Lãng Nguyệt Tiếu Trường Không
Chương 113: Đánh cuộc, truyền thuyết Thương Nghê
Có manh mối về giống ngao khuyển của Cáp Nỗ Quốc, Triển Chiêu liền cùng Bạch Ngọc Đường tìm đến các cửa hàng bán thịt heo to nhỏ khắp Khai Phong phủ, hỏi những người giết mổ để tìm manh mối.
“Phổi heo à?" Người giết mổ nói cho Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường “Nhà bình dân rất ít khi mua, người muốn mua cũng không nhiều, toàn bộ đều là người ở tửu lâu hoặc quán ăn tới mua".
“Nói đến các tửu lâu, chắc đều là người quen đến mua nhỉ?" Triển Chiêu hỏi.
“Đúng vậy." Người giết mổ gật đầu ngay “Mấy tửu lâu đều quen cả."
“Có người khác đến mua không?" Triển Chiêu hỏi.
“Người khác?" Người giết mổ nghĩ nghĩ, liền giúp Triểu Chiêu tập trung tất cả những người giết mổ khác ở khắp Khai Phong phủđến, sau khi mọi người điều tra một lúc lâu, có một người giết mổ nói lần trước có người đến chỗ của hắn, mỗi lần mua chừng 10 cân phổi heo, bảo người đến giao cho hắn.
“Chính là số phổi heo lần trước bị trả về?" Mấy người giết mổ khác tựa hồ cũng biết chuyện này.
“Người nọ trông như thế nào?" Triển Chiêu hỏi.
“Ách… Thoạt nhìn tuổi còn trẻ." Tiểu nhị nghĩ nghĩ, nói “Không đến 30, người nhỏ nhắn, gầy gầy, nhưng mà chắc phải là người luyện võ, ta thấy hắn chỉ dùng một tay cũng có thể tùy tiện xách hết số phổi heo kia.
“Ngươi có nói chuyện với hắn không?" Triển Chiêu hỏi “Kể lại tỉ mỉ xem, hắn ở chỗ nào? Có đặc điểm gì đặc biệt không, càng rõ ràng càng tốt!"
“Nga." Người giết mổ kia nghĩ nghĩ, nói “Ta chỉ biết hắn dùng khẩu âm vùng Tây Nam, cảm giác sao… Hẳn là thường xuyên bôn ba ở bên ngoài, người phơi nắng đen sạm đi… Còn có, hắn đi về hướng Bắc."
“Còn nữa không?" Triển Chiêu cảm thấy manh mối vẫn quáít.
“Ân…" Người giết mổ lắc đầu, nói “Triển đại nhân, ta thật nhớ không rõ nữa."
“Hắn mặc quần áo thế nào? Tóc búi như thế nào, mang giày gì, trên chân có bùn không, có mang binh khí không?
Bạch Ngọc Đường hỏi tiếp.
“Nga… Mặc một kiện quần áo màu xanh đen, cảm giác… Ách, như là một bảo tiêu, tóc sao, chỉ tùy tiện buộc lại, không thấy được giày… bùn cũng không thấy được." Người giết mổ trả lời.
“Bảo tiêu sao?" Bạch Ngọc Đường vỗ vỗ Triển Chiêu “Miêu nhi, có phải gần đây có tiêu sư vào trong Khai Phong?"
Triển Chiêu nghĩ nghĩ, vỗđầu nói “Đúng vậy, gần nhất đích xác có một nhóm người đi vào Khai Phong, ở hướng thành Bắc đi…"
“Nga, ngày đó chúng ta cũng nhìn thấy, không ít người đâu." Mấy người giết mổ cũng đều gật đầu.
“Đúng vậy, rất ít khi gặp một đội bảo tiêu lớn như vậy!"
Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn Triển Chiêu, nhíu mày “Miêu nhi, giờ làm thế nào?"
“Ân." Triển Chiêu gật gật đầu, nói “Chúng ta đi xem xem!"
Sau đó, hai người chào tạm biệt mấy người giết mổ,đi đến thành bắc."
“Gần đây không cóđại đội nhân mã nào ra khỏi thành!" Bạch Ngọc Đường nói “Cho nên đội bảo tiêu kia hẳn làvẫn còn ở lại trong Khai Phong phủ."
“Nếu bọn họ chia ra, giả dạng thành từng tốp vài ba người mà rời đi, chúng ta sẽ không còn chút manh mối nào." Triển Chiêu có chút lo lắng.
“Việc này không nên sốt ruột." Bạch Ngọc Đường khoát tay, cười nói “Bọn họđều là phải cùng đến, cùng đi, nói cách khác… chẳng phải là càng làm cho người ta hoài nghi, hơn nữa trên người họ còn cất giữ thứ gìđó, nhưđồ dùng, gia sản, bảo vật và vân vân…"
“Có lý lắm!" Triển Chiêu gật đầu, cùng Bạch Ngọc Đường ra khỏi đường lớn, đi về hướng bắc, ven đường hỏi thăm xemđội bảo tiêu dừng chân ở nơi nào.
Đội tiêu nhiều người như vậy, chậm rãi đi qua tự nhiên sẽ khiến cho rất nhiều người chúý, nhiều người nói thấy đi về hướng thành bắc, mà phía bắc của Khai Phong thànhđều là núi, không có người, chẳng có nhà cửa, thôn xóm gì, đến đó làm gì chứ?
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường vừa thấy có manh mối, lập tức phái người trở về bẩm báo với Bao đại nhân, chính mình thì trực tiếp đi lên núi, tìm đội tiêu kia.
Hai người tìm đường lên núi, Bạch Ngọc Đường hỏi “Miêu nhi."
“Ân." Triển Chiêu vừa đi vừa dùng nhánh cây vội vàng đánh động cây cỏ, đuổi những con rắn có thể ẩn nấp trong bụi cỏ.
“Ta đột nhiên nhớ tới một việc." Bạch Ngọc Đường nói.
“Việc gì?" Triển Chiêu hỏi hắn.
“Ân… Trước kia ta từng nghe đại tẩu nhắc qua, nói là ở Thiên Trúc có một truyền thuyết." Bạch Ngọc Đường nghĩ nghĩ nói “Nghe nói, phương Tây có một loại chó lớn màu đen, trên lưng chúng thường chở hai cái túi to, bên trong có rất nhiều tài bảo, loại chó này có một cái tên, gọi là Thương Nghê, là một loại thần thú chưởng quản tài phú. Người ta nếu muốn được tài phú, sẽ cùng đánh bạc với Thương Nghê, Thương Nghê thích ăn thịt người, người có thể dùng tính mạng của mình làm trù mã để cùng nó đánh bạc. Nếu người thắng là có thểđược một lượng lớn tiền bạc, nếu Thương Nghê thắng, người sẽ bị ăn luôn."
“A…" Triển Chiêu sờ sờ cằm, cân nhắc một chút “Dường như cái truyền thuyết kia đang diễn ra ở Khai Phong nhỉ".
“Đúng thế." Bạch Ngọc Đường thở dài “Đáng ra ta cũng không nhớ rõ, nhưng đột nhiên lại nghĩ ra, ta đã nói Thương Nghê kia có chút quen tai mà."
“Truyền thuyết kia còn có phần sau?" Triển Chiêu hỏi.
“Ân…" Bạch Ngọc Đường ngửa mặt lên trời nghĩ nghĩ, nói “Khi đó ta còn nhỏ, ta cũng không nhớ rõ nữa."
“Truyền thuyết thế này Công Tôn tiên sinh không chừng đã nghe qua." Triển Chiêu nói “Lúc về hỏi một chút, có lẽ sẽ biết thêm được một ít manh mối."
“Vậy đi." Bạch Ngọc Đường gật gật đầu “Thần y… chính là thích xem một vài loại sách cổ quái."
Sau đó, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường lại đi vòng quanh núi, hai người đi từ trưa cho đến khi bầu trời tối đến mức đưa bàn tay lên không thấy rõ năm ngón, cũng không tìm được manh mối nào, đội tiêu sư này cứ như là đã tan biến đi vậy.
“Quay về nhá?" Triển Chiêu phủi phủi vài cọng cỏ dính trên người, hỏi Bạch Ngọc Đường cũng đã sớm chịu không nổi.
“Được." Bạch Ngọc Đường nhanh chóng gật đầu “Ta muốn về tắm một cái."
“Tắm xong sau đó cùng ăn cơm đi." Triển Chiêu vô lực nói “Ta đói lắm rồi."
“Đi thôi Miêu nhi." Bạch Ngọc Đường lôi kéo Triển Chiêu đi về.
Về tới phủ nha, hai người đi thẳng về phòng, tự chuẩn bị nước ấm tắm rửa, rốt cuộc sau khi tắm rửa thoải mái sạch sẽ, hai người mặc quần áo đi ra.
Bạch Ngọc Đường đi vào trong sân đem tóc buộc lên, chỉ thấy Triển Chiêu mỏi mệt đi ra, ôm lấy khung cửa nói “Đói quá…"
Bạch Ngọc Đường bật cười, lôi hắn đi ra ngoài, thấy Công Tôn, liền chặn lại nói “Tiên sinh cũng đi ăn cơm sao?"
Công Tôn có chút buồn bực, hỏi “Đi ăn cơm?"
“Ân, chúng ta có chuyện muốn hỏi tiên sinh." Triển Chiêu cũng gật đầu.
Tới Thái Bạch cư thì trời đã khuya, Ngọc Khê Trương tự mình xuống bếp làm một bàn đồ ăn cho bọn họ, Triển Chiêu, đã sớm đói đến muốn hôn mê, cùng với Bạch Ngọc Đường ăn thoải mái, Công Tôn bưng chén rượu uống mấy ngụm, nhìn thấy hai người cực kỳ tuấn tú trước mắt đang dùng bộ dáng cực kỳ không nhã nhặn ăn uống, có chút buồn cười.
Sau khi ăn lửng dạ, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường rốt cục cảm thấy hết đói, mới dừng lại, thở ra một hơi dài.
Công Tôn thấy hai người ăn chậm lại, liền hỏi “Có chuyện gì muốn nói với taà?"
“Nga, chuyện là thế này." Triển Chiêu nhìn nhìn Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường đem truyền thuyết về Thương Nghê khuyển nói lại một lần.
Công Tôn nghĩ nghĩ, gật đầu, nói “Ừm, đây đích thật là một truyền thuyết đến từ Thiên Trúc."
“Truyền thuyết này đầy đủ là thế nào?" Triển Chiêu hỏi.
Công Tôn uống một ngụm rượu, nghĩ nghĩ nói “Cụ thể có thể nói Thương Nghê kỳ thật đều không phải là thần thú chưởng quản tài phú gì cả, nó chỉ là một con chó ở bên cạnh thần chưởng quản tài phú mà thôi, phụ trách trông giữ tài vật. Nhưng mà Thương Nghê là một loại thú tham lam lại hung tàn, có một ngày, nó thừa dịp chủ nhân vắng mặt, liền trộm vàng bạc tài bảo của chủ, đem giấu trong gói to, vác trên lưng sau đó rời khỏi thần giới, đi vào nhân gian. Thương Nghê lừa gạt rất nhiều người cùng nó đánh bạc. Tương truyền cùng Thương Nghê bài bạc chưa từng có người thắng, nó phải dựa vào lượng tài bảo này để dụ dỗ mọi người cùng nóđánh bạc. Khi thắng, nó không phải ăn luôn người ta mà là cắn nuốt linh hồn người ta, để lại thân xác."
“Để lại thân xác thì có lợi ích gì?" Triển Chiêu có chút khó hiểu.
“Giúp nó đi lừa gạt càng nhiều người đến." Công Tôn nói “Cung cấp thức ăn cho nó, như vậy thật lâu thật lâu, thẳng đến khi ở nước Thiên Trúc cứ cách hai ba ngày là lại có người mất tích, mới khiến người ta chú ý. Dân chúng đều bái thần cầu phúc, hy vọng có thể tiêu diệt Thương Nghê ác ôn này."
“Cuối cùng thì sao?" Bạch Ngọc Đường hỏi.
“Cuối cùng nghe nói là có một vị thiếu niên thần tăng cùng Thương Nghê đánh bạc, hơn nữa thắng rồi lấy hết tiền của nó. Vì thế, Thương Nghê đã không còn tài lộc để hấp dẫn người khác cùng nó đánh bạc nữa." Công Tôn lại uống một ngụm rượu, nói “Sau đó, nghe nói không bao lâu Thương Nghê bởi vì không có thức ăn liền trở lại thần giới, sau đó bị chủ nhân trách phạt, nhốt vào trong cũi, cả đời không thể ra ngoài, bất quá sau nữa thần giới bị phản loạn quân tập kích, thần cung bị phá hủy, con Thương Nghê đó cũng mất tích."
“Thực sự có loại chuyện này?" Triển Chiêu giật mình hỏi.
“Chỉ là truyền thuyết." Công Tôn cười cười, dùng chiếc đũa kẹp lấy cánh gà cắn một ngụm, nói “Ân… Đúng rồi, còn có, nghe nói loại Thương Nghê này quen với hang hốc, thường ở trong hang động."
“Trong động…" Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau liếc mắt một cái, đột nhiên “A!" một tiếng.
Công Tôn cả kinh, làm rơi cánh gà trừng mắt nhìn hai người “Làm sao vậy!"
“Đúng vậy!" Bạch Ngọc Đường gật đầu “Nói như vậy cũng chính là giấu ở dưới nền đất! Phỏng chừng vốn làở trong động, hơn nữa tìm thêm vài sơn động đi."
“Đúng vậy!" Triển Chiêu nói “Đi! Chúng ta đi tìm xem!"
Bạch Ngọc Đường trả xong tiền cơm cùng Triển Chiêu đi, lại nghe Công Tôn nói “Hai ngươiđi trong cảnh tối lửa tắt đèn thế này thì tìm thế nào? Chờ sáng mai đem theo nha dịch đi."
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường ngẩn người, nhìn nhau, cảm thấy cũng có lý, liền lại ngồi trở về.
Chờ Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu trở lại phủ nha, nằm xuống chuẩn bị đi ngủ, đã là sau nửa đêm.
“Mệt mỏi quá…" Bạch Ngọc Đường thở dài một hơi, ở trên giường hoạt động chút gân cốt, nói “Ah… đã lâu không lên núi, hôm nay đi quả là mệt."
“À." Triển Chiêu không yên lòng trả lời.
Bạch Ngọc Đường xoay mặt, chỉ thấy Triển Chiêu nghiêng người nằm, một tay đỡđầu, tay kia thì nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông mềm mại của tiểu mao cầu nằm ngủ ở giữa hắn và Bạch Ngọc Đường.
“Miêu nhi, làm sao vậy?" Bạch Ngọc Đường cũng nghiêng thân, vươn tay nhẹ nhàng gảy nhẹ nhàng cái bụng phì to của tiểu mao cầu.
“Ngươi cảm thấy án tử lần này là do Thương Nghê tác quái sao?" Triển Chiêu hỏi.
“Làm sao có thể." Bạch Ngọc Đường cười “Chắc là có người dựa theo truyền thuyết về Thương Nghê đến gây chuyện, không phải nói Thương Nghê chỉ ăn linh hồn con người hay sao, mà những đổ khách kia là thật sự đã chết."
“Ân." Triển Chiêu gật gật đầu, hỏi “Này… Ngọc Đường, ngày đó ngươi nhìn thấy người ta đuổi thi, bọn họ là người Tây Vực, bộ tộc Tây Nam hay là người Hán?"
Bạch Ngọc Đường khẽ nhíu mày, nghĩ nghĩ nói “Chính xác, đều là người Hán."
“Nói cách khác…." Triển Chiêu liếc Ngọc Đường.
“Đội ngũ của bọn họ càng ngày càng lớn mạnh, rất có thể ở trên đường còn thu nhận thêm đổ khách." Bạch Ngọc Đường nói “Ngươi nói có đúng không?" (câu này không hiểu, beta dịch giúp nhoa).(Bạn editor thân mến, sau này bạn phải cho mình chữ tiếng trung nhé, chỉ dịch như vậy mình hold không nổi ~~~~ TAT)
“Ta cảm thấy chúng ta hẳn là phải tra lại một chút xem gần đây Khai Phong phủ có mất đi đổ khách (khách chơi bạc ý) (phần trước giải thích em giải thích rồi chị ơi)." Triển Chiêu nói “Mặt khác… Theo lời ngươi nói thì đám thi thể bị đuổi đi chính là người, bởi vì có cái gì tác động nên động tác mới thống nhất như thế?"
“Miêu nhi… Thi thể không phải chính là người không có hồn phách hay sao?" Bạch Ngọc Đường nhàn nhạt cười “Đừng nói như thật đúng là Thương Nghê tác loạn như thế chứ."
“Phổi heo à?" Người giết mổ nói cho Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường “Nhà bình dân rất ít khi mua, người muốn mua cũng không nhiều, toàn bộ đều là người ở tửu lâu hoặc quán ăn tới mua".
“Nói đến các tửu lâu, chắc đều là người quen đến mua nhỉ?" Triển Chiêu hỏi.
“Đúng vậy." Người giết mổ gật đầu ngay “Mấy tửu lâu đều quen cả."
“Có người khác đến mua không?" Triển Chiêu hỏi.
“Người khác?" Người giết mổ nghĩ nghĩ, liền giúp Triểu Chiêu tập trung tất cả những người giết mổ khác ở khắp Khai Phong phủđến, sau khi mọi người điều tra một lúc lâu, có một người giết mổ nói lần trước có người đến chỗ của hắn, mỗi lần mua chừng 10 cân phổi heo, bảo người đến giao cho hắn.
“Chính là số phổi heo lần trước bị trả về?" Mấy người giết mổ khác tựa hồ cũng biết chuyện này.
“Người nọ trông như thế nào?" Triển Chiêu hỏi.
“Ách… Thoạt nhìn tuổi còn trẻ." Tiểu nhị nghĩ nghĩ, nói “Không đến 30, người nhỏ nhắn, gầy gầy, nhưng mà chắc phải là người luyện võ, ta thấy hắn chỉ dùng một tay cũng có thể tùy tiện xách hết số phổi heo kia.
“Ngươi có nói chuyện với hắn không?" Triển Chiêu hỏi “Kể lại tỉ mỉ xem, hắn ở chỗ nào? Có đặc điểm gì đặc biệt không, càng rõ ràng càng tốt!"
“Nga." Người giết mổ kia nghĩ nghĩ, nói “Ta chỉ biết hắn dùng khẩu âm vùng Tây Nam, cảm giác sao… Hẳn là thường xuyên bôn ba ở bên ngoài, người phơi nắng đen sạm đi… Còn có, hắn đi về hướng Bắc."
“Còn nữa không?" Triển Chiêu cảm thấy manh mối vẫn quáít.
“Ân…" Người giết mổ lắc đầu, nói “Triển đại nhân, ta thật nhớ không rõ nữa."
“Hắn mặc quần áo thế nào? Tóc búi như thế nào, mang giày gì, trên chân có bùn không, có mang binh khí không?
Bạch Ngọc Đường hỏi tiếp.
“Nga… Mặc một kiện quần áo màu xanh đen, cảm giác… Ách, như là một bảo tiêu, tóc sao, chỉ tùy tiện buộc lại, không thấy được giày… bùn cũng không thấy được." Người giết mổ trả lời.
“Bảo tiêu sao?" Bạch Ngọc Đường vỗ vỗ Triển Chiêu “Miêu nhi, có phải gần đây có tiêu sư vào trong Khai Phong?"
Triển Chiêu nghĩ nghĩ, vỗđầu nói “Đúng vậy, gần nhất đích xác có một nhóm người đi vào Khai Phong, ở hướng thành Bắc đi…"
“Nga, ngày đó chúng ta cũng nhìn thấy, không ít người đâu." Mấy người giết mổ cũng đều gật đầu.
“Đúng vậy, rất ít khi gặp một đội bảo tiêu lớn như vậy!"
Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn Triển Chiêu, nhíu mày “Miêu nhi, giờ làm thế nào?"
“Ân." Triển Chiêu gật gật đầu, nói “Chúng ta đi xem xem!"
Sau đó, hai người chào tạm biệt mấy người giết mổ,đi đến thành bắc."
“Gần đây không cóđại đội nhân mã nào ra khỏi thành!" Bạch Ngọc Đường nói “Cho nên đội bảo tiêu kia hẳn làvẫn còn ở lại trong Khai Phong phủ."
“Nếu bọn họ chia ra, giả dạng thành từng tốp vài ba người mà rời đi, chúng ta sẽ không còn chút manh mối nào." Triển Chiêu có chút lo lắng.
“Việc này không nên sốt ruột." Bạch Ngọc Đường khoát tay, cười nói “Bọn họđều là phải cùng đến, cùng đi, nói cách khác… chẳng phải là càng làm cho người ta hoài nghi, hơn nữa trên người họ còn cất giữ thứ gìđó, nhưđồ dùng, gia sản, bảo vật và vân vân…"
“Có lý lắm!" Triển Chiêu gật đầu, cùng Bạch Ngọc Đường ra khỏi đường lớn, đi về hướng bắc, ven đường hỏi thăm xemđội bảo tiêu dừng chân ở nơi nào.
Đội tiêu nhiều người như vậy, chậm rãi đi qua tự nhiên sẽ khiến cho rất nhiều người chúý, nhiều người nói thấy đi về hướng thành bắc, mà phía bắc của Khai Phong thànhđều là núi, không có người, chẳng có nhà cửa, thôn xóm gì, đến đó làm gì chứ?
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường vừa thấy có manh mối, lập tức phái người trở về bẩm báo với Bao đại nhân, chính mình thì trực tiếp đi lên núi, tìm đội tiêu kia.
Hai người tìm đường lên núi, Bạch Ngọc Đường hỏi “Miêu nhi."
“Ân." Triển Chiêu vừa đi vừa dùng nhánh cây vội vàng đánh động cây cỏ, đuổi những con rắn có thể ẩn nấp trong bụi cỏ.
“Ta đột nhiên nhớ tới một việc." Bạch Ngọc Đường nói.
“Việc gì?" Triển Chiêu hỏi hắn.
“Ân… Trước kia ta từng nghe đại tẩu nhắc qua, nói là ở Thiên Trúc có một truyền thuyết." Bạch Ngọc Đường nghĩ nghĩ nói “Nghe nói, phương Tây có một loại chó lớn màu đen, trên lưng chúng thường chở hai cái túi to, bên trong có rất nhiều tài bảo, loại chó này có một cái tên, gọi là Thương Nghê, là một loại thần thú chưởng quản tài phú. Người ta nếu muốn được tài phú, sẽ cùng đánh bạc với Thương Nghê, Thương Nghê thích ăn thịt người, người có thể dùng tính mạng của mình làm trù mã để cùng nó đánh bạc. Nếu người thắng là có thểđược một lượng lớn tiền bạc, nếu Thương Nghê thắng, người sẽ bị ăn luôn."
“A…" Triển Chiêu sờ sờ cằm, cân nhắc một chút “Dường như cái truyền thuyết kia đang diễn ra ở Khai Phong nhỉ".
“Đúng thế." Bạch Ngọc Đường thở dài “Đáng ra ta cũng không nhớ rõ, nhưng đột nhiên lại nghĩ ra, ta đã nói Thương Nghê kia có chút quen tai mà."
“Truyền thuyết kia còn có phần sau?" Triển Chiêu hỏi.
“Ân…" Bạch Ngọc Đường ngửa mặt lên trời nghĩ nghĩ, nói “Khi đó ta còn nhỏ, ta cũng không nhớ rõ nữa."
“Truyền thuyết thế này Công Tôn tiên sinh không chừng đã nghe qua." Triển Chiêu nói “Lúc về hỏi một chút, có lẽ sẽ biết thêm được một ít manh mối."
“Vậy đi." Bạch Ngọc Đường gật gật đầu “Thần y… chính là thích xem một vài loại sách cổ quái."
Sau đó, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường lại đi vòng quanh núi, hai người đi từ trưa cho đến khi bầu trời tối đến mức đưa bàn tay lên không thấy rõ năm ngón, cũng không tìm được manh mối nào, đội tiêu sư này cứ như là đã tan biến đi vậy.
“Quay về nhá?" Triển Chiêu phủi phủi vài cọng cỏ dính trên người, hỏi Bạch Ngọc Đường cũng đã sớm chịu không nổi.
“Được." Bạch Ngọc Đường nhanh chóng gật đầu “Ta muốn về tắm một cái."
“Tắm xong sau đó cùng ăn cơm đi." Triển Chiêu vô lực nói “Ta đói lắm rồi."
“Đi thôi Miêu nhi." Bạch Ngọc Đường lôi kéo Triển Chiêu đi về.
Về tới phủ nha, hai người đi thẳng về phòng, tự chuẩn bị nước ấm tắm rửa, rốt cuộc sau khi tắm rửa thoải mái sạch sẽ, hai người mặc quần áo đi ra.
Bạch Ngọc Đường đi vào trong sân đem tóc buộc lên, chỉ thấy Triển Chiêu mỏi mệt đi ra, ôm lấy khung cửa nói “Đói quá…"
Bạch Ngọc Đường bật cười, lôi hắn đi ra ngoài, thấy Công Tôn, liền chặn lại nói “Tiên sinh cũng đi ăn cơm sao?"
Công Tôn có chút buồn bực, hỏi “Đi ăn cơm?"
“Ân, chúng ta có chuyện muốn hỏi tiên sinh." Triển Chiêu cũng gật đầu.
Tới Thái Bạch cư thì trời đã khuya, Ngọc Khê Trương tự mình xuống bếp làm một bàn đồ ăn cho bọn họ, Triển Chiêu, đã sớm đói đến muốn hôn mê, cùng với Bạch Ngọc Đường ăn thoải mái, Công Tôn bưng chén rượu uống mấy ngụm, nhìn thấy hai người cực kỳ tuấn tú trước mắt đang dùng bộ dáng cực kỳ không nhã nhặn ăn uống, có chút buồn cười.
Sau khi ăn lửng dạ, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường rốt cục cảm thấy hết đói, mới dừng lại, thở ra một hơi dài.
Công Tôn thấy hai người ăn chậm lại, liền hỏi “Có chuyện gì muốn nói với taà?"
“Nga, chuyện là thế này." Triển Chiêu nhìn nhìn Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường đem truyền thuyết về Thương Nghê khuyển nói lại một lần.
Công Tôn nghĩ nghĩ, gật đầu, nói “Ừm, đây đích thật là một truyền thuyết đến từ Thiên Trúc."
“Truyền thuyết này đầy đủ là thế nào?" Triển Chiêu hỏi.
Công Tôn uống một ngụm rượu, nghĩ nghĩ nói “Cụ thể có thể nói Thương Nghê kỳ thật đều không phải là thần thú chưởng quản tài phú gì cả, nó chỉ là một con chó ở bên cạnh thần chưởng quản tài phú mà thôi, phụ trách trông giữ tài vật. Nhưng mà Thương Nghê là một loại thú tham lam lại hung tàn, có một ngày, nó thừa dịp chủ nhân vắng mặt, liền trộm vàng bạc tài bảo của chủ, đem giấu trong gói to, vác trên lưng sau đó rời khỏi thần giới, đi vào nhân gian. Thương Nghê lừa gạt rất nhiều người cùng nó đánh bạc. Tương truyền cùng Thương Nghê bài bạc chưa từng có người thắng, nó phải dựa vào lượng tài bảo này để dụ dỗ mọi người cùng nóđánh bạc. Khi thắng, nó không phải ăn luôn người ta mà là cắn nuốt linh hồn người ta, để lại thân xác."
“Để lại thân xác thì có lợi ích gì?" Triển Chiêu có chút khó hiểu.
“Giúp nó đi lừa gạt càng nhiều người đến." Công Tôn nói “Cung cấp thức ăn cho nó, như vậy thật lâu thật lâu, thẳng đến khi ở nước Thiên Trúc cứ cách hai ba ngày là lại có người mất tích, mới khiến người ta chú ý. Dân chúng đều bái thần cầu phúc, hy vọng có thể tiêu diệt Thương Nghê ác ôn này."
“Cuối cùng thì sao?" Bạch Ngọc Đường hỏi.
“Cuối cùng nghe nói là có một vị thiếu niên thần tăng cùng Thương Nghê đánh bạc, hơn nữa thắng rồi lấy hết tiền của nó. Vì thế, Thương Nghê đã không còn tài lộc để hấp dẫn người khác cùng nó đánh bạc nữa." Công Tôn lại uống một ngụm rượu, nói “Sau đó, nghe nói không bao lâu Thương Nghê bởi vì không có thức ăn liền trở lại thần giới, sau đó bị chủ nhân trách phạt, nhốt vào trong cũi, cả đời không thể ra ngoài, bất quá sau nữa thần giới bị phản loạn quân tập kích, thần cung bị phá hủy, con Thương Nghê đó cũng mất tích."
“Thực sự có loại chuyện này?" Triển Chiêu giật mình hỏi.
“Chỉ là truyền thuyết." Công Tôn cười cười, dùng chiếc đũa kẹp lấy cánh gà cắn một ngụm, nói “Ân… Đúng rồi, còn có, nghe nói loại Thương Nghê này quen với hang hốc, thường ở trong hang động."
“Trong động…" Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau liếc mắt một cái, đột nhiên “A!" một tiếng.
Công Tôn cả kinh, làm rơi cánh gà trừng mắt nhìn hai người “Làm sao vậy!"
“Đúng vậy!" Bạch Ngọc Đường gật đầu “Nói như vậy cũng chính là giấu ở dưới nền đất! Phỏng chừng vốn làở trong động, hơn nữa tìm thêm vài sơn động đi."
“Đúng vậy!" Triển Chiêu nói “Đi! Chúng ta đi tìm xem!"
Bạch Ngọc Đường trả xong tiền cơm cùng Triển Chiêu đi, lại nghe Công Tôn nói “Hai ngươiđi trong cảnh tối lửa tắt đèn thế này thì tìm thế nào? Chờ sáng mai đem theo nha dịch đi."
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường ngẩn người, nhìn nhau, cảm thấy cũng có lý, liền lại ngồi trở về.
Chờ Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu trở lại phủ nha, nằm xuống chuẩn bị đi ngủ, đã là sau nửa đêm.
“Mệt mỏi quá…" Bạch Ngọc Đường thở dài một hơi, ở trên giường hoạt động chút gân cốt, nói “Ah… đã lâu không lên núi, hôm nay đi quả là mệt."
“À." Triển Chiêu không yên lòng trả lời.
Bạch Ngọc Đường xoay mặt, chỉ thấy Triển Chiêu nghiêng người nằm, một tay đỡđầu, tay kia thì nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông mềm mại của tiểu mao cầu nằm ngủ ở giữa hắn và Bạch Ngọc Đường.
“Miêu nhi, làm sao vậy?" Bạch Ngọc Đường cũng nghiêng thân, vươn tay nhẹ nhàng gảy nhẹ nhàng cái bụng phì to của tiểu mao cầu.
“Ngươi cảm thấy án tử lần này là do Thương Nghê tác quái sao?" Triển Chiêu hỏi.
“Làm sao có thể." Bạch Ngọc Đường cười “Chắc là có người dựa theo truyền thuyết về Thương Nghê đến gây chuyện, không phải nói Thương Nghê chỉ ăn linh hồn con người hay sao, mà những đổ khách kia là thật sự đã chết."
“Ân." Triển Chiêu gật gật đầu, hỏi “Này… Ngọc Đường, ngày đó ngươi nhìn thấy người ta đuổi thi, bọn họ là người Tây Vực, bộ tộc Tây Nam hay là người Hán?"
Bạch Ngọc Đường khẽ nhíu mày, nghĩ nghĩ nói “Chính xác, đều là người Hán."
“Nói cách khác…." Triển Chiêu liếc Ngọc Đường.
“Đội ngũ của bọn họ càng ngày càng lớn mạnh, rất có thể ở trên đường còn thu nhận thêm đổ khách." Bạch Ngọc Đường nói “Ngươi nói có đúng không?" (câu này không hiểu, beta dịch giúp nhoa).(Bạn editor thân mến, sau này bạn phải cho mình chữ tiếng trung nhé, chỉ dịch như vậy mình hold không nổi ~~~~ TAT)
“Ta cảm thấy chúng ta hẳn là phải tra lại một chút xem gần đây Khai Phong phủ có mất đi đổ khách (khách chơi bạc ý) (phần trước giải thích em giải thích rồi chị ơi)." Triển Chiêu nói “Mặt khác… Theo lời ngươi nói thì đám thi thể bị đuổi đi chính là người, bởi vì có cái gì tác động nên động tác mới thống nhất như thế?"
“Miêu nhi… Thi thể không phải chính là người không có hồn phách hay sao?" Bạch Ngọc Đường nhàn nhạt cười “Đừng nói như thật đúng là Thương Nghê tác loạn như thế chứ."
Tác giả :
Nhĩ Nhã