Lăng Nhiễm Trọng Sinh

Chương 20

Gần đây Bình Hải phát hiện có một đoạn thời gian Trữ Nhiễm luôn bề bộn nhiều việc, mỗi ngày đều phải đến sau nửa đêm mới về nhà, mà mỗi lần trở về, sắc mặt luôn âm trầm trực tiếp vọt vào phòng tắm, ít nhất hai canh giờ cũng không đi ra. Bình Hải biết Trữ Nhiễm có rất nhiều bí mật, ngẫu nhiên khi hắn thay Trữ Nhiễm giặt quần áo sẽ phát hiện những vết máu kỳ quái, mà Bình Hải cũng không muốn can thiệp riêng tư của hắn, luôn yên lặng đem quần áo tẩy trừ sạch sẽ, ủi chỉnh tề sau đó cất lại vào tủ quần áo.

Mà tất cả quần áo này, ngày hôm sau đều bị trữ Nhiễm trực tiếp ném vào thùng rác, Bình Hải nghĩ đến hắn chán ghét mình chạm vào quần áo của hắn, nhưng hắn lại kỳ quái phát hiện, cũng có những bộ quần áo sau khi bản thân giặt sạch, Trữ Nhiễm chưa bao giờ vứt bỏ, mỗi lần mặc ở trên người đều nói lời cảm tạ cùng tán thưởng mùi hương trên đó. Trữ Nhiễm hành vi dường như càng ngày càng kỳ quái.

Kênh truyền hình địa phương hôm nay truyền đến một đoạn tin tức [ngày trước cảnh sát ở bờ sông phát hiện một nam thi thể, thủ pháp giết người cực kỳ tàn nhẫn, đầu thi thể bị cắt đứt, ngón tay toàn bộ cũng bị chặt đứt…… Trước mắt án này vẫn đang tiếp tục điều tra hung thủ. ]

Bình Hải xem đến thập phần tập trung, Trữ Nhiễm tắm rửa xong đi ra, trực tiếp lấy điều khiển từ xa thay đổi kênh.

“Tin tức đó có cái gì dễ nhìn?"

Bình Hải đối với lời hắn nói cho tới bây giờ cũng sẽ không phản đối, quay đầu lại thản nhiên nở một chút nụ cười: “Là không có gì hay để xem."

Trữ Nhiễm ngồi ở bên cạnh hắn lau khô tóc: “Chỉ là chết người mà thôi."

“Gần đây thường xuyên xuất hiện những án mưu sát như vậy, rất tàn nhẫn."

Trữ Nhiễm dừng động tác trên tay: “Tàn nhẫn sao? Nếu so với những kẻ buôn người trước đây thì thế nào?"

Bình Hải khẽ cắn môi: “Những người đó so với kẻ giết người còn tàn nhẫn hơn nhiều, chẳng những không có lương tâm hơn nữa căn bản là không còn nhân tính. Kẻ giết người tại thời điểm giết một người đều cần lý do, mà bọn họ căn bản không cần bất luận lý do nào."

Đương nhiên có, lý do duy nhất của bọn họ chính là tiền tài, vì tiền có thể đem hài tử người khác bán đi, có thể hủy diệt một cái lại một cái gia đình đầy đủ hạnh phúc, thậm chí có thể cướp đi một cái lại một cái sinh mệnh còn nhỏ, những người này, chết cũng không đủ! Kế tiếp, nên đến phiên ai?

Trữ Nhiễm ngồi ở bên giường lấy ra bản bút ký kia, nhấp một ngụm nước lọc, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào hai cái danh tự.

“Tiểu Hải, ta muốn rời đi hai ngày."

Đang xem TV, Bình Hải vội vàng quay đầu lại: “Vẫn không cần ta cùng ngươi đi?"

“Không cần, ta chỉ đi đến nhà người thân hai ngày mà thôi."

“Hảo."

Trữ Nhiễm thu lại bản bút ký, xoa cánh tay thản nhiên nói: “Tiểu Hải, ngươi ở nhà hảo hảo chiếu cố chính mình, muốn ăn cái gì phải đi mua, ta hai ngày sau sẽ trở lại."

Bình Hải tắt TV nằm đến bên cạnh hắn: “Không cần lo lắng, ta sẽ hảo chiếu cố chính mình, vậy ngươi xuất môn phải cẩn thận một chút."

“Ân."

Đã dưỡng một thời gian dài như vậy, Bình Hải vẫn cứ gầy như thế, Trữ Nhiễm biết hắn không thích tiêu tiền, ngay cả hoa quả cũng không dám mua nhiều. Trữ Nhiễm nhìn chằm chằm thân thể Bình Hải suốt nửa ngày, cổ áo hình chữ V lộ ra một vết sẹo, theo xương quai xanh kéo dài đi xuống. Mỗi lần nhìn thấy vết sẹo này, Trữ Nhiễm đều cảm thấy hảo chói mắt.

“Tiểu Hải, ngươi cởi áo ra đi."

“A? Làm gì chứ?" Bình Hải mặt thoáng một chút liền đỏ. Tuy rằng ngượng ngùng, nhưng là hắn vẫn là ngồi dậy, cúi đầu một chút cởi áo của mình. trên làn da đã dưỡng trắng hơn một chút so với trước đây, vết sẹo này thoạt nhìn lại càng rõ ràng, tả một cái hữu một cái, tất cả đều là vết thương.

Trữ Nhiễm vuốt ve trên vết sẹo một chút, đau lòng hỏi: “Nơi này, còn đau không?"

Toàn thân khẩn trương, Bình Hải yết hầu khàn khàn nhỏ giọng trả lời hắn: “Không, không đau."

Ta sẽ báo thù cho ngươi, Trữ Nhiễm âm thầm cắn chặt răng, chậm rãi vì hắn đem quần áo mặc lại: “Không còn sớm, ngủ đi."

“Nga, ngươi, ngươi trước tiên ngủ đi, ta đi vào toilet một chút." Bình Hải bối rối mặc quần áo vọt lẹ vào toilet.

Trữ Nhiễm trong đầu óc đều là hành động ngày mai, căn bản không có chú ý tới phản ứng của Bình Hải, nằm ở trên gối đầu, nhắm lại hai mắt mỏi mệt. Thời điểm Bình Hải đi trở về phòng ngủ, Trữ Nhiễm đã ngủ say, trên mặt tựa hồ mang theo một loại vẻ mặt thống khổ, lông mày gắt gao nhíu chặt cùng một chỗ.

Bình Hải theo dõi gương mặt hắn nửa ngày không thể dời tầm mắt, nhịn không được dùng ngón tay có chút thô ráp vuốt lên nếp gấp xung quanh lông mày. Vì cái gì ngươi lại lộ ra loại vẻ mặt này, chẳng lẽ là đang nằm ác mộng sao? Vì cái gì ngươi cấp cho chính mình nhiều tâm sự như vậy? Vì cái gì ngươi chuyện gì cũng không chịu nói với ta? Vì cái gì ngươi muốn nhận hết thống khổ vào mình?

Hành trình lần này đối với Trữ Nhiễm mà nói có ý nghĩa khác, hắn muốn đem vết thương trên người tiểu Hải toàn bộ trả lại cho bọn họ. Hắn muốn đi tìm về hài cốt tiểu Đồng, cũng tự tay giải quyết sinh mệnh hai kẻ kia, hắn muốn dùng máu tươi của những người đó tế vong mạng của tiểu Đồng.

Lần này Trữ Nhiễm không chuẩn bị cho bọn họ chết thống khoái, như vậy rất tiện nghi bọn họ. Ẩn vào sân sau, Trữ Nhiễm ở trong giếng nước trong nhà của lão Cổ lén lút hạ mê dược, hơn nữa đã thuận lợi hôn mê lão Cổ cùng Lan Tử. Trữ Nhiễm đem hai người hôn mê trói ở trên cây phía sau viện, chính mình từng liên tục bị treo trên cái cây kia suốt mấy tháng.

Mãi cho đến mặt trời đã lên cao, hai người kia mới mơ mơ màng màng thức tỉnh, kinh ngạc phát hiện chính mình đã bị người khác trói chặt cứng, một nam hài tuấn mỹ vẻ mặt đầy sát khí ngồi ở trên ghế bên cạnh. Cầm trong tay một đoản đao sáng như tuyết, lưỡi dao kia phản xạ ánh mặt trời làm ánh mắt sinh đau.

“Ngươi là ai?"

Trữ Nhiễm âm lãnh nở một nụ cười: “Ta thay những oan hồn đến đòi nợ."

Lão Cổ tính tình táo bạo há mồm mắng to: “Chó chết, một thằng nhãi con cũng dám ở địa bàn lão tử ta giương oai, mau đem chúng ta thả ra, bằng không ta lột da của ngươi!"

Trữ Nhiễm phẫn nộ mạnh mẽ bước lại đây, một đao đâm vào bả vai lão Cổ: “A!!!"

Gương mặt xấu xí hai mắt trợn lên, trên cổ gân xanh toàn bộ nổi hằn lên, từng đợt mồ hôi lạnh tuôn ra ngừng cũng ngừng không được, lão Cổ không nghĩ tới nam hài này thế nhưng thật sự dám hạ thủ, đau kêu không ngừng.

Lan Tử bị dọa ngốc kinh hoảng hỏi: “Ngươi, ngươi rốt cuộc là ai?"

Trữ Nhiễm nháy mắt rút ra chủy thủ, máu tươi phun tung toé nhiễm đỏ một mảnh đất vàng, Trữ Nhiễm ở trên người lão Cổ lau đi vết máu trên đao, lập tức dùng đỉnh nhọn của đao đặt lên cổ họng hắn:

“Chín năm trước kia, có một tiểu nam hài bị ngươi tự tay đánh chết, thi thể hắn ở đâu?"

Lão Cổ thở hổn hển mấy ngụm lãnh khí, trong đầu lặp lại nhớ tới những sự việc chín năm trước, đều qua lâu như vậy, hắn như thế nào có thể nhớ rõ sự việc này: “Ta, ta không biết ngươi đang nói cái gì?"

Trữ Nhiễm lại ở bờ vai của hắn hung hăng đâm một đao: “Ngươi rốt cuộc nói hay không?"

Lan Tử thất kinh vội vàng reo lên: “Rốt cuộc nam hài gì, chúng ta thật sự không biết."

Trữ Nhiễm lạnh lùng phiêu nàng liếc mắt một cái: “Nam hài kia chỉ có sáu tuổi, tên gọi tiểu Đồng, thời điểm bị các ngươi buộc luyện công té bị thương ở chân, sau lại bị các ngươi tươi sống đánh chết. Chuyện lớn như vậy các ngươi thế nhưng lại quên? Vẫn là nói hài tử chết trên tay các ngươi nhiều lắm, các ngươi nghĩ không ra?"

Lan Tử ở trong đầu rất nhanh nhớ lại, rất nhanh đã nghĩ đến tiểu nam hài kia, Trữ Nhiễm trong lời nói xác thực nói đúng, hài tử chết ở trên tay bọn họ không chỉ có một tiểu Đồng. Nguyên lai người nọ là tìm tới báo thù. Làm chuyện thiếu đạo đức sớm muộn gì cũng gặp báo ứng, Lan Tử cúi đầu không dám nói chuyện. Trữ Nhiễm theo biểu tình trên mặt nàng nhìn ra nàng nhất định đã nhớ tới, chủy thủ trực tiếp đặt lên cổ họng của nàng: “Nói, thi thể hắn rốt cuộc ở đâu?"

Lan Tử lắp bắp nói: “Chúng ta, chúng ta đem hắn ném đến, ném đến phía sau núi."

Lời này làm cho Trữ Nhiễm nhất thời nổi trận lôi đình, tiểu Đồng thế nhưng thi thể cũng không được chôn cất tử tế: “Các ngươi một lũ súc sinh!"

Trữ Nhiễm phẫn nộ, một bên lấy roi hung hăng quất lên cơ thể hai người, một bên chửi mắng không ngừng. Hai người kia bị đánh luôn miệng cầu xin tha thứ, cũng không biết roi kia quất lên người lại đau như vậy. Trữ Nhiễm roi trừu đặc biệt âm ngoan, hơn nữa chuyên hướng đến gương mặt hai người mà đánh, rất nhanh mặt hai người kia đã bị đánh đến hủy dung. Có lẽ chính Trữ Nhiễm cũng không biết, vẻ mặt của hắn lúc này rốt cuộc có bao nhiêu đáng sợ.

Trữ Nhiễm đánh mệt mỏi, liền theo giếng nước múc lên một ít, đồng thời đổ thật nhiều muối vào. Đem bát nước muối kia hắt lên trên miệng vết thương, tư vị thật có thể khiến người sống đau đến chết. Tiếng kêu thê thảm vang vọng khắp toàn bộ sân, nghe thấy thập phần khủng bố.

Trữ Nhiễm cười càng ngày càng quỷ dị, đem roi đặt trên miệng giếng, ngồi ở một bên nghỉ ngơi, đợi nghỉ ngơi đủ lại lấy roi hướng hai người tiếp tục dụng hình. Suốt một buổi sáng đem hai người kia tra tấn đến sống không bằng chết, nhưng Trữ Nhiễm tựa hồ vẫn chưa giải được hận, thở hổn hển hung hăng huy động roi trong tay.

Đã bị lửa giận thiêu đốt lý trí, Trữ Nhiễm hoàn toàn không có phát giác phía sau có người tới, trong giây lát sau gáy đau đớn, chậm rãi ngã xuống, lâm vào ở một mảnh bóng tối.
Tác giả : Kỳ Lân Ngọc
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại