Lãng Nguyệt Tiếu Trường Không
Chương 6: Đệ lục thoại vấn, bạch y quan bí hiểm
Bạch Ngọc Đường cúi đầu liếc nhìn thiếu niên bên chân nói, “Tiểu hài nhi, đứng lên, nam nhân thì đừng mãi gục trên mặt đất."
Đứa bé kia kỳ thực ban đầu là định lập tức đứng lên, chẳng qua là ngửa mặt chợt nhìn thấy Bạch Ngọc Đường, có chút mộng, suy nghĩ xoay chuyển, đây tột cùng là người hay thần tiên?
Nghe lời Bạch Ngọc Đường nói, thiếu niên vội vàng đứng lên, đĩnh ưỡn ngực, nhưng vẫn không tự chủ được mà đứng phía sau Bạch Ngọc Đường.
“Bọn họ tại sao bắt ngươi?" Bạch Ngọc Đường hỏi hắn.
“Bọn họ bắt người trở về hành hạ, căn bản không phải tế thế cứu người." Thiếu niên kia ở phía sau Bạch Ngọc Đường thấp giọng nói, “Ta là trốn ra được."
Bạch Ngọc Đường khiêu khiêu mi, nhìn ba Bạch y nhân kia, đột nhiên lại khẽ cau mày, hỏi, " Trong thành Khai Phong kỳ thực rất không dễ làm chuyện xấu, bởi vì có một Bao đại nhân... Nhưng mà tại sao các ngươi lại cố ý sẽ phải chọn làm chuyện này ở Khai Phong chứ? Có ý đồ gì đặc biệt sao?"
Mấy Bạch y nhân nhìn nhau một cái, trên mặt thoáng qua chút hoảng hốt, Bạch Ngọc Đường khẽ mỉm cười, “Quả nhiên là có chú ý a."
“Ngươi tự tìm cái chết!" Một người trong bọn giơ đao định phải công tới, lúc này, bỗng nhiên liền từ đàng xa truyền đến một trận tiếng tiêu du du dương dương...
Bạch Ngọc Đường sửng sốt, cảm thấy tiếng tiêu này tựa hồ là từng nghe ở đâu đó, nhưng nhất thời lại nghĩ không ra. Ba Bạch y nhân kia nhìn nhau một cái, xoay người rời đi.
Bạch Ngọc Đường có chút mất hứng đặt đao lại trên bả vai, nhìn thiếu niên kia, “Tên gì?"
“Ân... Tiểu Lục." Thiếu niên trả lời.
“Nga..." Bạch Ngọc Đường cười, “Trùng hợp như thế sao, ta đứng hàng thứ năm, ngươi đứng hàng thứ sáu, hai ta hữu duyên, ngươi muốn đi đâu nào? Ta tiễn ngươi một đoạn đường."
Tiểu Lục có chút mờ mịt mà lắc lắc đầu nói, “Ta cùng Tiểu Thất là từ quê nhà ôn dịch trốn ra được, ta bị bọn họ bắt đi, Tiểu Thất không biết đi nơi nào rồi, ta muốn tìm hắn."
“Tiểu Thất?" Bạch Ngọc Đường sờ sờ càm, “Sẽ không phải là tiểu khất nhi nhỏ hơn ngươi mấy tuổi đi...?"
“Tiểu Lục cùng ta đều là khất nhi." Tiểu Lục có hơi chán nản nói, “Ta nghe nói đám Bạch giáo muốn thu thiếu niên, liền muốn lôi kéo Tiểu Thất đi, nhưng mà Tiểu Thất nói trên trời sẽ không rơi bánh xuống đâu, bảo ta đừng tin tưởng."
Bạch Ngọc Đường gật gật đầu, “Đừng thấy hắn nhỏ hơn ngươi, nhưng lại có tâm nhãn hơn ngươi."
Tiểu Lục gãi gãi đầu, “Lúc chúng ta đang đi trên đường, có mấy Bạch giáo đuổi theo ta, nói muốn cho ta gia nhập, trả bạc cho ta, ta để cho Tiểu Thất lôi đi rồi... Bọn họ cũng không nói gì thêm, nhưng mà quẹo vào ngõ hẻm đến địa phương không người, lại đột nhiên xuất hiện mấy người Bạch giáo, đem ta bắt đi."
Bạch Ngọc Đường nghe cảm thấy rất thú vị, liền vỗ vỗ hắn, nói, “Tối nay lên nhà ta đi, buổi tối tinh tế nói cùng ta chút chuyện ngươi gặp phải lúc ở trong Bạch giáo."
“Ân." Tiểu Lục gật đầu, chạy lên mấy bước đi theo Bạch Ngọc Đường, hỏi, “Ân công, ngài tên gọi là gì?"
“Bạch Ngọc Đường."
“Bạch Ngọc Đường..." Tiểu Lục lặng yên niệm mấy lần, hảo nhớ. Bạch Ngọc Đường cảm thấy đứa nhỏ này xem ra rất hiểu chuyện, so với Tiểu Thất hung dữ dã man mới vừa rồi mạnh mẽ hơn nhiều... Dĩ nhiên, nếu như đứa bé kia thật sự là Tiểu Thất.
“Tiểu Thất không biết thế nào rồi." Tiểu Lục bên chạy chậm theo sát Bạch Ngọc Đường, bên lẩm bẩm, “Hắn nói không chừng lại cùng đám du côn kia đánh nhau."
“Ngươi có phải có một khối ngọc bội không?" Bạch Ngọc Đường đột nhiên hỏi.
“Đúng vậy!" Tiểu Lục gật đầu, “Là mẹ ta để lại cho ta, bất quá tìm không thấy, đại khái là lúc giãy giụa làm rớt."
“Yên tâm đi." Bạch Ngọc Đường thản nhiên nói, “Tiểu Thất nên bị Triển Chiêu mang đi Khai Phong phủ rồi."
“Hắn đã đi quan phủ?" Tiểu Lục dọa sợ hết hồn, “Trời ơi, hắn có lúc trộm một chút, nhưng kia cũng là vì cực kỳ đói, không có hư tâm, nhỏ như vậy liền vào quan phủ còn không phải bị lột lớp da sao!" Nói xong, hắn liền muốn xoay người hướng về Khai Phong phủ.
Bạch Ngọc Đường vốn là muốn gọi hắn lại, bất quá nghĩ nghĩ... Bản thân dường như cũng không phải là rất buồn ngủ... Hơn nữa bây giờ trở về cũng có thể quấy rầy con mèo kia một chút.
“Đợi một lát, ta đi cùng ngươi." Bạch Ngọc Đường gọi Tiểu Lục lại, “Bất quá đi như vậy đến chậm quá."
“Ách?" Tiểu Lục không hiểu quay đầu lại nhìn Bạch Ngọc Đường, chỉ thấy Bạch Ngọc Đường hướng về một toà trang viên trên sườn núi phía trước cách đó không xa huýt sáo... Không bao lâu, liền nghe được một trận tiếng ngựa hí...
Sau đó, chỉ thấy một con tuấn mã toàn thân tuyết trắng từ trong trang viên chạy ra như bay, hướng Bạch Ngọc Đường điên cuồng chạy tới, đi đến gần dừng bước, bạch mã cắn tay áo Bạch Ngọc Đường không ngừng vung vẩy tỏ vẻ vui mừng, bộ dáng thật là thân mật.
Bạch Ngọc Đường vỗ vỗ cổ nó, hỏi Tiểu Lục, “Biết cỡi ngựa không?"
Tiểu Lục lắc lắc đầu, ngửa mặt nhìn con bạch mã thần khí phi phàm trước mắt.
Bạch Ngọc Đường phi thân nhảy lên bạch mã, đưa tay cho thiếu niên kia, “Đi lên!"
Thiếu niên bị Bạch Ngọc Đường kéo lên ngựa, ngồi ở sau giữ vạt áo Bạch Ngọc Đường, chỉ thấy hắn nhấc chân nhẹ nhàng chạm vào đùi ngựa vài ba cái, bạch mã hí dài một tiếng, dạt ra bốn vó, hướng thành Khai Phong chạy như bay.
Sau khi Triển Chiêu khai báo tình tiết vụ án cùng Bao Chửng xong, trở lại biệt viện của mình chỉ thấy Tiểu Thất đang ngồi trên bậc thang, hắn đã được tắm sạch, thay lại y phục sạch sẽ, đầu tóc cũng đã chải lại. Triển Chiêu nhìn từ xa, âm thầm gật đầu, “Tiểu hài này mà lớn lên còn đĩnh linh lợi."
“Triển đại nhân." Tiểu Thất thấy Triển Chiêu trở lại, liền kêu một tiếng, hỏi: “Bao đại nhân muốn ta đi à?"
“Đại nhân để cho ngươi đi ngủ sớm một chút, sáng mai hắn sẽ hỏi ngươi." Triển Chiêu đi tới bên cạnh hắn ngồi xuống, nói với Tiểu Thất, “Tối nay liền ngủ ở trong phòng khách đi."
Tiểu Thất ngước mặt nhìn Triển Chiêu, hồi lâu mới nói, “Trong phòng khách... có giường không?"
Triển Chiêu hơi sửng sờ, cười, “Tất nhiên là có rồi."
“Có giường a..." Tiểu Thất có chút xuất thần nói, “Ta đều biết bao lâu không ngủ trên giường nha, nếu như Tiểu Lục cũng ở đây là tốt rồi, chúng ta có thể..."
“Hư!" Triển Chiêu đột nhiên làm động tác đừng lên tiếng với hắn, nhìn phương hướng tường viện, sau đó có chút dở khóc dở cười nói, “Đã trễ thế này còn tới xuyến môn sao?"
Theo thanh âm hắn rơi xuống, bóng trắng phía trên tường viện chợt lóe, hai Bạch y nhân phi thân rơi xuống trong sân, một là Bạch Ngọc Đường một người khác là thiếu niên.
“Tiểu Lục!" Tiểu Thất ngồi ở phía sau Triển Chiêu đột nhiên hô một tiếng, xông tới.
“Tiểu Thất!" Tiểu Lục cũng vẻ mặt cao hứng, hai huynh đệ ôm lấy nhau, sau nạn kiếp gặp lại, hai người đều mừng rỡ như điên.
Triển Chiêu giật mình nhìn hai người, ngẩng đầu nhìn Bạch Ngọc Đường, “Này là chuyện gì xảy ra?"
Bạch Ngọc Đường cười cười với Triển Chiêu, “Ở trên đường trở về gặp phải, hắn vừa lúc trốn ra được."
Triển Chiêu suy nghĩ một chút, gật gật đầu, “Hiểu, Bạch Y Quan ở phía nam..."
“Vào nhà rồi hãy nói." Bạch Ngọc Đường quen cửa quen đường chạy vào phòng Triển Chiêu, ngồi xuống cạnh bàn châm trà uống nước.
Triển Chiêu mang theo hai thiếu niên vào trong phòng, đóng cửa lại, để cho hai người ngồi xuống bên cạnh bàn.
Tiểu Lục cùng Tiểu Thất nhìn nhau một cái, ngẩng đầu nhìn hai người lớn ngồi ở đối diện, âm thầm than thở, hai người hảo xuất sắc a.
“Ngươi chính là Tiểu Lục à?" Triển Chiêu hỏi thiếu niên kia.
“Ân." Thiếu niên gật gật đầu, mới vừa nãy Tiểu Thất đã nói qua với hắn, người này chính là Triển đại nhân.
“Ngươi đã bị bắt vào Bạch giáo à?" Triển Chiêu hỏi.
Tiểu Lục gật đầu một cái, “Đúng vậy."
Bạch Ngọc Đường uống một ngụm nước, “Bọn họ sau khi bắt ngươi vào, cụ thể đều làm những thứ gì, còn có a, bên trong là như thế nào... Ngươi nói cụ thể một chút."
Tiểu Lục gật đầu bắt đầu vừa nhớ lại vừa nói, “Ta đầu tiên bị bọn họ trói lại, nhét khối vải vào miệng, không thể phát ra tiếng. Bọn họ đem ta nhét vào trong một chiếc xe ngựa, ta thấy được còn có mấy thiếu niên cùng bị bắt giống như ta."
“Bọn chúng còn bắt người đầy đường?" Triển Chiêu cảm thấy có chút bị đả kích, bọn họ đều phái nha dịch đi điều tra... Thế nhưng không phát hiện những chuyện này.
“Những tên bị các ngươi chăm chú vào nhất định là những kẻ tung tiền bên ngoài." Bạch Ngọc Đường tựa hồ nhìn thấu suy nghĩ của Triển Chiêu, “Còn bắt người đều ở sau lưng... Mà những khất nhi, lang thang các loại ấy à, cũng không có người nhà, cho dù mất tích, cũng sẽ không ai đến quản."
Triển Chiêu gật đầu, nhìn Tiểu Lục, “Ngươi nói tiếp."
“Sau đó, ta ngồi xe ngây ngây ngơ ngơ mà đến Bạch Y Quan, bị ném vào trong một cái nhà, sau đó bọn họ lấy hết y phục của chúng ta, ném vào trong một ao nước nóng tắm rửa, sau khi đi lên liền phát cho chúng ta thân y phục này, chải lại đầu tóc đàng hoàng. Chúng ta muốn chạy, nhưng bọn họ đều có đao kiếm, chúng ta hơi phản kháng, cũng sẽ bị đạp cho một cước, cho nên tất cả mọi người không dám."
Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu nhìn nhau, hai người đều lắc đầu, không phản đối, tiếp tục nghe Tiểu Lục tự thuật.
“Về sau, bọn họ để cho chúng ta xếp thành đội, từng người một tiến vào một gian phòng." Tiểu Lục nói.
“Đi vào làm gì?" Bạch Ngọc Đường hỏi.
Tiểu Lục lắc đầu, “Ta cái gì cũng không làm, chẳng qua là đi tới trong phòng. Trong căn phòng kia rất đẹp, có một cái giường tre lớn, phía trên có một Bạch y nhân nghiêng người dựa vào, dùng một mảnh khăn trắng che giấu khuôn mặt, bất quá ta thấy được ánh mắt của hắn, rất đẹp."
“Người nọ làm gì các ngươi?" Triển Chiêu hỏi.
“Hắn rất kỳ quái, cảm giác giống như thực hung dữ, ta bị một người Bạch giáo đưa tới trước mắt hắn, hắn chẳng qua là nhìn ta một cái, sau đó liền lắc đầu, nói, ‘ không được! ’", sau đó, ta liền bị mang đi ra ngoài.
“Hắn liền nhìn ngươi một cái?" Bạch Ngọc Đường cảm thấy kỳ quái, “Cũng không làm gì khác?"
Tiểu Lục lắc lắc đầu.
“Vậy sau đó thế nào?" Triển Chiêu hỏi, " Sau khi ngươi đi ra?"
“Sau khi đi ra, ta liền bị dẫn tới một ngôi nhà, nơi đó có người dạy công phu... Nhưng mà, thay vì nói là dạy công phu, không bằng nói chính là để cho hai chúng ta đánh nhau, nếu ai dám lười biếng liền quất một roi. Chúng ta đánh cho càng kịch liệt càng tốt, nhưng tuyệt đối không cho phép đánh mặt, nếu như đánh trúng mặt của đối phương, sẽ bị quất rất tàn nhẫn." Nói, Tiểu Lục kéo tay áo lên, đưa tay cho bọn Triển Chiêu nhìn, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn đều có chút ngu người, đứa nhỏ này cũng không phải là người sang quý gì, nhưng từng đạo vết roi cùng ứ thanh trên người, vẫn là khiến cho người ta cảm thấy có chút chướng mắt.
“Bọn họ đem ngươi đánh thành như vậy sao?" Tiểu Thất kinh hãi, “Bọn họ tại sao có thể làm như vậy?!"
Tiểu Lục lắc đầu, “Ta không sao, ta là người nhỏ nhất trong đám, cho nên luôn bị thua, lúc ngã xuống ở bên cạnh tường, có một người hơi lớn tuổi đánh trúng mặt người khác, sau đó liền bị những kẻ bạch giáo kia hung dữ rút roi, hai roi quất xuống lại bị chết.
“Đã đánh chết người rồi?" Triển Chiêu cau mày.
Bạch Ngọc Đường một bên khiêu mi, “Chuyện xấu đều làm tuyệt."
“Sau đó những người đang đánh nhau đều không tiếp tục, nói dù sao là chết, liền cùng bọn họ liều mạng, sau đó đòi đi giành đao kiếm của đám Bạch giáo... Song phương liền đánh nhau." Tiểu Lục thấp giọng nói, “Ta rất sợ, liền trốn tới góc tường, ở góc tường phát hiện một cái ổ chó... Loại lỗ này, trước kia ta thường xuyên chui, cho nên liền vội vàng chui ra ngoài, sau đó liền từ trên một sườn núi nhỏ lăn xuống, ra ngoài liền phát hiện đúng lúc là ở ngoài cửa thành Nam. Ta vốn là muốn chạy vào trong thành, nhưng bị những tên Bạch giáo kia đuổi tới, ta luống cuống không biết chọn đường nào, liền chạy ra phía ngoài thành, sau đó liền gặp được ân công."
Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường cũng gật đầu một cái, bày tỏ điều Tiểu Lục nói đều không vấn đề gì.
“Người trong gian phòng kia... Ngươi có còn ấn tượng không, có thể miêu tả cho ta cụ thể thêm một chút chăng?" Triển Chiêu hỏi.
“Ân..." Tiểu Lục suy nghĩ một chút, “Hắn... Hẳn là người đàn ông, bởi vì sẽ không có nữ nhân cao to như vậy, sau đó, hơn phân nửa khuôn mặt hắn cũng bị khăn trắng che đi, đầu tóc cũng che lại cái trán, ta chỉ nhìn thấy đôi mắt hắn, ánh mắt rất đẹp, nhưng mà rất hung dữ.
Triển Chiêu khiêu mi gật gật đầu, nói với Tiểu Lục, “Ta lại hỏi một vấn đề cuối cùng, hỏi xong các ngươi có thể ngủ."
“Ân." Tiểu Lục gật đầu, chú tâm nhìn Triển Chiêu, chỉ thấy Triển Chiêu đột nhiên vươn tay, che kín nửa gương mặt Bạch Ngọc Đường, lộ ra một đôi mắt, hỏi: “Đôi mắt nào đẹp?"
Thiếu niên kia sửng sốt một lát, đưa tay chỉ chỉ Bạch Ngọc Đường.
Triển Chiêu hài lòng gật đầu, “Đi ngủ đi, những thứ khác sáng mai thức dậy hẵn nói."
Hai người thiếu niên gật đầu một cái, kéo tay nhau ra cửa.
Triển Chiêu thấy hai người ra cửa, cũng cảm giác bên cạnh một trận ớn lạnh, xoay mặt nhìn Bạch Ngọc Đường, “Tiểu Bạch, trời đang lạnh còn phóng hàn khí à?"
Bạch Ngọc Đường đột nhiên liền giơ tay nhéo Triển Chiêu, “Ngươi tử miêu này!"
“Đợi đã!" Triển Chiêu mất sức lực nửa ngày giãy giụa ra ngoài, ngăn trở bàn tay của Bạch Ngọc Đường, hỏi, “Buồn ngủ chưa vậy?"
Bạch Ngọc Đường nghĩ nghĩ, cười một tiếng, “Chưa buồn ngủ... sao vậy, đi thăm dò?"
Triển Chiêu cũng cười cười, giơ tay lên cầm lấy Cự Khuyết bên cạnh bàn, “Muốn đi cùng thì đi!"
Đứa bé kia kỳ thực ban đầu là định lập tức đứng lên, chẳng qua là ngửa mặt chợt nhìn thấy Bạch Ngọc Đường, có chút mộng, suy nghĩ xoay chuyển, đây tột cùng là người hay thần tiên?
Nghe lời Bạch Ngọc Đường nói, thiếu niên vội vàng đứng lên, đĩnh ưỡn ngực, nhưng vẫn không tự chủ được mà đứng phía sau Bạch Ngọc Đường.
“Bọn họ tại sao bắt ngươi?" Bạch Ngọc Đường hỏi hắn.
“Bọn họ bắt người trở về hành hạ, căn bản không phải tế thế cứu người." Thiếu niên kia ở phía sau Bạch Ngọc Đường thấp giọng nói, “Ta là trốn ra được."
Bạch Ngọc Đường khiêu khiêu mi, nhìn ba Bạch y nhân kia, đột nhiên lại khẽ cau mày, hỏi, " Trong thành Khai Phong kỳ thực rất không dễ làm chuyện xấu, bởi vì có một Bao đại nhân... Nhưng mà tại sao các ngươi lại cố ý sẽ phải chọn làm chuyện này ở Khai Phong chứ? Có ý đồ gì đặc biệt sao?"
Mấy Bạch y nhân nhìn nhau một cái, trên mặt thoáng qua chút hoảng hốt, Bạch Ngọc Đường khẽ mỉm cười, “Quả nhiên là có chú ý a."
“Ngươi tự tìm cái chết!" Một người trong bọn giơ đao định phải công tới, lúc này, bỗng nhiên liền từ đàng xa truyền đến một trận tiếng tiêu du du dương dương...
Bạch Ngọc Đường sửng sốt, cảm thấy tiếng tiêu này tựa hồ là từng nghe ở đâu đó, nhưng nhất thời lại nghĩ không ra. Ba Bạch y nhân kia nhìn nhau một cái, xoay người rời đi.
Bạch Ngọc Đường có chút mất hứng đặt đao lại trên bả vai, nhìn thiếu niên kia, “Tên gì?"
“Ân... Tiểu Lục." Thiếu niên trả lời.
“Nga..." Bạch Ngọc Đường cười, “Trùng hợp như thế sao, ta đứng hàng thứ năm, ngươi đứng hàng thứ sáu, hai ta hữu duyên, ngươi muốn đi đâu nào? Ta tiễn ngươi một đoạn đường."
Tiểu Lục có chút mờ mịt mà lắc lắc đầu nói, “Ta cùng Tiểu Thất là từ quê nhà ôn dịch trốn ra được, ta bị bọn họ bắt đi, Tiểu Thất không biết đi nơi nào rồi, ta muốn tìm hắn."
“Tiểu Thất?" Bạch Ngọc Đường sờ sờ càm, “Sẽ không phải là tiểu khất nhi nhỏ hơn ngươi mấy tuổi đi...?"
“Tiểu Lục cùng ta đều là khất nhi." Tiểu Lục có hơi chán nản nói, “Ta nghe nói đám Bạch giáo muốn thu thiếu niên, liền muốn lôi kéo Tiểu Thất đi, nhưng mà Tiểu Thất nói trên trời sẽ không rơi bánh xuống đâu, bảo ta đừng tin tưởng."
Bạch Ngọc Đường gật gật đầu, “Đừng thấy hắn nhỏ hơn ngươi, nhưng lại có tâm nhãn hơn ngươi."
Tiểu Lục gãi gãi đầu, “Lúc chúng ta đang đi trên đường, có mấy Bạch giáo đuổi theo ta, nói muốn cho ta gia nhập, trả bạc cho ta, ta để cho Tiểu Thất lôi đi rồi... Bọn họ cũng không nói gì thêm, nhưng mà quẹo vào ngõ hẻm đến địa phương không người, lại đột nhiên xuất hiện mấy người Bạch giáo, đem ta bắt đi."
Bạch Ngọc Đường nghe cảm thấy rất thú vị, liền vỗ vỗ hắn, nói, “Tối nay lên nhà ta đi, buổi tối tinh tế nói cùng ta chút chuyện ngươi gặp phải lúc ở trong Bạch giáo."
“Ân." Tiểu Lục gật đầu, chạy lên mấy bước đi theo Bạch Ngọc Đường, hỏi, “Ân công, ngài tên gọi là gì?"
“Bạch Ngọc Đường."
“Bạch Ngọc Đường..." Tiểu Lục lặng yên niệm mấy lần, hảo nhớ. Bạch Ngọc Đường cảm thấy đứa nhỏ này xem ra rất hiểu chuyện, so với Tiểu Thất hung dữ dã man mới vừa rồi mạnh mẽ hơn nhiều... Dĩ nhiên, nếu như đứa bé kia thật sự là Tiểu Thất.
“Tiểu Thất không biết thế nào rồi." Tiểu Lục bên chạy chậm theo sát Bạch Ngọc Đường, bên lẩm bẩm, “Hắn nói không chừng lại cùng đám du côn kia đánh nhau."
“Ngươi có phải có một khối ngọc bội không?" Bạch Ngọc Đường đột nhiên hỏi.
“Đúng vậy!" Tiểu Lục gật đầu, “Là mẹ ta để lại cho ta, bất quá tìm không thấy, đại khái là lúc giãy giụa làm rớt."
“Yên tâm đi." Bạch Ngọc Đường thản nhiên nói, “Tiểu Thất nên bị Triển Chiêu mang đi Khai Phong phủ rồi."
“Hắn đã đi quan phủ?" Tiểu Lục dọa sợ hết hồn, “Trời ơi, hắn có lúc trộm một chút, nhưng kia cũng là vì cực kỳ đói, không có hư tâm, nhỏ như vậy liền vào quan phủ còn không phải bị lột lớp da sao!" Nói xong, hắn liền muốn xoay người hướng về Khai Phong phủ.
Bạch Ngọc Đường vốn là muốn gọi hắn lại, bất quá nghĩ nghĩ... Bản thân dường như cũng không phải là rất buồn ngủ... Hơn nữa bây giờ trở về cũng có thể quấy rầy con mèo kia một chút.
“Đợi một lát, ta đi cùng ngươi." Bạch Ngọc Đường gọi Tiểu Lục lại, “Bất quá đi như vậy đến chậm quá."
“Ách?" Tiểu Lục không hiểu quay đầu lại nhìn Bạch Ngọc Đường, chỉ thấy Bạch Ngọc Đường hướng về một toà trang viên trên sườn núi phía trước cách đó không xa huýt sáo... Không bao lâu, liền nghe được một trận tiếng ngựa hí...
Sau đó, chỉ thấy một con tuấn mã toàn thân tuyết trắng từ trong trang viên chạy ra như bay, hướng Bạch Ngọc Đường điên cuồng chạy tới, đi đến gần dừng bước, bạch mã cắn tay áo Bạch Ngọc Đường không ngừng vung vẩy tỏ vẻ vui mừng, bộ dáng thật là thân mật.
Bạch Ngọc Đường vỗ vỗ cổ nó, hỏi Tiểu Lục, “Biết cỡi ngựa không?"
Tiểu Lục lắc lắc đầu, ngửa mặt nhìn con bạch mã thần khí phi phàm trước mắt.
Bạch Ngọc Đường phi thân nhảy lên bạch mã, đưa tay cho thiếu niên kia, “Đi lên!"
Thiếu niên bị Bạch Ngọc Đường kéo lên ngựa, ngồi ở sau giữ vạt áo Bạch Ngọc Đường, chỉ thấy hắn nhấc chân nhẹ nhàng chạm vào đùi ngựa vài ba cái, bạch mã hí dài một tiếng, dạt ra bốn vó, hướng thành Khai Phong chạy như bay.
Sau khi Triển Chiêu khai báo tình tiết vụ án cùng Bao Chửng xong, trở lại biệt viện của mình chỉ thấy Tiểu Thất đang ngồi trên bậc thang, hắn đã được tắm sạch, thay lại y phục sạch sẽ, đầu tóc cũng đã chải lại. Triển Chiêu nhìn từ xa, âm thầm gật đầu, “Tiểu hài này mà lớn lên còn đĩnh linh lợi."
“Triển đại nhân." Tiểu Thất thấy Triển Chiêu trở lại, liền kêu một tiếng, hỏi: “Bao đại nhân muốn ta đi à?"
“Đại nhân để cho ngươi đi ngủ sớm một chút, sáng mai hắn sẽ hỏi ngươi." Triển Chiêu đi tới bên cạnh hắn ngồi xuống, nói với Tiểu Thất, “Tối nay liền ngủ ở trong phòng khách đi."
Tiểu Thất ngước mặt nhìn Triển Chiêu, hồi lâu mới nói, “Trong phòng khách... có giường không?"
Triển Chiêu hơi sửng sờ, cười, “Tất nhiên là có rồi."
“Có giường a..." Tiểu Thất có chút xuất thần nói, “Ta đều biết bao lâu không ngủ trên giường nha, nếu như Tiểu Lục cũng ở đây là tốt rồi, chúng ta có thể..."
“Hư!" Triển Chiêu đột nhiên làm động tác đừng lên tiếng với hắn, nhìn phương hướng tường viện, sau đó có chút dở khóc dở cười nói, “Đã trễ thế này còn tới xuyến môn sao?"
Theo thanh âm hắn rơi xuống, bóng trắng phía trên tường viện chợt lóe, hai Bạch y nhân phi thân rơi xuống trong sân, một là Bạch Ngọc Đường một người khác là thiếu niên.
“Tiểu Lục!" Tiểu Thất ngồi ở phía sau Triển Chiêu đột nhiên hô một tiếng, xông tới.
“Tiểu Thất!" Tiểu Lục cũng vẻ mặt cao hứng, hai huynh đệ ôm lấy nhau, sau nạn kiếp gặp lại, hai người đều mừng rỡ như điên.
Triển Chiêu giật mình nhìn hai người, ngẩng đầu nhìn Bạch Ngọc Đường, “Này là chuyện gì xảy ra?"
Bạch Ngọc Đường cười cười với Triển Chiêu, “Ở trên đường trở về gặp phải, hắn vừa lúc trốn ra được."
Triển Chiêu suy nghĩ một chút, gật gật đầu, “Hiểu, Bạch Y Quan ở phía nam..."
“Vào nhà rồi hãy nói." Bạch Ngọc Đường quen cửa quen đường chạy vào phòng Triển Chiêu, ngồi xuống cạnh bàn châm trà uống nước.
Triển Chiêu mang theo hai thiếu niên vào trong phòng, đóng cửa lại, để cho hai người ngồi xuống bên cạnh bàn.
Tiểu Lục cùng Tiểu Thất nhìn nhau một cái, ngẩng đầu nhìn hai người lớn ngồi ở đối diện, âm thầm than thở, hai người hảo xuất sắc a.
“Ngươi chính là Tiểu Lục à?" Triển Chiêu hỏi thiếu niên kia.
“Ân." Thiếu niên gật gật đầu, mới vừa nãy Tiểu Thất đã nói qua với hắn, người này chính là Triển đại nhân.
“Ngươi đã bị bắt vào Bạch giáo à?" Triển Chiêu hỏi.
Tiểu Lục gật đầu một cái, “Đúng vậy."
Bạch Ngọc Đường uống một ngụm nước, “Bọn họ sau khi bắt ngươi vào, cụ thể đều làm những thứ gì, còn có a, bên trong là như thế nào... Ngươi nói cụ thể một chút."
Tiểu Lục gật đầu bắt đầu vừa nhớ lại vừa nói, “Ta đầu tiên bị bọn họ trói lại, nhét khối vải vào miệng, không thể phát ra tiếng. Bọn họ đem ta nhét vào trong một chiếc xe ngựa, ta thấy được còn có mấy thiếu niên cùng bị bắt giống như ta."
“Bọn chúng còn bắt người đầy đường?" Triển Chiêu cảm thấy có chút bị đả kích, bọn họ đều phái nha dịch đi điều tra... Thế nhưng không phát hiện những chuyện này.
“Những tên bị các ngươi chăm chú vào nhất định là những kẻ tung tiền bên ngoài." Bạch Ngọc Đường tựa hồ nhìn thấu suy nghĩ của Triển Chiêu, “Còn bắt người đều ở sau lưng... Mà những khất nhi, lang thang các loại ấy à, cũng không có người nhà, cho dù mất tích, cũng sẽ không ai đến quản."
Triển Chiêu gật đầu, nhìn Tiểu Lục, “Ngươi nói tiếp."
“Sau đó, ta ngồi xe ngây ngây ngơ ngơ mà đến Bạch Y Quan, bị ném vào trong một cái nhà, sau đó bọn họ lấy hết y phục của chúng ta, ném vào trong một ao nước nóng tắm rửa, sau khi đi lên liền phát cho chúng ta thân y phục này, chải lại đầu tóc đàng hoàng. Chúng ta muốn chạy, nhưng bọn họ đều có đao kiếm, chúng ta hơi phản kháng, cũng sẽ bị đạp cho một cước, cho nên tất cả mọi người không dám."
Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu nhìn nhau, hai người đều lắc đầu, không phản đối, tiếp tục nghe Tiểu Lục tự thuật.
“Về sau, bọn họ để cho chúng ta xếp thành đội, từng người một tiến vào một gian phòng." Tiểu Lục nói.
“Đi vào làm gì?" Bạch Ngọc Đường hỏi.
Tiểu Lục lắc đầu, “Ta cái gì cũng không làm, chẳng qua là đi tới trong phòng. Trong căn phòng kia rất đẹp, có một cái giường tre lớn, phía trên có một Bạch y nhân nghiêng người dựa vào, dùng một mảnh khăn trắng che giấu khuôn mặt, bất quá ta thấy được ánh mắt của hắn, rất đẹp."
“Người nọ làm gì các ngươi?" Triển Chiêu hỏi.
“Hắn rất kỳ quái, cảm giác giống như thực hung dữ, ta bị một người Bạch giáo đưa tới trước mắt hắn, hắn chẳng qua là nhìn ta một cái, sau đó liền lắc đầu, nói, ‘ không được! ’", sau đó, ta liền bị mang đi ra ngoài.
“Hắn liền nhìn ngươi một cái?" Bạch Ngọc Đường cảm thấy kỳ quái, “Cũng không làm gì khác?"
Tiểu Lục lắc lắc đầu.
“Vậy sau đó thế nào?" Triển Chiêu hỏi, " Sau khi ngươi đi ra?"
“Sau khi đi ra, ta liền bị dẫn tới một ngôi nhà, nơi đó có người dạy công phu... Nhưng mà, thay vì nói là dạy công phu, không bằng nói chính là để cho hai chúng ta đánh nhau, nếu ai dám lười biếng liền quất một roi. Chúng ta đánh cho càng kịch liệt càng tốt, nhưng tuyệt đối không cho phép đánh mặt, nếu như đánh trúng mặt của đối phương, sẽ bị quất rất tàn nhẫn." Nói, Tiểu Lục kéo tay áo lên, đưa tay cho bọn Triển Chiêu nhìn, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn đều có chút ngu người, đứa nhỏ này cũng không phải là người sang quý gì, nhưng từng đạo vết roi cùng ứ thanh trên người, vẫn là khiến cho người ta cảm thấy có chút chướng mắt.
“Bọn họ đem ngươi đánh thành như vậy sao?" Tiểu Thất kinh hãi, “Bọn họ tại sao có thể làm như vậy?!"
Tiểu Lục lắc đầu, “Ta không sao, ta là người nhỏ nhất trong đám, cho nên luôn bị thua, lúc ngã xuống ở bên cạnh tường, có một người hơi lớn tuổi đánh trúng mặt người khác, sau đó liền bị những kẻ bạch giáo kia hung dữ rút roi, hai roi quất xuống lại bị chết.
“Đã đánh chết người rồi?" Triển Chiêu cau mày.
Bạch Ngọc Đường một bên khiêu mi, “Chuyện xấu đều làm tuyệt."
“Sau đó những người đang đánh nhau đều không tiếp tục, nói dù sao là chết, liền cùng bọn họ liều mạng, sau đó đòi đi giành đao kiếm của đám Bạch giáo... Song phương liền đánh nhau." Tiểu Lục thấp giọng nói, “Ta rất sợ, liền trốn tới góc tường, ở góc tường phát hiện một cái ổ chó... Loại lỗ này, trước kia ta thường xuyên chui, cho nên liền vội vàng chui ra ngoài, sau đó liền từ trên một sườn núi nhỏ lăn xuống, ra ngoài liền phát hiện đúng lúc là ở ngoài cửa thành Nam. Ta vốn là muốn chạy vào trong thành, nhưng bị những tên Bạch giáo kia đuổi tới, ta luống cuống không biết chọn đường nào, liền chạy ra phía ngoài thành, sau đó liền gặp được ân công."
Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường cũng gật đầu một cái, bày tỏ điều Tiểu Lục nói đều không vấn đề gì.
“Người trong gian phòng kia... Ngươi có còn ấn tượng không, có thể miêu tả cho ta cụ thể thêm một chút chăng?" Triển Chiêu hỏi.
“Ân..." Tiểu Lục suy nghĩ một chút, “Hắn... Hẳn là người đàn ông, bởi vì sẽ không có nữ nhân cao to như vậy, sau đó, hơn phân nửa khuôn mặt hắn cũng bị khăn trắng che đi, đầu tóc cũng che lại cái trán, ta chỉ nhìn thấy đôi mắt hắn, ánh mắt rất đẹp, nhưng mà rất hung dữ.
Triển Chiêu khiêu mi gật gật đầu, nói với Tiểu Lục, “Ta lại hỏi một vấn đề cuối cùng, hỏi xong các ngươi có thể ngủ."
“Ân." Tiểu Lục gật đầu, chú tâm nhìn Triển Chiêu, chỉ thấy Triển Chiêu đột nhiên vươn tay, che kín nửa gương mặt Bạch Ngọc Đường, lộ ra một đôi mắt, hỏi: “Đôi mắt nào đẹp?"
Thiếu niên kia sửng sốt một lát, đưa tay chỉ chỉ Bạch Ngọc Đường.
Triển Chiêu hài lòng gật đầu, “Đi ngủ đi, những thứ khác sáng mai thức dậy hẵn nói."
Hai người thiếu niên gật đầu một cái, kéo tay nhau ra cửa.
Triển Chiêu thấy hai người ra cửa, cũng cảm giác bên cạnh một trận ớn lạnh, xoay mặt nhìn Bạch Ngọc Đường, “Tiểu Bạch, trời đang lạnh còn phóng hàn khí à?"
Bạch Ngọc Đường đột nhiên liền giơ tay nhéo Triển Chiêu, “Ngươi tử miêu này!"
“Đợi đã!" Triển Chiêu mất sức lực nửa ngày giãy giụa ra ngoài, ngăn trở bàn tay của Bạch Ngọc Đường, hỏi, “Buồn ngủ chưa vậy?"
Bạch Ngọc Đường nghĩ nghĩ, cười một tiếng, “Chưa buồn ngủ... sao vậy, đi thăm dò?"
Triển Chiêu cũng cười cười, giơ tay lên cầm lấy Cự Khuyết bên cạnh bàn, “Muốn đi cùng thì đi!"
Tác giả :
Nhĩ Nhã