi giày nhỏ, trông có vẻ rất đẹp.

Thiệu Khải Long buông tã lót hồng nhạt, thản nhiên nở một chút nụ cười: “Thiến Tự hoặc Diệu Chân." (hai cái tên này ta đoán đại đấy nhé, chứ ta pó tay không dịch nổi)

“Kia nếu là nam hài tử?"

Trữ Nhiễm không nghĩ phá hư loại không khí này, chậm rãi xoay người rời đi, phía sau lại nhẹ nhàng truyền tới một câu: “Nếu là nam hài tử…… Thiệu Mạnh Nhiễm!" Mấy chữ kia làm cho Trữ Nhiễm ở phía xa đông cứng, nước mắt ngừng cũng không ngừng được chảy xuống.

Ngày đó buổi tối, Bình Hải về nhà liền thấy Trữ Nhiễm ôm một cái gối đầu, ngồi ở trên ban công, ánh mắt u buồn mê mang nhìn ánh trăng, thân ảnh nhỏ gầy thoạt nhìn cô đơn cùng bất lực như thế. Trữ Nhiễm biến thành càng ngày càng trầm mặc, tâm sự gì cũng không chịu nói ra, luôn một mình im lặng ngồi ở kia, không biết suy nghĩ cái gì. Ngẫu nhiên vài lần Thiệu Khải Long tới dẫn hắn ra ngoài, Trữ Nhiễm luôn trông rất mạnh mẽ, tươi cười bồi hắn qua đêm, kỳ thật chỉ có Trữ Nhiễm tự mình mới biết, trái tim kia đã bị tra tấn đến yếu ớt không chịu nổi.

“Tiểu Nhiễm, nàng sắp sinh."

Sau khi hoan ái, Trữ Nhiễm tựa vào trong lòng hắn, khẽ nhếch hai mắt: “Ngươi sắp làm cha."

“Ân, ta sắp làm cha." Thiệu Khải Long khẽ hôn trán hắn: “Trong khoảng thời gian này ta khả năng sẽ bề bộn nhiều việc, có lẽ không thể tới cùng ngươi."

Trữ Nhiễm nhẹ nhàng thở dài một hơi: “Không quan hệ, ngươi lo công việc đi."

“Tiểu Nhiễm, thực xin lỗi, chờ ta lo xong mọi việc lập tức đến tìm ngươi."

Trữ Nhiễm đem mặt lui vào trong lòng hắn: “Ân, ta chờ ngươi."

Có đôi khi, Thiệu Khải Long thật sự hy vọng nam hài này mắng chửi chính mình một trận, như vậy ít nhất tâm lý chính mình còn có thể thoải mái một chút, nhưng là vì cái gì luôn cả một câu thầm oán trong lời nói cũng không có, thời điểm mỗi lần đi gặp hắn luôn phát hiện đôi mắt hắn hồng hồng, nhưng là trên mặt vẫn như trước lộ vẻ tươi cười thản nhiên, đây là cái mà hai Trữ Nhiễm khác nhau lớn nhất, nam hài trước kia luôn đem toàn bộ tâm sự biểu hiện trên mặt, hắn luôn cùng chính mình la hét, cùng chính mình nháo, thậm chí đập phá này nọ. Nhưng hiện tại Trữ Nhiễm lại luôn quá mức áp chế cảm xúc chính mình. Hắn đem tất cả thống khổ đều để cho chính mình gánh vác, cứ như thế sợ rằng hắn sẽ nghẹn đến không chịu nổi.

Thân thể Trữ Nhiễm càng ngày càng gầy yếu, Thiệu Khải Long ôm hắn đều có thể rõ ràng đụng đến xương cốt, ôm vào trong ngực cũng có cảm giác nhẹ đi thật nhiều, ngẫu nhiên Thiệu Khải Long vụng trộm liên lạc một chút với Bình Hải, hỏi sinh hoạt gần đây của Trữ Nhiễm, Bình Hải luôn nói Trữ Nhiễm ăn cơm ngủ đều thực bình thường, nhưng chỉ có càng ngày càng gầy. Đối với điều này, Thiệu Khải Long rất là lo lắng. Hắn từng cấp tài khoản Trữ Nhiễm rất nhiều tiền, nhưng là Trữ Nhiễm lại xài rất ít, suốt nửa năm thậm chí một kiện quần áo mới cũng không mua.

Di động vang vài tiếng, Thiệu Khải Long nhìn xem màn hình biểu hiện dãy số nhà: “Uy?"

“Tiên sinh, không tốt, đã xảy ra chuyện." Lão quản gia thanh âm nghe thập phần bối rối.

Thiệu Khải Long lập tức ngồi dậy: “Xảy ra chuyện gì?"

“Là phu nhân, phu nhân mất tích."

Thiệu Khải Long sắc mặt trầm xuống vội vàng xuống giường: “Ta lập tức trở về." Điện thoại vừa buông, ngay lập tức mặc vào quần áo.

“Long ~~ làm sao vậy?"

Thiệu Khải Long mặc xong bộ quần áo, vội vàng hôn hắn một chút: “Thực xin lỗi, trong nhà có chuyện, ta phải trở về một chuyến."

Trữ Nhiễm gật gật đầu: “Không quan hệ, ngươi đi đi."

“Ngoan, ta yêu ngươi."

(*thở dài *, tiểu Nhiễm sắp chịu ngược tiếp rồi các nàng ạ:)), Thiệu Khải Long à Thiệu Khải Long, ngươi sẽ phải trả giá đắt)

Thiệu Khải Long một bên nhấn số điện thoại, một bên ra cửa, thấy hắn sắc mặt trầm trọng khẳng định là chuyện, hy vọng sẽ không phải là chuyện lớn. Trữ Nhiễm hướng trên người kéo kéo chăn, mỏi mệt nhắm lại hai mắt, chung quanh hơi thở nam nhân kia tựa hồ vẫn còn lưu lại.

Thời điểm Thiệu Khải Long về nhà, quản gia, người hầu, đều đã rất cấp bách, toàn bộ bảo vệ đều ra ngoài tìm kiếm Tô Nhã mất tích, nhưng vẫn không có tin tức truyền về. Chạng vạng, Tô Nhã đi bệnh viện làm kiểm tra tiền sản, lúc ấy còn có hai bảo vệ đi cùng, thời điểm chuẩn bị ra bệnh viện, Tô Nhã đi toilet, kết quả người liền biến mất vô tung vô ảnh. Bọn bảo vệ thiếu chút nữa đem toàn bộ bệnh viện lục tung lên, theo dõi tất cả các camera, kết quả vẫn là không thu hoạch được gì.

Còn có hơn mười ngày là đến thời điểm dự tính sẽ sinh, lúc này Tô Nhã nếu có cái gì ngoài ý muốn sẽ là một xác hai mạng, Thiệu gia tất cả mọi người là vạn phần khẩn trương, Thiệu Khải Long lái xe đi bệnh viện tự mình xem xét theo dõi, tuy rằng bọn bảo vệ vẫn chưa nhìn ra cái gì không ổn, nhưng Thiệu Khải Long vẫn là ở trong đó phát hiện manh mối, trong đoạn video, có một nữ hộ công đẩy chiếc xe bằng vải làm cho hắn sinh ra hoài nghi, thực hiển nhiên là người đã bị bắt cóc.

Rất nhanh suy đoán của Thiệu Khải Long được chứng thật, di động hiện lên một dãy số chưa từng gặp qua: “Uy?"

“Thiệu tiên sinh, đã lâu không thấy."

Nghe được thanh âm kia, Thiệu Khải Long tâm lý căng thẳng, như thế nào sẽ không nghĩ đến là hắn: “Có phải hay không do ngươi làm?"

“Thiệu tiên sinh vẫn là khôn khéo như vậy, không sai, lệnh phu nhân xác thực chỗ của ta."

“Ngươi rốt cuộc có mục đích gì, nói thẳng đi. Bao nhiêu tiền ta đều có thể cho ngươi."

“Tiền đương nhiên muốn, bất quá còn có một cái điều kiện."

Thiệu Khải Long tâm lý căng thẳng, dự cảm một điềm xấu: “Điều kiện gì."

“Lấy Trữ Nhiễm đến đổi!"

Thiệu Khải Long hung tợn nghiến chặt răng: “Ngươi nằm mơ!"

“Là Trữ Nhiễm trọng yếu, hay là vợ con ngươi trọng yếu? Chính ngươi suy xét một chút đi." Điện thoại bên kia cười lạnh một tiếng: “Bất quá nói đi cũng phải nói lại, Thiệu tiên sinh thật đúng là hảo phúc khí, tình nhân xinh đẹp như vậy, thê tử cũng xinh đẹp như thế, mấu chốt là hai người vậy nhưng đều khăng khăng một mực đi theo ngươi, thật sự là khiến người khác ghen tỵ."

“Ta khuyên ngươi một câu, tốt nhất mau nhanh đem người thả ra, nếu không……"

Đang đang hai tiếng vang lên, điện thoại bên kia truyền đến thanh âm tựa hồ là tiếng thủy tinh: “Thiệu tiên sinh, ta chuẩn bị một lọ rất lớn, bên trong chứa đầy phoóc môn, ta nghĩ…… Ngươi nhất định không hy vọng ta dùng tới nó."

Điện thoại rất nhanh đã bị cắt đứt, Thiệu Khải Long một phen ném đi bàn trà bên cạnh, hành động phẫn nộ khiến người chung quanh đều bị dọa không nhẹ, bọn bảo vệ lần đầu tiên thấy Thiệu Khải Long phát hỏa lớn như vậy.
Tác giả : Kỳ Lân Ngọc
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại