Lẳng Lơ Tao Nhã
Chương 323-2: Nhất kiếm tây lai, thiên nhai củng liệt (2)

Lẳng Lơ Tao Nhã

Chương 323-2: Nhất kiếm tây lai, thiên nhai củng liệt (2)

Trương Đại đã đi vào trước, Kỳ Bưu Giai đi theo phía sau Trương Nguyên, cũng qua sưu kiểm, Trương Nguyên hỏi hắn:
- Hổ Tử, ngươi ở phòng nào?

Kỳ Bưu Giai ra sức mang khảo lam và đồ vật, buồn bực nói:
- Ta ở hãng chữ Long phòng số một.

Trương Nguyên "Ách" một tiếng, thầm nghĩ: "Hổ Tử thật thê thảm, bên cạnh phòng số một chính là nhà vệ sinh công cộng, cho nên phòng số một bị gọi là 'thỉ hào’. Bị phân đến phòng này xem như xui tận mạng, an ủi nói:
- Bây giờ trời lạnh, trời lại là mưa dầm, sẽ không quá hôi đâu, đệ chỉ nên chuyên tâm vào bài thi là được, ăn bào ngư thôi, chứ không ngửi mùi hôi của nó.
Lại nói:
- Ta cũng là hàng chữ Long.

Kỳ Bưu Giai "Ừ" một tiếng, trong lòng thần đồng thiếu niên này rất không vui.

Đi qua hai tầng cửa chính, sẽ thấy ba tầng mái cong vút của Minh Viễn lầu, khí tượng hùng vĩ. Tòa nhà này nhìn từ trên cao xuống, giám thí quan, tuần xước quan có thể lên đây nhìn ra xa, xem xét thí sinh có tự ý hành động qua lại hay không, người chấp dịch có đưa cho thí sinh thứ gì hay không.

Qua Minh Viễn lầu, ở chính giữa là đại sảnh Thất doanh của Chí Công đường, hai bên câu đối viết: "Hào liệt đông tây, lưỡng đạo văn quang tề xạ đấu; liêm phân nội ngoại, nhất hào quan tiết bất thông phong." Chí Công đường này là nơi khảo quan làm việc, chuyên cung phụng cho khảo thần, nghe nói khảo thần chính là tam quốc Trương Phi. Tại sao là Trương Phi mà không phải Quan Nhị ca, không ai có thể nói rõ. Trước mặt khảo thần còn giương một lá đại hồng kì lên, trên viết tám chữ to " Hữu oan báo oan hữu cừu báo cừu ". Đây là để tiếp đón oan quỷ đến báo thù, nghe nói thí sinh làm chuyện thất đức thương thiên hại lí sẽ bị oan quỷ quấn thân, sẽ viết tội của mình trên bài thi mà không biết. Đương nhiên, đây chỉ là truyền thuyết của Đại Minh triều hai trăm năm nay, chưa từng thấy thí sinh nào không viết bát cổ văn lại viết thư nhận tội. Nhưng như vậy, không khí của khoa trường vừa nghiêm khắc lại âm trầm, hơn nữa lúc này vẫn chỉ là canh ba, bốn.

Hai bên lối đi giương cao đèn lồng, mưa bụi bay múa trong ánh đèn, từng hàng số phòng trong đêm tối quả thực nhìn không thấy được. "Long" tự xếp thứ bảy trong số ngàn tự, Trương Nguyên và Kỳ Bưu Giai tìm qua từng dãy, qua "Tường" tự, đã đến, từng đầu chữ đều có cửa vào, trước cửa có quân sĩ trông coi, nhìn bài số của hai người bọn Trương Nguyên, bảo hai người đi vào. Đầu chữ có mười gian phòng, có một lối nhỏ rộng bốn thước, tường cao tám thước, treo hai ngọn đèn lồng một ở đầu một ở cuối, còn có hai vại nước, cái này là dùng để cứu hoả, mười hào quân ở đang chờ, thi hương là cuộc thi hết sức nghiêm ngặt, mỗi thí sinh còn có một quân sĩ trông coi, gọi là hào quân.

Phòng số mười ở phía ngoài cùng, phòng số một ở tận cùng bên trong. Kỳ Bưu Giai gật đầu với Trương Nguyên một cái, đeo lam khảo và đồ vật đi vào bên trong. Trương Nguyên đứng trước phòng số sáu của mình, hào quân trước ngực, phía sau lưng in chữ "Lục" thấy hắn, hỏi:
- Tướng công họ gì?

Trương Nguyên cười nói:
- Họ Trương, mong vị quân đại ca đây chiếu cố nhiều hơn.

Tên hào quân này nghe Trương Nguyên xưng hô với hắn là "Quân đại ca", liền tươi tỉnh, cười toe toét miệng rộng nói:
- Không có gì, Tướng công chỉ cần để ý bài thi, mấy việc vặt như đốt bếp lò, nấu nước tiểu nhân sẽ làm thay tướng công.

Trương Nguyên nói:
- Không dám làm phiền, tại hạ không mang tiền bạc để tạ ơn.
Vào khoa trường sao có thể mang tiền bạc được, muốn đút lót sao.

Hào quân nói:
- Tướng công nói gì vậy, dù sao nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi.

Trương Nguyên cảm ơn hắn, đem lò đất để ở trước cửa, cầm lam khảo vào phòng thi. Phòng thi này trước thấp sau cao, phòng thấp gió lùa, đi vào phải xoay người cúi đầu, phòng thi sâu bốn thước, chiều rộng ba thước, cao sáu thước. Nương theo ánh sáng mờ mờ của đèn lồng, Trương Nguyên nhìn thấy hai khối gỗ thông bản dọc dày đến một tấc dựng ở bên cạnh, liền đem một tấm ván gỗ lớn đặt dưới nền làm giá, đây là bàn viết, một khối khác hẹp một chút làm tấm ván gỗ lót ở dưới nền gạch, đây là chỗ ngồi, cực kỳ đơn sơ. Hai khuỷu tay không có cách nào hoàn toàn duỗi ra được, nhưng đã từng nếm trải quaviệc ngồi cùng ghế ở thi huyện, thi phủ, phòng thi cho một người thế này đương nhiên là rất tốt rồi.

Nền gạch rất ẩm ướt, phòng thi này có thể bị mưa dột một chút, Trương Nguyên liền đem vải dầu đính lên xà nhà, che khuất cái bàn viết chữ kia là được, bài thi tuyệt đối không được để bị nước làm ẩm, nếu không là đi thi vô ích rồi.

Đã làm xong mấy cái đó, nghe được tiếng cánh cửa của dãy phòng thi hàng chữ "Long" đã sập, điều này cho thấy toàn bộ mười thí sinh hàng chữ "Long" đã đến đông đủ. Lúc này mới là canh bốn, còn hơn một canh giờ nữa là sáng, lúc này cũng vẫn chưa phát đề thi, Trương Nguyên liền đem hai khối gỗ thông ghép vào, nằm nghiêng ở phía trên, mặc kệ ngủ được hay không, dưỡng tinh thần trước. Đang mơ mơ màng màng có chút buồn ngủ, thì nghe được tiếng trống trận của Minh Viễn lầu cách đó không xa, có một giọng đang khàn khàn gọi "Hữu oan báo oan hữu cừu báo cừu", hô một lần, rồi lại hô một lần nữa.

Trương Nguyên ngồi dậy, thì thào mắng:
- Toàn là gây sức ép cho người ta mà, làm thế này thì phải thần kinh vững cỡ nào mới có thể ngủ được, chẳng lẽ là đang khảo nghiệm tố chất tâm lý của sĩ tử!

Trương Nguyên vừa mắng vừa cười, lắc đầu, rồi lăn ra ngủ, vừa mới ngủ, thì hào quân kia đã kêu:
- Tướng công mau dậy đi, đề thi đến rồi.

Trương Nguyên nhanh chóng ngồi xuống, chỉ thấy trời mới tờ mờ sáng, trong tay hào quân kia cầm một tờ đề rộng một thước vuông, giấy mầu hơi vàng, nhận lấy nhìn lên, mặt trên in bảy hàng chữ, đúng là thủ tràng thất đề, đề mục là "Câu nói của Úy đại nhân Úy Thánh Nhân" .

Khoa Quý Mão năm Gia Tĩnh thứ hai mươi hai, sau vụ án làm rối kỉ cương khoa trường, quy định hai giờ trước khi bắt đầu thi, đề thi do chủ khảo, phó chủ khảo, giám lâm quan cùng khảo quan lâm thời cùng giở sách quyết định, lật một trang bất kì, ra đề ngay trong trang đó, thợ thủ công của nội liêm lập tức khắc tự in ấn, lập tức phân phát, như vậy tiết lộ đề thi cũng rất khó, đương nhiên như vậy cũng không phải là không có khả năng gian dối.

Nhìn đến đề mục, tất cả những bất an, sầu lo, không yên, nôn nóng của Trương Nguyên lúc trước đều tan thành mây khói, kiên trì không ngừng luyện bát cổ giúp hắn nhanh chóng bắt tay vào viết, mở đề, mở đề, trước tiên phải mở đề ra trước.

Trương Nguyên trước tiên xem hết một lượt bảy câu hỏi, tứ thư đề, "Luận Ngữ", "Mạnh tử ", " đại học ", " trung dung " mỗi đề một câu, quyển kinh" xuân thu " ba câu.

Nhìn kĩ đề mục, Trương Nguyên kê bàn ghế ra trước, sau đó đi giải, nhìn thấy Kỳ Bưu Giai đang ngồi ở bàn gần nhà vệ sinh, thí sinh vào trường thi không thể nói chuyện với nhau, hai người liếc nhau, mỉm cười gật đầu một cái.

Trương Nguyên nhìn đến có một vài thí sinh đã cấp bách bắt đầu mài mực viết văn rồi. Bảy quyển sách bát cổ văn đó, đích xác phải nắm chặt. Trương Nguyên cũng không vội, hắn trở lại phòng thi của mình, nhóm bếp lò trước, tên hào quân kia muốn tới giúp, hắn khách khí khéo léo từ chối rồi, mượn ngọn đuốc, đốt than củi, bắt đầu nấu cháo Bát Bảo. Trong thời gian nấu cháo Bát Bảo hắn tranh thủ thời gian mài mực. Vẻ mặt tỏ ra như đang làm hết tất cả mấy chuyện này, nhưng đầu óc lại ở cấu tứ đầu nghệ "Câu nói của Úy đại nhân Úy Thánh Nhân", đã mài xong mực, đầu nghệ ở trong đầu đã thành, liền cầm bút lên viết: " Canh trưng quân tử chi sở úy, do thiên mệnh nhi kiêm cập chi dã".

Đề thi này như nhất kiếm tây lai thiên nhai (một nhát kiếm từ hướng tây giáng xuống, phá nát ngàn tảng đá), cực có khí thế, có hiệu quả, Trương Nguyên viết không ngừng, thừa đề, khởi giảng, cổ cổ tương đối, cháo Bát Bảo nấu xong, đầu nghệ của hắn cũng làm tốt lắm, hơn ba trăm chữ, cố ý xoá và sửa mấy chỗ, quyển nháp đã ra dáng quyển nháp, nếu như không sai một chữ, sẽ bị nghi ngờ trước đó được biết đề thi rồi. Tuy nói quân tử không lay động, nhưng chú ý tiểu tiết một chút, khôn khéo một chút, sẽ tránh được một chút phiền toái không cần thiết.

Sự quan trọng của đầu tràng đầu nghệ không cần nói, Trương Nguyên không dám khinh suất, chế nghệ của hắn làm thanh lịch thuần khiết, hữu quy hữu quang, văn phong trôi chảy, đây đúng như Tiền Khiêm Ích ca ngợi "Dĩ cổ văn vi thì văn" (lấy cổ văn làm thời văn). Hơn nữa tư tưởng trong văn của Trương Nguyên cũng rất chính thống, bởi vì bài thi phải được duyệt quyển quan xem qua trước, duyệt quyển quan viết lời bình, đề cử lên cấp phòng quan, phòng quan thấy tốt, viết lời bình đề cử cho Phó chủ khảo, sau đó do chủ khảo quan Tiền Khiêm Ích định đoạt. Nếu giống như Từ Quang Khải tạp tâm học như vậy, thích nói, gặp phải duyệt quyển quan có tư tưởng cổ hủ trước liền không qua, cũng không thể hy vọng ký thác vào Tiền Khiêm Ích đến các phòng lục soát. Những giai thoại như vậy về Thầy Tiêu và Từ sư huynh không hay có, hay có là rất nhiều bát cổ danh gia từng thi rớt.

Trương Nguyên xem cho ngấm, bát cổ văn là nước cờ đầu, khoa trường cũng không bắt phát biểu, giải thích độc đáo, là sân khấu để biểu đạt tư tưởng của chính mình, muốn tuyên dương tư tưởng lập dị thì ở ngoài trường thi, trong trường hợp khác. Ở trong này, chỉ cần làm ra bát cổ văn có thể qua cửa là được, người thời cuối nhà Minh coi trọng tính nhân văn, rất nhiều người tài trí chống lại truyền thống nho học, cự tuyệt bị tẩy não, cho nên thường thường khi viết văn tài hoa lộ ra, tung hoành thoải mái, nỗ lực phát huy, đương nhiên là có trúng cao, hơn nữa thường thường đỗ đầu, giống như Từ Quang Khải vậy, nhưng phần lớn là khổ vì trường lớp giống như Từ Văn Trường, Văn Chấn Mạnh, Phùng Mộng vậy. Nhưng Trương Nguyên hoản toàn không phải là bị truyền thống nho học tẩy não đến nỗi không có tư tưởng của chính mình. Hắn đi vào được lại có thể đi ra được, chỉ có một mục đích, chính là qua kì thi hương.
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại