Lãng Nguyệt Tiếu Trường Không
Chương 70: Đệ thất thập thoại giấu diếm, thật tình và ẩn tình
Nguyên lão gia tử than thở một trận, trong lòng cũng thoải mái hơn chút, ngồi lấy hơi.
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu luôn không chen lời, vừa bưng chén trà thong thả thưởng thức vừa nghe lão đầu càu nhàu, thấy cuối cùng cũng mắng chửi xong, Bạch Ngọc Đường hỏi, “Ta nói lão gia tử, chuyện Mạc Cơ bị Mạc Nhất Tiếu giết ngươi cũng biết?"
“Ai…" Lão đầu gật đầu, “Đừng nói nữa, hai ngày trước mới nhận được tin tức, sau khi biết được ta cũng chưa từng có giấc ngủ ngon nữa."
“Chuyện này ngài cảm thấy thế nào?" Triển Chiêu hỏi, “Có cái gì không ổn sao?"
Lão đầu lắc lắc đầu, bảo “Sẽ không đâu."
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, không hiểu nhìn lão đầu, “Cái gì sẽ không?"
“Ai nha, Nhất Tiếu không phải loại người như vậy đâu." Lão đầu bảo “Đứa nhỏ này là đứa bé ngoan, không phải kẻ sẽ làm ra loại chuyện như vậy, hắn rất hiếu thảo, ngươi nói Mạc Cơ làm thịt hắn ta còn tin tưởng, hắn làm thịt Mạc Cơ, đánh chết ta cũng không tin nổi."
“Nói thế nghĩa là sao?" Triển Chiêu không hiểu hỏi, “Mạc Cơ không phải rất thương Mạc Nhất Tiếu à, làm sao đem hắn làm thịt?"
“Lão Mạc Cơ ngoan cố đó, có lúc đầu óc đóng đinh ở một chỗ, gỡ không ra." Lão đầu khoát khoát tay, thở dài, bảo “Làm hài tử của hắn cũng khó, không tiền đồ thì bị đánh, có tiền đồ quá cũng bị đánh."
Bạch Ngọc Đường sờ sờ cằm, bảo “Nói như vậy, võ công Mạc Nhất Tiếu quả thực là cao hơn Mạc Nhất Đao và Mạc Nhất Bắc rất nhiều, con người xem ra cũng khá hơn một bậc."
“Tất nhiên, ba đứa bé không phải cùng đẳng cấp, Nhất Tiếu so với Nhất Đao và Nhất Bắc, cách nhau như trời và đất vậy." Lão đầu nghiêm túc bảo.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, thầm nói — lão đầu này thật không phúc hậu, đều là hậu bối, sao lại nói người ta như vậy?
Lão đầu cười gượng vài tiếng, bảo “Hắc hắc, để hai vị hiền chất chê cười, nhưng lời ta nói là sự thật, cho nên ta cảm thấy trong đó có kỳ quặc, vốn dĩ, lần này ta định toát hợp Viện Viện nhà ta cùng Nhất Tiếu… Ân, thuận tiện đem cái chìa khóa nóng bỏng tay này trả lại cho lão quỷ Mạc Cơ kia, nhưng nào ngờ lại… xảy ra chuyện quái quỷ như vậy, việc gọi ngươi đến vẫn là do lão quỷ Mạc Cơ kia xuất chủ ý cho ta đó."
“Cái gì?" Triển Chiêu khẽ giật mình, nhìn lão đầu, “Nói như vậy, là Mạc Cơ bảo ngài tìm ta?"
“Ân." Nguyên lão gia tử gật đầu.
Triển Chiêu suy nghĩ một chút, lại hỏi, “Vậy không mời Ngọc Đường, chắc không phải cũng do hắn xuất chủ ý đi?"
“Đúng vậy." Lão đầu khẽ gật, “Ta vốn định mời tất cả quần hùng trẻ tuổi võ lâm đến, Tứ đương gia và Nhị đương gia Hãm Không Đảo không phải vẫn chưa thành thân sao? Nhưng lão quỷ Mạc Cơ nhắc nhở ta nói, Miêu Thử bất lưỡng lập, ta nghĩ nghĩ vậy cũng đúng a, thôi đừng lộng xảo thành chuyết, cho nên đành thôi vậy."
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường theo bản năng, cảm thấy rất kỳ quái.
Triển Chiêu thuận tiện xem thường liếc Bạch Ngọc Đường một cái — đều tại ngươi chạy khắp thế giới kêu la cái gì Miêu Thử bất lưỡng lập.
Bạch Ngọc Đường khóe miệng giật giật — vậy mà ngươi cũng tin?! Lão đầu tử đang nói vớ vẩn đó, đẩy hết qua người đã chết.
Lúc này, chỉ thấy một hạ nhân chạy vào, đối lão đầu rỉ tai mấy câu, lão đầu nghe được liền cười to, bảo “Ha ha, hảo hảo, ngươi để nàng đến đây đi."
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, chỉ thấy lão đầu vui vẻ nói với hai người, “Nha đầu nhà ta đến rồi, cũng không biết kẻ nào nhanh miệng nói với nàng hai vị hiền chất đã đến, nàng nói ngưỡng mộ đại danh hai vị đã lâu, muốn gặp một lần."
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường thầm nói lão đầu ngươi giỏi nha, đồng ý gọi nàng đến trước rồi mới hỏi ý bọn ta, thế này còn từ chối được sao… Hơn nữa, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường vô lực, đại cô nương người ta cũng không sợ bị người thấy, hai người bọn họ sợ cái gì, chỉ đành phải nhẫn nhịn mà gật đầu.
Không bao lâu, liền nghe tiếng bước chân vang, màn cửa vén lên, chỉ thấy một nha đầu mặc bộ trang phục màu đỏ dạng ngắn đi đến, thân hình không cao, rất nhỏ nhắn, xem ra là thường xuyên luyện công, vóc người không gầy yếu như nha đầu bình thường, cảm giác hơi mập. Đi vào trong nhà, nàng thỉnh an lão gia tử trước, kêu một tiếng phụ thân.
Lão gia tử mỉm cười gật đầu, giới thiệu người cho nàng, bảo “Đến đây, Viện Viện à, giới thiệu cho ngươi một chút, vị này là Triển đại ca của ngươi, nhận ra không? Hai ngươi từng gặp mặt nhau hồi còn bé. Triển hiền chất à, đây là nữ nhi ta Nguyên Viện."
Nha đầu kia ngẩng đầu nhìn Triển Chiêu, lễ phép hành lễ, gọi “Triển đại ca."
Triển Chiêu lúc này cũng đứng lên cùng nha đầu chào hỏi, dù sao vẫn là người từng gặp khi còn bé, tựa hồ có chút ấn tượng, chỉ là không sâu, nghĩ đến từng gặp cũng hẳn là chuyện trước sáu tuổi rồi, bởi vì sau sáu tuổi hắn đã bị vị sư phụ dở hơi của mình bắt cóc đi luyện công, bất quá nhìn tuổi nha đầu này, lúc hắn sáu tuổi vậy nàng đoán chừng cũng mới hai ba tuổi đi, cũng cười nói, “Nguyên cô nương."
Bạch Ngọc Đường đứng bên cạnh, quan sát cô nương kia, cảm thấy Đường Di hơi ác miệng, ban đầu hắn còn tưởng rằng nha đầu này xấu cỡ nào chứ, không phải là người hơi thấp, mặt hơi tròn thôi sao, mặc dù không tính là rất xinh đẹp bất quá mập mạp lại rất có chút phúc khí, rất hợp với tên nàng — Viện Viện [tròn trịa]. Nghĩ tới nghĩ lui Bạch Ngọc Đường cũng đã hơi muốn bật cười, bất quá vẫn chịu đựng, cười ra tiếng sẽ không tốt.
Triển Chiêu nhìn cô nương kia, thầm nói Đường Di nói không sai chút nào a, nha đầu này đem so với chuột Bạch, quả thật kém quá xa.
“Nào nào." Nguyên lão gia tử kéo kéo nha đầu nhà mình, chỉ Bạch Ngọc Đường, bảo “Vị này là Bạch Ngũ Gia Bạch Ngọc Đường."
Nguyên viện ngẩng đầu nhìn Bạch Ngọc Đường một cái, cũng thi lễ, gọi “Bạch Ngũ Gia."
Bạch Ngọc Đường trong lòng sáng tỏ, oh… Nha đầu này vừa mắt con mèo kia rồi sao, tại sao gọi hắn Triển đại ca, gọi ta là Bạch Ngũ Gia? Bất quá vậy cũng tốt, như không hơn con mèo kia hai lứa, nên cũng mỉm cười, “Nguyên cô nương."
Triển Chiêu ở một bên lặng lẽ nhìn, nghĩ thầm con chuột này đối xử với nha đầu luôn tốt hơn nam tử, hôm nay, người đi lên nếu như là một tiểu tử hắn nhất định chỉ giật giật khóe miệng, làm gì mà thân thiết được như vậy?
Lão đầu chú ý tới hai người đều còn mang theo túi hành lý, liền nói, “Ai nha, đều do ta sơ suất, nhị vị hiền chất cứ ở lại đây trước đi, có được không? Cái sân phía sau bên cạnh sân của ta, phòng ốc mới đắp hồi đầu năm, vẫn chưa có ai ở… Ta bảo hạ nhân dẫn hai người đi, sau đó lát nữa ra ăn cơm, ngày mai bảo nha đầu mang bọn ngươi đi xem thử thắng cảnh Lư Sơn… Ha ha ha."
Lão đầu vui vẻ cười muốn sái quai hàm, Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu thầm nói, lão đầu này thật đúng là xem hai người bọn họ là hộ vệ sao, liền an bài ngay trong sân sau của mình.
Hai người cũng không nói gì thêm, đi theo hạ nhân rời đi.
Chờ hai người ra khỏi ngôi nhà, lão đầu hỏi nha đầu, “Như thế nào? Thích người nào?"
Nha đầu có chút xấu hổ nhìn cha mình, nhỏ giọng lầm bầm, “Đều không thích."
“Gì?" Lão đầu bị dọa nhảy dựng, bước lên hỏi, “Ai nha, nha đầu nhà ta mắt cao hơn đầu rồi, hai vị nhân trung long phượng thế này mà ngươi đều không vừa ý, vậy sau này ngươi làm sao lập gia đình hả?"
Nguyên Viện siết chặt vạt áo, nhỏ giọng nói, “Có cái gì để chọn, hai người kia đều đẹp hơn ta, ta mới không thèm nam nhân đẹp hơn mình."
“Phốc…" Lão gia tử vui vẻ, bảo “Nha đầu ngốc sao, nam nhân và nữ nhân thì làm sao mà so sánh?"
“Tại sao không chứ?" Nguyên Viện liếc cha mình một cái, “Ngươi biết chắc bọn họ không có ý trung nhân sao? Ta thấy hai người bọn họ dường như đều đã có ý trung nhân rồi."
“Nga?" Nguyên lão gia tử sờ sờ chòm râu, “Cái này dường như trước giờ chưa nghe nói qua nha."
“Bất quá ta nghe nói hai người bọn họ võ công cao, người cũng đủ khôn khéo." Nguyên Viện có chút lo lắng hỏi cha nàng, “Cha à, chủ ý này của cha có thể chạy thông sao? Ngươi lợi dụng hai người bọn họ, nếu như bị biết, thử miêu này không phải dễ mạo phạm như vậy đâu."
Nguyên lão gia tử thở dài, bảo “Ta cũng không ngờ Bạch Ngọc Đường lại đi cùng… Vốn định nếu như chỉ có một mình Triển Chiêu, tính tình hắn rộng lượng, hơn nữa còn là người trong quan phủ, ta và cha hắn cũng có giao tình, chuyện nếu như thật bị phát hiện, cùng lắm thì ta cúi đầu bồi lỗi với phụ tử bọn họ… Cho nên ta mới chỉ mời một mình hắn. Nhưng Bạch Ngọc Đường thì lại cực kỳ khó đối phó, lỡ đâu chọc giận một mình hắn, tương đương với chọc giận cả Hãm Không Đảo… Hơn nữa nói ra thì ta và hắn cũng không có giao tình gì, ai, chỉ hy vọng giao tình của hắn và Triển Chiêu sâu chút, đến lúc đó, ta tiện cầu tình với Triển Chiêu.
“Vậy ngài đừng để cho Bạch Ngọc Đường lưu lại không phải được rồi sao?" Nguyên viện bảo “Có một mình Triển Chiêu cũng chưa đủ à?"
“Ân… Bạch Ngọc Đường lưu lại cũng có chỗ tốt." Nguyên lão gia tử bảo “Một là phần thắng càng lớn, thứ hai… Triển Chiêu mặc dù lợi hại, nhưng hắn dù sao cũng sử dụng kiếm, đối phó Minh Linh… Kỳ thực vũ khí tốt nhất chính là thanh Long Lân Thối Nhẫn của Bạch Ngọc Đường … Ân, lần này ông trời già mang hắn đến cho ta, cũng nói không chừng là ý trời muốn ta thoát nạn a."
Nguyên Viện bĩu môi, bảo “Tóm lại tự mình cẩn thận đi… bày ra nhiều trò như vậy, nương sắp lo lắng chết rồi."
“Ai, ta nói nha đầu." Lão gia tử dùng cánh tay chọt chọt khuê nữ nhà hắn, “Ngươi cũng đừng nhàn rỗi, nghĩ biện pháp tiếp cận nhiều chút, nói không chừng thật câu được cho cha một người làm con rể, vậy cha nhận ngươi làm nương."
“Ai nha." Nguyên Viện giậm chân, “Ngươi đã bao nhiêu tuổi rồi, còn mãi không nghiêm chỉnh không sợ người ta chê cười." Nói xong, nha đầu bực bội bỏ đi. Lão gia tử sờ sờ cằm, “Nha đầu này kỳ thực chỗ nào cũng rất tốt, chính là hơi mập, nếu như gầy đi chút sẽ càng đẹp hơn… Bằng không bỏ đói nàng mấy bữa đi? Nghĩ tới nghĩ lui… thôi vậy, không nỡ."
…
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đi theo hạ nhân đến bên cạnh sân sau, chỉ thấy bên trong sân chỉ có một gian phòng, Bạch Ngọc Đường bật cười, nghĩ thầm lão gia tử này chắc không phải đến tập tính hai người bọn họ cũng biết đi? Thích ở một gian.
Tiểu nhị lúng túng nói, “Hai vị gia, lão gia nhà ta tưởng là Triển đại nhân đến một mình, cho nên chỉ có mỗi gian phòng này, bất quá phòng rất rộng rãi, Ngũ gia nếu như không ngần ngại, chúng ta lại chuyển chiếc giường mới đến, hoặc là ở sân phía tây cũng được, nơi đó cũng có một gian phòng giống hệt thế này.
Bạch Ngọc Đường khoát tay chặn lại, bảo “Chuyển cái giường đến là được, phía tây cách nhà chính khá xa, không tiện.
“Ai, được rồi." Bọn tiểu nhị vội vã chạy đi chuyển giường, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường vào nhà ngồi xuống, Triển Chiêu hỏi hắn, “Này, ngươi thấy thế nào?"
“Cái gì thấy thế nào?" Bạch Ngọc Đường cười hỏi.
“Lời của Nguyên lão gia tử đó, nói thật hay dối?"
Bạch Ngọc Đường cười cười, bảo “Ân, nửa thật nửa dối."
“Nói như thế nào?" Triển Chiêu hỏi.
“Lão đầu này có mấy lời nhất định chưa nói." Bạch Ngọc Đường cười khan một tiếng, bảo “Đặc biệt là chỗ mời ngươi không mời ta… Ta nhìn ra được, hắn là thấy ngươi dễ bắt nạt."
Triển Chiêu sờ sờ cằm, bảo “Ngươi nói, chuyện này có liên quan gì đến chuyện thuyền ma không?"
Bạch Ngọc Đường khẽ cau mày, “Thuyền ma?"
“Thuyền ma cũng là đột nhiên đến." Triển Chiêu bảo “Vụ án này cũng là đột nhiên phát sinh, lời đồn cũng gần như cùng thời điểm đó nổi lên."
“Ân." Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Đoán cũng vô dụng, đợi một lát chúng ta đi huyện nha hỏi thăm thử, nhìn xem có cái gì kỳ quái, thuận tiện giúp ấn chương lão đầu tìm tin tức đồ đệ ngoan của hắn."
Đang nói chuyện thì có người đến thông báo, nói phía trước bày tiệc rượu, lão gia tử thỉnh hai vị đi ra ngoài thượng tọa.
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu gật đầu một cái, Bạch Ngọc Đường cầm lấy đao đi ra ngoài, Triển Chiêu kéo hắn, bảo “Ai, buổi tối hai ta còn có việc, một lát nữa ngươi đừng có gây sự đó."
Bạch Ngọc Đường bất mãn liếc Triển Chiêu một cái, chỉ chỉ bản thân, bảo “Mèo, ta tên Bạch Ngọc Đường, lại không phải tên Bạch Nhạ Sự [gây sự], ngươi cứ quan tâm vớ vẩn." Nói xong, đi ra ngoài, Triển Chiêu bất đắc dĩ đuổi theo.
Bất quá, có một điều Triển Chiêu sơ sót, muốn cho Bạch Ngọc Đường đừng gây chuyện, vậy đầu tiên cần làm sự việc đừng chọc phải Bạch Ngọc Đường, thích gây chuyện và dễ bị gây chuyện là có đạo lý giống nhau.
Một quãng thời gian rất dài sau đó, Triển Chiêu đều kiên định cho rằng — Bạch Ngọc Đường đúng là không phải tên Nhạ Sự, bởi vì hắn là cha của Nhạ Sự!
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu luôn không chen lời, vừa bưng chén trà thong thả thưởng thức vừa nghe lão đầu càu nhàu, thấy cuối cùng cũng mắng chửi xong, Bạch Ngọc Đường hỏi, “Ta nói lão gia tử, chuyện Mạc Cơ bị Mạc Nhất Tiếu giết ngươi cũng biết?"
“Ai…" Lão đầu gật đầu, “Đừng nói nữa, hai ngày trước mới nhận được tin tức, sau khi biết được ta cũng chưa từng có giấc ngủ ngon nữa."
“Chuyện này ngài cảm thấy thế nào?" Triển Chiêu hỏi, “Có cái gì không ổn sao?"
Lão đầu lắc lắc đầu, bảo “Sẽ không đâu."
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, không hiểu nhìn lão đầu, “Cái gì sẽ không?"
“Ai nha, Nhất Tiếu không phải loại người như vậy đâu." Lão đầu bảo “Đứa nhỏ này là đứa bé ngoan, không phải kẻ sẽ làm ra loại chuyện như vậy, hắn rất hiếu thảo, ngươi nói Mạc Cơ làm thịt hắn ta còn tin tưởng, hắn làm thịt Mạc Cơ, đánh chết ta cũng không tin nổi."
“Nói thế nghĩa là sao?" Triển Chiêu không hiểu hỏi, “Mạc Cơ không phải rất thương Mạc Nhất Tiếu à, làm sao đem hắn làm thịt?"
“Lão Mạc Cơ ngoan cố đó, có lúc đầu óc đóng đinh ở một chỗ, gỡ không ra." Lão đầu khoát khoát tay, thở dài, bảo “Làm hài tử của hắn cũng khó, không tiền đồ thì bị đánh, có tiền đồ quá cũng bị đánh."
Bạch Ngọc Đường sờ sờ cằm, bảo “Nói như vậy, võ công Mạc Nhất Tiếu quả thực là cao hơn Mạc Nhất Đao và Mạc Nhất Bắc rất nhiều, con người xem ra cũng khá hơn một bậc."
“Tất nhiên, ba đứa bé không phải cùng đẳng cấp, Nhất Tiếu so với Nhất Đao và Nhất Bắc, cách nhau như trời và đất vậy." Lão đầu nghiêm túc bảo.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, thầm nói — lão đầu này thật không phúc hậu, đều là hậu bối, sao lại nói người ta như vậy?
Lão đầu cười gượng vài tiếng, bảo “Hắc hắc, để hai vị hiền chất chê cười, nhưng lời ta nói là sự thật, cho nên ta cảm thấy trong đó có kỳ quặc, vốn dĩ, lần này ta định toát hợp Viện Viện nhà ta cùng Nhất Tiếu… Ân, thuận tiện đem cái chìa khóa nóng bỏng tay này trả lại cho lão quỷ Mạc Cơ kia, nhưng nào ngờ lại… xảy ra chuyện quái quỷ như vậy, việc gọi ngươi đến vẫn là do lão quỷ Mạc Cơ kia xuất chủ ý cho ta đó."
“Cái gì?" Triển Chiêu khẽ giật mình, nhìn lão đầu, “Nói như vậy, là Mạc Cơ bảo ngài tìm ta?"
“Ân." Nguyên lão gia tử gật đầu.
Triển Chiêu suy nghĩ một chút, lại hỏi, “Vậy không mời Ngọc Đường, chắc không phải cũng do hắn xuất chủ ý đi?"
“Đúng vậy." Lão đầu khẽ gật, “Ta vốn định mời tất cả quần hùng trẻ tuổi võ lâm đến, Tứ đương gia và Nhị đương gia Hãm Không Đảo không phải vẫn chưa thành thân sao? Nhưng lão quỷ Mạc Cơ nhắc nhở ta nói, Miêu Thử bất lưỡng lập, ta nghĩ nghĩ vậy cũng đúng a, thôi đừng lộng xảo thành chuyết, cho nên đành thôi vậy."
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường theo bản năng, cảm thấy rất kỳ quái.
Triển Chiêu thuận tiện xem thường liếc Bạch Ngọc Đường một cái — đều tại ngươi chạy khắp thế giới kêu la cái gì Miêu Thử bất lưỡng lập.
Bạch Ngọc Đường khóe miệng giật giật — vậy mà ngươi cũng tin?! Lão đầu tử đang nói vớ vẩn đó, đẩy hết qua người đã chết.
Lúc này, chỉ thấy một hạ nhân chạy vào, đối lão đầu rỉ tai mấy câu, lão đầu nghe được liền cười to, bảo “Ha ha, hảo hảo, ngươi để nàng đến đây đi."
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, chỉ thấy lão đầu vui vẻ nói với hai người, “Nha đầu nhà ta đến rồi, cũng không biết kẻ nào nhanh miệng nói với nàng hai vị hiền chất đã đến, nàng nói ngưỡng mộ đại danh hai vị đã lâu, muốn gặp một lần."
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường thầm nói lão đầu ngươi giỏi nha, đồng ý gọi nàng đến trước rồi mới hỏi ý bọn ta, thế này còn từ chối được sao… Hơn nữa, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường vô lực, đại cô nương người ta cũng không sợ bị người thấy, hai người bọn họ sợ cái gì, chỉ đành phải nhẫn nhịn mà gật đầu.
Không bao lâu, liền nghe tiếng bước chân vang, màn cửa vén lên, chỉ thấy một nha đầu mặc bộ trang phục màu đỏ dạng ngắn đi đến, thân hình không cao, rất nhỏ nhắn, xem ra là thường xuyên luyện công, vóc người không gầy yếu như nha đầu bình thường, cảm giác hơi mập. Đi vào trong nhà, nàng thỉnh an lão gia tử trước, kêu một tiếng phụ thân.
Lão gia tử mỉm cười gật đầu, giới thiệu người cho nàng, bảo “Đến đây, Viện Viện à, giới thiệu cho ngươi một chút, vị này là Triển đại ca của ngươi, nhận ra không? Hai ngươi từng gặp mặt nhau hồi còn bé. Triển hiền chất à, đây là nữ nhi ta Nguyên Viện."
Nha đầu kia ngẩng đầu nhìn Triển Chiêu, lễ phép hành lễ, gọi “Triển đại ca."
Triển Chiêu lúc này cũng đứng lên cùng nha đầu chào hỏi, dù sao vẫn là người từng gặp khi còn bé, tựa hồ có chút ấn tượng, chỉ là không sâu, nghĩ đến từng gặp cũng hẳn là chuyện trước sáu tuổi rồi, bởi vì sau sáu tuổi hắn đã bị vị sư phụ dở hơi của mình bắt cóc đi luyện công, bất quá nhìn tuổi nha đầu này, lúc hắn sáu tuổi vậy nàng đoán chừng cũng mới hai ba tuổi đi, cũng cười nói, “Nguyên cô nương."
Bạch Ngọc Đường đứng bên cạnh, quan sát cô nương kia, cảm thấy Đường Di hơi ác miệng, ban đầu hắn còn tưởng rằng nha đầu này xấu cỡ nào chứ, không phải là người hơi thấp, mặt hơi tròn thôi sao, mặc dù không tính là rất xinh đẹp bất quá mập mạp lại rất có chút phúc khí, rất hợp với tên nàng — Viện Viện [tròn trịa]. Nghĩ tới nghĩ lui Bạch Ngọc Đường cũng đã hơi muốn bật cười, bất quá vẫn chịu đựng, cười ra tiếng sẽ không tốt.
Triển Chiêu nhìn cô nương kia, thầm nói Đường Di nói không sai chút nào a, nha đầu này đem so với chuột Bạch, quả thật kém quá xa.
“Nào nào." Nguyên lão gia tử kéo kéo nha đầu nhà mình, chỉ Bạch Ngọc Đường, bảo “Vị này là Bạch Ngũ Gia Bạch Ngọc Đường."
Nguyên viện ngẩng đầu nhìn Bạch Ngọc Đường một cái, cũng thi lễ, gọi “Bạch Ngũ Gia."
Bạch Ngọc Đường trong lòng sáng tỏ, oh… Nha đầu này vừa mắt con mèo kia rồi sao, tại sao gọi hắn Triển đại ca, gọi ta là Bạch Ngũ Gia? Bất quá vậy cũng tốt, như không hơn con mèo kia hai lứa, nên cũng mỉm cười, “Nguyên cô nương."
Triển Chiêu ở một bên lặng lẽ nhìn, nghĩ thầm con chuột này đối xử với nha đầu luôn tốt hơn nam tử, hôm nay, người đi lên nếu như là một tiểu tử hắn nhất định chỉ giật giật khóe miệng, làm gì mà thân thiết được như vậy?
Lão đầu chú ý tới hai người đều còn mang theo túi hành lý, liền nói, “Ai nha, đều do ta sơ suất, nhị vị hiền chất cứ ở lại đây trước đi, có được không? Cái sân phía sau bên cạnh sân của ta, phòng ốc mới đắp hồi đầu năm, vẫn chưa có ai ở… Ta bảo hạ nhân dẫn hai người đi, sau đó lát nữa ra ăn cơm, ngày mai bảo nha đầu mang bọn ngươi đi xem thử thắng cảnh Lư Sơn… Ha ha ha."
Lão đầu vui vẻ cười muốn sái quai hàm, Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu thầm nói, lão đầu này thật đúng là xem hai người bọn họ là hộ vệ sao, liền an bài ngay trong sân sau của mình.
Hai người cũng không nói gì thêm, đi theo hạ nhân rời đi.
Chờ hai người ra khỏi ngôi nhà, lão đầu hỏi nha đầu, “Như thế nào? Thích người nào?"
Nha đầu có chút xấu hổ nhìn cha mình, nhỏ giọng lầm bầm, “Đều không thích."
“Gì?" Lão đầu bị dọa nhảy dựng, bước lên hỏi, “Ai nha, nha đầu nhà ta mắt cao hơn đầu rồi, hai vị nhân trung long phượng thế này mà ngươi đều không vừa ý, vậy sau này ngươi làm sao lập gia đình hả?"
Nguyên Viện siết chặt vạt áo, nhỏ giọng nói, “Có cái gì để chọn, hai người kia đều đẹp hơn ta, ta mới không thèm nam nhân đẹp hơn mình."
“Phốc…" Lão gia tử vui vẻ, bảo “Nha đầu ngốc sao, nam nhân và nữ nhân thì làm sao mà so sánh?"
“Tại sao không chứ?" Nguyên Viện liếc cha mình một cái, “Ngươi biết chắc bọn họ không có ý trung nhân sao? Ta thấy hai người bọn họ dường như đều đã có ý trung nhân rồi."
“Nga?" Nguyên lão gia tử sờ sờ chòm râu, “Cái này dường như trước giờ chưa nghe nói qua nha."
“Bất quá ta nghe nói hai người bọn họ võ công cao, người cũng đủ khôn khéo." Nguyên Viện có chút lo lắng hỏi cha nàng, “Cha à, chủ ý này của cha có thể chạy thông sao? Ngươi lợi dụng hai người bọn họ, nếu như bị biết, thử miêu này không phải dễ mạo phạm như vậy đâu."
Nguyên lão gia tử thở dài, bảo “Ta cũng không ngờ Bạch Ngọc Đường lại đi cùng… Vốn định nếu như chỉ có một mình Triển Chiêu, tính tình hắn rộng lượng, hơn nữa còn là người trong quan phủ, ta và cha hắn cũng có giao tình, chuyện nếu như thật bị phát hiện, cùng lắm thì ta cúi đầu bồi lỗi với phụ tử bọn họ… Cho nên ta mới chỉ mời một mình hắn. Nhưng Bạch Ngọc Đường thì lại cực kỳ khó đối phó, lỡ đâu chọc giận một mình hắn, tương đương với chọc giận cả Hãm Không Đảo… Hơn nữa nói ra thì ta và hắn cũng không có giao tình gì, ai, chỉ hy vọng giao tình của hắn và Triển Chiêu sâu chút, đến lúc đó, ta tiện cầu tình với Triển Chiêu.
“Vậy ngài đừng để cho Bạch Ngọc Đường lưu lại không phải được rồi sao?" Nguyên viện bảo “Có một mình Triển Chiêu cũng chưa đủ à?"
“Ân… Bạch Ngọc Đường lưu lại cũng có chỗ tốt." Nguyên lão gia tử bảo “Một là phần thắng càng lớn, thứ hai… Triển Chiêu mặc dù lợi hại, nhưng hắn dù sao cũng sử dụng kiếm, đối phó Minh Linh… Kỳ thực vũ khí tốt nhất chính là thanh Long Lân Thối Nhẫn của Bạch Ngọc Đường … Ân, lần này ông trời già mang hắn đến cho ta, cũng nói không chừng là ý trời muốn ta thoát nạn a."
Nguyên Viện bĩu môi, bảo “Tóm lại tự mình cẩn thận đi… bày ra nhiều trò như vậy, nương sắp lo lắng chết rồi."
“Ai, ta nói nha đầu." Lão gia tử dùng cánh tay chọt chọt khuê nữ nhà hắn, “Ngươi cũng đừng nhàn rỗi, nghĩ biện pháp tiếp cận nhiều chút, nói không chừng thật câu được cho cha một người làm con rể, vậy cha nhận ngươi làm nương."
“Ai nha." Nguyên Viện giậm chân, “Ngươi đã bao nhiêu tuổi rồi, còn mãi không nghiêm chỉnh không sợ người ta chê cười." Nói xong, nha đầu bực bội bỏ đi. Lão gia tử sờ sờ cằm, “Nha đầu này kỳ thực chỗ nào cũng rất tốt, chính là hơi mập, nếu như gầy đi chút sẽ càng đẹp hơn… Bằng không bỏ đói nàng mấy bữa đi? Nghĩ tới nghĩ lui… thôi vậy, không nỡ."
…
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đi theo hạ nhân đến bên cạnh sân sau, chỉ thấy bên trong sân chỉ có một gian phòng, Bạch Ngọc Đường bật cười, nghĩ thầm lão gia tử này chắc không phải đến tập tính hai người bọn họ cũng biết đi? Thích ở một gian.
Tiểu nhị lúng túng nói, “Hai vị gia, lão gia nhà ta tưởng là Triển đại nhân đến một mình, cho nên chỉ có mỗi gian phòng này, bất quá phòng rất rộng rãi, Ngũ gia nếu như không ngần ngại, chúng ta lại chuyển chiếc giường mới đến, hoặc là ở sân phía tây cũng được, nơi đó cũng có một gian phòng giống hệt thế này.
Bạch Ngọc Đường khoát tay chặn lại, bảo “Chuyển cái giường đến là được, phía tây cách nhà chính khá xa, không tiện.
“Ai, được rồi." Bọn tiểu nhị vội vã chạy đi chuyển giường, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường vào nhà ngồi xuống, Triển Chiêu hỏi hắn, “Này, ngươi thấy thế nào?"
“Cái gì thấy thế nào?" Bạch Ngọc Đường cười hỏi.
“Lời của Nguyên lão gia tử đó, nói thật hay dối?"
Bạch Ngọc Đường cười cười, bảo “Ân, nửa thật nửa dối."
“Nói như thế nào?" Triển Chiêu hỏi.
“Lão đầu này có mấy lời nhất định chưa nói." Bạch Ngọc Đường cười khan một tiếng, bảo “Đặc biệt là chỗ mời ngươi không mời ta… Ta nhìn ra được, hắn là thấy ngươi dễ bắt nạt."
Triển Chiêu sờ sờ cằm, bảo “Ngươi nói, chuyện này có liên quan gì đến chuyện thuyền ma không?"
Bạch Ngọc Đường khẽ cau mày, “Thuyền ma?"
“Thuyền ma cũng là đột nhiên đến." Triển Chiêu bảo “Vụ án này cũng là đột nhiên phát sinh, lời đồn cũng gần như cùng thời điểm đó nổi lên."
“Ân." Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Đoán cũng vô dụng, đợi một lát chúng ta đi huyện nha hỏi thăm thử, nhìn xem có cái gì kỳ quái, thuận tiện giúp ấn chương lão đầu tìm tin tức đồ đệ ngoan của hắn."
Đang nói chuyện thì có người đến thông báo, nói phía trước bày tiệc rượu, lão gia tử thỉnh hai vị đi ra ngoài thượng tọa.
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu gật đầu một cái, Bạch Ngọc Đường cầm lấy đao đi ra ngoài, Triển Chiêu kéo hắn, bảo “Ai, buổi tối hai ta còn có việc, một lát nữa ngươi đừng có gây sự đó."
Bạch Ngọc Đường bất mãn liếc Triển Chiêu một cái, chỉ chỉ bản thân, bảo “Mèo, ta tên Bạch Ngọc Đường, lại không phải tên Bạch Nhạ Sự [gây sự], ngươi cứ quan tâm vớ vẩn." Nói xong, đi ra ngoài, Triển Chiêu bất đắc dĩ đuổi theo.
Bất quá, có một điều Triển Chiêu sơ sót, muốn cho Bạch Ngọc Đường đừng gây chuyện, vậy đầu tiên cần làm sự việc đừng chọc phải Bạch Ngọc Đường, thích gây chuyện và dễ bị gây chuyện là có đạo lý giống nhau.
Một quãng thời gian rất dài sau đó, Triển Chiêu đều kiên định cho rằng — Bạch Ngọc Đường đúng là không phải tên Nhạ Sự, bởi vì hắn là cha của Nhạ Sự!
Tác giả :
Nhĩ Nhã